← Ch.228 | Ch.230 → |
Gió biển mằn mặn thổi lướt trên tượng thần, Trần Cảnh lại có thể cảm nhận được một chút mát mẻ, một cảm giác trước nay hắn chưa từng thấy. Mặc dù chính hắn cũng không thể biết được bao giờ tượng thần có thể hóa hình, nhưng có một chút biến hóa như vậy cũng đủ để hắn cảm thấy cao hứng, ít nhất làm cho tâm tình của hắn tốt hơn nhiều. Lúc này nghe được Nguyệt Hà kể lại chuyện cung chủ Quảng Hàn từng nói đến mình khi ở trên đường Hoàng Tuyền, hắn không khỏi nhớ lại tình hình như mới gặp sư phụ của Nhan Lạc Nương.
Đối với Trần Cảnh của lúc đó, Quảng Hàn cung chủ có pháp lực vô cùng cường đại. Mặc dù đang ở trong thần vực Tú Xuân loan nên Trần Cảnh không đến mức không có lực hoàn thủ, nhưng đối mặt với Quảng Hàn kiếm như một luồng ánh trăng kia, Trần Cảnh đúng là tích tắc đó đã sinh ra cảm giác không thể ngăn cản được.
Thế nhưng, tới hôm nay, bà đã nằm lại ở trong điện Chuyển Luân.
- Lúc ấy sư phụ ta nói, Hà Bá gia ngài rất đặc biệt, còn nói cung Quảng Hàn và Há Bá gia sẽ có liên hệ thật lớn.
Nguyệt Hà nói.
Trần Cảnh cười cười, nói:
- Lạc Nương là đệ tử Quảng Hàn, là người từng vớt ta từ sông Kinh Hà lên, chỉ cần nàng còn ở cung Quảng Hàn, như vậy quan hệ giữa ta và Quảng Hàn các ngươi không thể mất, điều này cũng không cần cô cố ý nhắc thêm. Sư phụ cô còn nói gì không?
Nguyệt Hà nói:
- Hà Bá gia thật sự là anh minh, sư phụ nói tượng thần của Hà Bá gia được tế luyện thành từ một thủ pháp đặc biệt.
- Ừm.
Trần Cảnh đáp thản nhiên, tựa hồ đã sớm biết.
Nguyệt Hà tiếp tục nói:
- Ha ha, Hà Bá gia khẳng định rõ ràng hơn bất cứ ai.
- Ta cũng không biết, nhưng gần đây ta cảm nhận được.
Trần Cảnh nói:
- Sư phụ cô đã nói thế nào?
- Sư phụ nói, thủ pháp nặn thành tượng thần Hà Bá gia rất giống phương thức nặn tượng thần của một bộ lạc nhân tộc thời hồng hoang.
Nguyệt Hà nói.
Trần Cảnh có chút nghi hoặc, hỏi:
- Thời hồng hoang cũng có tượng thần sao? Phương thức khác nhau thì sinh ra tác dụng gì sao?
Nguyệt Hà nhìn xa xăm hướng mặt biển vô tận, lại nhìn bầu trời đen kịt, giống như lại thấy được sư tôn dẫn theo các nàng hành tẩu dưới âm phủ. Nàng ta nói:
- Sư phụ nói, người ở thời kỳ hồng hoang cũng thường xuyên cúng tế. Có điều bọn họ không cúng tế thần linh, mà là trời đất. Bọn họ cũng không cầu trời xanh phù hộ, mà là báo với trời đất những chuyện bộ tộc mình phải làm năm đó. Về sau, trong bộ tộc xuất hiện những người làm ra cống hiến thật lớn với bộ tộc, khi những người đó chết đi sẽ được những người khác trong bộ tộc đặt xác vào trong tượng thần, ngày ngày cúng tế.
Đây là cúng tế đối với tổ tiên, cũng không phải điều gì bí ẩn. Tuy rằng hiện trên thế gian rất khó để tìm thấy một pho tượng thần thờ tổ tiên, nhưng không phải là không nghe tới loại tượng thần tổ tiên này.
- Tuy rằng việc sư tỷ đưa nhục thể của ta vào tượng thần không khác với cách làm của nhân tộc thời hồng hoang lắm, nhưng như vậy thì có gì đặc biệt?
