← Ch.0084 | Ch.0086 → |
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều tay nắm tay đi dạo trong khuôn viên đại học Giang Hải, bọn họ không đến cửa hàng hoa Hinh Hinh, vì bọn họ đến đây cũng không phải tìm Tôn Hinh Hinh.
Hạ Thiên tin tên sát thủ kia đang tìm cơ hội ra tay ám sát Kiều Tiểu Kiều, nếu nàng cứ ở trong tòa nhà Kiều gia thì cơ hội sẽ không dễ dàng xuất hiện. Vì vậy hắn đưa Kiều Tiểu Kiều ra ngoài, tự mình cung cấp cơ hội cho tên sát thủ.
Người trên đường sẽ tương đối nhiều, như vậy cũng không thích hợp để ám sát, vì vậy hắn chỉ có thể đến đại học Giang Hải. Bây giờ trường học đang nghỉ hè, tuyệt đối là nơi vắng người, dù có nổ súng thì cũng chỉ kinh động vài người mà thôi.
Nói tóm lại thì Hạ Thiên đã cung cấp tất cả điều kiện thuận lợi cho sát thủ, chỉ cần chờ sát thủ đến thăm mà thôi.
- Chồng, tên sát thủ kia sao còn chưa xuất hiện?
Kiều Tiểu Kiều khẽ hỏi, tất nhiên nàng hiểu rõ ý đồ của Hạ Thiên, mà nàng tín nhiệm hắn nên mới quyết định thực hiện kế hoạch này.
- Đừng nóng vội, hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Hạ Thiên mười phần tin tưởng mỗi sát thủ khi xác định mục tiêu thì thường điều tra tư liệu, mà Ám Ảnh Đoàn cũng có một bộ phận tình báo riêng, bọn họ chắc chắn sẽ góp nhặt tư liệu về Kiều Tiểu Kiều. Nhưng Hạ Thiên cũng tin dù tư liệu có kỹ càng đến cách mấy cũng không có được tin tức về mình, vì vậy trong mắt đám sát thủ thì hắn chỉ là một người bình thường.
Kiều Tiểu Kiều cùng một người bình thường đi dạo trong trường đại học, bên cạnh không có vệ sĩ, dù tình huống này không hợp lẽ thường thì một sát thủ sẽ không bỏ qua cơ hội. Vì vậy hạ thiên tin sát thủ sẽ xuất hiện, chẳng qua không biết khi nào đối phương mới ra tay mà thôi.
Sau khi đi dạo một lúc thì hai người đi đến thao trường, nếu so sánh với những nơi khác thì sân bãi nơi đây khá náo nhiệt, có vài người đang đá cầu, có vài người chạy bộ. Trời nắng thế này mà vẫn còn luyện tập, cũng không biết có phải vận động viên chuyên nghiệp hay không.
Hai người chậm rãi đi bộ trên đường cũng không làm cho quá nhiều người chú ý. Kiều Tiểu Kiều dù là danh nhân nhưng cũng không phải ai cũng biết, hơn nữa bình thường nàng đều có hai vệ sĩ theo sau, mà bây giờ Kiều Tiểu Kiều ăn mặc bình thường, có thêm Hạ Thiên thì giống như hai người tình bình thường, tất nhiên đám người cũng không nghĩ ra cô gái xinh đẹp kia chính là Kiều Tiểu Kiều nổi danh như cồn.
Hạ Thiên cảm thấy đây là địa phương rất tốt, có không ít người, sát thủ dễ trà trộn, hơn nữa nơi đây lạ khá thoáng, cũng không ảnh hưởng đến quá trình nổ súng. Vì vậy hắn dứt khoát kéo Kiều Tiểu Kiều đi vòng quanh đường chạy trên sân, hai người chậm rãi dạo một vòng.
- Chồng à, dừng lại thôi.
Thân thể của Kiều Tiểu Kiều cũng không phải quá tốt, nàng cũng không phải những cô gái thích vận động, di đạo lâu tất nhiên sẽ thấy mệt, vì vậy mới kéo tay Hạ Thiên ngồi xuống khán đài.
Khi hắn đi dạo thì có một nhóm người đến tham gia đá bóng, mười người chia làm hai đội, quần áo cũng khác biệt, đúng là hỏa tinh gặp địa cầu, Real Marid gặp Barca.
Nhưng đám người này rõ ràng kém quá xa Real và Barca, đội hình lộn xộn, chân to mà óc như trái nho, toàn đá bóng lên trời.
- Đá dở quá.
Kiều Tiểu Kiều cũng nhịn không được phải nói lời khinh bỉ.
Nghe nói mắng người sau lưng sẽ gặp báo ứng, muốn mắng phải mắng thẳng mặt, điều này chẳng biết có đúng không, nhưng khi Kiều Tiểu Kiều vừa mắng thì một tên đã đá bóng về phía nàng.
Hạ Thiên không đứng ra vì hắn biết quả bóng căn bản không trúng người Kiều Tiểu Kiều, ngược lại Kiều Tiểu Kiều lại hoảng sợ mà nhào lên người Hạ Thiên.
Người kia đá bóng khá mạnh, bóng bay qua đầu Kiều Tiểu Kiều sau đó đập trúng hàng rào ở sau lưng và lăn xuống.
Kiều Tiểu Kiều khẽ vươn tay cầm lấy quả bóng.
- Người đẹp, xấu hổ quá.
Một tên thanh niên cao ráo khỏe mạnh chạy đến, chính là tên vừa đá bóng về phía Kiều Tiểu Kiều:
- Làm ơn đưa trái bóng cho tôi, cảm ơn.
Kiều Tiểu Kiều dùng hai tay ôm bóng, nàng dùng sức ném tới. Đáng tiếc là sức lực của nàng quá yếu, bóng ném đi không quá xa, vì vậy mà tên kia phải tiến lên nhận bóng.
Khoảnh khắc khi tên này cầm vào trái bóng thì nụ cười trên mặt chợt biến mất, gương mặt trở nên cực kỳ tàn nhẫn, mà trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một khẩu súng.
- Đùng!
Tiếng súng đột nhiên vang lên.
- Á.......
Kiều Tiểu Kiều khẽ hét lên một tiếng duyên dáng, dù nàng đang chờ tên sát thủ xuất hiện nhưng không ngờ sát thủ lại là tên đá bóng. Người này thoạt nhìn chưa đến hai mươi, nhìn qua giống như một thanh niên bình thường, căn bản không thể nào liên hệ với một sát thủ máu lạnh.
Khoảnh khắc khi tiếng súng vang lên, vẻ mặt tàn ác của tên sát thủ chợt lộ ra một nụ cười đắc ý, trong mắt có một cái nhìn tàn nhẫn. Vì hắn biết bắn súng ở khoảng cách gần thế này thì đối phương không thể né tránh, vài giờ trước có người đỡ đạn thay cho cô gái nhưng bây giờ thì không ai có thể cứu được.
Nhưng một giây sau vẻ mặt đắc ý của tên sát thủ đã không còn, thay vào đó là sự kinh ngạc. Hắn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mục tiêu, cũng không thấy mục tiêu phun máu, thậm chí hắn còn không thấy được gì, vì lúc này mục tiêu đã biến mất trong tầm mắt.
Một luồng khí tức nguy hiểm bùng lên từ phía sau, cảnh giác của một tên sát thủ nhiều năm rèn luyện giúp hắn vô thức né tránh, nhưng khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì một cảm giác đau đớn bùng lên sau đầu, sau đó trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê.
Mà đám người đang hoạt động trên thao trường cũng bị tiếng súng dọa cho ngây người, mãi đến lúc tên sát thủ ngã trên mặt đất, mọi người thấy khẩu súng lục trong tay sát thủ, mọi người mới ý thức được đây không phải là giấc mộng, đã có một sự kiện đấu súng phát sinh ở đây.
- Giết người, chạy mau.
Có người hét lớn, sau đó người trên thao trường bỏ chạy tán loạn, khoảnh khắc này ai cũng trở thành "tia chớp Usain Bolt", khoảnh khắc sau đã chạy mất.
Hạ Thiên thu hồi khẩu súng, hắn dùng tay chọc vài cái lên người tên sát thủ, hắn muốn đảm bảo tên này tạm thời không tỉnh lại.
- Vợ, em có biết nơi nào thích hợp bức cung không?
Hạ Thiên hỏi.
- Em sẽ điện thoại cho đại ca, có lẽ anh ấy cũng đang đợi ở gần đây, để anh ấy sắp xếp là được.
Kiều Tiểu Kiều lấy điện thoại ra bấm số của Kiều Đông Hải.
- Đại ca bảo chúng ta đợi ba phút.
Một lát sau Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại rồi nói với Hạ Thiên, rõ ràng phán đoán của nàng không sai, dù Kiều Đông Hải không cho người theo sát nhưng vẫn ở gần để chờ lệnh.
- Này, bọn họ còn đến nhanh hơn cả cảnh sát.
Hạ Thiên rất thỏa mãn với tốc độ của Kiều Đông Hải, hắn cũng không muốn tên sát thủ này bị cảnh sát chụp phải, hắn cần phải đích thân thẩm vấn, nếu đưa đến cục cảnh sát hình sự thì sợ rằng sẽ không được nhúng tay vào.
Nhưng Hạ Thiên lập tức phát hiện mình đã tính toán sai, mới qua một phút đồng hồ thì đã có một cảnh sát phóng đến bên này.
