← Ch.263 | Ch.265 → |
- Có thể trở về được rồi.
Vẻ mặt Duẩn Nhi đau khổ nói:
- Nếu có sư thúc ở đây là tốt nhất, đáng tiếc sư phụ của ngươi không chịu đến chỗ Bạch tỷ tỷ đón năm mới.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta sớm đã nói, nếu ngươi muốn đi, thì có thể đến đó mà!
Hai tay Duẩn Nhi kéo kéo tay Ngư Huyền Cơ nói:
- Nếu ta đi thì chỉ còn lại một mình sư phụ, chẳng phải người sẽ rất cô đơn sao?
Ngư Huyền Cơ sửng sốt. Vuốt lọn tóc ra sau tay, cười cười nói:
- Không có quan hệ với ta.
Duẩn Nhi nói:
- Làm sao mà không quan hệ! Sư phụ đi từng đó ngày, Duẩn Nhi đã hiểu được, sẽ không phải là không có quan hệ.
Sau đó vỗ ngực đảm bảo nói:
- Duẩn Nhi vĩnh viễn sẽ không bỏ lại sư phụ một mình.
Ngư Huyền Cơ ngồi xổm xuống, ôm Duẩn Nhi vào trong ngực, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ làm thức ăn ngon cho ngươi.
- Sư phụ sẽ không làm đâu.
Duẩn Nhi luôn luôn rất thẳng thắn.
Ngư Huyền Cơ dậm chân nói:
- Sư phụ sẽ không lừa gạt ngươi.
Ngừng lại một chút, nói:
- Không biết làm sao, sẽ làm được!
Buổi đêm năm mới ồn ào, náo nhiệt ở nơi này đã vượt qua trong an bình, tờ mờ sáng ngày hôm sau cho đến khi diễn ra ngày hội @_@
Tiểu Thiến phải về núi Kỷ Ngọc, Vân Yên thì không muốn xuất đầu lộ diện. Mà chỉ cần nơi có Ngao Ly thì Tiểu Thanh nhất định phải giảm bớt số lần xuất hiện.
Hứa Tiên chỉ đưa Bạch Tố Trinh và Ngao Ly ra ngoài, hắn suy nghĩ một chút, hay là nên hoàn thành ước định của năm ngoái. Đi tới trước cửa nhà Huyền Cơ. Trên cửa dán bức vẽ của năm ngoái, vẽ hình Duẩn Nhi cùng con heo có lỗ mũi dài Hứa Tiên.
Chưa kịp gõ cửa, Ngư Huyền Cơ đã mở cửa ra, nhẹ nhàng nói:
- Hứa công tử, ngươi đã đến rồi
Rồi hướng về Bạch Tố Trinh mỉm cười.
Hứa Tiên nghe một tiếng "Hứa công tử" nhất thời không biết đáp lại như thế nào, "Sư, "
Ngư Huyền Cơ liền ngắt lời nói:
- Nếu Hứa công tử không chê, gọi ta một tiếng Huyền Cơ được không!
Rõ ràng là cách xưng hô thân thiết hơn rất nhiều, nhưng lại được nàng nói ra, giống như cách xa mười vạn tám nghìn dặm.
Hứa Tiên do dự một chút:
- Huyền Cơ
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Tới đón Duẩn Nhi đi xem đèn lồng à!
Nói đoạn tránh người sang một bên, quả nhiên thấy Duẩn Nhi mặc một bộ đồ mới, cầm theo đèn lồng đứng sau lưng nàng, lộ ra vẻ mặt rất khả ái, chẳng qua là trên mặt chó chút mất hứng, nói:
- Sư phụ không đi thì Duẩn Nhi cũng không đi, đã bảo là không để người ở lại một mình mà.
Rồi kéo kéo tay Ngư Huyền Cơ làm nũng nói:
- Sư phụ đi cùng chứ!
Tâm tính của tiểu hài tử, rất thích thú loại chuyện này.
Ngư Huyền Cơ khẽ lắc đầu, lộ ra ý kiên quyết.
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta cũng không thích không khí ồn ào như vậy, liền ở lại với Huyền Cơ cũng được!
Tính tình nàng thì lại rát thích yên tĩnh.
Ngư Huyền Cơ ngồi xuống giúp Duẩn Nhi sửa lại quần áo. Nói:
- Nghe nè, sư phụ có sư phụ của mình ở lại. Không phải là ở một mình, cái này không phải tốt sao?
Trên mặt hiện lên biểu tình hiểu rõ, đứng dậy nói với Hứa Tiên:
- Hứa công tử, mong công tử chiếu cố Duẩn Nhi một chút.
Cuối cùng, Bạch Tố Trinh và Ngư Huyền Cơ đứng trước cửa, nhìn Hứa Tiên mang theo Duẩn Nhi và Ngao Ly chìm vào biển người.
Bạch Tố Trinh quay lại nhìn Ngư Huyền Cơ nói:
- Huyền Cơ, ngươi đã nhớ lại hay là đã khôi phục rồi?
