Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 184

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 184: Mạch khoáng
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Cháu biết rồi, bác Cổ, ngài cứ yên tâm...

Trang Duệ cũng trở nên nghiêm túc, hắn chưa từng có kỹ năng sinh tồn ngoài hoang dã, hắn không có gì hơn ngoài cơ thể và linh khí, hắn biết rõ ngoài hoang dã nếu không có sự chỉ huy thống nhất thì dễ dàng sinh ra sai lầm.

Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, chuẩn hơn là mới năm giờ thì Trang Duệ đã bị người ta dựng dậy, hắn mặc quần áo tử tế đi ra khỏi căn nhà, sau đó chợt phát hiện trong sân đã đứng đầy người. Hắn đưa mắt đánh giá, ít nhất cũng cả vài trăm người, nhưng không ai ồn ào, không gian rất yên tĩnh.

Chính giữa sân là một cái bàn, bên trên đặt một cái đầu dê, còn có một mâm trái cây lớn, có lẽ dùng nó để cung phụng cho sơn thần, phù hộ những người tìm ngọc vào núi được bình an.

Nghi thức do Cổ Thiên Phong chủ trì, rất đơn giản, chỉ nói vài câu, sau đó mời rượu trời, đổ rượu xuống đất, mà mỗi người đàn ông chuẩn bị lên núi đều bưng một chén rượu uống cạn. Trang Duệ cũng được người ta đưa cho một chén rượu, nhưng may mà bên trong là rượu nho, nếu không thì uống vào cả chén thì cũng phải có hơn phân nửa số người nơi đây ngã xuống vì say.

Sau khi làm xong nghi thức thì đám người lập tức giải tán, các đội ngũ vào núi cũng tìm được người của mình, còn có một vài người đàn ông được người nhà đến tiễn chân, tình huống chợt có chút náo động.

- Anh Trang, tôi giới thiệu cho anh...

Trang Duệ đi tìm Trương Đại Chí, một lúc sau mới thấy Trương Đại Chí đang đứng cách mình mười mét vẫy vẫy tay, bên cạnh còn có ba người.

- Anh Trang, đây là anh Thiết Tử, đây là Vương Phi, còn chàng khờ này là Mãnh Tử, tuy cao lớn nhưng lại nhỏ tuổi hơn tôi. Lần này năm người chúng ta một tổ, bây giờ mọi người làm quen với nhau. Anh Trang là khách quý của Ngọc Vương Gia, anh ấy được cố ý sắp xếp đến tổ của chúng ta.

Trương Đại Chí bắt đầu mở miệng giới thiệu mọi người với nhau.

Khi Trang Duệ bắt tay với mọi người thì có đưa mắt đánh giá chung quanh, Thiết Tử Ca hơi lớn tuổi, khoảng ba bốn ba lăm gì đó, Vương Phi thì nhỏ tuổi hơn, tương đương với Trương Đại Chí, hai người này có tầm vóc giống nhau, nhìn qua có vẻ rất tinh anh.

Mãnh Tử lại là một người cao lớn rắn chắc, cao hơn mét chín, bộ dạng lại thật thà phúc hậu, sau khi nghe Trương Đại Chí gọi mình là chàng khờ thì cũng không tức giận mà chỉ cười ha hả không ngừng.

Thái độ của Thiết Ca và Vương Phi với Trang Duệ không nói là lãnh đạm nhưng cũng chẳng phải là nhiệt tình, bọn họ ít nhiều cũng cảm thấy có chút mâu thuẫn khi mang theo một người mới như Trang Duệ, dù sao thì trong đội ngũ có người mới thì sẽ ảnh hưởng đến việc tìm ngọc.

Mặt khác dựa theo quy củ của người tìm ngọc thì mỗi đội ngũ có người tìm được ngọc thạch thì phải chia đều, một người không có kinh nghiệm như Trang Duệ cũng sẽ được chia theo đúng quy củ, đây chính là nguyên nhân làm cho Thiết Ca và Vương Phi cảm thấy khó chịu. Nhưng Trang Duệ gia nhập vào đội ngũ là Ngọc Vương Gia phân phó, hai người bọn họ cũng không thể nào tỏ ra không nể mặt.

- Tiểu Trang và các cậu, cùng đến đây...

Cổ Thiên Phong và A Địch Lạp đứng cách đó không xa, cả hai vẫy tay với nhóm Trang Duệ, vì vậy mà mọi người cùng đi đến.

Cổ Thiên Phong chỉ vào một ba lô lớn cao hơn một mét ở bên cạnh rồi nói với Trang Duệ:

- Vật này chính là bác Điền đặc biệt chuẩn bị cho cậu, à, cây trượng này chính là thứ mà bác Điền rất thích, cũng cho cậu sử dụng.

Cổ Thiên Phong vừa nói vừa đưa cây trượng trên tay mình cho Trang Duệ rồi tiếp tục:

- Trên tay cầm của cây trượng này có một cơ quan nhỏ, à, dùng ngón tay ấn trên đỉnh thì phía trước sẽ xuất hiện móng vuốt, bình thường có thể chụp lại những khối đá to như nắm tay, sau đó chỉ việc cúi người lấy khối đá lên, thứ móng vuốt này làm bằng hợp kim, rất chắc chắn, cậu mau cám ơn bác Điền đi.

- Ha ha, không cần cảm ơn tôi, nếu cậu không biết gì về ngọc thạch thì tôi cũng sẽ không đưa thứ này cho cậu, nhưng tôi nói trước, lần này nếu tìm được thứ gì tốt thì nhất định phải bán cho tôi đấy.

A Địch Lạp khoát tay áo rồi nói với đám người Trương Đại Chí:

- Có phải trong tâm ý của các anh đang phàn nàn là ông lão tôi sắp xếp một người mới vào đội ngũ không?

- Không, không, bác Điền cứ nói đùa.

Đám người Thiết Tử vội vàng lắc đầu phủ nhận, trong lòng tuy có rất nhiều bất mãn nhưng cũng không dám biểu lộ trước mặt Ngọc Vương Gia, vì giới ngọc thạch ở Tân Cương này không ai dám động vào Ngọc Vương Gia.

- Các anh đừng xem thường Tiểu Trang trẻ tuổi mà lầm, cậu ấy là một trong các vị chủ tịch của hiệp hội ngọc thạch quốc gia, trình độ giám định ngọc thạch cũng không thua kém tôi, có cậu ấy đi theo thì xem như đám tiểu tử các cậu có phúc...

A Địch Lạp nói làm cho đám người Thiết Tử thật sự giật mình, bọn họ vốn tưởng rằng Trang Duệ là con cháu của Cổ lão gia tử, lần này đi theo chỉ là muốn du lịch vui vẻ mà thôi. Bây giờ bọn họ nghe ra thân phận của Trang Duệ thì lập tức hoảng sợ, phải biết rằng Ngọc Vương Gia cũng chỉ là một vị chủ tịch của hiệp hội ngọc thạch quốc gia mà thôi.

- Khụ khụ, bác Điền cứ nói quá, anh Thiết Tử và mọi người đều là những người tìm ngọc có kinh nghiệm, cháu cần phải học tập nhiều...

Trang Duệ lên tiếng khiêm tốn, hôm qua Cổ lão đã nói cho hắn biết về đội ngũ của mình, nhưng Trang Duệ với ánh mắt đặc thù của mình thì tràn đầy tự tin, căn bản không cần khiêm tốn quá phận.

- Được rồi, các cậu đi dùng cơm đi, xe tải sắp xếp xong, hai mươi phút sau sẽ xuất phát...

Sau khi bác Điền nói xong thì Trang Duệ tiến lên nhấc cái ba lô dưới đất lên, thứ này cũng không nhẹ, phải gần năm chục cân, cũng không phải hắn không thể đeo vác được, nhưng nếu đưa thứ này lên núi thì sợ rằng cũng chẳng đi được xa.

- Anh Trang, để đó cho tôi...

Mãnh Tử đứng lên sau lưng Trang Duệ, sau đó dùng một tay cầm ba lô, khẽ hất ba lô đặt lên vai giống như không có gì, điều này làm cho Trang Duệ liên tục tặc lưỡi.

Trong một góc sân có sắp xếp khá nhiều tô lớn, bên trong là cháo, bên cạnh bàn còn được bày rất nhều bánh bao bánh quẩy, vài cô gái đang ở đó phát cháo cho mọi người. Sau lưng các cô gái là khá nhiều ba lô lớn nhỏ, Trang Duệ có thể thấy bên trong ba lô đều có phích đựng nước.

Trang Duệ phát hiện mỗi người đến lấy cháo đều mang theo một cái ba lô nhỏ, đợi đến khi nhận cháo thì cũng nhận luôn cả nước nóng. Trang Duệ mở ba lô của mình ra nhìn, bên trong có một chiếc bình quân dụng màu xanh, còn có thịt hong khô và bánh mì loại lớn được dùng vải dầu bọc quanh, đây chính là lương thực của bọn họ những ngày lên núi.

Lúc dùng cơm thì Trương Đại Chí giới thiệu về người cầm đầu, Thiết Tử là một người tìm ngọc lâu năm, từ năm mười bốn mười lăm tuổi đã theo người lớn lên núi, cực kỳ quen thuộc dãy Côn Lôn và sông Ngọc Long Khách Thập Hà, mà kinh nghiệm tìm ngọc tất nhiên sẽ rất phong phú.

Vương Phi là chiến hữu của Trương Đại Chí, đã cùng nhau lên núi vài lượt, kỹ thuật bắn súng rất tốt, mà khẩu súng duy nhất của nhóm là do hắn nắm giữ. Mãnh Tử có cơ thể cường tráng, những chuyện cắm trại nhổ trại đều là do hắn quản. Còn Trương Đại Chí, người này có năng lực sinh tồn ngoài hoang dã rất mạnh, lần đầu tiên hắn lên núi tìm ngọc đã bị thất lạc với đội ngũ của mình, dưới tình huống không có lương thực tiếp tế, hắn ở trong núi gần hai mươi ngày và có thể bình yên đi ra.

Nếu nói theo chỉnh thể thì đội ngũ tìm ngọc của Trang Duệ coi như rất tốt, có lẽ vì suy xét đến vấn đề an toàn, có lẽ cũng vì lo lắng đây là lần đầu tiên Trang Duệ lên núi tìm ngọc nên Ngọc Vương Gia mới cố ý sắp xếp như vậy.

