← Ch.078 | Ch.080 → |
Tiền Diêu Tư thật sự là ông chủ của cửa hàng đồ cổ này, hơn nữa lão còn là một trong những nguyên lão của chợ đồ cổ Miếu Phu Tử, hơn nữa còn có gia thế sâu xa, trước giải phóng cha lão từng là giáo sư lịch sử đại học Bắc Kinh, sau này không quen nhìn thế sự lúc bấy giờ nên phát biểu một vài lời, bị nhiều kẻ đố kỵ. Vì vậy mới rời khỏi Bắc Kinh về cố hương Nam Kinh mở cửa hàng đồ cổ.
Khi lão gia tử ở Bắc Kinh thường hay đi đến chợ đồ cổ, những năm đó thường có nhiều thứ từ trong hoàng cung chảy ra ngoài, cũng có nhiều thứ từ Tử Cấm Thành được đưa ra, vì thế mà lão thu hoạch được không ít thứ tốt. Hơn nữa lão có kiến thức uyên bác, hiểu rõ lai lịch và truyền thừa của đồ cổ, có thể nói là một trong những nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng lúc bấy giờ.
Sau khi bố Tiền Diêu Tư quay lại Nam Kinh, ngày thường giúp người ta viết văn tự hoặc giám định thư họa cổ, cuộc sống cũng khá tiêu dao, chợ đồ cổ Miếu Phu Tử cũng là địa chỉ thường đến. Nhưng sau này Nam Kinh phát sinh chiến loạn nên phải chạy đi, mãi đến những năm bốn mươi lão mới quay lại, mà Tiền Diêu Tư được cha mình hun đúc từ nhỏ trong nghành đồ cổ, vì vậy rất có hứng thú với ngành này.
Vào thời điểm mười năm hỗn loạn sau giải phóng, cha của Tiền Diêu Tư là phần tử trí thức những được gán ghép là tiểu tư sản, ông cụ đau khổ rời khỏi nhân thế, mà tất cả thư họa trong nhà đều bị kiểm tra và mang đi. Đến những năm bảy mươi thì án của ông cụ mới được sửa lại, Tiền Diêu Tư chạy đến các ban ngành tương quan để thu hồi những vật phẩm của cha mình, nhưng có những bức thư họa khó thể phục hồi lại như cũ, điều này làm cho lão cực kỳ đau đớn.
Vào thời kỳ mười năm đầu, khi trong nước đại đa số mội người đều đang ăn chung nồi thì Tiền Diêu Tư vừa qua tuổi bốn mươi đã được sắp xếp công tác, cầm vài ngàn đồng quốc gia bồi thường, biến thành một hộ kinh doanh cá thể, nhưng lại là một nghề bị người ta khinh thường: Đó là thu mua đồng nát. Ngày đó Tiền Diêu Tư cả ngày chạy chiếc xe ba bánh rách nát đi khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Nam Kinh, hơn nữa chỉ mua những thứ như thi họa báo chí và những hũ gốm sứ cũ nát, lúc đó bị láng giềng gọi là kẻ điên.
Mãi đến thập niên chín mươi, Tiền Diêu Tư coi như biến thành địa chủ. Khi đó chính sách phóng khoáng, Tiền Diêu Tư tìm một người bạn cũ của bố mình ở Hongkong, đưa vài món đồ cổ không bị giới hạn ra bán ở Hongkong, vì vậy mà giá trị con người chợt tăng lên cả trăm lần. Sau này lão mở cửa hàng trong chợ đồ cổ Miếu Phu Tử, càng kinh doanh càng lớn mạnh, cũng là một nhà sưu tầm nổi tiếng trong nước.
Nếu kinh doanh đồ cổ tất nhiên là chỉ vào chứ không ra, nhưng Tiền Diêu Tư có ánh mắt độc đáo, hơn nữa phạm vi rất rộng, từ thi họa đến gốm sứ và đồng xanh, chỉ cần là vật phẩm thật sự thì lão rất ít khi nhìn lầm, vì vậy mà cơ hội đào vật phẩm là rất cao.
Tiền Diêu Tư mua tất cả mọi thứ với giá rẻ, nhưng nếu nói lão sẽ bán nói với giá rẻ thì hầu như là không thể. Không cần nghĩ cũng thấy rõ những vật phẩm từ trong tay lão chảy ra ngoài đều là cổ vật, nhưng giá cả của nó thậm chí còn cao hơn nếu đưa ra ngoài đấu giá, vì vậy mà người ta đặt cho lão một biệt hiệu là: Tử Yếu Tiền.
Việc kinh doanh trước tiên cần phải tìm cho mình ích lợi lớn nhất, Tiền Diêu Tư có được ngoại hiệu này cũng thật sự không giận, ngược lại còn có vài phần đắc chí.
Cái tên của Tiền Diêu Tư cũng có chút tương tự với ngoại hiệu, nhưng Tiền Diêu Tư thật sự rất oan uổng, hắn sở dĩ có cái tên này vì mẹ hắn dọ Diêu, mà Tiền lão gia tử rất yêu thương vợ mình, vì thế mà sau khi mẹ của Tiền Diêu Tư qua đời mới đặt cho cái tên như vậy. Vốn là chữ "Tư" với ý nghĩa tưởng niệm, nhưng nghĩ lại đặt tên đàn ông như vậy có hơi bất nhã, cuối cùng mới đổi thành chữ "Tư" khác.
Vài năm qua Tiền Diêu Tư vì lớn tuổi nên cũng ít chạy ra ngoài, không có việc gì đều chỉ đi dọa trong cửa hàng nhà mình, nhưng lão cũng chỉ thích đi uống trà tâm sự với các vị bạn già, cũng sẽ không đi quản lý những chuyện nhỏ nhặt. Đáng lý ra lúc này lão cũng không đến cửa hàng, nhưng có một người bạn cũ gọi điện thoại nói có một vật phẩm xem không chuẩn, muốn tìm lão xem xét, vì vậy mới chờ trong tiệm.
Muốn lăn lộn trong nghề đồ cổ này thì điều đầu tiên cần quan tâm chính là ánh mắt phải tốt, nếu không thì căn bản chẳng thể nào phát triển được, ánh mắt cũng không phải chỉ dùng để nhìn vật mà còn để nhìn người. Tiền Diêu Tư lăn lộn trong ngành đồ cổ này cả đời, tất nhiên không cần phải nói, những vị khách trong cửa hàng này đều được lão đánh giá rõ ràng, chỉ biết bọn họ đều là du khách bình thường, căn bản không có ai là người trong nghề, những người này sẽ không thể nào đào đi đống tiền từ những thứ mà lão không xem chuẩn.
Vừa rồi nhóm Trang Duệ tiến vào thì Tiền Diêu Tư cũng có ý nghĩ như vậy, tuy vài người này ăn mặc không tệ, nhưng những năm nay đám người ra ngoài du lịch đều có chút tiền nhàn rỗi, ăn mặc tốt cũng không có gì là lạ. Nhưng hai con Ngao Tây Tạng lại làm cho lão phải chú ý, nhưng vì không phải người chuyên nghiệp nên cũng không biết nhiều, hơn nữa đây còn là Ngao con, lão cũng không dám xác định đó là Ngao thuần chủng, vì thế muốn tiến vào xem xét kỹ càng.
Đó chẳng qua cũng chỉ là ý nghĩ ban đầu của Tiền Diêu Tư, lão cũng không phải người thích chơi thú cưng, dù Ngao Tây Tạng rất đáng giá nhưng cũng không có liên quan gì đến lão. Nhưng sau khi lão đến gần, khi thấy Trang Duệ khoát tay và để lộ ra chuỗi hạt thiên châu, ông chủ Tiền thấy vậy thì thật sự khó thể nào dời mắt ra được.
Thiên châu trên cổ tay của Trang Duệ có màu sắc đỏ thẫm gần như là màu nâu đen, đeo trên cổ tay cũng không quá thu hút, nhưng Tiền Diêu Tư biết rõ, thiên châu tinh khiết mới có màu sắc như vậy, hơn nữa còn được trải qua gia công đặc thù, màu sắc còn thẫm hơn.
Ông chủ Tiền cũng có một vòng thiên châu, nhưng hai viên thiên châu trong chuỗi hạt chỉ là ngọc thạch, bây giờ thấy một chuỗi thiên châu quý giá như vậy, linh khí muốn xem rốt cuộc là mình nhìn lầm hay người thanh niên kia đeo thiên châu thật sự.
Thiên châu chính là bùa hộ mệnh cực kỳ quan trọng của người Tạng, thành tâm đeo thiên châu có thể loại trừ nghiệp chướng, đạt được phúc bảo, phòng ngừa trúng gió hoặc nhiễm tà ma ngoại đạo, thương tổn, lại có thể tăng cường sức lực, gia tăng tài phú.
Đây đều là cách nói của dân gian, ông chủ Tiền biết rõ, thiên châu là một loại đá nham thạch, thuộc một loại trầm tích giống như ngọc, màu đỏ là tốt nhất, là một loại bảo thạch cực kỳ hy hữu. Thiên châu có từ trường rất cao, đeo vào lâu ngày có thể chống được bệnh tim, cao huyết áp, cực kỳ có liên quan đến những căn bệnh về máu, nhưng có thể chống ác mộng, mất ngủ, đau đầu và những bệnh liên quan đến thần kinh.
Những thiên châu tinh khiết cũng chính là thiên câu chính phẩm, giá tiền của nó cũng không được tính dựa theo giá cả của đồ trang sức, một chuỗi hạt thiên châu chính phẩm ít nhất cũng trên một trăm ngàn. Người già thường quý sinh mệnh, trên tay của Tiền Diêu Tư có một chuỗi hạt thiên châu, hắn đã bỏ ra gần bốn trăm ngàn để mua nó. Lúc này lão thấy trên tay Trang Duệ có một chuỗi hạt cực giống cực phẩm thiên châu, vừa vặn lão vừa được nghe câu chuyện cười của Lưu Xuyên, vì vậy mà có cơ hội tiếp cận nhóm người Trang Duệ.
