← Ch.040 | Ch.042 → |
Lưu Xuyên đặt một gian phòng cho hai người, Trang Duệ vốn tắm luôn cho xong nhưng bị Lưu Xuyên lôi ra khỏi khách sạn, bảo là muốn cho hắn biết cuộc sống về đêm ở Thành Đô.
Nói về lai lịch của Thành Đô, căn cứ vào những gì được ghi lại trong "Thái Bình Hoàn Vũ Ký", khi đó nhà Tây Chu lập thủ đô, có câu nói "Một năm thành làng, hai năm thành ấp, ba năm thành đô", vì vậy mà gọi là Thành Đô. Đến thời điểm Ngũ Đại Thập Quốc, vị hoàng đế nhà thục là Mạnh Sưởng Thiên thích hoa Phù Dung, vì thế ra lệnh cho dân chúng trồng hoa Phù Dung trên tường thành, đến lúc hoa nở thì Thành Đô rực rỡ bốn mươi dặm, Thành Đô cũ lại được xưng là Phù Dung Thành, tên gọi tắt là Thành Đô.
Bây giờ là đầu tháng hai, khi ở Bành Thành thì mọi người còn phải mặc áo bông dày, đôi khi còn có những trận tuyết lớn, nhưng khi đến Thành Đô thì Trang Duệ cũng cảm giác được khí tức của mùa xuân. Lúc ở khách sạn hắn đã cởi áo khoác ra, bây giờ đi xuống phố cũng không có cảm giác lạnh, gió thổi phất phơ nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Lưu Xuyên cũng không lái xe ra, theo như hắn nói thì nơi dùng cơm cách khách sạn không xa. Trang Duệ cũng lười hỏi, Lưu Xuyên này đi đến đâu cũng cứ như là địa đầu xà, đi theo sau là được. Đã sớm nghe nói về mỹ nữ Tứ Xuyên, lúc này Trang Duệ đưa mắt nhìn khắp xung quanh, bây giờ hắn đã đã có thể khống chết tốt linh khí trong mắt, cuối cùng cũng không còn phải cẩn thận nhìn người nữa.
Trang Duệ trước kia cũng từng nghe nói: "Đến Bắc Kinh mới biết mình quan nhỏ, đến Nghiễm Châu mới biết dạ dày không tốt, đến Thẩm Quyến mới biết mình quá ít tiền, đến Hải Nam mới biết cơ thể mình không tốt, đến Thành Đô mới biết mình kết hôn quá sớm!"
Bây giờ Trang Duệ chỉ đi ở đầu đường trong thành phố Thành Đô nhưng lại hiểu sâu sắc câu nói sau cùng kia, vì lúc này hắn thật sự không kịp nhìn, đúng là hoa cả mắt.
Ấn tượng đầu tiên của các cô gái Thành Đô với Trang Duệ chính là làn da trắng non như mỡ dê và ngọc thạch, tuy nhỏ hơn một chút so với những cô gái phương bắc nhưng dáng người lồi lõm và gương mặt tinh xảo thật sự làm người ta nghĩ rằng chẳng có chút tì vết nào.
Lú này mới là lập xuân nhưng những cô gái mặc váy đi trên đường là nhiều nhất, bọn họ tràn đầy khí tức thanh xuân, tuy Trang Duệ đi dạo ở đường Nam Kinh ở Trung Hải cũng có thể gặp không ít người đẹp, nhưng nếu nói đến mỹ nữ bản địa, không nơi đâu vượt qua Thành Đô.
Trang Duệ từng đọc nhiều sách sử và thường xuyên nghe cổ nhân nhắc đến câu "Nhất Dương Nhị Ích", ý là mỹ nữ đứng đầu thiên hạ ở Dương Châu, tiếp theo là Ích Châu, cũng chính là Thành Đô lúc này, bây giờ hắn được nhìn tận mắt mới thấy hai câu nói trên cũng không khoa trương.
- Thế nào? Hoa mắt chưa? Vào thôi.
Vô tình đã đi đến cửa một quán lẩu, Lưu Xuyên dùng ánh mắt xấu xa nhìn Trang Duệ, trong lòng đang xem xét có nên "phá xử nam" của anh em mình không? Vì hắn phát hiện gần đây Trang Duệ có vẻ có hứng với phụ nữ hơn trước, vì trước kia Trang Duệ thật sự chưa từng dùng ánh mắt dò xét như vậy nhìn phụ nữ bao giờ.
