Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 341

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 341: Dã Nhân Sơn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bành Phi đi đến gần đó quan sát một lúc lâu, cuối cùng mới thả lỏng một chút, dùng giọng nửa thật nửa giả vui đùa với Trang Duệ, trong lòng thật sự nể phục Trang Duệ.

Phải biết rằng Bành Phi là người khỏe mạnh và có kinh nghiệm quân ngũ, bốn chục phút vừa qua đã chạy cả sáu bảy dặm, tuy chỉ là ở vùng ngoài của Dã Nhân Sơn, địa thế không quá khó đi, nhưng lúc này Trang Duệ vẫn theo kịp, không khỏi làm cho Bành Phi kính trọng.

Sau khi biết rõ sức chịu đựng của Trang Duệ cũng không kém mình thì tốc độ của Bành Phi về phía trước cũng chậm lại, vì đến nơi này thì đã tính là sắp tiến vào Dã Nhân Sơn, đây là địa phương mà cả nửa thế kỷ chưa ai đi vào, những cây đại thụ che trời càng làm cho không khí âm u.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, trong tay Bành Phi có thêm một cái cây để dò đường, hắn sợ những cái hố sâu chứa cây gỗ mục, đồng thời cũng đánh động rắn độc.

Trang Duệ thấy vài lần Bành Phi dùng cành cây khua vài đường, có vài con rắn phóng ra chui vào rừng sâu.

Vì cây cối rậm rập nên chất lượng không khí trong rừng có hơi kém, sau khi đi được thêm hai ba cây số thì Bành Phi lấy từ trong túi áo ra hai viên thuốc, chính mình uống một viên và đưa một viên cho Trang Duệ.

- Đây là thuốc gì?

Trang Duệ ném viên thuốc màu vàng nhạt vào miệng rồi hỏi Bành Phi, thuốc vào miệng có hơi đắng, hắn vội vàng cầm siêu nước uống vào một ngụm.

- Thuốc ký ninh...

Bành Phi thuận miệng đáp, khi thấy Trang Duệ tỏ ra khó hiểu thì còn nói thêm:

- Còn gọi là thuốc Kim Kê Nạp Sương, chống chướng khí, có chút tác dụng với chướng khí ở nơi này...

Trong tán rừng trước mặt Trang Duệ và Bành Phi có tràn ngập những làn sương mù nhàn nhạt mờ mịt, vì bị cây cối rậm rạp che giấu nên chướng khí kia nhiều năm vẫn không tiêu tán.

Nhưng bây giờ xem như vẫn còn rất tốt, nếu là vào mùa mưa, nước làm cho những thân cây mục rửa, căn bản khó thể tiến vào.

- Chúng ta đã đi được bao xa rồi?

Trang Duệ nhìn khắp bốn phía, cánh rừng này ngoài cây cối dày đặc thì cũng không khác gì ở bên ngoài, đừng nói đến chuyện phân biệt phương hướng.

- Có lẽ chỉ còn mười hai mười ba kilomet nữa mà thôi, nhưng khoảng đường này nhất định cực kỳ khó đi, anh Trang, anh xác định sẽ tiếp tục đi chứ?

Bành Phi lấy tấm bản đồ Pagan ra nhìn, vẻ mặt rất ngưng trọng, vì hắn phát hiện kim la bàn mất đi hiệu quả ở chỗ này, nếu tiếp tục tiến lên thì chỉ có thể căn cứ vào mặt trời mà thôi.

- Đi, sao lại không đi, đã đến đây rồi cơ mà...

Trang Duệ đã đi hai giờ trong rừng, ngoài nhìn thấy những con rắn thì căn bản chưa thấy cái gì gọi là sài lang hay hổ báo, giống như cũng không có gì nguy hiểm, điều này làm hắn tự tin hẳn lên. Hơn nữa đoạn đường này ít người lui tới, biết đâu kho báu vẫn còn nguyên vẹn.

Chút sở thích mạo hiểm trong người Trang Duệ chợt bùng phát, từ nhỏ đã thích mạo hiểm, bây giờ có cơ hội tốt để tiến vào thám hiểm rừng rậm, sao lại bỏ qua được? Nguy hiểm sao? Hình như đến bây giờ còn chưa có gì nguy hiểm cả.

Trên đời này số phú hào thích mạo hiểm là rất nhiều, chưa nói đến những ông chủ bất động sản Trung Quốc thường hay tham gia leo núi, chính là những ông chủ giàu có trên thế giới cũng thường xuyên một mình chạy du thuyền ra giữa biển.