Trang Duệ thấy đám nhân viên nhìn về phía ông lão béo có chút kính sợ thì nghĩ rằng thân phận của đối phương là thật mà không phải giả, vì vậy cũng có chút xấu hổ. Lưu Xuyên này là người nói chuyện không giữ cửa, câu chuyện cười vừa rồi chẳng khác nào chỉ cây dâu mắng cây hòe, nếu là người nóng tính sẽ đuổi ra khỏi cửa hàng rồi.
- Lão gia tử, chúng cháu chẳng qua chỉ vui đùa một chút, cũng không dám bêu xấu trước mặt ngài.
Trang Duệ nhìn cửa hàng đồ cổ, phát hiện những vật phẩm gốm sứ, đồng xanh, thi họa, ngọc khí, tiền cổ... Rất nhiều thứ thậm chí hắn không thể gọi tên, nào dám mở miệng định giá.
Tiền Diêu Tư lúc này đã dời mới khỏi chuỗi thiên châu trên tay Trang Duệ, lão cười tủm tỉm nhìn Trang Duệ rồi cười nói:
- Tiểu tử, có câu "bớt tùy tiện sẽ trầm ổn hơn", tôi thấy cậu có ánh mắt rất chuẩn, chúng ta đánh cuộc nhé?
Trang Duệ có chút sững sốt, hắn thật sự không hiểu vì sao ông lão kia lại muốn đánh cuộc với mình. Hắn gần đây làm việc ổn định, những gì không chắc sẽ không làm, vì vậy mới nói:
- Lão gia tử, cháu chỉ rảnh rỗi đến dạo chơi mà thôi, cũng không dám đánh cuộc, Lưu Xuyên, Huyên Băng, chúng ta đi thôi.
Sự việc hôm nay có chút tà dị, Trang Duệ cũng không muốn tiếp tục ở lại trong cửa hàng này, dù sao thì nơi đây cũng không phải chỉ có một cửa hàng đồ cổ, đi dạo chỗ nào chẳng được, không cần phải dây dưa với ông lão béo tốt này.
Tiền Diêu Tư thấy Trang Duệ phải đi thì chợt gấp gáp, lão vội nói:
- Tiểu tử, cậu cũng đừng vội đi, trước tiên nghe tôi nói cho rõ cái đã, thế nào? Trong cửa hàng của tôi có một cổ vật, tuy không phải đáng giá nhưng cũng hơn bảy trăm ngàn, nếu cậu có thể tìm ra nó, tôi sẽ tặng cho cậu, nếu tìm không ra thì tôi sẽ mua một thứ trên người cậu, hy vọng cậu có thể bỏ thứ mình yêu thích, thế nào? Có dám đánh cuộc một lần không?
Thiên châu cũng không phải thứ có thể dùng tiền để mua được, hôm nay Tiền Diêu Tư gặp được, lão tất nhiên sẽ không chịu buông tha. Lão biết rõ sự kiêng kỵ của thiên châu, cũng không động thủ xem xét, nhưng trong lòng đã thầm quyết định đó là thiên châu tinh khiết, sợ Trang Duệ không chịu bán nên dùng phép khích tướng.
Trong nghề đồ cổ có câu nói "câu cá", chuyên dùng để hấp dẫn những người vừa bước vào nghề mà chỉ nửa hiểu nửa không, vì như vậy mà trong cửa hàng sẽ có đặt cổ vật, bọn họ thấy trong cửa hàng có hàng thật, thường sẽ cho rằng những thứ khác cũng là hàng thật, nhưng khi mua về nhà mới biết đó là hàng giả.
Tiền Diêu Tư nói đến vật phẩm có giá trị bảy tám trăm ngàn trong cửa hàng, chỉ sợ đó cũng là món đồ dùng để "câu cá".
Khoảng thời gian trước Trang Duệ cả ngày ngâm mình trong chợ đồ cổ Bành Thành, mỗi ngày thường cùng nhóm người Tống Quân nói chuyện phiếm khoác lác, tất nhiên cũng không xa lạ gì nghề này. Hơn nữa ánh mắt của lão già béo kia không ngừng nhìn vào vị trí cổ tay của mình, có lẽ là vừa ý chuỗi hạt thiên châu, vì thế mà hắn có chút buồn cười, nếu để cho mình đánh giá những vật phẩm trong tiệm thì tuyệt đối là không làm được, nhưng nếu chỉ là phân biệt thật giả thì ông lão béo này đã tính sai.
- Cửa hàng lúc này có rất nhiều khách, tôi thấy hay là thôi đi, lão gia tử, tôi nếu lấy đi vật phẩm tốt của cửa hàng, sợ rằng cũng xấu hổ.
Trang Duệ có chút chần chừ, sau đó lại nói ra câu làm cho Tiền Diêu Tư phải dở khóc dở cười.
- Các vị, các vị, thật không phải, hôm nay cửa hàng xin được đóng cửa sớm.
Tiền Diêu Tư tuy lớn tuổi nhưng làm việc rất nhanh gọn, khi thấy Trang Duệ có ý nhận lời thì dứt khoát mở miệng đuổi khách. Đối với lão thì những người kia mua hết vật phẩm trong cửa hàng cũng không đáng giá bằng một chuỗi thiên châu trên tay Trang Duệ.