Trong đôi mắt chứa hàng nghìn hàng vạn ánh đèn của Ngư Huyền Cơ như lưu ly. Cả trăm ngàn người, tựa hồ như sợi dây vận mệnh của họ đều hiện lên trong mắt nàng.
- Sư phụ. Quên mất không phải là một chuyện tốt, mặc dù ta tôn trọng người. Nhưng ta cũng có lựa chọn của mình. Tiểu Ngư nhi cũng đã trưởng thành.
Bạch Tố Trinh thở dài gật đầu:
- Khi nào sẽ rời đi?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Đại khái, cũng nhanh thôi! Ta thấy được một chút tương lai, nhân gian này sẽ có một trường kiếp nạn.
Bạch Tố Trinh kỳ quái nói:
- Kiếp nạn?
Đạo bói toán của nàng, hôm nay đã không còn được như đệ tử rồi. Không khỏi có chút vui mừng. Lúc đầu gieo một cái mầm, hôm nay đã thành một cây đại thụ chọc trời, hơn nữa cũng tuyệt đối không giống mình.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Nói chung là cũng còn một chút phân phân hợp hợp nữa, dù sao, cũng không liên quan đến ta, không phải sao? Hơn nữa, nếu có thể thấy được thì chính là không thể sửa đổi được. Nếu kết quả đã định như vậy rồi, dấn thân vào trong đó thì dù sắm vai nhân vật nào đi nữa, cũng không chút thú vị nào, không bằng thoát ra sớm một chút. Còn Hứa Tiên, chỉ sợ hắn muốn thoát ra cũng không dễ dàng, ở trong kinh thành còn có người đang chờ hắn!
Bạch Tố Trinh kinh ngạc nói:
- Ngươi!
Ngư Huyền Cơ quay đầu khẽ mỉm cười:
- Xem ra sư phụ đã biết, vậy thì không cần Huyền Cơ nhiều lời.
Dung mạo tuyệt mỹ, nụ cười ngọt ngào, nhưng ai có thể thấy rõ, sâu trong đôi mắt lưu lưu ly kia, rốt cuộc cất giấu điều gì?
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Bạch Tố Trinh bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào ngực. Ngư Huyền Cơ sửng sốt, rồi sau đó lại thoải mái mỉm cười, có chút nhu nhược tựa vào vai nàng, như đã từng xa nhau rất lâu.
Hứa Tiên một trái một phải cầm đôi tay nhỏ bé của Duẩn Nhi và Ngao Ly, mặc cho hai nàng kéo chính mình đi khắp nơi. Nhìn thấy đèn lồng đẹp liền líu ríu cười đùa một phen, hai nàng như hai hòn ngọc nhỏ, bộ dáng khả ái không biết làm bao nhiêu người chú ý.
Hứa Tiên cũng nhận ra được, trong lòng thầm suy nghĩ, trách không được, Hứa quan nhân chưa từng chính thức đón dâu. Nguyên lai còn có việc tốt như vậy. Ở trong mắt Hứa Tiên, các àng đều chỉ là trẻ con, nhưng ở thời đại này, con dâu nuôi từ bé thậm chí có lập gia đình cũng không phải là số ít, còn có những loại quan lieu phú thương thích lấy những cô bé nhỏ tuổi làm thú vui
Tự nhiên là Hứa Tiên không đoán được mình đã bị quy về loại kim ngư lão, quái thúc thúc, nhưng nhìn những người đó nở nụ cười kỳ dị cũng không nói được gì. Yêu thích tiểu loli đúng là không thiếu được. Liền đi đến một cửa hàng bán mặt nạ, chọn một cái hình mặt quỷ tinh xảo mang lên mặt.
Ngao Ly đứng thẳng lên nói:
- Hứa Tiên trở nên xấu xí hơn.
Duẩn Nhi gật đầu theo:
- Ừ!
Mặt mũi Hứa Tiên nhăn nhó, tàn bạo nói:
- Có ý gì, hai người các ngươi có phải chán sống hay không?
Ngao Ly cùng Duẩn Nhi cười ha ha, thoạt nhìn đóng kịch không được, đi tới cuối đường có hai lối rẽ. Ngao Ly muốn đi bên trái để nhìn đèn rồng lớn, Duẩn Nhi lại muốn đi bên phải để xem cưỡi ngựa đánh giặc, bên nào cũng không chịu nhường nhau. Đều ra sức kéo tay Hứa Tiên đi về phía mình.
Hứa Tiên cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không cảm giác được trong đám người có người theo dõi bọn họ.
Ngao Ly cùng Duẩn nhi lôi kéo Hứa Tiên tận tới lúc đỏ mặt tía tai nhưng hắn vẫn bất động.
Ngao Ly tức giận vung quyền đánh Duẩn nhi:
- Ta đánh ngươi.
Duẩn nhi sợ hãi tránh ở phía sau Hứa Tiên, chỉ dám thò đầu ra nói:
- Có đánh ta cũng không nhường.
Hứa Tiên vỗ nhẹ đầu Ngao Ly trách:
- Tỷ tỷ phải nhường muội muội, sao có thể tùy tiện đánh người?
