Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 057

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 057: Chợ đen thảo nguyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Trang Duệ ôm Tiểu Bạch Sư ngồi trên chiếc Hummer hỏi Lưu Xuyên:

- Lưu Manh, người bạn của cậu có tin được không, chúng ta cũng không phạm pháp ở chỗ này đấy chứ?

Lưu Xuyên chạy chiếc Hummer ra khỏi nội thành Lhasa, trước mặt còn có một chiếc Santana có nhiệm vụ dẫn đường.

Chiều hôm qua nhóm Tần Huyên Băng, Lôi Lôi và anh em Bách Mộng An sau khi du ngoạn cung Potala thì bắt máy bay rời khỏi Tây Tạng, mãi đến khi đi Tần Huyên Băng cũng không nói lời nào với Trang Duệ. Sau này Trang Duệ mới tỉnh ngộ, cả ngày hôm qua chẳng biết làm gì, đúng là mắng mình đầu gỗ còn chưa đủ.

Sau khi Chu Thụy xin chỉ thị của ông chủ thì cùng đi với Trang Duệ và Lưu Xuyên, hai bên chiếu ứng lẫn nhau sẽ an toàn hơn. Đồng thời Chu Thụy biết Trang Duệ và Lưu Xuyên đi đến chợ Văn Vật thì cũng có chút lo lắng, hắn cùng đi theo nếu gặp phải tình huống gì đó bất ngờ xảy ra, với thân thủ của hắn sẽ có thể lo cho hai người được an toàn.

- Là anh Tống giới thiệu, cậu nói có tin được không? Anh ấy chẳng qua không có thời gian bay đến đây tham gia đấu giá mà thôi, nghe nói bên trong đó có không ít thứ tốt, vì vậy hôm nay phải xem vào vận may của cậu đấy, nếu tìm được vật tốt, như vậy rõ ràng không cần lo lắng cho miệng ăn nửa đời sau. Đúng rồi, còn có cả anh Chu, lần này anh ấy cũng phải có phần.

- Phạm pháp, cái gì gọi là phạm pháp? Một là không trộm của người giàu, hai không cướp tiền ngân hàng, ai nói tôi phạm phá? Hơn nữa đó là anh Tống giới thiệu, chúng ta cần gì phải sợ?

Lưu Xuyên vừa lái xe vừa lên tiếng, dù sao hắn cũng là người bán thú cưng, trước nay chưa từng có tâm tư với ngành buôn bán đồ cổ, chỉ là hôm trước Lưu Xuyên gọi điện thoại với Tống Quân nói rằng mua được chó tốt, sau đó Tống Quân thuận miệng nhắc đến chuyện này, vì thế mà Lưu Xuyên muốn đi thử vận may xem thế nào.

Lưu Xuyên là người lăn lộn nhiều năm trong chợ đồ cổ Bành Thành, đã sớm nghe nói đấu giá ở chợ đen sẽ không quá an toàn, nhưng dù sao cũng có Chu Thụy với thân thủ khó lường đi theo, hắn cũng không sợ đám người trong chợ đen kia chơi mình. Hơn nữa trong xe còn có ba khẩu súng, chẳng cần phải sợ.

Còn chuyện ở chợ đen buôn bán thứ gì, có phạm pháp hay không, Lưu Xuyên cũng không thèm hỏi qua Tống Quân, Tống Quân nói thứ này dù là bị cảnh sát đến lấy đi cũng chỉ người tổ chức ở chợ đen chịu trách nhiệm, người mua không chịu chút trách nhiệm nào, hơn nữa nếu tìm chút quan hệ sẽ có thể lấy hàng về.

Có lời này của Tống Quân thì Lưu Xuyên mới thật sự quyết định muốn đi, hắn biết rõ nghề đồ cổ kia là thế nào, thật sự đầu cơ trục lợi hơn phương diện bán thú cưng của hắn rất nhiều lần. Trước kia Lữ lão gia tử vì chướng mắt nên không cho hắn tham gia, bây giờ anh em nhà mình có bản lĩnh, tất nhiên hắn sẽ cố gắng tìm vận may.

Lưu Xuyên dùng số điện thoại mà Tống Quân đưa cho để liên hệ với người tổ chức bên phía chợ đen, sau đó đợi tin tức của đối phương, mãi đến sáng hôm nay thì đối phương mới gọi điện thoại đến sẽ đưa xe đón, đám người Lưu Xuyên không muốn ngồi chiếc Santana, vì vậy mới chạy Hummer theo phía sau.

- Không xảy ra chuyện gì là tốt, trước kia tôi cũng từng nghe nói đến giao dịch chợ đen như thế này, nhưng phần lớn là giao dịch giữa dân Tạng với nhau, chru yếu là da linh dương, dược liệu quý hiếm, còn đồ cổ thì thật sự chưa từng thấy.

Chu Thụy cũng không ngồi trên chiếc xe việt dã, hắn ngồi ở sau xe Hummer, không đeo súng nhưng trên người chắc chắn có giấu một con dao nhỏ cực sắc, cũng không quá lo lắng với tình huống ở chợ đen.

- Con bà nó, các người chạy tới chạy lui như vậy tiền dầu ai tính đây?

Chiếc xe Santana phía trước liên tục chạy loanh quanh ở trong và ngoài thành phố Lhasa, bây giờ đã đi được một giờ nhưng vẫ chỉ đi lòng vòng, căn bản còn chưa biết sẽ đến chỗ nào, vì vậy mà Lưu Xuyên tức giận gọi điện thoại đến nói.

- Ông chủ Lưu, cũng không nên tức giận, đây cũng là vì có lợi cho mọi người mà thôi, à, cũng sắp đến rồi.

Trong điện thoại vang lên âm thanh của đối phương, sau khi nói xong thì cúp điện thoại.

Chiếc xe Santana phía trước có lẽ cảm thấy không có ai theo dõi nên trực tiếp phóng đi như bay, Lưu Xuyên ở phía sau vừa mắng vừa chạy theo.

- Đây là đường đi về phía Giang Kỹ.

Chu Thụy nhìn hướng của đối phương mà nói với Lưu Xuyên, hắn khá quen thuộc nơi đây, điều này làm cho Trang Duệ hoài nghi năm xưa người này làm gì ở Tây Tạng.

- Này ông chủ, ngài chạy chậm lại một chút.

Chiếc Hummer chợt vọt qua chiếc Santana, ngay sau đó đối phương chợt điện thoại đến yêu cầu Lưu Xuyên giảm tốc độ.

- Các anh kinh doanh mà không chịu dùng xe tốt, nếu bị truy đuổi thì chạy thế nào?

Lưu Xuyên nói, hắn giảm tốc độ lại, lời nói vừa rồi thật sự làm cho đối phương dở khóc dở cười.

Xe chạy thêm một trăm kilomet thì ra khỏi Lhasa, sau đó chiếc Santana phía trước chợt chạy vào thảo nguyên, Lưu Xuyên cũng nhanh chóng bám theo.

Chạy xe một giờ trên thảo nguyên thì trước mặt xuất hiện một vùng đất bằng phẳng, có một trướng bồng ở nơi đó, từ xa nhìn tới thật sự không quá rõ ràng.

Ngay sau đó hai chiếc xe chạy đến trước trướng bồng, bên ngoài trướng có dừng lại năm sáu chiếc xe, có ba chiếc xe việt dã, còn có hai chiếc Santana, một chiếc xe tải biển số quân đội, nhưng chiếc Hummer của Lưu Xuyên lại là độc nhất.

Hơn mười tên thanh niên lực lưỡng cầm bộ đàm trong tay, đeo kính đen đứng thành vòng chung quanh trướng bồng. Khi chiếc Hummer dừng lại, đám người này ném đến ánh mắt cảnh giác, tất nhiên cũng không thiếu chút hâm mộ.

Có thể tiến hành đấu giá chợ đen ở đây, điều này nói rõ vấn đề, nhưng người ta cũng không thể không bội phục người tổ chức chợ đen, chọn vùng đất thảo nguyên bằng phẳng thế này thì dù có bất kỳ động tĩnh gì đều không thể nào qua mắt bọn họ được, đám cảnh sát đến đây cũng không thể điều động quá nhiều lực lượng để bao vây quanh khu vực này.

Hơn nữa khi xe cảnh sát đến đây sợ rằng bọn họ sẽ thu dọn sạch sẽ và chạy trốn mất rồi, nào còn để lại chứng cứ gì?

Khi chiếc Hummer dừng lại ổn định, một người thanh niên trên chiếc Santana nhảy xuống chào đón.

Lưu Xuyên đẩy cửa xe bước xuống, tướng mạo học theo giống hệt như đám ác nhân trong phim Hongkong, Trang Duệ cũng theo sát xuống xe.

Chu Thụy đi ở vị trí cuối cùng, trong tay ôm một túi da, bên trong có ba trăm ngàn, số tiền này là Trang Duệ tạm thời rút ra từ ngân hàng ở Lhasa. Hắn rút ra số tiền này, hôm qua không chỉ nhận được lịch hẹn trước với ngân hàng, hơn nữa ngân hàng bên phía Bành Thành còn điện thoại đến hỏi, sắp tới tài khoản của Trang Duệ có khoản chi nào lớn hay không.

- Ông chủ Lưu, xấu hổ quá, đã làm cho các vị vất vả, kính mời các vị vào trong trướng bồng nghỉ ngơi một chút.

Nghe khẩu âm của người này, Lưu Xuyên biết đối phương không phải là chủ sự ở đây, vì vậy sau khi hàn huyên vài câu thì có người đi ra đưa bọn họ vào trong. Chiếc Santana lại chạy đi, có lẽ là đi đón khách hoặc cảnh giới.

Một tên thanh niên thủ vệ bên ngoài trướng bồng đưa nhóm Lưu Xuyên vào trong.

- Xin các vị dừng bước.

Đi đến cửa trướng bồng thì một người đàn ông hơn bốn mươi tiến ra cản lại.

- Chúng tôi được ông chủ Tống ở thủ đô giới thiệu đến, dù thế nào cũng là cực kỳ đáng tin.

Lưu Xuyên ngữa mặt dùng giọng có chút bức bối nói, hắn thật sự mất hứng, giằng co cả nửa ngày, bây giờ đến trước cửa lại không cho vào.

- Ông... Ông chủ Lưu là ai?

Người đàn ông trung niên hỏi một câu.

- Là tôi, hai vị này là huynh đệ của tôi, có cần phải kiểm tra không?

Lưu Xuyên đã xem nhiều phim xã hội đen Hongkong, tất nhiên cũng học được chút bản lĩnh.

- Không cần, không cần, người được ông chủ Tống giới thiệu thì tất nhiên sẽ đáng tin, mời các vị vào trong.

Sau khi nghe nói Lưu Xuyên được Tống Quân giới thiệu, người đàn ông trung niên chợt nhiệt tình nhấc rèm mời mọi người đi vào.

- Trước tiên tôi cũng cho anh xem trước, cũng không muốn che giấu, huynh đệ chúng tôi là người sảng khoái.

Lưu Xuyên cầm lấy túi da trong tay Chu Thụy rồi mở khóa ra, tiền mặt bên trong xuất hiện trước mắt người đàn ông trung niên.

Chiêu thức này của Lưu Xuyên cũng là được Tống Quân dạy bảo trong điện thoại, quả nhiên người đàn ông trung niên thấy được tiền thì thái độ nhiệt tình thêm vài phần, không những đưa vào tận nơi, hơn nữa còn gọi người đưa đến vài ly trà bơ nóng hổi.

Nhưng đám Trang Duệ cũng không dám uống trà, tuy Tống Quân nói danh dự của đám người này là rất tốt, nhưng bây giờ đang ở trong địa bàn của người ta, nên ẩn nhẫn một chút thì hay hơn. :

Người đàn ông trung niên cũng không miễn cưỡng, sau khi kính trà chờ khách ngồi xuống, hắn tiếp tục đi ra cửa trướng bồng nghênh đón khách đến sau.

*****

Trướng bồng này có diện tích rất lớn, bên trong có một khung đỡ, bên ngoài phủ một lớp bạt không thấm nước, sau đó cố định tốt, bốn phía còn được gia cố cọc sắt, vừa chắc chắn lại vừa thuận tiện tháo dỡ, chỉ cần bảy tám người làm việc một lúc là có thể thu dọn xong.

Trong trướng bồng ngoài vài chiếc bàn, một ấm đựng nước sôi thì căn bản không còn gì, không thấy bất kỳ cổ vật nào, đồng thời lúc này cũng giống như còn chưa đến lúc bắt đầu đấu giá. Trang Duệ ngôi đó cực kỳ rãnh rổi, ngoài nói chuyện phiếm thì chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng người qua lại bên ngoài.

Lúc này trong trướng bồng đã có hơn mười người, chín nam hai nữ, bọn họ đang ngồi ở những chiếc bàn khác các đó bảy tám thước, trong đó có một người đàn ông trung niên dáng người béo tốt và bụng bự, hắn ngồi đó mà bụng phệ xuống, chỉ sợ khi đứng lên sẽ tuyệt đối không nhìn thấy "thằng nhỏ" của mình ở chỗ nào.

Bên cạnh ông chủ mập mạp là một cô gái mặc một chiếc áo da, cô gái đáng tuổi con gái của hắn, diện mạo khá tốt, trang điểm đậm, thậm chí đám người trong này có thể ngửi thấy mùi nước hoa từ người nàng bùng ra. Nàng hầu như dán người lên ông chủ mập, người đối diện với nàng cũng không cần giương mắt lên đã có thể thấy hai khối thịt mềm bị ép biến dạng trước ngực nàng.

Sau lưng ông chủ mập còn có một tên thanh niên cường tráng hơn hai mươi tuổi, trong tay mang theo rương mật mã, khi đám người Trang Duệ đi vào trong trướng thì tên này dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Thụy, giống như các vị vệ sĩ đang đấu với nhau.

Ngồi bên tay trái của Trang Duệ là hai người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò nhưng tinh thần rất tốt, ánh mắt nhìn người giống như đang nhìn một món đồ cổ. Trên tay của hai người này cũng mang theo túi da, xem ra cũng chuẩn bị sẵn sàng cho giao dịch, nhưng rõ ràng là hai ông lão này không thích ông chủ mập kia cho lắm, vì ánh mắt nhìn sang phía ông chủ mập đều có chút khinh thường.

Sáu người còn lại chia thành ba nhóm, bọn họ đang bàn tán với nhau điều gì đó. Lúc này trong phòng ngoài cô gái trang điểm đậm ra còn có một cô gái khác, người này đeo kính râm đen rất lớn, không thể nào nhìn rõ gương mặt, nhưng tuổi tác không lớn. Cô gái này đặt một chiếc máy tính trên hai đầu gối, vừa nhìn vào máy tính vừa nói chuyện với một người đàn ông ở bên cạnh, nhìn bộ dạng của người đàn ông kia giống như là người hầu của cô gái này.

Chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc của những người đàn ông còn lại cũng biết bọn họ là kẻ có tiền, bọn họ đều không nói chuyện với nhau, thậ chí còn tránh né không nhìn người khác, không giống như Trang Duệ.

Chỉ có góc trướng bồng phía bên phải là có hai người đang đứng, bọn họ cũng giống như đám người kia, không nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn vào từng người bên trong.

Khi Trang Duệ đưa mắt nhìn người khác thì Lưu Xuyên cũng cau mày nhìn khắp lượt trướng bồng, hắn vốn có bộ dạng hung ác, bây giờ trừng mắt nhìn thật sự không có chút hảo ý, vì thế mà ba bốn người ngồi gần đều xách ghế ngồi xa hơn.

Ông chủ mập lại không quan tâm đến Lưu Xuyên, hắn chỉ khẽ nhếch miệng khi đối diện với ánh mát của Lưu Xuyên, sau đó lại tiếp tục trêu chọc cô gái ở bên cạnh. Hắn có tên vệ sĩ sau lưng, cũng không thèm quan tâm đến Lưu Xuyên, những năm nay chỉ cần có tiền là có thể xử lý bất kỳ vấn đề nào có thể xảy ra.

- Anh Mã, tửu lượng của anh thật ghê gớm, hôm qua em thấy quảng cáo Hải Vương Kim, nghe nói say rượu uống vào sẽ có tác dụng rất tốt.

Âm thanh của cô gái đẹp chợt vang lên, nàng lấy ra một chai nước dinh dưỡng Hải Vương Kim, sau đó đưa lên cho ông chủ mập uống. Tên mập này híp mắt thành hai đường nhỏ, trong miệng uống nước dinh dưỡng của người đẹp dâng lên, hai tay lại khẽ ve vuốt cặp mông của người đẹp.

- Hừ!

Một ông lão trong nhóm hai người không nhịn được mà nhổ một bãi nước miếng xuống đất, sau đó lớn tiếng nói:

- Lãng Kiệt, hôm nay không uống thuốc sao? Có biết đang ở chỗ nào không?

Ông lão này rất nóng tính, lúc lên tiếng còn đưa mắt nhìn sang phía nhóm Trang Duệ.

Sau khi nghe được tiếng hô của ông lão thì người đàn ông trung niên vừa rồi đưa nhóm Lưu Xuyên vào chợt vén rèm lên đi đến nói:

- Ông chủ Tạ, có chuyện gì làm cho ngài nổi giận vậy?

Đám người Trang Duệ đều không thể nhìn ra người đàn ông trung niên kia là người Tạng, vốn cho rằng hắn là người hán, vì trên mặt người này cũng không có vẻ hồng hào của người cao nguyên, lại nói tiếng phổ thông rất lưu loát.

