Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 313

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 313: Minh tiêu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Phương Di, cháu vừa thấy được khối mao liêu rất tốt, chúng ta đi xem...

Trang Duệ đã nhớ kỹ con số của mao liêu, là 5220, hắn hạ quyêt tâm lần này phải nắm bắt khối mao liêu này cho bằng được. Vì thế mỗi lần đấu giá hắn đều phải đến, nếu không bị kẻ khác cướp mất thì hơi phiền.

Mọi người thấy Trang Duệ nói vậy thì cũng tản ra, tất nhiên cũng chẳng phải không hết hy vọng, Hứa Chấn Đông vẫn cầm đèn pin ánh sáng mạnh dể xem xét khối mao liêu, cuối cùng mới thất vọng bỏ đi.

- Trang Duệ, khối phỉ thúy kia thật sự không thể nào ra tay sao?

Phương Di hiểu phỉ thúy nhưng không quá hiểu đổ thạch, vì vậy không rõ vì sao Trang Duệ lại khẳng định như thế.

- Dì Phương, đó là vết nứt ác tính, bên trong dù có phỉ thúy thì cũng bị phá hư, không đáng tiền...

Không đợi Trang Duệ lên tiếng thì vị chuyên gia bên cạnh đã giải đáp, Phương Di khẽ gật đầu, nhìn đồng hồ thì thấy hơn mười hai giờ trưa, thế là vội vàng liên hệ với Tần Hạo Nhiên để dùng cơm.

Có vị chuyên gia Lý kia ở bên cạnh Phương Di, Trang Duệ cũng không muốn giải thích.

Đến chiều mọi người tách ra, mao liêu trong chỗ này quá nhiều, cùng nhau đi xem không bằng phân chia ra, sau đó thống kê lại chậm rãi phân tích. Dù sao thì mỗi ngày chỉ có thể xem xét mao liêu từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, chỉ là vài tiếng, cũng không xem được nhiều.

Đến chiều thì người trong hội trường càng nhiều, dựa theo cách nói của Tần Hạo Nhiên thì công bàn lần này sẽ tiếp đón ba nghìn người, vài năm trước công bàn Myanmar chỉ tiếp được hơn một ngàn người mà thôi.

Trang Duệ đã đến xem xét khu minh tiêu đánh số 5000, vì khối mao liêu cho ra phỉ thúy đỏ cách khá gần cửa vào khu minh tiêu, thế là hấp dẫn rất nhiều người, nhưng ai xem xét xong cũng thở dài ngán ngẩm.

Nhân số nhiều nhất trong các khu minh tiêu chính là địa phương đánh số hai ngàn, đây là nơi mà hôm nay sẽ tiến hành đấu giá, bắt đầu lúc ba giờ chiều, thời gian qua nhanh, ai cũng muốn trước khi đấu giá sẽ có thể nắm bắt được khối mao liêu theo ý mình.

Đấu giá cũng không tiến hành ở chỗ này, nó được mở trong một lễ đường của trung tâm này, diện tích không nhỏ, nó được ngăn thành mười sảnh đấu giá, vách tường mỗi sảnh đều có tivi màn hình rộng, trên đó là rất nhiều chữ số của Mao liêu.

Cứ hai trăm khối nguyên thạch sẽ được đấu giá ở một khu, khôi mao liêu Trang Duệ nhìn trúng nằm ở số 129, tất nhiên là ở phòng đấu giá số một, sau khi lấy giấy chứng nhận đi đăng ký thì Trang Duệ đến một cái bàn, ngồi xuống chiếc ghế phía sau.

- Này, tiên sinh, xin anh ngồi theo số thứ tự đã cấp...

Trang Duệ vừa ngồi xuống đã bị một nhân viên công tác dùng tiếng Trung chuẩn xác đến nhắc nhở.

- Không phải tùy tiện ngồi chỗ nào cũng được à?

Trang Duệ chợt sững sốt, ở công bàn phỉ thúy Bình Châu đi sớm thì có chỗ ngồi, đi muộn thì phải đứng, vì vậy mà Trang Duệ mới ngồi đây chờ, không ngờ phải ngồi đúng số ghế của mình.

- Tất nhiên không thể ngồi tùy tiện, sảnh đấu giá này chỉ có thể chưa được một trăm người, nếu đến chậm thì không được cấp giấy, không thể tham gia...

Nhân viên công tác xem số của Trang Duệ, sau đó dẫn hắn đến hàng ghế đầu tiên, xem như hắn là một trong những người đầu tiên đến tham gia.

- Còn như vậy nữa sao?

Trang Duệ thầm buồn bực, xem ra vài ngày nữa khi mở đấu giá khối mao liêu có phỉ thúy đỏ kia thì mình cần phải nhanh chóng đến lấy số, nếu không thì xem như thiệt thòi chết người.

Nếu so với bên ngoài thì lễ đường của hiệp hội ngọc thạch Myanmar có thể chưa được cả ngàn người, hơn nữa bên trong còn có máy lạnh, căn bản không có cảm giác khô nóng như bên ngoài.

- À, đây là cái gì?

Trang Duệ ngồi xuống thì phát hiện chỗ tay cầm có một thứ giống như dùng để quét thẻ, còn có một hộp điện tử, bên trên có các phím từ 1 đến 10, chiếc ghế bên cạnh cũng có cấu tạo tương tự.

- Hì, anh Trang, ngài không biết thứ này mà cũng đến phòng đấu giá sao?

Sau lưng Trang Duệ chợt vang lên tiếng cười của Dương Hạo, Trang Duệ đưa mắt nhìn lại thì thấy Dương Hạo và chú ngồi ở phía sau lưng mình, cả hai cũng đang xem xét những thứ được lắp đặt trên tay cầm, lúc này mới biết chiếc ghế nào cũng giống như vậy.

- Cậu Dương, thứ này là gì? Có tác dụng gì?

Trang Duệ vội vàng hỏi, nếu lỡ may chút nữa đấu giá mà mình đần độn u mê để người ta mua đi mất khối mao liêu có phỉ thúy cấp băng, như vậy thật sự oan uổng.

