← Ch.100 | Ch.102 → |
- Cộp, cộp, cộp, chết đi, sư huynh, sau lưng huynh có đạo tặc, góc sáu mươi độ, tốt lắm, bắt nát đầu nó đi.
Trong một biệt thự cách nhà của Dương Vĩ không xa thi thoảng có vang ra tiếng súng, còn có tiếng một cô gái la hét, nếu không phải căn biệt thự này cách âm tốt, sợ rằng bảo vệ đã phá cửa xông vào, chỉ là nghe tiếng súng này người ta cứ tưởng mình đang ở Iraq.
- Họ Trang kia, nếu lần sau bổn tiểu thư bắt được ngươi, chắc chắn sẽ cho ngươi đẹp mắt, tức chết tôi rồi.
Miêu Phỉ Phỉ nghiến răng nghiến lợi dùng khẩu Ak47 để chuẩn xác bắn vào đầu một tên đạo tặc, sau đó dùng giọng hung hăng nói, chỉ là bộ dạng của nàng vẫn có vẻ rất nhu nhược, nếu Trang Duệ có thấy cũng chỉ sợ là không nhận thấy bất kỳ lực uy hiếp nào.
- Sư huynh, cảm ơn anh, tôi không sao, trước tiên kết thúc cái đã, hôm nào khác lại tìm anh chơi vài ván giải sầu.
Miêu Phỉ Phỉ nói vào trong điện thoại, sau đó màn hìn máy tính không còn hình ảnh chống khủng bố. Tình cảnh chém giết vừa rồi làm cho những bức bối trong lòng nàng giảm đi rất nhiều, nhưng nàng vẫn có oán niệm rất sâu với Trang Duệ, nàng đã tính toán có nên dùng chuyện của Dương Vĩ để làm khó Trang Duệ hay không. Nếu Dương Vĩ biết Miêu Phỉ Phỉ có ý nghĩ như vậy, nhất định sẽ vì đại nghĩa mà diệt hữu, sẽ đưa Trang Duệ đến tận tay để nàng xử lý sao cũng được.
Thật ra Miêu Phỉ Phỉ cũng là một người sảng khoái, cũng không hẹp hòi như những người phụ nữ khác, nhưng sự kiện hôm nay thật sự làm cho nàng cảm thấy khó thể nuốt trôi, nàng đã ở nhà buồn bực nửa ngày, đến năm giờ thì chạy đến con đường theo chỉ dẫn của Trang Duệ, sau đó bắt đầu gọi điện thoại. Không ngờ sau năm phút, nàng đã gọi vài ba chục cuộc điện thoại mà bên trong chỉ vang lên một âm thanh: "Xin lỗi số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, mong quý khách gọi lại sau".
Miêu Phỉ Phỉ không phải là lần đầu tiên có hẹn với đàn ông ra ngoài đi dạo, cũng không phải là lần đầu tiên bị từ chối, khi còn ở Bắc Kinh, nàng thường cùng các sư huynh đội cảnh sát hình sự tốp năm tốp ba đi hát hoặc lái xe ra ngoài thành chơi đùa. Nhưng làm cảnh sát hình sự cũng có đặc thù, những khi có án thì thường phải chạy đi, vì vậy chuyện thất ước cũng không phải không có.
Nhưng thất ước mà còn bức bối khó thể giải thích, đây là lần đầu tiên Miêu Phỉ Phỉ gặp phải tình huống thế này, nàng phát hiện đối phương không tiếp điện thoại thì thật sự nổi giận, thật sự cứ liên tục gọi đến, mãi đến khi đến ba chục cuộc điện thoại thì càng cảm thấy bực mình.
Trang Duệ cũng không biết Miêu Phỉ Phỉ đang nghĩ cách xử lý mình, hắn lái xe về nhà và mua thêm vài món ăn, hắn biết đại ca của mình vào buổi tối thường hay uống vài ly, vì vậy mà mua một thùng bia cùng vài món ăn. Khi xe vừa đến khu dân cư, hắn còn chưa kịp lái xe vào gara thì đã nhận được điện thoại của Dương Vĩ.
- Lão Yêu, tôi đang ở trong nhà, cậu... Cậu đang ở chỗ nào? Mau... Về mau lên.