Ông lão họ Tạ vừa rồi khá tức giận, bây giờ lại ẩn nhẫn lại một chút, lão nói:

- Tôi đến đây lúc tám giờ, bây giờ đã qua bốn giờ, hình như đã đến giờ bắt đầu rồi mới đúng.

- Đúng vậy.

Trước nay nói người già thành tinh, phương diện tính tình đã được mài giũa cực kỳ tốt, nhưng ông lão này có vẻ còn nóng tính hơn cả Lưu Xuyên, khốn nổi hôm nay cái sai nằm ở người tổ chức họp chợ. Vì vậy mà ông chủ Tạ vừa lên tiếng thì đám người bên cạnh cũng phụ họa, vô tình bên trong trướng bồng chợt náo loạn.

- Các vị, các vị, yên tĩnh một chút, hôm nay mời mọi người cùng giám định một vật phẩm cực tốt, nếu trễ nãi thời gian của mọi người, như vậy cuộc đấu giá hôm nay sẽ tính năm phần trăm cho Lãng Kiệt tôi coi như bồi tội, mọi người thấy thế nào?

Người đàn ông trung niên thấy nhiều người nổi giận thì vội vàng lên tiếng, hơn nữa người này ra tay quyết đoán, lập tức dẹp yên phẫn nộ của mọi người. Phải biết rằng khi mua được một vật phẩm, ít thì vài ngàn mà nhiều thì vài chục ngàn hoặc vài trăm ngàn, năm phần trăm cũng là một con số lớn, nhượng bộ như vậy rõ ràng đã quá thành ý.

- Ông chủ Lãng Kiệt, tôi nghe nói chỗ này có thứ tốt nên mới đến, mau mang món đó ra, tôi không quan tâm đến năm phần trăm kia.

Mọi người nghe rõ lời của Lãng Kiệt thì không lên tiếng, nhưng tên mập kia lại lên tiếng, đồng thời còn vung vẫy ngón tay cà rốt, cực kỳ có khí thế.

- Ha ha ha.

Lưu Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được mà nở nụ cười, ông chủ mập kia rõ ràng là loại người quý hiếm, nói ra những lời vừa rồi chẳng khác nào nói rõ:

- Tôi có tiền, các vị cứ ra tay hung ác một chút.

Khi thấy trên mặt đám người trong trướng bồng có treo nụ cười, tên mập dù là kẻ ngốc cũng biết bọn họ đang chê cười mình, vì vậy mà trợn mắt với Lưu Xuyên, sau đó nhổ một bãi nước miếng rồi dậm chân lên.

Tên mập khốn khổ cầm lấy tay ghế, hắn vừa đứng lên được một nửa thì nhìn thấy ba người bên phía Lưu Xuyên đều là trẻ tuổi to lớn, sợ rằng một mình vệ sĩ của mình cũng không thể nào đánh lại, vì vậy hắn ngồi xuống và nói:

- Tôi cũng không chấp nhất với những loại người thế này.

Lãng Kiệt thấy có hai người trong đây đang xích mích với nhau, hắn cũng không mở miệng khuyên can, đối với hắn thì đối phương không hợp mắt nhau, như vậy chút nữa đấu giá cũng náo nhiệt.

- Những người kia quá thô lỗ, anh Mã đại nhân đại lượng cũng đừng chấp nhất. A, anh Mã, anh xem con chó trong lòng người kia kìa, mai mốt mua cho em một con, đến lúc em buồn cũng có nó giải khuây.

Cô gái đẹp bên kia rất biết cách lấy lòng, nàng chỉ dùng hai câu nói để làm cho ông chủ mập mạp hết giận. Khi nàng thấy Tiểu Bạch Sư trong lòng Trang Duệ thì lập tức bị thu hút, nàng dùng giọng phổ thông làm nũng làm cho người ta nổi cả da gà.

- Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một con chó sao? Em hỏi hắn xem giá bao nhiêu, anh mua.

Tên mập giống như cũng không thích tự mình lên tiếng, để cho cô gái kia đi hỏi.

Lúc này Tiểu Bạch Sư thật sự rất đẹp, từ khi được Trang Duệ điều trị thì cả người lông trắng muốt, người không biết sẽ cho rằng nó là một con thú cưng.

- Thật vậy sao? Anh Mã đúng là quá tốt, chụt!

Cô gái đẹp để lại một dấu son trên mặt ông chủ Mã, sau đó nàng đứng lên uốn eo đi về phía Trang Duệ.

- Này, cô, tôi nói cô ấy, đứng cách xa ra một chút, đúng vậy, đừng đi về phía bên này.

Khi cô gái đẹp đến cách Trang Duệ khoảng bốn năm mét thì Lưu Xuyên chợt mở miệng nói, tuy cô nàng này tướng mạo và vẻ mặt là không tệ nhưng trang điểm và sử dụng nước hoa quá nặng, thật sự rất khó chịu.

- Ủa, em cũng đâu tìm anh, em tìm vị đại ca kia.

Cô gái đẹp căn bản không nghe lời lưu xuyên, nàng tiếp tục đi về phía Trang Duệ.

Trang Duệ khẽ nhíu mũi, hắn cũng thật sự không chịu được cô gái này.

- Đại ca, anh thấy đấy, tôi rất thích động vật, anh cho giá đi, anh Mã sẽ không trả giá, bán con chó cho tôi được không?

- Không bán.

Trang Duệ cũng không muốn nói nhảm với người phụ nữ này, hắn lạnh lùng nói ra đúng hai chữ.

- Mười ngàn, thế nào, đại ca, giá cả không thấp đấy.

Cô gái đẹp vừa nói vừa nhìn về phía tên mập, khi thấy hắn không có biểu cảm gì khác lạ thì lại nhìn Trang Duệ, hơn nữa cơ thể còn ưỡn lên, cặp thịt mềm chen đến trước mặt Trang Duệ.

- Mười ngàn sao?

