Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 172

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 172: Mở mao liêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Từ khi linh khí trong mắt Trang Duệ biến thành màu tím thì thật sự chưa từng bao giờ tiêu hao như lúc này, đã lâu lắm rồi cảm giác đau đớn mới xuất hiện, hơn nữa cảm giác của hắn càng thêm mê muội. Đây cũng không phải là những ảnh hưởng khi thiếu linh khí, chính là vì vết thương sau gáy vì bị thủy tinh vỡ văng vào, đến bây giờ vẫn còn rỉ máu.

- Gọi người đưa cậu ta đi băng bó.

Trần Chích thấy sau đầu Trang Duệ có vết thương thì phân phó một câu với người bên cạnh, chuyện này tuy giải quyết không tính là viên mãn, nhưng quần chúng lại không có thương vong, đây cũng là coi như may mắn trong bất hạnh, còn chuyện chú chó Ngao xả mình cứu chủ lại bị mọi người xem nhẹ.

- Lão Yêu, đây này, Tam ca xin lỗi cậu.

Lão Tam tìm được kìm mũi nhọn, sau đó đưa cho Trang Duệ, sự việc vừa rồi phát sinh đúng vào hôn lễ của hắn, làm hại thiếu chút nữa thì Trang Duệ mất mạng, mà Lão Tam lại đổ hết tất cả cái sai lên người mình.

- Tam ca, không có gì, anh đến an ủi chị dâu đi.

Trang Duệ miễn cưỡng trả lời một câu, hắn cũng không ngẩng đầu lên, linh khí vẫn không ngừng vận chuyển.

Một viên cảnh sát cầm băng gạc đi đến định băng bó vết thương trên đầu của Trang Duệ, nhưng lại bị Trang Duệ cướp đi.

Trang Duệ vừa rồi xem xét miệng vết thương của Tiểu Bạch Sư, hắn phát hiện đạn bắn lên chân trước của nó, nhưng xương cốt cũng không bị gãy. Hắn cố gắng cẩn thận không cho vết thương khép lại, vì như vậy sẽ không thể nào lấy được viên đạn ra.

Một viên đạn đường kính chín li có uy lực không nhỏ, hầu như bắn vào làm phần đùi tạo ra một lỗ máu, Trang Duệ dùng kìm mũi nhọn đưa vào lấy viên đạn trong vết thương của Tiểu Bạch Sư ra ngoài. Khi viên đạn được lấy ra thì Tiểu Bạch Sư có hơi run rẩy, nó mở mắt thấy Trang Duệ, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trang Duệ ném viên đạn xuốn mặt đất rồi luống cuống tay chân dùng băng gạc quanh vị trí bị thương của Tiểu Bạch Sư, sau đó hắn dùng linh khí chữa lành vết thương, khi thấy vết thương chậm rãi khép lại thì hắn mới yên lòng, xem như mạng củae nó đã được cứu về.

Trang Duệ sức cùng lực kiệt đặt mông ngồi xuống đất, vì hai mắt sử dụng linh khí quá độ nên cảm thấy rất đau đớn, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống ròng ròng. Lúc này hắn chỉ có thể cố gắng nhắm mắt lại, chờ linh khí tự động hồi phục.

Đột nhiên Trang Duệ cảm thấy Tiểu Bạch Sư trong lòng chợt nhúc nhích, vì vậy mà hắn khẽ mở to mắt, hpast hiện ánh mắt của nó nhìn mình lộ ra vẻ cảm kích, thân thiết, không muốn xa rời. Vì vậy hắn khẽ đưa tay vỗ về cái đầu lớn của Tiểu Bạch Sư, hắn thật sự có sinh ra chút cảm động, vì vậy ôm thật chặt Tiểu Bạch Sư vào lòng.

- Cái gì? Một tên chạy mất? Lập tức phát lệnh truy nã trong phạm vi cả nước, mời cảnh sát các tỉnh hỗ trợ đuổi bắt.

Sau khi nghe được tin không bắt được tên lùn Dư Lão thì vẻ mặt Trần Chích chợt trở nên khó coi, sau khi thẩm vấn nhanh Dư Lão Tam và Dư Lão Thất thì hắn biết ngoài tên khốn Dư Khốc bị bắn chết vừa rồi thì còn có một tên lùn Dư Lão đã chạy thoát.

