← Ch.310 | Ch.312 → |
Dù Trang Duệ thật sự động tâm vì tiền tài nhưng hắn cũng không quên đi mục đích của mìn lần này, vì một bản đồ kho tàng với kho báu chưa chắc có tồn tại hay không mà đâm đầu vào làm con thiêu thân, hắn sẽ không làm như vậy.
Còn có một vấn đề chính là tìm được vàng rồi sao đưa về nước? Đây là vấn đề lớn, dù nói Trung Quốc và Myanmar là bạn tốt, nhưng nếu phía Myanmar biết được tin này thì sẽ không bao giờ từ bỏ.
- Anh Trang, chỗ này...
Bành Phi nhìn bản đồ rồi muốn nói lại thôi.
- Sao vậy? Cậu biết chỗ này à?
Trang Duệ hỏi.
- Nơi này gần với địa khu Shina của Myanmar ở phía Đông Bắc, nơi đó có nhiều dãy núi, rừng nhiệt đới, địa hình phức tạp, không phải người quen thuộc địa hình đi vào thì rất dễ bị lạc. Đúng rồi, rất nhiều hầm phỉ thúy được mở ra ở nơi đó...
Bành Phi cau mày, hắn còn có một điều chưa nói, đó là vì nơi đó là địa phương tập trung mỏ phỉ thúy của Myanmar nên tất cả thế lực đều tiến vào chiếm giữ, tình hình rất phức tạp, giống như thời kỳ quân phiệt ở Trung Quốc năm xưa. Đám người này giữ một khu vực riêng, có thế lực được vũ trang, trước kia Bành Phi giải cứu thương nhân mao liêu cũng ở chỗ này.
- Đi đến chỗ kia cần những trang bị gì? Cậu chuẩn bị sẵn nhé, đợi đến khi xong hội chợ phỉ thúy ở Yangon thì chúng ta sẽ đến đó xem thế nào...
Đàn ông trời sinh đều có hứng thú muốn đi truy tìm kho báu, Trang Duệ cũng muốn biết kho báu kia có còn hay không, nếu như còn thì dù bây giờ không đi su này cũng có cơ hội.
Trang Duệ kích phát quan điểm thích mạo hiểm của mình mà quên mất chuẩn tắc an toàn là trên hết vào trước đó.
- Anh Trang, chỗ kia cũng không dễ đi, hơn nữa còn dễ nhiễm bệnh, tôi thấy chúng ta nên tìm cơ hội sau này mới đi thì hay hơn...
Nếu như Bành Phi chính mình đi trước thì sẽ không có gì cần lo lắng, hắn đến đó giống như rồng vào biển rộng, có thể tự lực thích ứng. Nhưng nếu hắn đưa theo Trang Duệ thì khó nói, tất nhiên có hắn đi cùng thì cũng không sợ những thế lực trong rừng bắt cóc, nhưng Bành Phi sợ Trang Duệ không chịu được.
- Không có gì, sức khỏe của tôi là rất tốt, chúng ta đi xem, nếu như hoàn cảnh ác liệt thì quay về...
Trang Duệ lơ đễnh đáp, hắn có linh khí phụ trợ, tiến vào rừng thì sợ rằng cậu còn phải nghe lời tôi nữa là...
-Vậy thì được, anh Trang, nếu như nhất định phải đi vào, đến rừng thì anh nhất định phải nghe tôi đấy...
Khi thấy Trang Duệ cho ra quyết định thì Bành Phi cũng không nói gì thêm, trong đầu đang tự hỏi xem nên mang theo trang bị gì, nếu chuẩn bị càng đầy đủ thì đi vào rừng sẽ càng ít gặp nguy hiểm.
Trang Duệ đã hạ quyết tâm và cảm thấy thoải mái hơn, hắn lấy máy ảnh kỹ thuật số ra chụp hai trang giấy, tất nhiên sẽ điều chỉnh góc độ, tiêu cự, sau đó đưa cho Bành Phi cười nói:
- Thứ này có giá trị mười tấn vàng, cậu bảo tồn cho tốt, hành trình lần này của chúng ta hoàn toàn nhờ vào nó...
