Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 020

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 020: Hồ Lô Nuôi Dế
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


Lúc Trang Duệ khoảng 5, 6 tuổi, còn ở nhà cũ, thích nhất chính là chọi dế nên thường xuyên cùng mấy đứa bạn, nửa đêm mang đèn pin đi đến vùng lân cận đào dế, sau đó xem dế ai lợi hại hơn.

Khi đô thị hóa nơi nơi đều là nhà tầng chứ trước kia nhà cũ ở dưới chân núi Vân Long, có nhiều loại côn trùng, khi đêm đến khắp nơi đều vang lên tiếng côn trùng kêu, chỉ cần lật một tảng đá bất kỳ, thì phía dưới có thể có ngay một con dế cùng mấy con sâu.

Ngoại trừ đấu dế, lúc biết Lưu Xuyên, hai người còn cùng thích nuôi dế, bời vì muốn bắt được dế nuôi hai người phải ra ngoại ô chỗ đất trồng rau tìm rồi đem lên lớp chơi, mà ai biết cha Lưu Xuyên có một con cả người xanh biếc, tiếng kêu vang dội, không thể nghi ngờ là chuyện rất có thể diện.

Lúc này Trang Duệ nghe được tiếng kêu dồn dập. lập tức nhận ra tiếng của dế, trong lòng thấy làm hiếu kỳ, hắn biết, chơi dế phần lớn là mùa Hạ và Thu, một khi vào mùa đông, phần đa dế không chịu được mà chết đi. Trang Duệ trước đây nuôi dế chưa bao giờ sống được qua tết, giờ phút này nghe được tiếng kêu của dế cực mạnh mẽ, chắc chắn đây không phải loại đang hấp hối.

Nghe theo âm thanh quay lại, Trang Duệ phát hiện, dế kêu là phát ra từ trong lòng HÙng ca không khỏi hỏi: " không phải đến mùa đông dế đều chết hết sao, như thế nào dế của ngươi nó còn kêu to vậy?"

" khà khà, nhìn huynh đệ cũng biết không phải người chơi dế sành sỏi, ngươi nói cái kia là nuôi dế trong lồng, đương nhiên sống không lâu, ta nuôi đây là nuôi trong hồ lô, mỗi ngày đều để trong ngực tất nhiên không có việc gì..."

Hùng ca tự đắc giải thích, đưa tay vào trong lòng, móc ra một cái hồ lô màu đỏ phát ra ánh sáng màu tím.

Được Hùng ca giải thích, Trang Duệ mới hiểu ra, chính mình chơi dế lúc trước thì không qua nổi mùa đông, có một số con sống lâu thì đều có thể sống mấy năm. nhưng cũng không để ý, thứ nhất mùa đông phải chú ý độ ấm cho dế, không cho nó kêu to, ban ngày đặt ở trong hồ lô, sưởi ở trong ngực, mượn độ ấm của cơ thể. Thứ hai là dế tuy vui mới kêu to, nhưng không nên cho kêu quá nửa giờ, mỗi ngày không kêu quá 3 lượt, nếu không dế sẽ không sống lâu.

Nghe tiếng dế kêu, Trang Duệ nhớ tới thời thơ ấu, bèn nói với Hùng ca: " có thể cho ta xem được không?"

" cầm lấy đi, nhưng không được quá lâu, không đủ ấm đối với dế không tốt..." Hùng ca cầm hồ lô đưa cho Trang Duệ.

Vừa cầm hồ lô, Trang Duệ cảm giác được lòng bàn tay có chút lo lắng, cẩn thận đánh giá, hồ lồ này cao khoảng 10cm, giữa bụng lớn khoảng 7, 8cm, có trạm trổ như là ngọc thạch, phi thường tinh mỹ, bề ngoài màu hồng, ở giữa lộ ra u quang trầm tĩnh, trông như một loại lâu đời. Trang Duệ thời gian này đọc không ít kiến thức đồ cổ, biết được cái này có tuổi khá lâu.

Dế trong hồ lồ tựa hồ cảm giác được độ ấm giảm xuống, thôi không kêu to nữa, trong thời gian Trang Duệ đánh giá hồ lô, theo quán tính phóng linh khí trong mắt ra.

" di?"