Thám hiểm giống như là một trò chơi thích thú của người có tiền, chưa nói đến những thứ khác, những trang bị của bọn họ là những thứ mà người thường khó thể có được. Một ông trùm bất động sản Thẩm Quyến mỗi lần đi leo núi thật sự hao tổn cả triệu đô la...

- Được rồi, anh Trang, đoạn đường phía trước phải cực kỳ cẩn thận...

Bành Phi thấy Trang Duệ cố ý đi về phía trước thì không nói gì nữa, chỉ lấy từ trong ba lô ra hai cái mặt nạn phòng độc và bảo hộ đưa cho Trang Duệ, cũng chỉ dạy cách đeo lên mặt.

Khu rừng kia có nhiều chướng khí, nếu chỉ dựa vào một viên thuốc ký ninh thì căn bản là không xong, may mà Bành Phi đã có chuẩn bị sẵn, loại mặt nạ phòng độc có thể cung cấp dưỡng khí nửa giờ này được hắn chuẩn bị bốn cái.

- Rắc rắc...

Khi Trang Duệ vung chân thì đột nhiên giẫm phải một thứ gì đó, chân trượt ra, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

- Cái gì vậy?

Trang Duệ sợ đến mức dùng cành cây để xem xét, sau khi thấy rõ vật kia thì hoang sợ lui ra phía sau vài bước.

Là một cái đầu lâu, không còn xương cằm, chỉ còn phần trán và hai hốc mắt tối om, trong hoàn cảnh âm u này nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Một con rắn to như ngón cái với cái đầu hình tam giác và cơ thể bốn màu đỏ đen trắng vàng từ trong hốc mắt của đầu lâu chui ra, nó thè lưỡi ngẩng cao đầu giống như bất mãn vì hành vi quấy rầy vừa rồi của Trang Duệ, sau đó nó chui vào trong đám lá cây khô và biến mất ngay lập tức.

- Hừ, đừng dọa người vậy chứ?

Trang Duệ thật sự cảm thấy trái tim của mình đập lên điên cuồng, may mà mình lui lại nhanh chóng, nếu không sẽ bị nó cắn cho một phát, biết đâu sẽ mất mạng, vì ai biết linh khí có tác dụng với nọc độc hay không?

Nhưng bây giờ mạnh miệng thì quá vẹn toàn, Trang Duệ vẫn chú ý đi theo phía sau Bành Phi, đi sâu vào trong Dã Nhân Sơn.

Càng đi về phía trước thì tốc độ của hai người càng chậm, vì thế núi dần dốc, hơn nữa rắn rết cũng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có thể thấy những con rắn độc năm màu ở trên những tàng cây thấp, nếu không phải Bành Phi nhanh tay lẹ mắt, sợ rằng đã bị cắn vài lần.

Còn xương người thì Trang Duệ thật sự gặp khá nhiều, trong bụi cỏ thỉnh thoảng có xương người lăn ra, quần áo đã sớm mục nát, cũng không thể nhận ra thân phận của bọn họ, không biết là quân Trung Quốc viễn chinh hay quân Anh quân Nhật.

Tiếp tục đi về phía trước thì Trang Duệ mới xem như hiểu chỗ này chôn một trăm ngàn quân Trung Quốc, có vài chỗ dày đặc chướng khí, nếu không phải có mặt nạ phòng hộ thì chỉ sợ khó thể đi qua, tin chắc năm xưa đám quân viễn chinh Trung Quốc tan tác cũng khó thể nào an bình.

- Anh Trang, nghỉ ngơi một chút...

Bành Phi đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã là một giờ chiều, bọn họ đã đi hơn bốn giờ, lúc này khoảng cách đến kho tàng cũng không còn xa, có lẽ chỉ còn hai ba cây số nữa mà thôi, nhưng hai ba cây số kia cũng phải mất hơn cả giờ.

Hành trình đến Dã Nhân Sơn lần này cũng không quá thuận lợi, nếu không nhanh chân chỉ sợ phải qua đêm trong núi.

Nhưng Bành Phi không ngờ tố chất sức khỏe của Trang Duệ lại tốt như thế, nhìn thấy bộ dạng của đối phương còn có vẻ tốt hơn cả mình. Hơn nữa khi hắn đi dò đường thì Trang Duệ tiếp nhận túi lương khô khá nặng kia đeo lên vai, cộng với khối lượng của khẩu súng và băng đạn thì rõ ràng đã hơn hai mươi kilogam.

- Được, ăn chút gì đó đi...