Trần Cảnh hỏi.
- Thời kỳ hồng hoang, sau khi tượng thần tổ tiên được cúng tế, thì thật sự có thể hiển linh. Bọn họ sẽ che chở cho bộ lạc khỏi bị tà linh quấy nhiễu. Càng được cúng tế lâu, những tượng thần kia lại càng thần kỳ. Sư phụ từng nói, sau này Hạo Thiên Thiên đình sắc phong các thần linh cần tín ngưỡng chính là được gợi ý từ điều này.
Tin tức này làm cho Trần Cảnh cảm thấy kinh ngạc, đồng thời rất tò mò với việc người thời hồng hoang làm cách nào để tụ tập tín ngưỡng cho tượng thần.
Vì thế Trần Cảnh liền hỏi tiếp, nhưng Nguyệt Hà lại nói không biết, bởi vì sư phụ nàng ta cũng không nói, chỉ nói là người ở thời hồng hoang đều có một bộ nghi thức, có thể làm cho linh hồn của người mới chết không tiêu tan, sau đó nhanh chóng đưa linh hồn đó vào trong tượng thần. Người lúc còn sống càng mạnh, thì càng được nhiều người kính trọng, thời gian chờ để xuất hiện linh tính rồi hiển linh được càng ngắn.
- Hơn nữa, bên trong tượng thần của Hà Bá gia có lôi văn.
- Lôi văn? Lôi văn là cái gì?
Trần Cảnh thắc mắc.
- Lôi văn chính là những chữ viết dùng sức mạnh sấm sét trong trời đất viết ra.
Tuy rằng Trần Cảnh sớm đã cảm nhận được tượng thần này bất phàm, nhưng vẫn không cách nào cảm thụ được chi tiết, bởi vì phần lớn bộ vị của tượng thần vẫn không khác gì đêm đen nhánh với hắn.
- Sư phụ nói, người đắp tượng Hà Bá gia nhất định có lai lịch bất phàm.
Nguyệt Hà nói.
- Nàng là sư tỷ của ta, ta cũng không biết nàng làm những gì với tượng thần, ta chỉ biết là nàng đã vài lần kéo ta trở lại từ cửa tử.
Trần Cảnh hồi tưởng lại những chuyện về Diệp Thanh Tuyết, phát hiện sư tỷ của mình dù làm gì cũng chuẩn mực gọn gàng, không hề có chút bị động nào. Từ khi Thiên La bị diệt môn năm ấy, tới khi liên tục chiến đấu với Giang Lưu Vân ở mấy nghìn dặm chiến trường đều là như vậy.
Hắn không khỏi thầm nghĩ:
- Lần ở trên không Tú Xuân loan, sư tỷ đột nhiên hao hết pháp lực, suýt nữa phải chết, là thật hay giả đây, nếu không có ta ở đó, sư tỷ liệu có chuyện thật sao?
Trần Cảnh chợt cảm thấy không thể khẳng định được.
Lại liên tưởng đến tình hình trong Trấn Yêu tháp trên núi Côn Lôn, Trần Cảnh càng cảm thấy có lẽ mọi chuyện đều trong lòng bàn tay của sư tỷ. Hắn thầm nghĩ: "Bằng thuật độn lôi của sư tỷ, nếu nàng muốn đi, giữa thiên hạ này có ai có thể ngăn sao? Truyền nhân Côn Lôn kia làm sao có thể dễ dàng thu sư tỷ vào trong tháp như vậy được?"
Trần Cảnh trầm mặc, suy tư hồi lâu, càng hồi tưởng tới từng chút về Diệp Thanh Tuyết, lại càng cảm thấy nàng vô cùng thần bí. Vốn ấn tượng về nàng ở trong lòng Trần Cảnh là bộ dạng đứng cô độc trên đỉnh núi nhìn lên bầu trời, tà áo bay lên, mặt hướng lên trời, một mực tu hành, vô cùng chấp nhất tìm đạo của chính mình.
Mà bây giờ, hình ảnh của nàng lại xuất hiện sương mù xung quanh. Nàng cũng không tiếp tục nhìn trời, mà nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt có nét cười thần bí.
