Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 150

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 150: Tiêu vương giá trên trời
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tin tức tiêu vương mở ra phỉ thúy thật sự giống như mọc cánh bay, tất cả những người có trong hội trường, dù là thương nhân mao liêu hay là ông chủ ngọc khí đều chạy về phía vị trí mở đá của hội trường. Tuy chỗ này đã sớm tầng tầng lớp lớp, đã chật ních nhưng cũng không có ít người đứng ngoài xa muốn xem náo nhiệt.

- Nghe nói tiêu vương mở ra đế vương lục, có vài trăm kg...

- Anh chỉ nói lời vô nghĩa, đế vương lục vài trăm kg, không phải giá cả tỷ sao?

- Nghe nói là cấp thủy tinh, nhưng màu sắc hình như không so với đế vương lục được...

- Hừ, có người nói ràng bên trong là phỉ thúy phiêu hoa cấp băng...

Một người biết chuyện lên tiếng.

- Thôi đi, nếu chỉ là phỉ thúy cấp băng thì nhiều người vây quanh xem xét vậy sao?

Người vừa rồi lên tiếng đã nhanh chóng bị phản bác, những câu tranh luận như vậy liên tục phát sinh ở vòng ngoài, trung tâm tranh luận cũng không gì khác mà chính là chất lượng và số lượng của phỉ thúy bên trong mao liêu tiêu vương.

Vì cách quá xa nên những người xem náo nhiệt ở đây thật sự không nhìn tới nơi, cũng chỉ có thể nghe ngóng mà thôi, mà những tin tức từ vòng trong liên tục được tuồn ra ngoài. Những người ngoài không có đủ thực lực, không thể đến bên trong kiếm chút chén canh, vì vậy chỉ có thể bàn luận để sảng khoái nhân tâm.

Thời tiết mùa hè nóng nực, mọi người cũng mặc quần áo tương đối ít, những thương nhân đến tham gia đổ thạch đều mang theo bạn gái, tất nhiên là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vì vậy mà trong đám người cũng không ít kẻ muốn chiếm tiện nghi.

Một vị tiên sinh trong số này có ý nghĩ như vậy, vừa rồi hắn đã lợi dụng lúc hỗn loạn mà sờ vài cô gái, bây giờ mục tiêu của hắn là mọt cô gái ở phía trước, tóc tết bím, cổ thon dài, dáng cao gầy, áo ngắn, quần jean bó sát, cặp mông như muốn nứt cả quần jean ra.

Vị tiên sinh này đeo mắt kinh, nhìn qua giống như một người đàn ông trung niên rất có tri thức, hắn dùng sức tiến đến sau lưng mục tiêu, ánh mắt nhìn thẳng, tay phải lại đưa xuống cặp mông của đối phương, liên tục vuốt ve, trong lòng còn cảm thán vì xúc cảm mê người.

- Bốp.

Một âm thanh trong trẻo vang lên từ trên mặt người đàn ông trung niên này, một cái tát mạnh với lực lượng lớn làm cho mắt kính trên mặ hắn văng ra. Hắn cố gắng lắm mới lục từ trong cặp ra một cặp kính dự phòng, lúc này đeo vào mới nhìn rõ tướng mạo của người đối diện.

- Con bà nó, biến thái à? Sờ cái gì?

Một tên thanh niên mày rậm mắt to, trên mặt còn có vài vết mụn thanh xuân đang dùng ánh mắt tức giận nhìn người đàn ông trung niên, bàn tay vung vẫy nắm đấm giống như muốn dạy cho một bài học.

Người đàn ông trung niên biết mình đuối lý, chỉ có thể tự trách mình mắt mù không phân biệt nam nữ, chỉ có thể cúi đầu chui ra làm cho đám người chung quanh cười ha hả.

Đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ xảy ra giữa đám đông mà thôi, những người trong nghề ngọc khí đều chú tâm quan sát khối mao liêu bên trong, lúc này Trang Duệ, Tống Quân và tên mập cũng đang bàn bạc nên xử lý khối mao liêu kia như thế nào?

- Này, hại vị đại ca, khối mao liêu đã được cắt ra, chúng ta đóng gói bán đi không phải tiện sao?

Đây là ý của Trang Duệ, vài ngày trước Lưu Xuyên đã điện thoại đến yêu cầu hắn nhanh chóng quay về, hơn nữa hắn còn muốn đến Trung Hải một chuyến, để giao những mảnh sứ vỡ cho chú Đức tu bổ, hắn thật sự không còn nhiều thời gian ở Bình Châu.

Trang Duệ nghĩ rằng chỉ cần cắt đôi mao liêu và bộc lộ phỉ thúy sẽ đủ để cho đám thương nhân ngọc khí chấn động.

Tên mập và Tống Quân nghe được lời của Trang Duệ thì lắc đầu, bọn họ không đồng ý với cách nói của Trang Duệ, vì mao liêu dù được cắt đôi nhưng chỉ coi là mao liêu bán đổ, vì đã chia làm hai nửa nên rốt cuộc có bao nhiêu phỉ thúy vẫn chưa chính xác, nếu nói muốn ích lợi hóa thì phải đánh cuộc thêm một lần nữa.

- Cậu, bây giờ nếu bán thì cũng chỉ được giá chín chục triệu mà thôi, chúng ta đã đánh cuộc thì sao không mở toàn bộ ra, sau đó chia làm vài phần đấu giá, không phải có lời hơn sao?