Trang Duệ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt đánh giá cô gái đẹp, nhìn tuổi thì có vẻ chưa đến hai mươi nhưng bội dạng đã thật sự có lồi có lõm, nếu có thể bôi xóa đi những lớp phấn dày trên mặt, cũng có thể tính là một thiếu nữ đẹp.

- Mười ngàn sao? Được.

Trang Duệ chậm rãi nói.

- Thật sao? Anh Mã, anh ấy đã đồng ý, mau lấy tiền cho em.

Sau khi nghe Trang Duệ đồng ý thì cô gái kia rất vui vẻ, nàng hào hưng nói, nhưng vừa nói xong đã bị Trang Duệ cắt ngang:

- Mười ngàn tôi bán cho cô một sợi lông chó.

Trang Duệ vẫn dùng giọng không nhanh không chậm nhưng lời nói lại làm cho vẻ mặt tên mập bên kia chợt biến đổi, những người còn lại cũng ồ lên, hai ông lão bên kia đều buồn cười, Lưu Xuyên thì càng cười ha hả, cười nghiêng ngửa.

- Anh... Anh... Rõ ràng là ức hiếp người.

Cô gái đẹp định giương nanh múa vuốt vào về phía Trang Duệ, nhưng khi thấy Trang Duệ vẫn ngồi ung dung, Chu Thụy ở bên cạnh thì ánh mắt lóe lên hàn quang, nàng lập tức dừng bước, sau đó chạy đến nhào vao lòng tên mập khóc lóc kể lể.

Thật ra tính cách của Trang Duệ trước nay cũng rất thoải mái sảng khoái, bình thường sẽ không gây khó cho người khác, nhưng hôm nay tên mập kia quá kiêu ngạo, hơn nữa cô gái kia cũng quá nhức mắt, hắn cũng không thèm quan tâm. Khốn nổi cô gái kia lại muốn mua Tiểu Bạch Sư của hắn, vì vậy hắn cũng không khách khí mà đả kích đối phương.

Tên mập kia cũng không thể làm gì được nhóm Trang Duệ, hắn dù có tiền nhưng cũng không thể nào tiến lên, nếu ra tay thì rõ ràng là bên mình rơi xuống thế hạ phong. Hắn biết rõ tình thế nên quyết định nhịn xuống, lại lên tiếng hứa hẹn chon cô gái kia một mớ thứ tốt, cuối cùng trong trướng bồng mới yên tĩnh trở lại.

- Vị tiên sinh này nói không sai, mười ngàn đồng chỉ mua được một sợi lông chó mà thôi.

Vượt quá dự đoán của mọi người Lãng Kiệt nãy giờ đang tọa sơn nhìn hổ cắn nhau chợt nói một câu như vậy làm ai ai cũng khiếp sợ.

- Ông chủ Lãng Kiệt, tôi đến nơi này để đấu giá, cũng không đắc tội với chủ nhà, hình như anh cũng có chút quá mức rồi.

Tên mập nói ra như vậy cũng thật sự ngồi không yên, bây giờ dù hắn không nể mặt thì Lãng Kiệt kia cũng không thể làm gì được hắn.

Người bên cạnh thật sự không biết nói gì hơn, bọn họ cũng biết Lãng Kiệt là người lòng dạ rất sâu, hắn có thể chống đỡ chợ đen này, tuyệt đối là kẻ có năng lực mạnh, sẽ đơn giản không nói ra những lời đắc tội với người khác, chắc chắn lời nói vừa rồi là có dụng ý.

Vô tình mọi người trong trướng đều tập trung đến Lãng Kiệt, ngay cả cô gái đeo kính đen đang ngồi nhìn máy tính cũng chuyển dời ánh mắt.

Lãng Kiệt nhìn Tiểu Bạch Sư trong lòng Trang Duệ rồi nói:

- Ông chủ Mã, cũng đừng nổi giận, để tôi nói hết đã, nếu tôi không nhìn lầm thì đây là giống chó Huyết Tuyết cực kỳ tinh khiết. Ha ha, loại chó Huyết Tuyết này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa dù có cũng là tạp giao không tinh khiết, chú chó này lông trắng như tuyết, cặp mắt có thần sáng ngời, hai vai đều đặn, chắc chắn là loại tinh khiết, ai ngồi đây cũng biết Lãng Kiệt tôi có chút ánh mắt nhìn chó, mọi người có lẽ cũng tin.

Lãng Kiệt nói như vậy, ngoài ba người Trang Duệ đã biết rõ ràng thì những vị còn lại đều tỏ ra khiếp sợ, ai cũng đưa mắt nhìn Tiểu Bạch Sư trong lòng Trang Duệ.

Thân phận của đám người nơi đây chỉ cần ra khỏi trướng bồng là có thể hô mưa gọi gió, tên mập kia dù là kẻ thô bỉ nhưng cũng kinh doanh khoáng sản cực kỳ phát đạt ở Tây Sơn vài năm qua, giá trị con người cũng không thua kém bất kỳ ai ở đây.

Lãng Kiệt lên tiếng có thể làm cho đám người nơi đây sợ hãi vì trong nhóm bọn họ ai cũng biết giá cả của một con Huyết Tuyết tinh khiết, nếu như chỉ cần có tiền mua được thì chẳng là vấn đề, khốn nổi có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

*****

Có người đã từng muốn bỏ ra một trăm triệu để mua một con Huyết Tuyết con thuần chủng nhưng cũng không được toại nguyện, chỉ sợ nếu bây giờ người kia có mặt ở đây thì sẽ tiếp tục ra giá không chút do dự, hơn nữa người bán chó cho người kia sẽ chẳng cần phải lo đến cuộc sống nửa đời sau.

Tất nhiên với thân phận của những người đang ngồi nơi đây thì cũng không thể so sánh với kẻ muốn mua chó Huyết Tuyết kia, bây giờ bọn họ cũng không thể không động tâm, đồng thời cũng đồng ý với câu nói vừa rồi của Lãng Kiệt, mười ngàn đồng chỉ thật sự có thể mua được một cọng lông của con chó Huyết Tuyết mà thôi.

