← Ch.301 | Ch.303 → |
- Được rồi, sau này anh cũng đừng rủ em ra ngoài chơi như vậy nữa, biết đâu những cô gái kia có mầm bệnh suy giảm miễn dịch, anh cũng nên kiềm chế một chút...
Tuyết vẫn bay ngoài cửa sổ xe, tuy đã ít hơn trước đó vài ngày khá nhiều nhưng đường này không có nhiều xe qua lại, có tuyết đã đóng băng. Trang Duệ lái xe rất cẩn thận, sau khi nghe được lời của Âu Dương Quân thì không khỏi nhếch miệng, vừa nói vừa nhấn chân ga, khá vui vẻ và thoải mái.
- Suy giảm miễn dịch? Là bệnh gì?
Âu Dương Quân có chút sững sốt, hắn chưa từng nghe qua lời này.
- Ha ha, viết tắt là Aids, đừng... Đừng Tứ ca, em đang lái xe...
Trang Duệ nói rồi cười phá lên ha hả, mà Âu Dương cũng bực bội chọc lên người hắn.
Sau khi lái xe vào nội thành Bắc Kinh thì Trang Duệ cũng không chạy xe về Ngọc Tuyền Sơn, lại chạy về tứ hợp viện của mình.
Sau khi đến nhà thì Trang Duệ mới phát hiện trung viện đã có đầy người, gồm có Âu Dương Long, có vài vị chị họ, bọn họ đều chọn lấy phòng cho mình, đồng thời đám trẻ con cũng được đưa đến, thế là bọn trẻ đắp người tuyết, ném tuyết, chơi đùa rất vui vẻ.
Trang Duệ hàn huyên với Âu Dương Long một lúc rồi đưa Tiểu Bạch Sư đi dạo một vòng quanh nhà, đi đến tiền viện thì thấy dì Trương, dì Lý và Hách Long đang ăn cơm, nhìn qua thì thấy đã hơi muộn, vì thế Trang Duệ hỏi:
- Dì Trương, sao lại ăn cơm muộn thế?
Sau thời gian vừa qua thì Trang Duệ rất hài lòng về ba người dì Trương, dì Lý và Hách Long, dì Trương nấu ăn ngon, đủ mọi khẩu vị, dì Lý cũng rất chịu khó, một minh mà thu doạn vài chục gian phòng trước sau rất sạch sẽ.
Hách Long thì không cần phải nói, trừ lúc ăn cơm thì đúng giờ đều đi tuần tra, hầu như hai mươi bốn giờ đều ở trong phòng bảo vệ, bảo vệ cho sự an toàn của cả khu nhà. Lần trước Trang Duệ từng nói với Hách Long, nếu có chiến hữu nào phù hợp thì giới thiệu đến, vì dù sao Hách Long cũng đã hai mươi bảy tuổi, cũng phải có thời gian tìm bạn gái chứ?
Nhưng những người này không chịu ăn cơm ở trung viện, Trang Duệ nói vài lần không được và chỉ có thể để mặc mọi người, nhưng hắn cũng đã nói sẵn, trước sau gì cũng phải ăn uống như sau, không cần toan tính chút tiền ấy.
- Trang tiên sinh, không có gì, trung viện có nhiều trẻ con, vì vậy mà làm cho bọn họ ăn trước, thức ăn đều như nhau, chẳng qua giờ giấc có hơi khác mà thôi...
Nhóm Dì Trương thấy Trang Duệ đi đến thì vội vàng đứng lên, mọi người và chủ nhà cùng dùng cơm sẽ sinh ra cảm giác mất tự nhiên, không bằng ăn cơm ở nhà ăn tiền viện, sẽ thoải mái hơn.
Trang Duệ cũng không muốn quấy rầy lúc người khác dùng cơm, hắn ngượng ngùng nói:
- Mọi người cứ dùng cơm, đừng quan tâm đến tôi, đúng rồi, mẹ tôi có đưa về nhiều súp ba ba có dinh dưỡng cao, mọi người cùng uống, chút nữa tôi sẽ đưa đến...
Quà cáp cho Âu Dương lão gia tử là quá nhiều, không ai dám đưa tiền, cũng không dám mang đến những thứ quá quý giá, đây không phải tự nói mình tham ô sao? Vì vậy bọn họ đều tặng những thực phẩm dinh dưỡng đơn giản, những thứ đó chất cả nhà ông cụ, ông cụ cũng không thích những món kia, thế là buổi trưa Âu Dương Uyển xếp lên xe Trang Duệ khá nhiều thứ, để hắn mang về cho nhóm dì Trương ở nhà.
- Cám ơn chị Âu Dương, đến khi chị ấy quay về, tôi sẽ làm vài món mà chị ấy thích...
Dì Trương và dì Lý nghe thấy vậy thì trong lòng khá vui vẻ, dù bọn họ là người giúp việc nhưng chủ nhà không coi là người ngoài, khoảng thời gian qua còn đưa cho quần áo giày dép, thức ăn dinh dưỡng, nước uống dinh dưỡng, tuy bọn họ cũng không muốn nhưng thật sự cảm thấy tâm ý rất thoải mái.
- Đúng rồi, anh Hách, lần trước chuyện tôi nói anh thấy thế nào?
Trang Duệ cuối cùng cũng không đi mà đi đến bàn dùng cơm với mọi người, lúc nãy chỉ ăn chút thịt dê, cũng căn bản chưa no, vì vậy lúc này có thể bổ sung thêm.
- Ông chủ, tôi cũng đang định nói với anh về chuyện này...
- Ngồi xuống vừa ăn vừa nói...
Hách Long nghe được câu hỏi của Trang Duệ thì đứng lên theo thói quen, lại bị Trang Duệ kéo ngồi xuống.
- Nhân tuyển thật sự có một, đó là một chiến hữu của tôi, nhỏ hơn anh một tuổi, nhưng, ông chủ, chúng ta ra ngoài nói...
Hách Long nói được một nửa thì dùng ánh mắt chần chừ nhìn dì Trương và dì Lý, sau đó dừng lại.
- Ăn xong rồi lát nữa nói sau.
Trang Duệ gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén, ăn thấy rất ngon, lúc này dì Trương nói sẽ đi hâm lại cho nóng, Trang Duệ cản lại.
- Tình huống chiến hữu bạn cậu là thế nào? Có gì không?
Sau khi cơm nước xong thì Trang Duệ ngồi trong phòng gác hỏi Hách Long.
- Tiểu tử kia là Bành Phi, không phải người đoàn đặc chủng, là chiến hữu ngoài biên giới, tố chất quân sự rất mạnh, còn hơn cả tôi, nếu là thời chiến thì thật sự là lính giỏi.
- Chỉ là khi thi hành nhiệm vụ thì có chút chuyện, ông chủ cũng đừng hiểu lầm, tôi sẽ nói cho anh biết.
Hách Long nói đến đây thì có chút do dự, nhưng nghĩ lại đến mối quan hệ giữa Trang Duệ và sư trưởng của mình, thế là những bí mật quân sự kia cũng không xem là gì.
Hách Long cúi đầu trầm tư một lát rồi nói:
- Khi chúng tôi đi bắt đám buôn ma túy thì một chiến sĩ bất hạnh bị nhóm kia bắn chết, thế là sau đó cậu ấy xử lý luôn cả nhóm buôn ma túy kia. Vì chuyện này mà thiếu chút nữa đưa ra tòa án binh, nhưng may mắn là cưỡng chế cho xuất ngũ, lúc đó cậu ấy là trung úy nhưng chuyển nghề cũng không sắp xếp công tác...
- Bây giờ còn liên lạc không? Mà nhân phẩm của cậu ta là thế nào?
Trang Duệ thật sự sinh ra hứng thú với Bành Phi nhưng cũng không muốn có thùng thuốc nổ ở bên cạnh, sau khi nghe thì biết Bành Phi này có tính cách nóng nảy.
- Ông chủ, Bành Phi cũng không phải kẻ hiếu sát, nhưng đám người giết vị chiến hữu kia quá độc ác, anh ấy bị ngược đãi mà chết, khi tìm được thi thể thì không còn được bao nhiêu khối thịt trên người. Đám người kia đều là súc sinh, nếu Bành Phi không ra tay thì sợ rằng cũng có nhiều kẻ ra tay...
Hách Long nhớ đến chiến hữu đã hy sinh mà có chút kích động, hai mắt đỏ hồng, bên trong có làn sương mờ.
Cảm xúc của Hách Long cũng ảnh hưởng đến Trang Duệ, hắn vỗ vai Hách Long rồi trầm giọng nói:
- Bành Phi bây giờ đang làm gì?
Hách Long cúi đầu dùng vạt áo lau mắt rồi nói:
- Cậu ấy là người Bắc Kinh, lúc đầu về làm bảo vệ, sau đó từ chức và làm công nhân bốc xếp.
Hách Long nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Trang Duệ:
- Ông chủ, tôi có thể bảo đảm Bành Phi tuyệt đối là người tốt, với thân thủ của cậu ấy thì kiếm tiền rất dễ, nhưng cậu ấy không thích đi đường cong, anh nên cho cậu ấy cơ hội...
Vài ngày trước Hách Long đã từng đến tìm Bành Phi, giữa trời gió lạnh mà Bành Phi mặc áo phong phanh, vai hằn lên vết máu đỏ ối, hắn thật sự cảm thấy xúc động cho chiến hữu.
*****
Hách Long và Bành Phi chỉ tiếp xúc với nhau thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, nhưng Hách Long biết số ma túy súng ống và đạn dược mà Bành Phi thu giữ được khi còn đang công tác phải vượt xa con số vài trăm triệu, tất nhiên cũng có nhiều tên buôn ma túy đánh tiếng chỉ cần buông tha cho một đường, bọn họ sẽ cho Bành Phi bao nhiêu tiền, nhưng tất cả đều bị Bành Phi từ chối không ngoại lệ.
Có thể nói Bành Phi cực kỳ quen thuộc tình hình ngoài vùng biên cương, nếu muốn kiếm tiền, chỉ cần đi một vòng, căn bản không cần động vào thuốc phiện, chỉ cần vung tay là có trên dưới cả triệu dễ như trở bàn tay, căn bản không cần phải đi đến Bắc Kinh làm bốc xếp.