Tên mập có chút kích động, vừa rồi cắt mao liêu ra phỉ thúy thật sự làm hắn thỏa mãn còn hơn cả rong ruổi trên người Yến Tử, bây giờ hắn thật sự muốn cảm nhận một lần nữa.

- Anh Mã nói không sai, bây giờ giá cả của phỉ thúy là rất cao, chúng ta lấy phỉ thúy ra thì sẽ có giá cao hơn. Vừa rồi tôi đã hỏi thầy Bành, chỉ cần nhìn vào vết cắt thì có thể thấy sẽ lấy ra được hơn trăm kg phỉ thúy.

Tống Quân cũng quyết định đánh cuộc một lần nữa.

Trang Duệ sau khi nghe được lời nói của hai người Tống Quân và tên mập thì cũng hiểu khó thể không tiếp tục cắt đá lấy phỉ thúy, vì hai khối mao liêu kia vẫn là đổ thạch, có rủi ro tất nhiên giá cả sẽ thấp. Vừa rồi hắn suy bụng ta ra bụng người, tưởng rằng đám thương nhân ngọc khí cũng biết số lượng của phỉ thúy bên trong giống như mình.

- Được, chúng ta cùng mở mao liêu lấy phỉ thúy.

Trang Duệ cũng không có thù oán gì với tiền bạc, tất nhiên có lợi nhuận thì quá tốt.

- Ông chủ Tống, khối mao liêu bên trái, công ty Hàn Thị chúng tôi trả giá bốn chục triệu, anh thấy sao?

Khi nhóm Trang Duệ thương lượng xong thì các vị thương nhân cũng đến vây quanh, ông chủ Hàn từ xa đã hô giá, chỉ sợ mao liêu bị người ta cướp mất.

- Ông chủ Hàn, một khối mao liêu lớn như vậy mà định ăn một mình sao? Không được đâu...

- Chỉ bốn chục triệu mà muốn mua hàng, như vậy cũng quá rẻ rồi, tôi cho giá năm chục triệu...

Ông chủ Hàn vừa lên tiếng đã làm cho xung quanh vang lên những âm thanh căm phẫn, tiếng chỉ trích vang lên khắp bốn phía, nhưng giá cả mà bọn họ đưa ra cũng thật sự vượt ra ngoài dự đoán của Trang Duệ. Một nửa khối mao liêu giá năm chục triệu, như vậy đã là khá cao, hơn nữa nhìn bộ dạng này còn lên cao hơn nữa.

- Thế nào, có mở không?

Thừa dịp mọi người chưa đến bên cạnh thì Tống Quân khẽ hỏi Trang Duệ và tên mập, chỉ cần nhìn vào tình huống lúc này thì thấy rõ, dù không tiếp tục mở nguyên thạch thì hai khối mao liêu cũng có thể bán đi hơn trăm triệu.

- Mở!

Lúc này người kiên trì mở nguyên thạch lại là Trang Duệ, hắn biết rõ hàm lượng của phỉ thúy bên trong, chỉ là nửa khối đã có cả trăm kg phỉ thúy, giá trị không chỉ là năm chục triệu.

- Được, vậy chúng ta cùng mở.

Tống Quân khẽ gật đầu, sau khi có quyết định thì tiến lên nghênh đón các vị thương nhân mao liêu đang đi đến.

- Chào các ông chủ, hai khối mao liêu kia quá lớn, chỉ sợ vị nào mua lại cũng có vị khác không cam lòng. Tôi thấy các vị nên chờ một lát, chúng tôi sẽ lấy phỉ thúy ra, đến lúc đó chia làm vài phần để các vị không ai thất bại, các vị thấy sao?

Lời nói của Tống Quân thật sự hấp dẫn hơn hai chục thương nhân ngọc khí, nhưng cũng có kẻ gật đầu có kẻ không.

Nguyên nhân lắc đầu là rất đơn giản, nếu nhìn vào hai khối mao liêu hiện tại thì biết phỉ thúy bên trong sẽ không ít, nếu mua lúc này sẽ rất rẻ. Nhưng sau khi lấy phỉ thúy ra, tất cả đã rõ ràng, phải mua theo giá thị trường, với xu hướng giá cả hiện tại thì sợ rằng sẽ mua vào với giá cao.

Những người gật đầu đồng ý cũng có ý nghĩ của mình, vì công ty của bọn họ có quy mô nhỏ, chỉ có vài người có thể bỏ ra vài chục hay một trăm triệu đẻ mua nửa khối mao liêu kia mà thôi, đồng thời lúc này nguyên liệu phỉ thúy lại căng thẳng, vì thế bọn họ muốn phân được chén canh chỉ có thể trông mong mao liêu cắt ra vài phần, bọn họ sẽ tranh một trong số đó.

Tống Quân mặc kệ đám thương nhân, hắn nhìn sang thầy Bành và một vị chuyên gia khác, bắt đầu nói cách phân giải mao liêu.

Tên mập muốn lên hỗ trợ lại bị Trang Duệ kéo lại, vừa rồi cắt nguyên thạch chỉ là bất đắc dĩ cho tên mập lên mà thôi, bây giờ chuyện lấy phỉ thúy phải dành cho dân chuyên nghiệp, bọn họ sẽ có ánh mắt và tính ổn định.

Như tên mập đi lên sợ rằng sẽ cắt nát phỉ thúy, cũng không giúp được gì.

