← Ch.326 | Ch.328 → |
Trang Duệ báo giá tiêu vương của công bàn phỉ thúy lần này là hơn hai chục triệu Euro, cả khoang máy bay chợt trở nên yên tĩnh, không ai tiếp tục lên tiếng. Bọn họ nhìn vào tình huống mà Trang Duệ vừa mới nói để phân tích số tiền mình mang đến lần này, để xem có thể mua được bao nhiêu nguyên thạch từ Mandalay.
Tin chắc đến ngày mai thì tin tức sẽ truyền đi khắp thế giới châu báu, đến lúc đó giá cả của vật phẩm phỉ thúy sẽ đến mức thế nào? Ai cũng khó dự đoán cho tốt được.
Lúc này những người trong khoang máy bay đã không còn tâm tư hỏi Trang Duệ về chi tiết của công bàn phỉ thúy, lúc này Trang Duệ cũng có thời gian xem đoạn phim giới thiệu về Mandalay trên ti vi.
Mandalay là một tỉnh lị nổi tiếng, là cố đô, thành phố lớn thứ hai ở Myanmar, dân số hơn chín trăm ngàn, là trung tâm kinh tế, chính trị, từng là nơi xây dựng hoàng cung của Myanmar.
Vào thời điểm chiến tranh thế giới lần thứ hai thì Mandalay chính là chiến trường của quân viễn chinh Trung Quốc và quân Nhật, vì vậy mà nơi này có rất nhiều người Hoa, bây giờ kinh tế ở Mandalay bị ảnh hưởng khá nhiều bởi những hậu duệ người Hoa này. Nơi đây vì có vị trí địa lý ưu việt nên trước nay là nơi tập trung giao dịch nguyên thạch phỉ thúy, mao liêu và thành phẩm.
Các khu mỏ khoáng lớn của Myanmar phần lớn đều đặt ở Mandalay, chẳng qua những năm gần đây công bàn được tổ chức ở Yangon, thực tế thì năm xưa được tổ chức ở Mandalay, trước kia những câu chuyện đổ thạch thần kỳ đều được phát sinh ở nơi này, có thể nói đây là địa phương có lịch sử và truyền thống lâu đời.
Từ Yangon bay đến Mandalay cũng không phải rất lâu, chỉ là hơn một giờ đã đến sân bay Mandalay.
- Huynh đệ, đừng nghĩ rằng quân đội của chính quyền Myanmar nắm giữ tất cả, vẫn còn có đám hậu duệ của nhóm quân Trung Quốc năm xưa ở lại, cậu thấy không, những căn nhà kia đều là của người Hoa.
Khi máy bay đáp xuống thì Trang Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy khắp nơi đều là những tòa tháp của Phật giáo, đồng thời là một khu biệt thự cực lớn, người đàn ông trung niên ở phía trước thì lên tiếng giới thiệu, sau đó bị âm thanh máy bay hạ cánh lấn át.
Nếu so sánh với cộng đồng người hoa ở Indonesia thì ở Myanmar sống khá giả hơn, dù có tiền nhưng ít khi tham gia chính trị, hơn nữa các thế lực cũng không chèn ép, thế là bọn họ cũng nắm giữ được vài phần mạch máu kinh tế ở Mandalay.
Sau khi đi xuống máy bay thì Trang Duệ mở điện thoại ra, hắn phát hiện có nhiều tin nhắn mới, là mẹ nhắn đến, còn có cả tin nhắn của Tần Huyên Băng, nhưng cuối cùng lại là một tin nhắn của giáo sư Mạnh, nhắc nhở Trang Duệ đừng quên cuộc thi nghiên cứu sinh vào tuần sau.
Cuộc thi nghiên cứu sinh sẽ được tổ chức ở Bắc Kinh, Trang Duệ luôn nhớ rõ, theo như lời hắn thì từ Myanmar chạy về có thể kịp thời gian, nhưng sau khi thấy tin nhắn thì Trang Duệ vẫn phải gọi điện thoại cho giáo sư Mạnh.
