← Ch.0702 | Ch.0704 → |
- Ông đã sắp chết đến nơi, còn gì phải lăn tăn?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trịnh Nam Tân:
- Thuận tiện cũng nói cho ông biết, không có người nào tiêu diệt được cả nhà tôi, không cần điện thoại tôi cũng trực tiếp tiêu diệt cả nhà ông.
- Tiểu tử, có vài lời không được nói bậy, nếu không sẽ gặp báo ứng.
Lý đại sư ở bên cạnh Trịnh Nam Tân chợt mở miệng nói:
- Tôi đã nghe qua tên của cậu, nghe nói cậu là thần y, nhưng trên đời này thần y cũng không lại thần tiên, tuy tôi đây chỉ là bán tiên nhưng cũng có thể thấy được vận mệnh tương lai của cậu.
- Ông chính là thần côn Lý Đạo Minh ngu ngốc sao?
Hạ Thiên nhìn Lý đại sư:
- Tôi không thích đám người họ Lý, sao ông không tự sát đi cho rồi?
- Tiểu tử, nếu cậu đã biết rõ đại danh của Lý Đạo Minh tôi, cậu cũng phải biết tôi thần cơ diệu toán, tôi nhìn mặt cậu, tôi thấy rõ trong hai ngày tới cậu sẽ có tai ương máu tanh.
Lý Đạo Minh dùng giọng như thật nói.
Hạ Thiên ôm An Khả Khả nhảy xuống bệ cửa sổ rồi lóe người dến trước mặt Lý Đạo Minh:
- Này, thần côn chết tiệt, ông có tin tôi cũng là thầy tướng số không? Tôi nhìn mặt ông thì thấy hai phút sau ông sẽ gặp tai ương máu tanh, ông có tin không?
- Tiểu tử, cậu không biết gì sao? Cậu nói như vậy là múa rìu trước mặt thợ... Á.......
Lý Đạo Minh còn chưa nói dứt lời thì kêu lên một tiếng thảm thiết.
Hạ Thiên tát lên mặt Lý Đạo Minh, hắn dùng sức hơi mạnh, trực tiếp xóa bỏ vài cái răng của lão. Lúc này một bên má của lão đã sưng phồng, khóe miệng cũng đầy máu tươi.
- Ông xem, tôi đoán chuẩn không?
Hạ Thiên có vẻ đắc ý:
- Không phải bây giờ ông có họa máu tanh sao?
- Mày... Mày sẽ gặp báo ứng.
Lý Đạo Minh vừa bụm mặt vừa chỉ vào Hạ Thiên, bộ dạng phẫn nộ nhưng trong mắt lóe lên sự sợ hãi khó thể che giấu.
- Thần côn chết tiệt, nếu không tôi xem mạng cho ông nhé?
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Tôi cảm thấy ông sắp nhảy lầu chết, ông có tin không?
- Mày... Mày muốn làm gì?
Lý Đạo Minh vô thức lui về phía sau một bước.
- Tôi chỉ coi bói cho ông mà thôi, chính ông nhảy lầu, không liên quan gì đến tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn lấy ngân châm dùng tốc độ không ai nhìn thấy đâm lên người Lý Đạo Minh, cuối cùng nói:
- Đi thôi, nhảy lầu đi cưng, nhớ cúi đầu xuống, nếu không khó chết lắm.
Vẻ mặt Lý Đạo Minh cực kỳ ngây ngốc, lão gật đầu đờ đẫn, sau đó đi về phía cửa sổ. Khi đám người trong phòng trợn mắt há mồm thì lão đã đến bên bệ cửa sổ.
- Lý đại sư, Lý đại sư.......
Trịnh Nam Tân chợt phản ứng, lão điên cuồng phóng đến bên cửa sổ:
- Lý đại sư, ngài không thể chết được, ngài chết tôi phải làm sao bây giờ? Lý đại sư, đừng.......
Trịnh Nam Tân vừa vọt đến bên cạnh cửa sổ và muốn kéo Lý Đạo Minh lại, nhưng đáng tiếc là lão đã muộn, khi lão sắp động tay vào người thì Lý Đạo Minh đã đâm đầu xuống dưới.
- Ông ta... Ông ta thật sự nhảy lầu sao?
An Khả Khả dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, khoảnh khắc này nàng chợt ngây dại, sao người kia lại tự nhảy lầu?
- Á!
Trần Di đột nhiên hét lên hoảng sợ, nàng xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy đến cửa thì có người chặn lại.
- Này, muốn đi cũng không sao, nhưng phải nhảy xuống mới được.