Ngay lúc linh khí tiếp xúc với hồ lô, một cảm giác quen thuộc di chuyển trong mắt Trang Duệ, linh khí, đúng vậy tia mỏng manh như có như không nhưng quay trở về linh khí trong mắt cũng tăng lên rất nhỏ, Trang Duệ có thể cảm thấy được, cái hồ lô này hiển nhiên là ẩn chứa linh khí.

" Hùng ca ta hỏi khí không phải, thứ này ngươi bán cho ta được không? Trước đây thường xuyên hay chơi cái này, bây giờ nhìn lại thấy thân thiết, nếu ngươi bán thì ra một cái giá đi."

Trang Duệ trả lại hồ lô nuôi dế cho Hùng ca, sau đó mặt không đổi sắc làm bộ dạng thản nhiên, mở miệng hỏi, hắn biết trong chợ này đủ loại người, mỗi người đều rất khôn ngoan, chỉ cần hơi lộ chút bộ dạng hứng thú bọn hắn liền đem vật đó thổi phồng lên mây ngay.

Mặc dù linh khí ẩn chứa trong hồ lô không bằng câu đối cùng bản thảo, nhưng đây là lần thứ 3 Trang Duệ gặp được vật có linh khí, nếu giá không quá đắt, Trang Duệ vẫn muốn mua nó.

" Ta đây chỉ dùng để thưởng thức, không phải bán."

Hùng ca nghe Trang Duệ nói, trên mặt lộ ra một tia khó xử, không phải hắn không muốn bán, chẳng qua dế này hắn nuôi đã được nửa năm, mỗi ngày đều ở bên người, chăm sóc tỉ mỉ, nghe Trang Duệ hỏi mua trong lòng thật sự có chút luyến tiếc.

Trang Duệ không từ bỏ ý định tiếp tục nói: " Hùng ca, ta quả thật là thích thứ này, ngươi xem có thể bán không a, nếu nói giá hợp lý, ta sẽ mua, coi như ngài mở hàng đầu năm, còn ta được đồ chơi mình thích, tất cả mọi người đều cao hứng phải không."

" Hùng ca, chờ lập thu ngươi tiếp tục nuôi một con khác, vị huynh đệ kia thích thì nhường cho người ta đi." Một bên Hầu tử cũng nói, hắn nghĩ, dế cũng chỉ khoảng 10 hay 8 đồng gì đó, nếu người này muốn mua vậy thì bán đi.

Hùng ca trên mặt hơi biến sắc, nghĩ đến cũng động tâm, dế này nửa năm trước hắn mua với giá 20 đồng, cái hồ lồ nuôi dế kia là thời gian ở nhà đại bá ở Thiên Tân mua được ở hàng vỉa hè, cũng chỉ có 10 đồng.

Nghĩ đến đây, Hùng ca sắc mặt nghiêm chỉnh, nói với Trang Duệ: " dế này chính là thượng hạng a, vừa rồi ngươi cũng nghe được tiếng kêu, tại cả chợ này không ai có thể so sánh với dế của ta, nhìn ngươi thích như thế, ta sẽ cho cái giá, nếu ngươi cảm thấy thích hợp ta sẽ bán..."

" Ngươi nói đi." Trang Duệ trả lời.

" Một ngàn đồng, không nói hai lời, ngay cả hồ lồ nuôi dế ta cũng bán cho ngươi, đây là hồ lô tốt, lão đầu tử trong Tử Nhã Hiên kia ra giá 800 đồng ta còn chưa bán."

Hùng ca cắn chặt răng nói, lời nói cũng nửa thật nửa giả, lão bản ở Tập nhã Hiên quả thật có hỏi mua hồ lô, nhưng chỉ một nguyên tiền, hiện tại đến miệng Hùng ca, liền phọt ra 800 đồng.

Một ngàn đồng, Trang Duệ cân nhắc một chút, vẫn quyết định mua, dù sao từ khi trong mắt có linh khí tới nay, đây là vật thứ 3 có thể tăng linh khí, một ngàn đồng cũng không phải quá nhiều.

" Được, Hùng ca nếu ngài nguyện ý bán thứ này, một ngàn đồng ta mua, ngài cầm tiền xong đồ vật này thuộc về ta.."

Lúc Hùng ca cùng Hầu tử đánh giá sắc mặt Trang Duệ, Trang Duệ liền nói, trực tiếp rút tiền trong túi lấy ra một ngàn đồng đưa cho Hùng ca, nhận lấy hồ lô nuôi dế, dựa theo cách của Hùng ca, đem hồ lô thu vào người. Hùng ca quả thật có chút luyến tiếc, nhận tiền rồi đút vào túi, ánh mắt nhìn về chỗ Trang Duệ cất dế.

Vuốt hồ lô ở trong lòng, Trang Duệ đi về phía quán của Lưu Xuyên, trong lòng vui mừng, kiếm được vật chứa linh khí, tuy rằng có chút thưa thớt, nhưng có vẫn còn hơn không.

*****

" Ai u, Trang quản lí của chúng ta cuối cùng đã trở lại, ngài có giá không nhỏ nha, cả một phòng đang đợi ngài."

Trang Duệ vừa mới bước vào quán, nghe Lưu Xuyên lớn giọng ồn ào, nhìn vào trong quán, thật sự là có không ít người.

Người đầu tiên mắt Trang Duệ nhìn qua tự nhiên là Tần Huyên Băng, Tần Huyên băng hôm nay mặc một áo len đan màu tím, làm nổi lên làn da trắng như ngọc thạch, tóc cũng được xõa trên vai, cho dù Trang Duệ không thích tính tình của Tần Huyên Băng nhưng nhìn bộ dạng này tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp.

Tần Huyên Băng lúc này đang cùng bé cho Ô Quy thi chạy, chắc đây là chủ ý của Lưu Xuyên, bắt hai ô quy để lên bàn, để cho bé đùa nghịch. nhìn hai ô quy ngốc bò trên bàn, Tần Huyên Băng cùng bé đều cười vui vẻ, Tần Huyên băng cười giống như sông băng vạn năm tan chảy, bất giác Trang Duệ lại có cảm giác mặt đất hồi xuân.

Trong thời gian này, gia thế Tần Huyên Băng cũng không phải bí mật gì, nàng xuất thân từ một gia tộc phú hào ở Hồng Kông, trong gia tộc kinh doanh châu báu trang sức, Phỉ thúy ngọc thạch, nổi danh ở cả Đông Nam Á, so sánh với gia tộc nàng, ông ngoại của Lôi Lôi kém hơn rất nhiều cả về của cải và các hạng mục kinh doanh.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Trang Duệ đang nhìn mình, Tần Huyên Băng lại trở lại bộ dạng lạnh như băng, Trang Duệ biết do mình nhìn chằm chằm ngta nên xấu hổ gãi gãi đầu, giả vờ ngó sang mấy người còn lại.

Lôi Lôi đang ở mấy cái bể nước giúp khách lựa chọn ô quy, nàng vốn sống từ nhỏ ở Bành Thành, nên không có khó khăn về ngôn ngữ, nhìn rất thoải mái linh hoạt, một chút cáu gắt cũng không có.

Ánh mắt Trang Duệ dừng lại ở Lưu Xuyên, ở bên cạnh hắn có 3 người ngồi trên ghế sa lon. Một ông già chừng hơn 60 tuổi, tinh thần quắc thước, đôi mắt có thần, nhìn qua rất nhanh nhạy, hai trung niên ở bên cạnh khoảng 40 tuổi, xem cách ăn mặc thì không giống là khách mua đồ.

Lưu Xuyên kéo Trang Duệ qua, chỉ vào ông già nói: " Trang Duệ, tôi giới thiệu với ông đây là Lữ chưởng quỹ của Tập Nhã Hiên ngay bên cạnh, bác là lão tiền bối trong giới cổ vật Bành Thành a, cũng là hội trưởng hiệp hội đồ cổ Bành Thành, ông có vấn đề gì không hiểu có thể thỉnh giáo Lữ chưởng quỹ."