Dương Vĩ lên tiếng trong điện thoại, giống như có chút rung động.
- Đang ở bãi đậu xe, sẽ lên lầu ngay, này đại ca, chúng ta có tiền cũng không thể lãng phí điện thoại được, tôi sẽ cúp máy, sẽ lên ngay.
Trang Duệ dừng xe rồi thuận tay cúp máy, hắn đưa thức ăn và bia lên lầu, gõ cửa một lúc lâu mà không ai ra mở. Trang Duệ lấy chìa khóa mở cửa ra, lúc này trong nhà rất sáng, đại ca Dương Vĩ đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông. Trang Duệ bất mãn nói:
- Này anh Vĩ, tôi mang theo nhiều đồ đạc quay về, sao anh không ra mở cửa.
- Này, Lão Yêu, cậu để con Ngao Tây Tạng này ở nhà, tôi vừa mở cửa đã bị nó làm cho bổ nhào, nếu không phải tôi là người thành thật, sợ rằng đã mất mạng rồi. Mau lên, cậu bảo nó đừng ở đó mà nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thật sự sợ hãi với nó lắm rồi.
Dương Vĩ thấy Trang Duệ tiến lên thì khổ sở nói, khi thấy có người vào nhà thì gào lên, trực tiếp đẩy Dương Vĩ ngã xuống đất, nhưng sau khi ngửi ngửi mùi thì rõ ràng không cắn, ngược lại còn thả ra. Nhưng nó mãi nhìn chằm chằm vào Dương Vĩ, điều này làm hắn chỉ ngồi trên ghế sa lông mà không có cử động nhỏ nào, tư thế này đã giữ mãi từ lúc vào nhà đến bây giờ.
- Bạch Sư, tôi nói cho cậu biết, đây là đại ca của tôi, sau này đừng hù dọa anh ấy, người này rất nhát gan. Còn nữa, nếu không có lệnh của tôi thì không được cắn người, hiểu chưa?
Trang Duệ nói rồi cười, lời này đừng nói là nhắc nhở một con chó ba tháng tuổi, dù là một đứa bé ba tháng tuổi thì nó cũng không hiểu, nhưng biểu hiện của Tiểu Bạch Sư thật sự làm cho Trang Duệ và Dương Vĩ chấn động.
Trang Duệ vừa dứt lời thì Tiểu Bạch Sư đã đi đến bên cạnh Dương Vĩ, dùng đầu cọ xát quần của hắn, biểu hiện cực kỳ thân mật, điều này làm cho hắn sợ đến mức choáng váng, mãi đến khi Tiểu Bạch Sư chạy về bên cạnh Trang Duệ thì hắn mới có phản ứng, có thể liên tục lui về phía sau, cuối cùng trượt chân ngã chổng vó trên ghế sa lông.
- Được, đừng... Đừng đến đây, chút nữa tôi sẽ về nhà ngủ, coi như tôi sợ nó.
Dương Vĩ nhìn Tiểu Bạch Sư, nó vẫn còn có bộ dạng muốn hâm nóng cảm tình với hắn, điều này làm hắn sợ đến mức liên tục khoát tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Không phải chỉ có Dương Vĩ bất đắc dĩ, Trang Duệ bây giờ cũng thật sự đau đầu với Tiểu Bạch Sư, tiểu tử này quá bám lấy mình, đi đến đâu cũng đòi đi theo. Khi còn ở Bành Thành thì vẫn còn dễ nói, cũng không có vấn đề gì xảy ra, nhưng bây giờ thì không được, ở Trung Hải có nhiều nơi cấm đưa thú cưng đi vào, nhưng nếu đưa Tiểu Bạch Sư đến Ngao viên của Lưu Xuyên thì hắn lại không nỡ. Sau một thời gian bên nhau như hình với bóng, bây giờ tình cảm giữa người và chó càng thêm sâu đậm.
- Bạch Sư, đến đây.
Trang Duệ đi đến bên cạnh ban công, hắn lấy ra một cái bồn sắt chuẩn bị riêng cho Tiểu Bạch Sư đẻ đổ cháo vào, bên trong còn có thịt. Tiểu tử kia rõ ràng đã đói bụng, cũng không đợi Trang Duệ mời mà nhanh chóng ăn như sói như hổ.
