← Ch.111 | Ch.113 → |
- Lão Yêu, vài nữa Lão Nhị là Lão Tam sẽ đến, coi như các anh em chúng ta tụ hội ở Quảng Đông.
Lão Tứ đã đặt sẵn phòng khách sạn, sau khi đưa mọi người vào khách sạn vì vài anh em nhiều năm không gặp nên ai cũng rất hưng phấn, cũng không đi lên phòng mà trực tiếp ngồi cùng hàn huyên với nhau ở đại sảnh khách sạn.
Nếu nói đến năm anh em trong phòng số mười của ký túc xá dành cho sinh viên tài chính kế toán khóa chín thì có thể nói là khá nổi tiếng, từ giảng viên bình thường đến trưởng khoa và hiệu trưởng, lại từ các đàn anh đàn chị đã ra trường, chưa từng có người nào không biết, vì cái tên này thật sự là quả nổi tiếng.
Đã từng có một vị giáo sư trong trường dùng cơm với hiệu trưởng, khi nhắc đến chuyện của năm người này thì phun cả rượu lên mặt hiệu trưởng, vì vậy mà năm tên này phải thi lại trong môn học của vị giáo sư kia.
Đại ca Dương Vĩ thì không cần phải nói, tuy Anh Vĩ không phải là Viagra nhưng hai bên cũng không có gì khác biệt.
Lão Nhị là người Bắc Kinh điển hình, từ ngài trong miệng Trang Duệ chính là được hun đúc ra từ người anh em này. Lão Nhị họ Nhạc tên Kinh, cái tên của hắn được ông nội là một vị lão thành cách mạng đặt cho, nghe nói để kỷ niệm một vị lão chiến hữu nào đó.
Từ khi Nhạc Kinh được mười hai tuổi mà hiểu rõ ý nghĩ của cái tên, hắn đã bát đầu cuộc chiến cải danh hơn mười năm, nghị lực có thể nói so sánh được với những năm ông nội trong nhà tham gia chiến tranh, nhưng rõ ràng hắn không phải là đối thủ của ông cụ.
Mãi đến khi tốt nghiệp trung học thì Lão Nhị vẫn phải dùng cái tên này, nhưng lúc này da mặt của hắn đã tăng trưởng mạnh mẽ theo độ tuổi. Trong buổi giao lưu giới thiệu của các tân sinh viên khi tham gia học quốc phòng, hắn dã từng giới thiệu tên của mình cực kỳ kỹ càng, còn phân tích cả kỳ danh, cách đọc sao cho chính xác, điều này làm cho mọi người cười ha hả, cũng tạo nên ấn tượng tốt cho khá nhiều nữ sinh.
Ông nội của Nhạc Kinh đã về hưu nhưng bạn bè của bố hắn đều là những vị quan lớn nhận chức ở Bắc Kinh, dựa vào lời mà hắn hay nói, hắn sinh ra dưới chân thiên tử, sinh trưởng dưới cờ đỏ, dù sao cũng là một vị con nhà quan. Hắn cũng không phụ cái tên của mình, học đại học năm thứ ba đã vào đảng, sau khi nắm bắt giấy chứng nhận tốt nghiệp thì trở lại Bắc Kinh được điều phối công tác vào trong một đơn vị thuộc bộ và ủy ban trung ương, nghe nói bây giờ là một vị khoa viên, tương lai bừng sáng.
Có lẽ người Thượng Hải và Bắc Kinh trước nay thường trời sinh không vừa mắt, Nhạc Kinh chỉ nhỏ hơn Dương Vĩ vài ngày, vì muốn làm đại ca mà Nhạc Kinh từng đặc biệt chạy về thủ đô để sửa chứng minh, nhưng ông nội đã chặn ngay lại, lão nói:
- Không cho phép đổi tên, nó là do ông đặt, cháu đừng lộn xộn.
Dưới sự cường quyền của ông nội, Lão Nhị Nhạc Kinh cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Từ khi bắt đầu nhập học đến lúc ra trường thì Dương Vĩ và Nhạc Kinh luôn đấu võ mồm, cãi nhau vượt qua bốn năm, tạo ra không ít niềm vui thú. Nhưng đấu võ mồm thì đấu võ mồm, cảm tình của mọi người vẫn rất sâu, khi tốt nghiệp đại học thì hai người bọn họ là uống nhiều nhất.
Còn Lão Tam, thật sự là có danh tiếng lớn nhất trong nhóm các anh em, nhưng nói Lão Tam nổi tiếng cũng thật sự oan uổng.