Khi thấy ông chủ lên tiếng thì đám nhân viên cũng nhanh chóng đuổi khách, năm sáu phút sau một cửa hàng đồ cổ vốn đông người qua lại xem xét chợt yên tĩnh trở lại, vì không muốn có người quấy rầy nên ông chủ Tiền Diêu Tư thậm chí còn yêu cầu nhân viên kéo mành cửa xuống một nửa.
- Hì, lão gia tử, ngài muốn ép mua ép bán sao? Chỉ bằng vài người trong cửa hàng này có thể cản được anh em chúng tôi sao? Mộc Đầu, chúng ta đi...
Lưu Xuyên bị hành động của Tiền Diêu Tư làm cho hoảng sợ, lúc này mới mất vài phút mà tất cả khách hàng trong cửa hàng đều bị đuổi đi, vì thế mà lúc này chỉ còn lại vài người đứng trong không gian rộng rãi mà thôi.
- Đừng, cậu đừng hiểu lầm, tôi họ Tiền, tên là Tiền Diêu Tư, các cậu ở Nam Kinh có lẽ sẽ biết tên tôi. Tôi nào có ép mua ép bán, chẳng qua chỉ muốn bàn chuyện kinh doanh cùng cậu này mà thôi, cũng không biết đại danh của các vị là gì?
Tiền Diêu Tư cố gắng làm cho gương mặt tròn trịa của mình giống như vô hại, lão mỉm cười hỏi tên của nhóm Trang Duệ.
- Trang Duệ, chỗ này có quá nhiều vật phẩm, nghe ông ấy nói thì giống như có vật gì đó là thật, anh có thể phân biệt được không?
Tần Huyên Băng có chút lo lắng, vừa rồi nàng cũng chú ý đến ánh mắt của Tiền Diêu Tư, nàng biết trên cổ tay của Trang Duệ là chuỗi hạt phật châu mà Phật sống tặng ở Tây Tạng, nếu Trang Duệ đồng ý và đánh cuộc thua, như vậy sẽ phải bán chuỗi hạt thiên châu ra ngoài.
Lưu Xuyên cũng không nghe thấy những lời vừa rồi của Tiền Diêu Tư, bây giờ thấy Tần Huyên Băng nói như vậy thì hai mắt bốc hỏa, hắn nói:
- Này lão gia tử, như vậy cũng không tốt, những món ở chỗ của ông ít nhất cũng có số lượng vài trăm, nếu để cho anh em nhà tôi tìm ra món thật trong số lượng thế này, chỉ sợ sang năm cũng còn chưa xem xét xong, đây không phải ông muốn hãm hại người khác sao?
Tiền Diêu Tư vừa nghe lời nói của Lưu Xuyên thì cảm thấy những gì mình vừa nói ra không phải quá phù hợp, vì với số lượng vật phẩm trong cửa hàng, dù là chính lão nếu không có ba ngày thời gian cũng khó thể nào xem xét hết được, khó thể tìm hiểu được thật giả. Đồng thời nếu người thanh niên kia truyền sự việc ra ngoài sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mặt mũi của mình, tuy lão cũng không quá quan tâm đến thanh danh, vì ai mà chẳng biết lão là Tử Yếu Tiền, nhưng nếu người ta nói rõ ra ngoài thì mình cũng khó thể nào giả vờ ngây ngốc được.
Tiền Diêu Tư tự định giá một phen, sau đó lão mở miệng nói:
- Cậu này nói rấ đúng, là tôi nói lỡ, thế này đi, tôi rút ngắn lại, vật phẩm đó là một món gốm sứ, trong chỗ này có hai mươi ba món gốm sứ, cậu Trang sẽ không phải chịu thiệt. Tôi đây cũng không dối gạt mọi người, tôi cảm thấy hứng thú với chuỗi hạt thiên châu của cậu này, hơn nữa dù cậu Trang thua thì tôi cũng sẽ mua lại chuỗi hạt đúng giá, ít nhất là một trăm ngàn một viên thiên châu, mọi người thấy thế nào?
- Một viên một trăm ngàn sao? Ông đi tìm người khác mà mua, chuỗi hạt thiên châu của Mộc Đầu là thứ được Phật sống đeo vài chục năm, đã được khai qung, ông muốn mua với giá một trăm ngàn? Không có cửa đâu, Mộc Đầu, chúng ta đi, ông lão này nói như không vậy.
Thật ra Lưu Xuyên cũng không biết một trăm ngàn một viên thiên châu là mắc hay rẻ, nhưng hắn thấy trong cửa hàng có vài chục vật phẩm gốm sứ, cũng không tin trình độ của Trang Duệ có thể tìm ra được vật phẩm kia, có thể giám định được thật giả, vì vậy mà lấy cớ chuẩn bị chuồn đi.
- Là thiên châu được Phật sống đeo vài chục năm sao? Còn được khai quang?
