← Ch.229 | Ch.231 → |
- Có lợi? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?
Trần Cảnh hỏi.
Quy Uyên nói:
- Bốn ngày sau là đại thọ một nghìn sáu trăm tuổi của lão Long Vương.
Trần Cảnh kinh ngạc, không ngờ trong Long cung lại có tồn tại từ xa xưa như vậy, không khỏi có chút nghi hoặc nói:
- Chuyện này có quan hệ gì với đại thọ? Chúng ta phải cứu Tiểu Bạch Long đi ra, mấu chốt là ở lão Long Vương này, đại thọ của lão cũng không thể khiến chúng ta thoải mái cứu Tiểu Bạch Long hơn.
- Nếu ta tính đúng, khoảng thời gian này chính là chu kỳ lột xác trăm năm một lần của lão.
Quy Uyên chậm rãi nói:
- Lão Long Vương này cũng không phải Long tộc chính thức, ngay cả nhánh của Long tộc cũng không phải. Hẳn là lão tu bí pháp của Long tộc, cho nên mới cứ phải liên tục lột xác. Mà mỗi lần lột xác đều là lúc lão suy yếu nhất.
Trần Cảnh hiểu ý của Quy Uyên, nhưng vẫn cảm thấy khó khăn như trước, mấu chốt vẫn là thần thông của ai mạnh mẽ hơn.
- Người không cần lo lắng, đợi lúc lão lột xác, pháp lực của lão sẽ giảm mạnh, dù chỉ một mình Hà Bá gia cũng có thể đối kháng được với lão. Đây không phải ta đang đề cao Hà Bá gia. Lúc trước quả thật ta cảm thấy hai người chúng ta cùng đi thì phỏng chừng có thể đánh ngang tay, nhưng sau trận chiến của Hà Bá gia ở Bồng Lai, ta mới biết mình đánh giá thấp thực lực của Hà Bá gia. Nhưng mà trạng thái kia của Hà Bá gia cũng không thể duy trì quá dài, cho nên chúng ta mới phải chờ tới lúc lão lột xác.
Đang lúc Trần Cảnh muốn nói, hắn cảm giác có thứ gì đó từ sâu trong biển đang tới. Quy Uyên hiển nhiên cũng phát hiện, y nhìn thoáng qua Trần Cảnh, trong mắt có vẻ nghi hoặc.
Ngay sau đó, từ trong sóng biển có một vật thể trồi lên. Tổng thể vật này giống như lụa bị ướt sũng nước, trôi nổi phiêu đãng trong sóng biển, mặc cho sóng biển có đập mạnh thế nào cũng vẫn như một tấm lụa mỏng phiêu du trên mặt nước, duy trì không thay đổi khoảng cách với Trần Cảnh và Quy Uyên.
- Hai vị đã tới biển sâu thì sao lại không tới Thủy Tinh cung của Long Vương gia ngồi một chút chứ?
Giọng nói này the thé, không hề giống âm thanh khi nói chuyện của người khác khuếch tán trên không trung rồi theo gió truyền đi, mà là tựa như một dải sóng âm, trực tiếp chui vào trong tai.
Trần Cảnh không lên tiếng, Quy Uyên nói:
- Xin hỏi xưng hô như thế nào?
- Ngươi có thể gọi ta là ma trong tranh.
- Ma vật.
Trần Cảnh nói ra hai chữ này, giọng không có cảm xúc gì, mà chỉ như trần thuật một sự thật.
- Đúng vậy, ta chính là một ma vật, chưa từng muốn thành tiên thành thần, chỉ muốn làm một ma vật vĩnh hằng.
Ma trong tranh kia lại cất giọng the thé. Trần Cảnh đột nhiên cảm thấy mỗi chữ nó nói đều giống như là tiếng phát ra khi xé mảnh lụa.
- Ha ha, ngươi biết chúng ta sao?
Quy Uyên hỏi.
- Trong thiên hạ, không có chuyện gì có thể giấu giếm được Long Vương gia.
Tiếng the thé của ma trong tranh lại truyền ra từ trong nước biển.
Quy Uyên mỉm cười, nói:
- Long Vương gia chỉ sợ cũng không dám lớn lối như vậy. Ngươi nói ngươi muốn làm một ma vật vĩnh hằng, nhưng hiện tại lại bị người sai khiến, loại ma này không làm cũng được.