Sau khi quay lại phòng khách và thấy đại ca đang bày rượu và thức ăn lên bàn, Trang Duệ khui một chai bia đưa đến, coi như an ủi Dương Vĩ. Hắn biết lá gan của anh Vĩ là rất nhỏ, có lẽ vừa rồi thật sự bị Tiểu Bạch Sư hù dọa cho kinh hoàng.
- Này, cậu ký vào đây và chuyển tiền, như vậy căn chung cư này sẽ thuộc về cậu. Hôm nay Lão Tam điện thoại cho tôi, tôi có nhắc đến vài vấn đề, cậu ấy còn hô hào sẽ đến Trung Hải để làm thịt cậu. Này Lão Yêu, đây là gian phòng mua được dựa vào bản lĩnh của mình, như vậy là trong nhóm anh em, cậu là người đầu tiên làm được như vậy.
Sau khi cơm nước xong thì Dương Vĩ lấy từ trong cặp của mình ra ba thứ, bày lên bàn trà, sau đó lấy ra vài giấy tờ để lấy chữ ký. Trang Duệ nhìn thấy vậy mà có chút ngượng ngùng, chính mình mua nhà nhưng lại để cho đại ca chạy trước chạy sau, ngay cả hợp đồng cũng mang về nhà cho mình ký, xem ra huynh đệ kết giao vài năm qua cũng không uổng phí.
- Một triệu ba chục ngàn.
Trang Duệ đưa mắt nhìn lướt qua con số trên hợp đồng, hắn cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp dùng bút ký xoẹt tên của mình. Dương Vĩ cũng là một nươời chuyên nghiệp, có lẽ đã xử lý rất tốt với con số này.
- Được rồi, số tiền còn lại ngày mai cậu rút ra, tôi về trước, cậu đưa chìa khó cho tôi, ôi, thôi khỏi, tôi tự bắt xe đi...
Dương Vĩ thu thập xong hợp đồng của Trang Duệ thì chuẩn bị bỏ đi, hắn biết rõ ngay mai Trang Duệ không đi làm, đinh mở miệng mượn xe, nhưng hắn nghĩ đến tình huống mình bị thu giấy phép, vì thế mà phẫn nộ rụt tay về.
- Đúng rồi, Lão Yêu, cậu nói cảnh sát Miêu điện thoại đến tìm, có chuyện gì xảy ra sao?
Dương Vĩ đi đến cửa thì lại đi ngược trở lại, lòng hiếu kỳ luôn không phải chỉ là độc hữu của phụ nữ, nhưng đến khi dời lên người đàn ông thì cũng thật sự rất đáng sợ.
- Không có gì, chỉ là cảnh sát Miêu không quen thuộc Trung Hải, muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch, nhưng hôm nay tôi quá bận, tôi đã quên đi mất, sau này điện thoại đến thì không có ai nhấc máy.
Trang Duệ thành thật trả lời, trong lòng có chút đau lòng, nếu cảnh sát Miêu giận chó đánh mèo, như vậy thật sự là tội nghiệt của mình.
- Cậu... Cậu rõ ràng cho mỹ nữ leo cây sao? Hừ, cậu không rảnh thì sao không biết tốt xấu, giấy phép lái xe của đại ca cậu còn ở trong tay cô cảnh sát kia, Lão Yêu, tôi liều mạng với cậu.
Dương Vĩ bực bội xông về phía Trang Duệ, nhưng sau đó ra khỏi cửa lại thay một cái quần của Trang Duệ, vì cái vừa rồi đã bị Tiểu Bạch Sư xé rách. Tiểu Bạch Sư thật sự không cắn người, nhưng Trang Duệ cũng không thể ép nó không được cắn quần của đối phương.
Sau khi tiễn chân Dương Vĩ, Trang Duệ nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến mười giờ, hắn mở tivi một lkusc, sau đó xem phim truyền hình, thật sự là quá đần độn vô vị. Hơn nữa hắn luôn quan tâm đến phản ứng của Miêu Phỉ Phỉ, gọi hơn bảy lần mà vẫn không ai nhấc máy, chẳng lẽ thật sẽ nắm lấy Dương Vĩ để hả giận.