Trang Duệ nhìn chung quanh, nơi này là khe núi, ước chừng có chu vi hai ba trăm mét vuông, chính giữa có một đầm nước bốn năm mươi mét vuông, hai bên bờ đều là đá, phía trước có một con đường hẹp.

- Đùng, đùng, đùng...

Đột nhiên Bành Phi nâng súng lên bắn về phía một cây đại thụ cách đó không xa, điều này làm cho Trang Duệ vừa mới ngồi xuống đã nhảy dựng lên kinh hãi.

- Sao vậy?

- Không có gì, chỉ là một con mèo rừng...

Bành Phi chạy đến nhặt lấy con mèo rừng lớn đã bị bắn chết, sau đó quay về vứt nó xuống bên cạnh hồ nước rồi nói:

- Loại mèo rừng này có tính tấn công cực mạnh, những con báo bình thường sợ rằng cũng không đấu lại nó, thường đánh không chết hoặc thấy là chạy mất. Nếu không xử lý thì chút nữa chúng ta đi qua thế nào cũng bị nó tấn công...

Trang Duệ thấy con mèo rừng kia nặng ba bốn mươi cân, nhìn qua giống như một con báo thường thấy trên tivi, chỉ là toàn thân có lớp lông màu xám, không vàng óng và có đốm như báo, ngược lại giống như màu sắc thân cây.

Trên thân con mèo rừng có ba bốn vết đạn, trong đó có một viên bắn lên đầu, Trang Duệ nhìn mà cảm thấy sợ hãi, vì thế vội vàng thu hồi ánh mắt.

- Anh Trang, trước tiên ăn chút gì đó đi đã, hôm nay không có thời gian, nếu không thì anh sẽ được thưởng thức món thịt mèo rừng, nếu bắt thêm vài con rắn và nấu chung, căn bản là hương vị không tệ, những món ăn long hổ ở bên ngoài cũng không bằng mèo rừng và rắn độc nơi đây...

Bành Phi tìm một khối đá bằng phẳng, thanh lý cỏ dại xung quanh, sau đó gọi Trang Duệ ngồi xuống, vì muốn đi nhanh nên sáng giờ bọn họ chưa ăn gì, lúc này thể lực tiêu hao quá lớn, cần phải bổ sung một chút.

Món ăn rất đơn giản, cơm nắm gạo nếp, thức ăn cũng là củ cải muối, hai người đều đói bụng cồn cào, ai cũng ăn ba bốn miếng cơm nắm, uống vài ngụm nước, sau đó chờ tinh thần chậm rãi hồi phục.

Trang Duệ tuy không thấy mệt nhưng đầu óc luôn căng cứng, chuyến đi này xem như mở rộng tầm mắt, đã thấy hơn mười loại rắn độc, còn thấy một con khỉ toàn thân đầy lông đen.

Trang Duệ không biết đó là loại khỉ mũi hếch chỉ có ở bang Kachin của Myanmar, mức độ quý hiếm khôgn thua kém khỉ lông vàng bên Trung Quốc, có nhiều người mạo hiểm vào Dã Nhân Sơn cũng vì bắt loại khỉ này sau đó bán cho đám thương nhân tận diệt bên Trung Quốc.

Tuy nói là bán đi với giá cao nhưng thực chất lại chẳng đáng bao nhiêu, người Trung Quốc thường đến mua đủ thứ đặc sản, người Myanmar săn lùng những động vật và thực vật quý hiếm của mình mang bán, phía Trung Quốc vừa có tiền lời cao vừa tận diệt tài nguyên Myanmar, xem như khá ác liệt.

- Hì hì, chúng ta mang đi những thứ này, sợ rằng nhóm anh Trương cũng không có gì ăn...

Trang Duệ ăn xong thì đứng dậy thoải mái vỗ bụng, hắn dùng giọng đắc ý nói với Bành Phi, nhưng hắn cũng có thể đoán được lúc này nhóm Trương Quốc Quân cũng không có tâm tư dùng cơm, có lẽ đang tìm kiếm hai người khắp nơi.

Tuy có chút áy náy nhưng Trang Duệ cũng không có biện pháp nào khác, cũng không thể đi khắp thế giới nói mình có bản đồ kho báu, nhiều nhất là quay về nói vài lời tốt đẹp với Hào Vinh mà thôi.

- Anh Trang, suỵt...

Bành Phi vốn đang ngồi dưới đất chợt trở nên căng thẳng, hắn dùng tay quơ khẩu súng tự động ở bên cạnh, sau đó chĩa về phía Trang Duệ.