Lão Tam là người Thiểm Bắc, tên rất bình thường, họ Lưu tên Trường Phát, so ra rất bình thường so với những cái tên như Nhị Cẩu, Tam Mao, Tứ Nha Đầu... Gia cảnh của Lão Tam khá bần hàn, ha mẹ là nông dân vùng đất cằn cỗi ở Thiểm Bắc, bồi dưỡng được một người như hắn đã là quá tốt rồi. Nhưng ít người biết Lão Tam ó một thân công phu gia truyền, theo như lời của hắn nói, từ thời mặc quần yếm thì đã bắt đầu luyện công.
Ngày đầu tiên học quốc phòng, sáu giờ sáng đã vang lên tiếng còi tập hợp, vì vậy mà trên thao trường đầy những nam nữ sinh quần áo không ngay ngắn, ánh mắt mơ màng.
Nhưng nam sinh thì thanh tỉnh rất nhanh, vì có rất nhiều nữ sinh cài sai nút áo, mặc lộn quần áo, điều này giống như một liều thuốc kích thích tinh thần, vì vậy mà cặp mắt gian tà liên tục đảo qua lại tìm mục tiêu. Sói thì ít mà thịt thì nhiều, hơn bốn mươi nữ sinh trong lớp làm cho năm người Trang Duệ thật sự là "mãn nhãn", mà những nam sinh khoa khác nhìn về phía khoa của bọn họ mà thật sự vừa ghen ghét vừa hâm mội, hận không thể biến thành một trường hợp cá biệt ở phía bên kia.
Huấn luyện viên của lớp năm người Trang Duệ trong lúc học quốc phòng chính là một vị quân nhân thiếu úy của đội cảnh sát vũ trang, nghe nói là một đại quân nhân đã từng là quán quân võ thuật của trung đoàn cảnh sát vũ trang Trung Hải. Vị thiếu úy này sau khi thấy đám nam sinh quá thừa hóc môn thì quyết định ra tay hạ uy thế, cho đám nam sinh chạy quanh thao trường mười vòng, nữ sinh thì phải xem xét lại cách ăn mặc của mình.
Một vòng thao trường là bốn trăm mét, mười vòng là bốn ngàn mét, sau khi chạy xong, đám nam sinh còn đang thè lưỡi thở như chó thì đã phải lập tức tập hợp để nghe huấn luyện viên phát biểu.
- Chào các tân sinh viên, một tháng sau tôi sẽ là huấn luyện viên của mọi người, tôi đây chưa từng học đại học, thậm chí còn chưa học xong trung học, trong ấn tượng của tôi thì nó là cực kỳ thần thánh, mà những tân sinh viên là "thiên kiêu chi tử", nếu đặt vào thời cổ đại thì có thể nói là trạng nguyên, nhưng...
Vị đồng chí thiếu úy kia tuy chỉ được huấn luyện ba tháng trong trường cảnh sát vũ trang Nam Kinh nhưng lại rất có nghệ thuật diễn thuyết, những lời nói ban đầu cực kỳ chất phác, nếu không có chữ "nhưng" vào lúc sau cùng thì thật sự có thể nói là thành công. Khốn nổi chữ "nhưng" lại phát sinh vấn đề, cũng chính là đầu sỏ của vụ việc giáo sư phun rượu lên mặt hiệu trưởng.
- Nhưng tôi thấy đây rõ ràng là một đám người không tổ chức, không kỷ luật, một đám được nuông chiều từ bé, mỗi lần gọi tên đều nói có mà không phải là "vâng, có" hay "dạ, có". Nếu đặt vào trong quân, các anh chị chỉ là rác rưởi không hợp cách, đều là pháo hôi trên chiến trường...
- Thế nào? Không phục sao? Hôm trước điêu lệ đã ra quy định, nữ sinh cắt tóc ngang tai, nam sinh cắt đầu đinh, bây giờ nhìn các người xem, quần áo không ngay ngắn, vẫn còn để tóc dài(Lưu Trường Phát)...
Vị đồng chí thiếu úy nói đến đây thì dừng lại và quát lên một tiếng.
- Có!
Một giọng nói cực kỳ vang dội được cất lên cắt ngang lời của viên thiếu úy.
Âm thanh của Lưu Trường Phát làm cho viên thiếu úy phải dừng lời, điều này làm cho hắn đang có ý muốn giáo huấn học viên và phát biểu vào giai đoạn cao trào cảm thấy rất bất mãn. Hơn nữa điều quan trọng chính là một tiếng "có" đã làm cho hắn quên mất những gì mình muốn nói.
- Ai vừa lên tiếng?
Viên thiếu úy nghiêm giọng quát.
- Báo cáo huấn luyện viên, là tôi.
Âm thanh vang dội của Lão Tam chợt vang lên ở hàng đầu tiên, âm thanh sang sảng, cơ thể đứng thẳng, điều này không khỏi làm cho đám gia súc còn chưa chạy đủ vòng sân chợt bội phục lá gan của tên này.
- Con bà nó, khá giống trinh sát, ông đây chuyên trị trinh sát...
