Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 174

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 174: Thạch Đầu Trai
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Muốn làm ra thành phẩm thì còn phải xem tay nghề của nghệ nhân chạm trổ là tốt hay xấu, như vậy mới có cái giá kia, đây cũng là vận may của anh rể, nếu đổi lại là tôi mở nguyên thạch thì biết đâu sẽ chẳng có gì.

Trang Duệ cười khen anh rể nhà mình một câu, sau đó đưa khối phỉ thúy trong tay cho mẹ, để mọi người chuyền tay nhau xem xét.

Đám người Tứ Nhi đều không hiểu rõ về đổ thạch, khi thấy năm tảng đá có thể mở ra hai khối phỉ thúy thì tưởng là chuyện thường, cũng sẽ không hỏi nhiều. Nhưng nếu đổi lại là Tống Quân hay tên mập họ Mã ở đây, chắc chắn dù có đánh chết thì Trang Duệ cũng không mở nguyên thạch.

Mọi người dè đặt truyền tay nhau khối phỉ thúy đế vương lục để xem xét, ai cũng có bộ dạng giống như ngậm trong miệng sợ tan mất, cầm trong tay sợ biến mất.

- Mẹ, con sẽ tìm một tiệm đá quý để cho bọn họ gia công làm vài sản phẩm trang sức, cho mẹ với chị và Tiểu Niếp Niếp, mỗi người một phần, anh rể cũng đừng nhìn em như vậy nữa, đàn ông cũng không cần...

Triệu Quốc Đống mở ra một khối phỉ thúy cực phẩm, lúc này thật sự vui không ngậm miệng lại được, nhưng lời nói của Trang Duệ thật sự làm cho hắn hoang sợ, hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm, vì vậy mà nhìn chằm chằm về phía Trang Duệ.

- Tiểu Duệ, cái này, thứ này cũng quá đáng giá rồi, đeo thứ này ra ngoài chẳng phải suốt ngày phải lo lắng sao?

Trang Mẫn nghe thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, nàng tuy nói như vậy nhưng ánh mắt chăm chú của nàng vào khối phỉ thúy vẫn là bán rẻ chính mình, không có người phụ nữ nào nhìn thấy khối phỉ thúy đẹp như vậy mà không động lòng.

Trang Mẫu lại lắc đầu nói:

- Tiểu Duệ, khối phỉ thúy này chỉ nên làm trang sức cho Tiểu Mẫn và Tiểu Niếp Niếp thôi, mẹ già rồi, cũng không cần phải đeo chúng.

- Vậy không được, mỗi người đều có phần, mẹ cũng đừng quản.

Dù trong ấn tượng của Trang Duệ thì đến bây giờ mẹ mình cũng chưa từng đeo những thứ này nhưng cũng không có nghĩa là không thích, hắn chỉ cần căn cứ vào ánh mắt của Trang Mẫu thì đã nhận ra vấn đề, gần đây mẹ mình thật sự rất nhạt với những vật ngoại thân cũng có chút động tâm rồi.

- Vậy thì được, làm trang sức tượng phật, đeo vào trong quần áo sẽ không quá mức rêu rao.

Lời nói kế tiếp của Trang Mẫu thật sự làm cho Trang Duệ thiếu chút nữa thì té ghế, mới vừa rồi nói không cần, bây giờ cũng không cần suy nghĩ cho kỹ mà đồng ý rồi. Xem ra phỉ thúy thật sự có sức hấp dẫn rất mạnh với phụ nữ, thậm chí là không bình thường, hơn nữa còn không phân biệt tuổi tác, già trẻ đều không tha.

Sau khi đưa khối phỉ thúy vào trong túi quần, lại thu dọn những thứ bừa bộn trong gara, Trang Duệ lái xe đưa mẹ và chị đi đón Tiểu Niếp Niếp, Triệu Quốc Đống và Tứ Nhi cũng về nhà xưởng. Khoảng thời gian qua nhà xưởng làm ăn rất tốt, hôm nay bọn họ thật sự đã bỏ qua nửa ngày làm việc.

Sau khi đón Niếp Niếp thì Trang Duệ trực tiếp lái xe đến khu vực buôn bán xe hơi ở quận Kim Sơn.

- Ủa, chỗ này của chúng ta cũng có cửa hàng 4s sao?

Trang Duệ thấy một cửa hàng xe có treo biển 4s ở bên đường, hơn nữa ba mặt tường đều được tu kiến bằng thủy tinh, thiết bị lắp đặt rất tốt, rất khí phái, vì vậy mà thích thú dừng xe lại.

- Chào tiên sinh, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm đến cửa hàng 4s chúng tôi, xin hỏi ngài có gì cần trợ giúp?

Trang Duệ vừa vào cửa thì một nữ sĩ mặc sườn xám tiến lên đón chào.

Sau khi nghe được lời của nữ sĩ này thì Trang Duệ chợt có chút kinh ngạc, những loại xe có trong các cửa hàng 4s Nam Kinh hầu như đều đã được bán nơi đây, không ngờ chỉ sau vài tháng mà Bành Thành đã có cửa hàng xe hơi 4s, xem ra thị trường xe hơi bắt đầu phát triển bộc phát rồi.

- Chúng tôi sẽ tùy tiện xem trước, nếu cô có những loại xe gì tốt có thể đưa ra giới thiệu cho chúng tôi.

Cửa hàng 4s này giống như một khu vực nghỉ ngơi, bên trong chỉ sắp xếp ba năm chiếc xe trưng bày, bên trong là vài chiếc bàn trà thủy tinh và ghế dựa, trên bàn có bày đặt tư liệu. Hôm nay cũng không có ít người đến xem xe, bọn họ đều như Trang Duệ, phần lớn là đến ba bốn người, thậm chí còn có vài đứa bé chạy qua lại.

- Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi một chút, để chúng con đi xem xe cho.

Trang Duệ biết rõ buổi chiều mẹ mình thường ngủ trưa một lúc, vì vậy mà tìm một vị trí không người để cho mẹ ngồi xuống, lại cho người đưa lên vài ly trà.

- Tiên sinh, chỗ chúng tôi vừa có nhập về vài chiếc Passat, là những chiếc xe được sản xuất trong nước với chất lượng không tệ, cực kỳ thích hợp cho gia đình sử dụng, ví dụ như một nhà ba người giống anh thì cực kỳ phù hợp. hơn nữa chiếc xe có màu trắng này cũng rất thích hợp cho bà cụ.

Vị tiểu thư này vừa rồi ở bên ngoài đã thấy Trang Duệ chạy một chiếc Grand Cherokee, vì vậy mà nàng biết hắn muốn mua xe cho nữ sĩ của mình.

Chỉ là lời của vị tiểu thư này làm cho Trang Duệ có chút dở khóc dở cười, hắn cười khổ rồi nói:

- Đây là chị gái của tôi, đó là cháu gái của tôi, cũng không phải là một nhà ba người. Đúng rồi, mua xe ở chỗ các cô thì thủ tục tương quan đều được xử lý hộ chứ?

Vị tiểu thư kia chợt lè lưỡi, khi thấy Trang Duệ không tức giận thì mới cẩn thận trả lời:

- Tiên sinh cứ yên tâm, mua xe ở chỗ chúng tôi thì chuyện giấy tờ sẽ không cần phải lo, đều do chúng tôi làm thay, ngoài đóng tiền phí và bảo hiểm thì không còn bất kỳ phí tổn nào khác.

Trang Duệ khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Trang Mẫn nói:

- Chị, chị thấy thế nào? Chiếc Passat kia phù hợp với phụ nữ, hơn nữa cũng không quá rềnh rang.

Trang Mẫn kéo cửa xe ngồi lên, cảm thấy khá thoải mái, nhưng sau khi thấy giá tiền tương quan thì lập tức lắc đầu, hai trăm sáu chục ngàn đối với nàng thì quá đắt.

- Tiểu Duệ, chúng ta đi xem xe Jetta, nghe nói xe đó cũng tốt.

- Mua Passat đi, Jetta không gian quá nhỏ, ngồi không thoải mái.

Trang Duệ có thể thấy chị mình rất hài lòng với chiếc xe này, vì vậy mà thầm ra quyết định.

- Ôi, mẹ, mẹ cũng mua xe sao?

Tiểu Niếp Niếp hưng phấn chui vào trong xe, nói gì cũng không chịu đi xuống.

- Được rồi, đưa hợp đồng mua xe đến đây, chị ký hợp đồng với bọn họ, em đi trả tiền, chút nữa em còn có việc.

Trang Duệ không quan tâm làm cho vị tiểu thư kia chợt tặc lưỡi, nàng vội vàng mời người đến hỗ trợ. Bình thường có không ít người đến xem xe, nhưng số người thật sự muốn mua lại không nhiều, những người vừa trẻ vừa lắm tiền như Trang Duệ lại càng hiếm.

- Đúng rồi, tôi mua xe ở bên ngoài còn chưa làm giấy tờ, các người ở chỗ này có thể lo được không?

Trang Duệ đi đến đóng tiền và mở miệng hỏi, vốn là việc này sẽ đưa cho Lưu Xuyên làm cho tiện, nhưng tên kia đang ở Thiểm Tây, có lẽ tuần sau mới về, bây giờ Trang Duệ lại mua xe cho chị gái, hắn muốn làm luôn cho mình.

- Có thể, anh có thể để lại hóa đơn và các giấy tờ tương quan ở lại, chúng tôi có thể làm giúp anh, chỉ lấy một phần tiền phí, hơn nữa sau này nếu bảo dưỡng thì anh có thể chọn đến cửa hàng của chúng tôi.

Sau khi tìm được câu trả lời thỏa mãn thì Trang Duệ nhanh chóng quét thẻ thanh toán, còn vấn đề bảo hiểm thì cứ để cho Trang Mẫn xử lý, hắn quay lại trong xe, lấy giấy tờ đưa cho cửa hàng, để bọn họ giúp hắn làm biển số.

Sau khi xử lý xong, xe mới cần phải chờ hơn một giờ xử lý vài vấn đề, Trang Duệ nói chị mình lái xe cẩn thận rồi đi trước.

Trang Duệ đi đến khu chợ trung tâm thì thấy một biển hiệu ở bên đường, ánh mắt hắn chợt sáng ngời, hắn dừng xe lại.

Cửa hàng này treo biển Thạch Đầu Trai, chữ đỏ, kiểu thư pháp, nét bút trầm ổn, vững chắc chặt chẽ, làm cho người ta cảm nhận được ý vị cổ xưa, làm người ta sinh ra cảm giác muốn tìm hiểu tận cùng.

Đây là một cửa hàng kinh doanh ngọc thạch, đã mở ra ở Bành Thành nhiều năm, trước kia Trang Duệ từng đi dạo qua đây nhưng trong túi có quá ít tiền, cũng chỉ có thể nhìn những vật phẩm trang sức có giá trị vài ngàn mà thôi.

Trang Duệ tiến vào trong cửa hàng, trước mặt là một quầy thủy tinh cao một mét, bên trên đặt một cái thuyền buồm bằng ngọc, ngụ ý thuận buồm xuôi gió.

Khách hàng bên trong cũng không phải nhiều, Trang Duệ nhìn vào trong quầy, nơi đây phần lớn chỉ là phỉ thúy loại thường, thường là hoa tai hay dây chuyền, cũng có vài cái vòng tay nhưng giá tiền cũng không rẻ. Hắn xem qua và đại khái hiểu ra vấn đề, đám thương nhân châu báu đã liều mạng tăng giá, coi như khá thối tha.

- Tiên sinh, chào anh, xin hỏi anh muốn mua loại ngọc thạch gì? Tôi có thể giới thiệu giúp anh, Thạch Đầu Trai chúng tôi có một loại sản phẩm "thần bí, mộng đẹp, vui sướng", có thể sắp xếp rất tốt, tăng tính lãng mạn, thể nghiệm quay về với thiên nhiên...

Cô nhân viên đã chú ý vị khách kia một lúc lâu, sau khi nhìn vào biểu hiện của đối phương khi vào cửa thì thấy giống như không phải là khách hàng, vì khi quan sát ngọc thạch thì trong mắt có lộ ra cái nhìn khinh thường.

Trang Duệ nghe vậy thì phục hồi tinh thần lại, khi thấy một cô gái mặt tròn với nụ cười ngọt ngào và bộ đồng phục nhân viên cửa hàng đang đưa mắt nhìn mình, hắn có chút ngượng ngùng nói:

- À, tôi không phải đến mua ngọc thạch, chỉ là hỏi nơi này có gia công cho khách hay không? Tôi có nguyên liệu, muốn gia công vài món trang sức.