Ma trong tranh cười to, tiếng cười âm trầm, lại cũng không nói gì. Nó vẫn nằm thẳng ở trong biển, thân thể dao động theo sóng nước, phảng phất tỏa ra mùi máu tươi. Hai mắt của nó tỏa ra ánh đỏ, quả nhiên là một ma vật. Tử khí đậm như thế này, sinh linh thông thường tuyệt không thể có.
Hồng đại hiệp trừng to mắt nhìn, muốn nhìn thấu ma vật trong nước.
Nó không thấy rõ, nhưng hai mắt tượng thần trên lưng nó lại hiện ra hai vòng sáng màu đen trắng. Trong mắt Trần Cảnh, hình tượng của thứ trong nước dần dần rõ ràng, cảm giác hư ảo không thật càng lúc càng giảm, chân thân của ma trong tranh dưới làn nước lập tức hiện ra.
- Aaaaaaaaaaaa...
Ma trong tranh bị hào quang đen trắng từ mắt tượng thần rọi xuống, đột nhiên hét lên một tiếng, tựa như một cô gái bị lột hết quần áo trước mặt mọi người, tiếng kêu vừa chói tai vừa nghe ra vẻ tức giận.
Theo đó, sóng biển giống như một tấm chăn bị người xốc lên, cuốn tới Trần Cảnh cùng Quy Uyên. Bên trong cơn sóng cao như núi ấy, ma trong tranh cũng trở lên thật lớn, hai mắt bắn ra ánh sáng đỏ quạch.
Rồi trong nháy mắt ập xuống ấy, nước biển biến thành màu đỏ máu, sóng biển thành sóng máu. Một vật thể toàn thân là máu xuất hiện, hai tay của nó phân biệt chộp tới Trần Cảnh và Quy Uyên. Hai cánh tay đầm đìa máu lao tới, giống như vừa bị lột da, trên tay còn nhỏ máu.
Hồng đại hiệp căng thẳng, cảm giác tim của mình đã bị hai cánh tay kia tóm lấy.
Từ miệng tượng thần của Trần Cảnh phóng ra một luồng sáng trắng. Ánh sáng trắng hiện lên hình kiếm phân tán, trong đó có một con bướm màu sắc sặc sỡ, nhìn qua vô cùng yếu ớt, yếu ớt đến độ chỉ cần một ngón tay có thể ép chết nó.
Nhưng mà lại có một cảm giác mộng ảo không chân thật, đó là con bướm vừa mới xuất hiện, vỗ cánh một cái đã biến mất.
"Choeng..."
Tiếng kiếm ngân không hề lớn nhưng lại rõ ràng khác thường trong sóng lớn cuồn cuộn, thậm chí dễ nghe tới lạ thường, giống như một khúc nhạc động lòng người.
Trong tiếng kiếm ngân vang, một cánh tay của ma vật bên trong sóng máu đột nhiên rời ra, tựa như bị dao sắc chém qua, bị xẻ từ cánh tay đến trước ngực. Nhưng ma vật trong sóng máu lại không hề tán đi, mà hóa thành hai nửa, tiếp tục đánh tới Trần Cảnh, tiếng cười chói tai quái dị làm cho người ta chấn động thần hồn.
Ánh kiếm chợt lóe trong làn sóng, theo đó ánh kiếm đan chéo lẫn nhau, cắt trọn cả đợt sóng thành từng khối. Nhưng không ngờ ma vật trong con sóng máu cũng không có chết đi, trái lại tiếng cười quái dị càng dày đặc, từng tiếp làm tâm thần người khác loạn lên. Từng phần sóng máu bị cắt tung lại đã khép lại trong tích tắc, hình thành một con sóng máu nguyên vẹn, mà bên trong con sóng vẫn nhìn rõ một người máu như cũ.
Trong khoảng khắc, nó đã tới trước mặt Trần Cảnh. Hồng đại hiệp hét lớn một tiếng, rút từ trong mang ra kiếm và đinh ba. Nhưng cũng đúng lúc ấy, trong mắt nó lại thấy được con bướm Mê Thiên của Trần Cảnh.
Lần này bao phủ quanh thân Mê Thiên điệp không còn là ánh kiếm màu trắng, mà có hào quang vàng lưu chuyển. Mơ hồ, Hồng đại hiệp còn nhìn thấy được những hàng chữ huyền bí lượn quanh.