Thật ra điều này cũng rất bình thường, Trang Duệ chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang là lúc những kích thích tố hóc môn trong cơ thể phân bố tràn đầy. Trước kia một mình công tác ở ngoài tỉnh, cuộc sống có áp lực khá lớn, hơn nữa hắn lại có tính cách sống nội tâm, vì vậy là sau khi kết thúc mối tình ở thời đại học thì cũng không có bạn gái nào khác. Nhưng từ sau khi trong mắt có linh khí, hắn giống như cảm thấy không bị kế sinh nhai ép lên đầu, hơn nữa mẹ lại luôn thúc giục, hắn cũng bắt đầu suy xét về vấn đề này.
Nhưng Trang Duệ cũng không có ý nghĩ đi tìm tình một đêm, lần đầu tiên của người phụ nữ tuy quan trọng nhưng đàn ông cũng không thể tùy tiện. Trong khoảng thời gian này hắn ngẫu nhiên nhớ lại những cô gái mà mình quen biết mà cảm thấy thật sự thất bại, vì hai mươi lăm tuổi đầu nhưng ngoài ký ức về cô bạn gái thời đại học, bây giờ người phụ nữ có số lần xuất hiện nhiều nhất trong đầu hắn chính là Tần Huyên Băng.
Trang Duệ lắc đầu vứt bỏ những ý nghĩ không thực tế ra ngoài, lúc này hắn chợt phát hiện mình đang ngồi trong quán lẩu.
Trang Duệ cũng không có gì dị nghị khi ăn trong quán lẩu, từ nhỏ hắn đã thích ăn cay, đã sớm muốn được nhấm nháp món lẩu Tứ Xuyên chính tông, mà quán này cũng không làm hắn thất vọng, rõ ràng là một quán lẩu đặc sản, hơn nữa lại dùng lò than.
Ngoài một bàn thịt bò dê, rau cỏ thì Lưu Xuyên còn gọi thêm một chai rượu, lái xe đường dài uống chút rượu cũng là một biện pháp giải lao rất tốt.
Nồi đồng được lò than đốt cháy hừng hực, nồi lẩu nhanh chóng sôi lên, Trang Duệ và Lưu Xuyên bỏ vật liệu vào nồi, đợi một chút và bắt đầu ăn. Hai người đều đã hơn hai chục tiếng đồng hồ chưa được ăn một bữa cơm đúng nghĩa, vì vậy mà lúc này một bàn đồ ăn đã bị hai người tiêu diệt không còn gì, thậm chí chai rượu cũng được uống sạch. Tuy ngoài miệng cảm thấy thật sự cay nồng nhưng trong dạ dày lại cảm thấy thoải mái, ấm cúng dễ chịu.
Sau khi ăn cơm xong thì Trang Duệ vốn cho rằng Lưu Xuyên sẽ đi tắm hơi, nhưng không ngờ tên này lại đưa hắn đến nhà tắm công cộng. Hắn cũng không ngờ vào thời đại khắp nơi đều là nhà tắm hơi thì tỉnh lị Thành Đô của Tứ Xuyên vẫn còn nhà tắm công cộng thế này, điều này làm cho hắn rất vui mừng, vì hắn và rất nhiều người thật sự có tình cảm với nhà tắm kiểu cổ thế này.
Đến nhà tắm công cộng thì anh có thể thấy được những cái lưng sáng bóng, ai cũng để trần, đó là một thế giới không có đề phòng, cũng không phân biệt giá cả, không kể giàu nghèo. Tắm rửa cần cởi sạch quần áo, để cho mình không còn mảnh vải che thân, vì vậy mà cực kỳ thoải mái.
Trong nhà tắm công cộng thì ai cũng như nhau, anh có tôi cũng có, tất cả đều thành thật đối đãi với nhau, không lục đục với nhau, không anh lừa tôi gạt, đẳng cấp xã hội bị thủ tiêu, hố sâu chức nghiệp bị vùi lấp, quen hay lạ cũng ở chung một phòng, cười mắng cũng không câu nệ, thật sự rất thoải mái.