Giáo sư Mạnh biết Trang Duệ đang ở Myanmar nhưng cũng không nói thêm điều gì, chỉ là nói sau khi trở lại Bắc Kinh thì đi đến nhà mình một chuyến, có vài điều trọng điểm muốn báo cho Trang Duệ biết. Mà giáo dục ở Trang Duệ là như vậy, trước lúc xung trận mài gươm cũng là xong chuyện.
- Ôi!
Trang Duệ đi ra cửa, hắn còn đang nói chuyện điện thoại thì chiếc vali kéo theo phía sau bị người ta giật mất, thế là hắn vội vàng kêu lên.
- Bốp.
Trang Duệ còn chưa dứt lời thì tên khốn giật chiếc vali của Trang Duệ đã bị đá văng lên, bị Bành Phi cho một đá vào ngực, nhưng tay của đối phương vẫn giữ chặt lấy vali của Trang Duệ không buông.
- Chuyện gì xảy ra?
Trang Duệ cúp điện thoại, hắn chạy đến bên cạnh tên đàn ông ngã xuống đất không đứng lên được kia, sau đó nhìn kỹ, không khỏi há hốc mồm.
Tên kia đang nằm trên mặt đất, dùng tay xoa ngực giống như khó chịu không nói nên lời. Người này mặc quần áo của nhân viên công tác sân bay, đồng thời cũng có một nhóm người như vậy đang giựt vali của hành khách, nhưng có vài người thấy tình huông bên này thì vừa cầm bộ đàm liên lạc vừa đi đến.
- Này, cậu em, sao lại đánh hắn?
Lúc này người đàn ông trung niên ngồi phía trước Trang Duệ trên máy bay cũng đi ra, khi thấy tình huống này thì không khỏi nhíu mày.
- Không phải tôi đánh, là anh ta giật vali của tôi...
Trang Duệ phẫn nộ nói, lúc này Bành Phi đang chặn trước mặt đám nhân viên công tác của sân bay, không cho bọn họ tiến lên, hơn nữa còn dùng tiếng Myanmar trao đổi gì đấy.
- Ôi, bọn họ chỉ muốn kiếm chút tiền boa mà thôi, cậu không biết thôi, ở sân bay Myanmar thì dù cầm dùm vali cũng có thể hỏi cậu lấy mười đô, nói chung giá cả thấp nhất là mười đô.
- Cậu lần đầu không biết quy củ, mỗi lần chúng tôi đều cho bọn họ tiền boa, số tiền đã lên đến vài trăm đô, được rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa, cậu bảo trọng...
Người đàn ông trung niên thấy vài người đi về phía bên này thì vội vàng dừng lời và chui vào trong đám đông, vì hắn thường xuyên đi lại trên tuyến bay này, nếu như để cho đám nhân viên máy bay nhớ mặt thì sau này đừng hòng mơ có quả ngon để ăn.
- Mẹ kiếp, có chuyện như vậy sao?
Trang Duệ thật sự không nói nên lời, trên đời có ép mua ép bán nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói có ép tiền boa, chẳng lẽ loạn thật rồi?
- Anh Trang, bọn họ muốn bồi thường, nói chúng ta đánh người, bồi thường năm ngàn đô, người này... Thật sự không có thương tích gì cả...
Bành Phi nói vài câu với những người kia, sau đó quay sang dùng giọng xấu hổ nói với Trang Duệ. Hắn vừa rồi chỉ thuần túy vung chân đá ra rất tùy ý, hắn đã giảm đi nhiều lực lượng chỉ để đối phương có chút khó chịu mà thôi, rõ ràng đòi bồi thường 5000 đô là không hợp lý.
- Năm ngàn đô sao? Năm đô cũng không, đám nhân viên sân bay các người là cướp sao? Muốn cướp đoạt của khách sao? Nói cho các người biết, tôi sẽ tố cáo các người với chính quyền Myanmar...