- Anh Hào, sự việc là như vậy, là tôi không đúng, để cho cậu Trang và cậu Bành đi lạc, tôi sẽ đi tìm bọn họ về...

Trương Quốc Quân cao mét chín lúc này đang đứng cúi đầu trước mặt Hào Vinh cao gầy, vẻ mặt có chút xấu hổ, mà lúc này đám người phía sau cũng mất tự nhiên.

Mã Lục thấy Hào Vinh nhìn về phía mình thì không khỏi cảm thấy ái ngại, cố gắng đứng sau lưng Trương Quốc Quân để tránh tầm mắt của Hào Vinh.

Thu hoạch của nhóm Trương Quốc Quân hôm nay thật sự phong phú, không những bắn được bảy con chim, còn có một con lợn rừng bốn mươi cân, đây là con lợn rừng bọn họ bắn được trong khe núi, nhưng cũng có một con trưởng thành chạy mất.

Khốn nổi chiến lợi phẩm cũng không làm cho Trương Quốc Quân và nhóm người vui mừng, vì bọn họ đợi gần hai giờ ở khe núi mà không thấy hình bóng của nhóm Trang Duệ đâu cả.

Từ chỗ Trang Duệ nghỉ ngơi đi đến khe núi chỉ mất khoảng một giờ, nhưng nhóm Trương Quốc Quân đợi gần hai giờ mà không thấy hai người Trang Duệ, thế là không khỏi sốt ruột.

Vốn còn có một con lợn rừng nhỏ được chặn trong khe núi cho Trang Duệ đến bắn, nhưng lúc này nhóm Trương Quốc Quân cũng không quan tâm để lại con mồi cho Trang Duệ, thế là bắn chết con lợn và đi theo đường cũ tìm kiếm Trang Duệ.

Đến địa điểm Trang Duệ nghỉ ngơi lúc sáng thì không thấy bóng dáng hai người Trang Duệ, Trương Quốc Quân tìm kiếm khắp bốn phía cũng không thấy tăm hơi, núi này đều là cành cây lá khô, chân đạp lên căn bản không để lại dấu vết.

Cuối cùng vẫn là Mã Lục nói nên quay về, biết đâu hai người kia không tìm thấy đường và đi về rồi.

Trương Quốc Quân lúc này mới đưa nhóm người quay về mỏ khoáng, khi hỏi nhóm hộ vệ thì không ai thấy nhóm Trang Duệ, điều này làm cho Trương Quốc Quân sợ hãi, hắn vội vàng thông báo cho Hào Vinh.

Từ biên giới với Dã Nhân Sơn chạy về mỏ khoáng cũng mất hơn một giờ, hơn nữa còn có thời gian bọn họ trì hoãn tìm kiếm trong rừng, lúc này đã là buổi chiều, nói cách khác thì Trang Duệ và Bành Phi đã mất tích được hơn bốn giờ.

- Tập trung tất cả mọi người tiến vào Dã Nhân Sơn.

Hào Vinh suy tư một lúc rồi hạ mệnh lệnh, trong lòng thầm hiểu, nếu Trang Duệ xảy ra chuyện trên địa bàn của mình, không những bị Tần Hạo Nhiên la mắng, thậm chí còn chịu áp lực lớn từ phía Trung Quốc.

Hào Vinh bây giờ thật sự hối hận, nếu biết được như vậy thì mình nên đi săn với bọn họ, như vậy sẽ không xuất hiện tình huống lạc đường.

Từ nhỏ Hào Vinh đã sinh trưởng trong khu Pagan, hắn rất hiểu về Dã Nhân Sơn, nơi đó dù là thợ săn có kinh nghiệm cũng không dám tùy tiện xâm nhập, nếu Trang Duệ đi sai hướng mà tiến vào trong Dã Nhân Sơn, như vậy Hào Vinh thật sự khó tưởng tượng hậu quả phía sau.

*****

Chỉ là bây giờ không phải lúc trách phạt Trương Quốc Quân, sau khi tập hợp bốn năm mươi người thì Hào Vinh chỉ để lại ba người xem xét mỏ khoáng, tất cả đều được điều động đi tìm Trang Duệ và Bành Phi trong Dã Nhân Sơn.

- Bành Phi, sao căng thẳng như vậy, cái...

Vừa rồi ăn cơm có hơi gấp, hơn nữa cơm nếp rất dính, có vài phần đọng ở cuống họng, Trang Duệ định nuốt trôi xuống thì bị hành động của Bành Phi làm cho hoảng sợ.

Bành Phi nghiêng đầu, cố ý đứng xịch ra, tỏ ý cho Trang Duệ nhìn.

- Trời ơi.

Trang Duệ nhìn theo ánh mắt của Bành Phi và toàn thân chợt phát lạnh, sau lưng cảm thấy lạnh lẽo.

Trước mặt hắn bốn năm mươi mét có một lạch nước nhỏ, trong đó chợt chui ra một con mãng xà dài bảy mét, to như chén ăn cơm, nó đang bò về phía Trang Duệ và Bành Phi.

Con mãng xà này toàn thân phủ vảy đen, hơn nữa còn có nhiều đốm lấm tấm, tốc độ không nhanh, đầu rắn ngẩng cao, thỉnh thoảng thè cái lưỡi dài hơn chục centimet ra ngoài, cặp mắt như cặp chuông đồng nhìn chằm chằm vào Trang Duệ và Bành Phi.

Bành Phi lúc này cũng cực kỳ căng thẳng, Trang Duệ không rõ thứ này nhưng hắn thì biết rõ, đây không phải là mãng xà, chính là trăn rừng, sát thú rừng rậm.

Trăn rừng lớn nhất trên thế giới có thể dài đến mười mét, trọng lượng hơn hai trăm kilogam, lớn như một người đàn ông trưởng thành, nhưng bình thường thì trăn rừng chỉ dài dưới năm mét mà thôi.

Trăn rừng thích nước, bình thường sẽ sống ở những vũng bùn hoặc bờ nước cạn, thường bắt chim, lợn, rùa... Thậm chí nuốt cả cá sấu dài đến mét rưỡi, nó sẽ quấn quanh cá sấu, đến khi cá sấu không thể nào hít thở thì sẽ nuốt vào bụng, coi như vài tuần sau không cần phải đi ăn...

Trăn rừng rõ ràng là vương giả trong loài rắn, tuy loài rắn thường nuốt lẫn nhau, nhưng dù là loại rắn nào, dù là hổ mang cực độc đều là đối tượng săn bắt của trăn rừng trưởng thành, mà những loại rắn khác không tạo thành nguy hiểm cho trăn rừng trưởng thành.

- Anh Trang, lui ra phía sau một chút...

Bành Phi đã nhắm vào ngay đầu con trăn, nhưng lúc này lòng bàn tay của hắn cũng vã đầy mồ hôi, vì hắn biết rõ loại rắn này có thể lực rất mạnh, nếu như bị quấn lên thì coi như bắn nát đầu nó cũng có thể bị vặn nát xương.

Lúc này Bành Phi cũng không dám ra tay trước, hắn đang chờ con trăn kia chủ động tấn công.

Sau khi cùng Bành Phi giằng co hơn một phút, con mãng xà rừng rậm giống như cảm giác đối phương không dễ trêu, ánh mắt dịch chuyển khỏi người Bành Phi, sau đó đi đến bên cạnh con mèo rừng chết, quấy lấy con mèo kéo vào trong hồ nước.

Hồ nước kia xem ra rất sâu, con trăn vào trong hồ, vài bọt nước nổi lên, sau đó đã không còn thấy gì, có lẽ đang bắt đầu thôn phệ con mồi vốn thuộc về Bành Phi.

- Thứ này thật là ghê gớm, giống như con mãng xà trong bộ phim kinh dị của Mỹ...

Trang Duệ không biết sự đáng sợ của trăn rừng, vừa rồi hắn còn lấy máy ảnh ra làm vài tấm. Hắn nghĩ rằng sau này mình về nước, nếu đưa ra những tâm shinfh thế này thì nhất định sẽ làm cho đám bạn bè thích xuất ngoại du lịch hâm mộ đến chết.

- Đúng rồi, Bành Phi, lúc nãy sao cậu không bắn?

Trang Duệ có chút tiếc nuối, dù lần này mình tiến vào Dã Nhân Sơn không tìm ra kho báu thì cũng có thể lột da rắn mang về, cũng coi như chiến lợi phẩm xịn.

- Anh Trang, nó không chọc vào chúng ta thì đã tạ ơn trời đất rồi. Nếu đã nghỉ ngơi tốt thì chúng ta nên đi, nếu trước khi mặt trời xuống núi mà không quay về thì rất phiền...

Bành Phi liếc mắt nhìn, chỉ có kẻ điên mới trêu chọc vào con trăn kia, đừng nói là bị nó quấn lên người, dù chỉ là bị cái đuôi đập lên thì cũng có kết cục gãy xương.