Dương Hạo cười hì hì một chút rồi vung một quyển sách nhỏ trong tay lên nói:

- Anh Trang, vừa rồi anh vào người ta phát cho một quyển sách nhỏ, anh xem qua nó thì sẽ hiểu...

- À, đúng là...

Trang Duệ vừa rồi cho rằng đối phương ném cho mình một tư liệu tuyên truyền, thế là hắn tiện tay ném vào túi xách, bây giờ hắn mới lấy ra, khi thấy những chữ ghi trên bìa thì mới hiểu, đó là bốn chữ "tài liệu đấu giá".

- Đúng là rất tiên tiến.

Trang Duệ xem xong mà không khỏi cảm thán một câu, thì ra con số cấp cho mình chính là dò chỗ ngồi, thật sự không phải như những đấu giá trên phim, chỉ việc nhấc tay là có thể đấu.

Thứ mà Trang Duệ không hiểu nằm trên tay cầm của chiếc ghế gọi là vật phẩm trả giá, trong quá trình đấu giá minh tiêu sẽ hoàn toàn trông cậy vào thứ này, đây là một trình tự điện tử mà phía Myanmar cố tình xếp đặt.

Tất nhiên lúc bắt đầu đấu giá minh tiêu thì tất cả màn hình lớn ở các sảnh đấu giá đều hiện lên các mao liêu từ một đến 2000, đúng vậy, từ một đến hai ngàn mà không phải là mỗi sảnh chỉ đấu giá hai trăm vật phẩm như suy nghĩ của Trang Duệ, chỉ cần đứng ở một trong mười sảnh cũng có thể đấu giá tất cả các khối mao liêu.

Nói cách khác thì Trang Duệ cũng không cần phải ngồi trong đại sảnh số một, nếu đến chậm, chỉ cần sảnh đấu giá chưa có một ngàn người ngồi thì đều có cơ hội tham gia. Căn bản là năm vừa rồi chỉ có hơn một ngàn người tham gia công bàn phỉ thúy Myanmar, thế cho nên sẽ không xuất hiện tình huống thiếu ghế.

Lúc đấu giá bắt đầu thì trên màn hình lớn xuất hiện số liệu của từng mao liêu, đồng thời cũng có mức giá quy định.

Nếu như anh nhìn trúng khối nguyên thạch nào đó thì có thể đặt giá thông qua thiết bị trên tay cầm, sau đó con số của anh sẽ xuất hiện trên màn ảnh rộng, mà những con số xuất hiện bên trên đều là mức báo giá cao nhất cho một khối mao liêu.

Vì thế mà căn bản không cần vị chủ trì đấu giá lên tiếng cho phí lời, mọi người có thể ngồi đó và thấy giá đấu biến đổi, có thể căn cứ vào những gì mình cần để xem xét có tăng giá hay không.

Trong sách hướng dẫn còn nhấn mạnh một vấn đề, đó chính là thời gian đấu giá nguyên thạch chỉ có thể là hai giờ, từ ba giờ đến năm giờ, nếu như có mao liêu không ai báo giá thì sẽ được lưu lại, nếu có người báo giá, hết thời gian thì vật phẩm sẽ thuộc về người kia.

Còn một điều cần quan tâm chính là những mao liêu được lưu lại sẽ còn có thể đấu giá sau một tuần nữa, những người chưa kịp ra tay hoặc lúc đầu thấy nó không tốt sẽ có một cơ hội để mua về.

Tất cả tay cầm đặt giá đều được kết nối với máy tính, nêu như anh đấu giá thắng thì máy tính bên kia sẽ có thống kê, đợi đến khi đấu giá kết thúc thì anh có thể căn cứ vào con số của anh để đi trả tiền và nhận mao liêu, cũng có thể để cho người ta giữ và chuyển hàng cho mình.

Tất nhiên nếu như anh muốn mở mao liêu ngay tại hiện trường thì ban tổ chức cũng rất hoan nghênh, bọn họ sẽ cung cấp đồ nghề cắt đá cho anh, dù sao thì những lúc mở mao liêu sẽ thu hút rất nhiều người, đặc biệt là dưới tình huống đánh cuộc thắng.

Sau khi xem xong những gì ghi trong sách thì Trang Duệ chợt tỉnh ngộ, vừa rồi hắn nghĩ rằng trong sảnh này chỉ có hai trăm mao liêu, nếu như dùng nhân công đến để xử lý, coi như ba phút một vật phẩm, vậy thì sáu trăm phút mới xong, cần phải mười tiếng đồng hồ.

Mà thời gian đấu giá được quy định là từ ba giờ đến năm giờ chiều, vì thế chỉ có dùng phương án này mới có thể đấu giá được tất cả mao liêu.

Trang Duệ vốn nghĩ rằng ngăn làm mười sảng chủ yếu đẩy nhanh tốc độ, bây giờ xem ra có lẽ vì thuận tiện trả giá, dù sao thì một ngàn người ngồi cùng một chỗ sẽ khó thê thấy được hình ảnh trên màn ảnh.

- Phương pháp này là rất tốt...

Sau khi xem xong sách hướng dẫn thì Trang Duệ mới nhìn chằm chằm vào mao liêu số 129 của mình, nhưng tất nhiên hắn sẽ không cho giá ngay, cũng không tăng giá, chỉ cần đợi thời gian sắp kết thúc và lên giá cao hơn người khác là được.

Tất nhiên cũng không phải chỉ có một mình Trang Duệ mới có ý nghĩ như vậy, những thương nhân mao liêu đang ngồi đây đều có ý nghĩ như vậy, bọn họ muốn xem ai nhanh tay và ra giá cao nhất, có lẽ vào thời điểm cuối cùng sẽ có vài trăm người ra giá mất.

Nếu như anh muốn cùng cho ra vài giá vào lúc cuối cùng thì chỉ có thể xin vài số, cho vài người đến hỗ trợ, vì vậy mà không ai đến Myanmar một mình. Ví dụ như nhóm Tần Hạo Nhiên, trước đó bọn họ đều có phân công rõ ràng, vấn đề này cũng coi như được giải quyết.