- Ông chủ, nếu amh đồng ý nhận Bành Phi, tiền lương của tôi giảm đi một chút cũng không có vấn đề...
Hách Long dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Trang Duệ, tuy hắn lớn hơn Bành Phi vài tuổi nhưng tố chất quân sự lại kém, khi đến biên cương gặp nạn thì phần lớn là Bành Phi ra tay cứu giúp, vì thế có thể nói tình cảm của bọn họ được đánh đổi bằng mạng sống.
- Anh quen thuộc tình huống trong nhà cậu ấy không?
Trang Duệ không đồng ý ngay, đối với hắn thì nhân viên bảo vệ cần phải là người nhất định có thể tin được, nếu như là kẻ tâm bất chính mà năng lực quá mạnh, mình thu vào tay cũng coi như nuôi ong tay áo. Nếu Hách Long không phải người mà Âu Dương Lỗi giới thiệu thì hắn căn bản sẽ chẳng thể nào thu nhận dễ dàng như vậy được.
- Nghe nói cậu ấy chỉ có một cô em gái, hai anh em nương tựa vào nhau mà sống, cũng không nói nhiều về chuyện trong nhà, lần trước tôi đến ăn cơm với cậu ấy rồi quay lại, cũng không hỏi nhiều...
Hách Long những ngày qua công tác cho Trang Duệ, cũng nhớ đến bổn phận của mình, sau khi gặp mặt và dùng cơm với Bành Phi thì vội vàng quay về, cũng không trò chuyện nhiều. Dĩ vãng tiếp xúc thì Bành Phi cung là người ít nói, thật sự chưa từng nhắc nhiều về chuyện trong nhà.
- Anh biết nhà cậu ấy ở đâu chứ? Có thời gian thì chúng ta đến xem...
Thông qua lời nói của Hách Long thì Trang Duệ thật sự có ấn tượng với Bành Phi, cũng tỏ ra tiếc hận vì những gì mà đối phương gặp phải trong quân ngũ. Là một vị sĩ quan trung úy, có thể nói là tương lai tươi sáng, lại vì giết vài tên buôn ma túy mà phải bỏ ngành ra làm bốc xếp, thật sự không đáng.
- Biết rồi, tôi biết rõ nhà cậu ấy, chúng ta đi ngay bây giờ sao?
Hách Long nghe được lời của Trang Duệ thì vui vẻ đứng lên, tư thế giống như muốn đi ngay.
- Bây giờ?
Trang Duệ cười khổ một cái, hắn chỉ nói là sắp xếp thời gian đến gặp, bây giờ cũng đã tối, hắn cũng không ngờ Hách Long lại gấp gáp như thế.
Hách Long gãi đầu rồi dùng giọng ngượng ngùng nói:
- À, lãnh đạo, thật xin lỗi, là tôi quá sốt ruột, ngày mai đi cũng được.
Trang Duệ rất tán thưởng tính cách này của Hách Long, thẳng thắn mà không có tâm cơ, nghĩ gì thì nói đó, người mới từ trong quân ngũ quay về thường là như vậy, còn khá thuần khiết.
- Ngày mai cũng không được, đó là ngày đại thọ của ông nội tôi, cũng không đi được. Nhà cậu ấy có cách xa chỗ này không? Nếu không thì bây giờ đi cũng tốt, sợ rằng mai mốt cũng không có thời gian...
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói, dù sao thì buổi tối hôm nay cũng không có gì làm, chạy đi một chuyến cũng tốt. Nếu Bành Phi thật sự là một người tốt, như vậy cũng đáng cho mình chạy đến xem.
- Được, Bành Phi và em gái đang thuê nhà ở quận Phong Đài, nơi đó cách nhà ga không xa, nhiều nhất chỉ đi bốn mươi phút là đến...
Sau khi thấy Trang Duệ đồng ý thì Hách Long vừa ngồi xuống đã đứng lên, vẻ mặt đầy hưng phấn.
- À, hôm nay tôi có uống chút rượu, anh lái xe đi, trên xe có bản đồ hướng dẫn.
Trang Duệ đi đến trung viện bắt chuyện với nhóm Âu Dương Long, sau đó đưa Hách Long đến gara phía sau, tiện tay ném chìa khóa đến. Tuy hôm nay hắn uống không nhiều nhưng không hiểu vì sao có chút mệt mỏi.
- Ông chủ, đến nơi rồi, cậu ấy nói là ở chỗ này, tôi sẽ xuống đưới hỏi một chút...
Sau nửa giờ thì Hách Long mới dừng xe lại.
- Chúng ta cùng xuống...
Trang Duệ nhìn thoáng qua cửa sổ, dãy nhà khu này đều là nhà trệt, có lẽ là một thôn nhỏ, khoảng cách đến nhà ga chưa đến một kilomet, trong tai vẫn có thể nghe thấy âm thanh xe lửa.
Chỗ này cũng không có đèn đường, nhờ vào ánh đèn được phản quang trên tuyết mà có thể thấy được lờ mờ khung cảnh, Trang Duệ và Hách Long đành phải cất bước giẫm tuyết đi vào trong thôn.
Trang Duệ thấy chỗ này đều là những căn phòng được xây dựng theo cùng một quy cách để cho thuê, phòng thấp, mặt đất cũng không phải là xi măng, nếu không có tuyết thì chỉ sợ là rất lầy lội.
- Ông chủ, anh chờ chút để tôi đi hỏi thăm, tôi cũng chưa từng đến chỗ này...
Hách Long thật sự có chút xấu hổ, Trang Duệ do mình kéo đến, khốn nổi mình cũng không biết vị trí cụ thể của Bành Phi, hơn nữa tên kia cũng không có điện thoại, hôm nay đến tìm người rõ ràng là mình quá gấp gáp.
- Cốc cốc, cốc cốc...
Hách Long gõ vào cửa một căn nhà có ánh đèn ở đầu thôn.
- Ai vậy, trời lạnh thế này còn gõ cửa làm gì?
Một giọng đàn ông ồm ồm vang lên, cửa chính được mở ra, một người đàn ông khôi ngô râu ria đầy mặt đứng trước cửa, trong miệng đầy mùi rượu, hắn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hách Long và Trang Duệ đang đứng cách đó không xa.
Bên trong phòng có nhiều âm thanh ồn ào vang ra, người bên trong hình như là không ít, bọn họ đang uống rượu.
- Thật xin lỗi, đại ca, tôi muốn hỏi thăm, anh có biết một người tên là Bành Phi không?
Hách Long đã rời khỏi quân ngũ được vài tháng, cũng biết gặp người phải mời thuốc, vì thế lấy gói Trung Hoa Trang Duệ cho mình ra, rút một điếu đưa cho đối phương.
- Bành Phi sao? Hìn như chưa nghe nói đến cái tên này, bộ dạng thế nào?
Người đàn ông nhìn qua điếu Trung Hoa và vẻ mặt chợt hòa hoãn trở lại.
- Cũng không quá cao, chỉ là một mét bảy hai, có hơi gầy, năm nay hai mươi lăm tuổi, bình thường không nói nhiều, làm bốc xếp hàng ở ga xe lửa...
Hách Long cẩn thận miêu tả tướng mạo của Bành Phi cho người đàn ông kia.
- Này anh bạn, nơi đây đều là người làm bốc xếp, tổng cộng có cả trăm nươời, cậu xem trong phòng của tôi còn có nhiều người giống như cậu nói, thật sự rât khó tìm...
Người đàn ông kia nghe được lời của Hách Long thì tỏ ra khó xử, nơi đây là khu dành cho đám công nhân bốc xếp, phần lớn đều gọi ngoại hiệu, người kia lại không có gì đặc thù, hắn cũng không thể nào nhớ nổi.
- Đúng rồi, cậu ấy còn có một cô em gái, nói chung là bảy tuổi, hai anh em ở cùng một chỗ, đại ca có nhớ ra chưa?
Hách Long nghĩ ra một đặc điểm và vội vàng nói, lại thuận tay nhét cả gói thuốc vào tong tay tên đàn ông kia.
- Là tảng đá kia sao? Là tên mà cả ngày chỉ biết vùi đầu vào làm việc? Ở cùng em gái, chưa từng vui đùa bao giờ.
Trong phòng có kẻ nghe được lời của Hách Long và hô lên.
- À, thật sự có người này, cậu đi vào trong, căn phòng ở góc đầu tiên.
- Được rồi, cám ơn đại ca.
Sau khi hỏi được phòng của Bành Phi thì Hách Long đưa Trang Duệ đi vào, tháng này thời tiết giá lạnh, phần lớn các hộ gia đình đã tắt đèn đi ngủ.
Hai người đi đến dừng chân trước căn phòng mà người đàn ông kia vừa chỉ, người trong phòng giống như còn chưa ngủ, có thể thấy ánh đèn yếu ớt từ trong khe hở cửa sổ truyền ra.
- Bành Phi, cậu Bành Phi, có bên trong không? Tôi là Hách Long.
Cửa phòng chợt két một tiếng rồi mở ra, một bóng người đứng che ánh đèn, Trang Duệ đứng bên ngoài không thấy rõ ràng, nhưng hình như đối phương cũng không quá cao.
- Hách Long, sao anh đến chỗ tôi? Mau, vào trong nhà đi...
Người nọ thấy Hách Long thì vẻ mặt cũng trở vên vui sướng, hắn kéo Hách Long vào trong phòng.
- Chờ chút, tôi đi cùng ông chủ, ông chủ Trang, mời ngài đi vào.
Hách Long quay đầu mời Trang Duệ một tiếng.
- À, đợi chút rồi vào...
Bành Phi buông Hách Long ra, sau đó hắn đi vào phòng nói với một cô gái gầy yếu đang ngồi trước bàn:
- Nha Nha, lát nữa anh sẽ giúp em làm bài tập, em lên giường ngồi đi, nhường chỗ cho anh Hách Long...
- Chào hai anh...
Cô gái nhỏ đứng lên chào Trang Duệ và Hách Long, sau đó nàng đi ra phía sau, cố gắng cầm lấy phích nước nóng định rót cho hai người.
- Em là Nha Nha sao? Em lên giường ngồi đi, để anh làm cho...
Trang Duệ nhìn cô gái ngoan ngoãn kia mà không khỏi cảm thấy hơi cay mũi, hắn tiếp nhận phích nước nóng trong tay cô gái.
- Cám ơn đại ca, em có thể làm được...
Cô gái nhỏ nhìn Trang Duệ mà không chịu buông tay.
- Anh biết em có thể làm được, nhưng anh không khát, Nha Nha buông tay được chưa?
Nếu để một cô gái nhỏ như vậy rót nước cho mình, dù Trang Duệ có khá cũng khó thể nào uống trôi.
- Thầy nó khách đến nhà phải rót nước, nhà Nha Nha chưa từng có khách, đại ca để cho Nha Nha rót nước một lần được không?
Cô gái nhỏ thấy Trang Duệ không cho mình rót nước thì trong mắt đầy sương mù.
- Tốt, tốt, cô gái tốt...
Trang Duệ thấy trên bàn có một ly nước thì vội vàng cầm lấy, đặt sẵn trước miệng phích cho cô gái rót nước vào. Trang Duệ bưng lấy ly nước nóng mà trong lòng cảm thấy không có tư vị, mình ở vào thời đại nào, không ngờ vẫn có một cô gái nhỏ có cách nghĩ khá lạ như thế này.
Cô gái rót nước cho Hách Long rồi cười tủm tỉm thỏa mãn ngồi trên giường, nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn hai vị khách, trong quá trình đó Bành Phi không nói lời nào, mãi đến khi em gái đến ngồi bên giường thì hắn mới đến mời Trang Duệ và Hách Long ngồi xuống.
Trang Duệ ngồi xuống nhìn cô gái nhỏ kia, nghe Hách Long nói thì nàng đã bảy tuổi nhưng cơ thể lại giống như chỉ có năm sáu tuổi, cao hơn một mét, rất gầy yếu, trên mặt có hơi trắng bệch giống như mang bệnh nhưng cặp mắt sáng ngời, rất có linh khí.
*****
Trang Duệ sau khi ngồi xuống thì đưa mắt nhìn Bành Phi, chỉ là sau khi vào nhà thì Bành Phi luôn đứng ở nơi khá khuất, ánh sáng trong phòng có hơi tối, thế là hắn không thể nào thấy rõ diện mạo của Bành Phi, nhưng người này rõ ràng là không quá cao, lại hơi gầy.
Khi không nhìn rõ Bành Phi thì Trang Duệ đưa mắt đánh giá căn phòng, trên tường đều là báo, trong cùng là một chiếc giường gỗ hai tầng chiếm hết một phần năm không gian, trên chiếc giường bên dưới có trải vải quân dụng và áo khoác quân nhân, chỉ có một chiếc chăn mỏng, có lẽ là chỗ ngủ của Bành Phi.
Chính giữa phòng là chỗ mà Trang Duệ và Hách Long đang ngồi, có một cái bàn, có hai cái ghế, sau khi nhường cho khách thì Bành Phi chỉ có thể đứng đó mà thôi.
Trong phòng còn có một cái bếp lò, có một cái ống khói tự chế kéo dài từ lò ra ngoài cửa làm cho gian phòng có chút khí ấm, nhưng Trang Duệ ngồi xuống vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Trong phòng ngoài một cái tủ quần áo, còn có một kệ chén dĩa nhỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Đây là một gian phòng tập trung cả phòng bếp, ngủ, khách vào cùng một chỗ, nói đơn giản thì mười mét vuông xung quanh chỗ này chính là nơi ở của anh em nhà Bành Phi.
Trên mặt bàn có sách giáo khoa, cô bé vừa rồi có lẽ là đang học bài, Trang Duệ và Hách Long đến hình như quấy rầy cuộc sống của hai anh em bọn họ.
- Đại Long, khó có cơ hội cậu đến nhà, nơi đây còn có chút rượu, uống vào cho ấm áp...
Bành Phi đi đến bên cửa lấy ra một chai rượu gạo, là loại rượu ba đồng hai xu một chai, đây là loại mà nhan dân Bắc Kinh rất thích, dù giàu nghèo cũng có thể uống được.
Tay trái Bành Phi cầm ba ly rượu nhỏ, sau khi đặt xuống mặt bàn thì mở nắp chai rượu ở tay bên phải, nắp chai được mở, hắn khẽ rót rượu xuống ly.
Sau khi rót đầy ba ly rượu thì Bành Phi ngẩng đầu nhìn Trang Duệ nói:
- Ông chủ Trang, tôi chỉ có rượu này, nếu ngài uống không quen thì có thể dùng trà...
Bành Phi không nói quá lứn, sau khi nói xong thì có hơi mím môi, hắn có gương mặt trái xoan, da trắng, lúc nói chuyện còn có vẻ ngại ngùng, nhìn qua giống như một sinh viên đại học mới bước ra xã hội vậy.
Nhưng cặp mắt của Bành Phi lại rất kỳ lạ, rõ ràng nhìn Trang Duệ mà không có biểu cảm, rất trống rỗng, căn bản giống như trước mặt là không khí.
Đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ vào nhà được nhìn thẳng và thấy rõ tướng mạo của Bành Phi, hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của hắn. Khi nghe Hách Long kể chuyện thì hắn tưởng Bành Phi phải là kẻ tướng mạo thô kệch vạm vỡ, không ngờ đối phương lại thanh tú như thế.
Trang Duệ thật sự không ngờ người trẻ tuổi trước mặt lại bắn chết vài tên buôn ma túy. Thật ra những thứ Trang Duệ không biết còn khá nhiều, Bành Phi không chỉ có liên quan đến chuyện đám người buôn ma túy, còn có xung đột với nhiều thế lực khác, chính Hách Long cũng không hiểu rõ.
- Trời lạnh, uống rượu là tốt.
Trang Duệ cũng không nói nhảm mà bưng ly rượu lên cạn sạch, một ly này chường ba lượng đổ vào bụng, hắn cảm thấy khí nóng ào lên, con người cũng dần trở nên ấm áp.
Sau khi uống cạn ly thì Trang Duệ đứng lên nói:
- Có rượu mà không có món nhắm thì không hay, Hách Long, mọi người cứ uống, trên xe còn có chút thức ăn, tôi đi lấy.
- Ông chủ, tôi đi lấy...
Hách Long vội vàng đứng lên.
- Không cần, hai người là chiến hữu, cứ trò chuyện đi...
Trang Duệ khoát tay áo đẩy cửa bước ra ngoài, có vài lời mà Hách Long nói sẽ dễ dàng hơn so với mình. :
Tuy Trang Duệ chỉ thấy một mặt của Bành Phi, không hiểu tích cách và tâm tư của đối phương, nhưng hắn tin một người thanh niên nuôi em gái sống trong cảnh nghèo khó thế này nhất định còn nhiều thứ mà người khác không biết. Loại người như thế này nếu có lựa chọn thi nhất định sẽ chẳng bao giờ phản bội, giống như chuyện Bành Phi rời khỏi quân ngũ và nhất quyết không đi lạc lối vậy.
Trên xe của Trang Duệ thật sự còn nhiều món đặc sản mà người ta tặng cho ông ngoại, ví dụ như những món thức ăn nấu chín và đóng gói, những thứ này không phải được bán bên ngoài, là chế tạo ra từ phương pháp bí truyền. Chỉ là ông cụ cũng không ăn được, Âu Dương Uyển đưa cho Trang Duệ mang về nhà cho mọi người.
Trang Duệ cầm vài bịch gà Đức Châu, hắn thấy còn có một túi táo, thế là cũng lấy ra, nhưng hắn cũng không vội quay về, ngồi lên xe châm thuốc, hắn muốn cho hai người kia không gian trò chuyện.
Sau khi hút xong điếu thuốc, lại ngồi thêm một lúc và cảm thấy đã qua hai mươi phút, lúc này hắn mới xuống xe chậm rãi đi vào trong thôn.
Sau khi đi vào nhà Bành Phi thì Trang Duệ thấy Tiểu Nha Nha vốn ngồi trên giường đã đỏ mắt, giống như vừa mới khóc, không biết Bành Phi và Hách Long vừa rồi trò chuyện về vấn đề gì mà làm cho nàng đau lòng.
- Đây là những túi thức ăn đã nấu chín, chỉ việc mở ra sử dụng, Nha Nha, cho em cái đùi gà...
Trang Duệ đặt những túi to túi nhỏ lên bàn, sau đó xé một bịch gà Đức Châu ra, xé một cái đùi gà đưa cho cô be đang mở to mắt nhìn mình trên giường.
- Anh... Anh nói không được tùy tiện cầm đồ của người khác...
Nha Nha nhìn đùi gà mà đưa tay ra theo kiểu rất vô thức, chỉ là sau khi nhìn thấy Bành Phi thì có chút chần chừ, sau đó lại rụt tay về, nhưng lúc nói chuyện thì Trang Duệ thấy yết hầu của nàng có hơi rục rịch lên xuống, giống như đang nuốt nước miếng.
Sau khi Trang Duệ đi vào thì Hách Long và Bành Phi dừng trò chuyện, lúc này Bành Phi chợt nói:
- Nha Nha, ăn đi, Trang đại ca không phải là người ngoài...
- Ôi, cám ơn đại ca...
Sau khi nghe được lời của anh mình thì mắt Nha Nha híp lại thành đường, sau đó nàng duỗi bàn tay nhỏ ra cầm lấy đùi gà mà Trang Duệ đưa đến, cũng không cắn ngay mà đưa lên ngửi ngửi, sau dó nàng nhảy xuống giường đi đến bên cạnh Bành Phi nói:
- Anh, anh ăn trước đi, ăn rồi ngày mai có sức làm việc.
- Anh có rồi, Nha Nha ăn đi, anh còn phải nói chuện với Trang đại ca.
Bành Phi không nhận đùi gà của Tiểu Nha Nha, hắn dùng tay vuốt ve mái tóc của em gái rất âu yếm, sau đó ôm nàng đến bên giường, xoay người nhìn Trang Duệ.
- Trang đại ca, tất cả sự việc trong nha tôi đã nói với Đại Long, sau này anh ấy sẽ nói lại với anh, nếu muốn tôi làm việc giúp anh cũng không có vấn đề, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là cho Nha Nha có cơ hội và hoàn cảnh học tập, có thể ăn no mặc ấm là được, còn chuyện tiền lương, anh cứ xem xét mà cho nhiều ít gì cũng được, không có vấn đề. Anh phải đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho Nha Nha, như vậy tôi sẽ bán mạng cho anh.