Hai nửa mao liêu kia thật sự là quá lớn, thầy bành và vị chuyên gia tên mập mang đến phải cùng hợp lực mở một khối mao liêu nhưng tốc độ rất chậm, xem ra như vậy dù đến tối cũng không thể nào làm cho xong.

Nếu gửi lại thứ này là có vấn đề, vì vậy Trang Duệ liên tục sốt ruột, hắn thấy nhóm ông ngoại Lôi Lôi và Dương Hạo thi tiến lên nói:

- Anh Dương, giúp tôi một tay nhé?

- Cậu Trang, cậu cũng có phần trong khối mao liêu này à?

Khi thấy Trang Duệ nói như vậy thì Dương Hạo cũng hiểu rõ vài phần.

- Ha ha, nhóm anh Tống cùng kéo tôi vào góp tay, tôi cũng có một phần.

Trang Duệ cười mà không nói nhiều lời.

- Trang Duệ, khối mao liêu kia là của anh sao?

Lôi Lôi đứng cách đó không xa thính tai nghe thấy lời đối thoại của hai người, sau đó nàng chạy đến kéo Trang Duệ đang định tự tiến lên mở nguyên thạch lại.

- Không phải của tôi, là của tôi với anh Tống và anh Mã, cả ba cùng mua, sao vậy?

Trang Duệ thật sự nói thật với Lôi Lôi.

- À, vậy anh đi mở nguyên thạch đi.

Lôi Lôi cũng không nói gì làm cho Trang Duệ thở dài một hơi, nếu nàng đề xuất điều kiện thì hắn cũng khó xử, vì dù sao nó cũng không phải là của riêng mình.

Trang Duệ đi về phía một khối mao liêu, hắn ra tay rất nhanh, cũng không quan tâm đến đám người chung quanh, cũng không quá làm người ta chú ý, chỉ cho rằng hắn là một chuyên gia cắt nguyên thạch mà thôi. Dương Hạo cũng có xuất thân thế gia đổ thạch, cắt đá cũng rất nhanh, vì vậy tốc độ được đẩy mạnh.

Dù là như vậy thì mở một khối mao liêu cũng mất bốn năm giờ, đến khi trời tối, Tống Quân thương nghị với người của ban tổ chức, quyết định sẽ mở khối mao liêu ngay trong đêm, vì thế bốn phía thắp đèn ánh sáng mạnh, làm cho khu đất sáng như ban ngày.

Khối mao liêu mà Trang Duệ và Dương Hạo ra tay đã được lấy phỉ thúy ra, là một viên phỉ thúy nặng ba trăm cân, lúc này đang lập lòe đủ mọi màu sắc dưới ánh sáng của các bóng đèn.

- Trước tiên ăn một chút, hôm nay vất vả cho hai người...

Thừa dịp đám thương nhân ngọc khí đi thăm dò mao liêu, Tống Quân mời Trang Duệ và Dương Hạo đi đến bên cạnh một khối đá, trải báo lên, dọn ra vài món thức ăn nhanh, còn có vài chai bia.

- Dương Vĩ, các anh có ăn không?

Trang Duệ nhìn những món thức ăn nhanh bày trên mặt đá mà có chút xấu hổ, vì chuyện của mình mà Dương Vĩ và Lão Tứ phải ở đây cả ngày.

- Được rồi, cậu ăn đi, những thứ này đều là do chúng tôi ra ngoài gọi.

Dương Vĩ liếc mắt nhìn, vừa rồi hắn ra ngoài đi dạo thì bị Tống Quân chụp được.

- À, anh Dương, anh uống nhiều một chút...

Trang Duệ giữa trưa đã uống rượu, bây giờ miệng mũi khó chịu, sau khi uống vào một chai bia thì cảm thấy thư thái hơn. Khi thấy Dương Hạo đã uống xong một chai thì hắn nhanh chóng đưa đến một chai nữa, vì nếu hôm nay không có Dương Hạo giúp đỡ, sợ rằng nửa đêm còn chưa mở xong mao liêu.

Sau khi ăn uống no say thì Trang Duệ lại đến bên cạnh khối phỉ thúy, trong lòng cảm thấy tự hào, một khối phỉ thúy lớn như vậy được sinh ra từ bàn tay mình, điều này làm cho hắn thật sự không nỡ bán đi.

Khối phỉ thúy phiêu hoa kia thật sự không có bất kỳ quy tắc phân phối nào, xanh lục và xanh nhạt đan xen vào nhau, dưới ánh sáng của ngọn đèn công suất lớn thì bừng sáng như bầu trời đêm, sáng ngời sâu sắc, thật sự làm cho người ta không tự giác được phải mê say.

- Sắc nước rất tốt, hầu như là cấp băng, chỉ cần khi làm vòng tay chú ý một chút đến sự phân bố phiêu hoa, có thể sẽ tạo ra nhiều tinh phẩm.

- Anh Hàn nói đúng, nhưng giá cả của nó chắc chắn sẽ không rẻ.

- Đúng vậy, anh Hàn là người giàu có, mấy người chúng tôi thật sự không so được, đến lúc đó mọi người ăn thịt cũng nên để cho chúng tôi chút canh.

Trang Duệ nghe những người bên cạnh nghị luận, sau đó nhìn thầy Bành đang đi về phía Tống Quân.

- Anh Tống, bây giờ đã muộn, hai khối phỉ thúy kia để ở chỗ nào?

Thầy Bành đã mở ra khối mao liêu bên kia ra được chín phần, phẩm chất của hai khối phỉ thúy ở hai mảnh mao liêu thật sự không khác gì nhau, chỉ hơn kém nhau hơn chục kg mà thôi, căn bản không có gì khác.

