← Ch.229 | Ch.231 → |
Mà Hứa Tiên cũng biết được, Hứa Kiều Dung đã mang thai mấy thang. Chỉ nói khi Hứa Tiên có hài tử, sẽ cho chúng kết thành phu thê. Ở kiếp này, hay đời Đường, chuyện kết hôn như thế này chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng hôm nay, "Hứa Sĩ Lâm" còn chưa xuất hiện, cho dù có hài tử thật sự, Hứa Tiên cũng khó có thể nhận đồng với loại hôn sự biểu ca muội muội này. Cho nên chuyển chủ đề, hỏi:
- Tỷ phu của ta đâu rồi?
- Khuya ngày hôm trước đã đi tra quái án, tiểu nữ nhi của nhà lão Vương ở phố thợ may, không biết bị cái gì đó hại. Cho nên tỷ phu của ngươi đang dẫn người đi tập nã hung thủ!
Hứa Tiên hơi động tâm niệm. Trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh Ta như thế nào quên, chuyện con rết tinh đang làm loạn chứ.
Bạch Tố Trinh thấy sắc mặt Hứa Tiên đại biến, vội hỏi:
- Hán Văn, làm sao vậy?
Hứa Tiên lắc đầu, nhưng trong lòng thì đầy áy náy, nếu như mình sớm nhớ ra loại chuyện này, tiểu cô nương kia cũng không bị hại. Những cảm xúc này, cho dù đối với Bạch Tố Trinh, cũng không cách nào nói ra.
Lại hỏi Hứa Kiều Dung chi tiết, tỉ mĩ của chuyện này, Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh nhìn nhau, máu huyết toàn thân bị hút khô, đây đương nhiên là do yêu quái làm ra! Không khỏi nắm chặt nắm đấm, con rết tinh hỗn đản này, còn có Kim Lũ Pháp Vương tiện nghi kia nữa, phải giải quyết mới được.
Hứa Tiên một mình đứng trước cửa nhìn Ngư Huyền Ky, Ngư Huyền Ky bên trong Cừu Vương Phủ nhìn thấy ánh mắt của hắn, làm cho nội tâm của hắn có chút do dự, quả thực hận không thể trực tiếp viết lên hai chữ "Cầm thú". Nhưng đề phòng lại xảy ra bi kịch, cũng chỉ có thể kiên trì đi gõ cửa. Bạch Tố Trinh tại bói toán chi đạo, không phải sở trường, tuy có thể tính ra là con rết tinh hại người. Nhưng nếu muốn tìm kiếm vị trí ẩn náu chuẩn xác của nó, cần phải tìm "Ngư sư tỷ" này.
Ngư Huyền Ky tự mình đi ra mở cửa. Chỉ mở rộng đủ một người đi, nhưng nàng lại ngăn cản, nhàn nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
Vẫn bộ đạo bào màu vàng hơi đỏ như cũ, không nhiễm hạt bụi trần, trừ yên lặng ra, càng nhiều hơn mấy phần khắc nghiệt.
Hứa Tiên cảm thấy lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Nàng cũng không có lãnh đạm như vậy, không phải kết hôn với sư phó của ngươi sao? Tại sao ư? Hứa Tiên muốn nói, nhưng vô cùng xấu hổ.
Tiếng cửa đóng lại, hắn đã thất bại.
Hứa Tiên thầm nghĩ, nhân sinh quả nhiên là công bình, ở mặt khác hưởng thụ tất cả ôn nhu, nhưng ở đây lại bị sập cửa vào mặt, chịu lạnh nhạt. Nếu như dùng tính cách thường ngày của hắn, thời điểm này đã lui bước, nhưng hôm nay không tìm thấy con rết tinh, nói không chừng buổi tối sẽ còn tiểu hài tử bị hại. Chỉ có thể kiên trì, lại gõ cửa một hồi.
Cánh cửa mở ra lần nữa, Ngư Huyền Ky nhíu mày nhìn hắn. ;
Hứa Tiên thở dài nói:
- Ta còn chưa ăn? Tới đây ăn bánh ngọt.