Bành Phi dùng giọng không nhanh nhưng hầu như từng lời từng chữ rất rõ ràng, cặp mắt vốn trống rỗng đã giống như hai thang kiếm sắc, hắn nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, giống như muốn từ ánh mắt mà xem xét sự chân thành.
Bành Phi tự hỏi mình không phải là người xấu nhưng cũng chẳng phải là thánh nhân, hắn luôn giữ vững đúng nền tảng trong lòng, không làm xằng bậy, nhưng bây giờ có cớ hội để mình và em gái có cuộc sống tốt hơn, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
*****
- Anh, có phải anh lại muốn đi nữa không, em không muốn anh đi, em muốn cùng ở một chỗ với anh, đại ca, em cũng không ăn đùi gà của anh nữa...
Tiểu Nha Nha vốn vui vẻ ăn đùi gà nhưng sau khi nghe được lời của Bành Phi thì nhảy xuống dúi nửa cái dùi gà còn lại vào trong tay của Trang Duệ.
Trang Duệ đưa đùi gà vào lại trong tay của tiểu nha đầu, hắn vừa cười vừa nói:
- Nha Nha ngoan, yên tâm đi, anh em sẽ ở cùng với em, nhưng cả hai sẽ ở trong nhà lớn hơn...
- Thật sao?
Nha Nha nghiêng đầu dùng ánh mắt chăm chú nhìn Trang Duệ.
- Tất nhiên là thật, hôm nay cả hai có thể chuyển vào ở chỗ mới, em và anh em sẽ ở cùng một chỗ...
Bảy tuổi cũng đã có thể biết phân biệt lời nói của người lớn là thật hay giả, vì thế mà cô gái nhỏ Nha Nha nhìn Trang Duệ một lúc rồi khẽ gật đầu và không nói gì thêm.
Sau khi bình ổn Nha Nha thì Trang Duệ mới quay sang nhìn Bành Phi:
- Tính chất công tác cho tôi thì có lẽ Hách Long đã nói cho cậu biết, nó không phải là chiến trường, công tác cũng rất đơn giản, cũng không căng thẳng giống như những gì cậu nói là bán mạng này nọ, tôi chỉ mời bảo vệ, không mời sát thủ.
- Nếu không còn gì khác thì hôm nay có thể dời sang, đúng rồi, Nha Nha bâ giờ đang học lớp mấy? Ngày mai tôi sẽ cho người đi làm thủ tục...
Bành Phi không đáp lời nhưng Nha Nha lại nói:
- Đại ca, em có thể đi học sao?
- Thế nào? Nha Nha không được đi học sao?
Trang Duệ sững sốt quay đầu nhìn Bành Phi.
- Ông chủ, để tôi nói cho anh biết...
Hách Long lúc này đứng lên đưa mắt nhìn Trang Duệ, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, căn phòng kia quá nhỏ, Hách Long không muốn tiếp tục vạch trần vết thương của Bành Phi môt lần nữa.
- Ông chủ, tôi cũng vừa mới biết được, có chuyện thế này...
Sau khi đi ra khỏi cửa thì Hách Long nói những gì mình vừa biết cho Trang Duệ.
Thì ra năm trước cha mẹ Hách Long ở nông thôn vì mùa đông nấu bếp lò không sử dụng ống khói, hôm đó trời lại quá lạnh, cha mẹ hắn đóng cửa quá kín, không nghĩ rằng mình không thể thở được vì thiếu oxi, đợi đến khi Nha Nha về nhà thì cả hai đều đã tắt thở.
Khi Bành Phi nghe được tin này thì đang ở vào trong hành động đuổi bắt đám ma túy, khi thấy chiến hữu bị ngược đãi chết, còn được tin mất song thân, thế là không khống chế được mà giải quyết luôn đám buôn ma túy.
Bành Phi là người tính cách mạnh mẽ, sau khi cưỡng chế xuất ngũ thì dùng hơn mười ngàn tiền xuất ngũ đẻ lo hậu sự cho bố mẹ, sau đó tiếp nhận cô em gái đang hoảng sợ từ trong nhà người thân còn chưa đi học về nhà.
Nha Nha về nhà sẽ nhớ đến tình cảnh bố mẹ nằm ngất lịm trên giường, thế là tinh thần không ổn định, vì vậy rơi vào đường cùng thì Bành Phi đành phải đưa em rời khỏi nhà, đầu tiên đi làm bảo vệ cho một đoàn ca múa nhạc.
Nhưng đoàn ca múa nhạc kia thường xảy ra những chuyện rối loạn, Bành Phi thật sự không ưa, nhìn thấy đám người kia hút thuốc phiện mà hắn thật sự thiếu chút nữa không nhịn được mà bẻ gãy cổ của đối phương. Sau đó hắn dứt khoát từ chức, đến đây thuê phòng, làm một nhân công bốc xếp.
Tiền lương bốc xếp cũng không cao, một ngày chỉ là năm sáu chục đồng, tiền thuê căn phòng rách này cũng là bốn trăm đồng một tháng, hơn nữa Bành Phi lại muốn giữ lại chút tiền để sang năm cho Nha Nha đi học nên hai anh em sống rất kham khổ. Hễ là mua thứ gì ngon thì hắn đều nhường cho em gái, hơn nữa sợ em gái sau này không theo kịp chúng bạn nên mỗi tối đều giúp em học bài ôn luyện.