- Ông chủ Lãng Kiệt quả nhiên có ánh mắt tinh đời, bội phục, bội phục.

Trang Duệ cũng không giấu diếm thân phận của Tiểu Bạch Sư, hắn thật sự bội phục người đàn ông trung niên tên Lãng Kiệt kia. Lưu Xuyên là kẻ chơi chó mèo nhiều năm, Chu Thụy là người ở Tây Tạng nhiều năm, cũng từng nuôi nhiều chó nhưng không thể nhận ra lai lịch của Tiểu Bạch Sư, không ngờ Lãng Kiệt chỉ nhìn qua vài lượt đã có thể cho ra phán đoán chính xác như vậy, ánh mắt tinh đời như vậy đủ để cho mọi người tôn trọng.

- Tiên sinh, xin hỏi chó Huyết Tuyết của anh có chuyển nhượng không? Nếu muốn chuyển nhượng thì cá nhân tôi rất có hứng thú, anh yên tâm, nếu chuyển nhượng cho tôi thì vấn đề giá cả sẽ tuyệt đối dễ thương lượng, hơn nữa tôi cũng không mua đi bán lại.

Người Tạng thật sự rất yêu thích chó Huyết Tuyết, vì nó là cực kỳ quý hiếm ở Tây Tạng, tất nhiên Lãng Kiệt sau khi nhận ra Tiểu Bạch Sư cũng sẽ có tâm tư muốn mua về.

- Xin lỗi rồi, ông chủ Lãng Kiệt, cũng giống như các anh đối đãi với chó Ngao, tôi cũng coi nó là thân nhân của mình, chẳng lẽ có kẻ bán đi người thân của mình sao?

Trang Duệ nói rồi ôm lấy Tiểu Bạch Sư, lúc này nó cũng đang liếm mặt hắn, một người một chó làm người ta thật sự sinh ra cảm giác rất hài hòa.

Lãng Kiệt nghe Trang Duệ nói như vậy cũng thật sự chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục nói:

- Thật xin lỗi, tôi cũng thấy rõ niềm yêu thích của tiên sinh với chú chó Huyết Tuyết này, nhưng anh có biết giá trị của một chú chó thế này không?

- Nghe nói có người đã từng ra giá một trăm triệu, tôi cũng không bán.

Trang Duệ lên tiếng phá hỏng ý muốn lên giá của Lãng Kiệt, bốn trăm triệu cũng không phải là con số nhỏ.

Lãng Kiệt không nói, hắn dù có chút tài sản nhưng cũng không phải có thể tham gia tất cả giao dịch, nếu bỏ ra ba trăm triệu mua một chú chó Huyết Tuyết, sợ rằng được không bù mất.

- Tiểu huynh đệ, tôi cũng ra giá cho chú chó Huyết Tuyết của cậu, tôi cho giá ba trăm triệu, cậu thấy thế nào?

Tên mập cũng không quan tâm đến chuyện Trang Duệ vừa rồi mạo phạm với mình, bây giờ lại xưng huynh gọi đệ, hắn gian nan đứng lên khỏi ghế giống như muốn cùng Trang Duệ hâm nóng tình cảm vậy.

- Ba trăm triệu?

Con số này làm cho mọi người thật sự hoảng sợ, Trang Duệ cũng thật sự động tâm, nhưng lời nói của vị Phật sống Đại Chiêu Tự vẫn vang lên bên tai hắn, yêu cầu hắn chăm sóc Tấu Vương này cho tốt, những lời này đánh nát tan những tham niệm trong lòng hắn.

- Ông chủ Lãng Kiệt, chúng tôi đến đây là tham gia đấu giá, cũng không phải đến để đấu giá thứ của mình, nếu đấu giá không cử hành thì chúng tôi chỉ có thể cáo từ.

Trang Duệ cũng không trả lời câu trả giá của tên mập, nói trắng ra thì cái giá của đối phương quá hấp dẫn, ba trăm triệu có thể mua vài chục chiếc Hummer, ngay cả Lưu Xuyên cũng lén dùng tay đẩy Trang Duệ, hắn sợ huynh đệ của mình ý chí không kiên định, đồng ý thì coi như xong.

- Đúng vậy, Lãng Kiệt, nếu không thì để hôm nào đó chúng ta đấu giá sau được không?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì ông lão họ Tạ cũng mở miệng nói, hành vi của bọn họ lần này cũng không hợp pháp, dù Lãng Kiệt có danh dự tốt thì thời gian kéo dài quá lâu cũng chỉ sợ có gì đó phát sinh ngoài ý muốn.

- Này vị tiểu huynh đệ, anh đây thật sự muốn mua con chó của cậu, nếu ba trăm triệu không được thì bốn trăm triệu cũng không là vấn đề.

Tên mập thấy Trang Duệ không chú ý đến mình, hắn cảm thấy mất mặt, lại tiếp tục nâng giá với Trang Duệ. Thật ra hắn cũng chỉ có gia sản hơn bốn trăm triệu mà thôi, bây giờ cũng xem như hết lực rồi.

- Không bán.

Trang Duệ cứng rắn nói ra hai chữ, sau đó hắn đứng lên ôm Tiểu Bạch Sư đi ra ngoài. Hắn thường xuyên xem phim có cảnh công chúa con nhà tỉ phú lấy một chàng khố rách áo ôm, mãi đến lúc cuối cùng tên kia mới nhận ra mình có tài sản tiền tỉ, cảm giác lúc đó sẽ thế nào, chắc chắn sẽ hấp dẫn đến mức tột đỉnh.

Khi Trang Duệ nhấc tấm rèm lên thì bên ngoài có một chiếc xe chạy đến, vị khách cuối cùng mà Lãng Kiệt đang chờ đã đến.

- Các vị, các vị, đấu giá sắp bắt đầu rồi.