Trước đây vài năm bên đường cũng thường xuyên có người bày quán thu mua và gia công cho khách, nhưng những năm gần đây cũng không còn, Trang Duệ đến đây cũng chỉ thử vận may mà thôi, vì những cửa hàng có thâm niên hơn chục năm, bình thường đều có thợ làm ngọc.

- Gia công cho khách?

Ô Giai có chút sững sốt, sau khi tốt nghiệp đến nay thì nàng tiếp nhận việc quản lý cửa hàng này, đến bây giờ đã là ba bốn năm, lần đầu tiên có người đưa ra yêu cầu như vậy.

- Thật xin lỗi, chỗ này của chúng tôi chỉ bán thành phẩm, không gia công.

Ô Giai nói là sự thật, tuy ông nội của nàng thường giúp người ta tạo hình ngọc thạch nhưng đó đều là bạn bè hay khách hàng thân thiết, nàng không biết có nên tiếp nhận nghiệp vụ này không, vì thế mà từ chối.

- Như vậy thì xin lỗi vì đã quấy rầy...

Trang Duệ có chút thất vọng, hắn xoay người muốn bỏ đi.

- Này, ngài chờ chút, xin hỏi ngài muốn gia công thứ gì? Có thể cho tôi xem nguyên liệu được không?

Ô Giai lần đầu tiên thấy một vị khách như vậy thì trong lòng cũng không tránh khỏi có chút tò mò.

*****

- Có cái gì khác nhau sao?

Trang Duệ dừng bước, hắn dùng ánh măt hơi chút nghi hoặc nhìn về phía cô gái, đã nói không gia công cho khách, sao còn muốn xem nguyên liệu của mình làm gì?

- À, là thế này, nếu anh có nguyên liệu tốt, có lẽ tôi sẽ giúp anh hỏi thăm ông nội của tôi, vì những vật phẩm xa hoa trong cửa hàng vật phẩm này đều do ông nội tôi tạo hình ra.

Ổ Giai bị Trang Duệ hỏi mà có chút xấu hổ, trong lòng thầm trách mình nhiều chuyện, lại nói ra những chuyện có liên quan đến ông nội của mình.

Nhưng Ổ Giai đã hạ quyết tâm, dù nguyên liệu của Trang Duệ tốt hay xấu thì chất liệu có lẽ cũng bình thường mà thôi, vì ông nội của mình vài năm gần đây tuổi tác lớn, đặc biệt là hai năm qua tay khá run rẩy, ngoài những lúc mài vài cái vòng tay, căn bản rất ít khi chế tạo những vật tinh tế.

- Sao? Cửa hàng này của nhà cô à?

Trang Duệ nghe vậy thì xoay người đi đến, cửa hàng Thạch Đầu Trai nổi tiếng cả Bành Thành, cũng không ngờ là do nhà cô gái này mở ra.

Trang Duệ còn nhớ khi mình còn học cấp hai, có một đứa bạn giàu có trong trường từng khoe khoang, nói rằng cha mua cho mình một mặt ngọc Quan Âm ở Thạch Đầu Trai, sau đó đưa đến miếu nhờ thầy khai sáng, có thể thấy danh tiếng của Thạch Đầu Trai ở Bành Thành là thế nào.

Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng không có những thứ đó, trong túi quần chỉ có vài đồng mà thôi, thứ kia căn bản là không mua nổi. Cũng vì ký ức như vậy mà bây giờ Trang Duệ mới đến cửa hàng Thạch Đầu Trai này hỏi thăm.

- Cửa hàng này do ông nội tôi lập ra, tôi chỉ là một người làm công mà thôi...

Ổ Giai không biết vì sao mình lại trả lời câu hỏi của người đàn ông này, có lẽ vì Trang Duệ làm cho người ta cảm thấy thân thiết, giống như nói chuyện với bạn bè, vì vậy mà thuận miệng nói.

- À, cửa hàng này của nhà cô đã mở rất nhiều năm, khi còn bé tôi cũng thường chạy đến đây chơi, nhưng thật sự không mua nổi những thứ ở đây.

Trang Duệ nhớ đến tình huống năm xưa mình và Đại Xuyên đi dạo khắp cửa hàng Thạch Đầu Trai, bây giờ thật sự không khỏi có chút cảm khái.