Tống Quân chỉ vào một chiếc xe thế chấp tài sản của ngân hàng đang dừng cách đó không xa rồi nói với Trang Duệ:

- Hôm nay sợ rằng không đấu giá được, tôi đã tìm ngân hàng gửi vào kim khố, vừa rồi tôi lại thương lượng với ban tổ chức hội chợ, ngày mai sẽ mượn dụng cụ của bọn họ để mổ phỉ thúy ra, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp một cuộc đấu giá nho nhỏ.

Trang Duệ sau khi nghe xong thì gật đầu, đây cũng là biện pháp tốt nhất, tuy bây giờ hơn mười vị thương nhân ngọc khí còn chưa bỏ đi, nhưng sau khi được hội chợ tuyên truyền thì có lẽ người mời đến càng nhiều, như vậy lợi ích cũng lên cao, bọn họ cũng nhận được nhiều lợi ích hơn.

Một giờ sau thầy Bành xem như mở ra toàn bộ khối phỉ thúy bên kia, lúc này ai cũng mệt mỏi, tên mập là người dẫn đầu, Lão Tứ làm hướng dẫn viên, vài người lái xe đến Nghiễm Châu.

Tống Quân và Trang Duệ ở lại cẩn thận đưa phỉ thúy lên xe thế chấp, lại đi theo đến tận ngân hàng.

Sau khi đến ngân hàng thì người ra mặt tiếp đãi là lãnh đạo ngân hàng, hơn nữa lại rất nịnh nọt Tống Quân, mời vài người vào phòng uống trà.

Nếu không phải vị giám đốc ngân hàng tỏ ra nịnh nọt Tống Quân, Trang Duệ thật sự quên mất thân phận của Tống Quân. Những năm nay kinh doanh chưa chắc có tiền đã làm được tất cả, nếu đổi lại là tên mập thì ngân hàng cũng không mấy quan tâm.

Sau khi làm xong thủ tục, lại từ chối lời mời của ông chủ ngân hàng, Trang Duệ quay về khách sạn, sức cùng lực kiệt.

Khi về đến khách sạn thì Trang Duệ cũng không buồn trấn an Tiểu Bạch Sư, hắn tắm rửa rồi leo lên giường ngủ say, đối với hắn thì ngày mai đấu giá sẽ càng thêm kích thích thần kinh.

Sáng sớm hôm sau Trang Duệ bị Tống Quân gọi dậy, hai người đến ngân hàng đưa hai khối phỉ thúy ra, vẫn là xe của ngân hàng áp tải đến hội trường, nhưng không phải là hội trường mở nguyên thạch, là hội trường đấu giá.

Bây giờ không có người nào ngoài vài tên bảo vệ, chỉ có Trang Duệ, Tống Quân, tên mập và vài vị chuyên gia đi theo mà thôi, dù có vài vị thương nhân ngọc khí đến sớm nhưng không được phép đi vào.

Vài chục chiếc ghế được sắp xếp trước đó đã bị dọn hơn một nửa, lúc này trên mặt đất trống có vài dụng cụ cắt laser, không những tốc độ cao còn không gây hư tổn cho phỉ thúy.

- Ông chủ, hai khối phỉ thúy này có thể cắt thành hai mươi khối, trong đó có hai khối có phẩm chất bình thường, còn lại đều là phiêu hoa cấp băng, anh xem thế nào?

Thầy Bành đã đến đây chờ từ trước, bọn họ đã tiến hành đo đạc phỉ thúy, sau hai mươi phút thì xin chỉ thị của Tống Quân.

- Được, các anh cắt đi, nhớ đều nhau một chút.

Tống Quân cũng không có ý kiến gì, cứ để cho thầy Bành cắt phỉ thúy, mà bây giờ bên ngoài có cả trăm thương nhân ngọc khí chờ đợi.

Những dụng cụ cắt phỉ thúy bằng laser này là do hội chợ đổ thạch cung cấp, chuyên dùng để phân giải những ngọc thạch quý, giá cả xa hoa, có lẽ cũng là hai triệu đô. Nếu không phải khối phỉ thúy này quá lớn, có lực ảnh hưởng mạnh, chỉ sợ cũng không dễ dàng cho mượn như vậy.

Thầy Bành vốn là một nhà điêu khắc ngọc khí, vì vậy mà xem xét phỉ thúy rất sâu, dưới thao tác của hắn thì từng khối phỉ thúy long lanh được phân giải ra, hơn nữa lát cắt hình cung, như vậy thương nhân ngọc thạch mua về cũng sẽ có thể tăng tối đa số lượng vòng tay, giảm bớt hư tổn.

Một lúc lâu sau thì hai khối phỉ thúy được chia thanh hai mươi phần, mỗi phần khoảng từ ba mươi đến bốn mươi cân. Tất nhiên nhóm Trang Duệ sẽ đem đi cân, sau đó dán nhãn lên từng khối phỉ thúy, đánh số và ghi chú rõ ràng, gồm tính chất, màu sắc, hoa văn, độ lớn, khối lượng.

*****

Ban tổ chức không những cho mượn hội trường và dụng cụ, còn lấy ra hai mươi chiếc dĩa sứ cực lớn, phủ vải đỏ lên mặt dĩa và đặt những khối phỉ thúy kia lên trên, lại xếp đặt một hàng dài nơi đài chủ tịch, để cho các thương nhân ngọc khí lựa chọn.