Bộ dáng u buồn, thiếu chút nữa nhìn lên trời một góc bốn mưới lăm độ.
Phanh! Cánh cửa lại đóng một lần nữa. Một lúc sau lại mở ra, Ngư Huyền Ky cầm một cái hộp cho hắn, nói:
- Ăn đi!
Đây là bánh ngọt hoa quế! Hứa Tiên tạm thời buông tha cho ý niệm "hảo hữu" của nàng, hỏi chuyện đứng đắn. Trong quá trình tính toán một lúc, giao cho hắn một tấm bản đồ, nói:
- Đi tìm đi.
Hứa Tiên cầm lấy, một tay cầm bánh ngọt ho quế, mục đích đã đạt thành, nhưng mà, vì cái gì lại lạnh như vậy?
Ban ngày cũng không thể làm được gì, chỉ có thể đợi tới ban đêm. Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh và Hứa Kiều Dung đi chọn lựa đồ, chuẩn bị đồ dùng hôn lễ. Loại chuyện này, đại nam nhân như hắn không xen vào được.
Bầu trời vô cùng trong suốt. Mây bị gió thổi tan. Chỉ có trong thời đại này, mới có thể nhìn thấy bầu trời như thế này. Hứa Tiên ngồi trên bậc thềm đá, đặt cái hộp lên đầu gối, mở ra, bánh ngọt hoa quế bên trong vẫn còn ấm, hẳn là mới làm. Có sáu miếng bánh ngọt đặt chỉnh tề với nhau.
Đem một cái đưa lên miệng. Nhưng không nghĩ không có hương vị ngọt ngào, thiếu chút nữa Hứa Tiên nhổ ra.
- A... Khó ăn quá!
- Tâm tình của sư phó không tốt, làm bánh ngọt hoa quế rất khó ăn!
Duẩn nhi sau lưng mở hé cửa ra, cười đùa. Sau đó lại nghe tiếng uy hiếp của Ngư Huyền Ky từ bên trong truyền ra, chạy vào trong.
Thời điểm cửa đạo quan mở ra lần nữa, trước cửa đã không còn bóng người, chỉ còn lại cái hộp, đặt đậy rất cẩn thận. Nàng khẽ thở dài một hơi, nhặt cái hộp lên, bên trong không còn bao nhiêu sức nặng, mở ra nhìn. Trong hộp đã trống không, còn lại chút ít cặn bánh.
Ai, đơn giản chỉ là việc nhỏ. Không nên tính toán làm gì.
Nhưng tâm tình, không hiểu thấu đã tốt hơn.
Mặt trời lặn, gió đã bắt đầu thổi. Hứa Tiên đứng trên sườn núi nhỏ phía bắc của huyện Tiền Đường. Có thể quan sát cả thành trấn, dưới trời chiều, cả thế giới như bị nhuộm đỏ tươi. Bạch Tố Trinh ở trong nhà nói chuyện với Hứa Kiều Dung, con rết tinh kia cần hút máu người mới có thể tu luyện, hiển nhiên đạo hạnh cũng không cao. Đặt trong kịch bản, Lý Công Phủ cầm Truy Tinh Kiếm có thể đấu một trận, Hứa Tiên càng là không có vấn đề. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn mang theo Tiểu Thanh bên người.
Hứa Tiên cảm thấy hôm nay mình không được người ta hoan nghênh, trong đôi mắt của Tiểu Thanh lúc này, mang theo hàn ý giống như nước lạnh. Làm cho hắn hận không thể ngửa mặt lên trời thét lên.
- Thần ah, ban thưởng cho ta một ít bá vương khí đi.
- Thanh nhi, chờ một chút ngươi lược trận là được rồi.
Nếu như trí nhớ của hắn là đúng. Con rết cùng rắn chính là thiên địch.
Tiểu Thanh lập tức phản bác, nói:
- Dựa vào cái gì muốn bổn cô nương lược trận, ta đang muốn lấy nội đan của con độc trùng kia, tăng cường độc tính của mình, độc chết hỗn đản như ngươi. Ngươi ở một bên xem là được rồi.
Tuy trong nội tâm có chút sợ con rết kia. Nhưng thời điểm này Hứa Tiên nói mặt trời tròn, nàng cũng lập tức lên tiếng phản bác là hình vuông.
Nữ nhân tâm tình không tốt, thật sự không bao giờ giảng đạo lý. Đợi cho trời chiều hoàn toàn xuống núi, hai người án ngữ ngay địa điểm của địa đồ chỉ dẫn, đi vào một khe núi ở ngoại ô. Nơi này quái thạch lỏm chỏm, cỏ mọc cao ngang người, gió đêm khẽ động, âm khí um tùm.
Tiểu Thanh đi ở phía trước, nàng tự tin bằng vào tu vi của mình, có thể đánh bại con rết tinh, cũng không cần Hứa Tiên động thủ. Chờ một lát Tiểu Thanh nói khẽ:
- Đến rồi.
Trong bóng tối, có âm thanh cỏ bị dẫm đạp, hiển nhiên là có đồ vật gì đó đang di động, cũng không có rời đi. Mà vòng quang hai người Tiểu Thanh và Hứa Tiên, giống như tùy thời chuẩn bị phát động công kích.
Hứa Tiên bình thản tự nhiên không sợ, chỉ nhìn qua Tiểu Thanh, thấy bộ dáng khẩn trương của nàng, trong lòng có chút buồn cười. Tiểu Thanh quay đầu lại hung hăng trừng hắn, tâm của nàng quả thật có chút sợ hãi, nhìn thấy hắn, đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Hứa Tiên cảm giác bốn phía, cảm giác còn có những người khác, nhưng nhìn quét qua một vòng, lại không gặp được ai.
Sau quái thạch. Lại có hai người đang đứng. Người trẻ tuổi nói khẽ:
- Sư phó, đó là người nào? Chúng ta có ra tay không?
Trung niên nhân lắc đầu, nói:
- Yên lặng theo dõi kỳ biến đi.
Đôi mắt đen nhánh của nam tử kia nhìn xuyên thấu qua màn đêm, cảm giác, cảm thấy có vài phần quen mắt. Còn nữ tử kia, bằng cảm giác của hắn, hẳn là yêu quái, hơn nữa thực lực không kém.
Người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, rất tuấn lãng, nữ tử rất thuận theo nam tử kia, nghe sư phó nói như thế, cũng bất động như kiếm. Chỉ nhìn về phía cột đá. Lo lắng nói:
- Không biết Trương sư huynh bọn họ ra tay sẽ thế nào.
Trung niên nhân nhíu mày, lại không nói lời nào.
Trong nội tâm Tiểu Thanh mất đi kiên nhẫn, vỗ tay quét về phía bụi cỏ, cỏ ngã rạp xuống, một diện tích lớn bị khô héo. Rốt cục nhìn thấy một con rết to lớn màu đen, phủ phục trên mặt đất, trên người có không biết bao nhiêu cái chân, trong mắt lóe huyết quang. Đánh về phía Tiểu Thanh, răng nanh trong miệng lỏm chỏm.
Tiểu Thanh tậm trung tinh thần đối địch, Hứa Tiên đem kiếm trong tay, huy động kiếm. Mắt thấy con rết tinh bổ nhào tới trước người, bỗng nhiên có một đạo hồng quang từ trên không trung bắn về phía con rết, con rết tinh uốn éo thân hình tránh thoát một kích này, vẫn bảo trì thế công đánh về phía Tiểu Thanh, nhưng bị một cước đá bay, lăn ra xa mấy trượng, cao giọng hỏi:
- Người nào?
Đạo hồng quang kia lại hiện lên, kéo ra từng đạo chỉ đỏ, trong đêm tối rất đẹp mắt. Con rết tinh lăn mấy vòng trên mặt đất, hóa thành hình người, dốc sức liều mạng tránh né "chỉ đỏ" công kích tới.