Tiền Diêu Tư nghe vậy thì ngây cả người, mười năm trước lão từng đến Tây Tạng, đã từng may mắn được thấy vị Phật sống của Đại Chiêu Tự, nhưng khi đó lão sẽ không dám có ý nghĩ với vật phẩm của Phật sống. Vì theo truyền thuyết thì Phật sống sau khi chuyển thế sẽ tìm kiếm linh đồng, thiên châu dùng để phân biệt linh đồng, vì thế nó sẽ không đơn giản được đưa cho người ngoài, không ngờ người thanh niên tướng mạo bình thường trước mặt lại có cơ duyên lớn như vậy.
*****
Tiền Diêu Tư cũng không sợ người thanh niên kia gạt mình, là thật hay giả thì chút nữa sẽ biết, tất nhiên hắn sẽ có biện pháp để giám định các vật phẩm phật khí.
Nhưng sau khi biết rõ đó là trang sức tùy thân của Phật sống thì tâm tư muốn có được chuỗi thiên châu của Tiền Diêu Tư càng thêm bừng bừng, lão nhìn Trang Duệ và nói:
- Ba trăm ngàn một viên, thế nào, cậu Trang, giá tiền này cậu chạy khắp nước cũng không có ai ra giá cao hơn tôi.
Trang Duệ tỏ ra từ chối cho ý kiến, nhưng Lưu Xuyên thì thật sự lắp bắp kinh hãi, trươc đó một trăm ngàn một viên thì hắn có thể tiếp nhận được, vì thiên châu có ít nhất là mười viên, chính là một triệu một chuỗi hạt. Tuy số tiền này là không ít nhưng đối với hắn hiện tại thì cũng sẽ không giật mình, bây giờ nghe đối phương tăng giá lên ba trăm ngàn, hơn mười viên chính là ba bốn triệu. Trang Duệ nghe thấy đối phương ra giá như vậy cũng không có phản ứng gì, nhưng trái tim của Lưu Xuyên thì thật sự đập mạnh liên hồi.
- Thiên châu của tôi chính là cửu nhãn thiên châu, là thiên châu cực phẩm và tinh khiết.
Trang Duệ chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, hắn đã sớm điều tra cẩn thận về lai lịch của chuỗi hạt thiên châu, đây chính là cửu nhãn thiên châu cực kỳ hiếm thấy, ngoài những nơi như cung Potala hay Đại Chiêu Tự thì căn bản không truyền ra ngoài. Hơn nữa cửu nhãn thiên châu đã được Phật sống gia trì, bán ra sẽ với giá trên trời, ông lão béo kia nhìn qua giống như ra giá cực cao, thực chất lại là giá cực thấp.
Tiền Diêu Tư không ngờ người thanh niên kia khó chơi như vậy, lão đã khai giá ba trăm ngàn một viên, là giá trên trời với nhiều người, vốn tưởng rằng Trang Duệ sẽ giật mình, không ngờ người thanh niên kia cũng không vì giá cả như vậy mà biến đổi, ngược lại còn nói ra phẩm chất thật sự của thiên châu trong tay mình.
- Tất nhiên tôi biết rõ chuỗi thiên châu của cậu trên thất nhãn.
Tiền Diêu Tư thầm tức giận nói, nhưng thứ này lão rất muốn mua, vì đến độ tuổi như lão thì tiền không còn là thứ quan trọng, cái biệt hiệu Tử Yếu Tiền chính là thứ được truyền đi khi lão còn trẻ, vừa rồi lão ra giá ba trăm ngàn một viên thiên châu cũng chỉ là làm theo thói quen mà thôi.
- Năm trăm ngàn một viên thiên châu, cậu Trang, nếu nhiều hơn nữa cũng thật sự rất khó.
Tiền Diêu Tư cắn răng báo giá, thiên châu thật sự cũng không đến giá thế này, nhưng sau khi Tiền Diêu Tư đeo hai hạt thiên châu thì cảm thấy bệnh tim và huyết áp của mình có hơi giảm bớt, mà chuỗi thiên châu trên tay Trang Duệ còn có phẩm chất tốt hơn của mình, vì vậy mà lần này lão quyết định dốc vốn làm ăn một lần.
Sau khi báo ra giá này thì Tiền Diêu Tư thấy Trang Duệ mỉm cười tủm tỉm, trong lòng lão chợt phát lạnh, người thanh niên kia rõ ràng là tiểu hồ ly, nghe nói đến giá cả cao vời như vậy mà vẻ mặt vẫn không biến đổi.
Thật ra Trang Duệ cũng có chút giật mình, trước đó hắn đã tìm đọc rất nhiều tư liệu, thậm chí đã gọi điện thoại cho chú Đức ở Trung Hải, hắn biết rõ nếu đem thứ này ra bán đấu giá thì giá cả chỉ có thể là năm triệu mà thôi, hắn cũng không ngờ ông lão béo trước mặt lại có thể ra giá cao như thế. Nhưng hắn cũng không có ý bán chuỗi thiên châu, đồng thời nếu hắn lấy ra đánh cuộc với ông lão này thì hắn cũng sẽ không thua.
- Con bà nó, sao hôm đó đến Lhasa mình không đi dạo với Mộc Đầu, sao lại để cho tất cả trái cây rơi xuống đầu hắn như vậy?