Lãng Kiệt lau mồ hôi lạnh, hắn hô lớn, mọi người nghe được lời nói của hắn thì cũng yên tĩnh trở lại. Dù sao thì mục đích đến đây đã sắp đạt được, ai cũng không muốn về tay không, Trang Duệ cũng ôm Tiểu Bạch Sư quay về chỗ cũ.

Lãng Kiệt còn chưa dứt lời thì ba người đàn ông đi đến, bọn họ đều biết mình đến muộn, vì vậy vẻ mặt có hơi xấu hổ.

- Tư mật mã tái, Tư mật mã tái.

Một người đàn ông không cao đi vào trong trướng bồng lập tức cúi người tạ lỗi, nhưng người này lại dùng tiếng Nhật.

- Lãng Kiệt, hình như anh đã quên đi quy củ của chúng ta rồi.

Ông lão họ Tạ chợt đứng lên nghiêm mặt quát lên với Lãng Kiệt, lần này giống như thật sự nổi trận lôi đình.

Mỗi nghề đều có quy củ của riêng mình.

Giống như trước khi quay phim ở Hongkong thì cần tế bái Quan Công, trộm mộ tìm được vàng cũng phải đặt một cây đèn ở hướng đông nam, nói trắng ra muốn làm gì đó cần phải có lễ, ví dụ như muốn có được công trình cần phải cho người ta hoa hồng, muốn mở quán xá thì cũng phải biết điều với phòng công thương.

Vì vậy mà đấu giá ở chợ đen cũng có quy củ bất thành văn, đó chính là người tham gia cần phải là cùng nghề, nói rộng một chút thì chính là người trong nước. Đây là quy củ không tuồn hàng ra ngoài, nhưng bây giờ có sự xuất hiện của một người Nhật, rõ ràng là Lãng Kiệt làm xấu quy củ.

Chợ đen của Lãng Kiệt thật ra chính là đưa những vật phẩm không thể lộ ra ngoài sáng hoặc thông qua những con đường không bình thường để tiêu thụ ra ngoài, người bán có thể là kẻ cắp, kẻ trộm mộ, dù sao thì cũng không biết được rõ ràng đó là ai.

Người đến đây mua hàng phần lớn là những nhà sưu tầm đồ cổ, có quan hệ và địa vị, bọn họ không sợ xuất xứ không minh bạch của vật phẩm được mua, vì bọn họ có biện pháp rửa sạch nó.

Bản thân của chợ đen có tác dụng một đại lý, mua thấp bán cao để kiếm lợi nhuận. Nhưng giá cả bọn họ bán ra có thể nói là cao hơn mua vào vài chục lần, thậm chí là cả trăm lần, đồng thời nguồn hàng của Lãng Kiệt là rất nhiều, thường xuyên xuất hiện thứ tốt, cũng được coi là nhân vật số một của chợ đen trong nước, thường thu hút rất nhiều nhà sưu tầm dến đây lùng hàng.

- Ông chủ Khương, đây cũng không phải lần đầu tiên ông tham gia đấu giá như thế này, quy của của chúng tôi chắc ông cũng hiểu, ông làm vậy thật sự làm khó chúng tôi.

Nhìn bộ dạng của Lãng Kiệt thì giống như trước đó cũng không biết sẽ có một người nước ngoài đến tham gia đấu giá, vì vậy hắn lập tức lên tiếng với một người đàn ông trung niên ở bên cạnh người đàn ông Nhật Bản kia, giọng điệu cũng không quá khách khí.

Ba người đàn ông đi vào trướng bồng chỉ vài phút đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người, sua khi nghe rõ lời của Lãng Kiệt thì mọi người đưa mắt nhìn ông chủ Khương.

Trang Duệ thấy người kia khá quen mắt, đột nhiên hắn nghĩ ra một chuyện, đó là hắn từng gặp người này trên hình bìa một quyển tạp chí, hình như là giám đốc một xí nghiệp lớn ở Tứ Xuyên. Xí nghiệp của người này mỗi năm thu lợi hơn tỷ, nhưng không ngờ ông ta cũng đến đây, nghe giọng của Lãng Kiệt thì rõ ràng cũng không phải lần đầu.

- Huynh đệ Lãng Kiệt, tất cả các ông chủ, sự việc lần này là do Khương mỗ làm việc không chu toàn, mong mọi người bao dung tha thứ cho. Vị Takeuchi tiên sinh này vẫn luôn là một nhân sĩ phản chiến ở Nhật, cũng là bạn bè của nhân dân Trung Quốc, hy vọng mọi người nể mặt Khương mỗ, sau này Khương mỗ sẽ bồi đắp lại.

Thật ra ông chủ Khương này cũng có lời khở cực muốn nói, lần này xí nghiệp của hắn cải tạo kỹ thuật, có một kỹ thuật hạch tâm mà trong nước không có, nhất định phải hợp tác với phía Nhật Bản. Lần này người Nhật theo hắn đến đây tên là Takeuchi, là đại biểu phụ trách đàm phán giữa hai bên, người này thích văn hóa Trung Quốc, cũng thu thập được không ít đồ cổ, cũng coi là một nửa người Trung Quốc.

Takeuchi vô tình biết được ông chủ Khương biết địa phương tổ chức chợ đen này, vì vậy cố ý đề xuất muốn đến tham gia, hơn nữa còn cho ra lời hứa hẹn với ông chủ Khương. Nếu hắn có thể tham gia, như vậy sẽ làm ra chút nhượng bộ trong đàm phán, điều kiện như vậy làm cho ông chủ Khương khó thể bỏ qua, vì thế trong trướng bồng mới phát sinh tình cảnh như lúc này.

Khi nghe rõ lời nói của ông chủ Khương thì ai cũng trở nên trầm mặc, thật ra mọi người đều hiểu rõ, vì lợi nhuận kếch xù, chợ đen có nhiều sản vật chảy ra ngoài, đến nhà sưu tầm ngoài nước. Lần này ông chủ Khương đưa người ngoài đến là sai, nhưng lão là người có thân phận, bây giờ đã lên tiếng cầu hòa, nếu không nể mặt nhau thì sau này gặp lại cũng khó nói, vì thế mà moi người xem như chấp nhận.

