← Ch.0160 | Ch.0162 → |
- Tôn Hinh Hinh, lời này của bạn có thể gây tổn hại đấy nhé, sao có thể nói mình không thay đổi? Người khác còn tưởng mình không lớn.
Khổng Mính nói với vẻ mặt cầu xin:
- Bây giờ mình đã hối hận, đúng ra không nên tìm bạn, bây giờ gặp lại nhau thì áp lực quá lớn. Lam Trạch luôn chê dáng người của mình không tốt, bây giờ gặp lại cậu thì lại càng khẳng định.
Khổng Mính phất phất tay về phía sau:
- Lam Trạch, bạn đến đây, giới thiệu cho bạn một người đẹp.
Một nam sinh đeo kinh đi tới, người này cũng không cao, chưa đến một mét bảy, dáng người cũng không mập, rất tương xứng với Khổng Mính.
- Lam Trạch, đây là Tôn Hinh Hinh, là bạn học của em, cũng là bạn bè tốt của em năm xưa. Anh xem đi, nhưng không được có ý với bạn ấy, thỏ khôn không được ăn gần hang, anh có muốn cũng phải đi chỗ khác, hiểu không?
Khổng Mính nhanh chóng nói, sau đó nàng chuyển hướng sang Tôn Hinh Hinh:
- Tôn Hinh Hinh, đây là bạn trai của mình, là bạn học và cũng là đồng sự, bây giờ thì cùng giường.
Tôn Hinh Hinh không khỏi trợn mắt há mồm, Khổng Mính này vẫn như xưa, nói không ngớt, hơn nữa còn chẳng biết che miệng.
- Tôn Hinh Hinh, chào bạn.
Lam Trạch có vẻ rất thành thật, hắn cùng bắt chuyện với Tôn Hinh Hinh, sau đó cũng không nói thêm điều gì.
- Chào anh.
Tôn Hinh Hinh cũng bắt chuyện với Lam Trạch, sau đó nàng quay sang giới thiệu Hạ Thiên:
- Đây là bạn trai mình, là Hạ Thiên.
Khổng Mính nhìn sang Hạ Thiên, sau đó lại trở nên vui sướng:
- Ha ha, Tôn Hinh Hinh, bạn đúng là bạn tốt của mình, tìm bạn trai cũng giống mình, cũng không cao không đẹp trai.
Tôn Hinh Hinh dở khóc dở cười, có người nói như vậy sao?
Hạ Thiên không vui:
- Này, anh rất tuấn tú chứ?
- À, được rồi, em thừa nhận, tên của anh rất tuấn tú.
Khổng Mính không khỏi ngẩn ngơ nói.
- Này, Khổng Mính, hai người cũng đừng chú ý tán dóc, cũng phải chào hỏi đám bạn cũ chúng tôi chứ?
Bên kia có người la lên.
Tôn Hinh Hinh nhìn về phía đám người, sáu năm cũng không ngắn mà chẳng quá dài, vì vậy bây giờ mỗi người cũng còn chút ấn tượng. Khi mọi người thử gọi tên thì rất đúng, tất nhiên những người bạn trai bạn gái đi theo thì Tôn Hinh Hinh không biết.
Ngoài Trần Chí Cương và Khổng Mính thì còn sáu người bạn học bốn nam hai nữ, ba người nữ kể cả Khổng Mính cũng dẫn theo bạn trai, ngược lại trong số năm bạn nam thì ngoài Trần Chí Cương và một người là Đoạn Phi đưa bạn gái đến, ba người bạn nam còn lại đều độc thân.
Vì vậy có thể thấy những năm gần đây phụ nữ tìm chồng dễ hơn so với đàn ông tìm vợ.
Mọi người đi đến ngồi xuống ở một chiếc bàn lớn trong nhà hàng Thủy Tạ, Khổng Mính và Tôn Hinh Hinh ngồi sát bên nhau, bên cạnh hai nàng là Lam Trạch và Hạ Thiên, bên cạnh Hạ Thiên à Doạn Phi, mà Trần Chí Cương thì ngồi đối diện với Tôn Hinh Hinh.
Trần Chí Cương thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Tôn Hinh Hinh, hắn rõ ràng cảm nhận được sức quyến rũ của nàng mạnh hơn so với lần gặp trước rất nhiều, điều này làm hắn rất khó chịu. Hắn nhìn Giai Giai ở bên cạnh, sau đó lại nhìn Tôn Hinh Hinh, bây giờ nếu so sánh thì Giai Giai kém quá nhiều.
Trần Chí Cương vốn mang theo Giai Giai đến để kheo khoang, nhưng Tôn Hinh Hinh xuất hiện thì danh tiếng của Giai Giai cũng bị phá vỡ. Lúc này đám đàn ông trên bàn thi thoảng phải nhìn Tôn Hinh Hinh, dù là những vị đã có bạn gái cũng là như vậy.
