← Ch.0407 | Ch.0409 → |
-Phương Dĩnh nói ra những lời này thì bầu không khí trong phòng chợt thay đổi.
Kiều Tiểu Kiều vốn nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lúc này cũng không còn, mà Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn Kiều Tiểu Kiều. Các nàng thấy với sự bảo vệ của Kiều Tiểu Kiều với hạ thiên thì không thể nào cho người khác mắng Hạ Thiên là vô văn hóa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi, Kiều Tiểu Kiều nói:
- Phương Dĩnh, người thật sự có văn hóa sẽ không chỉ trích người khác vô văn hóa.
Dù giọng điệu của Kiều Tiểu Kiều rất bình tĩnh nhưng không ai nghe thấy trong lời nói có chút cảm giác vui sướng nào.
- Tiểu Kiều, bạn nói tôi không có văn hóa sao?
Phương Dĩnh có vẻ rất tức tối.
- Tôi không nói bạn không có văn hóa, tôi chỉ cho rằng đó là hành vi không có văn hóa.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói, dù giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lời nói lại rất sắc bén. Dù nàng không nói rõ, nhưng không thể nghi ngờ nàng đang nói Phương Dĩnh không có văn hóa.
Phương Dĩnh lập tức càng thêm tức giận:
- Tiểu Kiều, bạn đối đãi với bạn bè như vậy sao?
- Bạn của tôi không chỉ trích chồng tôi.
Kiều Tiểu Kiều vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Vẻ mặt Phương Dĩnh chợt biến đổi:
- Tiểu Kiều, vậy bạn nói chúng ta không phải là bạn bè sao?
- Từ bây giờ đã không phải.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, sau đó nàng đứng lên:
- Chồng, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên lập tức đứng lên nắm tay Kiều Tiểu Kiều đi ra ngoài.
Phương Dĩnh không nói gì, vẻ mặt nàng rất tức giận, khi đám người Kiều Tiểu Kiều đi ra khỏi phòng thì càng trở nên âm trầm.
.......
Đám người ra khỏi nhà hàng tây, dưới sự chỉ thị của Kiều Tiểu Kiều, Kiều Hoàng Nhi lái xe về phía Kiều gia.
- Một bữa cơm ngon lại bị anh phá rối.
Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải phàn nàn với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội:
- Này, sao lại trách anh? Rõ ràng là Phương Dĩnh kia muốn gây khó dễ với anh.
- Rõ ràng là anh gây khó dễ với cô ấy.
Kiều Phượng Nhi tức giận nói, người này thế nào vậy, sao thích nói ngược như thế.
- Anh không muốn tranh cãi với người ngực to não nhỏ, rõ ràng là Phương Dĩnh kia không có ý tốt gì với vợ anh.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
- Anh!
Kiều Phượng Nhi bị mắng là ngực to não nhỏ thì rất tức giận:
- Anh nói gì? Anh nói Phương Dĩnh kia không có ý tốt với Kiều tiểu thư sao?
- Ngực lớn đâu có ảnh hưởng đến tai? Sao tai em cũng điếc đặc như vậy rồi?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kiều Phượng Nhi rồi lầm bầm:
- Không đúng, ngực còn chưa to, phải chờ mình giúp mới to được.
Hạ Thiên nói sẽ giúp, trên tay hắn có thêm một câu châm, sau đó dùng tốc độ sét đánh đâm vài cái lên ngực Kiều Phượng Nhi.
- Anh... Anh... Anh... Anh làm gì tôi?
Kiều Phượng Nhi càng hoảng sợ, nàng chỉ cảm thấy bộ vị kia truyền đến chút đau đớn. Nếu không phải nàng là người luyện võ, cảm giác nhạy cảm hơn người thường, sợ rằng sẽ khó phát giác ra.
- Không làm gì, chẳng qua chỉ giúp ngực em lớn lên mà thôi.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm:
- Qua vài tháng thì ngực em sẽ to đùng mà não thì tí tẹo.
- Anh.......
Kiều Phượng Nhi chợt có xúc động muốn liều mạng với Hạ Thiên, nhưng nàng biết mình không phải là đối thủ của hắn.
- Này, em phải cảm tạ anh, đợi đến khi ngực em lớn như núi, đến lúc đó dáng người của em sẽ "hot" hơn.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Anh không thu tiền đâu.
