Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 270

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 270: Bức tranh cung đình
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


- Hắn bị sao vậy?

Trịnh Hoa dùng ánh mắt khó giải thích nhìn Trang Duệ.

- Không biết, có lẽ là đi lấy tiền? Anh Trịnh, ở Hongkong có loại người thế này sao?

Trang Duệ thật sự dở khóc dở cười, con bà nó tên kia không ngại ném tiền đến cho mình. Sớm biết người Hongkong nhiệt tình như vậy thì Trang Duệ sẽ không mất nhiều thời gian đi đổ thạch làm gì cho mệt, tất nhiên Ngưu Hồng là loại đàn ông cực phẩm, là một tồn tại khác loài trong xã hội.

- Ôi!

Trịnh Hoa thở dài:

- Hắn sinh ra không được bao lâu thì cha mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới gặp tai nạn máy bay qua đời, hắn được Thuyền Vương nuôi nấng từ nhỏ, mà sau khi Thuyền Vương qua đời thì không những để lại nhà cho hắn, còn cho hắn nắm nhiều cổ phần nhất.

- Lúc nhỏ tiểu tử này không thể sử dụng được số tiền kia, nhưng sau khi qua mười sáu tuổi thì hắn có thể tùy ý chi phối cổ phần công ty, muốn nói có tiền thì chúng tôi thật sự không ai nhiều bằng hắn. Hơn nữa người này từ nhỏ thiếu được quản giáo, vì vậy tính cách của hắn khá bừa bãi, không phóng khoáng, cậu Trang, lần này cậu cũng đừng so đo với nó.

Những câu nói cuối cùng của Trịnh Hoa thật sự có hương vị khẩn cầu.

Trong những gia tộc ở Hongkong, sau khi nam đinh trưởng thành sẽ được chia một phần cổ phần của gia tộc, nhưng khi trưởng bối còn tại thế thì bọn họ sẽ không được bán cổ phần lấy tiền mặt, chỉ được hưởng hoa hồng hàng năm mà thôi. Đây là nguyên nhân mà đám công tử coi tiền như rác dù không gia nhập vào hàng ngũ công tác của gia tộc nhưng lại có thể có tiền.

- Nguyên nhân không phải tại tôi, anh ta muốn chơi thì tôi cũng chỉ sẽ tiếp tục mà thôi.

Trang Duệ. thản nhiên nói, thế giới này ai cũng không nợ ai thứ gì, đừng tưởng rằng quả đất chỉ xoay quanh mình.

Trịnh Hoa thở dài, hắn cũng biết Ngưu Hồng lần này đắc tội rất lớn với Trang Duệ, nhưng trưởng bối trong nhà mình có quan hệ rất tốt với Thuyền Vương, vì vậy hắn cũng không thể không khuyên bảo vài câu, ai ngờ Ngưu Hồng không thèm nể mặt. Mà Trang Duệ nhìn có vẻ rất bình hòa cũng đã thật sự nổi giận, rõ ràng không chút nhượng bộ.

- Được rồi, Kế Dịch, đến đây, xem thứ này có giá trị bao nhiêu?

Ngưu Hồng xách theo một chiếc túi du lịch lớn xong vào đại sảnh như một cơn gió, hắn đặt túi xuống bàn, bắt đầu lấy thứ bên trong ra.

Hành động của Ngưu Hồng làm cho Trang Duệ có chút sững sốt, nhưng khi đối phương lấy hai thứ kia ra thì ánh mắt Trang Duệ chợt nhìn thẳng, là chiếc bình Sư Văn Tế Trường Cảnh thời Thanh? Hay là Mẫu Đan Văn Bình thời Minh? Không ngờ lại là mỗi loại một đôi, còn có một vài bức tranh, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài thì thấy có lẽ là cổ vật.

- Con bà nó, những thứ quý giá như vậy lại bỏ lẫn lộn trong túi du lịch sao? Nếu lỡ may có va chạm và vỡ đi một mảnh, như vậy giá trị cũng giảm...