Không những vậy ở hội trường còn có sắp đặt vài chiếc máy quay, Trang Duệ nhìn qua, thấy có đài truyền hình Nghiễm Châu, phóng viên nữ xinh đẹp đang kéo tên mập lại phỏng vấn, điều này làm Trang Duệ sợ hãi phải chạy vào ngồi trong góc. Mà Dương Vĩ và Lão Tứ thì có chút kích động, liên tục đứng bên cạnh tên mập.

Đến mười giờ sáng thì những thương nhân ngọc khí ở bên ngoài được bảo vệ cho vào, nhưng tình huống hôm nay lại đỡ hơn hôm qua, vì thương nhân ngọc khí có tư cách để được đi vào chỉ hơn trăm người, tính cả người bọn họ mang theo thì chỉ hơn hai trăm người.

Nửa giờ đó đám thương nhân phỉ thúy bắt đầu đi đến xem xét hai mươi khối phỉ thúy, trên mỗi khối phỉ thúy đều có dán nhãn, bọn họ xem xét vô cùng cẩn thận, ghi chép vào trong vở, có lẽ đang cân nhắc giá trị của những khối phỉ thúy.

Ngoài hai khối phỉ thúy có hơi kém hơn một chút thì tất cả đều là phiêu hoa cấp băng, mỗi khối có độ nặng như nhau, còn có phiêu hoa màu xanh bên trong, chỉ cần chế tạo thành trang sức thì sẽ kéo được nhiều khách hàng.

Trang Duệ nhìn ánh mắt có chút cuồng nhiệt của đám thương nhân ngọc khí, hắn giữ chặt tay Tống Quân khẽ hỏi:

- Anh Tống, tôi biết vòng tay phỉ thúy đáng giá, nhưng phỉ thúy của chúng ta có thể tạo ra vài trăm chiếc vòng tay, như vậy còn giá cao nữa sao?

- Như vậy thì tính là gì, cậu Trang, cậu cũng quá xem thường tài năng tiêu xài của chúng ta, đừng nói là những thứ này được phân phối trong khắp cả nước, chỉ nói về Bành Thành thì một trăm cái vòng tay giá năm sáu trăm ngàn sẽ được bán sạch, cậu có tin không? Những năm này có rất nhiều phú hào ẩn mình.

Tống Quân ngeh được vấn đề của Trang Duệ thì không cho là đúng, còn nói thêm:

- Đây còn chưa tính là phỉ thúy tốt nhất, những trang sức làm từ phỉ thúy cấp thủy tinh, dù là màu sắc hơi nhạt cũng có thể bán được với giá trên triệu. Nếu là phỉ thúy đỏ hoặc tím, chỉ sợ sẽ là cả chục triệu, những người tôi quen biết cũng thích chơi những thứ này.

Tống Quân nói làm cho Trang Duệ động tâm, chờ khi mình rảnh rỗi sẽ lấy khối phỉ thúy đỏ ra, sau đó làm vài cái vòng tay để cho Tống Quân xem xét.

Sau khi bán đi những khối phỉ thúy phiêu hoa kia, với tài sản của Trang Duệ thì sợ rằng cũng không cần bán phỉ thúy đỏ để kiếm tiền, mở ra rồi chế tạo thành trang sức cho mình cũng tốt.

- Trang Duệ, điện thoại của anh, là Huyên Băng gọi đến.

Khi Trang Duệ đang nói chuyện với Tống Quân thì Lôi Lôi đi vào hội trường, nàng thấy Trang Duệ thì vội vàng giơ điện thoại lên nói.

- Huyên Băng sao không trực tiếp điện thoại đến cho mình?

Trang Duệ nhìn điện thoại của mình, nó vẫn còn pin, vì vậy mà khẽ lầm bầm, hắn kỳ quái tiếp nhận điện thoại từ trong tay Lôi Lôi.

- Alo, Huyên Băng, sao em lại điện thoại đến số của Lôi Lôi?

Trang Duệ nói trong điện thoại, trong đầu hiện ra gương mặt xinh đẹp để người ta không đành lòng khinh nhờn của Tần Huyên Băng. Tuy hắn và nàng đã rất quen và mơ hồ xác định quan hệ, nhưng khi hắn đối mặt với nàng vẫn luôn trở nên đứng đắn, rất ít khi đùa giỡn.

- Vì sao em không thể điện thoại cho Lôi Lôi? Em thông qua Lôi Lôi mới biết anh, đúng rồi, Trang Duệ, em nghe nói anh trúng một khối mao liêu, cắt ra có phỉ thúy phiêu hoa phải không?

Tuy âm thanh của Tần Huyên Băng tron điện thoại vẫn giống như ngày thường nhưng Trang Duệ vẫn có thể nghe thấy bên trong có hương vị làm nũng, vì thế tâm tình cũng tốt hẳn lên:

- Là anh, anh Tống và anh Mã cùng trả giá, cũng không tệ lắm, chút nữa sẽ đấu giá...

Trang Duệ đã mơ hồ đoán được mục đích mà Tần Huyên Băng điện thoại đến, nhưng những khối phỉ thúy kia không phải hoàn toàn là của hắn, vì vậy hắn cũng không thể mở miệng đảm nhiệm nhiều việc. Dù sao thì hai mươi khối phỉ thúy kia cũng có giá trị tiền triệu, Trang Duệ tuy có thể tặng cho Tần Huyên Băng, nhưng hắn khó thể trộn lẫn chuyện tình cảm vào vấn đề lần này.