- Hừ, đổi điện thoại, để xem cô có nhấc máy không...
Trang Duệ suy nghĩ một chút, cuối cùng không dùng điện thoại di động, chỉ lấy ra xem số mà thôi, sau đó dùng điện thoại bàn gọi đến, vừa vang lên hai tiếng chuông thì có người nhấc máy.
- Alo, anh là ai?
Âm thanh của Miêu Phỉ Phỉ từ trong điện thoại truyền ra.
- Cảnh sát Miêu, tôi là Tiểu Trang, Trang Duệ, hôm nay thật sự xấu hổ quá, là ngày đi làm đầu tiên, buổi sáng có họp nên tắt điện thoại, buổi chiều lại xem tư liệu, mãi đến bảy giờ mới xong, vì vậy mà cũng quên cả chuyện đi dùng cơm với ngài. Sau này điện thoại đến thì ngài không nghe máy, thật sự xin lỗi, việc này là lỗi của tôi, tôi xin bồi tội với ngài. Alo, alo, ngài còn nghe máy không?
Trang Duệ sợ Miêu Phỉ Phỉ cúp điện thoại, vì vậy mà nhanh chóng nói ra một lèo, cũng không kịp thở. Sau khi nói xong hắn chợt cảm thấy bên kia không phát ra âm thanh nào, còn tưởng rằng Miêu Phỉ Phỉ đã cúp điện thoại, đang định đặt điện thoại xuống thì âm thanh của nàng từ trong điện thoại truyền ra:
- Vậy anh muốn bồi tội với tôi như thế nào?
- Huynh đệ tôi sẽ lấy thân báo đáp...
Những lời này được Trang Duệ nuốt vào trong bụng, rõ ràng chỉ là thói quen khi đi theo bạn bè, Lưu Xuyên và Dương Vĩ thường xuyên nói ra những lời như vậy, vì thế mà Trang Duệ thiếu chút nữa cũng nói ra như thế.
- Ngày mai tôi được nghỉ, cảnh sát Miêu, cô nói địa điểm đi, chúng ta sẽ đến đó, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho cô, miễn phí tất cả quá trình, cô xem như vậy có được không?
Trang Duệ khoảng thời gian này rèn luyện công phu mồm mép khá tốt, vì vậy mà mở miệng rất trơn tru.
Miêu Phỉ Phỉ vốn cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, buổi sáng nàng cũng nghe nói hôm nay là ngày đầu hắn đi làm sau hai tháng, có lẽ sẽ có nhiều chuyện cần làm. Vừa rồi Trang Duệ đã lên tiếng xin lỗi, nàng cũng không tức giận, nhưng tâm tư muốn trêu đùa Trang Duệ lại bùng phát, nàng hỏi ngay:
- Vậy ngày mai anh định đưa tôi đi đâu chơi đây?
- Ngày mai... Ngày mai...
Lúc này Trang Duệ cũng thật sự không biết nên đưa Miêu Phỉ Phỉ đi đến dạo chơi ở chỗ nào.
- Không phải vừa rồi anh nói những lời khách sáo đấy chứ? Tôi thấy anh không có thành ý, có phải sợ tôi làm khó dễ anh, không cho anh Dương Vĩ kia lấy giấy phép lái xe ra không?
Âm thânh của Miêu Phỉ Phỉ từ trong điện thoại truyền ra, điều này không khỏi làm cho trán Trang Duệ tứa mồ hôi.
- Ngày mai chúng ta đi đến Miếu Thành Hoàng, món bánh bao hấp ở chỗ đó rất nổi tiếng, bên canh còn có Dự Viên, nếu muốn mua sắm thì đường Nam Kinh ở ngay bên cạnh, ngài thấy thế nào?
Dưới tình huống cấp bách thì Trang Duệ nghĩ đến một địa phương như vậy, thật ra khi hắn còn học đại học đã từng cùng nhóm Dương Vĩ đi đến đó một lần, hình như trong trí nhớ của hắn thì chỗ đó ngoài đông người thì chẳng có gì ấn tượng..
- Được rồi, ngày mai nếu anh cho tôi leo cây, tôi sẽ... Tôi sẽ...
