← Ch.321 | Ch.323 → |
- Cắt trực tiếp...
Khối mao liêu của Trang Duệ cũng không tính là quá lớn, chỉ hơn ba mươi kilogam mà thôi, thật sự lớn hơn quả bóng đá một chút nhưng lại có hình trứng, bên trong có một thứ gì đó nhô lên giống như trán của ông Thọ, lớp vỏ xấu xí, nếu như không phải lớp vỏ màu đen thì không ai coi đó là nguyên thạch phỉ thúy.
Cũng vì khối mao liêu này có phẩm chất quá kém nên Trang Duệ sau khi tăng thêm mười lăm ngànro thì quên mất, nếu không phải khi đó hắn còn ghi vào trong vở, sợ rằng công bàn phỉ thúy Myanmar lần này sẽ có một sự kiện trốn trúng tiêu.
- Được rồi, làm việc thôi..
Vừa rồi Trang Duệ đã cắt khối nguyên thạch cho Tần Hạo Nhiên, bây giờ hắn dùng phấn vẻ lên môt đường trên mao liêu của mình, sau đó vứt phấn xuống đát, phủi tay xoay người cầm lấy máy cắt.
Khi bánh răng máy cắt với đường kính sáu mươi centimet xoay tròn thì những người ở nơi đây đều giống như ngừng thở, phải biết rằng cắt nguyên thạch là một đao sinh một đao tử, tất cả chỉ xảy ra trong vài phút ngắn ngủi mà thôi.
- Xoẹt, xoẹt...
Khi bánh răng hợp kim ma xát với mặt đá thì mới biết cái gì là cắt vào đậu hũ, những bánh răng nhanh chóng cắt sâu vào trong đá. Chỉ sau hơn một phút thì khối mao liêu hình trứng đã bị cắt ra làm hai nửa.
- Hình như có sắc xanh rồi?
- Hình như là vậy, cũng không thấy rõ ràng lắm...
- Mau lên, mau lên, lấy nước lại đay...
Từ khi mao liêu bị tách ra thì cũng không thể nào cố định được mà rơi xuống đất, chỉ là nơi đây không phải nền xi măng, cũng không sợ ảnh hưởng đến phỉ thúy, trong mắt đám người giống như có xuất hiện sắc xanh.
Không đợi Trang Duệ nhặt mao liêu lên, có ba bốn người xông lên đặt hai khối mao liêu lên kệ, sau đó có người lấy nước đến rửa lớp cắt.
Vốn là một khối màu xanh chỉ nhỏ như lòng bàn tay trẻ con, bây giờ sau khi lấy nước rửa lớp cắt thì diện tích phỉ thúy ở hai nửa vết cắt đã biến thành bàn tay người lớn, những giọt nước còn chưa được lau đi, vẫn còn dính trên mặt cắt phỉ thúy màu xanh mướt giống như những giọt sương sáng long lanh trên lá cây vào lúc sáng sớm.
- Đổ thạch thắng, lại thắng lớn...
- Lại thắng sao?
- Trời ạ, tôi nhớ mình cũng đặt tiền cho khối mao liêu này, sao lại không trúng?
- Thôi đi ông anh, bây giờ người ta đổ thạch thắng rồi, sao không hỏi xem ông chủ Trang đặt nó với giá bao nhiêu?
Khi ngọc trong đá xuất hiện thì đám người chợt náo loạn, tuy nhiều người ở khoảng cách xa, cũng không nhìn rõ sắc nước sẽ như thế nào, nhưng chỉ nhìn vào màu xanh động lòng người thì biết chắc chất lượng sẽ không kém cỏi. Đối với một mao liêu có biểu hiện khó coi thì đây rõ ràng là đổ thạch thắng khó thể nghi ngờ.
- Này ông chủ Hàn, anh làm vậy làm gì? Bỏ tay ra chút được không?
Âm thanh của một vị thương nhân châu báu làm hấp dẫn ánh mắt mọi người, bọn họ đưa mắt xem xét, đều nở nụ cười. Thì ra ông chủ Hàn Hạo Duy lúc này đang đứng bên cạnh dùng vạt áo tây trang xa xỉ che đi một mặt của khối mao liêu, rõ ràng rất mất phong độ.
- Sao lại phải bỏ tay ra? Tôi đã nói với cậu Trang, nếu khối mao liêu này cho ra phỉ thúy thì tôi sẽ thu vào...
Hàn Hạo Duy lúc này nào có biểu hiện là ông chủ của công ty châu báu, thạt sự giống như một đứa trẻ cướp cây kẹo mút và nhất quyết không buông.
Bụng của ông chủ Hàn vốn không nhỏ, bây giờ lại nhét vào nửa khối mao liêu, tất nhiên sẽ giống như một phụ nữ sắp lâm bồn, bộ dạng làm người ta cảm thấy buồn cười.
Bên cạnh có kẻ không cam lòng lên tiếng:
- Ông chủ Hàn, nào có nói không cho anh mua, nhưng trước tiên cho chúng tôi xem rõ một chút được không?
- Không được, bên kia còn một nửa khối mao liêu, các anh cứ xem, tôi đảm bảo mặc kệ, đừng xem khối mao liêu này của tôi là được.
Hàn Hạo Duy rõ ràng là chơi trò xỏ lá, nhưng hắn cũng không sợ, dù sao hắn cũng có xuất thân giang hồ, trước kia không ít khi dùng thủ đoạn vô lại thế này.
Tất nhiên hành vi này lại được Hàn Hạo Duy cho rằng là biểu hiện của phương châm co được giãn được, thật sự không biết xấu hổ là gì mới đúng, có tiền thì dù bị hai tát cũng được. Nhớ năm xưa tổ tông từng chịu cực khổ để xây dựng cơ đồ, bây giờ chịu chút khổ cực cũng không là vấn đề.
Người khác thật sự không biết làm gì hơn với tên mập, thế là chỉ có thể lắc đầu đi sang nhìn nửa khố mao liêu còn lại, một vị tiên sinh tóc hoa râm chen giữa đám người đi vào, dùng kính lúp cẩn thận quan sát.
- Sắc rất đẹp, không tiêu tán, phân bố đều, là phỉ thúy xanh cấp cao, nhưng màu nước hơi kém, không bằng khối phỉ thúy thủy tinh vừa rồi. Đáng tiếc nếu thế nước đẹp, phối hợp với màu xanh sắc nét thế này thì phải là cực phẩm đế vương lục...
Ông lão này vừa xem vừa lắc đầu buồn bản giống như đáng tiếc vì Trang Duệ không cắt ra phỉ thúy đế vương lục, người bên cạnh nghe thấy vậy mà trợn mắt, hai thứ kia có liên quan đến nhau sao?
Nếu những khối ngọc có màu sắc đẹp mà chẳng có sắc nước, căn bản chỉ là tảng đá mà không phải là phỉ thúy, một khối ngọc phỉ thúy vừa có sắc vừa có nước, thực tế thì sắc nước cực kỳ quan trọng.
Người ta nói phỉ thúy bình thường chia làm ba cấp, thường được coi là ba phần sắc nước, nhưng cũng có nhiều loại phỉ thúy mà cách phân chia như vậy là không đủ, vì thế mà nhiều công ty đấu giá chia làm mười cấp phân thủy. Bao gồm cấp thủy tinh từ 9-10 phân thủy, cấp băng 7-9 phân thủy, cấp dầu 6-7 phân thủy, cấp tế đậu 5-6 phân thủy, cấp thô đậu 3-5 phân thủy, can bạch từ 1-3 phân thủy.
Dựa theo phân cấp sắc nước mà mọi người có thể thấy thy là vô sắc, đắt hơn cấp can bạch cả chục ngàn lần, hai bên căn bản không có gì để so sánh.
- Tề lão, ngài xem khối phỉ thúy này đạt đến cấp nào?
Màu sắc của khối phỉ thúy trước mắt căn bản không cần nhiều lời, nhưng sắc nước thì cần xem xét, có người nhanh miệng đã lên tiếng hỏi, đây là đặc điểm để bọn họ ra giá nắm bắt khối phỉ thúy.
Trang Duệ thật sự có chút nhận thức về ông lão kia, nghe nói là một chuyên gia giám định của một Điển Đương Hành ở Macao, lần này dược một tiệm châu bá mời đến xem nguyên thạch, vài ngày qua đã gặp mặt Trang Duệ vài lần.
Tề lão sau khi nghe nói như vậy thì rung đùi đắc ý nói:
- À, sắc nước sáng láng như sông băng, rất đẹp, chỉ kém cấp thủy tinh một bậc, có lẽ là cực phẩm băng, hơn nữa nhìn vào mặt cắt thì có thể cho ra bảy cân phỉ thúy, đáng tiếc là nếu lên đến cấp thủy tinh, như vậy...
Lúc này không ai quan tâm đến câu nói tiếp theoo của Tề lão, trên đời này không có chữ nếu như hay đáng tiếc gì cả, bây giờ một nửa khối mao liêu cho ra bảy cân phỉ thúy cũng đủ cho bọn họ điên cuồng.
Phải biết rằng dưới tình huống phỉ thúy cấp thủy tinh khó có được thì cấp băng được coi là thương phẩm tốt nhất, hơn nữa đây là cực phẩm băng, là loại phỉ thúy tạo hình ra sẽ hút hàng mạnh mẽ, sợ rằng tiền lời cũng không kém cấp thủy tinh. Vì vậy mà lúc này ai ai cũng có chút nôn nóng, kẻ nào cũng muốn thu vào.
Bảy cân nguyên liệu sẽ cho ra ít nhất năm sáu bộ vòng tay, coi như bảy trăm ngàn một chiếc vòng thì vẫn còn thừa nhiều thứ để tạo hình, giá trị của nó cũng phải hơn triệu tệ, đồng thời có một khối phỉ thúy như vậy cũng có thể làm cho cửa hàng châu báu nhà mình có thêm uy tín.
- Ông chủ Trang, tôi ra giá bốn triệu, anh thấy sao?
Mọi người thầm tính toán, đã có kẻ báo giá.
← Ch. 321 | Ch. 323 → |