Hạ Thiên đứng ở cửa ra vào dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Hạ thần y, cầu xin cậu, cầu xin cậu tha cho tôi, tôi cũng không muốn bán đứng An Khả Khả, vì tôi không đồng ý yêu cầu của bọn họ, sợ rằng bọn họ sẽ chẳng bỏ qua cho tôi.
Trần Di cầu khẩn không còn chút phong độ, không chỉ vì trước đó nàng đã nghe qua những lời đồn đãi về Hạ Thiên, vì vừa rồi nàng tận mắt thấy Lý Đạo Minh nhảy lầu, điều này làm nàng cực kỳ sợ hãi.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Đừng giả vờ, tuy bọn họ có dọa cô, nhưng nguyên nhân chủ yếu là cô muốn mười triệu. Bọn họ đồng ý cho cô mười triệu, cô lập tức muốn bán An Khả Khả ngu ngốc, nếu cô thật sự không muốn thì đã nói ra cho cô ấy biết rồi.
- Không phải, không phải, mười triệu cũng không phải nhiều, bây giờ An Khả Khả đã là ngôi sao nổi tiếng, một phần trăm lợi nhuận mỗi năm cũng đã là mười triệu, tôi sẽ không chỉ vì mười triệu mà bán Khả Khả.......
Trần Di vội vàng phủ nhận, sau đó nàng quay đầu nhìn An Khả Khả:
- Khả Khả, em phải tin chị, chị thật sự không muốn bán đứng em, chị thật sự bị bọn họ uy hiếp, bọn họ muốn giết cả nhà chị, chị không dám không nghe theo. Điều này là thật, chị cầu xin em, em giúp chị cầu xin Hạ thần y, nể mặt tình cảm năm xưa giữa chúng ta, em làm ơn nói Hạ thần y bỏ qua cho chị.
An Khả Khả nhìn Trần Di, nàng cắn môi không lên tiếng. Những lời cầu tình của Trần Di thật sự làm nàng động tâm, nhưng sự kiện vừa rồi đã khắc sâu vào ký ức của nàng, nàng sẽ không quên nhanh như vậy, nàng cũng không quên tình cảnh Trần Di đổ rượu vào miệng mình. Nàng cảm thấy dù Trần Di bị người u hiếp cũng không nên đối xử với nàng như vậy.
- Này ngu ngốc, đừng để cô ta lừa gạt, tuy cô ta bị uy hiếp nhưng chủ yếu vì cô ấy động tâm, vì cô ta sẽ lợi dụng vào điều đó mà giúp em kiếm tiền nhanh hơn, mỗi lần mười triệu, một năm sẽ phát tài.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.
- Không phải, không phải như vậy, Hạ thần y, không nên nói bậy.......
Trần Di vội vàng phủ nhận.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn cắt đứt lời Trần Di:
- Này, ai nói bậy, tôi chính tai nghe người phụ nữ Mễ Hồng kia nói với cô như vậy trong điện thoại, cô ta dùng những lời nói đó để thuyết phục cô.
- Cậu... Sao cậu có thể.......
Trần Di nhìn Hạ Thiên như gặp quỷ, hắn sao có thể nghe được những lời này? Nàng còn nhớ rất rõ, mỗi lần nàng điện thoại cho Mễ Hồng đều không có người nào ở bên cạnh.
- Này, anh thấy hôm nay em khá ngoan, anh quyết định ban thưởng cho em, em nói đi, em muốn xử phạt bọn họ thế nào?
Hạ Thiên cúi đầu nhìn An Khả Khả trong lòng, hắn dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Em... Em không biết.
An Khả Khả dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Di, tuy Trần Di phản bội làm nàng rất đau lòng, nhưng nàng thật sự không biết trừng phạt đối phương như thế nào:
- Em... Em chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
- Mày... Thằng súc sinh mày dám hại chết Lý đại sư.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Trịnh Nam Tân lúc này nổi điên phóng đến:
- Tao giết mày.
- Đúng là có người thích chết.
Hạ Thiên thầm nói một câu, hắn không tránh mà trực tiếp đâm một châm lên người Trịnh Nam Tân. Lúc này Trịnh Nam Tân chợt khựng lại, sau đó Hạ Thiên đâm một châm lên người Trần Di, sau đó hắn nhấc chân đá Trịnh Nam Tân và Trần Di lên giường.
- Cho hai người được cuồng hoan đã đời trước khi chết.
Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn nhanh chóng đâm vài châm lên người Trịnh Nam Tân và Trần Di, cuối cùng hắn cảm khái nói:
- Thật ra đôi khi mình cũng là người tốt.
← Ch. 0702 | Ch. 0704 → |