Miêu Phỉ Phỉ ở đầu dây bên kia vung bàn tay nhỏ lên, nhưng sau đó nàng chợt nghĩ lại, mình ngoài biện pháp giữ giấy phép lái xe của Dương Vĩ thì không còn gì có thể uy hiếp được Trang Duệ.
- Yên tâm đi cảnh sát Miêu, ngày mai nếu tôi lại thất ước, tôi sẽ lái xe đến đội cảnh sát giao thông để cho ngài có cơ hội xử lý. Như vậy nhé, đã muộn rồi, cũng không quấy rầy cô nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại.
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục từ phía bên kia, Trang Duệ hớn hở cúp điện thoại, trong lòng thật sự sinh ra hảo cảm với Miêu Phỉ Phỉ. Chưa nói đến thân phận cảnh sát của nàng, nàng thật sự không có vẻ kệch cỡm giống như các cô gái bình thường, tính tình lại ngay thẳng, sảng khoái, là một người bạn đễ thân cận, nhưng đó chỉ là giới hạn của một người bạn, Trang Duệ cũng không có bất kỳ ý nghĩ lệch lạc nào.
Sáng sớm hôm sau, trước tiên Trang Duệ làm cơm cho Tiểu Bạch Sư, tuy nó không kén ăn nhưng nuôi một con Ngao Tây Tạng giá vài chục triệu thì sẽ chẳng ai để nó phải chịu đói. Sau khi thu dọn rửa ráy, Trang Duệ lái xe đến khu biệt thự của nhà Dương Vĩ, vì Miêu Phỉ Phỉ cũng ở đó.
- Một cảnh sát giao thông bình thường có thể được ở chỗ này sao?
Trang Duệ đứng bên ngoài cổng rồi gọi điện thoại cho Miêu Phỉ Phỉ, hắn nhìn căn biệt thự ở bên trong, không khỏi suy đoán về thân phận của Miêu Phỉ Phỉ. Người ở Bắc Kinh chạy đến Trung Hải công tác, lại ở trong một căn biệt thự giá chục triệu, nếu nói không có bối cản thì chỉ có quỷ mới tin.
Miêu Phỉ Phỉ đi ra rất nhanh, Trang Duệ vừa mở cửa xuống xe làm vài hơi thuốc thì thấy một người phụ nữ đeo ba lô đi ra từ cửa lớn. Khi cô gái này đến trước xe, Trang Duệ tự tin gần đây có sức miễn dịch khá mạnh với mỹ nữ cũng không khỏi ngây người một lúc.
Miêu Phỉ Phỉ tuy không cao, chỉ là một mét sáu bảy sáu tám, nhưng hôm nay nàng cũng không mặc đồng phục cảnh sát, bộc lộ rõ dáng người quá tốt, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài. Hơn nữa gương mặt thanh thúy xinh đẹp động lòng người mà không cần trang điểm của nàng thật sự làm cho người đối diện sinh ra cảm giác muốn kéo nàng lại để biểu hiện cảm xúc một phen.
- Muốn hút thì cứ hút, tôi không sao, chỉ cần anh mở cửa sổ ra là được.
Miêu Phỉ Phỉ mở cửa tay lái phụ, đi vào ngồi bên trong. Khi thấy Trang Duệ luống cuống dập điếu thuốc thì nàng khoát tay áo dùng giọng không quan tâm nói, trước kia đám sư huynh của nàng trong đọi cảnh sát hình sự thì ai cũng nghiện thuốc, vì thế mà nàng đã quen rồi.
Trang Duệ tạật sự xấu hổ ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, hắn khởi động xe, hắn cũng không đám hút thuốc trước mặt một vị cảnh sát giao thông ở bên cạnh, nếu cô gái này phạt anh vi phạm quy định an toàn khi lái xe, như vậy có lý cũng trở thành vô lý.
Miếu Thành Hoàng của Trung Hải xây dựng vào những năm Vĩnh Lạc thời Minh, lúc xây dựng có quy mô khá nhỏ, sau đó nhà Minh Thanh dần dần mở rộng, diện tích cũng dần được mở rộng theo. Nơi này là một cung của Đạo giáo, thường xuyên có nhiều người đến cử hành pháp vụ Đạo giáo. Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, có một đàn tràng, Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ vừa cầm bánh bao hấp ăn say sưa vừa nhìn những đao sĩ đang làm phép ở bên trên.