Trong mắt Hứa Tiên khẽ động. Mở Thông Thiên Nhãn ra, đã thấy rõ tướng mạo vốn có của chỉ đỏ, nhưng đó là một cây trường châm, thầm nghĩ: đây chính là phi kiếm a! Con rết tinh tuy la hét bậy bạ, dốc sức liều mạng tránh né, nhưng không cách nào tìm được chủ nhân của sợi chỉ đỏ, qua trong chốt lát, trên người xuất hiện nhiều vết thương, huyết dịch màu xanh bắn ra, nhưng sinh mệnh lực của côn trùng vô cùng cường hãn, cho nên không chút yếu thế.
Tiểu Thanh một lòng muốn lấy nội đan của con rết, đương nhiên không thể để người khác vượt lên trước, tiến lên tấn công con rết tinh. Nhưng bỗng nhiên chỉ đỏ kia chuyển hướng, đánh về phía của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh sớm có phòng bị, quay thân né qua. Trong nội tâm Hứa Tiên tức giận, cận thân huy kiếm, bổ một tảng đá mấy người ôm không hết ra làm hai, hiện ra hai người ẩn thân phía sau.
Đó là một nam một nữ. Nữ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, dung mạo có chút tú lệ, nhưng xương xương gò má hơi cao, bờ môi mỏng. Mang theo hương vị khắc nghiệt, vào lúc này đang trừng mắt nhìn Hứa Tiên, thực sự rất kinh dị. Còn nam nhân bên cạnh, chỉ trên dưới hai mươi, nhưng Hứa Tiên từng gặp qua, cau mày nói:
- Trương Ngọc Đường! Tại sao ngươi lại ở đây?
Tiểu Thanh buông tha con rết tinh, công kích hai người này, lại bị Hứa Tiên ngăn cản, con rết tinh thấy có nhiều địch nhân, lại hóa thành con rết muốn thừa cơ chạy thục mạng, hóa thành một đạo bạch quang. Thân thể con rết chuyển mấy vòng, chạy đi. Trên mặt của con rết vừa hiện ra nét vui vẻ, lập tức biến thành năm sáu khối, máu xanh văng tung tóe ra đất, xuất hiện mùi vị khó ngửi.
Trong nội tâm Tiểu Thanh sợ hãi. Công kích cực mạnh! Vội vàng dựa vào Hứa Tiên để phòng bị. Lại thấy có người từ phía sau hai người đi ra. Trung niên nhân đảo mắt nhìn qua Hứa Tiên.
- Yến Xích Hà! Hứa Tiên!
Trung niên nhân Hứa Tiên đã gặp qua, tại Lan Nhược Tự gặp được Yến Xích Hà. Hứa Tiên thu kiếm vào vỏ, vui vẻ nói:
- Yến huynh, sao ngươi tới đây?
Yến Xích Hà tiến lên vịn via của hắn, cười nói:
- Ngươi không tới tìm ta. Ta đương nhiên phải tới tìm ngươi rồi.
Trong giọng nói mang theo khẩu âm miền bắc, hiện ra hương vị chất phác và chân thành.
- Yến sư huynh. Ngươi nói hắn chính là Hứa Tiên?
Nữ nhân kia thu hồi trường châm, tiến lên phía trước nói, mà Trương Ngọc Đường bên cạnh, ngơ ngác nói:
- Tiểu Thanh cô nương!
Tiểu Thanh bản năng nói:
- Ngươi là ai thế?
Vỗ đầu một cái mới nhớ ra, nói:
- Ah, ngươi là Trương Ngọc Đường. Trương công tử. Tại sao ngươi ở đây?
Không phải trí nhớ của nàng quá kém, mà là trong khoảng thời gian ngắn, chuyện xảy ra quá nhiều. Hơn nữa hôm nay Trương Ngọc Đường không còn cách ăn mặc như thiếu niến trước kia, cho nên nhất thời không nhận ra.
Yến Xích Hà giới thiệu với Hứa Tiên:
- Đây là sư muội của ta, Ngạc Nương.