Đến sáu giờ thì một tiếng còi vang lên, những người đang ngồi xổm ăn uống đều đứng lên, dựa theo quy củ trước nay thì đã đến giờ lên xe, nếu không sẽ bị trễ giờ.

- Nhanh lên, tất cả đều lên xe...

- Con khỉ con này, chạy đi đâu nãy giờ vậy? Mau lên xe.

- A Giải Ni Ngõa, còn không nỡ xa rời bể cá(con cái) sao? Có muốn đưa theo luôn không, đến tối còn có hạng mục giải trí?

Đủ mọi âm thanh vang lên trong khoảng sân, các đội ngũ lên tiếng kêu gọi các thành viên của mình, một thanh niên Duy tộc mới kết hôn không lâu đang cáo biệt vợ con của mình, vì vậy mà làm cho đám người chung quanh lên tiếng ồn ào.

Cậu thanh niên này đi lên núi để đổi ca cho nhóm người khai khoáng bên trên, chuyến đi này có lẽ phải mất gần nửa năm, vì vậy mà vợ con đều có chút không nỡ, đứng đó nức nở liên hồi.

Bên ngoài có dừng lại tổng cộng sáu chiếc xe, chỉ có một chiếc xe khách, tất cả những chiếc còn lại đều là xe tải lớn, nhóm người Trang Duệ tất nhiên là lên chiếc xe khách, sau khi ngồi xuống thì Trương Đại Chí hào hứng nói với Trang Duệ:

- Anh Trang, lần này coi như được hưởng hào quang từ anh, những năm trước tôi chỉ có thể ngồi xe tải lên núi mà thôi...

Có lời nói trước đó của Ngọc Vương Gia thì thái độ của Thiết Tử và Vương Phi với Trang Duệ cũng nhiệt tình hơn hẳn, bọn họ không phải là con buôn, mỗi năm đều phải trông chờ vào cơ hội được lên núi để kiếm tiền, tất nhiên bọn họ sẽ không muốn mang theo người mới, nhưng nếu Trang Duệ có sở trường giám định ngọc thạch, như vậy sẽ không còn giống như trước đó.

Trên núi có rất nhiều ngọc thạch khó phân biệt, mỗi người chỉ có thể mang vác được khối lượng có hạn, nếu có Trang Duệ đi theo thì có thể chọn lựa những ngọc thạch quý để đưa xuống, một chuyên gia giám định sẽ có tác dụng rât lớn với bọn họ.

- Anh Trang, không được quay đầu lại, đây là quy củ.

Những tiếng cười ngắn ngủi vang lên trong xe, đoàn xe chậm rãi tiến lên, Trang Duệ ngồi trong xe thấy phía sau vang lên tiếng quát tháo, vì vậy hắn muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại bị Trương Đại Chí kéo lại.

Những người tìm ngọc ở trên những chiếc xe tải phía trước đều đưa mắt nhìn về phía trước, không nhìn ra sau, có chút tráng khí tráng sĩ ra đi không quay đầu.

Hòa Điền nằm dưới chân núi Côn Lôn, sau khi xe chạy được hơn một giờ thì địa thế dần cao hơn.

Mọi người đều biết đến dãy núi Côn Lôn từ trong những truyện thần thoại, đây là phía tây cao nguyên Pamir, cả dãy núi dài hai ngàn năm trăm kilomet, cao hơn mặt nước biển từ 5500 đến 6000 mét, cao nhất chính là điểm giao giới giữa Tân Cương và Thanh Hải, lên đến 6600 mét.

Tương truyền Côn Lôn là nơi ở của Tây Vương Mẫu, có hồ Dao Trì trong nhiều truyền thuyết, có Hắc Hải cao hơn mặt nước biển 4300 mét, hồ xanh trong, chim cò thành đàn, động vật hoang dã ẩn hiện, muôn hình vạn trạng.

Cách Hắc Hải không xa chính là Ngọc Hư Phong và Ngọc Châu Phong tương truyền chính là nơi mà Khương Thái Công tu luyện ngũ hành đại đạo bốn mươi năm, nơi đây mây gió lượn lờ, đỉnh núi tuyết phủ, là một thắng cảnh. Phía bắc chính là con suối Côn Lôn, là một con suối lớn nhất và không bị đóng băng ở dãy Côn Lôn.

Con suối không đông này tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời, số lượng nước khá nhiều và ổn định, theo truyền thuyết thì đây chính là nơi Tây Vương Mẫu lấy nước để điều chế Quỳnh Tương Ngọc Dịch(rượu ngon), vì chất lượng của nước là rất tốt. Đồng thời trong dãy Côn Lôn cũng có sông ngầm, nước chảy ăn mòn nham thạch tạo nên nhiều vách đá dựng đứng, là những kỳ quan hiểm yếu và cực đẹp.

Dù nhóm Trang Duệ phải đi sâu vào trong dãy Côn Lôn nên dù là tháng sáu vẫn phải mang theo những chiếc áo bông dày đặc, phải biết rằng những ngọn núi quanh năm tuyết đọng ở Côn Lôn là rât nhiều.

Xe hơi leo lên sườn núi, Trang Duệ phát hiện cây cối ở những nơi đi qua đều thấp bé, cũng không to lớn như ở phương nam. Vừa rồi đi qua một sườn núi thì Trang Duệ còn thấy một bầy lừa hoang, hắn vừa lấy máy chụp hình ra thì âm thanh ầm ầm của xe hơi làm cho những con lừa chạy tán loạn.

Xe hơi chạy hơn ba giờ đường núi, nếu đưa mắt nhìn những ngọn núi cao ở phương xa, có thể rõ ràng thấy những đỉnh núi trắng xóa.

Dựa theo những gì Trương Đại Chí đã nói thì chỗ này cao hơn mặt nước biển 3000 mét, đến đây thì người bình thường nhiều ít gì cũng sinh ra phản ứng với cao nguyên, nhưng trải qua hành trình vừa rồi mà Trang Duệ cũng không sinh ra cảm giác khó chịu. Hắn chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, Bạch Sư không đi theo, nếu không sẽ có thể được hưởng thụ cảm giác khi đến những đỉnh núi tuyết lớn.

- Anh Trang, đã sắp đến rồi, anh có thấy miệng núi kia không? Nơi đó chính là trạm trung chuyển.

Nhóm Trương Đại Chí đã đi nhiều lần, bọn họ cũng đã sớm quen, sợ Trang Duệ cảm thấy buồn nên cố gắng lên tiếng làm sông động bầu không khí.

Xe chạy qua miệng núi, xuất hiện một con suối nước chảy xuôi róc rách, Trang Duệ chợt thấy ở phương xa có một ngọn núi.

Đây là ngọn núi "Lão Đầu Vọng Sơn", truyền thuyết cổ đại kể rằng có một ông lão có con vào núi Côn Lôn tìm ngọc chưa về, ông lão ngồi canh gác ở miệng núi đi vào dãy Côn Lôn, ngày qua ngày, năm qua năm.

Cứ ngày ngày qua đi lại có nhiều người tìm ngọc từ bên trong đi ra, ông lão mệt mỏi chờ ở bên ngoài lại không thấy bóng dáng con mình, vài ngàn năm qua đi ông lão vẫn ngồi đó lặng yên, canh gác, là một ngọn núi chờ đợi.

Ngoài Dao Trì của Vương Mẫu thì trên núi Côn Lôn còn có rất nhiều truyền thuyết rất hay, rất đẹp.

Nhưng sau khi xuống xe thì dãy Côn Lôn lại làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác không phải xinh đẹp như người ta hay nói.

Địa điểm xuống xe là một trạm trung chuyển, dù là những người vào núi tìm ngọc, công nhân thay ca khai khác khoáng hay những kẻ đi khảo sát đều phải dừng lại ở chỗ này, trên mặt đất rộng cả ngàn mét vuông này vứt đầy túi ni lông, rất bẩn.

Nói là trạm trung chuyển nhưng thực chất nơi đây chỉ có một căn nhà hai lầu, bên cạnh còn có một cái lều, bên trong có bốn năm con lạc đà, điều này làm cho Trang Duệ đưa mắt nhìn qua vài lượt.

Đoàn xe của Trang Duệ dừng lại trước căn nhà lầu, sau đó đám người chạy vào trong căn nhà như ong vỡ tổ. Trang Duệ không biết chuyện gì xảy ra, hắn đứng ngây người một lúc lâu, phát hiện bên cạnh mình vốn có vài trăm người nhưng bây giờ chỉ còn một mình mình, ngay cả Trương Đại Chí cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.

Trang Duệ nhìn đám đông chen chúc mà không có hứng thú chen vào, bốn năm phút sau đám người mới tản ra một chút, sau đó hắn thấy Trương Đại Chí đi ra mang theo hai cái ca tráng men.

- Anh Trang, anh ăn đi, đây là bữa cơm nóng cuối cùng khi vào núi, vì tiếp tục đi vào thì chuyện nhóm lửa dùng cơm là rất hạn chế, đại đa số thời gian đều chỉ có thể sử dụng những thứ thức ăn khô mà chúng ta mang theo thôi.

Trương Đại Chí đưa một cái ca tráng men cho Trang Duệ, bên trong có hai cái bánh bao, bên dưới còn có súp thịt dê, từ sáng đến giờ đã qua năm giờ, Trang Duệ cũng đã rất đói, vì vậy mà nhận lấy ca và bắt đầu ăn ngay.

Sau khi dùng cơm xong thì các tổ tập hợp lại bắt đầu xuất phát vào trong núi, có những đội ngũ chỉ có hai người, Trang Duệ biết đó đều là những người có kinh nghiệm tìm ngọc cực kỳ phong phú, bọn họ không muốn đi cùng lính mới, sợ sẽ lấy hết phần phân chia, vì vậy một đội ngũ thường là những bạn bè lâu năm hoặc thân nhân trong nhà mình.

- Anh Trang, Vương Gia nói tôi trước tiên đưa anh đến xem xét mỏ khoáng, sau đó mới đi vào núi tìm ngọc, anh thấy thế nào?

- Đại Chí cứ sắp xếp, tôi đi theo mọi người là được.

Trang Duệ cũng không quên những lời Cổ Thiên Phong nhắc nhở trước khi đi vào đây.

- Chúng ta đi thôi...

Trương Đại Chí lên tiếng với đám người Thiết Tử, sau đó đi theo đám công nhân khai khác khoáng vào trong núi.