Trang Duệ vừa xem xong sách hướng dẫn thì một người đàn ông trung niên không cao, có hơi gầy yếu được nhân viên công tác chỉ dẫn đi vào đại sảnh số một, sau đó trực tiếp ngồi xuống đài chủ tịch dưới màn hình lớn, hắn mở miệng nói:

- Tôi tên là Hào Vinh, tôi làm giám sát của đấu giá hôm nay, bây giờ đấu giá bắt đầu, mời mọi người lưu ý khi ra giá, cảm ơn...

Người đàn ông trung niên tên là Hào Vinh kia trước tiên dùng tiếng Myanmar nói một lượt, sau đó lại dùng tiếng Anh và tiếng Trung để nhắc lại, lời nói gọn gàng, âm thanh được khuếch đại thông qua loa phóng thanh.

Khi Hào Vinh nói xong thì trên màn ảnh bắt đầu xuất hiện những con số từ 1 đến 2000, bên dưới những con số là giá quy định màu đỏ, Trang Duệ thấy mao liêu số 129, giá quy định là hai mươi ngàn Euro.

- Không ngờ đại sư Hào lại là giám sát, xem ra hội chợ lần này có danh dự khá cao...

Trang Duệ đang định nhìn xem có bao nhiêu người đặt giá khối mao liêu của mình, đúng lúc sau lưng vang lên âm thanh của Dương Hạo.

- Dương Hạo, ai là đại sư Hào? Là người kia sao?

Trang Duệ nghe mà khó hiểu, người đàn ông trung niên kia có bộ dạng khá bình thường, chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo có hơi già, mặc một bộ đồ màu nâu truyền thống Trung Quốc, tóm lại Trang Duệ không thấy đối phương có phong thái gì của một đại sư.

Đấu giá vừa mới bắt đầu, ai cũng rất thoải mái, đối với đám người ở đây, vài phút cuối cùng mới chính là lúc rút dao ra, thế cho nên dù anh xem trọng khối mao liêu nào cũng sẽ không tùy tiện ra tay, như vậy chỉ có thể làm cho người ta chú ý, được không bù mất. Vì thế lúc này Trang Duệ mới có thời gian quay lại hỏi Dương Hạo một câu.

- Anh Trang, người kia thật sự không đơn giản, hắn là người lai giữa Myanmar và Trung Quốc, là nhân vật có cấp bậc cao trong giới phỉ thúy và châu báu quốc tế, tôi đã từng được thấy hình, cũng không ngờ sẽ xuất hiện ở chỗ này...

Dương Hạo nói về Hào Vinh và tỏ ra rất tôn trọng, Trang Duệ biết đối với người Triều Châu thì có hai loại người để được bọn họ tôn kính, một là kẻ có nhiều tiền, hai là có thành công lớn, hơn nữa còn phải là kẻ khắc khổ vươn lên. Vì người Triều Châu thường được gọi là Do Thái ở Trung Quốc, bọn họ thật sự rất cứng cỏi và chịu được khổ nhọc.

Theo những gì Trang Duệ giảng giải thì vẻ mặt Trang Duệ dần trở nên ngưng trọng, Hào Vinh kia xem ra không đơn giản.

Hào Vinh không những là một phú ông giàu có ở Myanmar, còn là một thiết kế gia phỉ thúy nổi tiếng, thiết kế gia chứ không phải là thiết kế sư, đây chính là nguyên nhân mà hắn được gọi là đại sư.

Mặc khác Hào Vinh còn có một thân phận không tầm thường, Trang Duệ nghe mà không khỏi líu lưỡi, đó chính là một vị chủ hầm phỉ thúy ở Myanmar.

Phỉ Thúy và ngọc mềm tuy đều là ngọc thạch, đồng thời sản lượng cũng giống như mỏ ngọc mềm, cũng được sử dụng từ lâu đời, giống như ở Trung Quốc các triều đại thay đổi đều coi trọng ngọc mềm, thậm chí ngọc tỷ ngự dụng của hoàng đế cũng được mài ra từ ngọc mềm.

Nhưng đến thời cận đại, đặc biệt là những năm chín mươi thì giá cả phỉ thúy chợt tăng vọt, chỉ trong thời gian vài chục năm đã dùng tốc độ khó tưởng mà tăng vài trăm lần, bây giờ giá cả của vật phẩm phỉ thúy cực phẩm trên thị trường đã vượt qua vật trang sức ngọc mềm không biết bao nhiêu lần.

Trang Duệ chỉ có một mỏ ngọc mềm ở Tân Cương mà số tiền đã lên đến con số cả tỷ, mà Hào Vinh lại có một hầm khoáng, cái này là một khoản tiền thế nào? Dù tất cả là hầm mới thì cũng có giá trị khó thể nào xem xét được.

Trước kia Trang Duệ từng xem qua một quyển sách viết về các vị tỷ phú trên thế giới, trong sách nói một vị tỷ phú giàu nhất thế giới như Bill Gates thật ra là hữu danh vô thực, vì tiền của người này phần lớn đều đặt ở thị trường chứng khoán, đừng nói là bán hết ra, chỉ cần bán đi một phần cũng sẽ sinh ra khủng hoảng, làm cho tài sản co rút lại trên phạm vi lớn.

Đừng nói đến tình huống thị trường chứng khoán đi xuống, nếu không thì bảng xếp hạng các tỷ phủ của tạp chí Forbes cũng sẽ chẳng có dao động qua lại.

Ngày đó quyển sách có nói những người giàu nhất thế giới thật sự phải là đám hoàng thất Ả Rập, những người hoàng thất này có một điểm giống nhau đều là trùm tài nguyên, bọn họ lũng đoạn tư nguyên của cả quốc gia, hơn nữa sẽ không bao giờ dao động như thị trường chứng khoán, vì những thứ bọn họ có được là tài nguyên, dù là bất cứ lúc nào cũng không thể tái sinh, cực kỳ trân quý.