- Có chuyện gì xảy ra?
Viên cảnh sát đi đến trước mặt hai người, hắn hỏi với vẻ mặt cực kỳ căng thẳng:
- Tôi là cảnh sát trực ở đại học Giang Hải, nghe nói bên này có người nổ súng, có phải vậy không?
- Tôi không biết.
Kiều Tiểu Kiều ra vẻ vô tội:
- Cảnh sát đại ca, tôi và bạn trai vừa đến đây tản bộ, cũng không thấy gì, chỉ thấy một người nằm bất tỉnh ở đây, cũng không biết có gì xảy ra.
- Phải không?
Viên cảnh sát nhìn Kiều Tiểu Kiều, sau đó hắn lại nhìn Hạ Thiên với vẻ mặt hoài nghi:
- Có phải các người nổ súng đả thương người này không?
- Cảnh sát đại ca, tất nhiên là không, chúng tôi là sinh viên ở đây.
Kiều Tiểu Kiều vội vàng giải thích, nàng đang kéo dài thời gian, phải đợi đại ca đến, phía cảnh sát sẽ có người ra tay.
- Sinh viên sao? Tôi thấy không giống.
Tên cảnh sát hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn đưa tay ra hông chuẩn bị rút súng.
- Chồng, hắn không phải là cảnh sát.
Kiều Tiểu Kiều đột nhiên hét lên.
Trong mắt tên cảnh sát kia chợt lóe lên cái nhìn tàn khốc, hắn lập tức rút súng bắn ngay.
- Đùng!
Tiếng súng vang lên.
- Á.......
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, âm thanh phát ra từ trong miệng tên cảnh sát, mà trên tay Hạ Thiên đã xuất hiện một khẩu súng, đây là chiến lợi phẩm hắn lấy được trên tay tên sát thủ vừa rồi. Một súng của hắn vừa rồi đã bắn trúng tay cầm súng của tên cảnh sát giả mạo kia.
Tên cảnh sát giả mạo bụm lấy tay phải chảy máu đầm đìa, nhưng hắn không bỏ chạy, tay trái xuất hiện một con dao nhọn, hắn bổ nhào về phía Hạ Thiên.
- Đùng đùng!
Lại là hai tiếng súng vang lên, tên sát thủ giả mạo cảnh sát bị bắn trúng hai chân, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất.
Hạ Thiên vung tay, cây súng văng ra ngoài đập lên mặt tên cảnh sát giả mạo. Một tiếng hét đau đớn vang lên, tên sát thủ giả mạo cảnh sát đã rơi vào tình cảnh như đồng bọn, hắn lập tức hôn mê.
- Nghịch súng trước mặt anh à, không biết Tam sư phụ là súng thần sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên sát thủ nằm trên mặt đất, trên tay hắn có một cây ngân châm, hắn đâm lên tên sát thủ vài lượt, tạm thời cầm máu. Hắn còn muốn thẩm vấn người này, vì vậy cũng không muốn đối phương phải chết.
- Chồng, thì ra anh cũng biết hắn không phải là cảnh sát.
Kiều Tiểu Kiều cuối cùng cũng thở phào một hơi.
- Anh có thể cảm giác được sát khí trên người hắn.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nếu Ám Ảnh Đoàn điều ra những mặt hàng thế này cũng không cần quá lo lắng.
Hạ Thiên khựng lại một lúc rồi hỏi:
- Vợ, sao em biết hắn không phải cảnh sát?
- À, em biết cảnh sát trực ban trong đại học Giang Hải không mang theo súng.
Kiều Tiểu Kiều trả lời.
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, nguyên nhân này khác biệt quá lớn với tưởng tượng của hắn, hắn căn bản không biết cảnh sát trực ban trong đại học Giang Hải, tất nhiên cũng không biết bọn họ có mang theo súng hay không.
- Kiều tiểu thư.
Một giọng nói vang lên từ nơi không xa, bảy tám tên đàn ông chạy đến, rõ ràng là những vệ sĩ mà Kiều Đông Hải phái đến.
Bọn họ đến nhanh hơn dự kiến, mới hơn hai phút đã xuất hiện trước mặt Kiều Tiểu Kiều.
- Mau mang người đi.
Kiều Tiểu Kiều phất tay:
- Chồng tôi muốn thẩm vấn chúng, các anh sắp xếp địa điểm.
- Vâng, Kiều tiểu thư.
Một người lên tiếng, sau đó hắn phất tay, bốn người đem hai tên sát thủ chạy vội đi. Lúc này có một chiếc xe mười sáu chỗ chờ sẵn trên đường, chưa đến một phút sau xe đã chạy khỏi đại học Giang Hải. Vài phút sau cảnh sát đến hiện trường, trong thao trường đã không còn bóng người.
← Ch. 0084 | Ch. 0086 → |