Trang Duệ nghe xong thì trong lòng cũng rất thổn thức, con người cũng chỉ có thể sống được trăm năm, đời người không dài mà chẳng ngắn, hắn thầm hạ quyết định mình nên quý trọng cuộc sống, nên quý trọng những người thân ở bên cạnh mình.
Trang Duệ và Hách Long quay lại phòng thì bành phi thả quả táo đang gọt dở trong tay xuống rồi đứng lên nói:
- Ông chủ Trang, ngày mai tôi sẽ đến, tôi còn phải đến xin nghỉ việc, còn phải trả phòng, lúc này trời cũng đã tối rồi, Đại Long cũng đã biết chỗ ở của tôi, ngày mai đến đây đón là được... :
- Ủa, Lang Nha?
Trang Duệ không chú ý đến lời nói của Bành Phi, hắn thật sự bị con dao gọt trái cây trên tay đối phương thu hút, con dao kia quá quen thuộc, trước kia hắn thường xuyên thấy Chu Thụy lấy ra ve vuốt, mình đến bây giờ cũng còn chưa rõ, Chu Thụy rốt cuộc là giấu con dao kia ở chỗ nào trên người.
Bành Phi nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ mặt có chút biến đổi, cổ tay hơi lật, con dao vừa rồi chợt biến mất như ảo thuật, hắn nhìn về phía Trang Duệ rồi nói:
- Ông chủ Trang, sao anh biết tôi xuất thân từ bộ đội Lang Nha?
Cánh quân của Bành Phi được giữ bí mật rất cao, dù là Hách Long cũng chỉ biết một chút mà thôi, Trang Duệ thấy con dao có thể đoán ra lai lịch của mình, điều này không khỏi làm cho hắn kinh hãi, vì thế ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ cũng nghiêm túc hẳn lên.
- Tôi có một người bạn trên tay cũng có một cây đao giống hệt cậu, có lẽ là cùng xuất thân từ một cánh quân phải không?
Trang Duệ dừng lại rồi nói:
- Bạn của tôi tên là Chu Thụy...
- Là tiểu đội trưởng sao? Ông chủ Trang, anh có số điện thoại của tiểu đội trưởng Chu không? Có thể cho tôi không?
Bành Phi nghe được lời của Trang Duệ mà vẻ mặt không mấy bận tâm chợt tỏ ra vui sướng, Trang Duệ cũng chợt sững sờ, đất nước này người đông đất rộng mà không ngờ trùng hợp như thế, Bành Phi biết Chu Thụy sao? Thật sự cùng một cánh quân sao?
- Có, có, tôi ghi lại cho cậu...
Trang Duệ để lại số điện thoại di động của Chu Thụy lên sách bài tập của Nha Nha, sau đó hắn nói với Hách Long:
- Anh Hách, anh đưa điện thoại cho Bành Phi, mai anh lái xe của tôi đến đón bọn họ, sau đó tôi sẽ mua điện thoại khác cho Bành Phi...
Từ tháng trước Trang Duệ đã mua điện thoại cho Hách Long, đối với hắn bây giờ thứ kia không là mấy đồng, lại khá thuận tiện, vì nhà hắn quá rộng, nếu chạy đi gọi người thì sợ rằng phải mất vài phút.
- Ông chủ, ngày mai tôi thuê xe là được, anh không cần như vậy...
Hách Long lấy điện thoại ra đưa cho Bành Phi.
- Không có gì, ngày mai tôi có xe đi.
Nhóm Âu Dương Long có ai mà không có xe? Chỉ cần đi nhờ cũng tốt rồi. Trang Duệ thấy sự việc đã làm xong thì nói với Bành Phi:
- Thế này đi, chúng tôi về, mai cậu đưa Nha Nha đến là được.
- Cám ơn, cám ơn ông chủ Trang...
Bành Phi nói những lời này là thật lòng, Trang Duệ vừa đến thì trong lòng hắn chỉ xem đối phương là kẻ có tiền, chỉ cần có thể sắp xếp tốt cho em gái thì hắn chịu chút uất ức cũng không có vấn đề, vì thế trong lòng cũng không có bao nhiêu kính ý.
Nhưng Trang Duệ vào phòng, thái độ của đối phương với em gái của Bành Phi, lại có hành động hào sang uống cạn ly rượu, điều này làm cho Bành Phi thay đổi cách nhìn. Dựa theo cách nói củae Hách Long thì đây chính là ông chủ tiền triệu, lại không bày ra cái giá với hắn, thế là không tự giác làm cho người ta sinh hảo cảm.
Khi Trang Duệ nói mình là bạn của Chu Thụy thì Bành Phi càng sinh ra ba phần kính ý, hắn biết rõ tiểu đội trưởng Chu của mình là người trước nay trong mắt không từng có cát, nếu Trang Duệ là kẻ hay dùng mánh lới, sợ rằng sẽ không thể nào là bạn của Chu Thụy.
← Ch. 301 | Ch. 303 → |