← Ch.0610 | Ch.0612 → |
Một hương vị khó nghe truyền khắp phòng, ngay cả Tống Ngọc Mị ở ngoài cửa ra vào cũng không tự giác được phải che mũi. Đám bác sĩ và y tá trong phòng bệnh cũng tự nhiên sinh ra xúc động muốn chạy đi. Nhưng bọn họ thấy Bạch Tiểu Lỗi vẫn còn ở bên trong, bọn họ cũng không dám đi, ai cũng biết rõ thân phận của hắn, cũng không ai dám đắc tội.
- Không có gì, lau người cho cô ấy, giải trừ sạch sẽ một chút.
Hạ Thiên lúc này mới mở miệng.
- Vâng, đại ca.
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng gật đầu, sau đó hắn nhìn hai y tá:
- Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh tay nhanh chân lên.
Hai y tá này chính là Bạch Tiểu Lỗi đặc biệt mời đến phục vụ bạn gái, tất nhiên những chuyện thế này phải do hai nàng làm.
- Tiểu Lổi, em... Em làm sao vậy?
Lúc này một âm thanh suy yếu vang lên.
- Tiểu Lỗi, không có gì, em đi tắm rửa trước đi.
Bạch Tiểu Lỗi dịu dàng nói.
- Ừ, vâng!
Người đẹp gọi là Tiểu Lỗi lên tiếng, sau đó nàng được hai y tá đỡ vào phòng tắm.
Hạ Thiên lúc này cũng rời khỏi phòng bệnh, sau đó hắn hô một câu:
- Này, Tiểu Hắc, chú ra đây.
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng ra khỏi phòng bênh, hắn cung kính hỏi:
- Đại ca, có chuyện gì sao?
- Cô gái đó là vợ chú sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Đúng vậy, nhưng còn chưa chính thức kết hôn, tên là Lỗ Tiểu Mễ, lát nữa sẽ cho cô ấy bái kiến đại ca.
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng nói.
Hạ Thiên lại hỏi:
- Có phải chú có thù oán với ai không?
- Đại ca, sao anh lại hỏi như vậy?
Bạch Tiểu Lỗi có chút kỳ quái, nhưng sau đó lại lập tức gật đầu:
- Thật ra những loại người như em khó tránh khỏi thù oán với người.
- Hừ, anh cũng có thù oán với người, vì vậy có người muốn giết vợ anh.
Hạ Thiên gật đầu:
- Chú cẩn thận một chút, vợ chú thiếu chút nữa đã bị người ta đánh độc chết.
- Cái gì?
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lỗi chợt biến đổi:
- Đại ca, anh nói có người hạ độc Tiểu Mễ sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu:
- Này, có lẽ buổi sáng cô ấy ăn thứ gì đó có độc, nhưng may mà anh đến sớm, độc tố còn chưa được cô ấy hấp thu hoàn toàn, cũng chỉ có một chút chất độc tiến vào trong người đứa bé, nếu chậm một chút nữa thì đứa bé sẽ bị độc chết, anh cứu không được.
- Đại ca, cám ơn anh, em hiểu rồi.
Gương mặt Bạch Tiểu Lỗi đã đen càng thêm đen, đây là vì hắn quá tức giận. Hắn tưởng rằng bạn gái mình sinh bệnh, dù sao sức khỏe của nàng cũng không tốt lắm. Nhưng đến bây giờ hắn mới biết bạn gái mình bị người ta hạ độc, bạn gái hắn và đứa con chưa chào đời thiếu chút nữa bị người ta hại chết.
- Đúng rồi, đưa giấy bút đến đây.
Hạ Thiên nghĩ đến một việc, hắn nói với Bạch Tiểu Lỗi.
Bạch Tiểu Lỗi tuy chưa biết Hạ Thiên muốn làm gì nhưng vẫn mang giấy bút đến.
Hạ Thiên nhanh chóng viết ra mười mấy chữ, sau đó hắn đưa cho Bạch Tiểu Lỗi:
- Không cần để vợ ở bệnh viện này nữa, mang về nhà đi thôi. Chú cầm lấy phương thuốc này, bốc thuốc cho vợ uống, mỗi ngày một lần, chỉ cần không trúng độc thì sẽ không có vấn đề gì.
- Đại ca, cám ơn đại ca.
Bạch Tiểu Lỗi nhận lấy phương thuốc, hắn cảm kích nói.
- Không cần cảm ơn, chú là tiểu đệ của anh, anh không cho phép ai hại chú.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn nắm lấy bàn tay thon thả của Tống Ngọc Mị:
- Anh đi trước, sau khi vợ chú tắm rửa xong thì đưa về nhà ngay, nếu có chuyện gì cứ điện thoại cho anh.