- Này, không phải anh muốn gia công sao? Lấy tài liệu ngọc thạch ra, tôi xem xét một chút...

Ổ Giai bị những lời nói của Trang Duệ làm cho có hơi ngây người, tôi và anh cũng không quá thân quen, nói với tôi những thứ kia thì có tác dụng gì. Vì vậy lúc này giọng điệu có chút bất thiện, câu xưng hô ngài trở thành anh.

Trang Duệ lại không chú ý đến sự biến hóa trong cách xưng hô của cô gái trước mặt, vừa rồi hắn đã quan sát cẩn thận những vật phẩm được chạm trổ ở đây, tạo hình rất tinh tế, biểu hiện của con người hoặc động vật đều rất sống động, thậm chí còn tốt hơn những vật phẩm trang sức mà Tần Huyên Băng đưa cho hắn.

Trang Duệ thông qua quan sát mà biết được tay nghề của ông nội cô gái kia là như thế nào, vì vậy mà hắn lấy khối phỉ thúy đế vương lục to như quả trứng gà từ trong túi quần ra, sau đó cẩn thận đưa cho Ổ Giai.

Ổ Giai thấy bộ dạng của Trang Duệ thì trong miệng thầm nói:

- Có tài liệu gì mà tỏ ra thần bí như vậy?

Sau khi nhận lấy thì Ổ Giai cảm thấy tay phải của mình trầm hẳn xuống, nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn, trong đầu chợt có một nhận định: Vật này là một loại có màu sắc thủy tinh hữu cơ.

Ổ Giai không cần quan sát kỹ cũng có ý nghĩ này, vì bây giờ có rất nhiều thương nhân bất lương cầm những vật phẩm được làm thành từ thủy tinh hữu cơ hoặc nhựa cây để đến cửa hàng đổi vật phẩm, hơn nữa cửa hàng Thạch Đầu Trai cũng từng dính vào một trường hợp như vậy, đã từng có người đến bán một sợi dây chuyền cho cửa hàng.

Nhưng Ổ Giai nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ của mình, vì sau đó bàn tay của nàng cũng cảm giác được mặt ngoài của khối phỉ thúy có hơi ráp, bên ngoài có một lớp đá kết tinh rất mỏng, hơn nữa không phải dùng nhựa cao su để phủ lên, điều này nói rõ nó không phải là phỉ thúy giả.

Ổ Giai vốn có chút không quan tâm nhưng lúc này lại chợt căng thẳng, vừa rồi nàng đặt phỉ thúy trong lòng bàn tay để xem xét, bây giờ nàng cầm lấy một chiếc hộp trang sức trống, đặt lên quầy, lại mở đèn ánh sáng mạnh mà thường dùng khi khách hàng cần lựa chọn phỉ thúy lên, sau đó lấy ra một chiếc kính lúp, cẩn thận quan sát phỉ thúy.

Ổ Giai càng xem càng kinh hãi, vì từ nhỏ đang đã đi theo sau lưng để nhìn ông tạo hình ngọc thạch, dù là phỉ thúy loại nào, dù là dương chi ngọc thì nàng đều có thể phân biệt dược thật giả. Hơn nữa nàng cũng được nhiều lần được thấy ngọc thạch cực phẩm, nhưng khối phỉ thúy trước mắt lại làm cho nàng khiếp sợ và trầm mê.

Khối ngọc hầu như trong suốt, màu sắc sâu sắc như cặp mắt tình nhân làm cho người ta say mê. Ổ Giai tuy đã phân biệt được không ít cực phẩm ngọc thạch nhưng tất cả nếu so với khối phỉ thúy trước mặt thì chỉ là rác rưởi, giữa hai bên chẳng khác nào là thảo dân và đế vương, căn bản không thể nào có bất kỳ tính chất gì để so sánh.

- Điều này... Cái này... Đây là phỉ thúy đế vương lục cấp thủy tinh sao?

Ổ Giai đã quên mất ý nghĩ ban đầu của mình, dù nàng có nhớ cũng không dám nói đây là một khối phỉ thúy chất lượng bình thường, vì trước mặt phỉ thúy đế vương lục thì tất cả những mặt hàng trong cửa hàng của nàng đều chỉ đáng ném ra đường mà thôi.