Vì bao năm qua tên Dư Lão kia là kẻ lấy vật phẩm dưới mộ và tham gia buôn bán ra ngoài, tên này biết rất rõ số lượng vật phẩm bị tuồn đi, nếu hắn chạy trốn thì xem như vụ án này là đầu voi đuôi chuột.

...

Tên lùn Dư Lão sau khi tiến vào trong thôn Lưu Gia Trang thì nhanh chóng thay vào một bộ quần áo của trẻ con, sau đó thừa dịp bóng đêm mà leo lên một chiếc xe ngựa rời khỏi Lưu Gia Trang.

Khi tiếng nổ lớn vang lên thì Dư Lão đang ngồi ở đuôi xe ngựa, đã đi cách Lưu Gia Trang ba bốn dặm. Vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn biết vị đại ca của mình xe như xong, lúc này trong nước cũng không còn chỗ dung thân cho mình.

Dư Lão cũng không nhập cư trái phép đi Hongkong, hắn chạy đến biên giới Trung Quốc là Myanmar, sau khi nhập cư trái phép vào nước bạn thì tìm cách đến Thailand, lại liên hệ với phía Hongkong, cuối cùng mở ra một tuyến buôn lậu đồ cổ mới ở trong nước, tất nhiên đây là những chuyện về sau này.

...

Tiểu Bạch Sư lần này bị thương khá nặng, dù được Trang Duệ dùng linh khí để chải chuốt nhưng hai ngày sau mới có thể xuống đất đi lại, nhưng trong mắt đám người chung quanh thì như vậy đã quá kỳ tích rồi.

Tông mộ được khai quật cực kỳ thuận lợi, sau khi được giáo sư Mạnh khảo sát thì nhận định đó là một lăng mộ thời Đường được bảo tồn cực kỳ hoàn thiện chỉ sau mộ hợp táng của Võ Tắc Thiên và Cao Tông hoàng đế.

Chỉ hai ngày mà đã có thể lấy từ trong lăng mộ ra hơn một ngàn vật bồi táng, cũng có vài chục vật có cấp bậc quốc gia, mà đây chỉ là thu hoạch ở vòng ngoài, nếu đi đến trong phòng của chủ mộ, sợ rằng sẽ thu hoạch càng lớn hơn.

Nhưng công tác giải quyết hậu quả và khai quật cũng không có bao nhiêu liên quan đến Trang Duệ, bây giờ tâm tư của hắn cũng không đặt trên vấn đề này, vì bên trong lăng mộ có nhiều bảo bối cũng không phải là của mình. Hơn nữa sau khi trải qua sự kiện này lần này thì Trang Duệ cũng có ý nghĩ có nên theo học khóa nghiên cứu sinh khảo cổ hay không.

Nhưng khi Trang Duệ gọi điện thoại cho chú Đức thì lại bị dạy bảo một trận, theo như lời của chú Đức thì những tên trộm mộ thấy độ khảo cổ đến đều trốn đi, những chuyện vừa xảy ra hầu như là trăm năm khó gặp. Hơn nữa lão chỉ muốn Trang Duệ đi học tập và tìm ra hệ thống tri thức rõ ràng, biết rõ phong tục và tập quán xã hội của các thời đại, cũng không muốn hắn đi tham gia khai quật.

Trang Duệ nghĩ lại thì cũng cảm thấy đúng, vì thế mới bỏ đi những ý nghĩ vừa rồi.

Nhưng với tình trạng của Tiểu Bạch Sư vào lúc hiện tại thì không thể nào tham gia hội chợ Ngao quốc tế ở Sơn Tây, vì vậy mà Trang Duệ gọi điện thoại cho Lưu Xuyên nói rõ sự việc, Lưu Xuyên sợ đến mức lập tức cho Chu Thụy chạy đến. Điều này làm hại Trang Duệ lại phải dặn dò Chu Thụy và Lưu Xuyên ngàn vạn lần đừng nói chuyện này với người nhà của mình, sự việc đã quá náo loạn, hắn cũng không muốn người nhà lo lắng.