Trang Duệ thật sự tức giận đến mức thiếu chút nữa đã chửi chó má, Ngưu Hồng này thật sự quát thô bỉ, hắn còn chưa kịp dùng linh khí xem xét những món hàng kia là thật hay giả nhưng đã bị những hành động của đối phương làm cho nổi giận, hận không thể tiến lên cho đối phương biết tay.

Từ khi tiến vào giới đồ cổ thì Trang Duệ thật sự rất chú ý những phương pháp bảo vệ các món hàng là cổ vật, phải biết rằng những thứ này là khó thể phục chế, chỉ cần một món bị hư hao sẽ coi như thiếu đi một món. Nếu là Trang Duệ thì nhất định sẽ tìm một chiếc hộp thật tốt và lót thêm giấy báo vào bên trong, như vậy mới dám mang đồ sứ đi, không ngờ Ngưu Hồng kia tùy tiện nhét đồ sứ vào trong ba lô, đúng là không biết đầu óc của đối phương là thế nào.

Trịnh Hoa cười khổ một tiếng, hắn không ngờ Ngưu Hồng lại lấy những thứ kia ra, vì vậy mà hắn phải xoay người đi ra cửa, hắn muốn gọi điện thoại thúc giục người kia, chỉ có người kia mới có thể chế ngự được Hỗn Thế Ma Vương Ngưu Hồng vào lúc này.

- Ngưu thiếu gia, xin anh chờ chút, tôi cho gọi giám định sư...

Kế Dịch lấy bộ đàm đi ra khỏi cửa gọi người.

Muốn dùng đổ cổ hoặc những vật có giá trị để thế chấp, hoặc trực tiếp bán lấy xèng ở sòng bạc sẽ không được tiếp nhận, nhưng ở Macao có rất nhiều cửa hàng Điển Đương Hành, những kẻ đi ra cửa chính của sòng bạc có thể bán những món có giá trị hoặc cổ vật để lấy tiền tiếp tục sát phạt.

Trong những Điển Đương Hành ở Macao thật sự có rất nhiều vật phẩm tốt, nếu như anh thật sự tinh mắt thì có thể mua được nhiều thứ tốt, ví dụ như những tác phẩm xa xỉ, nơi đó chỉ có giá một phần mười giá gốc mà thôi.

Tất nhiên những người đến Macao du lịch cũng thường xuyên ghé qua Điển Đương Hành, nhưng muốn mua được bảo bối thật sự thì còn phải xem vào ánh mắt của mỗi người.

Trên đổ thuyền không có sự tồn tại của Điển Đương Hành, vì vậy mà sòng bạc cải biến quy củ, nuôi một vị chuyên gia đồ cổ, nếu có người lấy món đồ cổ nào đó ra muốn thế chấp hoặc đổi xèng, như vậy đổ thuyền cũng sẽ tiếp nhận nhưng giá cả đưa ra còn thấp hơn Điển Đương Hành vài lần, điều kiện cực kỳ hà khắc.

Năm sáu phút sau có một ông lão gầy còm khoảng hơn sáu mươi đi vào trong đại sảnh đánh bạc, khi lão thấy hai cặp bình sứ thì ánh mắt sáng lên, không đợi Kế Dịch phải lên tiếng mời chào, lão chạy đến trước bàn, nâng bình sứ lên quan sát cẩn thận.

- Giám đốc Kế, tôi có thể xem vài món đồ sứ này được chứ?

Vài phút trước khi vị chuyên gia giám định kia chạy đến thì Trang Duệ đã dùng linh khí quan sát, những món kia đều là đồ thật, bên trong có linh khí màu trắng nồng đậm, mơ hồ sắp chuyển sang màu vàng. Căn cứ vào kinh nghiệm của Trang Duệ thì đây tuyệt đối là những tác phẩm Quan Diêu thời Thanh, vì nếu là thời Mịnh thì linh khí sẽ có màu vàng. Hắn đã xem qua nhiều cổ vật, đó là kinh nghiệm của chính hắn khi thấy linh khí trong cổ vật.