Ngao Ly liền quay sang hỏi Duẩn nhi:
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Duẩn nhi thành thật nói:
- Sư phụ từng giúp ta tính rồi, là ba trăm hai mươi tuổi.
Hứa Tiên khen:
- Có học hành thật là tốt.
Chợt hắn trợn tròn mắt kinh ngạc:
- Sao, ba trăm hai mươi tuổi?
Thực vật vốn là loại yêu tinh tu hành chậm nhất, sống lâu nhất. Ngao Ly tuy rằng thoạt nhìn cao hơn Duẩn nhi cả một cái đầu nhưng về niên kỷ còn kém nàng rất xa. Tuổi cụ thể của mình là bao nhiêu chính nàng cũng nhớ không rõ, chỉ có điều lúc này vui mừng nói:
- Ha ha, nhường ta đi.
Duẩn nhi ngoan ngoãn nói:
- Đó, của ngươi.
Sau đó nàng bịn rịn ngoảnh mặt nhìn sang ngọn đèn dầu bên phải. Hứa Tiên sờ cái đầu nhỏ nói:
- Đợi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ đi một chuyến.
Lúc này Duẩn nhi mới vui mừng đứng lên.
Trên lầu cao mấy thước đèn sáng huy hoàng, Ngao Ly và Duẩn nhi ngồi ăn mứt quả. Duẩn nhi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, được một lúc liền bị một ngọn đèn hấp dẫn, bất giác rời khỏi Hứa Tiên vài bước. Đầu đường hỗn loạn, từ trong đám người bước ra một nam nhân nhỏ gầy. Y dùng một tấm vải nhỏ bịt lấy miệng Duẩn nhi, muốn lợi dụng lúc hỗn loạn dùng thuốc mê khống chế nàng. Thế nhưng cô gái nhỏ trước mắt dường như không có phản ứng với thuốc mê y chuẩn bị.
Trong lòng nam nhân nhỏ gầy cảm thấy vô cùng quái lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ dùng nhầm thuốc rồi sao?
Duẩn nhi gỡ tay người kia ra, ủy khuất nói:
- Sư thúc, tên này lấy vải bẩn bịt miệng ta.
Nam nhân nhỏ gầy vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một khuôn mặt dữ tợn giống như ác quỷ đang nhìn y chằm chằm khiến y không khỏi cả kinh trong lòng. Y lập tức trấn định tâm thần, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tiên, sau đó xoay người trốn vào đám đông. Thế nhưng vừa bước đi y đã cảm giác được cổ tay bị kẻ khác nắm lấy. Nam nhân cao gầy không chút đắn đo, thuận thế rút ra một thanh trủy thủ sắc bén đâm về phía sau. Một âm thanh thanh thúy vang lên, thanh trủy thủ đã gãy làm hai. Y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quỷ dưới ánh đèn chiếu rọi, con ngươi đã chuyển sang màu đen hoàn toàn.
Từ trong đám đông phát ra một tiếng kêu thê thảm, Hứa Tiên đã vận lực bóp nát cổ tay nam nhân cao gầy, cánh tay y lúc này buông thõng xuống.
Hứa Tiên lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn có đồng bọn sao?
Hứa Tiên cũng biết đôi chút, tên nam nhân trước mặt này còn được gọi là " Quải nhi " (giống như mẹ mìn chuyên bắt cóc trẻ con).
Mỗi năm vào dịp tết Nguyên Tiêu, các gia đình thường dẫn theo trẻ em tới xem hội đèn, bởi vậy hàng năm đều xảy ra chuyện trẻ em bị mất tích. Cũng chính từ đêm hội này mà nhiều gia đình chịu cảnh huyết mạch chia lìa. Bởi vì những kẻ gọi là Quải nhi này mà bao đứa trẻ bị hại, bọn chúng còn đáng hận hơn cả bọn trộm cướp. Việc không thành còn dám ra tay giết người, bởi vậy Hứa Tiên đương nhiên sẽ không khách khí với y.
Mọi người đứng chung quanh tản ra một vòng chỉ trỏ hai người, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nam nhân nhỏ gầy đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, kêu rên nói:
- Giết người, giết người, tôi chẳng qua chỉ đụng phải hắn một chút, không ngờ bị hắn hạ độc thủ như vậy.
Mọi người thấy bộ dáng thê thảm của y liền không tránh khỏi nảy sinh sự đồng tình, chỉ về phía Hứa Tiên bàn tán.
Lúc này có hai bộ khoái đi tới hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nam nhân nhỏ gầy kia lập tức tiến lên kể khổ kêu oan.
Hứa Tiên tháo mặt nạ trên mặt xuống, chắp tay nói:
- Chư vị hương thân, đó là một tên Quải nhi, vừa rồi muốn bắt đi đứa nhỏ bên cạnh tôi đây, việc không thành liền ra tay giết người.
Không cần phải giải thích nhiều nhưng tất cả mọi tiếng bàn tán chung quanh đều dựng lại. Không ai hoài nghi lời Hứa Tiên nói bởi vì... hắn là Hứa Tiên.
Rất nhanh liền có tiếng chửi bới tên nam nhân nhỏ gầy kia. Hai bộ khoái hướng về phía Hứa Tiên hành lễ:
- Hóa ra là Hứa công tử.
Hứa Tiên chắp tay trả lễ, sau đó tiến tới bắt lấy đầu tên kia. Nam nhân nhỏ gầy run rẩy một hồi, cho tới lúc Hứa Tiên buông tay mới mềm oặt người ngã xuống đất.
Hai bộ khoái sắc mặt sợ hãi dị thường nhưng cũng không ngăn cản.
Sau khi từ biệt mọi người, Hứa Tiên lại mặt nạ lên, vẻ mặt sau lớp mặt nạ trở nên âm trầm, những tên bắt cóc trẻ em kia quả nhiên có hội. Tới một chỗ không người, hắn ngồi xổm xuống nói với Duẩn nhi vào Ngao Ly:
- Chúng ta không xem đèn nữa được không?
Ngao Ly và Duẩn nhi nhìn nhau rồi đồng thời lắc đầu:
- Thật sự việc này rất quan trọng.
Lúc ấy hai người mới gật đầu đồng ý.
Hứa Tiên thi triển Nhiếp hồn thuật thu được một chút tin tức. Hắn dẫn theo hai cô gái đi vào một trong hẻm nhỏ tồi tàn. Cuối cùng đi tới trước một khu nhà dân nhưng không vội đi vào mà ngưng thần nghe tiếng nói chuyện bên trong. Quả nhiên một lúc sau có thanh âm trò chuyện rất khẽ truyền tới.
- Nhanh như thế đã bắt được ba con dê lạc, hôm nay thu hoạch thật lớn, so với năm trước còn hơn nhiều.
- Lưu ca, đám dê non đó sẽ đưa đi đâu. Tôi là người mới nên chưa biết nhiều chuyện.
Lưu ca kia nghe xong liền quát lớn:
- Đây là chuyện ngươi có thể quản sao?
Gã ngừng một chút nói:
- Nếu mệnh tốt có thể trở thành con nuôi của gia đình khác. Nếu mệnh không tốt sẽ trở thành tiểu thiếp cho người, còn nếu xui xẻo hơn sẽ bị bán vào kỹ viện. Dù sao đó cũng là số mệnh trời đã định, cũng không trách được chúng ta. Đến đây uống rượu nào.
- Đúng vậy, chỉ có thể trách bọn chúng mệnh không tốt, nếu tốt sẽ không rơi vào tay đồng bọn của chúng ta.
- Cốc cốc cốc.
Âm thanh đập cửa chợt vang lên, Lưu ca kia cười nói:
- Lại có người quay về, còn không mau đi mở cửa đi.
Người nọ đi tới mở cửa phòng đã thấy một người cao lớn, đeo mặt nạ ác quỷ đứng trước cửa liền không tránh khỏi hoảng sợ. Chỉ tới khi thấy hai tiểu cô nương phía sau mới yên lòng nói:
- Ngươi thật là tên độc ác, định hù chết người hả. A, tại sao lại dẫn tới hai cô bé trở về, không phải là hàng không đáng giá đó chứ?
Nói xong gã mới nhìn kỹ một lượt, dưới ánh trăng chiếu rọi hiện ra hai cô bé rất xinh xắn, so với tất cả nữ nhân gã đã gặp qua đều đẹp hơn gấp mười lần. Tên này liền nảy sinh ý định xấu, vươn tay muốn sờ lên hai má trơn bóng của Duẩn nhi, cười nói:
- Đáng giá một món hời, chúng ta có thể vui đùa trước một chút.
Liền sau đó gã cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân bay bổng lên đụng mạnh vào tường phòng rồi từ từ rơi xuống. Trước ngực gã xuất hiện một lỗ lớn, máu từ miệng phun ra, chỉ cần nhìn đã biết là không còn đường sống.
Hứa Tiên lúc đầu nghe gã nói là kẻ mới tới cũng có ý muốn tha cho một mạng. Nhưng hiện giờ ý định buông tha đó đã không còn, trong lòng hắn duy nhất chỉ có sát ý lạnh như băng.
Tên Lưu ca kia trong phòng hoảng sợ liền rút đao chạy, nhưng không phải hướng về phía cửa mà đi vào trong nhà. Gã xách tới một tiểu nam hài đang hôn mê, nói với vẻ uy hiếp:
- Huynh đệ chừa cho ta một con đường sống chứ?
Nhưng gã chỉ cảm thấy trước mắt chợt nhoáng lên, đến lúc có phản ứng thì đã bị Hứa Tiên dẫm lên người. Gã biết đã gặp phải cao nhân nên cất giọng cầu xin nói:
- Xin hảo hán tha mạng.
Hứa Tiên sao có thể tha cho gã. Hắn nhẹ nhàng tung một cước đá tên Lưu ca bay vào tường. Sau đó hắn ở lại trong phòng chờ đồng bọn của chúng tới. Chỉ một lát sau có thêm bốn tên có cả trẻ cả già, cả nam cả nữ, trên lưng mỗi người đều cõng một đứa nhỏ.
Khi xem đèn tết Nguyên Tiêu, rất nhiều hài tử không chịu nổi buồn ngủ nên được cha mẹ cõng trên lưng, bọn họ cũng phải làm như vậy để tránh làm người khác nghi ngờ.
Hứa Tiên không nhiều lời với bọn chúng, tới một người giết một người. Một mùi máu tanh nồng đậm tỏa khắp căn phòng, Hứa Tiên nhìn tới đám thi thể trong góc tường, hắn nghĩ tới quá khứ liền rùng mình thầm nghĩ từ lúc nào mình trở nên độc ác như vậy. Đây chắc là do bị nhân cách Đông Nhạc đại đế ảnh hưởng. Chẳng qua điều này cũng không phải chuyện xấu, đối phó với loại người này căn bản không cần nhân từ nhân từ. Từ bỏ một cái gông nhân từ trên cổ nhưng lại gần hơn với vạn công đức.
Lúc này những hồn phách kia xuất ra khỏi thi thể, vẻ mặt oán hận nhìn Hứa Tiên, dường như muốn bổ nhào qua.
Hứa Tiên xuất ra một hạt châu màu đen mờ, đây chính là ngự linh châu mà hắn đoạt được lúc trước. Hạt châu tỏa ra một lực hút, hồn phách bảy người toàn bộ bị hút vào trong hạt trâu.
- Sư thúc, nơi này thật nhàm chán, chúng ta đi xem đèn thôi.
Tiếng Duẩn nhi từ trong phòng truyền tới. Hứa Tiên gật đầu đáp ứng, sau đó hắn búng ra một ngọn lửa màu vàng đốt sạch đám thi thể. Hắn dẫn Duẩn nhi và Ngao Ly ra ngoài, tới ngã tư đường ồn ào náo nhiệt thì gặp một bộ khoái. Hứa Tiên dùng truyền âm nói vị trí của đám hài tử kia cho tên bộ khoái đó.
Bộ khoái kia cả kinh, nhìn chung quanh không biết thanh âm từ đâu đến, nửa tin nửa ngờ dẫn theo dân chúng tới nơi đó, quả nhiên tìm được mấy hài tử.
Sau đó các gia đình đoàn viên, vui mừng sung sướng tới cực độ.
Hứa Tiên dẫn theo Ngao Ly và Duẩn nhi hết xem đèn rồi ăn quà vặt. Khi tới một cây cầu không người, Ngao Ly ngáp hướng Hứa Tiên vẫy tay từ biệt:
- Ta phải về đi ngủ.
Nàng nhảy lên thành cầu, quay đầu nhìn Hứa Tiên cười nói:
- Cao hơn ngươi rồi nhé.
Hứa Tiên cười tháo mặt nạ xuống rồi đưa tay đẩy nhẹ Ngao Ly nói:
- Nhanh về nhà ngươi đi.
Ngao Ly vội bám lấy vai Hứa Tiên ổn định thân hình. Sau đó thuận thế cúi đầu hôn lên môi Hứa Tiên.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy êm ái trên môi, một đầu lưỡi thơm tho mãnh liệt tiến vào khiến hắn ngây người, vội vàng phản ứng đẩy Ngao Ly ra:
- Nha đầu ngốc, ngươi có ý gì vậy?
Ngao Ly liếm quanh môi một chút, khinh thường nói:
- Không có vị ngọt như ta nghĩ.
Nhưng chợt nghĩ lại, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, mặt dần đỏ bừng lên. Tới lúc từ biệt vẫn không dám quay đầu nhìn Hứa Tiên, bộ dáng như rặng mây đỏ mang theo vẻ phong tình thiếu nữ, khiến người ta có cảm giác trong chốc lát nàng đã không còn là một tiểu nữ hài nữa.
- Phù.
Hứa Tiên thở dài một hơi, quả nhiên là tiểu cô nương chưa hiểu chuyện. Hắn nói với theo:
- Về sau đừng làm như vậy.
Ngao Ly hai tay chống thắt lưng, trừng mắt nhìn Hứa Tiên nói:
- Ta cái gì cũng biết rồi, không cần ngươi quan tâm.
Nói xong liền xoay người nhảy xuống dòng sông nước lạnh như băng, hóa thành một con bạch long bơi về phía Tây Hồ.
Ngao Ly thẳng một hơi bơi về Tây Hồ mới cảm thấy tim đập chậm lại một chút. Thế nhưng cô nàng vẫn có chút lo lắng, không biết làm chuyện vừa rồi có thể sinh tiểu hài tử được không?
Hứa Tiên đứng ở đầu cầu cười khổ lắc đầu, nha đầu ngốc này... Nếu bị người khác nhìn thấy thì có lẽ hắn nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được tiếng xấu.
- Sư thúc, xong chưa?
Duẩn nhi nói khẽ.