Trang Duệ ở lại Lưu Gia Trang đến ngày thứ ba thì chuẩn bị quay về Bành Thành, ngày hôm qua hắn đã cho Dương Vĩ đến Tây An mua cho mình một chiếc xe mới, vẫn là Grand Cherokee, Trang Duệ tương đối quen thuộc với loại xe này, chạy cũng thuận tay.

Còn chuyện chiếc Grand Cherokee hư hỏng thì có hảng bảo hiểm xử lý, hơn nữa dưới áp lực của công an địa phương thì tiền bồi thường cũng nhan chóng đưa đến tay. Có người nói đây không phải là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nói đùa gì vậy? Xe cháy thành khung xương mà không gọi là ngoài ý muốn sao?

Sau khi cáo biệt giáo sư Mạnh và Lão Tam thì Trang Duệ lái xe về Bành Thành, nhưng hắn mới mua xe, cũng chưa quen nên chạy khá chậm, phải mất hai ngày mới về đến nhà. Lần này hắn đi ra mất mười ngày nhưng đối với hắn thì thật sự giống như một năm vậy, vì lần này hắn đã trải qua một lịch trình sinh tử lần đầu tiên.

Sau khi quay về nhà thì Trang Duệ mới phát hiện biệt thự vốn trống rỗng đã được đổi mới hoàn toàn, Tiểu Bạch Sư vốn có chút ốm yếu cũng trở nên có tinh thần hơn.

Có lẽ chuyến đi vừa qua có liên quan đến tử thần nên lần này về nhà thì cảm xúc của Trang Duệ cũng không cao, cũng không thông báo với người nhà là mình đã quay về, chỉ buồn bực ngủ một ngày. Nếu không phải Trang Mẫn đến thu dọn thì chỉ sợ không biết hắn đã quay lại.

Đến tối, sau khi biết rõ Trang Duệ về nhà thì Triệu Quốc Đống và Trang Mẫu cũng chạy đến biệt thự, cả hai mua nhiều món, xem như tổ chức một bữa cơm tập thể chúc mừng nhà mới. Căn biệt thự vốn có chút hiu quạnh chợt náo nhiệt hẳn lên, khắp nơi tràn đầy tiếng cười vui vẻ của Tiểu Niếp Niếp.

- Cậu, Bạch Sư có phải bị bệnh rồi không? Hôm nay cũng không chịu chơi đùa với cháu.

Tiểu Niếp Niếp chớp mắt lo lắng nhìn Trang Duệ, bình thường nàng ôm Tiểu Bạch Sư thì nó sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng hôm nay nó lại gục đầu xuống, điều này làm cho Tiểu Niếp Niếp cảm thấy không đúng.

- Cái gì? Cháu lại trêu chọc Tiểu Bạch Sư?

Trang Duệ thấy vậy thì càng hoảng sợ, hắn vội vàng ôm Tiểu Bạch Sư lên đùi, lại chăm chú nói:

- Tiểu Bạch Sư đã sinh bệnh, Tiểu Niếp Niếp cũng đừng đi quấy rầy nó, đợi đến khi Bạch Sư khỏe thì sẽ cùng chơi với cháu, được không?

- Được, cháu sẽ cho Tiểu Bạch Sư ăn kẹo, mẹ nói ăn kẹo thì sinh bệnh cũng không khó chịu.

Tiểu Niếp Niếp móc từ trong túi ra một viên kẹo, trước nay đều không chịu cho người khác, hôm nay nghe nói Tiểu Bạch Sư sinh bệnh thì rõ ràng lại đổi tính.

Trang Duệ nhìn cháu ngoại đáng yêu, nhìn mẹ mỉm cười gắp thức ăn cho mình, những tâm tính buồn bực trong lòng cũng mất đi, một tình cảm ấm áp chợt bùng lên, gia đình là vậy, mãi là căn nhà trú mưa bão cho tất cả mọi người trên thế gian này.

Trang Mẫu thấy Trang Duệ giống như có tâm tình, vì vậy mà sau khi dùng cơm xong thì quyết định hôm nay sẽ ở lại, vì một căn nhà lớn như vậy mà chỉ có một người thì thật sự rất buồn.