Hào Vinh là như thế, trong thời điểm mà các mỏ khoáng dần cạn kiệt như ngày hôm nay, hắn có được mỏ khoáng thì tài phú bản thân sẽ là cực lớn.

Tất nhiên tài phú đó sẽ thật sự không phải do Hào Vinh tạo ra, hắn sống trong một gia đình người Hoa ở Myanmar, từ thời ông nội thì đã bắt đầu khai thác và mua bán nguyên thạch, Hào gia kinh doanh ở phương Bắc Myanmar vài chục năm, cuối cùng cũng có được một mỏ khoáng.

Giống như rất nhiều đứa trẻ Myanmar, Hào Vinh bắt đầu học tập ở chùa, năm chín tuổi thì được đưa vào chùa xuất gia, năm mười lăm tuổi hoàn tục về nhà, sau đó hắn đến tiềm tu tĩnh tọa ở học viện Phật giáo Kim Sắc Cung Điện.

*****

Năm 1993 thì Hào Vinh vào đại học, hắn học ngành khoáng vật và triết học, đến năm 1995 thì bắt đầu làm người thừa kế gia nghiệp, thường đi lại kinh doanh phỉ thúy, hồng ngọc, ngọc bích ở giữa Myanmar và Thái Lan, đồng thời cũng bắt đầu học kỹ thuật cắt gọt châu báu và thiết kế đá quý.

Địa vị của Hào Vinh ở trong giới phỉ thúy cũng không phải là có được một hầm khoáng, vì bản thân của hắn là một vị điêu khắc gia kiệt xuất trong giới ngọc thạch, tác phẩm "Căn Để Phong Lưu" từng được giám đốc bảo tàng cố cung Đài Bắc khen là: "Phiêu dật kỳ tuyệt, xưa nay chưa từng có!"

Rất nhiều nhà sưu tầm cũng biết bảo vật của bảo tàng cố cung Đài Bắc là "Thúy Ngọc Bạch Thái", chính là đồ cưới của hoàng đế Quang Tự thời Thanh, nó được chế tác ra từ một khối ngọc nửa trắng nửa xanh, tạo hình một cây củ cải, bên trên lá có con sâu nhỏ, còn có một con châu chấu.

Mà "Căn Để Phong Lưu" của Hào Vinh lại được tạo hình từ một khối phỉ thúy ba màu, có tạo hình lá sen, thậm chí còn thấy được vân trên lá sen, tư thái thanh tĩnh, lá sen còn có cả rùa vàng, tác phẩm không chỉ tràn ngập ý thơ mà còn có phong cách phóng túng cao thượng.

Giám đốc Tần của bảo tàng cố cung Đài Bắc so sánh tác phẩm của Hào Vinh với "Thúy Ngọc Bạch Thái", coi như ngang bằng, làm cho thanh danh của Hào Vinh bùng lên vang dội.

Sau khi biết được thân phận của Hào Vinh thì Trang Duệ không khỏi nhìn chằm chằm vào đối phương. Hai người ngồi cách xa nhau vài mét, giống như cảm nhận được ánh mắt của Trang Duệ, Hào Vinh cũng đưa mắt nhìn và khẽ mỉm cười gật đầu, làm cho người ta sinh ra cảm giác rất thân cận.

Trang Duệ cũng nở nụ cười và nhìn lên bảng báo giá trên màn hình lớn, dù sao thì Hào Vinh kia cũng chẳng có gì liên hệ với mình, hai bên chỉ là người Hoa, Trang Duệ cũng khá khâm phục gia tộc họ Hào này.

Những mức giá thấp nhất trên màn hình có màu đỏ nhưng chỉ cần có báo giá thì sẽ biến thành màu xanh, cực kỳ dễ thấy, những con số biến đổi chứng tỏ có người khó thể chịu được, bắt đầu trả giá.

Nhưng đó chỉ là số ít, vì trên màn hình chỉ có hơn mười con số biến đổi. Lúc này Trang Duệ phải cẩn thận quan sát vì chút nữa sẽ phải ra tay, mà khối mao liêu hắn nhìn trúng cũng không có ai đặt giá.

Trang Duệ vẫn tương đối nắm chắc khả năng mua được khối mao liêu kia, vì nhìn từ vẻ bề ngoài thì khối mao liêu toàn đổ kia giống hệt như một khối đá vứt đi, khả năng hấp dẫn duy nhất cũng không phải nằm ở biểu hiện của tảng đá, đó chính là chú thích ghi rõ xuất xứ nhà máy Mã Tát. Điều này sẽ làm cho nhiều người muốn thử vận may, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ ra giá không cao.

Thật sự khác biệt với tình huống đấu giá căng thẳng trong suy nghi của Trang Duệ, lúc này đấu giá minh tiêu ở công bàn phỉ thúy Myanmar thật sự rất bình tĩnh, khắp nơi đều là những âm thanh ồn ào, đây có lẽ là vì đến thời điểm cuối cùng, các thương nhân tụ tập lại để trò chuyện.

Hơn nữa tiếng chuông điện thoại vang lên cũng không ít, Trang Duệ vừa mới nhận được điện thoại của Tần Hạo Nhiên, hỏi vài câu về tình hình đấu giá. Tần Hạo Nhiên cũng không tham gia đấu giá minh tiêu, bây giờ còn đang lựa chọn thầm tiêu. Dương Hạo sau lưng Trang Duệ thì cũng đang nói chuyện với chú, nội dung không liên quan gì đến đấu giá lúc này.

Khi thời gian dần trôi qua thì tình huống dần biến hóa, cũng không phải tất cả mọi người đến lúc cuối cùng mới báo giá, bọn họ cũng muốn xem khối mao liêu của mình có bao nhiêu người nhìn trúng, sau đó mới có thể đưa ra cái giá phù hợp nhất.

Dù nói đổ thạch rất điên cuồng nhưng dù sao thì tiền cũng không phải là gió thổi đến, nếu vô duyên vô cớ ném một số lượng tiền lớn lên một tảng đá chưa chắc có phỉ thúy hay không thì rõ ràng là không tốt, thế cho nên các vị đang ngồi đây đều muốn mua được món hàng với giá thấp nhất, vì vậy giá đấu tất nhiên sẽ không chênh nhau quá cao.

Đấu giá bình thường thì tiến trình rất nóng sốt và kích thích, nhưng loại đấu giá như thế này lại rât nặng nề, căng thẳng không một tiếng động làm cho người ta bị đè nén, giống như trên bầu trời có một tảng đá lớn, chỉ cần đấu giá chấm dứt mới có thể hít thở kịp.

Nói chuyện sẽ là biện pháp tốt nhất đẻ giải quyết bầu không khí đè nén vào lúc này, thế cho nên vào thời điêm đợi đến lúc kết thúc đấu giá thì Trang Duệ cung thỉnh thoảnh quay qua tán gẫu với Dương Hạo và ông chú sau lưng, thời gian trôi qua khá nhanh, vô tình đã qua hơn một giờ.

- Sao?

Trang Duệ chợt nhìn chằm chằm lên màn hình lớn, lúc này mao liêu số 129 với giá hai chục ngàn Euro đã đột nhiên biến đổi, đổi thành hai mươi lăm ngàn Euro, đã có người ra giá.

Điều này làm cho Trang Duệ chợt căng thẳng, hắn chưa từng trải qua đấu giá thế này, cũng không biết có kẻ muốn tìm vận may hay cố ý xem trọng khối mao liêu của mình, thế là vô tình cũng trở nên căng thẳng.

- Anh Trang, có người đặt giá khối mao liêu anh nhìn trúng rồi à?

Dương Hạo thấy Trang Duệ chợt dừng nói chuyện thì biết chắc khối mao liêu mà hắn nhìn trúng đã có người trả giá.

- Ừ...

Trang Duệ khẽ gật đầu, trong lòng có chút bực bội, khối phỉ thúy cấp băng kia nếu bán ra ở thị trường sẽ có giá hai chục triệu, nếu gia công thành vật trang sức thì sẽ không thấp hơn năm chục triệu.

Vì vậy Trang Duệ dù thế nào cũng sẽ phải mua được khối mao liêu kia, nhưng nếu ra giá quá cao thì trong lòng cũng khó chịu, nếu như không có người tranh chấp thì Trang Duệ căn bản chỉ tăng thêm mười ngàn Euro để thu vào, nhưng bây giờ có người mở đường, hắn cũng chưa thể đoán chắc được.

- Tiểu Trang, không có gì cả, đừng nên căng thẳng, đối với việc mua những khối mao liêu thế này thì thường có những kẻ cố ý đặt giá lung tung, mục đích là làm lẫn lộn ánh mắt người ta, do đó mà bắt được mao liêu của mình...

Chú của Dương Hạo thấy Trang Duệ có chút căng thẳng thì mở miệng giải thích một chút, hơn nữa hai mắt cũng nhìn về phía màn hinh lớn, hắn muốn xem tiểu tử gặp vận may nay rốt cuộc là nhìn vào khối mao liêu nào.

Nhưng thật sự làm cho chú của Dương Hạo thất vọng, chính là trên màn hình đầy những con số, hắn thật sự không thể nào thấy số hiệu mao liêu mà Trang Duệ muốn mua, cuối cùng chỉ có thể thu hồi ánh mắt chú trọng vào khối mao liêu của mình.

Trang Duệ bị những lời nói của chú Dương Hạo làm cho trong lòng sáng ngời, giá đấu không cao hơn giá thấp nhất, dù mua lại cũng chỉ bỏ ra thêm chục ngàn mà thôi, hơn nữa cũng không phải tất cả mao liêu đều không có phỉ thúy, chỉ là chất lượng phỉ thúy khác nhau mà thôi.

Trang Duệ nghĩ đến đây và lấy ra quyển vở ghi chép phỉ thúy của mình, hắn nhìn qua số liệu của những khối phỉ thúy có biểu hiện khá nhưng bên trong chỉ cho ra phỉ thúy bình thường, sau đó chợt hiểu ra.

- Số 31 không có người đặt sao? À, có kẻ đặt 31 ngàn, Số bốn trăm hai mươi có kẻ đặt năm mươi mốt ngàn, số 769... À, số này giá đấu thấp nhất là sáu chục ngàn, bây giờ đã biến thành hai trăm ngàn, rõ ràng mình không tham gia náo nhiệt là không được...

Trang Duệ bắt đầu quan tâm đến những mao liêu có biểu hiện không tệ, hắn đặt giá vào hơn một hai ngàn. Hắn không phải không sợ đám người kia không tăng giá, chỉ là với mức độ vào lúc này thì số mao liêu kia nhất định sẽ được chú ý.

Trang Duệ vung tay đấu những mao liêu có biểu hiện tốt, tất nhiên sẽ làm cho đám người trong đại sảnh đứng ngồi không yên.

*****

Trang Duệ quăng tiền ra đấu giá những mao liêu đều cho ra phỉ thúy, tuy phẩm chất không quá tốt nhưng có thể làm ra những vật trang sức loại kém, dù không ai tăng giá, chính mình mua vào cũng lỗ vốn, vì những tiệm châu báu căn bản không thể chống đỡ bằng những món hàng giá cả thấp như thế.

Nhưng Trang Duệ quăng tiền đấu giá như vậy thật sự làm cho cả đại sảnh như rối loạn, đại sảnh có chút ầm ĩ đã giống như bị những biểu hiện trên tivi làm cho tắt tiếng, không gian chợt yên ắng, có thể nghe được tiếng kim rơi, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Nhưng tình huống yên tĩnh thế này cũng không duy trì được mười giây đồng hồ, ngay sau đó đã ầm một tiếng và bùng nổ, căn bản có người gọi điện thoại ra ngoài, có lẽ là được ông chủ phái đến báo giá.

Có người thì thầm nói, xem cần tốn bao nhiêu tiền để có thể đấu giá trúng khối nguyên thạch mà mình nhìn trúng, có cần định vị lại hay không? Càng có người nhìn trái nhìn phải xem có thể nhìn thấy người vừa đấu giá thứ mình nhìn trúng hay không?

Phải biết rằng tiền của tất cả mọi người đều không phải gió thổi đến, những người trong sảnh đấu giá tuy đã chuẩn bị sẵn tiền để nắm bắt khối mao liêu của mình nhưng vẫn tương đối khắc chế, ngoài những mao liêu nguyên thạch có biểu hiện tốt thì những thứ còn lại cũng không còn hiện tượng nâng giá ác ý nữa. Bây giờ có người vung tay chặn ngang, vì vậy mà ngay sau đó có hơn sáu mươi khối nguyên thạch được đặt giá, xuất hiện sóng to gió lớn.

Có người sẽ không hiểu, sẽ nói rằng đấu giá tổng cộng 2000 nguyên thạch, bây giờ chỉ có sáu mươi nguyên thạch được đấu giá, như vậy sao có thể thấy được?

Nếu nghĩ như vậy thì rõ ràng là sai, tuy có những hai ngàn nguyên thạch nhưng những thứ có biểu hiện không tệ, có thể cho ra phỉ thúy thì chỉ có gần một trăm khối như thế mà thôi, những thứ đó đều được kẻ hữu tâm nhìn vào chằm chằm. Ví dụ như Trang Duệ, lúc vừa rồi thấy có người đấu giá mao liêu số 129 thì tâm tình chợt trầm trọng hẳn lên.

- Tiểu Duệ, cậu đang ở đại sảnh đấu giá phải không? Đừng căng thẳng, cần phải dựa theo dự đoán của mình mà ra giá, không cần trả giá lung tung, có gì cứ gọi điện thoại cho dì...

Phương Di nghĩ Trang Duệ là thanh niên thiếu kiên nhẫn nên vội vàng gọi điện thoại đến, tuy bà không thể nào đổ thạch nhưng cũng khá thành thạo với chuyện làm ăn kinh doanh, dì Phương chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết hành vi đặt giá kia chỉ là có người cố ý làm rối mà thôi.

Bây giờ khối mao liêu được đấu giá cao nhất có giá sáu trăm ngàn Euro, đợi đến khi mở thầu thì có lẽ những khối mao liêu có biểu hiện tốt cũng sẽ có không ít món giá thấp hơn sáu trăm ngàn Euro, cũng chính là sáu triệu Tệ, nếu như có kẻ muốn nuốt những khối mao liêu kia chỉ sợ phải có vài trăm triệu Tệ.

- Cám ơn Phương Di, cháu biết rồi...

Trang Duệ lễ phép trả lời một câu rồi cúp điện thoại, thầm buồn cười đến mức đau bụng, mình làm quái gì mà trở nên vội vàng, bây giờ nhìn sảnh đấu giá rối loạn thì trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác khoái cảm khi thành công.

- Anh Trang, vừa rồi là do anh làm phải không?

Dương Hạo khẽ ghé sát bên tai Trang Duệ hỏi một câu, hắn vừa rồi thấy Trang Duệ quay mặt lên và làm gì đó một lúc lâu với dụng cụ đấu giá, vì thế trong lòng thầm nhận định những chuyện vừa xảy ra là do Trang Duệ vung tay.

- Anh Dương, tuyệt đối không phải là tôi, việc này anh cũng đừng nói lung tung...

Trang Duệ dùng ánh mắt có tật giật mình nhìn khắp bốn phía, nếu hắn thừa nhận thì sẽ coi như trở thành công địch của toàn dân, vì lúc này bên tai hắn đã vang lên không ít âm thanh hùng hổ, thật sự là nếu mọi người biết được hắn làm, sợ rằng sẽ có kẻ xúc động đến vung tay vung chân lấy hắn làm dụng cụ luyện quyền.

- Hì hì, anh làm cũng không sao...

Dương Hạo thấy hành động của Trang Duệ thì nào đoán không ra? Nhưng sau đó hắn cũng không có hành động gì khác, chỉ cùng trò chuyện với chú của mình, thỉnh thoảng quan sát tình huống những khối mao liêu mà mình nhìn trúng.

- Ôi, đã lên đến mức một triệu Euro rồi sao?

Đột nhiên sảnh số một vang lên một âm thanh, sau đó những sảnh đấu giá khác cũng liên tục vang lên tiếng thán phục, vì giá cả của minh tiêu thường kém hơn thầm tiêu rất nhiều, một triệu Euro thì là mười triệu Tệ, xem như một cái giá cực cao của minh tiêu.

Trang Duệ đưa mắt nhìn một chút, đó là một khối mao liêu có biểu hiện tốt trong 2000 món, bên trong có thể lấy ra vài chục kilogam phỉ thúy xanh, nhưng giá trị của phỉ thúy này cũng chỉ là sáu bảy triệu Tệ, mười triệu thì hơi cao, dù cho làm thành vật trang sức và bán ra cũng không có lợi nhuận cao như thế.

- Con bà nó, ông đây ấn sai rồi.

Một tiếng rú thảm chợt vang lên từ sau lưng Trang Duệ bốn năm hàng ghế, điều này làm cho mọi người đưa mắt nhìn lại, ngay cả Hào Vinh ngồi trên ghế chủ tịch cũng lộ ra vẻ buồn cười.

Những chuyện thế này cũng thường phát sinh ở công bàn phỉ thúy Myanmar trước kia nhưng tỷ lệ là rất nhỏ, phần lớn đều là điền sai số khi đấu giá thầm tiêu, đấu giá minh tiêu thường rất ít khi xảy ra, xem như kẻ này gặp phải chuyện không may.

- Mới vừa rồi là thằng nào trả giá loạn xạ? Có giỏi thì đứng ra tao xem?

Cũng không ngồi yên được vài phút, vị tiên sinh kia bắt đầu lớn tiếng hô lên, vẻ mặt không cam lòng. Hắn vừa rồi có chút nóng vội, vì thế mà chuẩn bị nâng giá từ bảy chục ngàn lên mười ngàn Euro, nhưng không ngờ chỉ vì căng thẳng mà đưa vào nhiều hơn một con số không, lúc đó hắn cũng không biết, mãi đến lúc xác nhận và trong sảnh có kẻ ồ lên sợ hãi thì mới chợt tỉnh mộng, thì ra là sự việc phát sinh trên người mình.

Nhìn vị tiên sinh kia tức giận cúi đầu giậm chân mà Trang Duệ không khỏi rụt rụt cổ, trong lòng thầm không cho là đúng, huynh đệ tự mình nhấn số tiền đấu giá, sai lầm là do chính mình, nào cần phải tìm lý do khách quan?

- Vị tiên sinh, xin mời ngồi xuống...

Nhân viên duy trì trật tự đã đến, trên mặt cũng có chút vui vẻ, đây cũng không phải là hả hê, căn bản là những việc như vậy thật sự ít khi xảy ra, nếu có sai lầm thì giá cả sẽ tăng lên gấp mười lần.

Người kia lắc đầu và bất đắc dĩ ngồi xuống, hắn cũng biết đây là thứ không trách được người khác, vì thế cúi đầu rầu rĩ tính toán, sau khi bỏ ra một triệu Euro thì mình còn bao nhiêu tiền, có nên rời khỏi công bàn phỉ thúy Myanmar lần này, lần say lại cho người khác đến hay không?

Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn quyết định bỏ ra một triệu Euro để nắm bắt khối mao liêu kia, vì dựa theo tính toán của hắn thì khối mao liêu có khả năng thắng cuộc là rất lớn, chính mình cũng không thể nào sụp đổ cho được. Hắn cắn răng, buông tha ý nghĩ mười năm không tham gia vào công bàn phỉ thúy Myanmar.

Vì có sự việc như vậy xảy ra mà cuối cùng cũng không ai dám động đến khối mao liêu kia, vì vậy mà người này thuận lợi đấu giá về món mình cần, nhưng đối với tình huống giá cả cao vời sau này thì cũng coi như hắn chiếm được tiện nghi, nhưng điều này cần phải nói sau.

- Còn mười phút...

Khi thời gian trôi qua thì Trang Duệ nhìn đồng hồ, chỉ còn lại mười phút sẽ hết đấu giá hai ngàn khối mao liêu đầu tiên ngày hôm nay, phía dưới mao liêu số 129 vẫn là số tiền hai mươi lăm ngàn Euro, nói cách khác thì từ khi có kẻ quăng tiền đấu giá thì chưa có ai tiếp tục ra tay, giá cả vẫn không đổi, thế là không có mấy người chú ý.

*****

Những con số màu xanh lại coi như dần xuất hiện ngày càng nhiều trên màn hình, có nhiều mao liêu được đặt giá, những thứ không được đặt giá sẽ được lưu lại.

- Ôi, ba triệu hai trăm ngàn Euro.

Một tiếng thở dài vang lên làm cho Trang Duệ phải chú ý, mao liêu số 1 đã được nâng giá lên 3 triệu hai trăm ngàn Euro, đây chính là giá cả cao nhất vào lúc hiện tại, cũng phải hơn ba chục triệu Tệ.

Trang Duệ tất nhiên sẽ có ấn tượng với khối nguyên thạch số 1 này, đó là một khối mao liêu bán đổ, hơn một trăm kilogam, có xuất hiện sắc xanh, phẩm chất rất tốt, đạt đến cấp băng, chỉ là mặt sau có xuất hiện vết nứt, nếu không đã được đưa đến đấu giá thầm tiêu rồi.

Bây giờ người đấu giá rõ ràng là cao thủ đánh cuộc, hắn đánh cuộc là vết nứt sẽ không rót vào bên trong quá sâu, như vậy thì tỷ lệ cho ra phỉ thúy cấp thủy tinh là rất lớn.

Nhưng cao thủ bình thường đều bị người ta giẫm đạp, Trang Duệ thầm hiểu, vết nứt của khối mao liêu kia đã xỏ qua cả phỉ thúy, mà kẻ cắt mao liêu mới thật sự là cao thủ, làm cho khối nguyên thạch có biểu hiện cực tốt, người trả giá này chắc chắn sẽ bồi giá gốc không thể thu hồi.

- Hay là Phương Di đã đặt tiền cho khối nguyên thạch kia?

Trang Duệ thầm có ý nghĩ như vậy, hắn thấy thời gian còn bảy phút mới chấm dứt, thế là vội vàng gọi điện thoại cho Phương Di.

- Tiểu Duệ, có gì sao? Có chỗ nào không hiểu à? Xem không chuẩn thì không nên miễn cưỡng đặt giá...

Phương Di nhận được điện thoại của Trang Duệ thì thật sự có chút bất ngờ, sắp mở thầu đến nơi rồi, bà thật sự không có thời gian nói nhiều.

- Không phải, Phương Di, cháu muốn nói với dì một tiếng, mao liêu số 1 đừng nên trả giá, cháu thấy không tốt, vết nứt có thể xỏ qua mao liêu, phá hư khối mao liêu...

Trang Duệ có chút vội vàng, cũng tự trách mình, chỉ biết nghĩ về mình mà không nhắc mẹ vợ, dù sao cũng là người một nhà.

- Sao? Tiểu Duệ, cậu xác định à?

Phương Di đang chuẩn bị sẵn, ngón tay đang để trên bàn đặt giá, bà dùng giọng ngưng trọng hỏi. Vị chuyên gia cố vấn đổ thạch của bà rất coi trọng khối phỉ thúy kia, chỉ là bà vẫn rất bình thản, định chuẩn bị đến lúc cuối cùng sẽ đưa vào hơn bốn triệu Euro tiền đấu giá.

- Cháu nắm chắc 80% khối nguyên thạch kia sụp đổ...

Trang Duệ nói làm cho Phương Di lấy tay ra khỏi bàn đặt giá, chỉ là hai mươi phần trăm là thắng cuộc thì bà sẽ không tham gia, dù thế nào thì Trang Duệ cũng là người một nhà, sẽ không nói dối. Hơn nữa nếu nói về danh tiếng và chiến tích trong đổ thạch thì cố vấn của mình không thể bằng Trang Duệ.