Lão già kia đối với xưng hô của Lưu Xuyên tựa hồ không vừa lòng, trừng mắt nhìn Lưu Xuyên một cái nói: " Thằng nhóc, ta còn không đảm đương nổi việc ngươi gọi Lữ thúc a, cái gì chưởng quầy, chỉ là một lão đầu tử thôi."

chắc Lưu Xuyên với lão nhân này vui đùa quen rồi, nên cũng không để ý, lại chỉ vào hai người trung niên nói: " vị này là Quân Tống, Tống lão bản của Lưu Hương Trai, chú ấy thường không ở Bành Thành, vị này là Vương ca, lão bản Ngọc Đỉnh Đường, hai vị này không chỉ có tiếng trong giới cổ vật ở Bành Thành mà tại mấy tỉnh Tô Bắc cũng có tiếng tăm lừng lẫy, lúc trước ta mở quán mấy chú cũng giúp đỡ không ít."

Trang Duệ gật đầu tỏ ý chào hỏi với mấy người, nhưng trong lòng có chút ko vừa ý, dựa theo lời nói của Lưu Xuyên, mấy người này đều là tai to mặt lớn của giới cổ vật Bành Thành, cũng không biết Lưu Xuyên giới thiệu hắn với mấy người này là có ý gì, xưa này mình với nghề này đều không có liên quan a."

Tục ngữ nói lão nhân thành tinh, Lữ chưởng quỹ tựa hồ nhìn ra tia nghi hoặc trên mặt Trang Duệ, nói: " Tiểu Trang, chúng ta không mời mà đến, là nghe nói cháu thời gian trước có mua bản thảo viết tay của Vương Sĩ Trinh, thơ Vương Sĩ Trinh trước nay lưu truyền cũng nhiều, chỉ là bản thảo của ông lại vô cùng thưa thớt, chúng ta không có ýgì khác chỉ là muốn xem qua mà thôi."

Trang Duệ vừa nghe xong, tức thì hiểu ý, ánh mắt nhìn Lưu Xuyên, hắn vội vàng nói: " mấy người trò chuyện, cháu đi ra bán hàng."

Lưu Xuyên nói xong đã trốn đến bên cạnh Lôi Lôi, không cần nói, nhất định là hắn tuyên truyền hộ mình, trong lòng Trang Duệ thầm ngỹ chưa đem sự tình linh khí trong mắt nói cho thằng nhãi này thật là may mắn, bằng không chỉ sợ cả địa cầu này đều biết.

" Lữ chưởng quỹ, hai vị lão bản..."

" Tiểu Trang a, lão đầu tử nhờ cái này, gọi là Lữ thúc đi." Trang Duệ còn chưa nói xong đã bị Lữ chưởng quỹ cắt lời.

" Được rồi, Lữ thúc, Tống ca, Vương ca, cuối năm ngoái, cháu quả thật mua được bản viết tay, xem chất lượng hẳn là sách cổ bản tốt nhất không thể nghi ngờ, cháu cũng tra ít tư liệu, là bản bút ký hưởng tổ Vương Sĩ Trinh, nhưng ai là người chứng nhận cháu lại không biết rõ ràng lắm."

Trang Duệ thành thành thật thật đem tình huống bản thảo nói một chút, dù sao thứ này lai lịch cũng ko rõ ràng, và lại chẳng ai thèm cướp, vài vị trong nghề muốn xem cũng vừa lúc giải tỏa nghi vấn cho mình.

" Trang huynh đệ, vậy ngươi có thể lấy ra cho chúng ta xem không a"

Quân Tống có chút thô lỗ lớn tiếng nói, phải biết rằng đồ cổ bảo tồn khó nhất đúng là tranh chữ, giống như một đời tác phẩm của Vương Sĩ Trinh tồn tại cực kỳ thưa thớt, bút tích lại chỉ sợ trong bảo tàng mới có thể thấy, mấy người bọn họ đều muốn nhìn xem là bút tích cổ nhân thực hay là hàng giả?

" Hiện tại? ở chỗ này?"

Trang Duệ nhìn thoáng qua niếp niếp, có chút khó xử, đồ vật này phải về nhà lấy, hơn nữa trong quán Lưu Xuyên đông người qua lại, cũng không phải là nơi giám định và thưởng thức đồ cổ.

" Hắc, là ta lỡ lời, nơi này không thích hợp lắm, hay là thế này đi, sáng ngày mai, lão đệ ngươi mang bản thảo này đến chợ bên vào quán trà Tĩnh Hiên, đó là nơi buôn bán của ta, chúng ta đến đó thưởng trà giám bảo, lão gia tử, ngươi có đồng ý không a."

