← Ch.262 | Ch.264 → |
Nàng khẽ mỉm cười, dễ dàng hát lên một ca khúc, cũng không rõ bài Khúc Phong là gì được nàng động tiếng hát động lòng người hát lên, tựa như tiếng trời, khiến cho Hứa Tiên rất là kinh ngạc, phát hiện mình có hay không đã đủ hiểu rõ nàng.
Cho nên, để vượt qua đêm dài đằng đẵng, và để thêm hiểu rõ lẫn nhau, nên yêu cầu mỗi người phải biểu diễn một tiết mục ra mắt để cho mọi người thưởng thức. Lần đầu tiên Vân Yên biểu biễn nghệ thuật thổi tiêu của mình, quả nhiên giống như thiên âm lọt vào tai, làm động nhân tâm, Tiểu Thiến dùng vũ đạo tương hợp, lại càng là thiên y vô phùng.
Đến phiên của Ngao Ly, nàng đem mười cái khay giáo thủ để ở trước mặt. Hứa Tiên không giải thích được, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, hít sâu một hơi, đem một lúc mười khay bánh toàn bộ cho vào miệng, phồng má lên, lộ ra vẻ "Lợi hại không!". Hứa Tiên vỗ vỗ cái trán, cảm thấy để người này trưởng thành, quả nhiên là một sai lầm.
Chúng nữ cười cười cùng nhau vỗ tay, nũng nịu khen:
- Ly nhi thật lợi hại.
Nàng thì càng lộ ra nụ cười dương dương tự đắc, kết quả bị Hứa Tiên hung hăng gõ lên đầu
- Có cái gì mà đắc ý.
Ngao Ly nhe rang nhào lên, hận không thể một ngụm ăn hết.
Khiến trên người Hứa Tiên lưu lại hai dấu răng, ba vết cào, rốt cuộc cũng đến lượt hắn biểu diễn. Chỉ thấy hắn dứt khoát cởi áo trên người ra, lộ ra thân hình kiên cố.
Bạch Tố Trinh vội vàng che mắt Ngao Ly lại, Tiểu Thanh đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, lầm bầm nói:
- Lưu manh!
Vân Yên và Tiểu Thiến chẳng qua là che miệng cười không ngừng, ánh mắt chốc lát lại dừng trên người Hứa Tiên.
Ngao Ly thật vất vả mới tránh được cánh tay của Bạch Tố Trinh, hét lên:
- Có cái gì đặc biệt hơn người, mới nhìn đã biết là không dễ ăn chút nào.
Chúng nữ cũng cực kỳ bất mãn:
- Đây được xem là tiết mục gì, bất quá chỉ là cởi quần áo mà thôi.
Hứa Tiên rất vô sỉ nói:
- Có bản lãnh các người cũng cởi ra.
Các nàng liền hướng Bạch Tố Trinh oán giận nói:
- Tỷ tỷ, người nhìn hắn kìa!
Trong lúc gặp phải ánh mắt "Nghiêm nghị" của Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên khẽ mỉm cười, nói:
- Đây mới chỉ là công tác chuẩn bị mà thôi.
Rồi xoay người đi vào trong viện, cạnh bàn đá, cúi người xuống cầm lấy băng đá, chợt quát một tiếng, đem băng đá giơ quá đỉnh đầu, đôi mắt hổ chằm chằm nhìn chung quanh, nói:
- Hắc, như thế nào.
Đối với phàm nhân mà nói, đây đúng là đại lực sĩ khó có được, nhưng là đối với các nàng này mà nói....
Ngao Ly liền đem một cái băng đá khác đạp bay:
- Cái này thì có gì mà đắc ý! -
Hứa Tiên cùng vs Ngao Ly đấu đá nhau. Cuối cùng đến phiên Tiểu Thanh biểu diễn, người luôn luôn vui vẻ hoạt bát như nàng vậy mà lại đỏ mặt từ chối, làm cho Hứa Tiên càng đắc ý hơn.
Đến khi mọi người buộc phải biểu diễn, nàng mới miễn cưỡng nói:
- Vậy thì ta hát một bài cũng được!
Hứa Tiên lại nói:
- Không thể diễn lại tiết mục của người khác nha!
Tiểu Thanh ảo não. Hung hăng nhìn Hứa Tiên chằm chằm, thầm nghĩ rằng không bao giờ.... cho ngươi hôn nữa.
- Thật sự cái gì ta cũng không biết mà, các ngươi đừng nên ép ta, tỷ tỷ.
Sau đó hướng về Bạch Tố Trinh cầu viện.
Giờ phút này Bạch Tố Trinh là thương mà không giúp được gì, nói:
- Muội cũng nên biểu diễn một chút gì đó đi!
Vốn dĩ nàng có nhiều cách để giải quyết, nhưng trong khoảng thời gian nghĩ cũng nhất thời không nghĩ ra được.
Hứa Tiên cười nói:
- Thanh Nhi cũng có sở trường mà!
Vừa nói vừa sờ sờ môi của mình, Tiểu Thanh dĩ nhiên biết hắn đang ám chỉ cái gì. Khuôn mặt khẩn trương đỏ bừng lên, nói:
-Ngươi, ngươi còn dám nói...
Tiểu Thiến lập tức hiểu được, liền trêu nàng:
- Nghe nói miệng của Thanh Nhi rất ngọt nha? Mới chỉ nếm ở khóe miệng một chút mà đã có vị ngọt vô cùng. Nếu có thể nếm thêm lần nữa thì còn gì bằng.
Ngao Ly đối với đồ ăn ngon luôn luôn cảm thấy rất hứng thú, giờ phút này liền cướp lời nói:
- Có thật không, rất ngọt à?
Lại nhìn về Tiểu Thanh, trong mắt đã biến thành hình bánh chẻo, khiến cho Tiểu Thanh có chút sợ hãi.
Vân Yên liền được đà nói:
- Có ngọt hay không, không phải nếm thử một cái là biết ngay sao? Cho dù không ngọt, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi đâu?
Ở trong mắt nàng, vị "Thanh cô nương" ngạo mạn này sớm đã là vật trong túi của phu quân mình, sớm muộn gì cũng phải xưng một tiếng tỷ muội thôi.
Tiểu Thanh quẫn bách vô cùng, lại càng hận Hứa Tiên thấu xương, nhưng đối mặt với mấy cô gái ở đây, trong lúc vui chơi, nàng cũng không thể làm chuyện tùy tiện được, liên tục mân mê chéo áo.
Cả Tố Trinh và Hứa Tiên đều nhìn nhau cười một tiếng, đang định dừng trận đùa giỡn này lại.
Tiểu Thanh hét lớn một tiếng:
- Cho các ngươi hôn cho đã đi.
Mọi người đều kinh sợ, đôi mắt thanh bích của nàng quét qua một vòng, chẳng phải là hôn môi ư, có, có cái gì mà không được. Ban đầu dễ dàng trao nụ hôn đầu cho Hứa Tiên, nàng vẫn không hiểu được ý nghĩa của hành động "Hôn" này.
Tiểu Thiến và Vân Yên nhìn nhau, liền muốn chuyển chủ đề nói chuyện, Ngao Ly lại cao hứng nói trước:
- Tốt!
Rồi nhanh chóng đi lên. Tiểu Thanh nói được làm được, cúi người xuống để đủ tầm cho Ngao Ly hôn, đôi môi vừa đụng vào nhau, tròng mắt Ngao Ly mạnh mẽ mở tròn ra, tựa hồ muốn nói:
- Thật là ngọt quá nha!
Lại càng dùng sức mút mút.
Cả người Hứa Tiên chấn động. Hai dung nhan tuyệt mỹ cứ như vậy áp sát nhau, Ngao Ly lại càng quấn quýt. Bên trong phòng liền dâng lên không khí quái dị.
Tiểu Thanh hung hăng nhìn Hứa Tiên chằm chằm, nhưng trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không có tư vị như lúc trước hôn môi với Hứa Tiên. Chẳng qua là tiểu nha đầu này dùng sức thật mạnh nha! Chợt dùng sức đẩy Ngao Ly ra:
- Đủ rồi!
Sau đó hít một hơi thật sâu.
Ngao Ly lưu luyến nhìn Tiểu Thanh, vẻ mặt say mê hạnh phúc:
- Thanh tỷ tỷ đúng là người tốt!
Rõ ràng là rất có hảo cảm với Tiểu Thanh! Tiểu Thanh rùng mình một cái, nhưng cũng không ngờ tới cuộc sống "Bi thảm" sau này.
Tiểu Thiến nhìn Ngao Ly một cái, hiếu kỳ nói:
- Ta cũng muốn thử chạm vào môi của Tiểu Thanh một cái
Hứa Tiên nói:
- Đến lượt ta.
Tiểu Thanh nói:
- Cút!
Cuối cùng Tiểu Thanh có chút ngượng ngùng nhìn về Bạch Tố Trinh:
- Tỷ tỷ!
Trong đôi mắt có chút chờ mong.
Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên một cái, hắn cười cười nhún vai, tùy nàng. Bạch Tố Trinh
Ngoài phòng vang lên tiếng pháo hoa, vang vọng đến tất cả mọi nơi, một năm mới đã bắt đầu. Ngao Ly xem xong pháo hoa, quấn lấy Tiểu Thanh:
- Hôn nữa!
Tiếng Thanh tỷ tỷ nghe vô cùng thân thiết. Tiểu Thanh đỏ mặt, mãnh liệt nói:
- Không ngăn được Ngao Ly, thấy thức ăn ngon là không kiên nhẫn.
Giờ phút này, Hứa Tiên tựa vào lan can, nhìn trong phòng mọi người cười nói vui vẻ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút say đắm. Ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời, có rất nhiều ngôi sao, chiếu sáng cổ kim. Bỗng đúng lúc có một ánh pháo hoa bay lên trời, tách ta thành hàng vạn bông hoa, rồi sau đó ở trong làn khói xanh tỏa sáng. Ngươi, có khỏe không?
Ngư Huyền Cơ dắt tay Duẩn Nhi, nhìn lên bầu trời đầy sao. Nhìn pháo hoa nở rộ, đối với Duẩn Nhi ở bên cạnh nói:
← Ch. 262 | Ch. 264 → |