Lúc này Bành Phi thật sự có chút sốt ruột, bọn họ đã xâm nhập vào trong Dã Nhân Sơn, nếu như không về kịp trước lúc trời tối, qua đêm trong rừng cũng không phải ý hay, phải biết rằng bình thường những mãnh thú lớn đều ẩn hiện vào ban đêm.

Dù ở Myanmar không phân biệt rõ bốn mùa nhưng vào mùa này thì động vật trong rừng thật sự khá ít, con đường sau đó cũng không gặp phải nguy hiểm gì, đến hai giờ chiều thì Trang Duệ và Bành Phi đến một sườn núi khá thưa cây.

Bành Phi xem xét cẩn thận tấm bản đồ trong máy ảnh kỹ thuật số, vài phút sau mới khẳng định nói:

- Anh Trang, chính là chỗ này...

- Tìm xem...

Trên đường đến đây Trang Duệ đã gặp không ít xương người, có lẽ là của các cánh quân năm xưa, Bành Phi đã xem xét rõ ràng, như vậy có lẽ là kho tàng ở chỗ này.

Hai người cẩn thận kiểm tra, bảo tàng không có nhưng xương cốt và quần áo thì có khá nhiều, còn có vài khẩu súng, nhưng đã sớm mục nát, thân súng loang lổ, nhìn vào còn tưởng rằng đó là cây sắt khêu lò lửa.

- Anh Trang, không có gì...

Sau nửa giờ thì hai người gặp nhau, đều không phát hiện ra thứ gì, nhưng Bành Phi có thể xác định trước đó chưa ái đến chỗ này.

- Lên trên một chút, sau đó tìm kiếm...

Trang Duệ thật sự có chút khó hiểu, theo lý thì lúc đó đám quân Nhật cũng không có thời gian chôn giấu kho tàng, nhừng dù là Trang Duệ và Bành Phi mang theo cả xẻng công binh, đã đào vài chỗ, đều phát hiện đó là đất mới, căn bản là những chỗ này chưa từng bị đào xới.

Thủ đoạn của đám trộm mộ cũng không phải sẽ vô dụng, vì ít nhất Trang Duệ cũng biết cách xem xét và nhận dạng đất mới, và không cần đào sâu.

- Anh Trang, đến đây xem một chút...

Đột nhiên Bành Phi đi phía trước chợt hô lên, Trang Duệ đang ở phía sau thỉnh thoảng đào vài xẻng vội vàng chạy lên.

- Anh Trang, anh xem, thế núi chỗ này là không đúng, có dấu vết của vụ nổ, mà đất hình như cũng là được đắp lên...

Trước mặt Bành Phi là một phần sườn núi đầy đá, lớp ngoài thường có đá lộ ra ngoài, nhưng chỗ này thì toàn là đất, bên trên đầy cỏ dại.

Trang Duệ không biết dấu vết vụ nổ theo lời của Bành Phi là gì, nhưng hắn nghe thấy có vẻ khả nghi, thế là hắn tiến lên, dùng hai tay chống xuống mặt đất xem xét lớp đất bề mặt, lại dùng linh khí nhìn vào bên trong.

- Ôi, cuối cùng cũng tìm ra...

Trang Duệ dùng linh khí nhìn xuyên qua đất thì phát hiện một hang động được người ta dùng một khối đá lớn che kín, hang này dài mười hai mười ba thước, cao hai thước, tuy bên trong không có ánh sáng nhưng Trang Duệ vẫn thấy được mười hai thùng sắt.

- Vàng, tất cả đều là vàng...

Trang Duệ thầm kích động, khi linh khí xuyên quá vỏ thùng hơi mỏng thì ánh vàng óng ánh phả vào trong mắt.

Vàng được đúc rất chỉnh tề, vì nó hiện ra trong mắt Trang Duệ như những khối xà phòng, chỉnh tề xếp đặt cùng một chỗ.

- Cái... Cái gì thế này? Con bà nó, sao chỗ này lại có mãng xà?

Trang Duệ đang định tiếp tục kiểm tra xem có phỉ thúy như trong tờ giấy trước đó ghi lại không, nhưng hắn chợt cảm thấy chân mình trầm xuống, giống như có thứ gì đó đang túm lấy quần mình.

Trang Duệ cúi đầu xem và sợ đến mức thăng thiên, thì ra một con mãng xà khổng lò đang bò lên chân mình.

Trang Duệ vội vàng lui ra vài bước, không ngờ hắn vấp phải tảng đá, ngã đặt mông xuống đất, mà con mãng xà to như chén cơm đang bò lên đùi phải của hắn.