Trạm trung chuyển cách mỏ khai thác hơn mười kilomet, bình thường khi có ít người đi đến sẽ được cưỡi lạc đà đi vào, nhưng hôm nay rõ ràng là không được, người nhiều mà lạc đà thì ít, hơn nữa lạc đà chỉ có thể vận chuyển những vật tư sản xuấ và cuộc sống, thợ mỏ phải đi bộ. Trang Duệ đưa mắt nhìn quanh, những công nhân khai thác mỏ dều là người Duy tộc.

Nếu ở trên đất bằng thì mười kilomet sẽ không là vấn đề gì với bất kể người nào, nhưng khi đi đến độ cao ba bốn ngàn mét so với mặt nước biển thì lại khác biệt, thiếu dưỡng khí sẽ làm cho người ta ngột ngạt khó thở, đặc biệt là những công nhân không có kinh nghiệm, sẽ cảm thấy đau đầu như đeo vòng kim cô, mỗi bước đi đều tim đập chân run, thở hổn hển.

Phía trước là vài con lạc đà vận chuyển vật tư, những công nhân theo sát phía sau, tuy không phải quá quen thuộc nhưng bọn họ đều phải cắn răng tiến bước.

Trang Duệ thì lại khá tốt nhưng cái ba lô nhỏ trên người lại nặng hơn trước rất nhiều, hắn nhìn Mãnh Tử đang vùi đầu đi phía trước mà không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Con suối chảy róc rách trong khe núi giống như một bản nhạc nhẹ giữa không gian hùng vĩ.

Những cây thân bụi mọc trong sơn cốc và chân núi giống như cô linh, bên dưới chân đầy đá cuội, người ta có thể đưa mắt để tìm kiếm ngọc.

Lịch sử tìm ngọc ở Trung Quốc đã rất lâu đời, nghe những lời Trương Đại Chí nói thì những khối đá cuội mòn nhẵn bên dưới cũng không phải là kết quả nước chảy bào mòn mà là do bàn chân người ma xát.

- Sao những khối ngọc này không ai lấy đi?

Trang Duệ chỉ vào một khối nguyên liệu ngọc thạch to như nắm tay ở ven đường rồi hỏi, tuy nó rõ ràng đã lộ ra chất ngọc nhưng phẩm chất quá bình thường, khốn nổi nó cũng là ngọc.

Trương Đại Chí lắc đầu nói:

- Ngọc tốt đều đã bị lấy đi, những thứ đặt ở ven đường đều là chuẩn bị dùng xe lôi đi.

Đám người Trang Duệ đều không ngờ vì nguyên nhân giá ngọc lên như gió mà hai năm qua hơn hai trăm ngàn người chen nhau đi vào đây, đừng nói là ngọc thạch ở ven đường, ngay cả đáy cốc bên dưới kia cũng bị đào sâu ba mét.

Khi mọi người đang nói chuyện thì một chiếc xe máy kéo từ trên núi chạy xuống, tuy đường núi không phải rất dốc nhưng cũng chẳng dễ chạy, máy kéo chạy xuống với tốc độ khá chậm cũng làm cho Trang Duệ kinh hãi, trong xe có hai người ngồi.

- Các tiểu tử, đi lên làm việc cho tốt, ha ha...

Khi đi ngang qua bên cạnh nhóm Trang Duệ thì người đàn ông chạy máy kéo chợt hô lên một câu, nhưng bộ dạng người này chạy xe có chút buồn cười, mặt đường xóc nảy làm cho mông của hắn căn bản không dính lên ghế, lại lắc lư như động kinh, làm cho mọi người nhìn thấy vậy mà cười ha hả.

Khi máy kéo chạy qua thì Trang Duệ mới phát hiện ở phía sau còn có một người, người này liên tục nhặt những khối nguyên liệu ngọc thạch xấu bị vứt lại ở bên đường ném vào thùng xe.

Hai giờ sau mọi người cũng đi đến khu vực khai thác mỏ, những con chó săn chào đón mọi người bằng tiếng sủa vang dội.

- Anh Trang, chúng ta xuốn mỏ xem xét, sau đó sẽ rời khỏi chỗ này.

Dù được Ngọc Vương Gia phân phó nhưng nhóm Trương Đại Chí cũng không muốn mất thời gian ở chỗ này, dù sao thì những năm gần đây người vào núi tìm ngọc cũng quá nhiều, anh chậm chân một bước thì ngọc tốt sẽ bị người ta lấy đi.

Khi nhóm Trương Đại Chí đi đến hầm mỏ thì có người ra tiếp đón, sau khi nghe nói Ngọc Vương Gia sắp xếp người đến tham quan thì người đàn ông trung niên tiếp đón cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa nóhm Trang Duệ vượt qua một con đường núi, đi lên mỏ quặng ở phía trên.

Hiện ra trước mắt Trang Duệ chính là một vách núi cao vài chục mét, chỉ là thân núi đã bị công nhân mở ra, mặt cắt trắng nõn vừa vặn đưa về phía ánh mặt trời buổi chiều, nó biến thành một chiếc gương phản quang làm cho Trang Duệ thật sự không thể nào mở mắt ra được.

Ai cũng nói ngọc chôn trong đá thì khó người nào biết được, nhưng lúc này ngọc lộ ra trước mắt và bừng sáng dưới ánh mặt trời, màu trắng thần kỳ làm cho người ta sinh ra ảo giác, ngay cả Trang Duệ cũng cảm thấy giống như hoảng hốt, giống như mình hóa thân vào trong đó.

Trong sách Thi Kinh Tiểu Nhã có viết: Trong núi có ngọc, khai thác ngọc có thể mở núi, lấy ra ngọc khoáng nguyên sinh. Lúc này Trang Duệ dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông trung niên, hắn chui vào trong hầm mỏ nghe nói sâu mười ba mét.

Mỏ quặng này chỉ cao rộng một mét, Trang Duệ chỉ có thể chậm rãi bò vào trong. Trước khi đi đến cái động thì hắn nghĩ rằng ngọc thạch bên trong sẽ nối liền thành một mảnh, bốn vách tường trong động sẽ đều là ngọc, nhưng hắn đi vào là bò đến đáy hang nhưng không thấy chút dấu vết ngọc thạch nào.

Sau khi Trang Duệ bò ra và hít vào một mớ bụi bặm, hắn hỏi người đàn ông trung niên dẫn đường tên là anh Tại:

- Thầy Tại, đây là khoáng ngọc sao? Nếu như vậy thì sao có thể khai thác được ngọc?

- Cậu à, đây chỉ là đang tìm mạch khoáng mà thôi, trước tiên xác định mạch khoáng mới có thể đào móc, không thể khai thác ngay, nếu không sẽ hủy diệt mạch khoáng, khóc cũng không kịp...

Sau khi nghe xong giải thích thì Trang Duệ mới xem như hiểu ra, thì ra khai thác ngọc khác với khai thác phỉ thúy, còn cần rất nhiều kỹ thuật.

Trước khi đến mỏ khoáng thì Trang Duệ nghĩ rằng khai thác loại ngọc bình thường này chỉ cũng giống như khai thác đá cẩm thạch, sẽ lấy ra từng mảng lớn, mà đến lúc này hắn mới thấy suy nghĩ của mình là buồn cười thế nào.

Đầu tiên là khoáng ngọc cũng không liền khối như khoáng thạch, nó thường hay đứt quảng, mạch khoáng phiêu hốt bất định, ngẫu nhiên lộ ra chút mạch và lại bị nham thạch bao bọc, muốn lấy ra một khối ngọc phải phá đi một lớp nham thạch rất cứng ở bên ngoài.

Điều này làm cho đám công nhân khai thác phải bỏ ra nhiều công sức, đồng thời còn phải có ánh mắt xem xét và phân biệt. Ngọc nối liền với nham thạch gọi là gốc rể của ngọc thạch, nhìn qua thì thấy giống ngọc nhưng rất khó phân chia, nếu không làm tốt thì ngọc thạch sẽ vỡ, coi như công cốc.

- Anh Trang, chúng ta đi thôi, trời cũng sắp tối, không đi ngay thì đến tối sẽ gặp khó khăn ở Tử Vong Cốc.

Khi thấy Trang Duệ bò ra khỏi mở với thân hình đầy bụi đất thì Trương Đại Chí ở bên cạnh thúc giục, vì từ đây đi về phía trước cũng khá xa.

- Tử Vong Cốc?

Trang Duệ nghe cái danh từ này mà trái tim chợt đập mạnh.

- Đến đó anh sẽ biết.

Trương Đại Chí không giải thích thêm nhưng vẻ mặt rõ ràng không quá tốt.

Sau khi cáo biệt anh Tại thì đội ngũ của Trang Duệ tiếp tục đi vào trong núi, không còn đội thợ mỏ nên không gian yên tĩnh hơn, nơi đây cơ bản là núi đá, trên đường đi lại có nhiều sông suối, vì vậy sau khi đi thêm bốn năm giờ thì quần áo ai cũng ướt sũng, đều bị những dòng sông ngăn cách làm ướt.

Nhưng biểu hiện của Trang Duệ là không tệ, ít nhất bốn năm giờ qua cũng đi cùng đội ngũ, không có hiện tượng tụt hậu, điều này làm cho đám người Thiết Tử thật sự thay đổi cái nhìn với hắn.

Đi đến một dòng suối thì Trương Đại Chí dừng bước, hắn nhìn sắc trời rồi nói:

- Trước tiên ăn chút gì đó cái đã, anh Thiết Tử, tối nay chúng ta nhất định phải đi qua Tử Vong Cốc sao?

- Có thể được, nhưng chúng ta phải nắm chắc thời gian.

Nói đến Tử Vong Cốc thì Thiết Tử cũng có chút căng thẳng.

- Mau nấu nước.

Trương Đại Chí phân phó, Mãnh Tử buông ba lô lớn xuống, lấy ra một cái chảo, Vương Phi nhanh tay xếp đá thành bếp lò, Thiết Tử lại đi nhặt cành cây khô, chỉ có Trang Duệ là không biết phải làm sao.

Thật ra cũng không cần Trang Duệ làm gì cả, ba năm phút sau thì lửa đã đốt lên, Đại Chí lấy ra thịt khô ném vào trong nồi, sau đó mọi người ngồi quanh bếp.

- Đại Chí, các người vì sao lựa chọn phương án đi tìm ngọc mà không khai thác mạch khoáng?