- Vâng, đại ca, anh đi thong thả.
Bạch Tiểu Lỗi cũng không giữ Hạ Thiên ở lại nhưng dùng ánh mắt khác thường nhìn Tống Ngọc Mị. Dù bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người bạn gái nhưng trong lòng cũng không khỏi ngạc nhiên, vị đại ca này quá thần kỳ, hôm nọ thấy cưa đổ công chúa Triệu gia, hôm nay lại thấy tay trong tay với Tống tiểu thư.
.......
Cổng bệnh viện thánh Maria.
Tống Ngọc Mị và Hạ Thiên lên xe, nhưng nàng cũng không chạy ngay, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi mở miệng hỏi:
- Không phải cậu cứu sống đòi mười triệu, cứu chết chỉ để lại mười ngàn sao? Vì sao vừa rồi không đòi tiền của Bạch Tiểu Lỗi?
- Vợ Mị Mị, chị ngây ngốc rồi sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Hắn là tiểu đệ của tôi, tất nhiên tôi sẽ không đòi tiền hắn.
- Là vậy sao?
Tống Ngọc Mị hình như có chút ghen ghét:
- Cậu đối xử với tiểu đệ tốt nhỉ.
- Tôi cũng đối xử với vợ rất tốt.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Làm vợ của tôi có thể tùy ý ức hiếp tiểu đệ.
- Thật không?
Tống Ngọc Mị hình như có chút không tin, nhưng nàng cũng có vẻ không muốn trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng khởi động xe rồi tiếp tục hỏi:
- Cậu muốn đi đâu?
- Vợ Mị Mị, hôm nay tôi đến với chị, chị muốn đi đâu thì tôi đi đấy.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Bây giờ tôi sẽ về đi dạy, cậu có đi theo không?
Tống Ngọc Mị tức giận nói, người này nói là đến với nàng, thực tế là kéo nàng ra khỏi lớp học rồi bắt nàng phải đi với hắn.
- Vợ Mị Mị, tôi thì không có vấn đề, chỉ sợ đám sinh viên kia lại quấy rối.
Hạ Thiên không quan tâm.
Tống Ngọc Mị lập tức bỏ quyết định vừa rồi, nàng không nên về trường, thực tế thì bây giờ cũng hơn một giờ, nếu có về trường thì cũng chẳng kịp.
- Ông xã, điện thoại kìa.......
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.
- Ai vậy?
Hạ Thiên nhận điện thoại.
- Hạ Thiên, là tôi, Tiền Đa Đa.
Một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Trưa nay cậu có thời gian cùng dùng cơm không?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý:
- Được rồi, ăn ở đâu?
- Một nhà hàng tây có tên là Ngoại Tổ Mẫu, cậu có biết không?
Tiền Đa Đa hỏi.
- Không, nhưng vợ Mị Mị có lẽ biết, chúng tôi sẽ đến.
Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó hắn cúp điện thoại, trong lòng thầm nói, cái gì là Ngoại Tổ Mẫu? Sao không gọi quách là Bà Ngoại đi?
Như Hạ Thiên dự đoán, Tống Ngọc Mị biết nhà hàng tây kia, nghe nói Tiền Đa Đa mời cơm thì Tống Ngọc Mị cũng không từ chối, nàng còn nhanh chóng chở Hạ Thiên đến đúng mục đích.
Tiền Đa Đa và Quan Đình đã đến nhà hàng trước, bọn họ cũng đã đặt vị trí, bốn người nhanh chóng ngồi xuống, gọi món, sau đó nói chuyện phiếm.
- Hạ thần y, tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo anh, anh không để tâm chứ?
Quan Đình nói, thực tế mời Hạ Thiên dùng cơm là ý của nàng, Tiền Đa Đa chỉ có nhiệm vụ gọi điện thoại mà thôi.
- Muốn hỏi vấn đề gì?
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- À, thật ra, Hạ thần y, tôi muốn hỏi về vài phương diện dưỡng sinh. Cha tôi bình thường công tác bề bộn, nghỉ ngơi không tốt, bây giờ sức khỏe yếu hẳn, không biết anh có đề nghị nào không?
Quan Đình dù có chút xấu hổ nhưng vẫn hỏi.
- Có, bảo ông ấy không nên công tác thái quá.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Quan Đình chợt ngẩn ngơ, Tống Ngọc Mị thì buồn cười, người này trả lời rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, căn bản không phải là đáp án mà Quan Đình cần.
- Ủa, Tiểu Đình, em ở đây sao? Trùng hợp quá.
Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, sau đó hắn nhiệt tình chào hỏi với Quan Đình.
← Ch. 0610 | Ch. 0612 → |