Tống Lão bản tuy tướng mạo có chút thô lỗ, nhưng nói chuyện rất có chừng mực, trong lời nói ý tứ vẫn lấy Lữ lão gia tử làm trọng, nhưng Quân Tống cử chỉ nói năng rất lớn, xem ra cũng không phải mà một nhà đồ cổ bình thường.

" Như vậy đi, cũng không biết Tiểu Trang ngày mai có thời gian không?" Lữ lão gia tử gật đầu nói.

Trang Duệ đang muốn trả lời thì dế trong ngực tự nhiên kêu lên, có thể là do độ ấm trong quán lên cao, Trang Duệ trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, dế thì không nói làm gì, cái chính là hồ lô nuôi dế lại có chút lai lịch, bản thân cũng chưa rõ, sao không hỏi mấy vị này a.

Nghĩ đến đây, Trang Duệ mở miệng nói: " được, nếu đã thế, ngày mai cháu đến đúng giờ, nhưng, Lữ thúc, cháu vừa rồi ở chợ mua được một đồ vật, thúc có thể xem hộ cháu xem thật hay giả a."

" Ha ha là hồ lô nuôi dế sao? Lấy ra nhìn một cái rồi nói..."

Lữ chưởng quỹ nghe được tiếng dế kêu, lại thấy Trang Duệ nói như vậy, đoán ngay đc tâm tư của hắn.

Lưu Xuyên cùng Lôi Lôi nghe được Trang Duệ mua hồ lô nuôi dế, cũng lại gần xem, Tần Huyên Băng cùng Tiểu Niếp Niếp đang đùa nghịch ô quy cũng bị tiếng dế kêu to làm tò mò.

Trang Duệ lấy hồ lô nuôi dế trong ngực ra, chưa đưa cho Lữ lão gia tử đã bị Lưu Xuyệt giật lấy. Tiểu Niếp Niếp ôm đùi Lưu Xuyên cũng nhao nhao lên đòi chơi.

"Đầu gỗ, thứ này ông mua bao tiền, nghĩ thế nào lại mua cái này, ông còn nhớ rõ trước đây chúng ta bắt dế a."

Lưu Xuyên đem hồ lô đưa luôn cho tiểu Niếp Niếp hiển nhiên không đưa lại cho Trang Duệ, lại không chú ý tới sắc mặt Lữ lão gia tử thay đổi một chút.

" Mua một ngàn đồng, trướcchúng ta nuôi không biết nếu có thứ này, năm đó bích nhãn đại tướng quân sẽ không chết cóng.." Trang Duệ thuận miệng đáp.

" Một ngàn đồng!!!ông sao lại như vậy? ông biết không trước kia tôi bán cái này, 20 đồng một con, chọn thoải mái, cái tên hỗn đản ngươi? là ai? Nói cho tôi, tôi đi tìm hắn..."

Thanh âm Lưu Xuyên không tự giác cao lên vài lần, hắn không phải đau lòng cho một ngàn đồng, mà cảm giác huynh đệ của mình bị người khác lừa đảo, trong lòng thực bất mãn.

*****

Lúc này cái hồ lô nuôi dế đang bị tần Huyên Băng cầm ở trong tay vuốt ve, nghe được lời nói của Lưu Xuyên, nàng ngẩng đầu lên thản nhiên nói: " 2 nghìn đồng, vật này ta muốn có."

Đối với Tần Huyên băng mà nói, tiền chỉ là con số, vật này nàng quả thật có hứng thú, tiếng dế kêu đặc biệt dễ nghe, nàng có cảm giác chính mình đang ở ngoài cánh đồng vậy. :">

Lưu Xuyên giật mình há to miệng, hắn cảm giác thế giới thay đổi, ngay cả nữ nhân băng cũng điên cùng với Trang Duệ rồi, nhưng sự tình làm cho hắn giật mình còn ở phía sau.

" Không bán, thứ này giữ lại để tôi chơi." Trang Duệ cự tuyệt Tần Huyên Băng.

" 5" Tần Huyên Băng mặt không đổi sắc, miệng lại nói.