Hứa Tiên cả kinh, đang nghĩ tới làm thế nào "diệt khẩu" Duẩn nhi đã thấy cô nàng buồn ngủ tới mức hai mắt híp lại. Bộ dáng này rõ ràng lúc trước nhắm mắt chờ mình.
Hứa Tiên ngồi xổm người xuống, đỡ Duẩn nhi nằm trên lưng nói:
- Được rồi. Đi thôi!
Duẩn nhi lập tức đổ ập xuống ngủ ngon lành, trong lúc ngủ nước miếng chảy ra ướt cả áo Hứa Tiên.
Hứa Tiên cõng Duẩn nhi trở lại Huyền Cơ quan, giao nàng cho Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ ôm lấy Duẩn nhi mỉm cười nói:
- Cảm ơn ngươi, Hứa công tử. Chúng ta chuẩn bị lên đường rời đi, sau này sợ rằng Duẩn nhi khó có thể vui vẻ thế này được nữa.
Tố Trinh muốn rời khỏi Huyền Cơ quan, Ngư Huyền Cơ cũng muốn ly biệt, chỉ có điều không biết sẽ đi tới nơi nào?
Hứa Tiên dường như đã sớm liệu được kết cục này nhưng vẫn hỏi lại:
- Nàng định đi đâu? Khi nào phải đi? Để ta tiễn nàng.
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Thiên địa rộng lớn đi tới đâu chẳng được? Cũng không cần phải đưa tiễn, người với người tùy vào duyên phận. Nếu có duyên sẽ còn gặp lại, còn nếu vô duyên thì lần này chia tay chính là vĩnh biệt.
Vĩnh biết, Hứa Tiên nhẩm lại từ này một lần, khó nghĩ một từ nặng như vậy lại có thể nói ra nhẹ nhàng đến thế. Trong lòng hắn phảng phất nỗi buồn, chắp tay nói:
- Vậy vĩnh biệt thôi!
Hắn xoay người đi về phía cửa, trên khóe miệng hiện lên vẻ cười khổ. Cho dù nàng có nhớ thì sao chứ? Sớm muộn chẳng phải cũng biệt ly sao? Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn hy vọng nàng có thể nhớ mọi chuyện.
Ngư Huyền Cơ thấy hớn rời đi, nét cười trên mặt cũng dần biến mất. Nàng khẽ lắc đầu, ôm Duẩn nhi xoay người đi vào trong.
Hứa Tiên ngồi trong thư phòng nhìn đám mây trôi cuối chân trời qua khung cửa sổ. Gió vẫn lạnh như thế nhưng trong không gian càng lúc càng cảm thấy linh lực tràn đầy. Những tâm tư trong đầu cũng dần biến mất, chuyện của năm cũ cất vào dĩ vãng, Hứa Tiên muốn chuẩn bị kỹ càng trước khi Bắc thượng. Hắn đã liên tục mười ngày không thể hấp thu được linh lực. Bản thân đã cảm nhận được cánh cửa Thiên kiếp ở gần bên cạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chạm tới.
Sau Thiên kiếp sẽ như thế nào? Trong tâm hắn vẫn có chuyện cần phải lo lắng thế nhưng phải triệt để áp chế, tranh thủ từng lúc hấp thụ những tia năng lượng tinh khiết. Miễn cho tới lúc đột nhiên có một đạo cự lôi giáng xuống lại không biết được có vượt qua nổi hay không. Điều quan trọng nhất vào lúc này chính là vấn đề tâm ma.
Tâm ma, không ai nói được rút cuộc nó là cái gì, càng không biết nó sẽ dùng hình thức biểu đạt như thế nào?
Bởi vì không biết nên càng khiến độ kiếp trở nên khó nắm bắt. Hứa Tiên vốn định dù nhân cách Đông Nhạc đại đế để giải quyết vấn đề này, nhưng mấy ngày nay hắn có thể cảm nhận được, khi sử dụng nhiều lần hơn nhân cách Đông Nhạc đại đế sẽ có ảnh hưởng nhất định tới bản thân. Tuy rằng biết như thế nhưng Hứa Tiên tự nhủ có thể sử dụng với số lần ít hơn, đây sẽ chính là con bài chưa lật dùng cuối cùng, còn bình thường tốt nhất là dựa vào chính mình.
Nhưng bản thân mình phải bắt đầu từ đâu? Hắn thở dài một tiếng rồi nằm gục xuống bàn, cảm giác giống như kiếp trước, hắn ôn thi vào trường cao đẳng lúc đêm, mới ôn được một nữa liền ngủ thiếp đi.
Tiểu Thanh nhìn qua cửa sổ sẽ gọi Hứa Tiên dậy và nói:
- Hứa Tiên, ngươi lại lười nhác rồi!
Hứa Tiên không yên lòng nói:
- Thanh nhi, gọi Hứa ca ca là được rồi!
Tiểu Thanh tiến tới kéo áo hắn lôi ra phía cửa sổ, nói hung tợn:
- Không cho phép ngươi gọi ta là Thanh nhi, ta cũng không gọi ngươi là Hứa ca ca.