Ngạc Nương nhìn qua Hứa Tiên, quay người đi lấy nội đan của con rết tinh, Tiểu Thanh cau mày, nhìn sang Hứa Tiên, cũng không ra tay. Yến Xích Hà lại chỉ vào người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, nói:
- Đây là đệ tử mới thu của ta, tiểu Dã.
Tiểu Dã chào hỏi Hứa Tiên, nhìn về phía Tiểu Thanh, trong lòng có chút kinh dị. Nữ nhân này cũng là yêu quái sao?
Lúc này Ngạc Nương đã lấy nội đan ra. Giao cho Yến Xích Hà nói:
- Sư huynh.
Nội đan có màu đỏ sậm, giống như huyết dịch đông cứng lại, lộ ra hương vị kỳ lạ, Tiểu Thanh nhìn thẳng qua, mùi hương kỳ dị đó, chính là yêu độc nàng cần.
Hứa Tiên chú ý tới thần sắc của nàng, mở miệng nói:
- Yến huynh vì nội đan mà tới sao?
Yến Xích Hà nói:
- Vốn là tới tìm ngươi. Nhưng lại nghe có yêu quái lạm sát người vô tội, cho nên thuận tiện ra tay diệt trừ, cũng muốn dùng nội đan làm kiếm thai cho đồ đệ.
Nhìn tiểu Dã bên cạnh, nói:
- Nhưng nội đan này quá đơn tính. Không thích hợp dùng làm kiếm thai, cho nên tặng cho người ta.
Tiểu Dã nói:
- Bằng vào sư phó làm chủ.
Yến Xích Hà giao nội đan cho Hứa Tiên, thần sắc Ngạc Nương khẽ động, muốn ngăn cản. Nhưng chung quy không có nói chuyện.
Hứa Tiên nói:
- Yến huynh tìm ta làm gì? Kiếm thai là vật gì?
Thuận tay đem nội đan giao cho Tiểu Thanh, Tiểu Thanh lập tức tiếp nhận nuốt vào trong bụng, cảm thấy mỹ mãn đứng bên cạnh Hứa Tiên.
Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện. Hứa Tiên liền mới mấy người Yến Xích Hà vào trong nhà. Trên đường đi, cũng nói chuyện một phen, Hứa Tiên mới hiểu rõ, thì ra Yến Xích Hà có phát hiện mới trong kiếm tu, kiếm tiên có thể dung nhập với kiếm, chuyên tu thành pháp khí, một khi dùng ra, uy lực phi phàm, nhưng khuyết điểm lớn nhất, đối với gia tăng tuổi thọ, không có chỗ tốt gì.
Yến Xích Hà một đường đi tìm, thu hoạch nội đan yêu thú nuốt vào trong bụng, tu thành kiếm thai, hơn nữa còn là linh kiếm tốt nhất, có thể đột phá tuổi thọ. Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng trải qua thí nghiệm của hắn, xác thực có thể thực hiện. Tìm ra biện pháp này, hắn liền đi tìm một ít đồng đạo quen biết, cùng tìm hiểu, còn nói muốn khai tông lập phái.
Nhưng mà hắn trước nay. Lại có thói quen độc lai độc vãng, cho nên đi tìm trong thời gian ngắn, mới tìm gặp.
Ngạc Nương chính là một trong số đố. Tuy gọi Yến Xích Hà một tiếng sư huynh, nhưng cũng không có quan hệ đồng môn. Trong nội tâm có hảo cảm với Yến Xích Hà, mới đi cùng đường với hắn.
Yến Xích Hà thản nhiên nói:
- Vốn nhìn ra ngươi có sư thừa, không thể làm trễ tiền đồ của ngươi, nhưng hôm nay có thể đi trên con đường khác, muốn hỏi ngươi. Nhưng hôm nay xem ra. Đã không cần.
Hắn đương nhiên nhìn ra được, tu vi Hứa Tiên hôm nay xưa đâu bằng nay.
← Ch. 229 | Ch. 231 → |