Trang Duệ vừa nghe những lời như vậy thì nổi giận, thái độ phục vụ của anh tốt thì sẽ có tiền boa, nhưng những hành động cưỡng chế cướp đoạt vali trong tay hành khách thì khó thể tiếp nhận. Hắn biết rõ Myanmar trước kia là thuộc địa của Anh, tiếng Anh ở đây cũng khá thông dụng, thế là nhanh chóng mở lời ồn ào.
- Tiên sinh, bạn của anh làm bị thương nhân viên công tác của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn bồi thường chút thuốc men, cái này cũng không quá phận chứ?
Lúc này có một người giống như là lãnh đạo đi đến, vừa rồi hắn đã đứng ở bên cạnh khá lâu, bây giơ thấy Trang Duệ hô lên muốn trách mắng thì mới đi ra can thiệp, nói một câu tiếng Anh khá tốt.
- Anh là ai?
Trang Duệ dùng tiếng Anh hỏi.
- Tôi là Ôn Tra, là trưởng phòng hậu cần mặt đất của sân bay, tôi có trách nhiệm giúp nhân viên của mình lấy lại lý lẽ...
Thật ra chuyện tiền boa của nhân viên công tác bên dưới là một nhiệm vụ bắt buộc để có tiền hiếu kính cho đám lãnh đạo bên trên, đám nhân viên đi theo Ôn Tra đều phải kiếm tiền như vậy, mà mỗi chút tiền boa đều có phần trăm của hắn, thế cho nên hắn phải ra mặt khi nhân viên có vấn đề.
*****
Nhưng Ôn Tra cũng không muốn làm lớn chuyện, hắn chỉ muốn chút tiền mà thôi, hơn nữa nhìn bộ dạng ăn mặc của hai người Trang Duệ cũng không giống như đám thương nhân Trung Quốc buôn lậu vài bao nguyên thạch qua sân bay, vì thế mà giọng điệu có chút lễ phép.
Trang Duệ thấy vị trưởng phòng trước mặt co vẻ tai to mặ lớn, thật sự có khác biệt rất lớn với tạng người nhỏ gầy của người Myanmar trong ấn tượng của hắn.
- Thật xin lỗi, tôi thấy bạn mình không có gì sai, cậu ấy chỉ là phòng vệ, là nhan viên của anh xâm phạm quyền lợi của chúng tôi trước, tôi cũng không cầ anh ta cầm dùm vali cho mình...
Trang Duệ cũng xem xét lại, trước nay hắn là người tương đối dễ nói chuyện, nhưng hắn thật sự rất bực mình vì hành vi của nhân viên sân bay. Tôi đây kiếm tiền khá dễ dàng, nhưng tiền cũng không phải gió thổi đến, việc gì phải cho không các anh?
- Tiên sinh, ý anh là không chịu hòa giải?
Ôn Tra là người lật mặt rất nhanh, khi thấy Trang Duệ không chịu thì dùng tiếng Myanmar nói vài câu vào bộ đàm.
- Anh Trang, hắn gọi quân nhân ở bên ngoài, anh đi trước đi, tôi không sao...
Bành Phi quay đầu nói với Trang Duệ, hắn không quá coi trọng quân nhân Myanmar, hắn không tin bọn họ có thể giữ được mình.
Trang Duệ còn chưa lên tiếng thì bên ngoài có một nhóm quân chạy vào bao quanh Trang Duệ, Bành Phi và viên trưởng phòng kia vào bên trong.
- Bây giờ không phải bồi thường năm ngàn đô là có thể xong...
Ôn Tra dùng ánh mắt đắc ý nhìn Trang Duệ, trong lòng thầm nghĩ xem nên lấy bao nhiêu tiền là phù hợp? Dù sao thì hắn cũng đã gọi đám quân nhân vào, đã có được hiệu quả cáo mượn oai hùm, tất nhiên sẽ phải trả giá khá nhiều, mà những tên lính kia muốn có tiền sẽ không nương tay.