Từ trong năm trước, Ngao Ly liên tục tìm tới phủ gây phiền toái cho cô, đối với đầu sỏ mọi chuyện là Hứa Tiên, cô đương nhiên không dễ dàng buông tha như vậy.
- Được, Thanh muội muội.
Hứa Tiên cười đáp ứng, rồi không đợi Tiểu Thanh kịp phản bác hắn đã chuyển đề tài:
- Thiên kiếp của ngươi thế nào rồi?
- Không cần ngươi quan tâm, ta tới sớm hơn ngươi. Chỉ cần ngươi lo cho bản thân mình, đừng để lôi điện đánh chết là được.
Nàng vội bàng bổ sung thêm:
- Để không khiến tỷ tỷ phải thương tâm.
Hứa Tiên cười hỏi:
- Ngươi không thương tâm sao?
- A, liên quan gì tới ta. Ngươi đi chết đi.
Hứa Tiên nhìn chếch lên khoảng không bốn mươi lăm độ, vẻ mặt u buồn nói:
- Thiên kiếp cuối cùng cũng sẽ tới. Có lẽ ở thời điểm đó, những lời này sẽ trở thành tâm ma đó.
- Sợ ngươi rồi. Ta cũng thương tâm, như vậy đã được chưa?
Hứa Tiên lắc đầu thở dài:
- Còn chưa đủ, chỉ có một nụ hôn ngọt ngào mới có thể hóa giải được vết thương lòng. Lúc đó dựa vào bản lĩnh của ta mới có thể xuất ra trạng thái tốt nhất đối mặt Thiên kiếp, cơ hội sống sót cũng cao hơn một chút.
Tiểu Thanh ấp úng nói:
- Thật vậy sao?
Thế nhưng nhìn lên khuôn mặt hắn đang lộ nét cười, nàng biết hắn đang trêu đùa mình, bởi vậy hung hăng đẩy hắn ra:
- Để lôi điện đánh chết ngươi đi.
Hứa Tiên đang thở dài cảm thán thì chợt một thân ảnh màu xanh nhạt phóng vào phòng báo cáo:
- Sư thúc, sư phụ muốn đi.
Hứa Tiên từng nói với nàng, sau này Ngư Huyền Cơ đưa ra quyết định trọng đại gì thì nhờ nàng thông báo cho mình. Duẩn nhi vẫn luôn nhớ ước định đó.
Hứa Tiên hỏi:
- Khi nào sẽ đi?
Duẩn nhi nói:
- Sáng sớm ngày mai tại bến thuyền Tây thị.
Hứa Tiên nói:
- Nói xem buổi tối ngươi muốn ăn gì?
- Ta chạy vội đến báo cho người, hiện giờ phải nhanh chóng trở về, sư thúc đừng quên đến tiễn chúng ta đó.
Hứa Tiên đấu tranh trong đầu, có nên đi hay không?
Sáng sớm hôm thứ hai, lúc Hứa Tiên thức giấc nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn tối đen.
Bên ngoài tràn ngập sương lạnh thế nhưng trong chăn vẫn đầy ấm áp. Bạch Tố Trinh nghiên người tựa vào lồng ngực hắn, bình yên ngủ say.
Thân hình như son như ngọc tỏa ra sự ấm áp khiến cho Hứa Tiên cảm nhận được một cảm giác hoàn mỹ nhất. Hắn nhẹ nhàng dùng sức ôm lấy người nàng vào trong ngực, tận hưởng mùi hương thanh nhã trên cơ thể nữ nhân.
Bạch Tố Trinh tỉnh giấc hỏi:
- Quan nhân, tại sao không ngủ thêm một lúc, trời vẫn còn chưa sáng mà?
Lại nhớ tới lần trước bị Hứa Tiên đột kích từ phía sau, ân ái mặn nồng tới tận lúc hừng đông. Tới lúc ra khỏi phòng, sau khi đã rửa mặt mà trên mặt vẫn chưa tan hết dư vị đêm hôm trước. Dáng điệu ấy làm Tiểu Thanh phải khen nàng hôm nay đặc biệt xinh đẹp, khiến nàng có chút ngây ngốc trong đầu. Nghĩ tới đây mặt liền đỏ lên
Hứa Tiên dán gương mặt vào lưng nàng nói:
- Ngày hôm qua Duẩn Nhi nói, lát nữa Huyền cơ sẽ đi, ơ, mương tử, mặt nàng nóng quá.
Bạch Tố Trinh biết rằng mình nghĩ gì đã bị Hứa Tiên biết hết.
- Chàng muốn đi tiễn sao?
Hứa Tiên nói:
- Ta suy nghĩ một chút, hay là thôi đi. Ta nghĩ, người này nên là sư phụ đi tiễn mới đúng!
Rồi vừa nhẽ nhàng khẽ vuốt vuốt vùng bụng bong loáng cùng vòng eo mảnh khảnh của nàng, người nàng còn đẹp hơn cả ngọc thạch, Hứa Tiên luôn không nhịn được vuốt ve. Cũng không phải vì dục vọng, mà là muốn cảm nhận sự tinh tế đó, mà da thịt của nàng còn đẹp hơn muôn vàn khối ngọc thạch trên đời này gấp trăm nghìn lần, dĩ nhiên có cảm giác yêu thích tới không muốn buông tay.
Bụng Bạch Tố Trinh rất là nhạy cảm, không nhịn được vặn vẹo thân thể, nói:
- Thiếp đây không đi, chàng muốn đi thì lập tức đi đi.
Rồi cũng không dám tiếp tục cử động, vì cảm nhận được sự thay đổi của Hứa Tiên.
Hứa Tiên có khi thấy may là nàng căng thẳng trong chuyện này, vì nếu nàng thật sự thích điều này, bản thân mình có khi trầm luân không thể tự kiềm chế, cho đên khi tinh tẫn nhân vong mới thôi, cố gắng bình tĩnh, kiềm chế lại dục hỏa, nói:
- Nàng không đi, ta cũng không đi, chúng ta ngủ tiếp thôi.
Bạch Tố Trinh xoay người lại, chống tay lên, cơ thể tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Chăn hơi trượt xuống, bày ra một mảnh da thịt trắng trong như tuyết mát lạnh như băng, ngọc phong nửa lộ, mơ hồ có thể thấy được một khe vực sâu không thấy đáy. Nàng vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt Hứa Tiên, ánh mắt ôn nhu mà thương tiếc, sự bí ẩn, thánh khiết cùng hấp dẫn, thân thiết, cùng hoàn mỹ xa vời hòa lẫn với nhau.
- Đi đi, không nên làm gì khiến cho mình tiếc nuối.
Hứa Tiên cô độc đứng đầu đường, bên tai còn quẩn quanh những lời này của nàng. Nhìn lên bầu trời vẫn còn lác đác sao, khẽ nói:
- Tiếc nuối sao?
Bến tàu thuộc sở hữu của thành trấn Giang Nam, là nơi thức dậy đầu tiên.
Hoàng hôn buông xuống tán ra ánh sáng ấm áp, rất nhiều thuyền bè bỏ neo, chỉ có chiếc thuyền hàng dừng bên cạnh bến tàu là còn có người chuyển hoàng qua lại.
Hứa Tiên vẫn đang tìm thân ảnh Ngư Huyền Cơ lẫn trong dòng người hỗn loạn nhưng tìm thế nào cũng không ra, lòng khẽ động, Ngư Huyền Cơ biết ảo thuật, muốn lừa gạt con mắt người phàm cũng chẳng khó. Linh quang chợt lóe.
Trên một chiếc tàu chở khách, dung mạo chân chính của hai nàng xuất hiện, chính là Ngư Huyền Cơ và Duẩn Nhi cải trang thành thư sinh và thư đồng. Hoán Nhi quay sang vẫy Hứa Tiên thì bị Ngư Huyền Cơ véo má.
Hứa Tiên bước tới, chưa kịp nói gì đã bị Ngư Huyền Cơ chào một câu ngăn cản:
- Hứa công tử.
Hắn sửa lại chút tâm tư, nói:
- Ta tới tiễn nàng.
Nàng mỉm cười nói:
- Đa tạ, còn chuyện gì khác không?
- Không có.
Sau đó lúng túng trầm mặc. Hứa Tiên mói mấy câu nhạt thếch dạng như đi đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió..., nhưng thực ra hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Khi hắn sắp sửa bại lui thì đột nhiên Ngư Huyền Cơ lấy ra một phù văn màu vàng từ bê hông, cười đưa cho hắn:
- Hứa công tử sắp độ Thiên kiếp rồi nhỉ. Kim phu này có thể giấu được thiên cơ, áp chế Thiên kiếp. Tặng cho ngươi coi như đáp tạ ơn cứu mạng.
Hứa Tiên nhận lấy thần phù, chính là thứ ngày đó đưa cho nàng, trên đó có phù văn như thể dùng vàng nung chảy mà đúc thành, nhưng là thứ ký hiệu chưa từng thấy bao giờ, ẩn chứa năng lượng huyền diệu. Vật này chính là thứ Hứa Tiên rất cần, có kim phù này, hắn có thể yên tâm to gan tiếp tục tu luyện. Cứ kéo dài, khả năng có thể áp chế Thiên kiếp sau này sẽ cao hơn một chút.
Thần phù này chính là trên đời khó gặp, là pháp khí, thậm chí có thể nói là thần khí.
Nhưng hắn lắc đầu nói:
- Ta không thể nhận vật trân quý như thế.
Ánh mắt mỉm cười, tựa hồ như cảm giác được gì đó.
Ngư Huyền Cơ sửng sốt, hiển nhiên không coi như lời hắn nói là thật:
- Nếu chỉ vì giận dỗi mà không để ý đến sự nguy hiểm của Thiên kiếp, không khỏi đã cô phụ sự mong đợi của sư phụ ta rồi.
← Ch. 263 | Ch. 265 → |