Khi thấy Lưu Trường Phát nói mà tim không đập nhanh, vẻ mặt bình thường, không có chút vấn đề nào, điều này làm cho vị đồng chí có nhiều kinh nghiệm công tác như vị thiếu úy này liên tưởng đến nhóm quân trinh sát trong quân đội.
Vị đồng chí thiếu úy còn chưa hoàn toàn được đào tạo từ trường lớp quân sự chính quy này đi về phía Lưu Trường Phát, hắn nâng chân lên, sau đó đạp thẳng vào bụng Lưu Trường Phát, lực lượng cũng không phải quá lớn, có lẽ chỉ muốn để cho Lão Tam phải chịu chút khổ sở mà thôi. Nếu là lính dưới tay mình, sợ rằng đồng chí thiếu úy đã cho một tát rồi.
Nhưng điều làm cho người ta khôn ngờ lại xảy ra, Lão Tam căn bản không nhúc nhích, chỉ là hơi nghiêng người sang bên cạnh, tránh được cú đạp của vị huấn luyện viên. Đồng thời Lão Tam lại giống như vung tay kéo(Chỉ là giống như, vì sau này hắn sống chết không thừa nhận), vị huấn luyện viên bay ra, sau đó cùng tiếp xúc thân mật với nền xi măng.
Viên huấn luyện viên cực kỳ xấu hổ và phản ánh sự việc với ban giám hiệu nhà trường, vì vậy mà trong trường bùng lên sóng to gió lớn, tân sinh đánh nhau với huấn luyện viên làm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Tuy đã có điều tra rõ ràng, chẳng qua chỉ là một vụ hiểu lầm về cái tên mà thôi, không có gì khác(Thật ra Lão Tam cũng cực kỳ uất ức trước đó phải chạy bộ mười vòng, sau đó bị điểm danh phê bình, lại còn bị đánh, rõ ràng là ức hiếp người).
Sau sự kiện kia thì Lưu Trường Phát là một nhân vật nổi danh trong trường, hơn nữa sau khi có sự kiện ngoài ý muốn xảy ra trong lúc học quốc phòng, đám gia súc trong ký túc xá mới phát hiện tên khốn Lưu Trường Phát kia rõ ràng là giả trư ăn thịt cọp.
Còn nói về Lão Tam, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài thì là một thanh niên gầy yếu nhưng cực kỳ anh tuấn, cao một mét bảy lăm, có cặp kính trên mắt, là điển hình của một người tri thức, thậm chí dù là ai cũng cho rằng như vậy. Lão Tứ giới thiệu về mình cũng không đề cập đến gia đình, sau khi giới thiệu xong thì nhanh chóng nốc rượu, sau khi uống nhiều rượu thì bỏ qua lời truy vấn của mọi người. Nếu là thời chiến, sợ rằng không cần dùng mỹ nhân kế, chỉ cho tên này mời rượu thì cũng chết rồi.
Lão Tứ tên là Tất Vân Đào, nghe nói khi mới sinh thì nhiều bệnh, người trong nhà sợ nuôi không được, vì thế mới đến Hongkong nhờ vị Hoàng Đại Tiên nổi tiếng đặt cho một cái tên. Không biết vị đại tiên kia còn sống hay không, nhưng vì đặt cho Lão Tứ cái tên "đeo áo mưa", vi vậy mà bị nguyền rủa vài chục năm.
Lão Tứ là người vùng duyên hải Quảng Đông, sinh ra ở một thị trấn mà trước nay nổi danh là trung tâm giao dịch mua sắm, xe hơi xe máy mà trang phục, nói trắng ra chính là địa phương phát triển mậu dịch giữa Hongkong và đại lục, hai bên bù đắp lẫn nhau. Từ cuối những năm bảy mươi, gia tộc của Lão Tứ bắt đầu kinh doanh, từ đồng hồ điện tử đến các loại trang phục và ti vi xe hơi.
Nhiều năm trôi qua, gia tộ chọ Tất đã tích góp được khái nhiều tài phú, vì từ nhỏ Tất Vân Đào không có sức khỏe tốt, vì thế cũng không thể nào tác nghiệp trên biển, gia tộc cũng có ý thức bồi dưỡng tri thức cho đời sau, vì vậy mà Lão Tứ trở thành một sinh viên đại học duy nhất trong số các anh em trong gia tộc.
Tuy nói Tất Vân Đào là một người đứng ngoài công tác kinh doanh của gia tộc, nhưng hắn là người đã thấy heo chạy và từng ăn thịt heo, tuyệt đối là một nhân vật đen tối nhất trong số các anh em. Vì vậy mà ba mươi hai ngày từ khi nhập học quân sự, vào trận chiến đầu tiên, Lão Tứ là người đứng lên mở màn chai bia đầu tiên vào người đối phương.