Hôm nay những nhà tắm công cộng thế này cũng không còn lại được mấy cái ở Bành Thành, không phải vì lỗ lã nghiêm trọng thì cũng bị giải tỏa, đây cũng chính là một sự chuyển hình của văn hóa tắm rửa. Trang Duệ đã nhiều năm không thấy nhà tắm công cộng, nhưng vài năm trước hắn từng xem một bộ phim có tên là "Đi tắm công cộng", cũng thật sự khơi gợi lên những kỹ niệm cũ của hắn.
Khi còn bé thì Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng thường xuyên chơi trò đánh trận thủy chiến trong nhà tắm công cộng, tuy mỗi lần đều bị bố của Lưu Xuyên cho ăn đòn nhưng trong lòng Trang Duệ thật sự có ký ức tốt đẹp về nó, chắc chắn Lưu Xuyên cũng nghĩ như vậy mới đưa hắn đến chỗ này.
Nhà tắm này hoạt động rất tốt, cửa chính không lớn nhưng đi vào bên trong cảm thấy cực kỳ khoan khoái, lại sáng sủa, nền đất bằng phẳng, bên trong là những ao tắm lớn, dù là hơn hai chục người cùng tắm cũng không là vấn đề. Còn có những người thỉnh thoảnh lại hô lớn rao hàng, tiếng người gọi đưa nước, khăn mặt... Làm cho Trang Duệ cảm thấy có chút ấm áp.
Bên trong nhà tắm hơi nước lượn lờ, Trang Duệ còn chưa kịp cởi quần áo thì đã cảm thấy hơi khói bùng lên nghi ngút, vì thế mà nhanh chóng cởi quần áo bỏ vào trong tủ, tiến vào trong ao. Một luồng sóng nhiệt phả vào mặt, dù có chút khó chịu nhưng cũng thoải mái, sinh ra cảm giác vui vẻ. Khi hắn nghe thấy những âm thanh đấm lưng bốp bốp, còn có những hạt nước từ bên trên rơi xuống, giống như nghe được mọt khúc nhạc diệu kỳ.
Tinh hoa của những nhà tắm công cộng thế này chính là chữ "ngâm", có câu nói "Buổi sáng da bọc nước, buổi tối nước bọc da", nếu dùng vòi hoa sen phun nước nóng để tắm, tuy có hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng đây chỉ làn da bên ngoài được tăng nhiệt, chỉ là da bài tiết mồ hôi mà thôi, chỉ những khi chậm rãi ngâm mình trong nước nóng mới có thể thật sự đẩy mạnh tuần hoàn máu, toàn thân đổ mồ hôi, lỗ chân lông mở ra, những chất dơ bẩn được đẩy ra ngoài, đồng thời cũng làm cho chất sừng mềm ra, có thể làm cho mồ hôi mang theo những độc tố ra ngoài.
Lưu Xuyên va Trang Duệ ngâm nước nóng cả giờ, liên tiếp đổ mồ hôi vài lượt, được một vị sư phụ trong nhà tắm chà xát cho một lần mới ra khỏi ao, bên cạnh đã có người đưa đến khăn lông lớn. Trang Duệ dùng khăn bao quanh người, tiếp nhận khăn mặt nóng hổi của nhân viên phục vụ, thoa lên mặt, một luồng khí nóng làm cho lỗ chân lông mở ra, đợi đến khi không còn khí nóng bốc lên thì đắp khăn lên mặt, thật sự sảng khoái nói không nên lời, những cảm giác mệt mỏi vì bôn ba những ngày qua thật sự không còn.
Gọi đến hai ly trà, hai cây cải đỏ, thích ý nằm trên giường gỗ, Trang Duệ giống như nhớ đến những năm trước tắm ở nhà tắm công cộng, ý nghĩ cũng không khỏi có chút phiêu hốt.
- Mộc Đầu, tôi nói với cậu một chuyện, nhưng cậu đừng gấp đấy nhé...
Một âm thanh lơ lửng rơi vào trong tai Trang Duệ, hắn đưa mắt nhìn lên, thì ra Lưu Xuyên đang nhai một của cải đỏ, lại dùng giọng mơ hồ nói.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |