← Ch.205 | Ch.207 → |
- Đi, tất nhiên sẽ đi, ngày mai nhất định sẽ đưa cụ đi kiểm tra, bác sĩ Đậu, anh cứ bề bộn trước đi...
Đám người Âu Dương Lỗi nghe được tin tức này thì nào còn lo lắng đến bác sĩ Đậu? Cả nhóm vội vàng xông vào trong, đối với bọn họ thì ông cụ khỏe mạnh trở lại, chỉ cần có thể đi một vòng quanh khu nhà, như vậy đã là cực kỳ kinh sợ rồi.
Không nên xem thường những ông cụ đi ra từ những năm tháng chiến tranh, tuy bọn họ đã sớm ở ẩn nhưng năng lượng vẫn là cực lớn, vượt xa sức tưởng tượng của người khác. Riêng đám bạn cũ đã trải rộng cả nước, dù những người chấp chính vào lúc bây giờ cũng phải cố kỵ bọn họ ba phần.
Trang Duệ cũng không đi vào trong nhà, hắn ở lại bên ngoài gọi điện thoại cho mẹ mình, hắn tin chắc mẹ ở nhà cũng nóng lòng như lửa đốt. Khi điện thoại nối thông, âm thanh run rẩy của Trang Mẫu từ trong điện thoại vang lên:
- Tiểu Duệ, con... Con đã gặp mặt bà ngoại chưa?
Trang Duệ có thể thấy rõ sự lo lắng của mẹ, vì vậy vội vàng nói:
- Mẹ, bây giờ con đang ở nhà bà, bọn họ rất tốt, mẹ đừng quá lo lắng...
- Không lo lắng, không lo lắng...
Âu Dương Uyển có chút nghẹn ngào, làm một người con mà không lo lắng cho bố mẹ của mình sao?
- Cháu gái, là Uyển Nhi sao? Mau đưa điện thoại cho bà.
Trang Duệ đang định khuyên mẹ thêm vài câu thì bên tai đã vang lên âm thanh của bà ngoại, thì ra khi đám người kia chen chúc vào nhà thì bà cụ luôn chú ý đến Trang Duệ, là cháu ngoại lần đầu tiên mình được gặp.
- Mẹ, bà muốn nói chuyện với mẹ.
Trang Duệ nói một tiếng rồi đưa điện thoại cho bà ngoại.
- Uyển Nhi, là con sao?
Trong điện thoại yên ắng một lúc, bà cụ dùng giọng quan tâm hỏi, sau đó chợt nghe thấy một tiếng khóc tê tâm liệt phổi từ bên kia truyền đến:
- Mẹ, con gái bất hiếu, thật sự xin lỗi mẹ.
Cặp mắt của bà cụ cũng có hơi ướt, bà luôn miệng nói:
- Con gái ngoan, đừng khóc, mau đến Bắc Kinh thăm mẹ, đã vài chục năm rồi mẹ chưa gặp con, rất nhớ con...
Lúc nói chuyện thì nước mắt của bà cụ chảy dài, âm thanh cũng dần trở nên nức nở, nhưng như vậy lại làm cho Âu Dương Uyển dừng khóc, bà nói:
- Mẹ, ngày mai con sẽ đến Bắc Kinh, con mang cháu ngoại và cố ngoại của mẹ đến thăm...
- Tốt, tốt, mẹ chờ con...
Bà cụ cuối cùng cũng không nói nên lời, Trang Duệ vội vàng nhận lấy điện thoại, vì bà cụ vui mừng quá dỗi nếu lỡ may có chuyện gì xảy ra thì đó sẽ là lỗi lầm của mình.
- Này, Tiểu Duệ, có chuyện gì vậy? Con nói gì mà bà khóc đau lòng như vậy?
Trang Duệ vừa tiếp điện thoại thì âm thanh chất vấn của Trang Mẫu đã vang lên.
- Không có gì, bà khuyên mẹ, đừng nên quá đau lòng, đúng rồi, mẹ đặt vé máy bay sáng mai đi, đưa theo cả Niếp Niếp và anh rể.
Trang Duệ muốn để mẹ và cả nhà đến thủ đô thăm các cụ, nếu không các cụ sẽ cứ giữ chặt lấy mình, đừng hòng làm được việc gì khác.
Trang Duệ còn nhiều chuyện cần làm ở Bắc Kinh, hôm qua hắn nhận được điện thoại của chú Đức, nói là giáo sư Mạnh đã về thủ đô, để mình đến thăm hỏi. Đây là bổn phận nên làm, còn có cả Cổ lão gia tử, mình về thủ đô cũng không thể không đến thăm.
Còn có cả căn nhà cần phải tu sửa, mình cũng cần chú ý, mà ngày mai còn phải đưa Miêu Phỉ Phỉ đi đến tham quan Phan Gia Viên, lúc này Trang Duệ thật sự hận mình không có phép phân thân, biến ra vài phân thân nữa để sử dụng.