Trang Duệ trước đó nói chuyện với anh Tại và biết rõ những mạch khoáng ở trong núi là vô chủ, chỉ cần ai có thể tìm ra thì thuộc sở hữu của người đó. Theo lý thì tìm được mạch khoáng sẽ giàu lên, rõ ràng tốt hơn tìm ngọc rất nhiều.

- Anh Trang, đừng nói khai thác mạch khoáng là tốt, dù tìm được mạch khoáng thì chúng tôi cũng không có tiền khai hoang, đầu tiên phải bỏ ra hơn mười triệu mới được.

Nhóm Trương Đại Chí tỏ ra bất đắc dĩ, dù bọn họ tìm đội ngũ khai thác mạch khoáng thì cũng chỉ kiếm được cổ phần nhỏ nhoi, phần lợi nhuận lớn vẫn bị những người bỏ ra nhiều vốn nắm trong tay.

*****

Nước trong nồi nhanh chóng sôi lên, mùi thịt nồng nàn bùng ra, nhóm người ăn canh thịt với bánh mì, sau đó rửa sạch nồi ở khe nước bên cạnh, cuối cùng mới dập tắt lửa. Núi Côn Lôn này tuy rất ít khi có cây lớn, nhưng nếu sơ ý sinh hỏa hoạn thiêu cháy những cây nhỏ, sợ rằng cũng bị phạt tù vài năm.

Sau khi thu thập xong thì Trang Duệ lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ đã hơn sáu giờ, lại nhìn tín hiệu điện thoại, thật sự không có gì. Hắn nhét điện thoại vào trong túi quần, sau đó hỏi:

- Đại Chí, lần này chúng ta đến chỗ nào? Sao cả đoạn đường không gặp người nào vậy?

Lần này người vào đây là vài trăm, cộng thêm những người đến tìm ngọc gặp được ở trạm trung chuyển thì phải cả ngàn người, nhưng sau khi đi vào dãy Côn Lôn thì giống như muối vãi biển, thậm chí còn không sinh ra bọt sóng, nhóm người đi suốt cả buổi chiều cũng không thấy được một người nào khác.

Trương Đại Chí rửa sạch chảo rồi nhét vào trong ba lô của Mãnh Tử, lại thuận miệng đáp:

- Ha ha, anh Trang, dãy Côn Lôn quá lớn, người bình thường đều đi tìm ngọc ở sông Ngọc Long Khách Thập Hà, nhưng đi đâu bây giờ cũng thấy máy đào ngọc, chúng ta cũng không thể nào tìm được nhiều so với bọn họ, vì vậy không bằng đi sâu vào trong núi một lần, đi vào Yeniugou*...

- Yeniugou sao?

- Đúng, chính là Yeniugou, chỗ đó cho ra bạch ngọc, thanh bạch ngọc, thanh ngọc với tính chất nhẵn mịn, lại khá nhiều, khổ lớn, là tài liệu tốt, cơ bản khá giống ngọc Hòa Điền, thậm chí còn có nhiều ngọc đạt đến tiêu chuẩn của Dương Chi Ngọc. Đặc biệt là những loại ngọc có màu xanh biếc, màu xám tro, màu nâu tím, là những thứ cực kỳ hiếm thấy...

Thiết Tử ở bên cạnh mở miệng lên tiếng, lần này đến Yeniugou là đề nghị của hắn, nhưng địa hình ở khu vực Yeniugou khá phức tạp, độ cao là 4500m so với mực nước biển, đối với người tìm ngọc thì là một địa phương cực kỳ hấp dẫn nhưng cũng có rất nhiều nguy cơ.

Vương Phi cũng vừa cười vừa nói:

- Vài năm trước từng có một người Chiết Giang khai thác mỏ thái ngọc ở Yeniugou, chỉ một đêm mà giàu to, chỉ sợ bây giờ tài sản đã là vài trăm triệu.

Lời nói của Vương Phi làm cho ánh mắt đám người Thiết Tử toát ra hào quang đầy toan tính, bọn họ không cầu gặp được mạch khoáng, chỉ cần tìm được vài món ngọc thạch có phẩm chất cao ở Yeniugou là quá thỏa mãn rồi. Ngọc Vương Gia thu mua ngọc với giá cả rất tốt, hàng năm đều có nhiều người vào núi và đi ra tìm được vài trăm ngàn tiền bán ngọc, có thể lấy tiền đó về nội địa mua nhà và kết hôn, đây cũng chính là tâm nguyện của nhóm người Trương Đại Chí.

- Đi thôi, chúng ta đến Yeniugou còn ba ngày lộ trình, hôm nay nhất định phải vượt qua Tử Vong Cốc...

Đoàn nam người lại bắt đầu cất bước, núi Côn Lôn vào ban chiều cũng không nóng bức, gió mát thổi lên người rấ thoải mái, thật sự là thời điểm thích hợp cho việc đi lại. Khi một vầng sáng đỏ ở cuối chân trời bùng lên chiếu rọi khắp ngọn núi lớn thì mọi người đi đến một sơn cốc.

- Đây là... Là Tử Vong Cốc sao?

Cũng không cần người khác nhắc nhở, chỉ cần dựa vào những gì được thấy trước mắt thì Trang Duệ cũng biết nhóm mình đã đi đến Tử Vong Cốc.

Dựa vào luồng sáng vàng nơi cuối chân trời, Trang Duệ có thể thấy rõ ràng khi còn cách sơn cốc hơn mười mét cỏ mọc rậm rạp, nhưng nơi đó cũng có đầy da lông, xương gấu, súng thợ săn, những ngôi mộ cô linh.

Một cái đầu lâu không khung xương, một hốc mắt sâu thẳm giống như đang nói về những cảnh ngộ bi thảm mà mình được gặp, trên bầu trời thi thoảng lại vang lên tiếng chim diều hâu kêu gào, thật sự phủ lên thế nhân một bầu không khí tử vong dọa người.

- Đúng vậy, chỗ này được xưng là "cửa địa ngục" của núi Côn Lôn, trăm ngàn năm qua không biết nơi đây đã để lại bao nhiêu hài cốt...

Âm thanh của Trương Đại Chí có chút trầm thấp, hắn đưa mắt nhìn từng đống xương trắng trong Tử Vong Cốc, trong mắt cũng có chút sợ hãi.

- Anh Trang, chúng ta đi thôi, chỗ này cây cỏ tươi tốt nhưng người chăn dê ở núi Côn Lôn tình nguyện cho dê ăn cỏ xấu và chết đói trên sa mạc cũng không dám tiến vào trong sơn cốc yên ắng này...

Vương Phi nói, tăng thêm chút sức nơi tay cầm súng, giống như trong sơn cốc sâu hoắm kia có ma quỷ sắp tiến ra thôn phệ mọi người vậy. Lại vừa đúng lúc mặt trời khuất sau núi, âm thanh Vương Phi vang vọng trong sơn cốc, trống rỗng mà sâu xa, làm cho người ta sởn tóc gáy.

- Không có đội ngũ khảo sát nào tiến vào đây kiểm tra sao?

Trang Duệ nhìn thoáng qua miệng cốc như một con quái thú há rộng miệng máu, hắn đuổi kịp tiến độ của Vương Phi, đi lên bên trên cốc theo một con đường nhỏ.

Lúc này trời đã tối, người quen thuộc tình huống giao thông nhất là Thiết Tử đi đầu, trên đầu hắn là một cái đèn thợ mỏ, cầm trong tay một cây đao cong như loan đao, liên tục vung lên chặt đứt cây cỏ mở đường.

- Từng có một đội ngũ tiến vào bên trong nhưng lại chưa tìm ra được nguyên nhân...

Sau khi đi qua Tử Vong Cốc thì Trương Đại Chí bắt đầu lớn gan kể cho Trang Duệ nghe những gì đã phát sinh ở Tử Vong Cốc thời gian gần đây.

Trước kia có một đám ngựa vì tham ăn cỏ tốt mà đi vào trong Tử Vong Cốc, phải biết rằng đối với dân chăn nuôi thì ngựa là nguồn sống của bọn họ, vì vậy một người mạo hiểm tiến vào trong tìm ngựa, vài ngày sau thì người không xuất hiện nhưng bầy ngựa lại xuất hiện.

Về sau thi thể của người kia được tìm thấy trên một ngọn núi nhỏ, quần áo bị nghiền nát, hai chân gãy lìa, mắt trợn tròn, miệng há hốc, súng săn còn cầm trong tay, bộ dạng chết không nhắm mắt. Điều làm cho người ta cảm thấy khó hiểu chính là trên người không phát hiện bất kỳ vết thương hay dấu vết tập kích nào khác.

Sau khi thảm họa kia phát sinh không lâu thì một nhóm khảo cổ đang công tác ở gần đó cũng bị tập kích, lúc đó cũng là vào tháng này, bên ngoài rất nóng nhưng ở gần Tử Vong Cốc lại xuất hiện bão tuyết, một tiếng sấm khủng bố vang lên và bão tuyết chợt bùng lên, nhân viên nấu ăn bị té xỉu ngay tại chỗ.

Về sau nhân viên kia nhớ lại, khi đó hắn nghe thấy tiếng sấm vang lên, cảm thấy toàn thân chết lặng, hai mắt biến thành màu đen, ngay sau đó chợt mất đi ý thức. Ngày hôm sau các đội viên xuất ngoại công tác thì kinh ngạc phát hiện đất vàng đã biến thành màu đen giống như tro tàn, động thực vật đã bị "bắn chết" toàn bộ.

Lúc đó tổ địa chất nhanh chóng tiến vào khảo sát thung lũng, khi đó cảm thấy từ trường của khu vực này cực kỳ rõ ràng, hơn nữa phân bố rất rộng, càng vào sâu thung lũng thì từ trường càng cao. Dưới tác dụng của từ trường trong thung lũng, tầng mây và từ trường của thung lũng chợt tác dụng với nhau, điện tích phóng ra biến chỗ này thành một vùng sấm sét, mà sâm sét lại chọn đối tượng tập kích là những động vật hoảng sợ chạy trốn, vì thế đây chính là lời giải thích hợp lý nhất.

Nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì làm cho từ trường ở vùng này cao như vậy, trong đội địa chất không có người nào có thể đưa ra kết luận rõ ràng. Đồng thời cũng có vài chuyện phụ xảy ra, dân chăn nuôi ở gần đó lại không dám tiến đến Tử Vong Cốc. May mà hôm nay trong đội ngũ cũng không có người Duy tộc, nếu không thì dù đánh chết thì bọn họ cũng không dám đi đường vòng qua biên giới của Tử Vong Cốc.

*****

Sau khi nghe xong câu chuyện của Trương Đại Chí thì Trang Duệ vô thức quay đâu nhìn về phía cửa cốc, sau lưng vã mồ hôi lạnh, có lẽ địa phương kia ít người lui tới, nếu không thì cũng sẽ nổi tiếng vì hàng trăm ngôi mộ.

Nhóm người thừa dịp bóng đêm mà vượt qua hai ba dãy núi mới dừng lại, chỗ này cách Tử Vong Cốc ba bốn mươi dặm, cũng là một sơn cốc khá lớn, Thiết Tử rất quen thuộc nơi đây, hắn nhờ vào ánh đèn thợ mỏ mà trực tiếp tìm được một sơn động bí mật ở địa phương có vách nham thạch.

- Anh Thiết Tử, anh thật sự có trí nhớ rất tốt, năm kia chúng ta từng đi qua đây một lần, anh vẫn còn nhớ rõ như vậy.

Trương Đại Chí nhặt một tảng đá dưới đất và ném vào trong hang động, hắn sợ có động vật gì đó núp bên trong. Phải biết rằng gấu ngựa hay sói hoang là những động vật thông thường ở núi Côn Lôn, hàng năm đều có nhiều sự kiện dân chăn nuôi bị tập kích truyền ra ngoài.

Đợi một lúc mà trong động không truyền ra âm thanh nào, mấy người mới đi vào bên trong. Hang động không sâu, chỉ hơn mười thước, đầy tro bụi. Đám người đã đi một đoạn đường dài, bây giờ đã sớm mệt mỏi khó thể chịu nổi, cũng không quan tâm đến chuyện bẩn thỉu, vì vậy trực tiếp ngồi xuống dù khá ẩm ướt.

- Anh Trang, chúng ta cắm trại trong núi, buổi tối phải có người trực đêm, anh là người trực đầu tiên, đến mười hai giờ gọi tôi, Mãnh Tử là người thứ ba, Vương Phi thứ tư, anh Thiết Tử vất vả một ngày, hôm nay không sắp xếp trực đêm.

Mãnh Tử ngồi xuống thì lấy từ trong ba lô ra năm cái túi ngủ, lại đưa cho từng người, mà Trương Đại Chí bắt đầu phân phối thời gian trực đêm của từng người.

Sắp xếp Trang Duệ trực đầu tiên chính là quan tâm đến hắn, gác đến mười hai giờ đêm thì có thể ngủ một giấc đến sáng, thật sự tốt hơn rất nhiều so với những người ngủ đến hai ba giờ sáng và phải trực. Còn Thiết Tử là người mở đường, tiêu hao nhiều thể lực, vì vậy Trương Đại Chí không sắp xếp cho hắn trực đêm.

Mọi người không có chút dị nghị gì với những sắp xếp của Trương Đại Chí, Vương Phi đại khái giảng giải phương pháp sử dụng súng cho Trang Duệ, sau đó chui vào trong túi ngủ, nên nghỉ ngơi cho sớm, như vậy ngày mai mới có tinh thần và sức lực để tiếp tục hoạt động.

Một đêm khá tốt, ngoài những tiếng sói tru vang lên ở phương xa thì căn bản không có gì phát sinh, khá yên bình.

Ngày hôm sau khi ánh mặt trời vừa bừng lên thì tất cả mọi người bắt đầu lên đường, mức độ chênh lệch nhiệt độ ở núi Côn Lôn giữa ban đêm và ban ngày là rất lớn, buổi sáng mát lạnh là thoải mái nhất, giữa trưa thật sự rất nóng bức, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Đến mười giờ sáng ngày thứ ba thì nhóm năm người Trang Duệ đến Yeniugou, chỗ này cao hơn mặt nước biển 4500 mét, tuy vẻ mặt nươời nào cũng tỏ ra hưng phấn nhưng Trương Đại Chí vẫn phải tìm một vị trí cho mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, đợi đến tận xế chiều mới bắt đầu công tác tìm kiếm ngọc thạch.

- Ầm!

Khi mọi người ngồi xuống thì từ phương xa truyền đến tiếng nổ mạnh, Trang Duệ cảm thấy mặt đất dưới chân chợt chấn động, hắn vội vàng đứng lên, sau đó nhìn về phía phát ra tiếng nổ.

- Anh Trang, đừng nhìn, đó là mỏ khoáng của người Chiết Giang, bọn họ đã khai thác được hơn một năm rồi.

Trương Đại Chí đã sớm quen thuộc với tình huống như vậy, trong núi Côn Lôn, chỉ cần chỗ nào có mỏ khoáng thì mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng nổ mìn phá đá.

Nhưng vẻ mặt đám người vẫn tỏ ra hâm mộ, đối với bọn họ thì chỉ cần có thể phát hiện ra mỏ khoáng, dù không có tiền khai khác thì bán đi vẫn có được món tiền lớn.

Nhưng mạch khoáng thường ở sâu dưới mặt đất, nếu không có công cụ dò xét thì hầu như là không thể nào phát hiện ra được.

...

Yeniugou cũng có tên là Dã Ngưu Câu, là cái tên được đặt do nơi đây có nhiều bầy trâu rừng sinh sống, tất nhiên đó là những chuyện của vài chục năm trước, bây giờ đã thật sự khó thể nào thấy được tung tích của trâu rừng. Chỗ này tuy được gọi là "câu", thật ra rộng hơn hai mươi kilomet, bên trong cỏ xanh màu mỡ, rất thích hợp cho động vật sinh tồn.

Hai bên Yeniugou chính là những ngọn núi tuyết quanh năm tuyết đọng, nhưng mỗi khi đến mùa hè thì lớp tuyết ở sườn núi tan chảy xuống sẽ mang theo đất chảy xuống Yeniugou, sau ngàn vạn năm thì trong Yeniugou chợt có một con sông nhỏ với hai bên đầy núi đá.

Mục đích của đám người Thiết Tử chính là con sông này, vì nơi này cao hơn mực nước biển 4500 mét, hơn nữa cơ giới khó thể vận chuyển đến, đồng thời những người thể chất không tốt cũng khó thể tiến vào chỗ này, vì thế mà chỗ này cũng không giống như dòng sông Ngọc Long Khánh Thập Hà, nó bị người ta ngăn nước từ thượng lưu, sau đó trắng trợn đào móc, trên cơ bản không còn trạng thái tự nhiên.

Nhưng cũng có không ít người đến chỗ này, khi Trang Duệ đến Yeniugou chưa được bao lâu thì chạm mặt ba tiểu đội, tuy hai bên không quen biết nhau nhưng vẫn mở miệng bắt chuyện.

Vì những ngọc thạch ở hai bên bờ sông đều từ trên núi lăn xuống, vì vậy mà ở cửa vào chân núi tương đối có nhiều ngọc thạch hơn, nhóm Trang Duệ đến trước, vì vậy nhóm người kia tự giác đi xuống hạ du.

Khi mọi người nghỉ ngơi thì Thiết Tử giảng dạy cho Trang Duệ một vài kỹ xảo tìm ngọc mà mình có được trong vài năm qua, nhưng Trang Duệ lại phát hiện chỗ giống nhau giữa tìm ngọc và đổ thạch, đó chính là muốn tìm được ngọc tốt thì có liên quan rất lớn đến vận may.

Trước đây có một ông chủ lớn ở Ôn Châu cố dùng vài chục máy đào và máy ủi cùng rất nhiều nhân công để tạo nên một công trường ở Ngọc Long Khánh Thập Hà, trắng trợn khai thác.

Người này dùng cơ giới hiện đại hóa để tìm ngọc, có thể nói là phát triển rất mạnh, máy ủi đẩy đất dưới dòng sông sang một bên, mà dân công thì chen chúc tiến lên dùng xẻng để tìm kiếm ngọc thạch trong đất.

Nhưng sau hơn một tháng khai thác, hao tổn hơn chục triệu, tìm được không ít ngọc thạch nhưng chỉ là những loại ngọc bình thường mà thôi, căn bản không thể nào gỡ gạc lại nguồn vốn khổng lồ đầu tư vào. Khi rơi vào đường cùng thì thương nhân kia chỉ có thể kết thúc hành động tìm ngọc của mình, coi như kết thúc trong lỗ vốn.

Nhưng vị thương nhân Ôn Châu kia thật sự không cam lòng, sau khi hết thúc công việc thì lại chạy đến hiện trường, lại thấy một nhân công Duy tộc địa phương đang hút thuốc, hắn tùy ý đá văng một tảng đá dưới chân, tên dân công kia thấy đó là nguyên liệu ngọc thạch thì nhặt lên. Sau khi được giám định thì biết được khối ngọc bên trong là Dương Chi Ngọc, giá trị hơn mười triệu, điều này làm cho vị thương nhân Ôn Châu tức đến mức thiếu chút nữa thì ói máu, suốt đêm rời khỏi Tân Cương.

Tất nhiên đạo lý của nó rất đơn giản, đó là không có tiền sẽ chẳng làm được gì, tên thương nhân kia giống như bỏ tiền ra mua một khối mao liêu đánh cuộc sụp đổ không cho ra phỉ thúy vậy, nhưng nếu nói về phương diện số phận thì rõ ràng hắn cũng không phải là một kẻ may mắn.

Sau khi nghỉ ngơi hơn ba giờ thì nhóm người Trang Duệ bắt đầu tìm ngọc, Mãnh Tử lấy từ trong ba lô ra bốn cái sọt, đây là thứ sọt được bện bằng sợi tơ rất chắc, phần khung được làm bằng thép, đằng sau còn có móc, khi đeo ra sau lưng thì có thể bỏ những nguyên liệu ngọc thạch tìm được vào bên trong.

Mỗi người đều đeo một cái giỏ như vậy và đi về phía con sông được ánh mặt trời chiếu sáng lóe mắt, vẻ mặt đám người Trương Đại Chí đều tràn trề hy vọng, đối với bọn họ thì tìm được một khối ngọc tốt có thể thay đổi cả cuộc đời mình.

Cái gọi là tìm ngọc chính là cố gắng tìm ra nguyên liệu ngọc thạch giữa hàng ngàn hàng vạn những viên đá nhỏ ở hai bên bờ sông, nói là đãi cát tìm vàng cũng không đủ. Vào thời cổ đại thì tìm ngọc chính là sàng lọc đá ở bờ sông, đôi khi mất một ngày trời cũng tìm không ra một chút nguyên liệu ngọc thạch.

Chỗ này tuy ở dưới chân núi lớn và khá sâu trong dãy Côn Lôn nhưng trăm ngàn năm qua đã có biết bao nhiêu người đến chỗ này tìm ngọc, vì thế muốn tìm được nguyên liệu ngọc thạch ở bờ sông chỗ này cũng không phải chuyện dễ dàng, nhóm người đi theo đường sông được bốn năm trăm mét nhưng căn bản không có thu hoạch gì.

Trang Duệ muốn thử vào tri thức của mình để xem xét những tảng đá ở bên cạnh bờ sông, nhưng qua vài phút thì những khối đá to nhỏ trải rộng khắp bờ sông thật sự làm cho hắn hoa đầu chóng mặt.

Nếu nhìn vào biểu hiện thì căn bản là không thể nào phát hiện ra sự khác biệt của những khối đá kia, dù là độ lớn hay màu sắc thì hầu như là giống nhau như đúc. Nếu anh không cúi người xuống cẩn thận xem xét, như vậy thật sự là không bao giờ có thể nhận ra điều gì khác biệt, vì anh sẽ thấy tất cả đều là đá, không là gì khác.

Trang Duệ ngẩng đầu nhìn đám người Thiết Tử, hắn phát hiện những người kia căn bản ngồi chồm hổm trên mặt đất, từng bước tiến về phía trước, ngay cả người có vóc dáng cao lớn như Mãnh Tử cũng là như thế. Trang Duệ cũng thử ngồi xổm xuống như những người kia, nhưng chưa được mười phút thì eo và chân đã đau nhức đến mức làm hắn khó thể chịu đựng được, chỉ có thể đứng lên mà thôi.

Trang Duệ bây giờ đang cầm trong tay cây trượng được bác Điền tặng mà đứng bên bờ sông, ít nhiều cũng cảm thấy có chút đột ngột.

- Đại Chí, có phải Ngọc Vương Gia lừa gạt chúng ta không? Người kia cứ đứng như vậy mà tìm ngọc, có thể phân biệt được sao?

Thiết Tử và Trương Đại Chí ở cách nhau không quá xa, lúc này Thiết Tử khẽ nói với Trương Đại Chí, hắn cũng không phải không tin lời của Ngọc Vương Gia, nhưng biểu hiện của Trang Duệ thật sự là khó thể tín nhiệm.

- Đừng nói mò, Ngọc Vương Gia khi nào thì nhìn lầm? Anh Trang không quen tìm ngọc nhưng chuyện giám định ngọc thì rất giỏi, cũng có thể làm cho chúng ta bớt mang về những thức rác rưởi.

Trương Đại Chí đã từng đi ra sân bay đón Trang Duệ và Cổ lão gia tử trở về, biết rõ Ngọc Vương Gia rất coi trọng hai người Cổ Thiên Phong, tất nhiên hắn cũng coi trọng cả Trang Duệ. Hơn nữa Ngọc Vương Gia đã nhờ vả hắn, tất nhiên khoảng đường vừa qua hắn thật sự rất quan tâm đến Trang Duệ.

Trang Duệ đứng cách nhóm Thiết Tử hơn bốn mươi mét, tất nhiên sẽ không nghe rõ hai người bọn họ nói chuyện với nhau, hắn bây giờ đang dùng linh khí trong mắt để nhìn xuông đám đá bên dưới và sàng lọc.

Vì ánh sáng ban ngày rất chói, hơn nữa những tảng đá kia phần lớn là xâm xấp nước và ngập trong nước, tất cả đều phản xạ ánh sáng rất chói mắt, mà đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ sử dụng linh khí gặp vấn đề, nhiều lần thấy trong đá có màu sắc nhưng khi lấy lên xem xét lại thì phát hiện đó chỉ là phản quang mà thôi.

- Này, tôi nhặt được một khối ngọc, anh Thiết Tử, mau đến giúp tôi nhìn xem...

Khi Trang Duệ có chú đau đầu thì Mãnh Tử ở phía sau chợt hô lên, Trang Duệ quay đầu nhìn lại, hắn thấy tiểu tử kia nhào xuống sông, quần áo trên người đã ướt đẫm, hai tay ôm một tảng đá, đang đi lên trên.

Tháng sáu là lúc mà tuyết trên núi bắt đầu tan chảy khá nhiều, con sông này không rộng nhưng nước chảy rất mạnh, Mãnh Tử dù ôm một khối đá cũng bị đánh xa xuống hạ du bảy thước, vừa văn đến không xa chỗ của Trang Duệ.

Trang Duệ thấy Mãnh Tử vẫn ôm chặt khối đá kia vào trong lòng, căn bản không chịu bò lên bờ thì vội vàng nói lớn:

- Mãnh Tử, sao lại rơi vào trong dòng nước? Ném tảng đá đi, nhanh chóng bò lên đây.

Mãnh Tử cũng không trả lời, hắn đứng thẳng người lên, cố gắng đi đến bờ, sau đó dùng sức ném tảng đá đến gần người Trang Duệ, lúc này mới bắt lấy tay Trang Duệ và bò lên bờ.

Trang Duệ kéo Mãnh Tử lên, khí trời tháng sáu dù khá ấm nhưng nơi này rất cao so với mặt nước biển, vì vậy nhiệt độ chênh lệch trong ngày là rất lớn, đến tối thì nhiệt độ sẽ dưới mười độ, tuy Mãnh Tử thân thể cường tráng nhưng nếu không bảo vệ sức khỏe cũng sẽ sinh bệnh.

- Mãnh Tử, mau cởi quần áo ướt ra, đổi một bộ khác đi...

Trương Đại Chí và Thiết Tử cùng Vương Phi nghe thấy cũng chạy đến, khi thấy Mãnh Tử ướt sũng nước thì Trương Đại Chí nhíu mày, nếu Mãnh Tử mà sinh bệnh thì chẳng có ai khuân vác thay được.

- Không có gì, anh Thiết Tử, anh mau lại xem, xem tảng đá này có ngọc không?

Mạnh Thu Lan nhếch môi cười ngây ngô, căn bản không xem ra gì, lại dắt tay Thiết Tử đi đến bên cạnh tảng đá mình vừa lấy lên.

- Mảnh Tử, trước tiên đi thay quần áo cái đã, tôi sẽ từ từ xem...

Thiết Tử trừng mắt nhìn Mãnh Tử, hắn là người tìm ngọc có kinh nghiệm, biết rõ nếu sinh bệnh trong núi thiếu bác sĩ và thuốc thì sẽ cực kỳ phiền toái.

- Được, tôi sẽ đi thay bộ đồ khác.

Mãnh Tử lột sạch bộ quần áo ướt ném lên một tảng đá bên cạnh sông, sau đó chạy về phí ba lô lấy một bộ quần áo khô mặc lên người, cuối cùng nhanh chóng chạy đến.

Tảng đá kia có hình dạng bẹp, như một chậu rửa mặt, dày hai ba mươi centimet, nó có màu vàng nhạt, lại có chút sắc trắng, rõ ràng là một khối ngọc Sơn Lưu Thủy có lớp da đường.

Thiết Tử xem xét tảng đá một lúc, thứ này nặng bốn năm mươi cân, cũng khó trách Mãnh Tử cố gắng lắm mới ném được lên bờ. Một mặt của tảng đá có lộ ra một phần ngọc trắng to như bàn tay, có thể kết luận đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch, hơn nữa phẩm chất cũng không tính là thấp.

- Anh Thiết Tử, thế nào?

Mãnh Tử bình thường có vẻ rất chất phác, bây giờ gương mặt cũng đỏ bừng vì kích động.

- Đây rõ ràng là nguyên liệu tốt, mà cứ để cho Trang tiên sinh xem xét cái đã, tôi nói ra trước cũng không tốt.

Thiết Tử xem xét xong và cảm thấy phán đoán của mình là chín phần mười, trong lòng cũng thật sự vui sướng, dù sao thì thu hoạch như vậy cũng tốt. Nhưng hắn còn muốn thử Trang Duệ, để xem đối phương là có tài thật sự hay chỉ là kẻ vô danh.

Trang Duệ tùy ý hỏi:

- Mãnh Tử, cậu làm sao có thể phát hiện được khối nguyên liệu này?

Khối nguyên liệu ở ngay dưới chân Trang Duệ, hắn cũng không nhún nhường mà ngồi xổm xuống nhìn lại, từ phần thịt ngọc lộ ra thì thấy đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch, hơn nữa phẩm chất không thấp, chỉ là khối ngọc như lòng bàn tay kia cũng có thể bán được với giá bốn năm chục ngàn.

Mãnh Tử nghe được lời nói của Trang Duệ thì thật sự xấu hổ gãi đầu nói:

- Vừa rồi tôi thấy trong sông có cá, thầm nghĩ muốn lấy sọt để bắt nó, nào ngờ đứng không vững và ngã xuống, khi ngã xuống vừa đúng lúc thấy tảng đá kia, vì vậy mà mới ôm lên...

Mãnh Tử nói làm cho mọi người đưa mắt nhìn nhau mà thật sự không thể nào phản bác được, mọi người bới móc nửa ngày nhưng không ra một khối nguyên liệu nào, Mãnh Tử ngã vào sông mà lại tìm được một khối nguyên liệu, vận may của hắn thật sự làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ.

- Anh Trang, anh còn chưa nó khối đá này có phải là nguyên liệu ngọc thạch hay không?

Mãnh Tử trả lời xong thì lại hỏi Trang Duệ một câu, hắn là người thật thà, chỉ có một điểm mạnh duy nhất là sức khỏe, căn bản là không biết gì về tìm ngọc và giám định ngọc, nếu vừa rồi không phải hắn thấy có thịt ngọc lộ ra, sợ rằng cũng không biết đây là một khối nguyên liệu ngọc thạch.

Mãnh Tử có mặt trong nhóm đi theo Thiết Tử vào trong núi cũng vì biết mình có thể vận chuyển được đồ đạc, tác dụng của mình là không quá lớn, vì vậy sau khi tìm được khối nguyên liệu này thì cực kỳ vui sướng, cảm thấy mình cũng có chút tài để cống hiến cho đội ngũ.

- Đây là nguyên liệu ngọc, cậu em phần thịt ngọc này, nó trắng nõn, tinh khiết, nhẵn nhụi, hơn nữa còn sáng bóng và khá dịu, có thể xưng tụng là ngọc tốt. Mà khối ngọc như lòng bàn tay này ít nhất cũng bán được với giá bốn năm chục ngàn...

Trang Duệ chỉ vào phần thịt ngọc lộ ra ngoài rồi giảng giải cho Mãnh Tử, bây giờ hắn cũng không dùng linh khí để xem xét bên trong, chẳng qua chỉ đưa ra phán đoán dựa vào biểu hiện bên ngoài của khối nguyên liệu.

- Sao? Thật vậy à? Thật tốt quá, anh Đại Chí, anh Thiết Tử, chúng ta kiếm được tiền rồi...

Sau khi nghe Trang Duệ nói như vậy thì Mãnh Tử nhảy dựng lên như một đứa bé, vài năm trước muốn vào núi thì có người ngại đưa một kẻ chỉ có cơ bắp như hắn theo, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn vào núi. Lúc này hắn tìm được một khối nguyên liệu tốt, như vậy cũng đủ để chứng tỏ giá trị của mình.

- Trang tiên sinh nói không sai, phẩm chất của khối ngọc này là rất tốt, tuy thịt ngọc sẽ không có khả năng thấm vào quá sâu, nhưng chỉ bằng khối ngọc này, coi như chúng ta đi chuyến này cũng không về tay trắng...

Thiết Tử cũng lộ ra nụ cười, khối ngọc này tốt xấu thế nào thì người có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra, phán đoán của hắn không khác biệt gì so với Trang Duệ. Với nguyên liệu có bọc lớp da đường, thịt ngọc thường ở vị trí chính giữa, chỉ sợ cũng không thấm quá sâu, có lẽ độ lớn cũng chỉ là những gì có thể thấy vào lúc này.

- Không thể nói là lần này về tay trắng, mà mọi người sẽ có được một số tiền không nhỏ. Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì khối thịt ngọc này sẽ thấm vào bên trong mười lăm centimet, hơn nữa mặt ngọc bên trong cũng to gấp đôi bên ngoài.

Thiết Tử còn chưa dứt lời thì Trang Duệ đã bổ sung một câu, cái gọi là kinh nghiệm chẳng qua chỉ là lợi dụng lúc Thiết Tử lên tiếng để dùng linh khí xem xét bên trong mà thôi.

Thông qua linh khí thì Trang Duệ thấy thịt ngọc còn kéo dài ra hai bên hơn bốn năm centimet, đồng thời còn kéo xuống bên dưới cả hơn chục centimet, cũng coi như là một khối ngọc lớn. Nhưng khối ngọc này cũng không phải là Dương Chi Ngọc, không có mấy hiệu quả ẩn giấu linh khí bên trong.

Dựa theo giá cả của thị trường ngọc thạch hiện tại, khối bạch ngọc kia sẽ trên một triệu, một triệu mà chia làm năm phần, như vậy đối với Trang Duệ cũng là một số tiền không nhỏ.

- Anh Trang, anh nói mỗi người sẽ có một món tiền không nhỏ, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?

Mãnh Tử gãi đầu, hắn căn bản không hiểu những biểu hiện của nguyên liệu mà Trang Duệ đã nói, nhưng hai chữ phát tài thì hiểu rõ ràng.

- Cậu Trang, cậu... Cậu nói thật chứ?

Thiết Tử mở miệng cắt đứt lời Mãnh Tử, hắn vốn gọi là Trang tiên sinh bây giờ lại là cậu Trang, mà gương mặt ngăm đen cũng hơi đỏ lên, có thể thấy mức độ kích động của hắn là thế nào.

Thiết Tử cũng không phải ngây ngốc như Mãnh Tử, hắn đã ở Tân Cương hơn hai mươi năm, cũng có hơn mười năm kinh nghiệm lên núi tìm ngọc, vì thế rất am hiểu giá cả thị trường. Hắn biết nếu thật sự giống như những gì Trang Duệ nói, như vậy khối ngọc kia sẽ được bán với giá trên trời.

Trang Duệ nói một món tiền không nhỏ nhưng trong suy nghĩ của đám người Thiết Tử thì thật sự là giá cả trên trời, đây cũng là điều được quyết định dựa vào cơ sở kinh tế của từng người. Cũng khó trách Thiết Tử kích động như vậy, ngay cả Trương Đại Chí và Vương Phi cũng tỏ ra vui mừng khó thể kìm nén, chỉ có Mãnh Tử là mơ màng chờ Trang Duệ giải đáp.

- Chắc chắn, Mãnh Tử, cậu đưa máy mài đến đây.

Trang Duệ gật đầu khẳng định, trước khi vào núi thì đã cố ý để cho Cổ lão gia tử giúp mình tìm một cái máy mài dùng điện bình ắc quy, đám người Trương Đại Chí mang theo thứ này vốn cũng có chút dị nghị, nhưng bây giờ lại phát huy công dụng tốt.

- Cậu Trang, cậu có thể xác định sao?

Thiết Tử nhìn máy mài chuyển động mà giữ chặt tay của Trang Duệ, lần này không phải bọn họ không tin Trang Duệ, mà căn bản là khối nguyên liệu này quá quý trọng với mọi người.

Phải biết rằng ngọc mềm giòn yếu hơn phỉ thúy rất nhiều, chỉ cần không cẩn thận sẽ phá hủy thịt ngọc bên trong, trước kia cũng từng có nhiều chuyện làm hỏng ngọc, vì vậy nhóm người Thiết Tử chỉ sợ Trang Duệ phá hủy mất khối nguyên liệu tốt.

Người tìm ngọc cực kỳ coi trọng chuyện nguyên liệu được đầy đủ, vào thời cổ đại khi tìm được nguyên liệu ngọc thạch trong núi thì vì đề phòng ngọc thạch hư hao mà phải giết một con lừa để lấy da bọc lại, bên ngoài buộc rất nhiều dây thừng, sau đó mới vận chuyển đến thủ đô.

Nguyên nhân người ta giết lừa để bọc ngọc cũng vì vết máu trên da lừa sẽ thấm vào trong những khe hở của ngọc thạch, những quan viên phụ trách mua sắm ngọc thạch ở thủ đô sẽ nhìn vào khối ngọc có thấm máu để nhận định nó không bị hao tổn.

- Yên tâm đi, sẽ rất tốt, nếu hư hao ngọc ở bên trong, tôi sẽ bồi thường cho mọi người đúng giá tiền của nó.

Trang Duệ cười tự tin nói, cứ nói đùa, hắn đã từng mở một khối mao liêu và lấy ra phỉ thúy có giá cả trăm triệu, đừng nói là khối nguyên liệu nhỏ này, hắn thật sự không coi nó ra gì.

Thiết Tử bị lời nói của Trang Duệ làm cho có chút xấu hổ, vì vậy vội vàng thả lỏng tay ra, dùng giọng ngượng ngùng nói:

- Vậy thì được, trang huynh đệ, cậu cứ ra tay, cũng đừng nói đến chuyện bồi thường, tôi tin tưởng cậu...

Bánh răng của máy mài bỏ túi khá nhỏ nên không thể nào cắt rộng, Trang Duệ chỉ có thể đi dạo theo những phần ngọc ở bên ngoài, mở lớp da đường ra để lộ ngọc bên trong. Diện tích của khối ngọc thật sự không khác nào lời nói của Trang Duệ, điều này làm cho vẻ mặt của đám người Trương Đại Chí thật sự rất vui sướng.

Sau khi mở lớp da đường ở bên ngoài thì Trang Duệ dùng máy cắt sâu vào bên trong, sau một giờ thì một khối bạch ngọc nặng khoảng mười cân chợt xuất hiện trước mắt mọi người.

Khối ngọc này có hình vuông, động rộng và chiều cao khá tương đồng, bên trong ẩn giấu tinh quang, dù là ánh sáng mặt trời chiếu xuống vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp, nếu không phải có hơi xanh, sợ rằng có thể xưng tụng là cực phẩm bạch ngọc.

- Trang huynh đệ, Thiết Tử tôi xin phục...

Thấy Trang Duệ có thể lấy ra khối ngọc đầy đủ, hơn nữa thể tích với sức nặng đều không khác gì những lời Trang Duệ nói trước đó, vì vậy mà Thiết Tử nhấc ngón tay cái lên với Trang Duệ.

Tuy khối ngọc này mang về có thể cởi bỏ ra nhưng một khối ngọc mười cân và một khối mao liêu năm mươi cân là hoàn toàn khác nhau, bây giờ khối ngọc kia có thể được một người mang theo, nếu không thì cần hai người mới có thể khiêng khối mao liêu đi được.

- Mãnh Tử, cậu cũng đừng đi tìm ngọc nữa, cậu bỏ khối ngọc vào trong ba lô rồi ngồi đó chờ là được.

Trương Đại Chí nói cũng có mang theo chút rung động, đó là kích động, vì một khối ngọc như vậy mang về bán và chia ra thì mỗi người cũng được ít nhất là hai trăm ngàn, đối với bọn họ thì đây chính là số tiền khó tưởng.

- Ừ!

Mãnh Tử gật đầu thật mạnh, sau đó lấy ra một cái chăn lông bọc khối ngọc vài vòng thật cẩn thạn, sau đó bỏ vào trong ba lô, ôm chặt vào trong lòng không buông tay.

Trương Đại Chí đứng lên chuẩn bị tìm ngọc, nhưng Thiết Tử chợt nói với Trang Duệ:

- Cậu Trang, cậu cũng đừng tìm ngọc nữa, cứ ngồi đây tâm sự với Mãnh Tử là được.

Trương Đại Chí và Vương Phi cũng khẽ gật đầu, tác dụng của Trang Duệ đã được chứng thực vào tình huống vừa rồi, hơn nữa biểu hiện là rất tốt, cũng không hiểu cách tìm ngọc, vì vậy Thiết Tử mới để cho Trang Duệ nghỉ ngơi.

- Được rồi, các anh nếu thấy khối đá nào đó nhìn không chính xác thì gọi tôi một tiếng.

Trang Duệ suy nghĩ rồi gật đầu, ban ngày ở bờ sông phản quang quá mạnh, hắn thật sự không thể nào sử dụng linh khí để xem xét trong đá có ngọc hay không, hắn nên nghỉ ngơi một lát, đến chiều chậm rãi đi tìm sẽ hay hơn.

Có sự kiện của Mãnh Tử thì tâm tình của nhóm Thiết Tử chợt trở nên nhẹ nhàng hơn, có một khối ngọc lớn như vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ có biến đổi lớn, vì thế cũng không còn tâm tình lo lắng được mất như trước đó. Bọn họ vui sướng đi chọn nguyên liệu ở bên bờ sông, Vương Phi thỉnh thoảng lại xướng lên vài câu dân ca ở Tân Cương.

Nhưng vận may của ba người bọn họ rõ ràng là không bằng Mãnh Tử, sau ba bốn giờ bận rộn thì chiếc giỏ sau lưng bọn họ vẫn rỗng tuếch, chỉ có Thiết Tử cầm trong tay một khối thanh ngọc to như nắm tay, chất ngọc rất bình thường, nhiều nhất chỉ có giá vài ngàn đồng mà thôi.

Trương Đại Chí và Vương Phi đều là người có kinh nghiệm vài lần tìm ngọc, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý với tình huống này, hơn nữa lại có khối ngọc của Mãnh Tử trước đó nên cả hai cũng không tỏ ra quá uể oải. Vương Phi lại biểu hiện kỹ thuật bắn súng của mình mà săn được một con sơn dương hoang dã, sau khi lột da rửa sạch thì có một bữa thịt nướng ngon lành.

Lúc này bọn họ ở trong hạp cốc, đống lửa cũng không cần phải dập đi. Sau kh dùng xong cơm tối thì sắc trời cũng dần tối, bây giờ là tháng sáu, tuy khá tối nhưng có mặt trăng như lưỡi liềm trên đầu, tầm nhìn cũng không quá tốt.

- Đại Chí, mọi người đi đâu vậy?

Trang Duệ cầm lấy giỏ chuẩn bị đi ra bờ sông thì phát hiện nhóm Trương Đại Chí đã chuẩn bị đầy đủ, giống như cũng muốn tiếp tục đi tìm ngọc.

Khi thấy biểu hiện kỳ quái của Trang Duệ thì Trương Đại Chí vừa cười vừa nói:

- Anh Trang, đến tối thì ngọc thạch thường bị ánh trăng phản chiếu bùng ra ánh sáng nhàn nhạt, chúng tôi cũng muốn đi tìm vận may...

Trong Tân Cương có rất nhiều người đi tìm ngọc vào lúc sáng sớm hoặc sau hoàng hôn, đây cũng là tập tục ngàn năm, còn có người tìm được ngọc vào ban đêm hay không thì cũng không biết.

Vài người đi cách nhau một trăm mét, cũng không mở đèn pin, dựa vào ánh trăng để giẫm chân lên đá, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Nhưng phương pháp này đã được tiền nhân sử dụng không biết bao nhiêu lần, vì vậy mà đi vài ba kilomet cũng không phát hiện ra ngọc thạch.

Trang Duệ đi tuốt ở phía trước, hắn phát linh khí ra bao trùm một địa phương mà mình có thể quan sát được, tuy cũng thấy có vài chỗ có ngọc lóe ra sánh sáng nhạt nhưng phẩm chất của những khối ngọc kia quá kém, hắn cũng không có hứng thú đi nhặt lên.

- Anh Trang, hôm nay đến đây thôi, chúng ta về.

Tìm ngọc là một chuyện cực kỳ buồn tẻ, đối với Trang Duệ thì chỉ dùng linh khí để xem xét nên càng không thú vị. Khi bên tai hắn vang lên tiếng hô của Trương Đại Chí, hắn dứt khoát dùng linh khí nhìn sâu vào trong lòng đất.

- Ủa!

Hành động vô tình này lại làm cho hắn vui mừng, vì hắn phát hiện dưới một tảng đá lớn có lóe lên anh sáng bảy màu, hơn nữa linh khí từ bên trong bùng ra chứng tỏ phẩm chất của khối ngọc kia là không kém.

Trang Duệ cũng coi như có kiến thức rộng về ngọc thạch, nhưng hắn chưa từng nghe qua về ngọc thạch bảy màu. Vì vậy hắn đi đến bên cạnh tảng đá lớn, đánh giá chung quanh, cảm thấy mình có thể tự hành động, vì vậy mà không gọi đám người Trương Đại Chí đến, hắn dùng sức đẩy tảng đá ra.

Một tảng đá xuất hiện trước mặt Trang Duệ, nó như quả bóng đá, dù không cần dùng linh khí cũng thấy khối đá phát ra ánh sánh nhạt trong bóng tối. Trang Duệ nhấc tảng đá lên, hắn phát hiện bên ngoài có một lớp da mỏng, điều làm cho hắn cảm thấy cổ quái chính là mà da rất phức tạp, hắn nhìn lướt qua và cảm thấy màu nào cũng có.

Trương Đại Chí ở phía trước lại hô lên với Trang Duệ, cũng không nhìn rõ Trang Duệ bỏ khối nguyên liệu vào trong giỏ, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Lần này hắn có kinh nghiệm, chỉ sử dụng linh khí nhìn xuống bên dưới vài mét, quả nhiên hắn lại phát hiện vài khối nguyên liệu ngọc thạch vùi dưới đất không sâu, phẩm chất khá tốt.

Đợi đến khi Trang Duệ quay về bên cạnh đống lửa thì trong cái sọt phía sau đã có hơn mười ba khối mao liêu, có hai khối như quả bóng đá, coi như đầy sọt.

- Anh Trang, đây là... Là anh nhặt được sao?

Khi Trang Duệ đặt cái sọt xuống đất thì đám Thiết Tử chợt ngây người, bọn họ đã bận rộn nửa ngày nhưng cũng không tìm được một khối mao liêu nào, bây giờ không ngờ Trang Duệ lại tìm được nhiều như thế.

- Đúng vậy, khi tôi tìm được khối mao liêu này ở bên dưới đất thì sau đó chuyên lật đá tìm ngọc, mới tìm ra được nhiều như vậy, mà chất lượng của những khối ngọc này cũng là khá tốt...

Thật ra dưới đất không phải chỉ có mười khối mao liêu thế này, nhưng có vài khối đá vùi quá sâu, Trang Duệ căn bản không thể nào lấy ra, cũng có những khối ngọc phẩm chất không tốt, hắn không muốn móc lên. Mười khối mao liêu vào lúc này đều có chất ngọc khá tốt, tuy không tốt như của Mãnh Tử nhưng hơn mười khối ngọc cộng lại cũng có giá năm sáu trăm ngàn.

- Ôi, sao chúng tôi lại ngốc như vậy, sao không tìm ở bên dưới nhỉ?

Thiết Tử nghe xong lời của Trang Duệ thì dùng sức vỗ đầu.

Thiết Tử là một người tìm ngọc có kinh nghiệm, hắn biết ở những bờ sông như thế này đều đã được nước rửa vài ngàn năm, phía dưới không biết có bao nhiêu đá được vùi lấp. Tất nhiên những khối mao liêu ngọc thạch lộ ra đều đã bị người ta nhặt đi, nhưng bên dưới có lẽ vẫn còn nhiều thứ tốt.

- Đại Chí, Vương Phi, chúng ta đi ra thử xem...

Sau khi nghĩ thông suốt thì Thiết Tử nhảy dựng lên, hắn cầm sọt chạy về phía bờ sông, dĩ nhiên là không muốn chậm trễ. Trương Đại Chí và Vương Phi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đứng lên chạy theo Thiết Tử ra bờ sông.

Thật ra ba người này đều có chút xấu hổ, lần này năm người vào núi, chưa nói đến Mãnh Tử, nếu không phải mang theo vật nặng sẽ chẳng được gọi đi. Mà Trang Duệ là chuyên gia giám định ngọc thạch, cũng không phải người tìm ngọc, nhưng hai người không phải đi để tìm ngọc lại có thể tìm được nhiều khối mao liêu có giá gần hai triệu.

Điều này làm cho đám người Thiết Tử và Trương Đại Chí tự xưng là người tìm ngọc cảm thấy mất mặt, vì vậy mà những kẻ không công lấy tiền của người khác lại chính là bọn họ.

Trang Duệ cũng thấy rõ tâm tư của những người kia, hắn cũng không nói gì, đối với hắn thì vài triệu là không có vấn đề, lần này vào núi cũng vì muốn cảm nhận niềm vui và kinh nghiệm đi tìm ngọc mà thôi, những kiến thức có được ven đường thật sự rất đáng giá với Trang Duệ.

Khi không còn việc gì, Trang Duệ lấy khối ngọc bảy màu ra xem, hắn thấy lớp da của nó rất mỏng, chỉ là vài centimet, bên trong đều là thịt ngọc.

Phẩm chất của ngọc cũng khá tốt, bên trong ẩn giấu linh khí chỉ kém Dương Chi Ngọc mà thôi, nhưng màu sắc của khối ngọc không đồng nhất, cũng nông sâu khác biệt, còn đan xen vào nhau, rất khó phân giải.

Nhưng đây là khối ngọc đầu tay của Trang Duệ, hắn muốn giữ nó lại, đến lúc đó cho Cổ lão gia tử xem xét, xem có thể tạo ra vật trang trí gì đó. Nhưng bọn họ cùng đi tìm ngọc, hắn cần chờ bọn họ về thương lượng mới quyết định được, dù sao thì trước đó đã quyết định chia đều tất cả.

Trang Duệ nhìn Mãnh Tử đang ngủ say bên cạnh đống lửa, hắn không có cảm giác buồn ngủ, ngồi dưới đất có hơi lạnh, vì vậy hắn dứt khoát đứng dậy đi theo đường sông lên núi.

Tuyết đọng trên núi chảy xuống và tạo thành sông, khi đi lên càng cao thì sông càng nhỏ, chỉ còn rộng khoảng bảy mét, nước chảy ào ạt, những bọt nước tung tóe khắp nơi.

Trang Duệ đứng ở bờ sông, hắn dùng linh khí muốn tìm ngọc nhưng không có thu hoạch.

Vô tình Trang Duệ nhìn vào vách nham thạch trên núi, hắn chợt ngây người, vì hắn thấy ở sâu năm sáu mét có một khối nham thạch bao quanh một khối ngọc cực lớn.

- Mạch ngọc sao?

Một danh từ vang lên trong lòng Trang Duệ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)