Tình cảm hữu nghị giữa đàn ông không có gì quý hơn là cùng cầm súng chiến đấu hoặc cùng ở chung một trại, mà tình hữu nghị của đám người Trang Duệ bắt đầu từ một trận đánh nhau.
Ngay sau khi học xong quân sự, trải qua một tháng đấu tranh gian khổ, cuối cùng Lão Nhị cũng gọi Dương Vĩ là đại ca. Vì mừng ngày kết thúc quân sự, Dương Vĩ quyết định mời mọi người ra ngoai ăn tối, sau khi đến quán thì có việc bất ngờ xảy ra, có một nhóm nữ sinh còn đến sớm hơn bọn họ, cũng đã gọi vài món ngon để mở màn cuộc chiến.
Lão Nhị và Lão Tam là những kẻ da mặt dày, cả hai tiến lên gọi chị chị em em loạn cả ra, không ngờ lại làm cho các nữ sinh kia đồng ý cùng chúc mừng với năm tên "gia súc". Sau khi qua được vài vòng rượu, đưa lên năm món ăn, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, điêu này làm cho đám nam sinh khác cảm thấy rất thèm khát, nhưng vì chưa quen biết gì, vì thế cũng không tùy tiện tiến lên tham gia náo nhiệt.
Vì vừa kết thúc quân sự, đám sinh viên đều đã nhẫn nhịn một tháng, vì thế quán cơm này nhanh chóng chật ních, phần lớn là tân sinh viên ra uốn rượu. Điều không khéo chính là có một đội bóng rổ của trường đại học thể dục thể thao ra dùng cơm, bọn họ không đủ vị trí, vì vậy mà ồn ào với ông chủ một chặp rồi chuẩn bị bỏ đi. Nhưng khi đám người kia thấy Lão Nhị đang thỏa mãn mời rượu trái phải ở giữa những nữ sinh, bọn họ chợt sinh ra ý nghĩ muốn dạy cho tên tân sinh viên kia chút tâm tư kính già yêu trẻ, cũng thuận tiện khoe mẽ trước mặt nữ sinh.
Muốn gây sự thì rất dễ, một tên cao mét chín cực kỳ thô kệch đi đến cố ý đá cho Lão Nhị một cái, sau đó nói mọi người không nên quá lớn tiếng, không nên duỗi chân quá dài, nếu không để cho mình té ngã thì hậu quả sẽ thạt sự nghiêm trọng. Chính hắn không ngờ vị tân sinh viên tâm huyết mạnh mẽ kia lại có tính tình không được tốt, kh Lão Nhị chuẩn bị đưa tay cầm vào chai rượu thì Lão Tam ở bên cạnh đã trực tiếp dùng chai rượu vẫn còn thừa một nửa để đập lên đầu tên khốn cao lớn kia.
Đám sinh viên đại học thể dục thể thao kia thường quen thói hoành hành, nào đã nếm qua thiệt thòi bao giờ, hơn nữa lúc này lại có một nhóm nữ sinh xin xắn đang nhìn, vì vậy mà bảy người vây quanh nhóm Trang Duệ lại. Lão Tam và Trang Duệ muốn khuyên vài câu, nhưng sau khi bị đấm vài cái thì thật sự cũng không muốn lấy đức thu phục người. Vì vậy mà đánh nhau loạn xạ, bảy tên sih viên phía bên kia bị Lão Tam thu phục, Dương Vĩ và Nhạc Kinh cùng hợp tác đánh một người, Trang Duệ từ nhỏ cũng thường đánh nhau, vì thế cũng dùng một chai rượu tiễn một tên ngất xỉu.
Sau khi toàn thắng thì nhóm Trang Duệ và các nữ sinh lại thay đổi địa điểm để tiếp tục nâng chén, ngày hôm sau cả đón tiếp nhận quyết định xử phạt, cũng may là đánh nhau ngoài trường, các vị ban giám hiệu cũng hiểu tân sinh viên sẽ không đi trêu chọc đám sinh viên trường thể thao. Hơn nữa đại ca Dương Vĩ là người địa phương, trong nhà kéo quan hệ, cuối cùng chỉ bồi thường thuốc mem, nhưng Lão Tam đánh nhiều người nhất thì lại bị phạt làm kiểm điểm.
Sau khi trải qua trận chiến đầu năm học, năm anh em Trang Duệ nổi tiếng cả trường, Lão Tam cũng thu hoạch được tình yêu, đó là một nữ sinh Thiểm Tây, nàng cực kỳ khen ngợi hành vi "tiên phát chế nhân" của hắn, vì vậy mà thường xuyên qua lại. Một năm sau hai người nay chợt dính lại với nhau, điều này làm cho Lão Tứ cảm thấy bực bội, mình là người ra tay đầu tiên, hành động tiêu sái đẹp mắt, sao không ai tán thưởng?
← Ch. 111 | Ch. 113 → |