Trang Duệ giơ súng lên nhưng không dám bóp cò, vì con mãng xà đang bò lên đùi mình, nếu bóp cò thì rắn chưa chắc đã chết nhưng chân mình sẽ đứt rời.

Lúc này chân phải của Trang Duệ đã lạnh ngắt như tờ, mà cái đầu đen của con rắn còn đang bò lên người mình, giống như coi Trang Duệ là một cành cây khô.

- Bành... Bành Phi, tiểu tử cậu còn cười cái gì, mau đến hỗ trợ nhanh lên...

Trang Duệ chợt nhớ đến bên cạnh mình còn có người, hắn cũng không dám động đậy, vì con rắn đã bò lên vị trí "tiểu đệ", nếu con rắn mà nổi hứng cắn một cái, sợ rằng hắn xem như không chết cũng xong đời.

Biểu hiện của Bành Phi lúc này làm cho Trang Duệ rất khó hiểu, mình đã bị như vậy mà đối phương vẫn còn có thể cười, chẳng lẽ muốn ăn kho báu một mình sao?

- Anh Trang, đây không phải là trăn rừng, nó không tấn công đâu, anh lại sợ đến mức như vậy...

Bành Phi thấy Trang Duệ như vậy thì không nhịn được, hắn cũng không tiếp tục trêu chọc mà cúi người nhấc đầu rắn lên, sau đó đặt con rắn dài hơn bốn mét lên người mình.

- Không cắn người sao?

Trang Duệ thấy hành động của Bành Phi thì không khỏi ngây người, con bà nó cũng có rắn ăn chay niệm phật sao?

- Đúng vậy, đây là trăn Myanmar, không cắn người...

Bành Phi giữ lấy đầu con rắn, sau đó quấn thân nó lên cánh tay mình, con rắn toàn thân ngăm đen, thật sự rất ngoan ngoãn, không có ý muốn tấn công Bành Phi.

Sau khi nghe xong giải thích của Bành Phi thì Trang Duệ mới hiểu, thì ra trăn Myanmar và trăn rừng không cùng loại, trăn rừng tấn công rất mạnh mẽ, nhưng loại trăn này thật sự rất ôn hòa, thích hợp làm thú cưng, thậm chí nuôi cũng rất đơn giản, nếu Lưu Xuyên có mặt ở đây thì sẽ phân biệt ra được.

Con trăn này sống ở nơi hoang dã, chưa trải qua thuần dưỡng, sau khi quấn trên người Bành Phi một lúc thì bò xuống đất, chui vào trong một ngạch đá, chỉ sau nháy mắt đã biến mất.

- Chỗ này có hang động...

Trang Duệ đang phát sầu vì không thể nào giải thích bên trong có kho báu, lúc này hắn cúi đầu nhìn xuống vị trí mà con rắn biến mất, nơi đó có một cửa hang đường kính hai ba mươi centimet, hắn dùng linh khí xem xét, con mãng xà rõ ràng đang quấn mình bên trong.

- À, anh Trang, có lẽ vàng được giấu ở trong chỗ này, vì mãng xà thường thích sinh sống ở trong những hanh động râm mát, nói cách khác thì bên trong này nhất định có sơn động...

Chỉ cần nhìn vào đống xương cốt súng ống bên ngoài thì có thể thấy đây là nơi giấu vàng, hơn nữa lớp đất bề mặt có dấu vết đào bới, tuy đã qua thời gian dài nhưng vẫn không gạt được ánh mắt của Bành Phi.

Đối với Trang Duệ thì nếu không nổ tung chỗ này sẽ khó đưa thứ bên trong ra, mà dù nổ tung chỗ này thì hắn và Bành Phi cũng không thể nào đưa vàng đi được, cảm giác có mà không chiếm được thật sự không dễ chịu.

Đừng nói là mười tấn vàng, chỉ là một trăm kilogam thì hai người bọn họ cũng không thể mang đi, huống hồ còn có ba mươi thùng phỉ thúy, nhưng nói là thùng sẽ không phù hợp, chỉ có thể nói là hộp, có ba mươi hộp như vậy đặt trong những thùng sắt trong hang.

- Bành Phi, vàng ở trong hang động này, chúng ta có nên nổ tung chỗ này ra không?

Trang Duệ trưng cầu ý kiến của Bành Phi, dù thế nào thì hai người cũng cùng đi, nếu không có Bành Phi dẫn đường thì hắn can bản không đến được chỗ này.

- Tôi nghe lời anh, anh nói sao thì làm vậy...

Bành Phi thì không quan tâm quá nhiều, ném quyền cho Trang Duệ.

Trang Duệ trừng mắt tức giận nói:

- Tiểu tử cậu đúng là, nơi này có mười tấn vàng, giá trị cả tỷ tệ, đủ cho cậu sống vài đời...

- Ha ha, anh Trang, đừng nói mười tấn vàng, hai chúng ta mang theo mười ký cũng khổ rồi...

Bành Phi xem như nhìn thấu vấn đề, súng ống đạn dược trên người bọn họ đã hơn hai mươi cân, căn bản không thể mang theo thứ gì khác.

- Mười ký? Tôi cũng không cần...

Mười ký vàng chỉ hơn một triệu, Trang Duệ đưa nó ra không bằng đến chợ phỉ thúy ở Pagan mua vài khối nguyên thạch tốt.

- À, anh Trang, tôi nghĩ thế này, nếu vẫn giấu vàng ở đây, người ta không có bản đồ sẽ nhất định không tìm được, chúng ta bây giờ không lấy đi mà gài mìn nổ tung chỗ này, sợ rằng bị người ta phát hiện ra mất, tôi thấy nên bảo trì nguyên trạng thì hay hơn...

Bành Phi nhìn sắc trời và nói ra ý kiến của mình, hắn muốn nhanh chóng quay về, nếu không thì sau khi trời tối sẽ chẳng còn thấy những ký hiệu trên thân cây, thật sự sẽ lạc ở Dã Nhân Sơn.

Trang Duệ đi vài vòng xem xét, số lượng vàng này quá lớn, đừng nói là hai người, dù là hai mươi người ở chỗ này nếu không có thiết bị hiện đại thì khó thể nào chở đi.

- Hay chúng ta ngã bài với Hào Vinh, nói cho anh ấy biết?

Trang Duệ thật sự có ý nghĩ này, nhưng đã bị hắn chối bỏ.

Cũng không phải Trang Duệ không tin Hào Vinh, chủ yếu là không tin thủ hạ của đối phương. Có câu tiền bạc làm lu mờ nhân tâm, đám đàn ông kia thấy được vàng thì sợ rằng sẽ không nghe lời Hào Vinh, phải biết rằng mười tấn vàng cũng đủ cho bốn năm mươi người chạy sang nước ngoài sống tiêu dao cả đời.

Nếu xảy ra tình huống như vậy, Trang Duệ nói cho Hào Vinh rõ ràng chỉ là làm hại.

- Hay là ném cho anh Lỗi?

Với năng lượng của Âu Dương Lỗi thì sẽ phái một nhóm bội đội đặc chủng đến đây, muốn đưa vàng đi cũng không khó.

Trang Duệ thật sự suy nghĩ rối loạn, vì số vàng này thật sự làm cho hắn động tâm.

- Anh Trang, nếu anh có thể đưa đến một chiếc trực thăng, tôi sẽ có biện pháp đưa số vàng này ra ngoài.

Bành Phi thấy Trang Duệ cau mày thì biết rõ đang suy nghĩ gì, đầu phía bên kia của Dã Nhân Sơn chính là Trung Quốc, nếu cho trực thăng đến chỉ mất khoảng hai giờ.

Bành Phi sẽ lái trực thăng, đến lúc đó gọi đến vài ba chiến hữu thân thiết, nhất định có thể vận chuyển số vàng này về nước mà quỷ không biết thần không hay.

Trực thăng không vượt qua được biên giới Trung Quốc và Myanmar sao? Nói đùa à? Khu vực biên giới căn phòng không nghiêm, đừng nói là rừng rậm nhiệt đới, dù là hai thôn giữa hai nước cũng chỉ cách nhau vài chục mét, rất nhiều người từ hai bên đi làm công cho nhau, tối lại là về nhà ngủ, không có vấn đề gì.

- Trực thăng sao? Nhất định phải kinh động quân đội trong nước, thôi bỏ đi, sau này hãy nói, chúng ta về trước...

Trang Duệ biết rõ chỗ này không nên ở lâu, sau đó hắn quyết định quay về mỏ khoáng, sau này chậm rãi nghĩ biện pháp. Vì vài chục năm sau thì chỗ này sợ rằng cũng không có người, hắn không sợ người ta đến lấy mất bảo bối của mình.

Sau khi quyết định thì hai người bắt đầu quay về, lúc này không cần nhìn mặt trời để phân biệt hướng đi, thế là tốc độ của cả hai tăng lên khá nhanh, mà sức chịu đựng của Trang Duệ cũng làm cho Bành Phi sợ líu lưỡi, dù là lúc nghỉ ngơi thì Trang Duệ vẫn còn sức bắn vài phát.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)