Sau khi thu dọn xong bát đũa, Trang Mẫu cùng con gái và cháu ngoại đều đến phòng khách xem tivi, mà Trang Duệ mang theo Tiểu Bạch Sư chậm rãi đi tản bộ chung quanh hồ nước. Trang Duệ phát hiện dùng linh khí trị liệu cũng giống như không quá tốt, bây giờ Tiểu Bạch Sư chỉ cần chạy nhanh một chút cũng có chút hổn hển.

Trang Duệ đi đến đằng sau ghế dựa, sau đó thấy Triệu Quốc Đống đang ngồi đó hút thuốc thì khẽ nói giỡn:

- Anh rể, thế nào rồi? Hút thuốc bị đuổi ra ngoài sao?

Triệu Quốc Đống ném cho Trang Duệ một điếu thuốc rồi nói:

- Tiểu Duệ, thế nào mà hôm nay thấy cậu không được vui vẻ cho lắm? Đúng rồi, cậu muốn những chiếc máy cắt đá loại nhỏ, hàng đã được đưa đến, lúc đó cậu không có ở nhà, tôi đã đặt trong kho hàng ở xưởng bên kia.

Triệu Quốc Đống là thợ sửa xe, hắn liếc mắt thì có thể thấy chiếc xe còn chưa có biển số của Trang Duệ không phải chiếc trước kia, vì vậy mà chuyến đi vừa qua rõ ràng có chuyện xảy ra, nhưng trang duệ trước nay luôn có chủ kiến đặc biệt, nếu không muốn nói thì cũng đừng hỏi.

Trang Duệ nghe vậy thì cười khổ một cái, chuyến đi Thiểm Tây vừa qua không thu hoạch được gì, hơn nữa còn thiếu mất đi mạng nhỏ, nào vui vẻ cho được? Nhưng khi nghe thấy anh rể nói đến chuyện máy cắt đá đã được mua về, ánh mắt của hắn không khỏi sáng lên.

Trước khi đi Thiểm Tây thì Trang Duệ đã nhờ Triệu Quốc Đống đặt cho một bộ công cụ cắt đá, vì chuyện hắn đổ thạch lời cả trăm triệu ở Quảng Đông cũng không gạt người trong nhà. Khối mao liêu mà Trang Duệ đưa về cũng được Triệu Quốc Đống nghiên cứu nửa ngày, thiếu chút nữa đã giống như Trang Duệ trước đó, muốn dùng búa và đục để mở ra.

- Tất cả hết bao nhiêu tiền?

Trang Duệ thuận miệng hỏi.

- Những dụng cụ cắt đá có giá bốn mươi hai ngàn, đồng thời còn có ba loại máy mài, tổng cộng là bốn mươi lăm ngàn. Cậu đưa cho tôi năm chục ngàn, còn thừa lại một chút, à, hóa đơn vài tiền đều ở chỗ này.

Có câu nói anh em thì cũng phải rõ ràng, Triệu Quốc Đống hôm nay đến chính là muốn trả lại khoản tiền thừa khi mua máy cắt đá và máy mài cho Trang Duệ, hắn làm việc rất nguyên tắc, cũng không vì bây giờ Trang Duệ là triệu phú mà giữ lại số tiền kia.

- Anh rể, cầm lấy mua đồ chơi cho Tiểu Niếp Niếp, em làm cậu cũng ít khi mua cho nó được vài món.

Trang Duệ nhận lấy hóa đơn, năm nghìn thì lại ném cho Triệu Quốc Đống. Hắn rất tán thưởng tính cách rõ ràng của anh rể mình, dù nghèo hèn sang giàu cũng giữ vững nguyên tắc của mình, mà xã hội hiện tại cũng không có mấy người được như vậy.

Sáng sớm hôm sau Triệu Quốc Đống cũng không quay về xưởng sửa xe, trực tiếp gọi cho đệ tử đưa những dụng cụ cắt đá đến Vân Long sơn trang, hắn nghĩ muốn ở lại xem xét một chút, để xem tảng đá bình thường kia sao có thể cho ra phỉ thúy có giá hàng trăm triệu.

Trang Duệ cũng không có bất kỳ ý kiến gì với thái độ của Triệu Quốc Đống, khối phỉ thúy giá cả hơn cả trăm triệu còn được hắn đánh cuộc thành công, khối mao liêu này cũng không đáng vào đâu. Mình là người có vận may cực kỳ khủng bố, ai thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ, vì những chuyện thế này càng che giấu sẽ càng làm cho người ta suy nghĩ theo nhiều chiều hướng khác nhau, nếu càng thoải mái thì người ta lại cho rằng anh là kẻ may mắn mà thôi.