Phương Di chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định buông tha cho mao liêu số 1, đấu giá lần này chỉ có một mình bà tiến vào sảnh nhưng phương án trước đó đã được xác định, cuộc điện thoại này của Trang Duệ xem như làm rối loạn những bố trí của bà.

Thật ra Trang Duệ cũng không phải chỉ làm rối loạn phương án đặt giá của Phương Di, lúc này tổng cộng có gần ngàn người đấu giá, chỉ sợ có khoảng bảy trăm người bị ảnh hưởng. Vừa rồi hành động đặt giá những khối mao liêu có biểu hiện tốt của Trang Duệ cũng không loại trừ những tình huống khác, thế cho nên tất cả mọi người lúc này đều chỉ quan tâm đến giá cả thứ mình muốn, vì thế mà tập trung tư tưởng hơn.

- Còn ba phút...

Trang Duệ nhìn con số đếm ngược trên màn hình mà trong lòng cũng có chút căng thẳng, mao liêu số 129 có thể hóa giải áp lực vật trang sức trung cấp cho cửa hàng Tần Thụy Lân trong thời gian một hai năm, đó là thứ mà hắn bị ép phải đấu giá thắng.

Lúc này toàn đại sảnh đã trở nên yên ắng, không ai lên tiếng, chỉ là có một âm thanh kỳ quái vang lên, những tiếng phì phì, có lẽ là tiếng thở của mọi người.

- Hai phút...

Trang Duệ thấy giá đặt bên dưới mao liêu số 129 vẫn là hai mươi lăm ngàn Euro, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, tay trái đặt lên dụng cụ đấu giá, tay phải ấn lên bảng số.

- Hai trăm ngàn Euro có lẽ sẽ nắm bắt khối mao liêu kia...

Trang Duệ bấm một số hai và năm số không trên màn hình LCD, sau đó hắn thở dài một hơi, đặt ngón tay lên nút đặt giá.

Dựa theo ý nghĩ của Trang Duệ thì khối mao liêu kia căn bản là không có biểu hiện, nếu như không phải có chú thích về nhà máy ở bên dưới thì rất nhiều người sẽ xem đó là tảng đá vứt đi. Đây chính là một trong những nguyên nhân làm cho các nhà máy mỏ khoáng mới kiểu này khó bán được nguyên thạch, vì biểu hiện lớp da của chúng thật sự kém hơn rất nhiều so với những mỏ khoáng cũ.

- Con bà nó, không được, phải tăng thêm một trăm ngàn nữa...

Trang Duệ nhìn thấy đã đến phút cuối cùng, hắn chợt cảm thấy hai trăm ngàn là khó thể nào bảo hiểm được, thế là hắn hủy bỏ con số vừa bấm, đưa vào con số ba trăm ngàn Euro, hơn nữa dưới tình thế cấp bách thì thiếu chút nữa đã ấn thêm một con số không.

Trang Duệ chỉ vì khối nguyên thạch mình nhìn trúng bị đẩy lên hơn giá cơ bản năm ngàn Euro mà thật sự căng thẳng, mà hành vi đặt giá những mao liêu có biểu hiện tốt của hắn vào lúc vừa rồi đã thật sự làm cho ban tổ chức lần này kiếm được khá nhiều tiền, vì rất nhiều người vì sợ không mua được nguyên thạch mà mình coi trọng, thế cho nên đã bỏ ra không ít tiền để nâng giá so với đối phương.

Nếu phía Myanmar biết được điều này thì sợ rằng sẽ cho Trang Duệ một phần thưởng gì đó để hoan nghênh, nhưng nếu những thương nhân khác biết được, sợ rằng Trang Duệ sẽ biến thành chuột chạy ven đường, bị nhiều kẻ truy sát.

- Mười giây, chín giây, bảy giây... Năm giây...

Khi trên màn hình lớn nhảy đến năm giây nhìn ngón trỏ của Trang Duệ nhanh chóng đặt lên nút khóa giá, ngay sau đó con số hai mươi lăm ngàn Euro ở phía dưới mao liêu số 129 biến thành ba trăm ngàn Euro.

Trang Duệ sở dĩ chọn cách trả giá ở năm giây cuối cùng vì thời gian đó không đủ cho đối phương đổi lại số liệu, dù người ta có coi trọng khối mao liêu kia cũng không có thời gian tiếp tục bấm số.

Khi Trang Duệ ấn nút khóa giá thì trên màn hình cũng có sự biến động về các con số, những con số điên cuồng thay đổi, khoảnh khắc đó không ai biết có chuyện gì xảy ra, cũng không ai thấy rõ bất kỳ con số nào trên màn hình, vì lúc này mọi người chỉ tập trung trả giá, căn bản là màn hình chớp động đến mức làm người ta hoa mắt.

Ánh mắt đám người trong sảnh đấu giá bị những con số chớp động làm mắt mờ đi trong thời gian mười giây, không ai biết mình rốt cuộc có đặt mua được thứ nhìn trúng hay không.

Trang Duệ thầm mắng ban tổ chức công bàn phỉ thúy Myanmar, đã nói là chỉ còn năm giây sau hết hạn trả giá, thế nhưng mãi hai mươi giây sau thì những con số bên trên mới dừng nháy, xem ra lần sau mình phải xem xét lại thời gian đặt giá, nếu không đối phương sẽ có cơ hội đổi giá.

- Trúng, tôi trúng.

- Con bà nó, sao lại ra giá cao như vậy?

- Tiền là gió thổi đến sao? Một tảng đá vứt đi cũng có kẻ trả cả triệu sao?

Khi trên màn hình lớn không còn tiếp tục nhảy số thì tất cả mọi người đều nhìn về phía nguyên thạch mà mình đặt giá, vô tình cả đại sảnh chợt náo động, có kẻ may mắn đặt giá đúng thì hoan ho, có kẻ không trúng thì ủ dột chửi bới, bộ dạng cười vui và thất lạc, nói chung là mỗi người một vẻ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)