Bành Phi thật sự không quá rõ ràng với hành vi của Trang Duệ, hắn tiếp nhận máy ảnh của Trang Duệ, sau đó thấy Trang Duệ bật lửa đốt hai tờ giấy thì mới hiểu ý. Xem ra sau này bít mật trong tượng ngà voi đã biến mất, manh mối tìm kho vàng chỉ còn lại ở trong chiếc thẻ nhớ máy ảnh trong tay mình.
Thứ này thật sự giống như lời của Trang Duệ, giá trị rất cao, hắn đưa cho Bành Phi bảo quản, thật sự làm cho Bành Phi cảm thấy cảm động và áp lực.
Bành Phi suy nghĩ một lúc và xoay cổ tay, con dao Lang Nha hiện ra, chuôi dao có thể vặn mở ra, hắn đưa thẻ nhớ vào trong chuôi dao, sau đó vặn ốc đóng lại. Hắn tự tin chỉ cần mình còn sống thì khó ai có thể cướp đi thứ này được.
- Được rồi, ăn cơm thôi, đã tối rồi.
Khi thấy Bành Phi bỏ thẻ nhớ vào chuôi dao thì Trang Duệ cũng an tâm hơn, sau khi xử lý xong thì bụng cũng sôi lên đòi ăn, hắn thật sự có hơi ngạc nhiên vì lúc này đã tối đen, vì thế vội vàng kéo Bành Phi xuống nhà hàng lầu hai dùng cơm.
Ngài mai hội chợ phỉ thúy Yangon sẽ khai mạc, sau khi cơm nước xong thì Trang Duệ về phòng nghỉ ngơi, chỉ là giấc ngủ này không được ổn định, hắn toàn mơ thấy vàng, lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới xem như ngủ say.
...
Tuy tối qua không ngủ ngon nhưng Trang Duệ vẫn thức dậy sớm, sau khi cửa mặt thì hẹn ăn sáng với vợ chồng Tần Hạo Nhiên, ngày hôm qua hắn không đáp ứng lời mời của mẹ vợ, thế nên bây giờ muốn đền bù một chút.
Sau khi ăn sáng xong thì Trang Duệ dẫn theo Bành Phi cùng vợ chồng Tần Hạo Nhiên và những chuyên gia đổ thạch của công ty Tần Thị cùng nhau đi về phía cổng khách sạn, phía Myanmar có tổ chức xe dưa đón các vị khách đặc biệt, thương nhân mao liêu bình thường chỉ có thể tự tìm xe mà thôi.
Đoàn người đi đến cổng khách sạn thì nơi đó đã kín người, giống như tất cả khách hàng đều tập trung ở đây, Trang Duệ đưa mắt nhìn, người quen là rất nhiều, thậm chí còn có cả người cầm lái của công ty châu báu Hứa Thị.
Hứa Chấn Đông cũng thấy Trang Duệ nhưng lại đưa mặt sang một phía khác, đồng thời trong lòng thầm thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ mua mao liêu của tiểu tử kia. Lúc này bệnh tình của lão còn chưa ổn định, cũng không muốn chịu kích thích thêm mộti lần nữa. Đồng thời công ty châu báu Hứa Thị cũng không còn mạnh mẽ như xưa, sau khi té ngã trên tay Trang Duệ thì nguyên khí của công ty đã tổn thương nặng nề.
- Trang Duệ, tiểu tử cậu thật sự không có suy nghĩ, anh em chúng ta cùng đi đến đây, bây giờ cũng phải cùng đi đến hội chợ mới được...
Từ xa Tống Quân đã thấy Trang Duệ, hắn vội vàng cùng Mã Mập chen đến, đi đến gần mới thấy vợ chồng Tần Hạo Nhiên, mọi người đã biết nhau từ ngày hôm qua, tất nhiên sẽ tụ tập cùng một chỗ để đến hội chợ phỉ thúy.
Trang Duệ tuyệt đối là ngôi sao trong giới đổ thạch, không ít người biết chiến tích của hắn ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu, ai cũng vây quanh muốn nhiễm chút vận may.
Sau hai mươi phút thì xe của hội chợ cũng đến, nhưng những chiếc xe này có hơi khó coi, là loại xe taxi cũ, hơn nữa cửa sổ lại không có, cũng không có điều hòa, điều này làm cho đám phú ông thật sự cảm thấy nóng từ trong nóng ra.
Phương diện phục vụ của Myanmar là rất tốt nhưng nói về phần cứng thì không quá tốt.
Nhưng tình thế cạnh tranh rất mạnh, hội chợ phỉ thúy chỉ có ở Myanmar, nếu các anh không lên xe thì người ta sẽ rất mừng, không phải sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh sao? :
Những chiếc xe có đầy người vây quanh, tuy ai cũng khó chịu nhưng không thể không lên, chẳng lẽ đến Myanmar để du lịch sao?
Khi lên xe có cả quân nhân Myanmar vác súng, còn có hai nhân viên lên xe kiểm tra thư mời, dựa theo quy định thì muốn tham dự phải có thư mời, nếu không sẽ không được lên xe.
Những thư mời là do các cấp chính phủ mời khách, hai là do các hiệp hội châu báu ở Myanmar mời khách, ba là các công ty mua bán châu báu ở Myanmar cho ra thư mời, những công ty châu báu này thật ra đều thuộc sở hữu của chính phủ.
Hai phương pháp mời phía sau cần phải được hội đồng xét duyệt đồng ý, những thương nhân mao liêu giống như mua vé lên xe vậy, ai có thư mời trong tay sẽ có được cơ hội leo lên xe.
Tất nhiên nếu không có thư mời cũng không phải không thể đến tham gia hội chợ, nhưng nhất định là phải do các công tay châu báu ở Myanmar cho ra đảm bảo, đồng thời cũng phải đóng cho ban tổ chức mười triệu tiền Myanmar, sau đó có thể tham gia hội chợ. Hơn nữa sau khi hội chợ kết thúc thì hoàn toàn có thể được trả lại tiền thế chấp.
Mỗi tấm thư mời đều có thể mang theo hai người tiến vào trong hội trường, ví dụ như thư mời của Tống Quân và Trang Duệ đều là của hiệp hội ngọc thạch Myanmar cung cấp, vé mời của vợ chồng Tần Hạo Nhiên chính là đến từ công ty châu báu Myanmar, còn vé mời từ tên mập đến từ con đường nào thì bọn họ cũng không biết.
Sau những chiếc xe khách cỡ lớn đưa đón thương nhân mao liêu chính là những chiếc xe của các công ty mua bán kinh doanh phỉ thúy ở Myanmar, bọn họ đưa xe đến chở khách của mình đến hội chợ.
- Trang Duệ, Tống tiên sinh, chúng ta ngồi chiếc xe này thôi...
Cũng có người đến đón tiếp nhóm Tần Hạo Nhiên, là một chiếc xe du lịch cỡ nhỏ, Tần Hạo Nhiên mời nhóm Tống Quân một tiếng, sau đó leo lên xe. Tuy hiệu quả điều hòa bên trong rất bình thường, nhưng nếu so sánh với những chiếc xe nóng hừng hực kia thì thật sự tốt hơn rất nhiều.
Sau khi mọi người lên xe thì xe chạy, lần này địa điểm tổ chức nằm ngoài thành phố Yangon hơn năm mươi kilomet, khách sạn mà Trang Duệ ở lại nằm phía bên kia, thế là xe phải chạy qua nội thành của Yangon mới có thể sang bên kia.
Ngày hôm qua nhóm Trang Duệ từng đến thăm chùa Shwedagon, nó nằm ở vùng tiếp giáp với nội thành Yangon, Trang Duệ ngồi trên xe và xem như lần đầu tiên được quan sát cảnh tượng của một thành phố nước ngoài như Yangon.
Yangon như một cái công viên lớn, trong thành phố khắp nơi đều là cây, nói chung là hoa cỏ và tăng nhân là rất nhiều. Những vị sư mặc hở vai trái, áo cà sa màu đỏ đi chân trần trên đường, dưới nách kẹp một cái ô màu nâu, thỉnh thoảng chắp tay chào người đi đường.
Kiến trúc của thành phố Yangon là phong cách từ thời bị Anh đô hộ, mái nhà màu đỏ sậm, là kiến trúc điển hình của nước Anh, đồng thời cũng có nhiều kiến trúc chịu ảnh hưởng bởi Ấn Độ giáo, cũng có những kiến trúc giao hòa giữa hiện đại, cận đại và Phật giáo.
Xe hơi chạy trên đường là khá cũ kỹ, vết sơn loang lổ, vì phương Tây phong tỏa và cấm vận nên Myanmar rất khó nhập khẩu xe hơi, nói chung là xe cũ, có những kiểu xe khá cũ của Ấn Độ và Anh Quốc.
Nếu so ra thì chiếc taxi hôm qua Trang Duệ đi từ sân bay về khách sạn cũng là chiếc xe mới.
Điều làm cho Trang Duệ cảm thấy kỳ lạ chính là ở hai bên đường có rất nhiều phòng tắm lộ thiên, chỉ có bốn vách tường ngăn cách mà thôi, cũng không có nóc, Trang Duệ ngồi trên xe có thể thấy vài đầu vai đầy đặn ở bên trong.
Lái xe cũng giống như cố ý đi chậm lại, thậm chí có thể thấy những âm thanh xối nước ào ào, tiếng cười rộn rã. Những người phụ nữ tắm xong thì bọc một cái khăn đi trên đường, dùng tay ôm tóc, hai đùi trắng như tuyết và bộ ngực đầy đặn hầu như có thể hiển lộ ra ngoài.
May mà Trang Duệ ngồi ở phía sau, không thì ánh mắt của hắn vừa rồi nhất định sẽ bị vợ bắt được. Vừa rồi hắn lén nhìn về phí trước, phát hiện Tần Hạo Nhiên đang nhìn chằm chằm về phía trước, vì thế mà hắn không khỏi tâm phục khẩu phục, chỉ là hắn không biết bàn tay nhỏ của mẹ vợ đang để sẵn nơi phần thịt mềm của bố vợ.
Xe rời khỏi nội thành Yangon thì tốc độ được đẩy mạnh nhưng cũng không quá nhanh, dựa theo những gì lái xe đã nói thì muốn đến công bàn phỉ thúy cũng phải mất một giờ nữa.
- Anh Mã, sao nơi giao dịch phỉ thúy lại được gọi là Công Bàn?
Trang Duệ có chút nhàm chán, bắt đầu mở miệng tán dóc với mã mập, ngày nào hắn cũng nghe thấy người ta nói về từ này, nhưng hắn thật sự không biết ý nghĩa của từ công bàn này là gì?
- Tiểu tử cậu không biết thứ này mà còn chạy đến đổ thạch sao? Công bàn này chính là... Là...
- Thôi đi anh Mã, rõ ràng là hành tây treo trên mũi heo... Chỉ khéo giả vờ...
Mã Mập trước tiên là chế nhạo Trang Duệ, nhưng đến lượt hắn giải thích thì ngẩng đầu rồi ấp úng không nói nên lời, thì ra cũng là dân gà mờ.
- Ha ha, công bàn chính là chỉ người bán đã chuẩn bị sẵn vật phẩm giao dịch, công khai ra trên thị trường, để cho những nhân sĩ trong nghề hay thị trường căn cứ vào chất liệu vật phẩm để công nhận giá cả giao dịch thấp nhất, sau đó mới quyết định giá cơ sở cho người ta cạnh tranh mua bán.
- Ở Myanmar người ta gọi là công bàn phỉ thúy, ở nội địa mà ví dụ như ở Bình Châu thì gọi là phỉ thúy tiêu trào...
