← Ch.017 | Ch.019 → |
Trang Duệ để niếp niếp ở trên vai xuống, niếp niếp cố hết sức leo lên ghế rồi mới nói: " cậu lưu manh ăn tết vui vẻ. bé chúc tết cậu." rồi thật thà cúi đầu thành kính thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.
Lưu Xuyên cũng không để ý niếp niếp gọi là cậu lưu manh, vui mừng quá đỗi một tay ôm bé vào ngực tay còn lại cho vào ngăn kéo lấy ta một trăm tiền mặt trực tiếp nhét vào ba lô nhỏ của bé miệng cười nói ồn ào: " hắc, bảo bối, cậu cho con tùy chọn một thứ trong quán, chọn xong cậu tặng cho con. Nhưng, làm sao con leo lên ghế để chúc tết cậu a. ?"
Bé nhìn thấy động vật trong quán, ánh mắt sáng lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: " cậu nói bé chúc tết cậu lưu manh sẽ có tiền, bé có tiền bé đi mua kẹo đường đại bạch thỏ, mụ mụ không cho bé ăn sợ bé làm dơ quần áo mới, dơ sẽ bị mụ mụ mắng."
"Thôi, trong quán ngoài trừ con rùa ra còn lại là súc sinh, cháu gái ta đều không cần..."
Trang Duệ ở một bên trêu chọc, nhưng sinh ý của Lưu Xuyên thật tốt, mới vào không có 5 phút đồng hồ đã có mấy đôi yêu nhau vào mua ô quy cùng mấy con chuột. khiến Trang Duệ giật mình một đôi chuột Kim Hoàng Sắc lại có thể bán hơn một ngàn đồng. Trang Duệ không khỏi hô trong lòng gian thương.
" ông nhìn cái gì đấy, nói cho ông biết, tý nữa Lôi Lôi cùng Tần Huyên Băng lại đây giúp, nữ nhân kia tuy rằng lạnh lùng nhưng tướng mạo thật là khuynh quốc khuynh thành a, ông có động tâm không?" Lưu Xuyên buông bé ra, một bên bán hàng một bên cái miệng cũng không nhàn rỗi.
" thôi đi, vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư, tôi không chịu được, các nàng không phải nói mùng 5 rời khỏi Bành Thành sao. Đúng rồi, lưu manh, ông chơi với bé, tôi ra ngoài đi dạo..."
Trang Duệ thuận miệng nói, đem cháu ngoại đưa cho Lưu Xuyên xong hắn liền chuẩn bị đi đến chợ đồ cổ phía bên kia. Đối với Tần Huyên Băng, Trang Duệ biết nàng không có cảm tình gì với mình, nên cũng chả phải đi nghênh cái mặt lạnh lùng làm gì.
" Không biết Lôi Lôi gọi điện bảo, nói là mấy ngày nữa mới đi, ông đi chợ đi, nhưng về sớm một chút, tôi có việc muốn thương lượng." Lưu Xuyên phất phất tay, ý bảo Trang Duệ đi sớm về sớm.
Bành Thành từ xưa là một trong Cửu Châu, là một địa phương lắng đọng đầy lịch sử văn hóa. đặc biệt ở thành phố này văn hóa Hán có dấu vết rất sâu. văn hóa Hán có mặt ở đây từ rất sớm các hiện vật có phẩm chất cực tốt mà dù ở Từ Châu cũng không có. Người Bành Thành sinh hoạt vui vẻ, hoạt bát.
Nơi Trang Duệ ở, là nơi tập trung nhất, cũng là địa phương náo nhiệt nhất, cơ hồ đây là nơi tốt nhất cho những ai yêu thích đồ cổ, là một nơi cơ hội cùng cạm bẫy cùng tồn tại, khoái hoạt cùng mất mát tồn tại cùng một chỗ.
Lúc ban đầu khi xây chợ, quy mô không lớn như hiện tại, lúc đó đa số cửa hàng kinh doanh cạnh công viên nhỏ, sau này mới phát triển lên, bây giờ chỉ có một số ít kinh doanh ở cạnh công viên, hơn nữa sinh ý cũng không tốt, phần lớn các cửa hàng kinh hoanh cá cảnh, cùng tranh ảnh, hoa tươi.
Trên thì trường có rất nhiều loại hàng, có thể nói cơ hồ có đủ phẩm loại, nơi này chỉ cần lưu tâm cũng sẽ không phải về tay không. Đồ ngọc, đồ đồng, tiền, đồ gỗ, đồ sứ, bản thảo, thi họa...nhưng đồ có nhiều nhất có lẽ vẫn là đồ thời Hán, bình thời hán, bức họa đời hán...khiến bạn bè từ nơi khác đến đều ưu thích.
Cửa hàng trong chợ cũng có rất nhiều, nhưng kinh doanh nguyên đồ cổ cũng không phải nhiều, còn có một số cửa hàng bán trà, quán cà fê.
Bình thường du khách đến đây không nhiều, phần lớn là du khách từ nơi khác nhưng chủ yếu là đến vào cuối tuần hoặc ngày lễ, lúc đó thị trường chợ nhộn nhịp, nhất là cuối tuần rất nhiều người đi thử vận may, nhìn xem có món đồ nào không. rất nhiều tiểu thương cũng tới đây, đem dải một tấm vải nhung, trải vài tờ báo cũng thành quầy, đem một ít đồ vật để lên trên, lấy một cái ghế ngồi xuống, xem như là khai trương gian hàng.
Mặc dù vẫn còn tuyết đọng, nhưng chen chân trong đám người Trang Duệ thấy từng khuân mặt tươi cười, cẩn thận quan sát thấy nhiều nhất vẫn là thanh niên nam nữ chỉ là bọn họ đều là cưỡi ngựa xem hoa, mà nếu mua chủ yếu là mua hàng mỹ nghệ, giá cả chỉ là 10 đồng. có một ít người già tay cầm kính lúp cẩn thận phân biệt các đồng tiền lớn nhỏ, có người lại cùng chủ hàng trả giá, những người này hẳn là người tiêu dùng chủ lực của chợ.
cảnh tượng rất là náo nhiệt, trong lòng Trang Duệ vẫn cẩn thận xem xét nên hai tay vẫn chưa mua được gì.
Trang Duệ theo dòng người đi dạo ở hai bên hàng vỉa hè, hắn cũng không muốn vào mấy cửa hàng này, đơn thuần bởi vì năm trước đi vào một cửa hàng bị cho làm kẻ ngốc, hơn nữa Trang Duệ nói chuyện cùng chú Đức cũng nghe nói qua nhiều cửa hàng đồ cổ đều là cửa hàng ăn khách, trong quán đều là hàng mỹ nghệ hiện đại cho nên các cửa hàng sẽ không có hàng thật chỉ có mấy tên hỏa kế dùng mồm mép chém gió vớ vẩn nên Trang Duệ cũng lười đi vào.
Trang Duệ đối với sạp thi hoa lại có chút hứng thú, ngồi nửa ngày mỗi loại đều cầm lên xem xét tinh tế, người không biết còn tưởng là người trong nghề nếu không tại sao lại xem cẩn thận thế. hắn xem từng món tốn rất nhiều thời gian, sau hơn hai tiếng, xem qua mười mấy quầy hàng Trang Duệ không tìm ra một đồ giá trị nào, trong lòng có chút thất vọng.
" vị đại ca kia, ta đây có chút đồ ngài có muốn xem không?"
Mắt thấy sắp giữa trưa, Trang Duệ lắc đầu có chút thất vọng xoay người chuẩn bị trở về, thình lình bị kéo tay áo.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |