Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 283

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 283: Quà cưới
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trang Duệ đặt những món đồ cổ thắng được ở Hongkong lên kệ gỗ dưới tầng hầm, sau khi trưng bày tốt năm sáu món đồ sứ thì hắn thật sự có chút cảm giác thành tựu. Nhưng nhiệm vụ của hắn rõ ràng là gánh nặng đường xa, hắn nhìn chung quanh thấy còn cả trăm vị trí trống thì không khỏi buồn rầu, không biết khi nào mới bày đầy vật phẩm ở chỗ này được đây.

Trang Duệ đưa Tần Huyên Băng đi thăm thú khắp chung quanh, mà Tần Huyên Băng cũng đã hoàn toàn thích thú tòa nhà vừa hiện đại vừa cổ kính này, nếu không phải nàng còn chưa hoàn thành xong công tác ở nước Anh, sợ rằng nàng sẽ không muốn rời khỏi chỗ này.

Âu Dương Uyển cố ý để lại hậu viện cho Trang Duệ, vì vậy cũng không có người nào ở chỗ này, những gian phòng ở nơi đây đều trống. Sau khi để Tiểu Bạch Sư ở lại giữ cửa hậu viện thì nơi này biến thành một vùng trời riêng thuộc về Trang Duệ và Tần Huyên Băng.

Trang Mẫu biết rõ hôm nay con trai quay về nên đã trải sẵn ga giường màu đỏ thẫm, màu sắc gian phòng rất ấm, vì vậy sau khi tắm rửa ở phòng tắm hiện đại hóa ở bên cạnh thì trong phòng thật sự đầy cảnh tượng.

- Trang Duệ, thức dậy thôi...

Trang Duệ đang ở trong mộng đẹp chợt cảm thấy ngứa mũi, hắn mở to mắt nhìn, thì ra Tần Huyên Băng đang dùng tóc cọ mũi mình, cũng không biết nàng đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở đầu giường từ khi nào.

Lúc này cách ăn mặc của Tần Huyên Băng thật sự có hương vị Bắc Kinh, cúc áo ma bằng vải bố, quần áo đỏ thẫm phụ trợ gương mặt trắng nõn của nàng, làm nàng càng thêm xinh đẹp khó thể sánh được, làm cho Trang Duệ nhìn mà ngây cả người.

Trang Duệ phục hồi tinh thần lại và dùng giọng đùa giỡn nói:

- Đây là cô vợ nào chạy đến nhà chúng tôi thế?

- Được rồi, nhanh lên, bác đã chờ lâu rồi. Đúng rồi, sáng nay chúng ta đến cửa hàng châu báu của nhà em ở Bắc Kinh, em có chuyện muốn nói với anh.

Tần Huyên Băng rất dễ xấu hổ, sáng sớm nàng đã thức dậy, sau đó đi đến trung viện nói chuyện với Trang Mẫu, cuối cùng mới quay về đánh thức Trang Duệ. Nàng ở trong một căn nhà to lớn có hương vị cổ xưa này và cảm thấy rất kỳ diệu, giống như nàng đưa chân vào thời cổ đại vậy.

- Chuyện gì thế?

Trang Duệ vén chăn lên và mặc quần áo trước mặt Tần Huyên Băng, dù những ngày qua hai người đều ôm nhau ngủ nhưng bây giờ nàng vẫn đỏ mặt, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, một mình hắn ở bên trong liên tục cười hì hì.

Sáng sớm tứ hợp viện rất đẹp, hoa cỏ đều dính sương, chim chóc bay tới lui, hoa sen trong hồ phát ra mùi hương thoang thoảng, bên ngoài bức tường cao mơ hồ truyền đến âm thanh buổi sáng làm cho tứ hợp viện tràn đầy sức sống.

- Cậu, cháu muốn đi chơi với mợ.

Sau khi ăn bữa sáng với mẹ, Trang Duệ định cùng đưa Tần Huyên Băng đi, nhưng Tiểu Niếp Niếp lại quấn lấy, một tiếng mợ làm cho Tần Huyên Băng cảm thấy rất vui.

Tiểu Niếp Niếp không theo cha mẹ về Bành Thành, tuy chỗ này rất rộng, lại có Tiểu Bạch Sư cùng chơi đùa nhưng vì không được ra ngoài chơi nên cũng cảm thấy khó chịu. Lúc này Tiểu Niếp Niếp thấy Trang Duệ sắp đi ra ngoài thì chạy đến đòi theo.

- Được, cho Niếp Niếp đi luôn.

Trang Duệ ôm Tiểu Niếp Niếp vào lòng, sau đó đưa sang cho Tần Huyên Băng. Hắn thấy Tiểu Bạch Sư xông đến thì cũng không khỏi nở nụ cười khổ sở, lấy tay xoa đầu của nó nói:

- Hôm nay không thể cho mày cùng đi chơi, tối trở về sẽ chơi với mày sau.

Nói thật thì Trang Duệ rất áy náy với Tiểu Bạch Sư, với loại Ngao Vương Tuyết Sơn như nó, tốt nhất là sinh sống trên núi tuyết, nhà mình đối với nó thật sự là khá nhỏ.

Tiểu Bạch Sư ngày càng nhân tính hóa, nó nghe được lời của Trang Duệ thì rất bất mãn, nó đẩy Trang Duệ ngồi xổm xuống đất, sau đó dùng móng làm cho quần áo của hắn có hơi nhăn, cuối cùng mới ngóc đầu dương dương đắc ý bỏ đi xem xét địa bàn của mình, nhóm người thấy vậy mà không khỏi bật cười.

- Huyên Băng, cửa hàng châu báu có thứ gì? Anh cũng chưa đi du ngoạn Bắc Kinh, vừa đúng lúc hôm nay có thể đưa em và Tiểu Niếp Niếp di dạo...

Trang Duệ đã từng cùng Âu Dương Quân đến cửa hàng châu báu của Tần Thị ở Bắc Kinh, cũng không cách quá xa nhà hắn, chỉ mất hơn mười phút đi xe là đã đến gần khu vực đó. Vì cửa hàng ở trong khu phố dành cho người đi bộ, vì vậy chỉ có thể dừng xe bên ngoài.

Sau khi xuống xe thì Tần Huyên Băng nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Niếp Niếp rồi nói:

- Ông nội cho chúng ta cửa hàng đá quý này, hôm nay có vài việc cần phải làm...

- Sao, cho chúng ta? Có cả phần của anh sao?

Trang Duệ có chút sững sốt, cửa hàng đá quý này cũng có chút xa xỉ, trươc đó hắn từng nghe Tần Huyên Băng nói mua cửa hàng này với giá ba chục triệu, hơn nữa kinh doanh rất tốt, Tần gia tặng hai người cửa hàng này cũng xem như cho khoản tiền không nhỏ.

- Đây là quà cưới của ông nội cho em, của em sẽ là của anh, vậy anh nghĩ xem có phần của mình không?

Tần Huyên Băng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trang Duệ, sau đó kéo Tiểu Niếp Niếp đi vào trong cửa hàng đá quý Tần Thụy Lân.

- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi hai người muốn mua món trang sức gì?

Trang Duệ đi vào cửa và có một cô gái mặc chế phục đến đón, nhưng khi nàng thấy rõ Trang Duệ thì không khỏi ồ lên một tiếng:

- Ngài là Trang tiên sinh sao? Lần này lại đến mua hộp nữa à?

- Khụ khụ, không phải, tôi đưa bạn gái đến xem...

Trang Duệ bị cô gái kia nói cho có chú xấu hổ, mình làm gì còn nhiều phỉ thúy đế vương lục như vậy?

- Vâng, mời Trang tiên sinh xem xét, có cần tôi giới thiệu không?

Cô nhân viên này là A Hà, nàng nghe thấy Trang Duệ nói vậy thì có hơi thất vọng, vì nàng vốn có ý muốn được xe vài vật tố trên tay Trang Duệ.

Tần Huyên Băng cũng biết lần trước Trang Duệ có đến đây mua hộp nữ trang, vì vậy nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn chung quanh rồi hỏi A Hà:

- Làm phiền cô gọi Ngô Trác Chí ra đây.

Ngô Trác Chí chính là chủ quản Ngô mà lần trước Trang Duệ đã được gặp.

A Hà thấy Tần Huyên Băng mặc một bộ trang phục đỏ truyền thống của Trung Quốc nhưng khí chất rất cao quý, lại theo chân Trang Duệ đến đây, vì vậy nàng cũng không dám chậm trễ:

- Làm phiền hai vị chờ chút.

- Đại tiểu thư?

Chủ quản Ngô từ phòng quản lý đi ra, sau khi thấy được Tần Huyên Băng thì dùng giọng Quảng Đông nói.

Tần Huyên Băng cười trả lời:

- Chú Ngô, có quen thuộc với cuộc sống ở Bắc Kinh không?

- Rất quen, ở lâu thành quen, mời Đại tiểu thư vào trong ngồi...

Ngô Trác Chí thấy Tần Huyên Băng đi bên cạnh Trang Duệ thì vội vàng dùng tiếng phổ thông mời vào trong phòng quản lý, chỉ để lại đám nhân viên ở bên ngoài nhỏ to thảo luận về thân phận của Tần Huyên Băng, vì câu nói sau này của Ngô Trác Chí là tiếng phổ thông nên các nàng nghe rõ chữ Đại tiểu thư.

- Đại tiểu thư, hôm qua tôi nhận được điện thoại của chủ tịch, tôi còn tưởng vài ngày nữa cô mới đến, nhưng sổ sách tôi đã chuẩn bị xong, sẵn sàng giao tiếp bất cứ khi nào.

Ngô Trác Chí đưa Tần Huyên Băng và Trang Duệ vào bên trong thì vội vàng bưng trà rót nước.

- Chú Ngô, chú đừng bề bộn nữa, lần này cháu đến cũng không phải xem sổ sách, chú ngồi xuống đi.

Tần Huyên Băng nói làm cho Ngô Trác Chí có chút sững sốt, hắn đã làm việc ở công ty châu báu Tần Thị hơn hai mươi năm, trước kia khi công ty chiêu đãi nhân viên thì có thể gặp Tần Huyên Băng, khi đó nàng rất lạnh lùng, căn bản chưa từng mở miệng. Hôm nay nàng gọi hắn là chú Ngô, điều này làm hắn có chút không thích ứng.

- Đại tiểu thư...

- Chú Ngô, cứ gọi cháu là Huyên Băng...

Tần Huyên Băng cắt đứt lời Ngô Trác Chí, sau đó nàng nói tiếp:

- Chú Ngô nên biết bây giờ ông nội đã chuyển cửa hàng này cho cháu nhưng sản phẩm đều đến từ Tần gia, chỉnh thể không gì thay đổi, hơn nữa cháu và Trang Duệ cũng không có thời gian quản lý, vì vậy cháu hy vọng chú vẫn có thể tiếp quản cửa hàng này...

*****

Ngô Trác Chí nghe vậy thì sửng sốt một chút, ngày hôm qua sau khi hắn nhận được điện thoại từ phía Hongkong thì bắt đầu chuẩn bị tốt sổ sách để làm thủ tục giao tiếp. Nhưng nói thật thì chính hắn là người phụ trách Tần Thụy Lân từ khi nó mới bắt đầu được mở ra ở Bắc Kinh, thậm chí quầy hàng này đều là do hắn tự mình đặc chế, vì vậy mà có cảm tình rất sâu.

Ngô Trác Chí sống ở Bắc Kinh nhiều năm cũng đã sớm mua nhà, vợ cũng ở đây, thậm chí đứa con trai du học từ nước ngoài về cũng đang công tác ở Bắc Kinh, biển đổi này là khá rộng, có ảnh hưởng rất lớn với hắn.

Nhưng Ngô Trác Chí biết tính tình của Đại tiểu thư Tần gia khá lãnh đạm, hắn nghĩ rằng sau khi nàng tiếp nhận cửa hàng này thì nhất định sẽ cho ra thay đổi, mà hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý quay về Hongkong. Lúc này hắn nghe nói Tần Huyên Băng muốn giữ mình lại, thật sự không khỏi sinh ra cảm giác bất ngờ.

- Chú Ngô, cổ phần của chú ở công ty châu báu Tần Thị vẫn được giữ lại, hơn nữa lương cơ sở của chú mỗi năm sẽ được tăng thêm ba trăm ngàn. Chú Ngô, chú có thể suy xét lại...

Tần Huyên Băng thấy Ngô Trác Chí trầm mặc không nói thì còn tưởng đối phương muốn quay về Hongkong, vì vậy nàng vội vàng cho ra điều kiện của mình. Thật ra nói thật lòng thì nàng cũng không muốn tiếp nhận món đồ cưới này, chỉ là Tần lão sợ cháu gái sau này chịu uất ức, vì vậy mới đưa phần sản nghiệp này cho nàng, đây là ý tốt của trưởng bối, Tần Huyên Băng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.

Nhưng Tần Huyên Băng biết rõ mình không hiểu quản lý, Trang Duệ cũng không muốn đi quản lý cửa hàng châu báu này, Ngô Trác Chí lại là một nhân viên lão thành, để hắn tiếp tục quản lý thì Tần Huyên Băng cũng yên tâm hơn, vì vậy lúc này mới cho ra hậu đãi để giữ chân đối phương ở lại.

Những gia tộc lớn ở Hongkong thường cho ra cổ phần với những nhân viên công tác vài chục năm, tuy không phải là rất nhiều nhưng đó là thể hiện sự tình nghĩa, phần cổ phần mà Tần Huyên Băng vừa nói là xứng đáng thuộc về Ngô Trác Chí.

- Đại tiểu thư, vậy những nhân viên cũ vẫn được sử dụng chứ?

Ngô Trác Chí mở miệng hỏi, thật ra hỏi lời này chỉ là thuốc thử mà thôi.

Tần Huyên Băng cười cười nói:

- Chú Ngô, công nhân viên cũ có sử dụng lại hay không thì nằm trong quyền quản lý của chú, bây giờ cũng là như vậy, chỉ là sau này người xem xét tài vụ là cháu, ... À không, là Trang Duệ xem xét...

- Ôi, sao lại đưa anh vào? Huyên Băng, sang năm anh phải đi học, cũng không có thời gian quan tâm đến những món này...

Trang Duệ đang đùa giỡn với cháu gái, không ngờ Tần Huyên Băng lại kéo chủ đề lên người mình, vì thế hắn nhanh chóng từ chối. Cửa hàng này là của riêng của Huyên Băng, giống như của hồi môn của con gái sau khi về nhà chồng, chính mình cũng không muốn động vào, vì nếu để cho Tần gia biết rõ thì rất mất mặt.

- Trang Duệ, em đã nói với ông nội, anh có năm mươi phần trăm cổ phần ở cửa hàng này, hơn nữa trong nội địa em chỉ quen anh và Lôi Lôi, anh dù thế nào cũng phải trông nom cửa hàng này, đây là cửa hàng của hai chúng ta đấy...

Tần Huyên Băng biểu hiện bộ dạng điềm đạm đáng yêu, Trang Duệ thấy vậy mà mềm lòng rồi gật đầu đồng ý. Dù sao hắn cũng chỉ quan tâm đến sổ sách, đối với một người xuất thân ngành tài chính như hán thì chẳng mất bao nhiêu tinh lực.

- Đại tiểu thư, nếu thật sự có thể giúp đỡ được cho cô, tôi sẽ ở lại...

Ngô Trác Chí nghe được đoạn đối thoại giữa Tần Huyên Băng và Trang Duệ thì thật sự dở khóc dở cười, một phần tài sản lớn thế này mà hai người kia thật sự không quan tâm, nhưng như vậy hắn cũng yên lòng hơn. Chủ cửa hàng là Tần Huyên Băng nhưng hắn lại có quyền quyết định tất cả vấn đề của cửa hàng, hơn nữa tiền lương cũng cao, hắn thật sự không tìm ra lý do nào để quay về Hongkong.

Tần Huyên Băng thấy Ngô Trác Chí đồng ý thì không khỏi vui vẻ nói:

- Thật tốt quá, chú Ngô, vài ngày nữa bố mẹ cháu sẽ đến Bắc Kinh, đến lúc đó chúng ta cùng dùng bữa cơm, sau này nếu trong cửa hàng có chuyện gì thì chú cứ trực tiếp tìm Trang Duệ đến xử lý là được...

- Ôi...

Trang Duệ muốn mở miệng phản bác vài câu nhưng nghĩ lại cũng thấy Tần Huyên Băng vài ngày nữa là phải sang Anh, phải đến năm sau mới hoàn thành đơn đặt hàng kia, nếu trong cửa hàng có chuyện gì thì mình không ra mặt cũng không thích hợp. Vì vậy lúc này hắn nuốt lời vào trong bụng, hắn lấy danh thiếp trong túi xách ra đưa cho chủ quản Ngô.

- Trang tiên sinh, không, ông chủ thì ra là chủ tịch danh dự của hiệp hội ngọc thạch, vậy sau này có nhiều việc rất thuận tiện...

Ngô Trác Chí không ngờ con rể của Tần gia lại làm nghề ngọc thạch trong nội địa, thân phận như vậy hèn gì vừa rồi Tần Huyên Băng nói có chuyện thì cứ giao cho Trang Duệ đi xử lý, vì Trang Duệ thật sự có tư cách lên tiếng ở trong giới đá quý trong thủ đô.

- À, có chuyện gì cứ tìm đến tôi. Chú Ngô, nếu hôm nay không còn gì khác thì chúng tôi xin cáo từ...

Trang Duệ lúc này cũng chỉ có thể đồng ý mà thoi, hắn cũng gọi Ngô Trác Chí là chú Ngô, dù sao đối phương cũng hơn năm mươi, gọi một tiếng chú cũng không thiệt thòi. Sau này nếu chính mình muốn bớt lo lắng thì chỉ có thể trông cậy vào chú Ngô này mà thôi.

Tần Huyên Băng nghe được lời của Trang Duệ thì cũng đứng lên chuẩn bị cáo từ, đúng lúc này Ngô Trác Chí lại đứng lên cười khổ cản hai người lại:

- Đại tiểu thư, ông chủ, ngày hôm qua tổng bộ đưa đến vài bản fax, còn có những danh sách hàng tồn ở cửa hàng này, đồng thời tiền lương tháng này cũng phải do chúng ta tự mình quyết toán. Những vấn đề này cần nhanh chóng xử lý, hai vị nếu hôm nay không đến thì vài ngày sau tôi sẽ tìm đến tận cửa.

- À, như vậy sao? Trang Duệ, anh coi như có chút phiền phức rồi, anh xem rồi xử lý, em đưa Niếp Niếp ra ngoài đi dạo.

Tần Huyên Băng nghe thấy như vậy thì nhanh chóng ném vấn đề sang cho Trang Duệ, chuyện trả tiền lương cho công nhân viên thì thật sự không thể kéo dài, nhưng nàng cũng không hiểu những chuyện này, chỉ có thể giao cho Trang Duệ mà thôi.

- Được, em đưa Niếp Niếp đi chơi đi, anh xem xét rồi nói sau.

Trang Duệ bức bối ngồi xuống, cửa hàng này tốt xấu cũng sẽ phải có phí tổn, chẳng lẽ mình không có được đồng lợi nhuận nào mà còn phải ném tiền ra sao?

Nhưng khi Trang Duệ xem xét tư liệu mà Ngô Trác Chí lấy ra thì mới biết mình đã mười phần sai, Tần lão chuyển cửa hàng này cho Huyên Băng thật sự là ném ra số tiền lớn.

Bây gời cửa hàng châu báu Tần Thụy Lân mỗi tháng đều tiêu thụ gần chín triệu tiền bán đá quý, trừ đi thành phẩm, tiền lương công nhân viên và những phần phí khác thì có lợi cả bốn triệu, nói cách khác lợi nhuận ròng mỗi năm lên đến bốn chục triệu.

Trang Duệ trước kia cũng biết ngành châu báu có lợi nhuận kếch xù nhưng không ngờ sẽ cao như vậy.

Thật ra Trang Duệ cũn không biết một cửa hàng như Tần Thụy Lân mà chỉ có lợi nhuận như thế cũng không tính là cao trong ngành đá quý, có những cửa hàng châu báu làm hàng giả còn có lợi nhuận cao vời hơn, tất nhiên hạn ngạch tiêu thụ của những cửa hàng kia cũng không thể nào so với Tần Thụy Lân cho được.

Tần lão cũng không chỉ ném ra một phần tiền như vậy, đồng thời còn chuyển cả tiền tiêu thụ tháng trước và số hàng tồn kho cho Tần Huyên Băng.

Dù bây giờ đã gần đến cuối năm, hàng tồn cũng không nhiều, nhưng từ bây giờ đến cuối năm thì Trang Duệ và Tần Huyên Băng cũng không cần nhập thêm hàng, đợi đến cuối năm cũng coi như lãi ròng vài tháng, sau đó dùng số tiền đó để nhập hàng từ Tần gia là được. Mà số tiền Tần lão để lại ở cửa hàng này cũng đủ cho nó hoạt động bình thường.

Trang Duệ đơn giản tính toán một lượt, cửa hàng này được mua từ năm năm trước, đến bây giờ giá trị tài sản đã tăng gấp ba, có lẽ đã lên đến cả trăm triệu. Đồng thời số vốn lưu động ở cửa hàng này đã làm cho món đồ cưới trong tay Tần Huyên Băng không thấp hơn một trăm năm chục triệu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)