" Thực xin lỗi, Tần tiểu thư, thứ này tôi không bán, không phải vấn đề giá cả, mà tôi thích cái hồ lô nuôi dế này, hi vọng cô hiểu được." Trang Duệ thấy Tần Huyên Băng thật sự muốn mua, tuy đem giá tăng cao, nhưng cũng không phải lý do, chân thành mà nói, 5 nghìn đồng cũng không đủ hắn động tâm. (tham tham >:P)

Tần Huyên Băng ko nói gì, thản nhiên liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, rồi đem hồ lô nuôi dế trả lại cho bé niếp niếp.

" Khụ khụ, Tiểu Trang, cháu muốn ta xem cho, mà ta đây còn chưa có cầm a." ngoài dự đoán của mọi người chính là Lữ lão gia tử hình như có chút hứng thú với cái hồ lô này, không thể bất lịch sự đoạt lấy trong tay Tiểu Niếp Niếp vì thế phải mở miệng nói với Trang Duệ.

Trang Duệ vội vàng lấy hồ lồ trong tay bé, đưa cho Lữ lão gia tử, ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung đổ dồn lênLữ lão gia tử.

Lữ lão gia tử tiếp nhận hồ lô xong, dùng móng tay phủi phủi bụng hồ lô, dế bên trong nhất thời kêu lên, thanh âm vang lên trong quán, sau đó Lữ lão gia tử lấy trong túi ra một cái kính lúp, quan sát tinh tế vết chạm trổ trên hồ lô, ước chừng qua 5 phút đồng hồ, mới thu kính lúp lại, thở dài một hơi.

" Tiểu Trang vật này thật sự cháu không bán sao?" vuốt hồ lô trong tay, Lữ lão gia tử mở miệng, câu nói đầu tiên khiến mọi người há miệng lấy làm kinh hãi.

" Cháu không bán." Trang Duệ kiên định nói.

" Ta ra giá 5 vạn đồng, cháu cũng không bán?" Lữ lão gia tử tươi cười có chút cân nhắc, tựa hồ còn có vài tia chua sót.

" Lữ thúc, bác đừng trêu cháu, cháu thật muốn giữ lại cho mình chơi, cái này có gì sao?"

Trang Duệ nghe xong trong lòng cũng kinh ngạc, dù sao trong thời gian này mình chỉ chi ra chứ không thu vào, mua phòng ốc với bản thảo tiêu hết hơn 6 vạn đồng. hiện nay trong tay mình cũng chỉ còn lại có 5, 6 vạn. hơn nữa thứ này mình mua có 1 ngàn đồng, ai ngờ lúc này liền có giá gấp 50 lần, nếu lão nhân này cho cái giá thật sự, cũng không phải không bán cho hắn.

" Cháu mua cái này từ tay người tên Đại Hùng đúng không?" Lữ lão gia tử hỏi.

" Vâng, Lữ thúc sao ngài biết, à, đúng rồi, Đại Hùng có nói, có người hỏi hắn mua giá 800 đồng, có phải bác không a..." Trang Duệ nghĩ đến lời của Hùng ca lúc ấy, hoá ra hắn không chém mình.

Lữ chưởng quỹ nghe vậy cười nhạt nói: " sao lại là 800 đồng a, ta thấy tiểu tử đó là tiểu tặc lăn lộn trong chợ, nếu bác trả hắn 800 đồng, cháu cho là hắn liền không bán đi sao."

Lời nói này của lão gia tử mọi người nghe đều không hiểu, trả cái giá kia đại Hùng chắc chắn sẽ bán, nhưg thế nào Trang Duệ đem đến đây liền biến thành 5 vạn, điều này làm cho mọi người thắc mắc, nhưng nhị vị lão bản Vương, Tống bên cạnh lại lộ ra thần sắc giật mình, giống như là có chút thông tỏ.

" Tiểu Trang a, cháu cũng đừng giả bộ, nếu cháu nhìn không ra lai lịch vật này, làm sao có thể cướp của ta a, bây giờ còn lừa gạt lão đầu tử này làm chi a." Lão gia tử nhìn chằm chằm Trang Duệ, nụ cười trên mặt lặn mất tăm khuyến mại thêm một tia giận, bỗng nhiên nói.