Khi thấy Kiều Phượng Nhi sắp có dấu hiệu tan vỡ thì kiều tiểu kiều đã di chuyển chủ đề:
- Chồng, sao anh biết Phương Dĩnh không có ý tốt với em?
- Anh ấy biết rõ mới là lạ, chỉ biết nói lung tung.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
- Em có phải đang ngại ngực chưa đủ lớn không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Nếu không anh giúp em vài châm nữa nhé?
- Anh.
Kiều Phượng Nhi cực kỳ xấu hổ nhưng ngoài miệng vẫn không cam lòng yếu thế:
- Vậy anh nói đi, sao anh biết Phương Dĩnh kia không có ý tốt với chị Tiểu Kiều? Em thấy mỗi lần Phương Dĩnh gặp mặt Kiều tiểu thư đều rất nhiệt tình và khách khí.
- Vậy mới nói là ngốc.
Hạ Thiên đả kích Kiều Phượng Nhi không chút lưu tình:
- Em biết cái gì gọi là sát khí không?
- Sát khí sao?
Kiều Phượng Nhi chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng căm giận nói:
- Tất nhiên là em biết, nhưng anh đừng nói cho em biết trên người Phương Dĩnh có sát khí đấy nhé?
- À, Phương Dĩnh thật sự không có sát khí, nhưng khi một người hận và ghen ghét một người khác thì cũng sẽ có một biểu hiện giống như sát khí. Phương Dĩnh kia thỉnh thoảng vẫn tỏ ra ghen ghét vợ anh, ngẫu nhiên trong mắt lóe lên hận ý.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Anh... Anh nói thật sao?
Kiều Phượng Nhi ngẩn ngơ, vốn nàng cũng không tin, nhưng bây giờ nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cũng có chút tin tưởng.
- Anh lừa em có lợi gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Anh cũng đâu thích em?
- Có quỷ mới thích anh.
Kiều Phượng Nhi có chút buồn bực, lưu manh chết tiệt này có thể nói trực tiếp như vậy sao? Đúng là đả kích lòng tự tin của nàng.
Kiều Hoàng Nhi đang lái xe chợt nói một câu:
- Thật ra Phương Dĩnh ghen ghét Kiều tiểu thư cũng là bình thường, nếu không có Kiều tiểu thư thì cô ấy đã là tài tử tài chính Giang Hải, nổi danh vô hạn. Nhưng vì có tiểu thư mà cô ấy không có gì, nếu nói theo lý thì cô ta ghen ghét hay hận thù tiểu thư đều đúng.
- Nói như vậy thì công ty của mẹ Phương Dĩnh thật ra cũng là đối thủ cạnh tranh của quỹ đầu tư của Kiều gia, vài ngày trước không phải thiếu chút nữa đã bị quỹ đầu tư của Kiều gia làm cho phá sản sao?
Kiều Phượng Nhi lầm bầm:
- Chẳng lẽ Phương Dĩnh kia tiếp cận Kiều tiểu thư thật sự không có ý tốt?
- Trước nay anh nói thường không sai.
Hạ Thiên nói một câu.
Kiều Phượng Nhi vốn đã có chút tin tưởng Hạ Thiên, bây giờ nghe hắn nói như vậy cũng không khỏi hừ một tiếng:
- Dù Phương Dĩnh không có ý tốt nhưng Tôn Bác Văn thì sao? Vì sao mỗi lần anh đều làm khó dễ cho Tôn Bác Văn?
- À, Tôn Bác Văn kia cũng không phải loại người tốt, anh thấy hắn tám phần không có ý tốt.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Kiều Phượng Nhi có chút bất mãn:
- Này, sao sự việc gì đến miệng anh cũng không có ý tốt? Anh nói em xem, sao anh biết Tôn Bác Văn không có ý tốt?
- Tên kia võ công rất cao nhưng lại giả vờ là không biết võ công, còn đeo cả mắt kính ra vẻ học thức, rõ ràng là lừa đảo, nếu là lừa đảo thì rõ ràng không có ý tốt.
Hạ Thiên có đầy đủ lý do.
Kiều Phượng Nhi chợt ngây người:
- Sao? Tôn Bác Văn kia vỗ công rất cao sao? Sao em không thấy?
← Ch. 0407 | Ch. 0409 → |