- Sao? Muốn bao nhiêu thì phù hợp?
Một âm thanh vang lên bên ngoài nhóm lính.
- Ít nhất là hai chục ngàn... Không, là năm chục ngàn đô, công nhân viên của tôi bị thương, nếu không đưa năm chục ngàn đô thì cứ chờ mà ngồi tù...
Ôn Tra thấy Trang Duệ và Bành Phi ăn mặc không tệ, hai chục ngàn lên đến miệng thì biến thành năm chục ngàn, sau đó lại nhìn ra ngoài, muốn xem kẻ nào thật sự biết phối hợp với mình như vậy.
- Hào đại ca...
Trang Duệ nghe thấy khẩu âm có chút quen thuộc, hắn nhìn ra ngoài, chợt thấy Hào Vinh mặc áo dài kiểu Trung Quốc đang đứng ở bên ngoài.
- Hào... Hào tiên sinh, đại... Đại ca...
Ôn Tra thấy Hào Vinh thì còn chưa nhân ra ngay, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh của Trang Duệ thì chợt choáng váng.
Chỉ cần là người Myanmar thì không ai không biết gia tộc Hào Thị, tuy bọn họ không tham gia chính trị nhưng ở khu Pagan thì rõ ràng cũng tương đồng với thổ hoàng đế, đội quân bảo vệ mỏ khoáng mà bọn họ nuôi dưỡng thật sự còn có sức chiến đấu mạnh hơn cả quân nhân tầm thường.
Có thể nói với tài lực của gia tộc Hào Thị thì hoàn toàn có thể kích động một khu vực của Myanmar tách ra độc lập, dù sao thì Myanmar nhiều dân tộc, cũng không quá hai hòa, chuyện náo loạn thường xảy ra, thật ra sau lưng đều có bóng dáng của đủ lợi ích tập đoàn.
Ôn Tra là trưởng phòng hậu cần mặt đất của sân bay, chuyện nghênh đón sẽ biết khá nhiều, hắn cũng biết rõ về Hào Vinh hơn so với người Myanmar bình thường. Hắn biết đối phương không những là thế lực khá mạnh trong thương giới, còn có lực ảnh hưởng cao trong quân đội, có quan hệ khá tốt với một vài tướng quân có thực quyền.
Với thân phận và địa vị của Hào Vinh ở Myanmar, chỉ cần nói một câu cũng đủ ép Ôn Tra vào tội phản quốc, để bốc hơi khỏi nhân gian. Vì thế một tiếng đại ca của Trang Duệ với Hào Vinh đã làm cho hắn sợ điếng hồn, lúc này hai chân đã lạnh run lên.
Ôn Tra phản ứng khá nhanh, hắn đã một cái lên người tên nhân viên nằm dưới đất, sau đó cười lấy lòng nhìn Trang Duệ:
- Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi, tiên sinh, nhân viên công tác của tôi cũng có ý tốt muốn xách vali dùm anh, nhưng anh không thích thì thôi, chỉ là hiểu lầm mà thôi...
- Nếu là hiểu lầm thì chúng tôi có thể đi chứ?
Trang Duệ nhìn Ôn Tra, hắn thật sự không muốn dây dưa với loại người này, vì vậy đẩy tên quân nhân ra, hắn về phía Hào Vinh, hai người bắt tay nhau.
- Thật xin lỗi, cậu Trang, có chút trì hoãn, không ngờ có chuyện này xảy ra...
Hào Vinh làm một vị địa chủ và cảm thấy có hơi xấu hổ.
- Hào tiên sinh, thật sự là hiểu lầm...
Ôn Tra lúc này thiếu chút nữa thì khóc rống lên, ngày thường nịnh hót Hào Vinh còn chưa được, bây giờ lại đắc tội với em của đối phương. Hắn nghĩ đến quyền thế của Hào gia, nếu sau này Hào Vinh mà nói một câu bất lợi cho mình trước mặt lãnh đạo cấp cao, chính mình đừng hòng sống an lành, thế cho nên mồ hôi trên lưng hắn chảy ướt đẫm áo.
- Sau này tôi không muốn có chuyện như vậy phát sinh nữa.
Hào Vinh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Tra, sau đó kéo Trang Duệ đi ra, với thân phận của hắn thì không có nhiều lời để nói với một vị trưởng phòng hậu cần mặt đất của sân bay.
Những nơi nào có hơi nghèo thì pháp luật sẽ không toàn diện, ví dụ như chính quyền Myanmar do quân đội quản lý, muốn tạo ra chút tội danh là rất dễ dàng, so với Hào Vinh thì Ôn Tra thật sự như một con kiến hôi, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng xử lý.
Vì vậy mà Ôn Tra thật sự không dám chậm trễ lời nói của Hào Vinh, sau khi bỏ ra chút tiền cho đám quân nhân, hắn triệu tập thủ hạ và cho ra một quyết định chưa từng có, đó là không được phép nhận tiền boa, điều này làm cho bầu không khí ở sân bay Mandalay được cải thiện lớn trong thời gian ngắn.
Tất nhiên Trang Duệ và Hào Vinh sẽ không biết được những chuyện này, lúc này hai người đang ngồi trên một cỗ xe chạy về phía khách sạn.
- Hào đại ca, hôm nay không đến khu vực khai thác mỏ sao?
Trang Duệ thấy ý của Hào Vinh là muốn mình ở lại một ngày, mà hắn lại thấy thời gian của mình hơi căng, cũng không muốn trì hoãn.
Hào Vinh cười cười nói:
- Ngài mai thì hay hơn, vì đường từ nơi này đến khu khai thác mỏ cũng không tốt, mà đến tối cũng không có gì để xem, ngài mai tôi sẽ điều trực thăng đến, sẽ không mất bao lâu thời gian.
- Vậy thì được, Hào đại ca, không biết mỏ khoáng của anh ở chỗ nào?
Trang Duệ hỏi như có vẻ không quân tâm nhưng thật ra lại rất căng thẳng, nếu như mỏ khoáng của Hào Vinh cách xa vị trí của kho báu, hắn sẽ bỏ qua quá trình tìm kho báu lần này, vì dù sao thì thời gian cũng có hạn, trong nước còn nhiều chuyện cần giải quyết.
- À, tôi chỉ cho cậu xem...
Hào Vinh lấy ra một bản đồ trên xe, hắn tìm được phương vị, sau đó lên tiếng nói:
- Là chỗ này, đây vốn là một mỏ cũ chưa khai thác, vài chục năm trước đã lấp lại, sau này tôi tìm người khảo sát, nói là có mạch khoáng, vì vậy mới tiếp tục khai thác, không ngờ là một mỏ vứt đi, tổn thất quá lớn...
- Hào đại ca, đây là dãy núi, anh cũng đừng nên lo lắng, biết đâu đào sâu một chút sẽ thấy khoáng?
Trang Duệ liếc mắt nhìn Bành Phi, trong mắt có chút vui sướng, bọn họ đã xem xét đối chiếu bản đồ của Myanmar với bản đồ kho báu, phát hiện địa điểm có hình lá cờ của Nhật nằm ở khu Degang, cũng chính là vị trí mà Hào Vinh vừa chỉ vào.
Theo lời Bành Phi thì đó là vùng rừng nhiệt đới và núi cao, đường đi khó khăn, hơn nữa cách biên giới Trung Quốc không xa, vì vậy mà những ngày qua Bành Phi đã chuẩn bị sẵn, trong ba lô lớn dài cả mét sau lưng hắn là đầy đủ dụng cụ sẵn sàng.
← Ch. 326 | Ch. 328 → |