Lưu Xuyên nhìn lão già béo giống như không có ý đùa giỡn, vì vậy mà phẫn nộ nói. Trang Duệ nghe được vậy thì có chút dở khóc dở cười, nếu Lưu Xuyên có mặt lúc đó thì sợ rằng đã xách đao đâm ông chủ quầy, còn có cơ hội gặp mặt phật sống sao? Bây giờ đang ngồi trong nhà lao mới đúng.
- Được, quyết định cái giá này.
Trang Duệ gật đầu đồng ý.
Ông chủ Tiền nghe được Trang Duệ nói như vậy thì thật sự vui sướng, tuy khoản mua bán này mình bỏ ra số tiền cao nhưng nếu so sánh với sức khỏe thì tiền tài thật sự không có nhiều ý nghĩa. Vì vậy mà lão đã chuẩn bị hỏi Trang Duệ thu chi phiếu hay chuyển khoản ngân hàng, vì trong cửa hàng của lão có máy quét thẻ.
- Nếu tôi thua sẽ chuyển nhượng thiên châu theo giá tiền vừa rồi ông chủ đưa ra, nếu tôi thắng thì ông cũng không được nuốt lời đấy.
Khi Tiền Diêu Tư đang định mở miệng hỏi thì nghe Trang Duệ nói ra như vậy, lão cũng không tức giận, thanh niên có lòng tự tin tất nhiên là chuyện thường. Những người vừa mới bước chân vào lĩnh vực đồ cổ thì lúc bắt đầu sẽ rất hài lòng với chính mình, nhưng sau vài lần đóng tiền học phí để lấy hàng dỏm, như vậy mới biết được trong nghề là nông sâu thế nào.
- Điều này là đương nhiên, tôi đã nói thì không nuốt lời, mọi người nói xem có đúng không?
Tiền Diêu Tư đồng ý với Trang Duệ, hơn nữa còn thét lên với những nhân viên trong quán, tất nhiên là sẽ được chào đón bằng những lời nịnh nọt tán dương.
Những món hàng gốm sức đều được bày trên một chiếc kệ, thấp cao chia thành năm tầng, tầng cao nhất phải dùng thang mới có thể lấy xuống, mỗi thành cách nhau khoảng năm centimet. Trên quầy đặt nhiều loại như bình hoa, dụng cụ gia đình, ly chén...
Khoảng thời gian qua Trang Duệ cũng từng xem xét nhiều sách về gốm sứ, cũng từng nhiều lần đi dạo quanh chợ Bành Thành, biết rõ những vật phẩm này phần lớn là sản phẩm công nghệ cao, nếu không thì để đó và người ta không cẩn thận làm rơi xuống nát bấy ra, ông chủ sẽ không kịp khóc.
- Mời cậu ra tay...
Tiền Diêu Tư vẫy vẫy tay, vài tên nhân viên tiến lên kệ lấy những món đồ cổ xuống đặt trên một chiếc bàn vuông để Trang Duệ chơi trò giám định.
Trong ngành đồ cổ có một quy củ, đó chính là bình thường sẽ không đưa vật phẩm cho người ta xem một cách tùy tiện, vì nếu anh cầm lên xem và không cẩn thận làm rơi vỡ, như vậy thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm.
Tiền Diêu Tư lúc này lại tỏ ra rất sảng khoái, bật tất cả những ngọn đèn trong cửa hàng, vì vậy mà cửa hàng hơn ba mươi mét vuông được chiếu sáng như ban ngày, bộ dạng giống như đã được tính trước.
Khi thấy đám nhân viên phục vụ lấy những món đồ gốm sứ trên quầy xuống thì Trang Duệ cũng đi đến, vừa đi vừa lấy từ trong túi quần ra một chiếc kính lúp nhỏ như bàn tay.
Thứ này Trang Duệ lấy được từ trong cửa hàng của Tống Quân, không vì thứ gì khác, chỉ là có thẻ giả vờ ở nhiều trường hợp cụ thể, dùng để che công năng của ánh mắt mà thôi. Bình thường hắn cũng tùy thân mang theo, không ngờ hôm nay lại có công dụng.
Khi thấy Trang Duệ tùy thân mang theo kính lúp thì Tiền Diêu Tư lúc đầu có hơi ngây ra, sau đó lại tiện đà nở nụ cười, vì không sợ anh không hiểu, chỉ sợ anh hiểu không sâu. Càng là người hiểu chuyện thì khi xem xét chẳng qua chỉ là nhìn vẻ bề ngoài mà thôi.
Hơn nữa trong cửa hàng có những vật phẩm giả trang với tiêu chuẩn cực cao, nếu như Tiền Diêu Tư không cẩn thận xem xét thì sợ rằng sẽ nhìn lầm. Vài chục món gốm sứ đều được lão tìm người chế tạo với công nghệ rất cao, tạo hình đặc sắc, căn bản khó thể nào nhìn rõ ràng.