Trần Cảnh cảm thấy Diệp Thanh Tuyết thần bí, rồi lại có một loại cảm giác lạ lẫm rõ rệt. Trong lòng hắn đột nhiên rất muốn biết sư tỷ đang làm gì, lại có một loại trực giác, cảm thấy sư tỷ lúc này cũng đang nghĩ tới chính mình.
Vì thế Nguyệt Hà đột nhiên chứng kiến hư ảnh trên tượng thần động. Chỉ thấy hai tay của hư ảnh kia đột nhiên mở ra, theo động tác đó, trong hư không xuất hiện một tấm màng nước mỏng như cánh ve. Cuối cùng hư ảnh kia dùng hai tay vẽ một hình tròn, đặt tấm màng nước vào chính hình tròn đó.
Màng nước bỗng xuất hiện những gợn sóng nhỏ, sau đó dần hiện ra gương mặt của một người. Khuôn mặt này cũng không rõ rệt, thậm chí nhìn không ra nam hay nữ. Nguyệt Hà không biết đâu là thần thông pháp thuật gì, chỉ hiểu là mình không thể lý giải nổi.
Nhưng Trần Cảnh lại mừng rỡ như điên, hô lớn với hình ảnh trong làn nước:
- Sư tỷ, sư tỷ...
Hắn cũng không hô thành tiếng ra ngoài, mà là hô trong lòng. Lần này Trọc Lãng quan hiện ra hình dáng của sư tỷ làm hắn hiểu được, cũng không phải tự mình có thể vẽ ra hình ảnh, mà là phải từ trong lòng muốn.
Hắn lớn tiếng hô trong lòng, nhưng không hề nghe được đáp lại. Hô thêm chốc lát, Trần Cảnh có chút thất vọng, không khỏi hoài nghi hình ảnh này không phải sư tỷ thật, mà chỉ là ảo giác trong lòng mình sinh ra.
Đang lúc hắn muốn từ bỏ, đột nhiên từ Trọc Lãng quan truyền đến âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, nhưng mà Trần Cảnh lại mừng rỡ như điên.
- Sư đệ... Trần Cảnh sư đệ... Có nghe được lời của ta không?
- Sư tỷ, đệ nghe được, tỷ nói lớn một chút, đệ sẽ nghe được rõ hơn.
Trần Cảnh hô lớn trong lòng.
Nhưng qua hồi lâu lại không có âm thanh nào khác của Diệp Thanh Tuyết truyền đến, chỉ có Trần Cảnh tiếp tục hô lớn.
Lại qua chốc lát nữa, từ Trọc Lãng quan lại truyền tới âm thanh, nhưng Trần Cảnh không nghe được nàng nói gì, không khỏi rất sốt ruột, đồng thời lớn tiếng hô trong lòng:
- Sư tỷ, đệ không nghe rõ.
Cũng không biết là Diệp Thanh Tuyết nghe được Trần Cảnh hay là như thế nào, tiếng của nàng đột nhiên rõ ràng, âm thanh từ Trọc Lãng quan truyền ra:
- Mọi sự cẩn thận, tĩnh tâm tu hành, không lâu sẽ có cường giả lâm thế, hoặc đoạt xá trọng sinh, đệ nhất định phải cẩn thận chú ý, tuyệt đối không nên đi tới chùa miếu thờ thần...
Nói tới đây, lại không nghe rõ tiếng của nàng nữa, thẳng đến khi khuôn mặt của Diệp Thanh Tuyết biến mất, Trần Cảnh cũng không có nghe được thêm câu nào.
Màng nước hình thành từ Trọc Lãng quan tán đi, Trần Cảnh lập tức cảm thấy toàn thân suy yếu, cảm giác khó chịu hơn cả vừa đấu pháp ba ngày ba đêm cùng người. Cũng không phải pháp lực có vấn đề, mà là tinh thần tiêu hao quá lớn.
Nguyệt Hà đứng bên cạnh tựa hồ cảm nhận được, nhìn tượng thần, lại không hề hỏi, thẳng đến khi nàng ta cảm giác Trần Cảnh tốt hơn nhiều mới lên tiếng:
- Hà Bá gia muốn đi Long cung dưới biển sâu cứu người, đáng tiếc Nguyệt Hà pháp lực thấp kém không thể trợ giúp Hà Bá gia.