Chiếc xe Pieca chở hàng của đồ đệ Triệu Quốc Đống bị chặn ngay ngoài cửa, bảo vệ làm rất tốt phận sự của mình, không cho chiếc xe này đi qua. Sau đó Trang Duệ chạy ra ngoài can thiệp, vì vậy mà chiếc Pieca của đồ đệ Triệu Quốc Đống mới được đi vào và dừng lại bên cạnh căn biệt thự.

- Thế nào, Tiểu Duệ, máy cắt đá được mua về từ Nam Kinh, ở Bành Thành chúng ta căn bản không mua được đâu.

Ba người cùng đưa những dụng cụ cắt đá xuống, sau đó Triệu Quốc Đống dùng giọng thuyết minh nói với Trang Duệ.

- Anh rể, như vậy thì quá tốt, nhưng...

Trang Duệ nhìn những máy cắt đá trước mặt mà thật sự cười khổ.

Những máy móc mà Triệu Quốc Đống vừa mua thật sự rất tiên tiến, tất cả đều tự động, kết cấu khá đẹp, cặp bánh răng lại có hai cấp độ, hơn nữa còn có thể cắt vào theo thiết lập ban đầu, điều khiển bằng máy tính, thực hiện quá trình cắt gọt hoàn toàn tự động.

Nhưng loại máy này có một hệ thống vận chuyển và nghiền những phần đá vừa cắt, đối với dổ thạch thì rõ ràng là khó thể nào quan sát được mặt cắt, tuy thao tác sử dụng máy rất thuận tiện và không phải dùng sức nhưng những người trong nghề lại không sử dụng loại máy này.

Nhưng khi nhìn ba chiếc máy mài thì thì Trang Duệ rất thỏa mãn, loại bánh răng lớn nhất có thể so với máy cắt đá loại trung bình, khá tốt.

Triệu Quốc Đống phát hiện Trang Duệ nhìn về phía máy cắt đá với ánh mắt không tốt, hắn không khỏi mở miệng hỏi:

- Tiểu Duệ, thứ này không tốt sao?

- Không có gì, có thể sử dụng như hơi phiền một chút.

Đã mua máy về nhà, Trang Duệ cũng lười trả lại hàng, vì máy cắt đá này căn bản không thể nào sử dụng với người trong nghề đổ thạch nhưng lại không có ảnh hưởng với Trang Duệ, vì hắn có thể thấy được phỉ thúy bên trong. Trước khi tiến hành cắt hắn chỉ cần điều chỉnh chiều sâu cho tốt, như vậy sẽ không phải tốn nhiều sức lực như máy cắt thông thường.

Nhưng cũng vì như vậy mà khối mao liêu chứa phỉ thúy đỏ cũng không nên cắt trước mặt Triệu Quốc Đống, vì như vậy sẽ làm cho bọn họ sinh ra thái độ nghi vấn sau này.

*****

- Anh rể, trước kia em cũng chưa dùng loại máy cắt đá thế này, vì vậy sau này em sẽ xem xét cách sử dụng cho phù hợp, trước tiên chúng ta mở những khối mao liêu này cái đã.

Trang Duệ lấy cớ không cắt khối mao liêu chứa phỉ thúy đỏ, hắn lấy ra vài khối mao liêu hắc ô sa được mua từ cửa hàng của Dương Hạo.

Trong số những mao liêu kia chỉ có hai khối có phỉ thúy, trong đó có một khối phỉ thúy là đế vương lục, một cái là phỉ thúy phù dung chỉ to hơn ngón tay cái, màu sắc rất tốt, hầu như đạt đến cấp độ khá cao. Những khối mao liêu còn lại đều là không có gì, chẳng qua Trang Duệ mua vì sợ Dương Hạo hoài nghi mà thôi.

- Tiểu Duệ, phỉ thúy thật sự lấy ra từ trong những khối đá này sao?