- Này, Hạ Thiên, anh đúng là có diễm phúc, Tôn Hinh Hinh là đại mỹ nhân, không ngờ cũng bị anh cướp mất.
Đoạn Phi chủ động bắt chuyện với Hạ Thiên.
- À, anh cũng vậy, bạn gái của anh rất xinh xăn.
Hạ Thiên thuận miệng nói, Đoạn Phi khá phong nhã, bạn gái của đối phương cũng khá xinh.
- Ha ha, bây giờ anh và Tôn Hinh Hinh làm gì?
Đoạn Phi cười cười hỏi.
- Chị Hinh mở cửa hàng hoa, tôi giúp cô ấy tặng hoa.
Hạ Thiên nói ít ý nhiều, hắn cũng không giấu diếm.
- Sao?
Khổng Mính ở bên kia xen vào một câu:
- Hạ Thiên, anh tặng hoa sao?
Khổng Mính nói làm tất cả mọi người trên bàn đều nghe thấy, sau đó ánh mắt nhìn Hạ Thiên chợt khác biệt. Mà đám đàn ông không có bạn gái cũng rất khó hiểu, tiểu tử này là loại khốn nạn nào? Một nhân viên tặng hoa mà có thể cưa đổ đại mỹ nữ hại dân hại nước như Tôn Hinh Hinh sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu thừa nhận, tuy hắn chỉ tặng hoa được vài lần nhưng đó rõ ràng là công tác chính. Hơn nữa giúp chị Hinh tặng hoa cũng không có gì là dọa người, tất nhiên sẽ chẳng có gì mà không dám thừa nhận. -
- Này, Tôn Hinh Hinh, mỗi tháng bạn trả cho anh ấy bao nhiêu tiền?
Khổng Mính hỏi bằng giọng hiếu kỳ.
- Một ngàn đồng.
Tôn Hinh Hinh trừng mắt nhìn Khổng Mính:
- Bạn cũng đừng nói lung tung, chú ý mình giận bây giờ.
- Ôi, thất vọng, đúng là thất vọng.
Khổng Mính nói với vẻ mặt đau khổ:
- Mình lớn lên không xinh, vì vậy không cách nào tìm anh nhà giàu, mình tưởng bạn xinh đẹp sẽ tìm được một anh giàu có, sau đó có thể cho mình vay tiền. Bây giờ mới biết người yêu của bạn chỉ có lương một ngàn đồng, mà bạn trai của mình, Lam Trạch tốt xấu gì cũng được hai ngàn một tháng.
- Em muốn mượn tiền sao?
Hạ Thiên nhìn Khổng Mính:
- Chị Hinh nói rằng trước kia đã từng mượn tiền của em, nếu bây giờ em muốn thì anh cho mượn lại.
- Khụ, thôi, nêu anh nhiều tiền thì em sẽ mượn, nhưng lương anh thấp qua, thôi quên đi.
Khổng Mính lắc đầu:
- Này, Trần Chí Cương, bây giờ anh công tác rất tốt, có thể cho tôi mượn tám trăm ngàn hay một triệu được không?
Trần Chí Cương nghe thấy Khổng Mính nói như vậy thì cảm thấy rất có mặt mũi, bây giờ trong đám bạn học thì hắn rõ ràng là có tương lai nhất.
Trần Chí Cương ưỡn ngực nhìn thoáng qua Tôn Hinh Hinh, sau đó hắn nói:
- Khổng Mính, bây giờ tôi cũng không có nhiều tiền, nếu bạn muốn mượn vài chục ngàn thì không có vấn đề, nhưng nếu muốn mượn tám trăm ngàn hay một triệu, bây giờ đúng là không có, phải có thời gian mới được.
- Khổng Mính, bạn muốn mượn nhiều như vậy làm gì?
Tôn Hinh Hinh nhịn không được hỏi.
- Cũng không có gì, chúng mình thấy làm công không có ý nghĩa, với tiền lương của mình và Lam Trạch thì không biết đến bao giờ mới mua được nhà, vì vậy mà chúng mình định lập công ty. Bây giờ cả hai lợi dụng tuổi trẻ mà xông pha, biết đâu được sau này sẽ phát tài.
Khổng Mính vội vàng nói:
- Đáng tiếc là mở công ty phải có tiền vốn, chúng mình không có tiền, vì vậy cũng chỉ biết bấm bụng mà thôi.
- Không sao, anh có thể cho em mượn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Hạ Thiên nói như vậy thì tất cả mọi người trên bàn, ngoài Tôn Hinh Hinh, ai cũng nhìn về phía Hạ Thiên bằng ánh mắt cổ quái. Người này một tháng chỉ có một ngàn, có thể nuôi sống chính mình hay không đã là vấn đề, còn có tiền cho người ta vay mở công ty sao?