Trang Duệ đây cũng là lần đầu tiên được thấy đàn tràng, chỉ thấy hơn mườ đạo sĩ đi tới đi lui chung quanh đại điện được dựng trên đất trống, tụng niệm kinh, hát ca cầu nguyện, bước đi uống lượn, đạp theo bộ vị nào đó để đưa những nguyện vọng của tín đồ lên trời, triệu thần linh xuống đàn, hai bên còn có rất nhiều tín đồ liên tục phụ xướng, vì vậy mà tình huống khá khủng bố.
- Không có ý nghĩa gì cả, cũng giống như tế thần mà thôi, chúng ta đi.
Miêu Phỉ Phỉ nhìn một lát mà cảm thấy đần độn vô vị, vì vậy kéo Trang Duệ bỏ đi.
- Vậy chúng ta đến chợ đồ cổ đi dạo nhé?
Trang Duệ trưng cầu ý kiến của Miêu Phỉ Phỉ.
- Được, khi tôi còn ở Bắc Kinh thì thích nhất là đi dạo ở chợ đồ cổ, chúng ta đến chợ đồ cổ kia xem có gì tốt không?
Lời nói của Miêu Phỉ Phỉ làm cho Trang Duệ ngây ra, xem ra đây cũng là một nguòi trong nghề.
Chợ đồ cổ ở Trung Hải thật sự giống như một bữa tiệc cho tất mọi người, những quầy hàng ngăn nắp trải rộng hai bên đường, Miếu Thành Hoàng và chợ đồ cổ ở sát bên nhau, trên đường đầy người, hai bên đầy quầy hàng và cửa hàng, các con đường lại uốn lượng, thật sự quá đồ sộ.
Chợ đồ cổ ở trong nước thì chỗ nào cũng như nhau, hàng vỉa hè có đầy đủ các bức tượng phương đông, có cả những bức tranh Thangka của dân tộc Tạng, không thiếu phật khí, thư họa, ngọc khí, gốm sứ... Nhưng đặc sắc nhất có lẽ là những tấm lịch cũ, máy CD cổ, quạt điện những năm thế kỷ ba mươi, điện thoại cổ. v. v. Đó là những sản phẩm đặc sắc làm cho Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ dừng lại khá lâu.
- Trang Duệ, anh là nhân sĩ chuyên nghiệp, anh xem khối ngọc này có phải là ngọc cổ không? Ông chủ nói là của thời Minh, tôi cũng không thể nhìn rõ cho được.
Miêu Phỉ Phỉ cầm trong tay một khối ngọc hình rồng rồi dùng giọng vui vẻ nói với Trang Duệ, trên đường đến đây thì hắn đã khai ra đơn vị công tác của mình.
- Cảnh sát Miêu, nói đây là sản phẩm thời chiến quốc thì cũng tin sao? Nhìn vào máu sắc thì biết ngay là giả cổ...
Trang Duệ nhìn Miêu Phỉ Phỉ và dùng giọng bất đắc dĩ nói, hắn vốn còn cho rằng nàng là người trong nghề, nhưng sau khi đến chợ đồ cổ thì hắn phát hiện nàng chỉ là một người bình thường, trình độ không hơn gì Lưu Xuyên, nhìn thứ gì cũng không chính xác.
- Gọi tôi Phỉ Phỉ là được, chúng ta không phải là bạn bè sao?
Miêu Phỉ Phỉ cũng không tức giận, nàng thả ngọc bội trong tay xuống, sau đó đi sang quầy hàng tiếp theo, trong ngôn từ để lộ ra tính hào sảng của cô gái phương bắc.
Trang Duệ vội vàng lắc đầu, vội vàng đi theo, hắn chợt phát hiện muốn tìm được một món đồ cổ ở quầy hàng lề đường rõ ràng là khó hơn cả mò kim đáy bể, hắn đã đi qua hơn bốn mươi quầy hàng, căn bản không có vật nào đập vào trong mắt.
- Anh làm gì vậy, sao cứ theo chân chúng tôi? Có phải muốn trộm đồ không?