Không phải chỉ có Triệu Quốc Đống là tỏ ra cực kỳ nghi ngờ, ngay cả đồ đệ của hắn cũng cầm lấy một khối đá hắc ô sa lật qua lật lại xem xét, trên mặt viết rõ hai chữ "không tin".

Cũng khó trách nhóm Triệu Quốc Đống không tin, lần đầu tiên Trang Duệ gặp những khối mao liêu đen đúa này thì thiếu chút nữa đã vứt đi. Hắn cầm khối mao liêu có chứa phỉ thúy đế vương lục rồi cười ha hả nói:

- Ha ha, anh rể, thứ này rất rẻ, chỉ vài trăm đồng một cái, các anh cứ chọn lấy một cái mà cắt cho vui.

Trang Duệ thật sự không dám cho bọn họ cắt khối mao liêu có đế vương lục, phải biết rằng bên trong là khối phỉ thúy to như quả trứng gà, ít nhất có thể chế tạo được năm mặt dây chuyền, giá cả cũng là mười triệu, vì vậy mà trong quá trình mở ra cũng không nên có sai lầm gì.

- Thôi khỏi, Tiểu Duệ, cậu tự mình ra tay đi, nghe nói thứ kia rất mắc, chúng tôi đến phá hư thì sao?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Triệu Quốc Đống vội vàng đặt tảng đá trên tay xuống, tên đồ đệ của hắn cũng khẽ đặt khối đá xuống, điều này không khỏi làm cho Trang Duệ khó thể nhịn cười.

- Anh rể, được rồi, đừng nói những lời như vậy, nào có chuyện mao liêu đáng giá như thế, vừa rồi em đã nói rõ, những khối mao liêu này rất rẻ, em mua về đẻ mọi người cắt ra cho vui mà thôi.

- Thật vậy sao?

Triệu Quốc Đống vẫn còn có chút không tin.

- Thật sự, anh cắt thử đi...

Trang Duệ đưa máy mài đến, vì khối mao liêu này khá nhỏ, không cần dùng máy cắt.

- Cái này... Thứ này cắt ra thế nào? Tứ Nhi, cậu đến cắt trước đi.

Triệu Quốc Đống tiếp nhận máy mài, hắn không biết làm sao nên tiện tay đưa cho đồ đệ của mình.

- Được, tôi cắt trước.

Tứ Nhi đồ đệ của Triệu Quốc Đống cũng không phải loại luống cuống tay chân, trước tiên hắn cắm phích vào trong ổ điện trong gara, nhưng cầm khối mao liêu mà không biết cắt ở chỗ nào trước. Hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát ngồi xổm xuống, giẫm mao liêu xuống chân, sau đó mở chốt máy mài, chuẩn bị cắt ra.

- Này, đừng, đừng, như vậy sẽ làm chân tổn thương.

Trang Duệ tiến lên phía trước chặn hành vi của Tứ Nhi lại, vì nếu như thế chỉ cần có hơi rung tay thì sẽ cắt vào chân mình, thứ này có thể cắt mài cả kim loại, dụng phải chân thì có gì tốt?

- Tứ Nhi, bây giờ có thể cắt được rồi.

Trang Duệ lấy mao liêu ra khỏi chân của Tứ Nhi, hắn đặt lên máy cắt, mở dây bảo vệ ra, đặt mao liêu vào, vặn chốt, để cho mao liêu bị kẹp chặt vào giữa, sau đó mới mời Tứ Nhi cắt đá.

- Tiểu tử cậu nhanh lên, tôi còn đang chờ đấy.

Vẻ mặt Tứ Nhi có chút căn thẳng, hai tay cũng hơi run, sau khi mở máy thì nửa ngày sau còn chưa cắt xuống, mà Triệu Quốc Đống ở bên cạnh cũng không nhịn được mà mở miệng thúc giục.

- Sư phụ, em cũng không biết cắt hướng nào, nếu lỡ cắt phỉ thúy bên trong thanh hai nửa thì sao?

Tứ Nhi lúc này giống như chó cắn nhím, thật sự không biết nên cắt thế nào cho phải.

Trang Duệ ở bên cạnh mở miệng khích lệ:

- Cứ tùy tiện cắt vào, không có gì đâu, khi cắt chú ý quan sát một chút, nếu có màu xanh thì nên dừng lại.