Ánh kiếm chói lòa, hóa thành một lưỡi kiếm lớn, hàn khí mãnh liệt, cả tiếng kiếm ngân vang cũng lạnh thấu xương. Con bướm bên trong ánh kiếm không có vẻ gì yếu ớt, mà lại có cảm giác cực kỳ lãnh liệt.
Trong tích tắc kiếm giơ lên, Hồng đại hiệp chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên, tất cả dơ bẩn bị xóa sạch không còn sót lại chút gì.
Nó vừa mới nảy ra ý nghĩ đó, kiếm kia đã chém xuống chính giữa con sóng máu. Sóng nước bị cắt đôi như đậu hũ.
- Aaaaaaa...
Ma vật trong sóng máu kêu thảm một tiếng rồi biến mất, mà con sóng kia thì tan vỡ thành nước bắn ngược lại tung tóe trên mặt biển, nhưng mặt biển không hề có dính chút màu máu nào, vẫn là biển xanh sóng đục. Một màn vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác.
Hồng đại hiệp lắc lắc cái đầu, nó cực kỳ nghi hoặc, không biết chuyện gì mới xảy ra.
- Hà Bá gia nhìn thấy gì vậy?
Lúc này Quy Uyên hỏi, y cũng không có ra tay.
- Ta thấy một bức tranh với chất liệu tơ lụa màu máu. Bên trong đó vẽ như là một con sông với một người toàn thân là máu trôi lơ lửng.
Trần Cảnh nói.
- Quả nhiên.
- Quả nhiên cái gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Quả nhiên là ma vật Tu La từ biển máu trong Tu La giới.
Quy Uyên chậm rãi nói.
- Biển máu Tu La giới? Thực sự có nơi này sao?
Trần Cảnh kinh ngạc hỏi. Mặc dù hắn từng đọc trong sách về biển máu và Tu La giới, nhưng lại chưa từng nghe có ai trên thế gian nhìn thấy Tu La, nên luôn không thể xác định nơi đó có thật hay không.
- Đương nhiên, biển máu nằm giữa chốn U Minh, còn gọi là U Minh Huyết Hải, trong đó có một tộc sinh linh tự gọi mình là Tu La, gọi địa bàn của mình là Tu La giới. Trong truyền thuyết, biển máu kia tự thành trời đất, vô cùng rộng lớn, là một thế giới Tu La.
Quy Uyên nói:
- Chẳng qua, nó cũng không phải là Tu La tự mình cố gắng thoát khỏi biển máu đi tới thế gian này.
- Nó là bị người tế nhập vào bức tranh kia, trở thành linh hồn của bức tranh.
Trần Cảnh nói.
Quy Uyên mỉm cười nói:
- Đúng vậy, có điều theo ta thì chủ nhân bức tranh kia khẳng định đã chết rồi, mà nó tuy không thể thoát khỏi bức tranh kia, nhưng lại có tính tự chủ, xem như một món linh bảo tự có ý thức.
- Vậy tại sao nó lại ở vùng biển này, tại sao lại ở Long cung?
Trần Cảnh hỏi.
- Có lẽ là bởi vì đất liền đông đảo đạo môn, nó không có nơi sống yên ổn, hoặc có lẽ nó vốn được một vị đại thần thông nào đó trên biển này tế luyện thành.
Quy Uyên nhìn biển khơi sâu thẳm, hai mắt giống như có thể thấy được Long cung dưới đáy biển.
- Ha ha, lại có người đến.
Quy Uyên cười nói.
Trần Cảnh lại hỏi:
- Ngươi nói, lão Long Vương kia biết mục đích ta đến đây sao?
Quy Uyên lắc lắc đầu. Trần Cảnh biết y muốn nói rằng bản thân y cũng không thể xác định lão Long Vương biết hay không.
Người tới còn chưa ra khỏi mặt biển thì Trần Cảnh đã nhìn được rõ mồn một. Đó là một đoàn người, dẫn đầu là một vị công tử áo gấm, nhìn qua phong lưu phóng khoáng, bên hông đeo một thanh đoản kiếm có bao màu xanh lục, tăng thêm cho người này vài phần khí tức phong lưu. Vị công tử này cưỡi một con động vật biển thật lớn, trông như ngựa, nhưng lại lớn hơn ngựa, bốn chân có vuốt, đầu như hổ, đuôi như sư tử, trên người có vằn tím, con ngươi trong hai mắt là màu vàng, răng nanh trong miệng vừa nhiều vừa sắc bén.