" Lữ thúc, cháu thật không biết lai lịch thứ này a, cháu đối với việc này không có nghiên cứu, thật sự không chú ý gì hồ lô này, không tin thúc hỏi Đại Xuyên, chúng cháu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn biết cháu a." Trang Duệ nghe vậy có chút chột dạ, vội vàng giải thích, nghĩ thầm, lão nhân này đúng là cẩu a. mới thế đã trở mặt được ngay, một chút tình cảm cũng không lưu, trước mặt người lạ nói những lời này chẳng khác nàovạch rõ bộ mặt thật.

Lưu Xuyên nghe thấy, biết lão gia tử cho rằng Trang Duệ nhặt được đồ đểu còn khoe mẽ, vội vàng nói: " Lữ thúc, huynh đệ cháu dốt đặc cắn mai a, hắn nói không biết chính là không biết, cháu Đại Xuyên tuy còn trẻ, nhưng mọi người cũng biết cách làm người của cháu, cháu lăn lộn trong chợ vài năm, cho tới bây giờ một ngụm nước miếng một cây đinh (nói chắc như đinh đóng cột) mà ý của Trang Duệ chính là lời nói của cháu."

Nghe được Lưu Xuyên cam đoan, vẻ giận trên mặt lão gia tử từ từ lặn xuống, hắn nói: " vật này là nha khẩu hồ lô từ Tam Hà Lưu, giá trị cũng không cần ta phải nói chứ, ngày hôm qua ta nhìn thấy tiểu tử Đại Hùng cầm nó, nhưng lúc đó trời sắp tối, không có nhìn kỹ, không giám cam đoan xuất sứ cái hồ lô này, vì thế trả giá hắn một khoảng trước, đang tính mấy hôm nữa đi xem lại, không nghĩ tới đã bị cháu mua, việc này trùng hợp, nhưng ta khẳng định thứ này xuất thân từ Tam Hà Lưu, cháu cất kỹ đi."

Nghe Lão gia tử nói, trong phòng mọi người đều bất động, miệng Lưu Xuyên cùng Tống, Vương ba người há to, mà Trang Duệ cùng Tần Huyên băng và lôi Lôi hiện lên vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng là rất xa lạ với cái tên Tam hà Lưu này.

" Lữ đại gia, thứ này đúng là Tam Hà Lưu?" thanh âm Lưu Xuyên có chút run rẩy.

Lão gia tử trừng mắt nhìn Lưu Xuyên, vẻ mặt tỏ chút phật ý nói: " ta chơi đồ cổ vài thập niên, trước kia cũng gặp qua vật của Tam hà lưu, hẳn là không sai."

" Hắc, huynh đệ, ngươi mèo mù vớ cá rán rồi, Tam Hà Lưu gì đó chính là thứ tốt nha, phải biết rằng Tam Hà Lưu ... gì nhỉ, Tống ca, nói một chút đi, em cũng không nhớ..."

Lưu Xuyên hung hăng vỗ đùi, nhìn vẻ mặt khó hiểu của bọn Trang Duệ, định thầm muốn khoe khoang tri thức lại phát hiện trước kia bán dế có nghe người ta đề cập qua Tam Hà Lưu, biết đó là một danh nhân mà thôi, chứ lai lịch của vật này, giá trị bao nhiêu, hắn so với Trang Duệ cũng không hơn bao nhiêu.

Tống lão bản tiếp nhận hồ lô trong tay Lữ lão gia tử, cũng giống như Lữ lão gia tử, lấy ra một cái kính lúp đánh giá cẩn thận nửa ngày, mới mở miệng nói: " Trang lão đệ, số của đệ thật tốt a, hồ lô này chạm trổ khéo léo, còn có thợ khéo léo bao tương, quả thật như là xuất thân từ tay Tam Hà Lưu."

Trang Duệ không có trả lời, Lưu Xuyên vội vàng hỏi: " Tống ca, đồ chơi này có thể bán được bao tiền."

" Tục!"

Lữ lão gia tử phun từ kẽ răng ra một tiếng, khiến cho mọi người đều nhìn Lưu Xuyên, thằng nhãi này da mặt rất dày, ko để ý tới ánh mắt xem thường của mọi người vẫn hồn nhiên, nhìn Tống lão bản giải thích.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-629)