- Ôi da, bà cô, xin nhẹ tay một chút, cánh tay của tôi gãy ra mất, tôi không phải là móc túi, thật sự không phải, vị đại ca chủ sạp này có thể làm chứng.
Trang Duệ ngồi xổm xuống đất dang xem mộ cặp ngọc kỳ lân, thứ chặn giấy này tuy không có chứa linh khí nhưng công nghệ tạo hình rất mỹ quan, hấp dẫn ánh mắt của Trang Duệ. khi hắn đang xem xét xuất thần thì bên cạnh vang lên âm thanh của Miêu Phỉ Phỉ, kèm theo đó là tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông.
- Chuyệ gì xảy ra?
Trang Duệ nghiêng đầu nhìn Miêu Phỉ Phỉ đang bẻ ngoặt cánh tay của một ten thanh niên hai mươi tuổi ra phía sau, vẻ mặt rất tức giận.
- Từ khi chúng ta đến đây thì người này luôn bám theo, vừa rồi khi anh ngồi xuống thì hắn lén lút ra phía sau, bộ dạng thật sự không giống như người tốt.
Miêu Phỉ Phỉ khẽ dùng sức, tên thanh niên kia lại phát ra tiếng gào như heo bị cắt tiết.
- Chị gái, tôi cũng không phải là móc túi, đại ca, anh nói một lời đi, chúng ta ngẩng đầu không thấy nhưng cúi mặt lại gặp, anh cũng không thể để cho tôi bị oan như vậy được.
Tên thanh niên nhìn vị chủ quầy hàng vỉa hè và mở miệng cầu khẩn.
- Tiểu tử, hắn cũng không phải là móc túi, cũng chỉ kiếm ăn trong chợ mà thôi, cô mau thả hắn ra.
Ông chủ quầy hàng đứng trước mặt Trang Duệ chợt mở miệng nói, trong giọng nói có mang theo chút hương vị khinh thường.
- Thật vậy sao? Sau này đừng tiếp tục đi theo chúng tôi.
Miêu Phỉ Phỉ thấy vài vị chủ quầy ở bên cạnh đều tỏ ra quen biết với tên thanh niên này, vì vậy mà thả đối phương ra, tên kia bị một cô gái xinh đẹp như Miêu Phỉ Phỉ khống chế và không thể động đậy được, vì vậy mà xấu hổ nhanh chóng chui vào trong đám người lẻn đi.
Trang Duệ cười cười, hắn hiểu rõ lai lịch của tên thanh niên kia, chắc chắn tên kia tưởng rằng hai người bọn họ là kẻ ngốc có nhiều tiền. Nhưng lúc này Miêu Phỉ Phỉ vẫn không bị ảnh hưởng, nàng vẫn vui vẻ đến xem từng quầy hàng, Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, sau khi đi qua một góc rẻ thì hắn cũng quên đi những gì vừa xảy ra.
- Này, vừa rồi thật sự xin lỗi, tiểu huynh đệ kia của tôi thật sự không làm tốt công tác.
Trang Duệ chợt cảm thấy có người vỗ lên vai cua rminhf, hắn vội vàng quay đầu, thì ra đó là một người đàn ông trung niên mặt màu phúc hậu, đứng bên cạnh hắn là tên thanh niên vừa bị Miêu Phỉ Phỉ dạy cho một bài học.
- Các người muốn gì, có phải muốn báo thù không?
Miêu Phỉ Phỉ cũng thấy hai người kia, vội vàng thả vật phẩm đang xem xuống rồi đi đến. Tên thanh niên vội vàng lúi ra phía sau hai bước:
- Hai vị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, đại ca của tôi có một mối làm ăn buôn bán cần liên hệ với hai vị.
Trang Duệ nghe như vậy thì thạt sự không nhịn được, đây đúng là một người bạn cùng nghành của Hầu Tử, nhưng trình độ của đối phương có vẻ không bằng Hầu Tử. Hắn đang định phất tay cho bọn họ bỏ đi nhưng Miêu Phỉ Phỉ chợt hưng phấn nói:
- Có mỗi làm ăn gì?
Miêu Phỉ Phỉ nói còn chưa xong thì kéo Trang Duệ đi sang quầy hàng của ông chủ trung niên kia.