- Chất lượng phỉ thúy là tốt chứ?

Trang Duệ mở miệng hỏi, hắn đã nhìn ra sự biến đổi về thái độ của cô gái, vì vậy mà cố ý đùa một chút.

- À, không phải chỉ là tốt, mà là cực kỳ... Rất tốt. Tiên sinh, ngài chờ chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông nội, à... Thật xin lỗi, khối phỉ thúy này quá trân quý, hay là để cho ngài bảo quản thì hơn...

Ổ Giai không thể nào nhìn ra những ý nghĩ ẩn sâu trong câu nói của Trang Duệ, nàng có chút bối rối, nói chuyện cũng lắp bắp rối loạn. Đừng nói là nàng chưa từng gặp, dù là ông nội của nàng thì thời tuổi trẻ cũng chỉ được nhìn qua một khối phỉ thúy đế vương lục mà thôi, nhưng khi đó ông còn chưa là người có nhiều kinh nghiệm, không được giao cho tạo hình, mà Ổ Giai cũng biết rõ ông mình luôn không cam lòng.

Vì vậy lúc này Ổ Giai mới vội vàng muốn báo cho ông mình, nhưng sau khi nàng chạy đi được vài bước thì phát hiện khối phỉ thúy vẫn được mình cầm trong tay, vì thế lại có ý nghĩ muốn trả nó lại cho Trang Duệ.

Thật ra Trang Duệ cũng có chút nhận thức nông cạn với phỉ thúy, hắn tuy có thể nhận ra khối phỉ thúy của mình là đế vương lục và giá cả của nó, nhưng hắn thật sự còn chưa biết được địa vị của đế vương lục trong ngành ngọc thạch.

Đế vương lục thủy tinh chính là đại biểu cho sự độc nhất vô nhị, cái tên cũng chứng tỏ nó là độc tôn, khí phách cực mạnh.

Cũng không phải tất cả phỉ thúy có màu xanh lục đều được gọi là đế vương lục, ví dụ như những khối phỉ thúy có màu xanh giống như khối phỉ thúy này, nhưng vì độ trong không đạt đến cấp thủy tinh, vì vậy mọi người chỉ có thể gọi là Dương lục hay Mãn lục, chỉ có phỉ thúy cấp thủy tinh và có màu xanh cực đẹp mới có thể tự xưng là đế vương lục, nó đại biểu cho sự tôn quý, là vua của tất cả các loại phỉ thúy.

Đừng nói là người thường, có rất nhiều thương nhân châu báu cả đời không được thấy phỉ thúy đế vương lục, mà những vật phẩm trang sức được tạo hình từ đế vương lục đã nhiều năm thậm chí là vài chục năm chưa tuồn ra thị trường, nếu có thì cũng bị người ta tranh nhau mua hết sạch

- Tiên sinh, mời anh ngồi, mời anh uống nước, xin hỏi anh họ gì? Xưng hô thế nào?

- Tôi họ Trang, gọi tôi là Trang Duệ thì được...

Trang Duệ thấy cô gái đặt điện thoại xuống và kích động trở về, thậm chí trên chóp mũi còn vã mồ hôi trong cửa hàng đầy hơi lạnh, điều này chứng tỏ nàng thật sự choáng váng, kinh ngạc, tất nhiên phần nhiều là hưng phấn.

- Vâng, Trang tiên sinh, ông nội của tôi một lúc nữa sẽ đến.

Ổ Giai là một người quản lý cửa hàng đá quý này, tất nhiên lúc này nàng sẽ thầm định giá, có hay không mua được một chút đế vương lục từ trong tay Trang Duệ, cũng không cần nhiều, chỉ nhỏ như móng tay để có thể làm ra một mặt dây chuyền, như vậy cũng đủ làm trấn bảo của cửa hàng rồi.

- Gọi tôi là Trang Duệ thì được, cũng không nên gọi là tiên sinh, tôi cũng không quen...

Trang Duệ uốn nắn cách xưng hô của Ổ Giai, cũng không phải hắn chẳng muốn lôi kéo làm quen với cô gái kia, nhưng gọi một tiếng tiên sinh làm hắn cảm thấy thật sự không thoải mái. Vì sắp tới hắn sẽ làm nghiên cứu sinh, gần đây hắn tham dự sâu vào trong ngành khảo cổ, thấy tiên sinh chính là dùng để gọi thầy, mà Trang Duệ cũng không có ý định muốn làm thầy kẻ khác.