Nhưng thời thanh gồm có Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, có ba loại Quan Diêu, có thể nói là nhiều tinh phẩm, giá trị nghệ thuật và giá cả thị trường thật sự không thể nào bằng những món tinh phẩm thời Tống.

Nếu nói về giá cả thị trường thì đồ sứ Càn Long sẽ có giá hơn đồ sứ Vĩnh Lạc, mà đồ sứ thời Minh cũng không có giá quá cao, kém hơn thời Tống nhưng những năm gần đây lại dần lên giá.

Trang Duệ thấy vật phẩm vừa đẹp vừa tinh chất như vậy thì thật sự phát thèm, hắn muốn cầm trong tay xem xét một phen.

- Điều này...

Kế Dịch đưa mắt nhìn ngưu hồng, thứ này đối phương còn chưa bán, quyền sở hữu là của Ngưu Hồng, hắn cũng không tự làm chủ được.

Khi thấy bộ dạng bức thiết của Trang Duệ thì Ngưu Hồng giống như tìm được cảm giác hơn người, hắn hừ một tiếng nói:

- Đồ nhà quê, xem đi, không có kiến thức...

Lực chú ý của Trang Duệ lúc này đã bị những chiếc bình sứ hấp dẫn, hắn cũng không muốn đấu võ mồm với Ngưu Hồng, hắn tiến lên một bước lấy bình Sư Văn Tế Trường Cảnh lên xem xét.

Chiếc bình sứ có nửa phần trên là phần cuống, bên dưới có hình cầu, hoa văn sắc nét, màu sứ rất đẹp, bóng loáng, men dày, phần cổ bình thon dài có vẽ hoa sen, mỗi nhóm có ba bông, rất đẹp.

Phần bụng của bình sứ được vẽ hình tượng sư tử đùa cầu, có những áng mây làm đẹp, khung cảnh rất náo động; còn có những cánh sen xanh mướt, hình ảnh phân phối hợp lý. Dưới đáy bình là lạc khoản với dòng chữ "Chế tác năm Càn Long Đại Thanh" được đóng khung, tạo hình và lớp men thật sự chính là Quan Diêu của thời Thanh.

Bình sứ được bảo tồn rất hoàn hảo, bên trên không có vết va chạm, men sáng rực, lớp màu khá dày, là tác phẩm mở rộng cửa với nhà sưu tầm, hơn nữa chắc chắn đã từng được người khác sưu tập và ve vuốt.

Trang Duệ đặt món đồ sứ trong tay xuống, sau đó cầm bình Vĩnh Lạc thời Minh lẽnem, chiếc bình này thường được gọi là Kinh Bình, tương đối lưu hành thời Tống Liêu. Vào thời Tống thì tron dân gian có rất nhiều Mai Bình như thế này, thậm chí vào một cửa hàng bất kỳ cũng có thể thấy Mai Bình.

Mai Bình này điển hình phong cách thời Minh, phần vai có hơi lớn, phần bụng to mọng, toàn thân màu trắng, phẩm chất hoàn hảo, tạo hình hoàn mỹ. Trang Duệ trước nay cũng thưởng thức nhiều tác phẩm đồ sứ và đặc biệt là Mai Bình thời Minh Thanh, nhưng hắn chưa gặp chiếc bình sứ nào được như thế này. Có lẽ những món hàng tốt kia đã sớm bị tuồn ra nước ngoài, cũng không biết vì sao có một món rơi vào trong tay Ngưu Hồng này.

Phải biết rằng điều càng khó có được chính là mỗi món có một cặp, vì đây đều là những món được truyền lưu vài trăm năm, không biết đã qua bao lần thay đổi triều đại, chiến tranh loạn lạc, có thể bảo tồn tốt đẹp và gom lại một cặp thì thật sự là quá quý hiếm. Rất nhiều món đồ sứ đấu giá chỉ có một vật, căn bản không thể nào có một đôi, tỷ lệ rất thấp.

Rất nhiều nhà sư tầm vì muốn gom thành một cặp vật phẩm mà bỏ ra biết bao nhiêu tài lực và vật lực, nhưng thường không được gì, mà giá cả thị trường của những món đồ sứ cũng không đơn giản, nếu là một cặp vật phẩm thì giá cả cũng không biết tăng lên bao nhiêu lần.

- Ủa, đây là bụi bẩn gì vậy?

Trang Duệ xem xét chiếc bình thì cũng lật lên để xem lạc khoản ghi bên dưới, một mớ tro tàn từ trong bình rơi ra, rớt xuống thảm đỏ. Hắn ngồi xổm xuống dùng tay chà xát, cảm thấy giống như tàn thuốc.

- Tên kia không phải dùng thứ này làm tàn thuốc đấy chứ?

Trang Duệ thật sự có ý nghĩ như vậy, hắn khẽ ngửi, quả nhiên nghe được mùi thuốc nồng nặc. Phát hiện này làm cho hắn dở khóc dở cười, Ngưu Hồng này rõ ràng là dùng nó làm thứ gạt tàn thuốc, thật sự là một thiếu gia cực phẩm.

Trang Duệ thả chiếc Mai Bình trong tay ra, hắn cầm lên một bức tranh, cởi bỏ sợi dây đỏ, mở bức tranh ra trên bàn đánh bạc. Cử động của hắn làm cho người chung quanh vây đến, nhưng ông lão kia vẫn chú ý quan sát món đồ sứ trong tay, không quan tâm đến hành động của Trang Duệ.

- Tranh cung đình của Lan Thế Ninh sao?

Khi bức tranh được mở ra thì Trang Duệ thật sự kinh hãi, hắn tuy đã sớm dùng linh khí và biết bức tranh này là tác phẩm đồ cổ nhưng cũng không ngờ đó là tranh cung đình của Lan Thế Ninh. Vô tình hắn chợt kích động, trong lòng như bùng sóng, khó thể dẹp loạn.

Lan Thế Ninh không phải là người Trung Quốc, là người Ý, nguyên danh là Jiasi Rio, sống ở Millan, là một nhà truyền giáo đạo thiên chúa giáo vào Trung Quốc ở những năm năm tư thời Khang Hi nhà Thanh. Người này được đưa vào cung và trở thành họa sĩ cung đình, từng tham gia công tác thiết kế Viên Minh Viên Tây Dương Lâu, đảm nhiệm chức vụ ở ba thời Khang, Ung, Càn, hội họa ở Trung Quốc đã hơn năm mươi năm.

Là một người ngoại quốc nên Lang Thế Ninh được ba đế vương coi trọng, được phong là họa sĩ cung đình tam phẩm, đây thật sự là điều khó thấy trong các thời đại ở Trung Quốc. Những tác phẩm của người này lại kết hợp cả Trung Tây, tạo nên những hiệu quả cực kỳ tinh tế và sâu sắc, sáng tạo ra nhiều loại mới, có dấu ấn ở Trung Quốc.

Tác phẩm của Lang Thế Ninh lúc này đang được bảo tồn ở bảo tàng cố cung, bảo tàng Đài Bắc, bảo tàng Clevelad của Mỹ, thậm chí còn có tác phẩm ở viện mỹ thật châu Á bênn nước Đức. Những món hàng thế này bị đưa ra nước ngoài à hải ngoại là rất ít, khó thể được gặp.

Bức tranh này Lang Thế Ninh vẽ phi tử của Càn Long, giai nhân mặc cung trang màu xanh, cổ áo rộng, váy dài bồng bềnh, tóc búi đoan trang, gương mặt đẹp như hoa, hai mắt như sao, ánh mắt như nước khe nguồn vào xuân, eo nhỏ nhắn mỏng manh như gió, chỉ cần trang điểm một chút là đủ khuynh nước khuynh thành.

Trong tranh tổng cộng có sáu vị phi tử, tướng mạo và hình thái không giống nhau, khác biệt với những bức tranh cung nữ đồ thời xưa. Bức tranh này được vẽ bằng kỹ thuật phương Tây, vì vậy mà tướng mạo rất thật, hoàn toàn thể hiện sự quyến rũ của phụ nữ, đây là điều hiếm thấy ở trong những bức tranh cổ của Trung Quốc.

Trang Duệ nhớ đến một câu chuyện mà mình từng được biết, đó chính là Càn Long từng để cho Lang Thế Ninh vẽ tranh về mười ba phi tử của mình, mà khi bức tranh hoàn thành thì Càn Long đã là bảy mươi. Càn Long xem xong và lập tức cất vào hộp niêm phong lại, cho ra chỉ dụ là ai xem sẽ bị xử tử. Đó chính là tác phẩm, Tâm Tả Trì Bình, bây giờ đang ở trong bảo tàng Cleveland nổi tiếng của Mỹ, là thứ mà quân liên mình thu được khi tiến vào Trung Quốc.

Trang Duệ từng được thấy bức Tâm Tả Trì Bình, bức tranh này có mười ba người phụ nữ cùng mặc quan phục, ngồi ngay ngắn, cực kỳ hợp quy tắc.

Mà bức tranh trước mắt Trang Duệ lúc này thật sự giống như khá tùy ý, có lẽ được vẽ khi Càn Long và phi tử dạo chơi hoa viên, ở góc bức tranh có lạc khoản "Thần Lang Thế Ninh", rõ ràng là chính phẩm của Lang Thế Ninh, chỉ là Trang Duệ chưa từng gặp bất kỳ tài liệu nào nói về tác phẩm này của Lang Thế Ninh.

Những tác phẩm của Lang Thế Ninh có giá cả cực cao, Trang Duệ nghe nói năm ngoái bức Thu Lâm Quần Lộc Đồ của Lang Thế Ninh từng dược bán ra với giá hai chục triệu đô la Hongkong. Bức tranh hiện tại còn chờ được khảo chứng xem có phải là Lang Thế Ninh hay không, nếu là thật thì sẽ vượt qua cái giá của Thu Lâm Quần Lộc Đồ, đưa ra ngoài sẽ làm giới sưu tầm thi họa sinh ra sóng gió.

Đầu óc Trang Duệ xoay chuyển rất nhanh, khi thấy những món đồ sứ thì hắn tỏ ra kinh ngạc, nhưng khi thấy bức tranh thì phản ứng đầu tiên là muốn thu làm của riêng. Đúng vậy bây giờ hắn thật sự muốn biến bức tranh thành của mình, phải biết rằng đây là bảo vật sưu tầm, bây giờ trong những món Trang Duệ sưu tầm thì chưa có thứ nào có giá vượt qua bức tranh này.

Sau khi mở bức tranh ra xem thì ông lão cũng không quá chú ý, không có hứng thú, chỉ nhìn bức tranh một lúc rồi quay sang nhìn hai đôi bình sứ.

- Anh Kế, thế nào, nhanh định giá rồi đưa xèng đây...

Trang Duệ và ông lão kia đều đã xem kỹ và hiểu rõ, điều tỏ ra yêu thích khó thể buông tay nhưng Ngưu Hồng ở bên cạnh lại không nhịn được. Hán là một kẻ đánh bạc đỏ mắt, những thứ kia dù quý giá cũng không bằng xèng trên bàn.

Ông lão gầy còm lưu luyến đặt bình sứ xuống bàn, sau đó đẩy kính lão hỏi Ngưu Hồng

- Ngưu thiếu gia, không biết những thứ này có lai lịch là gì?

Ông lão nói lời này cũng là một luật lệ cơ bản, sòng bạc không thu tang vật, nếu không sẽ bi người ta tìm đến tận cửa, cũng là phiền toái. Nếu thứ này không phải là của Ngưu Hồng lấy ra, Kế Dịch căn bản sẽ không thèm quan tâm. Vì bọn họ mở sòng bạc cũng không phải tiệm cầm đồ, cũng không muốn đầu cơ trục lợi để nhận lấy phiền toái, vì thế tuy có chuyên gia giám định nhưng rất ít khi thu vật phẩm.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)