Mà đằng sau vị công tử này còn có một con tôm thành tinh hóa hình chưa hết cùng với hai dạ xoa tuần biển.
Bọn họ trồi lên mặt nước, cũng không có pháp lực dao động, nhìn qua vô cùng tự nhiên, liếc mắt một cái có thể hiểu rằng phép ngự thủy vượt sóng của đám người này đã dung nhập đến tận xương tủy.
Trần Cảnh và Quy Uyên chỉ nhìn bọn họ, không lên tiếng chờ họ nói chuyện. Vị công tử kia nhìn hai người, mỉm cười nói:
- Nghe nghĩa phụ nói Đông Hải có hai vị thần linh thượng đẳng tới, hiện tại gặp được, lại cảm thấy nghĩa phụ nói như vậy thật sự quá mức thất lễ. Thần khí từ hai vị tan vào hư không, không hiện không ẩn, ứng với câu hòa cùng trần thế của đạo tổ, sao bốn chữ thần linh thượng đẳng có thể nói hết được.
Trần Cảnh và Quy Uyên vẫn không có nói chuyện, vị công tử kia tiếp tục nói:
- Ha ha, hai vị phỏng chừng còn không biết nghĩa phụ của tiểu long là ai. Người chính là Đông Hải Long cung chi chủ. Bốn ngày sau là đại thọ của nghĩa phụ, nếu hai vị không có việc gấp, xin mời tới nội cung uống mấy chén tiên tửu, cũng thừa dịp xem phong cảnh khác biệt của biển sâu. Hơn nữa qua một hai ngày tới, sẽ có tu sĩ từ tam sơn ngũ nhạc tới chúc thọ, lại có các tộc trưởng các tộc trong biển đến dâng lễ vật, còn có pháp hội, có thể dễ dàng trao đổi tâm đắc tu hành.
Lúc này Quy Uyên ôm quyền nói:
- Hóa ra bốn ngày sau là đại thọ của Long Vương ra, đáng tiếc bọn ta biết chậm, không kịp chuẩn bị lễ vật mừng thọ, cứ vậy đi chỉ sợ quá mức vô lễ.
- Ha ha, nghĩa phụ xưa nay yêu thích kết giao tiên linh đạo chân trong thiên hạ, chỉ cần hai vị chịu theo tiểu long tới Long cung, nghĩa phụ nhất định cao hứng. Có hai vị tới đã là lễ vật tốt nhất cho thọ yến của gia phụ rồi.
Công tử áo gấm kia cười nói.
Lúc này Quy Uyên nhìn thoáng qua Trần Cảnh, tựa hồ chờ Trần Cảnh tỏ thái độ. Mà Trần Cảnh cũng phối hợp nói:
- May mắn gặp đúng lúc đại thọ của Long Vương gia, việ trọng đại như vậy bỏ qua chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Còn về lễ vật mừng thọ, ta nghĩ Long Vương gia không cần đến đâu. Chỉ là có một việc chúng ta không thể không nói.
- Mời nói.
Công tử áo gấm mỉm cười nói.
- Ngay trước khi công tử đến, có một kẻ tự xưng là ma vật trong tranh đã tới, nó cũng tự xưng là đến từ Long cung, vừa rồi chúng ta và nó...
- Ha ha, tôn thần không cần phải lo lắng, tiểu long tới chính là để gặp nó, hai vị là khách của nghĩa phụ, sao nó lại dám nổi tà tâm vậy chứ.
Công tử áo gấm lớn tiếng nói.
Quy Uyên tiếp lời, nói:
- Đều nói bảo vật trong thiên hạ đều từ Đông Hải, chúng ta đây phải đi Long cung để mở rộng tầm mắt.
Công tử áo gấm cười khách khí vài câu, nhưng trên mặt không giấu được đắc ý. Gã lại nói:
- Mời hai vị.
Vốn ban đầu gã xưng là "tiểu long", giờ cũng đã đổi thành "ta".
Nói xong, gã đi trước dẫn đường, còn Trần Cảnh và Quy Uyên thì đi theo sau gã, tiến thẳng vào biển sâu, hướng về đáy biển đen kịt giống như bầu trời đêm kia, đúng là có một cảm giác vô cùng vô tận. Trong thoáng chốc, Trần Cảnh có chút mất phân biệt, không biết phải xem đây là bầu trời đêm, hay là đang ở Tần Quảng vương thành nơi âm phủ.
← Ch. 229 | Ch. 231 → |