- Tiểu Duệ, ngày mai anh không đến Bắc Kinh được, anh còn phải mua thiết bị, ngày mai đến lấy hàng, mà công tác ở nhà máy cũng quá bận rộn, anh cũng không thể bỏ đi được.
Trong điện thoại chợt vang lên âm thanh của Triệu Quốc Đống.
- Anh rể, anh không đến được cũng không có vấn đề, nhưng ngày mai anh nhất định phải đưa mọi người lên máy bay, sau đó nhớ điện thoại cho em, em sẽ đến tiếp đón.
Trang Duệ biết Triệu Quốc Đống ở bên kia kinh doanh rất tốt, cũng không muốn miễn cưỡng, dù sao thì sau này thời gian còn dài, đợi đến khi ông cụ mừng thọ chín mươi thì đến cũng không muộn.
Sau khi cúp điện thoại thì Trang Duệ phát hiện nhóm Âu Dương Chấn Vũ đã đi ra ngoài sân.
- Ông cụ đang nằm ngủ, Tiểu Duệ, cháu gọi điện thoại cho em gái của tôi sao?
Âu Dương Chấn Vũ nói đến em gái, tất nhiên là Âu Dương Uyển.
Trang Duệ khẽ gật đầu nói:
- À, mẹ nói sáng mai sẽ bắt máy bay đến Bắc Kinh, mười giờ sáng sẽ đến Bắc Kinh.
Âu Dương Chấn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sáng mai sao? À, để xem khi đó có thể ra sân bay đón người được không...
- Bác, hay cháu tìm chiếc máy bay đón cô cô đến? Vì sáng mai cháu phải rời khỏi thủ đô rồi.
Âu Dương Lỗi chưa từng gặp cô cô, tước nay chỉ được nghe bố nhắc đến mà thôi.
- Hồ đồ, lần sau gặp không được à?
Âu Dương Chấn Vũ trừng mắt nhìn Âu Dương Lỗi, nhưng đây cũng là vì sức khỏe của ông cụ chuyển biến tốt, nếu không thì Âu Dương Chấn Vũ sợ rằng đã đồng ý lời đề nghị của Âu Dương Lỗi.
- Mẹ, ngài đi nghỉ ngơi đi, sáng mai có thể được gặp con gái rồi.
Âu Dương Chấn Vũ thấy mẹ mình vẫn còn đứng trong sân thì nhanh chóng khuyên nhủ, vì cuộc sống của bà rất có quy luật, mỗi ngày cứ đến chín giờ tối là phải đi ngủ. Âu Dương Chấn Vũ và Trang Duệ liên tục khuyên nhủ, cuối cùng bà cụ mới quay về phòng ngủ nghỉ.
Sau nhiều tình huống giằng co thì Âu Dương Chấn Vũ cũng có chút mệt mỏi, lão nhìn Trang Duệ rồi nói:
- Tiểu Duệ, tối nay cháu ở lại chỗ này, sáng mai có thể cùng dùng cơm với các cụ.
- Bác, ngày mai cháu còn có việc, thật sự rất bận, hơn nữa còn phải đi đón mẹ, tối nay cũng không nên ở lại chỗ này.
Trang Duệ có chút đau đầu, ngày mai mẹ mình đến, có lẽ chuyện đồng ý đi với Miêu Phỉ Phỉ đến Phan Gia Viên đã không thể thực hiện được, mà Lưu Xuyên mang Bạch Sư về thì Trang Duệ cũng không yên tâm, phải biết rằng Bạch Sư sẽ rất không nghe lời.
Âu Dương Chấn Vũ cũng không quá miễn cưỡng, ngày mai Trang Duệ thật sự sẽ phải đi đón Âu Dương Uyển, từ nơ này đến sân bay cũng không tiện. Vì vậy sau khi bắt chuyện và trao đổi số điện thoại với Âu Dương Lỗi, Trang Duệ cùng Âu Dương Quân rời khỏi nơi này, đi về hội sở.
Đến hội sở thì Trang Duệ phát hiện tiểu tử Lưu Xuyên cũng không làm gì được Tiểu Bạch Sư, chỉ có thể nhốt nó trong phòng của Trang Duệ, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Cũng may nhà hàng của hội sở phục vụ 24h, vì thế Trang Duệ chạy xuống nhà hàng gọi vài món cho Tiểu Bạch Sư, xong việc thì đã hơn mười hai giờ.
...
Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn cầm lên xem, thì ra là Miêu Phỉ Phỉ. Nếu hắn cố tình không nghe máy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, vì vậy mà Trang Duệ nhanh chóng nhấn nút nghe.
- Trang Duệ, mau lên, đến đón tôi, tôi mời anh uống nước đậu xanh...
Giọng nói trong trẻo của Miêu Phỉ Phỉ từ trong điện thoại vang lên.
- Cảnh sát Miêu, à, hôm nay... Hôm nay sợ rằng không thể cùng cô đi Phan Gia Viên được, mẹ và chị của tôi sẽ đến Bắc Kinh, sáng nay sẽ xuống máy bay, tôi phải đi đón mọi người...
- À, vậy anh cứ đi đón bác gái đi, tôi đi dạo một mình cũng được...
Trong điện thoại trầm mặc một lúc, chẳng qua là Miêu Phỉ Phỉ cũng không phải người không nói lý lẽ như vậy, nhưng giọng nói của nàng có hơi thấp, rõ ràng là tâm tình không tốt.
Trang Duệ thật sự có chút xấu hổ, dù thế nào thì Miêu Phỉ Phỉ cũng đã giúp mình nhiều thứ, bây giờ cho người ta lỡ hẹn cũng không tốt, vì thế xúc động nhất thời nói:
- Hay là thế này đi, tôi đưa cô đi theo ra sân bay, sau đó đưa mẹ về nhà bà ngoại, chúng ta lại đến Phan Gia Viên?
Trang Duệ nói ra những lời như vậy mà cũng cảm thấy không đúng, Miêu Phỉ Phỉ chỉ là bạn của mình, nếu cùng mình đi đón mẹ thì tính là gì? Nhưng hắn đã nói ra thì cũng không thể đổi giọng, vì thế chỉ hy vọng Miêu Phỉ Phỉ mở miệng từ chối.
- Được, anh đến đón tôi đi, tôi đi với anh.
Miêu Phỉ Phỉ nói làm cho những suy tính của Trang Duệ thất bại thảm hại, hắn rơi vào đường cùng chi có thể thức dậy đánh răng rửa mặt, sau đó làm điểm tâm cho Tiểu Bạch Sư, lại đến gọi Âu Dương Quân, lái xe chạy đến khu nhà của bác Chấn Vũ, vì nhà của Miêu Phỉ Phỉ cũng ở đó.
- Cậu đưa nha đầu kia đi đón cô cô sao?
Âu Dương Quân ngồi trên xe của Trang Duệ mà ánh mắt có chút vui vẻ, nhưng Trang Duệ thì không thoải mái.
- Hôm qua đã đồng ý với cô ấy, em còn biện pháp gì nữa đây? Nếu không thì anh có ý gì hay hơn?
Trang Duệ bất đắc dĩ trả lời.
- Thôi đi, tôi không thể trêu vào nha đầu kia được, nhưng cậu phải nghĩ cho kỹ, bây giờ đến gặp gia trưởng cũng phải nói cho rõ ràng.
Những ngày nay Từ tiểu thư đã chạy đi quay phim, Âu Dương Quân đang rảnh rỗi nhàm chán, cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn.
- Anh nói quá tà dị, chúng em chỉ là bạn bè, hiểu không, là bạn bè.
Trang Duệ cố gắng làm cho lời nói của mình sâu sắc hơn nhưng tâm ý cũng khó nói, cũng không biết mẹ gặp Miêu Phỉ Phỉ sẽ nghĩ thế nào? Vì hắn đã nói bạn gái là Tần Huyên Băng.
- À, bạn bè, tất nhiên là bạn bè.
Âu Dương Quân nở nự cười xấu xa nói lại những lời của Trang Duệ, chỉ cần là người không mù sẽ thấy rõ Âu Dương Quân không thể tin lời nói Trang Duệ.
Xe chạy đến một căn nhà trong khu vực, Miêu Phỉ Phỉ đang đợi ở đó, hôm nay nàng không mặc váy, chỉ là áo sơ mi trắng và quần jean, nhẹ nhàng khoan khoái, dáng người nóng nảy phô bày rõ ràng, hơn nữa còn có gương mặt ngọc bích, thiếu chút nữa làm cho Âu Dương Quân nhìn lầm.
Miêu Phỉ Phỉ lên xe, Âu Dương Quân nhường vị trí sát bên tai lái phụ cho nàng, hắn chen ra phía sau.
Ba người đi ăn sáng, sau đó lái xe đến sân bay, còn một giờ nữa mới đến giờ máy bay hạ cánh.
Nhóm Trang Duệ vừa dừng xe thì điện thoại của Âu Dương Quân đã vang lên, hắn nhận điện thoại nói vài câu và cúp máy, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua, hắn chỉ vào một chiếc xe phía trước và nói với Trang Duệ:
- Đuổi theo chiếc xe kia, chúng ta vào đón cô cô.
Trang Duệ nhìn về phía chiếc xe kia, đó là xe hồng kỳ của Âu Dương Chấn Vũ, vì vậy mà vội vàng đuổi theo.
Trang Duệ đi theo sau xe của Âu Dương Chấn Vũ và thuận lợi tiến vào trong sân bay, sau đó dừng xe ở phía sau chiếc hồng kỳ, mọi người xuống xe. Âu Dương Chấn Vũ thấy Miêu Phỉ Phỉ thì thật sự sửng sốt, con trai mình hình như cũng không tới lui với nha đầu của Miêu gia thì phải.
- Chào chú Âu Dương.
Miêu Phỉ Phỉ tiến lên bắt chuyện rồi đứng bên cạnh Trang Duệ, Âu Dương Chấn Vũ thấy như vậy thì cũng coi như hiểu ra.
← Ch. 205 | Ch. 207 → |