- Được rồi, tôi là Ổ Giai, bây giờ xem như chúng ta đã quen.

Ổ Giai nói rồi vươn tay ra với Trang Duệ, nàng đang nghĩ ngợi nên lôi kéo làm quen với Trang Duệ như thế nào. Vì phỉ thúy đế vương lục thủy tinh thật sự là khó gặp, nếu có thể mua được thì sẽ làm cho danh tiếng của Thạch Đầu Trai bùng phát ra khắp nơi.

Trang Duệ bắt tay với Ổ Giai, sau đó hắn đưa mắt đánh giá bốn phía, lại mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, Ổ Giai, tôi nhớ trước kia chỗ này của cô có một người đàn ông trung niên, có phải là trưởng bối đã giao cửa hàng lại cho cô rồi?

Cũng không phải là Trang Duệ nói chơi, chủ yếu là những nghề như đồ cổ và đá quý, chính là nơi thường bị người ta náo loạn nhiều nhất, có những người mua vật phẩm quay về, sau đó kiểm tra và cảm thấy mình chịu thiệt, vì thế mà tìm đến tận cửa để trả hàng. Bình thường thì những cửa hàng như vậy sẽ có một người lớn tuổi làm chủ đạo, mà một người như Ổ Giai căn bản chẳng có thể làm được như vậy.

Ổ Giai nghe được lời của Trang Duệ thì có chút sững sốt, vẻ mặt có chút đau thương, sau đó nàng mới khẽ nói:

- Bố mẹ tôi năm ngoái đi ra nước ngoài du lịch quay về thì gặp tai nạn xe hơi, cửa hàng này là tâm huyết của cả đời ông tôi, cũng không thể để nó suy sụp, vì vậy mà tôi mới đến đây.

Ổ Giai tuy từ nhỏ đã được dạy bảo và sống trong ngọc thạch, nhưng trước đó nàng cũng chẳng có ý nghĩ kế thừa gia nghiệp, chỉ là sau khi cha mẹ gặp tai nạn xe và qua đời thì ông nội gặp phải đả kích, căn bản không để ý đến cửa hàng, vì vậy nàng mới từ chức ở công ty cũ và quay về Thạch Đầu Trai.

Sau khi ông nội của Ổ Giai rơi vào tình huống kẻ đầu bạc khóc kẻ đầu xanh, hơn nữa tuổi tác đã cao, sức khỏe nhanh chóng suy sụp. Bây giờ trong cửa hàng có nhiều vật phẩm là do đệ tử của ông tạo hình ra, ông lão cũng rất ít khi đến đây.

Trang Duệ thấy Ổ Giai rưng rưng trước mắt mà cũng không biết nói sao cho phải, không ngờ chỉ thuận miệng nói mà lại động đến chuyện thương tâm của người ta. Người thân qua đời thật sự là nổi đau khó thể nào dùng lời để an ủi, không thể nào bù đắp được, vì vậy Trang Duệ thật sự có chút luống cuống tay chân.

- Tiểu Giai, con nói xem phỉ thúy đế vương lục kia để ở chỗ nào? Cho ông xem qua...

Khi Trang Duệ có chút xấu hổ thì một âm thanh già nua chợt truyền đến, hắn xoay mặt nhìn, là một ông lão tóc trắng, hai đầu lông mày có chút u buồn đang chống trượng đi vào trong cửa hàng.

- Ông nội, ngài đi chậm một chút, phỉ thúy ở chỗ này...

Ổ Giai thấy ông nội đi vào thì vội vàng lau nước mắt rồi tiến lên nghênh đón, nàng cũng không dám lộ ra vẻ tưởng niệm trước mặt ông mình, vì sợ rằng sẽ làm ông đau lòng vài ngày.

Sau khi ngồi xuống một chiếc ghế ở trước quầy thì ông lão đeo kính vào, lúc này mới tiếp nhận phỉ thúy mà Ổ Giai đưa đến, sau đó mở đèn ánh sáng mạnh để cẩn thận xem xét.

Khi ông lão cầm lấy khối phỉ thúy thì ánh mắt cực kỳ chuyên chú, điều này làm người ta sinh ra cảm giác như trẻ đi vài chục tuổi, nhưng Trang Duệ ở ngay bên cạnh, cũng thấy bàn tay phải của ông cụ cầm khối phỉ thúy có hơi run rẩy.

- Màu sắc như trúc trong rừng, sáng trong như nước suối nguồn, không có chút tì vết nào, thật sự là ngọc tốt... Ngọc tốt, ngọc tốt khó gặp...

Sau khi xem xét một lúc lâu, ông lão cuối cùng cũng buông khối phỉ thúy trong tay xuống, liên tục nói ba tiếng tốt. Cả đời lão chơi ngọc thạch thì đây cũng chỉ là lần thứ hai được gặp phỉ thúy đế vương lục, vì thế trong lòng không khỏi có chút kích động.

- Tiểu tử, khối phỉ thúy này là của cậu phải không? Cậu rất may mắn, một ông lão như tôi đây cả đời cũng không có được một khối phỉ thúy đế vương lục như thế này.

Ông lão buông khối phỉ thúy ra rồi đưa mắt đánh giá Trang Duệ, với ánh mắt và kinh nghiệm của lão thì thật sự mạnh hơn cháu mình rất nhiều. Vừa rồi lão vừa cầm vào khối phỉ thúy thì dùng tay ma xát bên trên, cảm thấy có hơi ráp, vì vậy mà biết khối phỉ thúy này vừa mới lấy từ trong nguyên thạch ra chưa lâu.

Nhưng nhìn cách ăn mặc của Trang Duệ thì không giống như kẻ có tiền, vì thế mà ông lão mới nói vận may của Trang Duệ là rất tốt.

Trang Duệ là một người rất hào phóng trong phương diện mua nhà mua xe và đầu tư, nhưng thuở nhỏ quen sống cơ hàn, vi vậy cũng không phải quá thích thú trước những món hàng hiệu và phục sức đắt tiền.

Khi Trang Duệ ở Trung Hải thì Tần Huyên Băng có mua cho hắn vài bộ quần áo có cấp bậc cao, nhưng hắn mặc lên người mà cảm thấy không mấy tự nhiên, vì thế bây giờ chỉ mặc một bộ quần áo từ vài chục đến vài trăm đồng trong cửa hàng bình thường, dưới chân là một đôi giày thể thao mua từ Thiểm Tây, mặt đầy bụi đường.

Trang Duệ cười cười, hắn cũng không phủ nhận lời nói của ông lão, hắn mở miệng nói:

- Ha ha, cũng coi như là may mắn, lão nhân gia, ngài xem khối phỉ thúy này có thể tạo ra được bao nhiêu vật trang sức?

- Tạo ra vật trang sức? Tiểu tử, cậu muốn dùng nó làm vật trang sức sao? Như vậy thật sự là phung phí của trời đấy.

Ông lão nghe vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, phỉ thúy đế vương lục thủy tinh tốt nhất là chế tác vòng tay, sau đó là mặt dây chuyền, dù là bông tai hay nhẫn cũng có cấp bậc rất cao, giá trị cũng khá đắt đỏ. Cũng không phải nói dùng phỉ thúy đế vương lục thủy tinh làm vật trang sức là không tốt, nhưng vì vật trang sức sẽ đeo bên trong quần áo, thường dùng làm bùa bình an, giá trị tương đối thấp hơn so với những món trang sức lộ ra bên ngoài.

- Lão nhân gia, tôi muốn làm vật trang sức, cũng không có ý muốn bán, chẳng qua muốn làm cho người nhà đeo.

Giọng điệu của Trang Duệ rất kiên định, tuy thứ này có giá trị xa xỉ nhưng lúc này hắn cũng không thiếu tiền, hơn nữa những vật chỉ có thể cầu như thế này mà bán đi thì cũng có chút đáng tiếc.

- Tiểu tử, đi vào trong nhà nói chuyện, nếu là hai năm trước thì tôi có thể giúp cậu tạo hình, bây giờ thì...

Ông lão nghe thấy Trang Duệ muốn làm vật trang sức thì trên mặt có hơi buồn, lão đứng lên mời Trang Duệ đi vào trong phòng nói chuyện.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-629)