Lưu Xuyên cũng không quan tâm, hắn căn bản không biết ông chủ Khương là thần thánh phương nào, hắn tiến lên một bước định mở miệng thì lại bị Trang Duệ kéo về, lời nuốt vào họng.

- Mộc Đầu, cậu kéo tôi làm gì? Để tôi cho hắn biết tay.

Lưu Xuyên lầm bầm, âm thanh khá lớn.

Ông chủ Khương nghe thấy vậy thì tiến lên nói:

- Tiểu huynh đệ, mong cậu nể mặt tôi bỏ quá cho một lần.

Lưu Xuyên là hạng người thích mềm không thích cứng, hắn khoát tay áo nói:

- Muốn tham gia thì tham gia, hỏi tôi làm gì, đi tìm ông chủ Lãng Kiệt đi.

Lời nói của Lưu Xuyên rõ ràng không phản đối.

- Cám ơn tiểu huynh đệ, sua này nếu có gì cần Khương mỗ hỗ trợ, Khương mỗ sẽ nhất định giúp sức.

Ông chủ Khương nghe được lời nói của Lưu Xuyên thì cũng yên lòng, người trong trướng ngoài nhóm Trang Duệ là lạ mặt thì ai cũng có giao tình với lão, có lẽ bọn họ sẽ nể mặt. Lúc này Lưu Xuyên thả ra, tất nhiên cũng không ai phản đối.

Ông chủ Khương nghiêng mình nói một câu gì đó với người thanh niên ở bên cạnh, người này lập tức đi ra, phát danh thiếp trong tay hắn cho mọi người.

- Ha ha, đúng là xa hoa.

Lưu Xuyên lần này nói rất nhỏ, dù sao cũng không phản đối người ngoài tham gia, vì vậy cũng không cần đắc tội với vị giám đốc Khương quyền thế kia.

- Tiểu tử cậu nói ít đi vài lời không được sao?

Trang Duệ lên tiếng chọc Lưu Xuyên, hắn có ý định khác, với ánh mắt của mình, chút nữa có thể làm ác nhân với đối phương.

- Được rồi, hôm nay đã làm chậm trễ thời gian của mọi người, bây giờ chúng ta bắt đầu.

Lãng Kiệt thấy phong ba không còn, vì vậy khoát tay áo, lập tức có vài tên thanh niên đi dến, sắp đặt một cái bàn vuông trong trướng bồng. Sau đó hai người vốn đứng ở góc trướng bồng chợt xốc tấm rèm sau lưng lên, lấy một thứ gì đó đi ra, đặt trong mâm đưa đến.

Lúc này Trang Duệ mới biết, thì ra chỗ kia đật vật phẩm đấu giá, hèn gì luôn được canh gác.

- Mọi người đều biết cá nhân tôi tuy phản đối giết linh dương nhưng luôn có người thích làm chuyện này, khoảng thời gian trước có vài món được tuồn ra ngoài thông qua vài con đường khác nhau và bị giữ lại, nhưng tôi là người làm ăn, thứ gì cũng sẽ bán. Vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay chính là một cái áo choàng Sa Đồ, ai cũng biết nó là vua của loài linh dương. Giá khởi điểm của nó là mười ngàn.

Âm thanh của Lãng Kiệt vang lên trong trướng bồng, hắn nói rõ lai lịch vật phẩm cho những người ngồi nơi đây, vốn cũng không cần giải thích làm gì, nhưng người Tạng mà giết linh dương thì sẽ có thanh danh không tốt, vì vậy mới nói vài câu như thế. Người thanh niên kia cũng bưng mâm chứa áo choàng đi một vòng quanh cho mọi người thưởng lãm.

Đợi cho người thanh niên kia quay về sát bên cạnh, Lãng Kiệt lấy áo choàng xuống cầm trong tay, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn ra, đặt một góc áo qua nhẫn, khẽ dùng tay kéo. Chiếc áo choàng dài hai mét rộng một mét rưỡi lại chui qua chiếc nhẫn nhỏ giống như nước vậy.

Lực hấp dẫn của tấm áo choàng này với phụ nữ là rất mạnh, lúc này ngay cả cô gái đeo kính râm nãy giờ không mở miệng cũng không khỏi liếc mắt nhìn, sau đó gõ vài cái lên máy tính, giống như điều tra thứ gì đó.

- Anh Mã, đẹp quá, mua cho em đi, được không?

Âm thanh rung động của cô gái đẹp bên cạnh ông chủ Mã lại vang lên.

- Được, em yêu, anh mua, ông chủ Lãng Kiệt, tôi đặt giá mười ngàn.

Tên mập vừa rồi mất mặt trước Trang Duệ, bây giờ giống như nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi, bắt đầu ra giá.

Vượt ngoài dự đoán của mọi người, cô gái đeo kính râm rời mắt khỏi màn hình máy tính, rõ ràng không ra giá, những người còn lại trong phòng cũng không có hứng với cái áo choàng kia. Linh khí đợi vài phút, sau dó hắn mở miệng nói:

- Nếu không có ai ra giá, như vậy cái áo choàng này sẽ là của...

- Tôi ra giá mười lăm ngàn.

Trang Duệ lên tiếng cắt ngang lời Lãng Kiệt, cũng làm cho Lãng Kiệt có chút hưng phấn vì có người nâng giá, hắn lập tức hô:

- Ông chủ Lưu bên này ra giá mười lăm ngàn, bây giờ là mười lăm ngàn, còn bằng hữu nào ra giá nữa không?

Lúc này người phụ nữ đeo kính râm liếc mắt nhìn Trang Duệ, tuy cách một cái kính râm nhưng Trang Duệ vẫn thấy được trong mắt đối phương có chút hèn mọn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)