Những món đồ cổ được đặt trên cao khi lấy xuống đều phải dùng thang, đây là những món được bày ra để hấp dẫn đám quan viên thích học đòi văn vẻ hoặc là những ông chủ nhà giàu không có nhiều kinh nghiệm, bên trên đều là những món gốm sứ hoặc tao nhã chất phác hoặc tinh xảo hoa lệ, ít nhiều cũng biểu lộ rõ ràng thân phận và địa vị của người sưu tầm.
Hơn nữa ánh mắt của ông chủ Tiền cũng không khỏi nhìn thoáng qua bên cạnh, trong lòng lão nắm chắc mười phần, Trang Duệ sẽ tuyệt đối không bao giờ tìm ra món hàng kia, vì vậy kia tuy được dùng làm câu cá nhưng không khéo chính là hôm nay vừa bị lão sử dụng.
Trang Duệ lúc này đang cầm một cái tô lớn và ra vẻ nhìn nhìn, nếu là cách đây một tháng thì hắn thấy thứ này dùng đựng canh sẽ tốt, vì trong nhà cũng có những cái tô lớn thế này, thậm chí màu sắc hoa văn còn tốt hơn.
Nhưng sau khi kết bạn với nhóm người Tống Quân, đặc biệt là sau khi từ Tây Tạng quay về Bành Thành, mắt Trang Duệ có thể phân biệt được khoáng vật, đồng thời hắn lại bỏ ra nhiều công phu tìm tri thức giám định gốm sứ và ngọc khí, vì thế trình độ có thể nói là tiến bộ hơn trước. Nhưng lúc này là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vật phẩm thật sự, vì vậy vừa cầm lên tay thì trong đầu không khỏi làm phép so sánh với những sản phẩm ly chén Cảnh Đức Trấn trong nhà mình.
Nếu Tiền Diêu Tư biết rõ Trang Duệ có ý nghĩ như vậy thì chắc chắn sẽ ói máu, đây là cái tô được lão cố ý mời người ta làm giả theo tiêu chuẩn thời Khang Hi, quy trình sản xuất được sử dụng tài liệu tốt, hao tốn khá nhiều tiền mới thành công, có thể nói tuy tất cả đều là đồ giả nhưng giá trị chế tạo cũng là xa xỉ.
Nhưng để cho Trang Duệ giám định thật giả cũng không khó, nhưng nếu nói ra lai lịch của vật phẩm thì thật sự rất khó.
Trang Duệ đang định sử dung linh khí thì trong lòng khẽ động, đây chính là cơ hội có thêm kinh nghiệm cực kỳ hiếm có, thứ hắn thiếu nhất lúc này chính là kinh nghiệm với đồ cổ. Vì vậy hắn vừa rồi nghe thấy giọng điệu cực kỳ tự tin của ông chủ thì biết chắc tất cả các món đồ sứ nơi đây đều là giả, nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ giống thật. Vừa vặn Trang Duệ thiếu tri thức đồ cổ, vì vậy hắn muốn dùng nó để tạo nên chút kinh nghiệm cho mình.
Trang Duệ có ý nghĩ như vậy thì ném đi ý nghĩ vui đùa trong lòng, hắn chú ý xem xét cái tô sứ trong tay.
Đây là sứ Thanh Hoa, tự xưng là sứ trắng Thanh Hoa, thường được gọi tắt là Thanh Hoa, là một trong những trường phái chủ lưu ở trong nước. Sứ Thanh Hoa nguyên thủy xuất phát từ thời Tống, nó dùng những nguyên loại khoáng tốt nhất, phôi sứ có hoa văn đẹp, lại khoác lên mình một lớp mem trong suốt, được nung ở nhiệt độ cao.
Đây là một cái tô sứ Thanh Hoa, mặt trên khá rộng, dưới khá dày, thân tô hiện ra màu trắng. Trang Duệ cẩn thận xem xét, bức tranh được vẽ trên thân tô là Tây Viên Nhã Tập Đồ, trước đó không lâu hắn đã từng đọc qua tư liệu về bức tranh này.
Lúc này Trang Duệ không khỏi cảm thấy có chút kích động, sức quyến rũ của nó nằm ở chỗ này, khi anh biết được vật phẩm mình cầm trên tay là thật hay giả thì sẽ sinh ra cảm giác thành tựu, đó là thứ khó thể nào nói cho rõ được.
Tây Viên Nhã Tập Đồ chính là khung cảnh phò mã đô úy Vương Tấn Khanh cùng mười sáu vị cao nhân ẩn sĩ cùng làm thơ, hội họa, đàm thiền, luận đạo ở Tây Viên Yến Tập, Tây Viên Nhã Tập Đồ ghi lại tình cảnh này. Sau này đề tài về Tây Viên Nhã Tập là phát triển mãi không suy, do đó mới trở thành một đề tài kinh điển trong gốm sứ.
Bức tranh được vẽ trên mặt tô lúc này là một đoạn trích của Tây Viên Nhã Tập, bút pháp rất tốt, cực đẹp, ở dưới cùng còn có sáu chữ "Đại Thanh Khang Hi Niên Chế". Kiểu chữ đoan tranh tinh tế, bút phát có lực, chữ và chữ có khoảng cách khá rộng, với những gì Trang Duệ hiểu về đồ sứ, có thể đơn giản nhận định nó là sứ thời Khang Hi.