Tần Hạo Nhiên ngồi phía trước chợt nở nụ cười, lão mở miệng giải thích cho nhóm Trang Duệ, đồng thời cũng giới thiệu rõ ràng sự tồn tại và phát triển của công bàn phỉ thúy ở Myanmar.
Công bàn phỉ thúy được tổ chức sớm nhất ở Myanmar là vào năm 1964, nguyên nhân là vì năm 1962 khi quan đội tiếp quản chính quyền Myanmar, vì tài sản xói mòn nên muốn dùng tài nguyên phỉ thúy và ngọc thạch để tìm nguồn thu ngoại hối, thế là vào tháng 3/1964 đã bắt đầu tổ chức công bàn phỉ thúy.
Tần Hạo Nhiên còn đặc biệt bổ sung thêm một đặc điểm, đó chính là định giá mao liêu cần do nhân sĩ trong nghề hoặc thị trường cùng nhau bàn luận tập thể để cho ra giá quy định, không cần phải giám định đặc biệt, vì có những khối mao liêu căn bản rất khó định giá, chỉ có thể để chủ nhân tự yết giá mà thôi.
Pháp luật về châu báu của Myanmar có quy định: Tất cả các khu khoáng sản khai thác ra nguyên thạch mao liêu thì hpari tập kết đến Yangon để tiến hành phân loại, phân cấp, đánh số, cho ra giá mời thầu thấp nhất, hằng năm đều định kỳ hai không định kỳ tổ chức cho các thương gia châu báu trên khắp thế giới đến tiến hành định giá và mua lại, tất nhiên ai ra giá cảo sẽ có thể mua về.
Công bàn phỉ thúy ở Myanmar phát triển nhiều năm đến bây giờ dã tương đối chính quy, cũng giống như công bàn Bình Châu vậy, đều chia làm hai loại minh tiêu và thầm tiêu, tất nhiên công bàn Bình Châu chính là sao chép cách làm của công bàn Myanmar.
Những thương nhân sau khi được ban tổ chức thẩm duyệt và cho số, sau đó khai báo tính danh, như vậy có thể đến trả giá mao liêu. Những người này thường quan tâm đến mao liêu có đánh số, vì bọn họ cùng đặt giá cho một khối mao liêu mà không thể nào biết được đối phương đặt giá thế nào, vì vậy mà được gọi là thầm tiêu.
Điểm này có chút khác biệt với công bàn Bình Châu, vì thầm tiêu của công bàn Bình Châu đều được thống nhất cùng một chỗ, khi mở thầu thì công tác thống kê rất phiền, không bằng Myanmar là mỗi khối mao liêu đều có một thùng định giá ở bên cạnh, khi mở thầu sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Theo tin tức có được thì mỗi lần mở công bàn phỉ thúy ở Myanmar thì số lượng thầm tiêu phải chiếm hơn 4/5 số mao liêu, có thể nói nó là phương thức bán mao liêu chủ yếu nhất.
Minh tiêu tất nhiên là đấu giá ngay tại hiện trường, các thương nhân mao liêu có thể tập trung lại, nhân viên của công bàn sẽ công bố số của mao liêu, ai trả giá cao hơn thì sẽ thắng.
- Đúng rồi, Trang Duệ, nếu chút nữa mà mua được mao liêu thì nên trả tiền cho những thủ tục phát sinh, như thế ban tổ chức sẽ miễn phí thông quan, phí ận chuyển hoặc cho phép tiêu thụ, gia công... Có thể lược bỏ nhiều chuyện phiền toái...
Tần Hạo Nhiên giới thiệu tình huống của công bàn xong thì cũng nói về giá cả thanh toán các chi phí phát sinh, đồng thời là ký hợp đồng trung tiêu với ban tổ chức, cũng không cần đặt cọc, nhưng trong thời gian ba tháng thì người mua phải gửi tiền đến tài khoản ngân hàng mà phía Myanmar chỉ định, ban tổ chức sẽ miễn phí thông quan, phí vân chuyển...
← Ch. 310 | Ch. 312 → |