Trang Duệ nhìn vào khối mao liêu mà cảm thấy tiểu tử kia khá may mắn, chỉ tiện tay chọn cũng trúng khối mao liêu có phỉ thúy phù dung, nhưng khối phỉ thúy kia quá nhỏ, Trang Duệ cũng không quan tâm, chỉ nhắc nhở Tứ Nhi một câu mà thôi.

Sau khi nhận được lời cổ vũ của Trang Duệ, chiếc máy mài được Tứ Nhi cầm trong tay nãy giờ được đưa về phía khối mao liêu, tiếng xoẹt xoẹt vang lên, trên mặt đất rơi xuống những lớp bụi hơi xanh.

Những khối mao liêu hắc ô sa này tuy có bề ngoài đen kịt nhưng lại do đất đá màu xanh hóa thành, vì vậy mà sau khi được cắt ra, màu đá bột chợt biến thành màu xanh.

Thể tích của mao liêu không lớn, vài phút sau đã bị Tứ Nhi cắt đứt, không có gì cả, nhưng lớp vân có màu xanh nhạt, thứ này hiện ra trong mắt Trang Duệ chính là điềm báo có phỉ thúy.

Tứ Nhi lúc này cũng có vẻ thả lỏng hơn, nhưng dù sao cũng là một công tác có chú áp lực, hắn gia cố lại khối mao liêu đã trở nên nhỏ hơn, sau đó cắt vào chính giữa. Triệu Quốc Đống cũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào những khối đá tung bay tán loạn.

- Ngừng, ngừng, tiểu tử cậu mau dừng lại, không thấy có màu xanh rồi à?

Khi Tứ Nhi đang cắt đá vui vẻ thì bên tai vang lên tiếng quát của sư phụ Triệu Quốc Đống, vì vậy mà sợ đến mức nhấc máy cắt lên, thiếu chút nữa động vào người.

Trang Duệ kéo ống nước rửa xe ra, sau đó xịt lên khối mao liêu, bụi được rửa sạch, một lớp sáng xanh đậm hiện lên trước mặt mọi người.

Triệu Quốc Đống nhắc nhở rất kịp thời, máy cắt cũng không làm ảnh hưởng đến khối phỉ thúy, tuy phần xuất hiện sắc xanh chỉ như lóng ngón tay nhưng màu xanh rất tốt, còn đậm hơn lá cây vài phần.

Tuy phỉ thúy này chỉ là chất lượng thường nhưng người trong nước thích phỉ thúy màu xanh, vì thế mà phỉ thúy này nếu tìm được một thợ thủ công đánh bóng và thiết kế tốt, khảm lên mặt dây chuyền, như vậy cũng có giá bảy chục ngàn.

- Sư phụ, thật sự là... Là phỉ thúy sao?

Vẻ mặt Tứ Nhi chợt vui mừng, tuy thứ này không phải là của hắn, nhưng chính hắn là người lấy nó ra từ khối mao liêu kia, vì vậy mà rất thỏa mãn.

- Nói nhảm, tất nhiên là phỉ thúy, cậu cẩn thận một chút, nên cắt những phần đá bên ngoài để cắt phỉ thúy ra.

Triệu Quốc Đống hầu như đã quên biểu hiện vừa rồi của mình, bắt đầu trở thành một vị sư phụ.

- Vâng...

Tứ Nhi đồng ý, hắn bắt đầu cắt những phần mao liêu ở bên cạnh phỉ thúy, vì sợ làm phỉ thúy bị hư hại nên hành động của hắn rất chậm, một giờ sau mới lấy ra phỉ thúy.

- Thật sự đẹp.

Tứ Nhi cầm khối phỉ thúy màu xanh nhỏ như ngón tay cái và mặt ngoài có hoa văn áng mây bỏ vào trong lòng bàn tay, hắn cẩn thận xem xét dưới ánh sáng mặt trời, trong miệng không khỏi cảm khái.

- Anh Trang, cho anh...

Tứ Nhi vuốt khối phỉ thúy một lúc sau đó lại đưa cho Trang Duệ, dù sao thì thứ này cũng không phải là của hắn.