- Điều này... Hạ Thiên, em cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng mở công ty phải có số tiền lớn.......
Khổng Mính có chút ngượng ngùng, trong đầu cũng không có ý xem thường Hạ Thiên, vì vậy nàng cũng không nói là Hạ Thiên không đủ tiền.
Khổng Mính dùng lời lẽ như vậy nhưng Trần Chí Cương lại không nhịn được, đây là một cơ hội tốt, sao hắn có thể bỏ qua?
- Chính cậu không có tiền nuôi sống mình, sao có tiền cho người ta mượn?
Trần Chí Cương dùng giọng mỉa mai nói.
- Dù sao tôi cũng có tiền hơn anh.
Hạ Thiên bĩu môi, Trần Chí Cương này rõ ràng là âm hồn không tan.
- Cậu có tiền hơn tôi sao?
Trần Chí Cương cảm thấy buồn cười:
- Hạ Thiên, Hinh Hinh thích cậu, đây là vận may của cậu, nhưng nếu cậu nói mình nhiều tiền hơn tôi thì không biết ngượng mồm sao? Một tháng cậu chỉ kiếm được một ngàn, một năm cũng chỉ là mười hai ngàn, số tiền cậu kiếm một năm chỉ bằng tôi làm một ngày, cậu dám nói có tiền hơn tôi sao?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Anh kiếm tiền mười năm cũng không bằng tôi làm một ngày.
- Này, Hạ Thiên, lương một năm của Trần Chí Cương trên một triệu, mười năm là mười triệu, một ngày anh có thể tìm được nhiều tiền như vậy sao?
Khổng Mính không nhịn được, người này không có tiền thì cũng đừng khoác lác như vậy chứ, nàng cũng không thể để Tôn Hinh Hinh bị hắn lừa.
Hạ Thiên gật đầu, hắn dùng giọng chân thành nói:
- Hôm nay tôi vừa kiếm được hai chục triệu.
Mọi người trợn mắt há mồm, người này đúng là khoác lác, hơn nữa bộ dạng cực kỳ nghiêm trang.
- Này, người anh em, tôi vẫn cảm thấy mình khoác lác, vì khoác lác mới gạt được bạn gái, nhưng bây giờ nếu so với anh thì quá kém, phải nhận anh là sư phụ.
Đoạn Phi giơ ngón cái với Hạ Thiên:
- Tôi cũng xem như biết được vì sao anh cưa đổ Tôn Hinh Hinh, chỉ xét riêng bản lĩnh này thì tôi quá kém anh.
- Những năm nay nói thật không ai tin.
Hạ Thiên mặc kệ Đoạn Phi, hắn quay đầu nhìn Khổng Mính:
- Này, rốt cuộc có mượn không?
- Này, Tôn Hinh Hinh, bạn nói xem, bạn trai của bạn có nói thật không đấy?
Khổng Mính có chút choáng váng:
- Mình cũng không thể phân biệt được nữa.
- Bạn phải tin, mỗi lời của cậu ấy đều là thật, nếu cậu không tin thì là giả.
Tôn Hinh Hinh nói lập lờ nước đôi.
Tôn Hinh Hinh thật ra rất cảm kích Khổng Mính, nàng cũng biết bây giờ Hạ Thiên đang có tiền, nếu có thể giúp Khổng Mính thì nàng sẽ giúp. Nhưng nàng cũng không muốn để người khác xem thường Hạ Thiên, vì vậy nàng quyết định cho Khổng Mính một cơ hội, nếu đối phương tin Hạ Thiên, như vậy có thể mượn tiền. Nếu Khổng Mính không tin thì rõ ràng đã bỏ qua cơ hội.
- Này, Hạ Thiên, vậy anh có thể cho tôi mượn bao nhiêu?
Khổng Mính suy nghĩ một chút, nàng quyết định hỏi thêm chút tình huống, nhưng Tôn Hinh Hinh không nói gì, chẳng lẽ Hạ Thiên thật sự có tiền.
- Em muốn mượn bao nhiêu?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Điều này... Một triệu là được.
Khổng Mính cố ý nói con số cao nhất, thực tế nàng mở công ty cũng không cần nhiều như vậy.
- Tốt lắm, anh cho em mượn một triệu.
Hạ Thiên lập tức đáp ứng, mà một triệu đối với hắn cũng không có gì quá, tất nhiên sẽ không quan tâm.
- Giả vờ rất giống, tưởng rằng có thể lấy ra một cuốn chi phiếu ký tờ một triệu rồi xé đưa cho Khổng Mính sao?
Trần Chí Cương không thể nhịn được nữa, hắn mở miệng châm chọc.
Những người khác cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, người anh em này hình như càng ngày càng khoác lác.
← Ch. 0160 | Ch. 0162 → |