Tần Huyên Băng nghe được lời của Trang Duệ thì dừng lại một chút không nói lời nào, sau đó nàng mới mở miệng nói:

- Là thế này, Trang Duệ, nhà em lần này không tham gia hội chợ đổ thạch Bình Châu, ngày hôm qua em nghe Lôi Lôi nói như vậy, vì thế em muốn nhờ anh một việc, đó là giữ lại hai khối không đấu giá.

- Sáng nay bố em đã từ Hongkong đến Bình Châu, có lẽ hơn một giờ sau sẽ đến, đến lúc đó sẽ mua không kém giá đấu của các anh, anh xem như vậy có được không?

Tần Huyên Băng nói cũng có chút không yên, nàng biết rõ yêu cầu của mình sẽ làm cho Trang Duệ khó xử, nhưng đây cũng thật sự không còn biện pháp nào khác. Lúc này nàng đang ở nước Anh, nàng cũng biết hiện tượng giá cả phỉ thúy lên cao, bản thân gia tộc đang thiếu phỉ thúy xa hoa, nếu bỏ qua cơ hội lần này, không biết sau đó giá cả phỉ thúy sẽ lên đến mức nào.

- Này, Trang Duệ, anh nói đi, nếu quá khó khăn thì khỏi cũng được...

Tần Huyên Băng đợi hơn hai phút thấy Trang Duệ không đáp lời, nàng cho rằng hắn không đồng ý, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Thật ra Tần Huyên Băng lại hiểu lầm Trang Duệ, vì lúc này Trang Duệ cũng không suy xét đến chuyện giữ lại hai khối phỉ thúy, hắn đang nghĩ đến tình huống bố của Tần Huyên Băng đến Bình Châu. Xưa nay đều là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng mến, nhưng bố vợ nhìn con rể thì hơi khó nói.

- Huyên Băng, bố của em đến sao? Ông ấy có biết quan hệ giữa chúng ta không?

Trang Duệ cũng không quan tâm đến câu hỏi của Tần Huyên Băng, hắn chỉ nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

- Trang Duệ, anh đang nghĩ gì vậy? Cha em căn bản không biết chuyện chúng ta, em đang nói đến phỉ thúy.

Lúc này Tần Huyên Băng ở xa cách mù khơi biết rõ Trang Duệ hiểu sai, vì vậy mà tức giận giậm chân.

- Chuyện gì của chúng ta?

Trang Duệ khó có được cơ hội chọc ghẹo Tần Huyên Băng, vì vậy mà nở nụ cười xấu xa nói.

- Anh... Anh đúng là xấu tính...

Tần Huyên Băng nói thiếu chút nữa làm cho Trang Duệ té xuống đất, hắn không ngờ Tần Huyên Băng lại mở miệng nói như vậy.

Trang Duệ biết rõ Tần Huyên Băng da mặt mỏng, nói thêm chỉ sợ sẽ tức giận, vì vậy mới mở miệng nói:

- Được, chuyện phỉ thúy anh đồng ý, đợi đến khi bố em đến thì cứ gọi điện thoại cho anh...

Lôi Lôi đứng bên cạnh cũng không nói lời nào, Trang Duệ lại nói thêm vài câu với Tần Huyên Băng, sau đó hỏi ngày nào sẽ quay về, cuối cùng tắt điện thoại đưa cho Lôi Lôi.

Khi thấy nụ cười vui vẻ của Lôi Lôi thì Trang Duệ tức giận nói:

- Cười, có gì mà buồn cười, cô và Lưu Xuyên sắp kết hôn đến nơi rồi, còn cười chúng ta sao?

- Đúng rồi, các người có muốn mua một khối phỉ thúy không? Có muốn chúng tôi để lại cho một khối phỉ thúy không?

Sau khi đồng ý giữ lại hai khối phỉ thúy cho Tần Huyên Băng, Trang Duệ cũng không quan tâm đến chuyện giữ lại nhiều thêm, dù sao thì bọn họ cũng bỏ tiền mua, có lẽ Tống Quân và tên mập sẽ nể mặt mình.

- Không cần, ngày hôm qua ông ngoại đã gom góp tài chính, có thể mua về được hai khối, xem như lần này anh kiếm được món tiền lớn.

Lôi Lôi trả lời thật sự vượt ra ngoài dự đoán của Trang Duệ, hắn vốn cho rằng nàng muốn mình quan tâm một chút, không ngờ lại trả lời như thế.

Nếu gia tộc Lôi Lôi muốn tham gia cạnh tranh thì Trang Duệ xoay người đi tìm Tống Quân để nói ra vấn đề này, Tống Quân cũng quen biết Tần Huyên Băng, sau khi suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý. Đúng như những gì Trang Duệ đã nói, cũng không phải cho không, lại ném ra một phần nhân tình, không có gì không tốt.

Tên mập cũng không có ý kiến, sau khi nghe nói đến quan hệ giữa Tần Huyên Băng và Trang Duệ, hắn thậm chí còn lớn tiếng nói sẽ bán phỉ thúy với mức đấu thấp nhất cho bố Tần Huyên Băng. Trang Duệ nghe vậy mà khoát tay, đến bây giờ hắn và Tần Huyên Băng vẫn chưa phát sinh quan hệ thực chất, những hành vi kia sẽ khó tránh khỏi làm cho người ta phát sinh lòng nghi ngờ vô căn cứ.

Khi thấy những thương nhân ngọc khí lục tục quay về chỗ ngồi của mình, Tống Quân biết đấu giá sắp bắt đầu, vì vậy mà vội vàng tìm những người phụ trách đấu giá lần này, nói cho bọn họ biết sẽ giữ lại hai khối phỉ thúy. Lời của Tống Quân dù làm cho đối phương có chút dị nghị nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Ban tổ chức sắp xếp một chiếc bàn trước hàng phỉ thúy, lúc này người đấu giá cũng đã đứng bên cạnh bàn.

Chủ trì chính là người đàn ông thông báo mở thầu hôm qua, giọng của hắn vẫn khàn khàn nhưng có lẽ vì được đài truyền hình phát sóng trực tiếp nên rất có tinh thần. Lúc này hắn đang giới thiệu vật phẩm đấu giá, trong tay không biết lấy đâu ra một cây búa đấu giá, phối hợp với một bộ bành tô đen, thật sự có vài phần bộ dạng của nhà đấu giá.

- Thưa các vị tiên sinh, thưa các quý ông quý bà, các vị khách, hoan nghênh tham gia đấu giá nguyên liệu phỉ thúy với các vật phẩm được anh Tống cung cấp, do tôi làm chủ trì đấu giá.

- Lần này đấu giá gồm có mười tám khối phỉ thúy, trong đó có mười sáu khối phỉ thúy phiêu hoa, hai khối phỉ thúy phỉ thúy bấp bậc thấp hơn một chút, tôi tin chắc vừa rồi mọi người đã giám định qua. Mỗi khối phỉ thúy miêu hoa với giá khởi điểm là năm triệu, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một trăm ngàn...

- Xin chờ một chút, xin lỗi vì cắt ngang lời anh, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, rõ ràng là có mười tám khối phỉ thúy phiêu hoa, sao lại biến thành mười sáu khối?

Người bên dưới lên tiếng cắt ngang lời của người chủ trì bên trên, phải biết rằng thiếu mất hai khối phỉ thúy phiêu hoa sẽ tước đoạt đi hai cơ hội của bọn họ lần này, vì thế mà các thương nhân ngọc khí dưới đài đều rất quan tâm.

Người chủ trì cười cười, sau đó chỉ vào Tống Quân nói:

- Tôi cũng không có quyền xử lý những khối phỉ thúy quý giá này, Tông tiên sinh tạm thời giữ lại hai khối phỉ thúy mười bảy và mười hai, nguyên nhân cụ thể thì mời vị tiên sinh này liên hệ với Tống tiên sinh để hiểu rõ hơn.

Sau khi nghe nói Tống Quân muốn giữ lại hai khối phỉ thúy thì mọi người thật sự không làm gì được, tất cả phỉ thúy đều là của Tống Quân, có bán hay không là chuyện của hắn, cũng không ai có thể chen vào. Hơn nữa lời nói tiếp theo của người chủ trì lại kéo lực chú ý của mọi người vào khối phỉ thúy thứ nhất.

Chỉ là sau khi người chủ trì hô giá, không biết mọi người có ý gì mà chẳng mở miệng báo giá, tạo thành tình huống tẻ ngắt.

- Vật phẩm đấu giá số một, là khối phỉ thúy phiêu hoa, giá khởi điểm là năm triệu, có ai ra giá không?

Người chủ trì cuối cùng cũng thay đổi giữa chừng, khi thấy bên dưới không có phản ứng thì không khỏi sốt ruột, lại hô lên một lần nữa, nhưng bên dưới vẫn không có ai lên tiếng.

Thật ra những vị thương nhân ngọc khí lúc này ở bên dưới đều đang quan sát, dù bây giờ giá cả nguyên thạch lên cao nhưng giá cả phỉ thúy trong nước vẫn chưa tăng, vì vậy bây giờ phỉ thúy phiêu hoa được bán với giá ra sao, bọn họ cũng chưa chắc chắn được. Vì vậy mà lúc này không gian mới tẻ ngắt, cũng không ai lên tiếng hô giá.

- Tôi ra giá mười triệu...

Khi người chủ trì chuẩn bị lên tiếng thì một âm thanh vang lên phá vỡ không gian yên lặng, mọi người đều nhìn lại, người hô giá còn rất trẻ, thậm chí là trẻ đến mức quá phận, chỉ hơn mười chín tuổi mà thôi, người này đang giơ tay qua đầu, giống như sợ người chủ trì ở bên trên không nhìn thấy mình vậy.

- Người kia là ai?

- Còn trẻ như vậy có tư cách tham dự đấu giá sao?

- Mười triệu? Giá cả như vậy có phải quá cao không?

- Đúng vậy, tiểu tử kia hô giá tầm bậy, có phải là người của những ông chủ bán vật phẩm kia không?

Khi thấy người trẻ tuổi đặt giá có chút xa lạ thì những người nơi đây bắt đầu nghị luận, rõ ràng tên kia không phải giới kinh doanh ngọc khí, thậm chí có người còn suy đoán lai lịch của hắn.

- Mười triệu, vị tiên sinh này ra giá mười triệu... Còn ai ra giá nữa không? Phải biết rằng lần này chỉ có mười sáu khối phỉ thúy phiêu hoa cấp băng, nếu qua hôm nay thì sẽ không còn cơ hội nữa, mười triệu... Có ai cao hơn mười triệu không?

Khi thấy có người ở bên dưới ra giá thì người chủ trì cũng hưng phấn hẳn lên, hắn vung tay phải, không ngừng cổ động những ông chủ bên dưới, nhưng hình như hiệu quả của những hành động đó cũng không quá tốt.

Những người bên dưới đều là thường xuyên có mối liên hệ với phỉ thúy, ai cũng là người thành tinh, giá khởi điểm năm triệu đã bị thét lên mười triệu, điều này khó tránh khỏi làm cho bọn họ thật sự khó tiếp nhận. Dựa theo ý nghĩ của bọn họ thì giá cả của khối phỉ thúy kia chỉ có thể trên dưới chục triệu, bây giờ người chủ trì lên tiếng năm phút mà không ai tiếp tục lên giá.

- Mười triệu lần đầu tiên... Còn có bằng hữu nào ra giá nữa không? Mười triệu lần thứ hai, đây là cơ hội cuối cùng, mười triệu lần thứ ba, chúc mừng vị tiên sinh này, khối phỉ thúy đầu tiên thuộc về anh, bộp!

Khi thấy không còn ai ra giá với khối phỉ thúy đầu tiên thì người chủ trì có hơi chút không tình nguyện dùng búa gõ xuống, theo ý nghĩ của hắn thì tình huống tốt nhất là phải giằng co lẫn nhau, như vậy hắn mới thể hiện được bản lĩnh của người chủ trì.

- Mời vị tiên sinh bên dưới lên đây làm thủ tục.

Lân này hiện trường tổ chức đấu giá phỉ thúy thật sự không bằng những tình huống chính quy, cũng không phát số cho những người cạnh tranh bên dưới. Vì vậy sau khi đấu giá thắng, người chủ trì lập tức gọi người trẻ tuổi kia lên làm thủ tục, vì hắn cũng không biết đối phương là ai, nếu chỉ đến quấy rối đặt giá mà không mua, như vậy sẽ tạo nên chuyện cười cho thiên hạ.

- Tiểu tử kia, cũng không được hô giá bậy bạ, cậu có nhiều tiền như vậy sao?

- Hừ, nếu đã hô giá mà không trả tiền thì phải truy cứu trách nhiệm mới được...

- Con cái nhà ai mà không có quy củ như vậy...

Sau khi nghe được lời của người chủ trì thì lúc này có rất nhiều người lên tiếng, rất nhiều ông chủ chĩa mũi dùi vào người thanh niên kia.

Dù là thế nào thì khối phỉ thúy thứ nhất cũng đã được bán đi, đó là sự thật không thể nào thay đổi được, mà những ông chủ nãy giờ đứng nhìn thì thật sự có chút hối hận, giống như những lời vừa rồi của người chủ trì, chỉ có mười sáu vật phẩm, bán ra một thì cơ hội sẽ giảm một, người ta mua đi một phần thì mình sẽ thiếu đi một phần.

- Này, đấu giá khối phỉ thúy thứ hai đi, tôi còn muốn mua.

Tên thanh niên đi sang bên cạnh làm thủ tục nhưng vẫn không quên nói một câu lên đài, bộ dạng kiêu ngạo của hắn thật sự làm cho đám người hận ngứa răng, nhưng lại thật sự không biết lai lịch của đối phương là gì.

- Tiểu tử kia đang làm trò gì vậy?

Trong đám người nơi đây ngoài người nhà của Lôi Lôi thì chỉ có Trang Duệ là biết rõ lai lịch của tên thanh niên kia, nhưng hắn cũng có chút khó hiểu, vì sao Vệ Tử Giang trực tiếp nâng giá lên mười triệu, hơn nữa lại không cùng ngồi một chỗ với nhóm Lôi Lôi, nếu nói đây là mưu kế mà gia tộc của Lôi Lôi đặt ra, Trang Duệ tuyệt đối không tin.

Tống Quân cũng có ấn tượng với Vệ Tử Giang, vì vậy hắn thúc cùi chỏ hỏi Trang Duệ:

- Trang Duệ, cậu thanh niên kia không phải luôn đi cùng Lôi nha đầu sao?

- Là em họ của Lôi Lôi, tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Trang Duệ cười khổ trả lời, dựa theo dự tính của bọn họ thì những khối phỉ thúy đầu tiên sẽ có giá từ bảy đến chín triệu, không ngờ khối phỉ thúy đầu tiên lại có giá mười triệu, nếu dựa theo xu thế này chỉ riêng mười sáu khối phỉ thúy phiêu hoa sẽ có thể bán ra với giá gần hai trăm triệu.

Trang Duệ đưa mắt nhìn khắp bốn phía, hắn không phát hiện ra Lôi Lôi, vì vậy mà gọi điện thoại cho nàng.

- Đừng hỏi tôi, tôi cũng không hiểu nguyên nhân, ông ngoại chỉ nhắn nhủ như vậy mà thôi.

Sau khi điện thoại nối thông thì không chờ Trang Duệ lên tiếng, Lôi Lôi đã nói ngay.

- Vật phẩm đấu giá thứ hai, là một khối phỉ thúy phiêu hoa nặng bốn mươi cân, giá khởi điểm là năm triệu, mời các vị ra giá.

Khi đám người Trang Duệ còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Vệ Tử Giang đã làm xong thủ tục và đi xuống ngồi lên ghế, mà đợt đấu giá thứ hai cũng được bắt đầu.

- Tôi ra giá năm triệu năm trăm ngàn...

- Sáu triệu...

- Mười hai triệu...

Lại là một âm thanh làm người ta tức giận vang lên, hơn nữa lại là một cái giá làm người ta trợn mắt há mồm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)