Đi đến vị trí quầy hàng của ông chủ quầy, đây chỉ là một địa phương trống trước mặt một cửa hàng mà thôi. Lúc này Người đàn ông trung niên nghiêm túc đến gần hai người rồi lên tiếng:
- Hai vị có muốn mua đồ cổ không? Có một món mới lấy từ mộ lên, đảm bảo hàng thật giá thật.
Trang Duệ nghe vậy thì cặp lông mày chợt dựng lên, hắn đang định mở miệng thì Miêu Phỉ Phỉ đã lên tiếng:
- Ở nơi nào, trước tiên lấy ra toi xem qua thế nào.
- Cô gái, chỗ này của chúng tôi thật sự không tiện, vì những vật phẩm lấy từ mộ đều được kiểm tra rất nghiêm, nếu hai vị muốn xem hàng thì có thể theo đôi đi vài bước, chỉ cở ngay bên kia mà thôi, đảm bảo hai vị sẽ một lần không uổng công.
Người đàn ông trung niên nghe được lơi củae Miêu Phỉ Phỉ thì hưng phấn tiếp cận.
Trang Duệ chợt nôn nóng, hắn kéo lấy Miêu Phỉ Phỉ, khẽ nghiêng người nói sát bên tai của người đàn ông trung niên, hắn dùng âm thanh mà chỉ có Miêu Phỉ Phỉ và chính người này nghe được để nói:
- Ông cút đi, nếu lại hạ mũ với tôi, tôi sẽ đưa các ông đến đồn công an.
Trang Duệ vừa dứt lời thì vẻ mặt người đàn ông trung niên kia chợt biến đổi lớn, người này kéo tên thanh niên ở bên cạnh và xoay ngơời bỏ đi. Miêu Phỉ Phỉ ở phía sau hô lên vài câu nhưng đối phương cũng không dừng lại, chỉ sau nháy mắt đã biến mất trong đám người.
- Trang Duệ, anh cố tình quấy rối phải không? Người nọ nói có cổ vật, tôi muốn tìm hiểu nguồn gốc, có thể bắt được một nhóm trộm mộ, như vậy sẽ được triều hồi về Bắc Kinh, anh đuổi bọn họ đi làm gì?
Miêu Phỉ Phỉ nhìn thấy hai người kia biến mất trong đám người thì tức giận giậm chân thật mạnh, chút oán khí còn lại rơi lên người Trang Duệ. Tuy nàng là cảnh sát hình sự chuyên nghiệp nhưng đến bây giờ còn chưa tự mình phá một vụ án nào, bây giờ có cơ hội tốt nhưng Trang Duệ lại phát hư mất.
Trang Duệ nhìn Miêu Phỉ Phỉ nổi giận mà không khỏi cười khổ:
- Cảnh sát Miêu, cô cũng đừng nghĩ dễ dàng như vậy.
- À, cảnh sát Miêu, ngày nói khi còn ở Bắc Kinh thì thương đi dạo ở chơ đồ cổ, ngài chưa từng gặp được người này sao?
Trang Duệ thầm nghĩ, bộ dạng của Miêu Phỉ Phỉ lúc này chỉ sợ rằng còn giận hơn cả hôm qua.
- Không phải, trước đó tôi đi đến chợ đồ cổ đều không có ai theo sau, mà nó có liên quan gì đến chuyện này?
Miêu Phỉ Phỉ ngây người hỏi Trang Duệ.
- Những khi đó cô đều mặc đồng phục cảnh sát sao?
Trang Duệ mở miệng hỏi, sau khi thấy Miêu Phỉ Phỉ gật đầu, thì tiếp tục nói:
- Vậy thì được, nếu dùng lời Bắc Kinh thì gọi đám người này làm bám đuôi, chúng ta đến tìm bảo vật, mà bọn họ là chuên gia gạt người, đặc biệt thích lừa bịp du khach. Bọn họ nói nó là cổ vật được ào lên cũng không sai, nhưng bọn họ có lẽ là vùi vào và tự đào lên, ngài muốn bắt trộm mộ thì cứ đến đi vài vòng quanh Hà nam hay Thiểm Tâm, nơi đó không thiếu trộm mộ.
- Anh nói thật sao?
Miêu Phỉ Phỉ dùng giọng bán tín bán nghi hỏi Trang Duệ.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |