← Ch.230 | Ch.232 → |
- Nhưng như vậy cũng tốt.
Ngày đó một trận chiến ở Lan Nhược Tự, hắn có ấn tượng sâu sắc với Hứa Tiên.
Hứa Tiên rất cảm động. Cầm tay cười nói:
- Tối nay phải nâng ly một hồi.
Cổ nhân nói: "Bạch đầu như tân, nghiêng che như cũ" hắn và Yến Xích Hà chính là vế thứ hai. Bởi vì có một ít người, khi gặp được nhau đã như thân quen. Cho nên chính là bằng hữu.
Ngạc Nương nói:
- Nghe Ngọc Đường nói ngươi hiện giờ rất giàu có, chúng ta có ý định khai tông lập phái ở Thục Sơn. Cho nên cần chút ít tiền bạc làm chi phí.
Sau đó dò xét Hứa Tiên, xem hắn đáp như thế nào. Trên đường đi Yến Xích Hà cũng khen ngợi Hứa Tiên rất nhiều, nào là "Hùng hồn hào sảng, chính khí lăng nhiên" trong nội tâm nàng chưa hẳn tán thành, hơn nữa Hứa Tiên vừa rồi dùng một kiếm bổ cột đá trước mặt nàng, hoặc nhiều hoặc ít, cũng làm nàng mất mặt, cho nên có chút tâm thử hắn một lần. Tu phòng xây nhà trên chân núi, cũng không thể dựa vào bọn họ, còn cần người bình thường đến dựng kiến trúc, cũng tốn không ít chi phí.
Yến Xích Hà cũng cười nói:
- Hoặc nhiều hoặc ít, ứng phó một chút là được, trong tay chúng ta cũng có tích góp được không ít.
Cũng không có quan tâm tới chuyện này.
Hứa Tiên nói:
- Chuyện của Yến huynh. Tiểu đệ sao dám không giúp, chừng nào cần thì nói với ta.
Nhưng trong lòng sợ hãi thán phục, chẳng lẽ là trong "Thục Sơn kiếm hiệp truyện", truyền thuyết Thục Sơn chính là nơi có linh mạch thịnh nhất của dãy Côn Lôn. Đem tông phái đặt ở đây, cũng không kỳ quái.
Trong nội tâm Ngạc Nương lúc này cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng không phải người thô tục.
Khi gõ cửa, Thanh Loan có chút kinh dị nhìn qua mấy người bên cạnh Hứa Tiên, Hứa Tiên giới thiệu bọn họ một phen, sau đó an bài chỗ ở lại cho bọn người Yến Xích Hà. Vân Yên bài ra tư thế nữ chủ nhân, chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, đứng hầu ở một bên. Hứa Tiên vỗ vỗ ghế bên cạnh, nói:
- Không có người ngoài.
Lại bảo Vân Yên Thanh Loan ngồi xuống. Yến Xích Hà đối với diễm phúc của Hứa Tiên, trong nội tâm kinh ngạc, càng thêm kinh ngạc chính là Vân Yên cùng Thanh Loan đều có tu hành. Cũng đã có chút ít căn cơ. Phải biết rằng tu hành không phải nói tu là tu.
Trương Ngọc Đường liếc nhìn Tiểu Thanh, làm như nhớ lại. Nhưng Tiểu Thanh chỉ lo trừng mắt với Hứa Tiên, cho nên khó tránh khỏi xem nhẹ hắn. Tiểu Dã chỉ mưới sáu mười bảy tuổi, chính là trai tân chưa hiểu sự đời, ngày thường chỉ cảm thấy Ngạc Nương là đại mỹ nhân, hôm nay vừa nhìn thấy tam nữ, cảm thấy phong mang bắn ra bốn phía Xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Ngạc Nương nhìn sang Vân Yên Thanh Loan, lại nhìn Tiểu Thanh, thấy ánh mắt nhìn Hứa Tiên đều hàm ẩn tình ý. Sắc mặt lập tức biến đổi. Nhịn không được mở miệng mỉa mai nói:
- Ta nói Hứa công tử không chịu tu hành, thì ra là ham luyến nữ sắc.
Lời này vừa ra, những người ở đây, sắc mặt đã biến đổi.
Trong nội tâm Hứa Tiên không vui. Dù gì ngươi cũng là khách, cũng không phải còn bé nghĩ gì nói nấy! Yến Xích Hà nháy mắt với hắn, ý bảo hắn đừng nên trách, trong nội tâm cũng có chút bất đắc dĩ.
Về sau Hứa Tiên mới biết được, cũng không có trách, mẫu thân của Ngạc Nương bị người ta lừa gạt, hoài thai nàng, sau lại bị người ta nạp làm thiếp. Nhận hết tra tấn mà chết, thiếu chút nữa bị cha dượng dâm nhục, sau này được người cứu giúp, tập kiếm thuật, tự tay đánh chết cha để bà cha dượng, rồi sau đó tung hoành đại giang nam bắc, chuyên giết dâm tặc cùng đàn ông phụ lòng. Hơn nữa có thói quen độc lai độc vãng, tính tình có chút quái dị.
Trong trường hợp đó Hứa Tiên nhẫn. Tiểu Thanh lại nhẫn không được, nói:
- Nữ nhân như ngươi không biết nói đạo lý, chúng ta mời các ngươi ăn cơm, ngươi còn ở chỗ này nói lung tung.
Nàng chỉ cho phép mình khi dễ Hứa Tiên. Nhưng lại không cho phép người khác làm thế.
Ngạc Nương cười lạnh nói:
- Ăn của các ngươi một bữa cơm, ta không thể nói sao?
Trương Ngọc Đường vội vàng đứng dậy khuyên giải, nhưng tự nhiên vô công. Hôm nay hắn đã đánh tan tầng son phấn trước kia, chỉ còn lại bất đắc dĩ, sau khi hắn theo phụ thân trở về Kim Lăng. Trong nội tâm vẫn nhớ mãi khuôn mặt kia, nhưng dưới khuôn mặt đó, rốt cuộc không phân được nữ quỷ hay là Tiểu Thanh, cảm giác tình yêu vô thường, cảm giác trần thế mờ mịt, trong nhà mấy lần bảo hắn thành thân. Đều bị hắn từ chối.
Về sau ngẫu nhiên gặp được Ngạc Nương, liền muốn bái nàng làm sư, hắn kiếp trước chính là hài tử ở thượng giới, bởi vì gặp chút chuyện. Động phàm niệm nên bị trục xuống, tính toán có chút tư chất. Hơn nữa phẩm hạnh của hắn quả không tệ. Ngạc Nương thấy hắn hiểu được chân tình, cho nên định ra quan hệ thầy trò.
Tiểu Thanh mạnh mẽ đứng lên, chỉ vào nàng, nói:
- Ngươi, tốt, hôm nay ta phải lãnh giáo cao chiêu của ngươi!
Ngạc Nương không chút yếu thế nói:
- Yêu nghiệt. Ta sợ ngươi sao?
Một buổi tiệc vui vẻ, lập tức biến thành giương cung bạt kiếm.
Hứa Tiên giữ chặt Tiểu Thanh,
- Tiểu Thanh!
Tiểu Thanh ngoái đầu nhìn mặt của hắn, thấy hắn rất kiên quyết, rốt cục nhuyễn xuống, an vị tại chỗ. Lầm bầm nói:
- Chỉ biết khi dễ ta.
Ngạc Nương cũng bị Yến Xích Hà khuyên bảo. Trương Ngọc Đường thấy Tiểu Thanh như thế, trong nội tâm cũng có chút ảm đạm.
Cũng may kế tiếp Ngạc Nương không nói lời nào nữa. Hào khí mới nhiệt liệt hơn, Hứa Tiên nói:
- Yến huynh, muội muội của ta cũng học một bản Viên Công Kích Kiếm Đồ của ngươi, nàng có ngộ tính với kiếm đạo rất cao, gần đây Trúc Cơ thành công. Chẳng biết có thể học pháp môn của ngươi không?
Sau khi Trúc Cơ có thể tu hành chính thức, nhưng pháp môn Tinh Túc Hải không phải thường nhân có thể tu luyện, pháp môn cao siêu hơn, Ngư Huyền Ky đương nhiên không phải không có, nhưng nếu không có người đồng đạo chỉ điểm, tu luyện bừa không được, hôm nay vừa vặn gặp gỡ cơ hội này, đương nhiên phải thỉnh giáo. Nếu thật sự có thể tu thành đạo này, vậy thì tiền đồ vô lượng.
Yến Xích Hà nói:
- Đương nhiên có thể. Cứ diễn luyện một lần, ta xem nàng đạt tới trình độ nào?
Thanh Loan đỏ mặt gật gật đầu, đang muốn đi lấy kiếm, Hứa Tiên đem một thanh kiếm bằng gỗ đào màu đỏ đưa cho nàng:
- Dùng cái này a!
Đây là sau khi thu được nội đan của cóc tinh có được, kiếm dài hai xích, thân kiếm khắc đầy phù văn, có mùi hương thơm ngát, thoạt nhìn rất tinh xảo. Tuy kiếm bằng gỗ, nhưng vững như sắt đá.
Yến Xích Hà vừa thấy kiếm gỗ đào này, kinh ngạc nói:
- Đây không phải là Đãi Thư Kiếm của phái Mao Sơn hay sao?
Hắn là kiếm tiên nhất lưu, cho nên biết tường tận danh kiếm trong thiên hạ, thanh kiếm gỗ đào này là một thanh cổ kiếm, Yến Xích Hà đương nhiên cũng rõ.
- Tuy so ra còn kém thanh Truy Tinh Kiếm bên hông của ngươi, nhưng cũng là vật khó có được.
Hứa Tiên cười nói:
- Xem như Tam Mao Chân Quân tặng cho.
Chuyện này vốn vô cùng phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào giải thích. Nhưng cuối cùng Tam Mao Chân Quân đã không lấy lại, đương nhiên phải tặng cho nàng rồi.
Ngạc Nương nhịn không được cười nhạo:
- Tam Mao Chân Quân, tặng cho ngươi? Ngươi cũng biết Tam Mao Chân Quân là nhân vật bậc nào không, chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm sao tặng kiếm cho ngươi được. Chớ không phải như thanh Truy Tinh Kiếm bên hông của ngươi hay sao, lừa gạt từ trong tay của người khác mà có được!
← Ch. 230 | Ch. 232 → |