- Ha ha, cậu cầm đi, sau đó đến tiện đá quý nào đó, nhờ bọn họ làm cho một món trang sức, sau đó khảm nạm khối phỉ thúy này lên, chính mình giữ lại mà chơi đùa...

Trang Duệ không tiếp nhận, khối phỉ thúy này tuy có giá vài chục ngàn nhưng cũng không là gì trong mắt hắn. Tên đồ đệ này của anh rể là rất tốt, đi theo Triệu Quốc Đống từ trong xí nghiệp ra ngoài, lần trước cũng là tên này theo đoàn xuống Nam Kinh, cũng coi như là nhân viên của Trang Duệ, vì thế mới phân phát cho chút quyền lợi.

- Ôi, cám ơn anh Trang.

Tứ Nhi thật sự vui vẻ lên tiếng, thứ phỉ thúy này không những chỉ có phụ nữ thích, dù là đàn ông cũng không thể nào cản lại được.

- Tiểu Duệ, khối phỉ thúy này giá bao nhiêu tiền?

Triệu Quốc Đống ở bên cạnh mở miệng hỏi, hắn biết rõ ý nghĩ của Trang Duệ, nhưng cho thứ gì đó cũng phải cho người ta nhớ kỹ, nếu không đưa ra ngoài sẽ được không quá coi trọng và sinh ra nhầm lẫn. Mặt khác hắn cũng thật sự không hiểu giá cả của nó.

- Ha ha, cái này khoảng năm sáu chục ngàn, nếu khảm nạm tốt thì giá cả còn đắt hơn.

Trang Duệ thuận miệng đáp, cắt và mài đá rất đơn giản, cũng không cần tay nghề, nhưng khảm nạm thế nào thì lại cần chú ý.

- Năm sáu chục ngàn sao? Anh Trang, tôi cũng không lấy thứ này, nó quá đắt.

Sau khi nghe Trang Duệ nói thì Tứ Nhi vội vàng nhét khối phỉ thúy vào tay Trang Duệ, bình thường hắn thấy phỉ thúy mắc nhất chỉ là vài trăm vài ngàn, hắn tưởng rằng khối phỉ thúy này cũng chỉ có vài trăm đồng mà thôi.

Trang Duệ đẩy tay Tứ Nhi về:

- Anh may mắn mở ra được phỉ thúy thì cứ giữ lại, không thì cho anh rể của tôi, dù sao tôi cũng không cần...

- Sư phụ, ngài xem...

Tứ Nhi dùng ánh mắt khó xử nhìn Triệu Quốc Đống, sư phụ gì thì đồ đệ đó, hắn cũng không phải người thích chiếm tiện nghi của kẻ khác. Hơn nữa từ sau khi cùng Triệu Quốc Đống rời khỏi xí nghiệp thì mỗi tháng được phát bốn năm ngàn, gấp đôi lương trước kia, còn có một phần cổ phần của xưởng, tính ra mỗi năm chia hoa hồng cũng được một trăm ngàn, hắn đã rất thỏa mãn rồi.

- Nhận lấy đi, sau này cần làm tốt công tác, đúng rồi, sau này tôi ban thưởng cho Kiện Dân, tiểu tử cậu cũng đừng đỏ mắt đấy nhé?

Triệu Quốc Đống hiểu rõ cách xử lý của Trang Duệ, hắn khoát tay cho Tứ Nhi giữ phỉ thúy lại, bây giờ xe tư gia càng nhiều, ngành sửa xe cũng cạnh tranh dữ dội. Những đệ tử của Triệu Quốc Đống thật sự rất giỏi, khoảng thời gian trước có kẻ mời chào.

Triệu Quốc Đống nói đến Kiện Dân, chính là một đồ đệ khác của hắn, vì Tứ Nhi có vật phẩm đưa về, thì chắc chắn Triệu Quốc Đống phải có thứ gì đó cho đều, cho công bằng.

- Hì hì, sao có thể chứ?

Tứ Nhi cầm phỉ thúy trong tay một lúc lâu, sau đó cho vài túi áo.

- Cậu xem sư phụ này..

Đệ đệ đã cho ra phỉ thúy, Triệu Quốc Đống tất nhiên tràn đầy lòng tin, hắn dựa theo lời chỉ bảo của Trang Duệ mà bắt đầu thở hổn hển cắt mao liêu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)