Trang Duệ nhớ đến một câu nói trong quyển sách từng được đọc qua: "Sứ Thanh Hoa thời Khang Hi thường rất tinh tế, thanh hoa tiên diễm, tạo hình cổ xưa mà đa dạng, vân sứ cực đẹp và nổi tiếng. Chiếc tô sứ hắn đang cầm trên tay có màu hơi xanh, dưới ánh đèn làm người khác sinh ra cảm giác ướt át, sau khi so sánh thif Trang Duệ cho rằng chiếc tô này tuy không phải là sản phẩm thời Khang Hi nhưng cũng là một vật cổ.
- Cậu Trang, đây là tô thời Khang hi, đừng tưởng nó là thứ được chế tác cho dân chúng, nhưng nó thật sự là tinh phẩm. Sứ Khang Hi rất khó có được, giá trị của nó cũng không thấp, cậu Trang xem như có ánh mắt tốt, có phải đã nhìn chuẩn rồi không?
Trang Duệ vừa cho ra định luận với chiếc tô sứ thì bên tai đã vang lên âm thanh của Tiền Diêu Tư, hắn nghe xong mà không khỏi cảm thấy đỏ mắt, may mà người khác sẽ không hiểu nhiều lắm vì sao như vậy. Hắn vốn cho rằng đây không phải là sứ thời Khang Hi, vì khi đó đồ sứ không ghi lạc khoản có niên hiệu, thường chỉ đề tên mà thôi.
- Ông chủ Tiền, sứ thời Khang Hi chỉ dùng lạc khoản bình thường, cũng không ghi rằng "Đại Thanh Khang Hi Niên Chế" như thế này, ngài cũng đừng lừa cháu, chẳng qua thứ này có phẩm chất khá tốt mà thôi.
Trang Duệ sau khi nghe rõ lời của Tiền Diêu Tư thì trong lòng khẽ động, cáo già này nói như vậy thì rõ ràng thứ này là giả, vì thế hắn đưa mắt nhìn và thấy bên trong không có chút linh khí, vì vậy đừng nói là thời Khang Hi, thậm chí còn không phải là thời dân quốc, chẳng qua chỉ là một vật phẩm làm giả đồ cổ mà thôi.
- Cậu Trang, cũng không thể nói như vậy, tuy những vật phẩm gốm sứ thời Khang Hi dùng lạc khoản "Đại Thanh Khang Hi Niên Chế" là rất ít nhưng cũng không phải không có, vì có hơn mười món gốm sứ Thanh Hoa được truyền thừa có lạc khoản như vậy từ trước đến nay, sao cậu có thể nói nó không phải đồ thật?
Tiền Diêu Tư vừa nghe vậy thì chợt nôn nóng, lão vội vàng nói, nhưng lão cũng không biết chính một câu nói của mình làm cho Trang Duệ vận dụng linh khí, tất nhiên cho dù lão không nói thì Trang Duệ cũng sẽ dùng linh khí để kiểm nghiệm thật giả.
- Giả, nhất định là giả, tôi đã từng nghe nói không có loại gốm Thanh Hoa thế này, bây giờ tôi xem vật phẩm khác.
Trang Duệ bày ra bộ dạng ông không nên ức hiếp tôi không hiểu, hắn khẳng định thứ kia là giả, lý do chính là thời Khang Hi không ghi niên chế lên đồ gốm. Tiền Diêu Tư tuy nghe vậy mà dở khóc dở cười nhưng cũng không tránh được, hơn nữa lão tự biết thật giả, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này để dùng tài nghệ làm giả vật phẩm để lừa đảo Trang Duệ mà thôi.
- Sơm biết như vậy thì mình sẽ không nói.
Khi thấy Trang Duệ xem xét vật phẩm kế tiếp, Tiền Diêu Tư thầm tức giận nghĩ.
- Mộc Đầu, cậu cứ xem xét từng món như vậy sao? Theo lời tôi thì chúng ta nên dạo một vòng rồi quay về khách sạn, vì Lôi Lôi còn phải quay về.
Lưu Xuyên cũng không chờ được, hắn vốn hôm nay chỉ muốn đi dạo, bây giờ thấy Trang Duệ phải kiểm định một đống đồ sứ thì có chút khó chịu, càng cảm thấy nhàm chán.
- Ha ha, tiểu tử, bây giờ còn sớm lắm, chưa đến canh ba đâu, cũng không nên vội, chỉ một lát là xong thôi.
Tiền Diêu Tư ở bên cạnh dùng giọng vui vẻ nói, Lôi Lôi lại giậm chân không thôi, nàng véo mạnh lên thịt mềm bên hông Lưu Xuyên, điều này làm hắn đau đến mức liên tục cầu xin tha thứ.
- Ông cũng không phải là thương nhân đồ cổ trong câu chuyện của tôi, nào biết niềm vui thú trong đó?
Lưu Xuyên vất vả lắm mới thoát khỏi đòn tay của Lôi Lôi, hắn khẽ dùng giọng phẫn nộ nói, cũng không dám nói ra khỏi miệng.
← Ch. 078 | Ch. 080 → |