Nói xong câu này, nàng liền cáo từ rời đi.
Trần Cảnh hỏi nàng ta muốn đi đâu, dù sao nàng ta đã không có chỗ để đi rồi.
- Ta không biết, trời đất lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ an thân.
Nguyệt Hà ngước nhìn bầu trời chợt lóe ánh sáng, thì thào nói.
Trần Cảnh trầm mặc, tới tận khi Nguyệt Hà bước trên sóng biển biến mất trong đêm tối, hắn cũng không lên tiếng.
Dưới cái nhìn của Trần Cảnh, Nguyệt Hà cũng là vì không muốn để Quảng Hàn xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa, cho nên mới muốn tìm cường lực chở che. Đáng tiếc chính nàng cũng không biết tình cảnh của Quảng Hàn trong thế gian này. Có lẽ các thế hệ cung chủ Quảng Hàn cũng không biết cung Quảng Hàn có bao nhiêu cừu địch trong trời đất, nhưng tổ sư cung Quảng Hàn đời thứ nhất kỳ thật đã muốn nói cho hậu nhân, không thể dựa vào người khác, chỉ có thể tự mình cố gắng, cho nên mới có di ngôn như vậy.
Lúc này, Quy Uyên xuất hiện ở trên mặt biển. Y ở mãi đằng xa, vừa sải bước đã tới cạnh Trần Cảnh.
- Nơi này đúng là phía trên Long cung, mà giếng Tù Long nằm ngay ở chủ điện Long cung - Thủy Tinh cung.
Quy Uyên cũng không hỏi đám người Nhan Lạc Nương đi đâu, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu.
Trần Cảnh vẫn không trả lời, Quy Uyên lại nói thêm:
- Người mãi không tỉnh lại, ta liền vào biển dò xét, tới đây chính là thời cơ tốt để chúng ta cứu tiểu công chúa.
- Lẽ nào trong nội cung có tồn tại cường đại?
Trần Cảnh hỏi. Hắn nhớ lại bản chép tay lấy được từ chưởng giáo La Phù Triệu Tiên chân nhân, nói:
- Những người vượt trên Tiên đạo trong thiên hạ đều đã chết cả rồi mà.
Hắn tuy rằng không tin, nhưng không nhịn được nghĩ tới chuyện này. Nếu không có kẻ ngoài Tiên đạo, thì người có thể đánh bại mình trong trời đất này cũng không nhiều lắm.
Lúc này hắn nghĩ, bằng hắn cùng Quy Uyên chẳng lẽ còn không thể chiến thắng người trong Long cung? Ở trong lòng hắn, hiện tại trong Long cung tuyệt đối không thể nào là rồng thật.
- Đối với ngàn năm trước mà nói, hiện trong Long cung cũng không cường đại, nhưng với chúng ta thì lại không phải chúng ta có thể đánh bại, cho dù người có Tần Quảng vương tỷ cũng không được. Tuy rằng kẻ đó đã già đến muốn tắt thở, nhưng trong tay kẻ đó lại có bia thần Ti Vũ.
Y hiển nhiên biết rằng Trần Cảnh cũng không biết về bia thần Ti Vũ, bèn giải thích:
- Ti Vũ Long thần ở Hạo Thiên Thiên đình thụ thần phù tam phẩm. So với Long Vương Kinh Hà thần vị lục phẩm thì cao hơn ba phẩm. Tuy rằng đây là phẩm cấp Hạo Thiên định thần linh, nhưng cũng căn cứ bia thần mà định.
- Nếu chúng ta không phải đối thủ của kẻ trong Long cung, chẳng phải chúng ta không cứu nổi Tiểu Bạch Long?
- Tuy chúng ta chưa chắc có thể chiến thắng kẻ đó, nhưng hai người chúng ta liên thủ, kẻ đó cũng chưa chắc có thể thắng chúng ta. Hơn nữa mấy ngày tới sẽ có một ngày đặc biệt, rất có lợi cho chúng ta.
oo0oo-----
← Ch. 228 | Ch. 230 → |