Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 350

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 350: Giao dịch cổ phần
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Dù nói kim ngọc mãn đường là ước mơ nguyện vọng tha thiết trong lòng mỗi người, nhưng nếu bị những khối vàng như bàn tay trẻ con gõ lên đầu thì tất nhiên sẽ chẳng vui sướng gì.

Dù trước khi thùng vàng vỡ ra thì Bành Phi đã nhắc nhở Lưu Xuyên, hơn nữa còn kéo Lưu Xuyên ra, thế nhưng vẫn không may bị một cục vàng nện vào đầu, máu tươi tóe ra.

- Hừ, cái quái gì thế này, vàng hay là bom vậy?

Máu tươi chảy cả vào miệng, Lưu Xuyên kêu lên, sau đó lấy tay lau, toàn là máu tươi.

- Đi ra ngoài, trước tiên lui ra, Bành Phi, băng bó cho Đại Xuyên...

Trang Duệ thấy trong hang chợt bề bộn thì không khỏi hối hận khi đưa Lưu Xuyên đến chỗ này, chuyện đứng đắn thì làm không xong nhưng làm loạn thì rất giỏi.

May mà trán Lưu Xuyên chỉ có một vết thương nhỏ, cũng không cần băng bó, Bành Phi lấy ra một chai nước khoáng rửa vết thương, lại dùng băng cá nhân dán lên, cũng không có gì trở lại.

Khi Lưu Xuyên trị liệu miệng vết thương thì Trang Duệ đưa mắt đánh giá khối vàng trong tay, là một khối vàng mà hắn thuận tay cầm theo khi đi ra khỏi hang.

Khối vàng này chỉ có bốn năm centimet, rộng hai centimet, tuy khá nhỏ nhưng lại nặng trịch, bùng ra ánh sáng chói mắt dưới mặt trời.

Trang Duệ đoán khối vàng này phải là một ngàn gam, tương tương một ký, tuy trước đó hắn biết tỷ trọng của vàng là rất lớn, nhưng hắn không ngờ chỉ một khối vàng như thế này đã nặng như thế.

- Hình như không giống với những khối vàng lớn mà mình thấy trước đó.

Trang Duệ thật sự có chút nghi ngờ, ngày đó mình thấy những khối vàng rất lớn, nghĩ đến đây hắn không khỏi nghiêng đầu dùng linh khí nhìn vào xem xét lại.

- Thì ra là như vậy...

Trang Duệ quan sát kỹ càng mới hiểu ra, thì ra những khối vàng lớn được xếp lại từ những khối vàng nhỏ, nếu chợt nhìn qua thì giống như đó là một khối vàng lớn vậy.

Hơn nữa trong thùng cũng không phải đều là vàng, trong một cái rương cao bằng nửa người có hơn phân nửa là giá gỗ, vàng được xếp đặt ở bên trong.

- Con bà nó, sao lại có nhiều giá gỗ như vậy?

Trang Duệ ở bên này nhìn vào trong thì trong hang truyền ra tiếng kêu của Lưu Xuyên, ngay sau đó tên này từ trong hang chạy ra, lòng bàn tay bị một miếng dằm nhỏ đâm vào, muốn chạy ra ánh sáng để lấy miếng dằm ra.

- Tiểu tử cậu đừng đi vào, những giá gỗ kia dùng để chịu lực, vì tỉ trọng của vàng với kim loại là rất lớn, phải xếp đặt như vậy mới có thể mang đi, nếu đặt tất cả vào trong rương mà không có giá gỗ, sợ rằng chẳng có cần cẩu nào đưa lên được.

Trang Duệ cũng đã suy xét cẩn thận những nguyên nhân vấn đề, lúc này hắn đứng dậy đi lên máy bay lấy vài chiếc vali, lại cùng Bành Phi và Hách Long đi vào trong hang.

Sau khi đi vào hang thì Bành Phi lấy hai chiếc đèn ánh sáng mạnh đặt lên vách động, lúc này trong hang chợt sáng rực lên.

- Không được, mỗi vali chỉ được đặt vào một trăm thỏi, nếu không sẽ rất nặng...

Trang Duệ khi thu dọn vàng thì kiểm tra số lượng, khi đặt vào vali một trăm thỏi vàng, hắn thử nhấc lên, căn bản không thể động.

Mỗi khối vàng nặng một ký, một trăm khối là trăm ký, nếu vượt quá trọng lượng này thì vali sẽ bị rách toạc ra.

- Vàng này có gì là tốt chứ?

Trang Duệ ngồi trên vali vàng có chút bất đắc dĩ, khi mới đầu thấy vàng thì rất hưng phấn, bây giờ hắn lại cảm thấy không thuận tiện. Thứ này không thể ăn hay uống được, mang theo cũng không tiện, sao lại đáng giá như thế?

Thật sự là làm khó người cổ đại, mỗi ngày ra ngoài đều mang theo một túi kim loại, nào có thuận tiện bằng mang chi phiếu vào lúc này?

- Đừng nhìn tôi, di chuyển đi thôi...

Thấy Bành Phi và Chu Thụy đều nhìn mình chờ quyết định, Trang Duệ đứng lên kéo vali ra ngoài, may mà mặt đất trong hang khá phẳng, nếu không muốn khiêng vàng ra cũng mệt chết người.

Lưu Xuyên sau hai lần chịu thiệt thì cũng không tiếp tục vào hang, hắn đứng canh giữ ben cạnh trực thăng, cùng Hách Long và nhóm Trang Duệ đưa vang lên máy bay. Chỉ là khi chuyển mười vali lên máy bay thì hắn thật sự mệt mỏi khó chịu nổi.

Tuy chỉ là đưa vàng từ mặt đất lên máy bay, độ cao chỉ vài thước, nhưng mỗi thùng vàng nặng hai trăm ký, đừng nói là Lưu Xuyên, ngay cả Hách Long cũng cảm thấy ăn không tiêu.

Trang Duệ kéo một vali vàng đến bên cạnh máy bay trực thăng rồi nói với Hách Long:

- Anh Hách, anh và Đại Xuyên vào trong hang kéo vali ra, tôi và Bành Phi đến chuyển lên máy bay...

- Ông chủ, không sao, để Đại Xuyên vào thôi, tôi còn có thể chống đỡ được...

- À, anh Trang, vai trái anh còn bị thương, không chịu được lực mạnh, hai anh vào vận chuyển vali đi, tôi sẽ chuyển lên máy bay cho...

Bành Phi cũng đi đến, tiểu tử này thật sự rất mạnh, dù là cả trăm ký nhưng chỉ cần cúi người xuống dùng hai tay là nhấc bổng lên máy bay.

Trang Duệ mua tổng cộng năm mươi vali, bây giờ mới chỉ vận chuyển được sáu tấn vàng, trong hang còn sáu rương vàng, nhưng hai rương cuối thì là phỉ thúy.

Cuối cùng cũng không còn cách nào khác, vàng được đặt đầy khoang máy bay, lúc này tất cả vàng đã được vận chuyển ra ngoài.

- Chết mệt, đúng là chết mệt mất, Mộc Đầu, lần sau những chuyện thế này đừng gọi tôi nữa nhé...

Sau khi vận chuyển hết vàng thì Lưu Xuyên nằm giang tay giang chân nơi sườn núi, làm tiểu nhị vận chuyển hàng cũng không phải dễ dàng gì, ít nhất cũng phải bỏ vàng vào vali rồi kéo đi, trong nhóm người ở đây thì Lưu Xuyên là có thể chất kém cỏi nhất, tất nhiên sẽ mệt đến mức không muốn động đậy ngón tay.

- Thế này cũng coi như đáng đời, ai bảo dùng quá nhiều sức trên giường...

- Cút sang một bên...

Lưu Xuyên cũng không còn sức lực để đấu võ mồm, nhưng hắn thật sự cảm thấy kỳ quái, sao lúc này Trang Duệ lại khỏe như vậy?

Trang Duệ cười đi qua bên cạnh Lưu Xuyên, trong hang động còn có hai rương châu báu hắn chưa dọn ra, bây giờ hắn và nhóm Bành Phi đi vào bỏ tất cả châu báu vào trong ba lô, như vậy mới coi như xong tất cả.

Nhưng trong quá trình vận chuyển châu báu thì Trang Duệ thật sự có chút bức bối, trong số châu báu, nhìn vào công nghệ tạo hình và chất ngọc thì căn bản có rất ít phỉ thúy, phần lớn là ngọc mềm của Trung Quốc, thậm chí còn có cả mã não và kê huyết thạch, cũng coi như sản phẩm lâu năm.

Mặt khác còn có vài ly rượu được chế tạo từ vàng và ngọc mềm, hắn thậm chí còn thấy một cái ly ngọc có sáu màu thấm, thứ này dù là trong nước cũng cực kỳ khó gặp.

Tuy thời gian cấp bách không thể xem xét cẩn thận nhưng những thứ này cũng không phải xuất phát từ Myanmar, Trang Duệ thầm nghĩ chẳng lẽ thứ này được cướp từ Trung Quốc rồi đưa sang Myanmar.

Thật ra đây cũng là những chuyện dễ hiểu, ở những vùng mà phỉ thúy có thể được nhặt ngay từ trên mặt đất thì tất nhiên không được người ta quá coi trọng, đám thổ hoàng đế ở Myanmar năm xưa lại thích ngọc mềm đến từ Trung Quốc, thậm chí là những vật phẩm vàng bạc hay ngọc thạch khác.

*****

Năm xưa cũng có một thời Myanmar là một nước nhỏ phụ thuộc vào Trung Quốc, tất nhiên vì bọn họ không muốn chiến tranh mà phải chịu cảnh hằng năm đều phải dâng quốc thư và nộp cống phẩm. Trung Quốc là một nước lớn, tất nhiên cũng chú trọng khí phái, cũng phải đáp lễ lại cho các nước phụ thuộc.

Đến thời Minh, nhiều bộ lạc trên thảo nguyên phương Bắc đi sứ Trung Quốc được coi là chịu khó kiếm tiền, mục đích chính là kiếm được nhiều lợi ích từ đám quần thần ngu dốt.

Hoàng thất Myanmar tất nhiên cũng nhận được nhiều phần dáp lễ từ phía Trung Quốc, nhưng đến thời cận đại thì cũng ít dần đi, sau đó quân Nhật tấn công Myanmar, chiếm Yangon và Mandalay, thế là mới thu được những thứ này.

Sau này Trang Duệ cầm một cái chén bằng bạch ngọc cho người khác xem xét, cuối cùng mới biết được lai lịch của nó, nhưng việc này chỉ có thể nói sau.

Vài người ăn uống một chút để bổ sung thể lực, đến ba giờ chiều thì coi như đã vận chuyển xong, mất hơn năm giờ.

- Bành Phi, nổ sập hang động này đi...

Trang Duệ cẩn thận xem xét lại bên trong hang động, căn bản không còn sót lại bất cứ thứ gì, sau đó mới cho Bành Phi cho nổ sập hang động...

Lần này dùng khá nhiều thuốc nổ, lối vào hang đều bị đánh sập, tuy có thể nhìn ra dấu vết, nhưng nếu muốn dọn dẹp để đi vào hang thì căn bản là không thể.

Nhóm Trang Duệ nghỉ ngơi thêm nửa giờ, sau đó Hào Vinh lên trực thăng bay về phía mỏ khoáng của Hào Vinh.

Trang Duệ nhớ ngày đó mình và Bành Phi muốn đi từ mỏ khoáng đến kho tàng phải mất hơn bốn giờ đi đường, lần này bọn họ chỉ bay mất hai mươi phút đã thấy mỏ khoáng, đây rõ ràng là sự khác biệt giữa khoảng cách trên trời và dưới đất.

- Cậu Trang, cậu... Cậu thật sự là vung tay hơi mạnh, chậc chậc, loại máy bay này cũng có thể lấy ra được...

Sau khi máy bay dừng lại ổn định ở dưới chân núi thì Hào Vinh lập tức tiến lên đón chào, sau đó đi quanh máy bay trực thăng một vòng, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn và chậc chậc tán thưởng. Trước nay hắn cũng thường đi máy bay trực thăng, nhưng loại máy bay cũ kia thật sự làm cho hắn khổ sở không ít.

- Anh Hào, những người anh đưa đến có tin được không?

Trang Duệ sau khi xuống máy bay thì trực tiếp mở miệng hỏi, vừa rồi hắn ở trên trực thăng đã thấy bốn phía, đặc biệt là xung quanh trại có rất nhiều người cầm súng đứng gác.

- Yên tâm đi, người lần này đều là của gia tộc Hào Thị, bình thường đều sống trong thành người Hoa, tuyệt đối đáng tin...

Hào Vinh nghe được lời của Trang Duệ thì nhanh chóng chuyển thành vẻ nghiêm túc, lần này hắn đưa người đến dù không phải họ Hào nhưng cũng có đủ mối liên hệ với Hào gia.

- Được, tôi còn phải bay về nước, anh Hào có mang cân không? Cân vàng và đưa lên xe...

Trang Duệ móc ra một khối vàng đưa cho Hào Vinh.

Hào Vinh cầm khối vàng, ước lượng một chút, đưa lên ánh sáng mặt trời, lại bỏ vào miệng cắn, không khỏi nở nụ cười:

- Rất tốt, vàng tốt, có thể bán ra với giá tốt...

Hào Vinh khoát tay áo, có người cầm một cái cân điện tử đi đến, hắn đặt khối vàng lên cân, đúng một kilogam. Sau đó hắn tiếp tục cân thêm vài khối vàng nữa, đều đúng một kilogam.

- Cậu Trang, cậu tổng cộng có bao nhiêu?

Hào Vinh dùng ánh mắt tò mò nhìn Trang Duệ, hắn cũng không nghi ngờ số vàng này có xuất xứ từ Myanmar.

Trang Duệ cười cười, hắn đưa Hào Vinh đến bên cạnh máy bay, hắn kéo cửa khoang, sau đó chỉ vào hơn vài chục chiếc vali vàng nói:

- Bên trong đều là loại vàng kia...

- Đều là loại vàng như thế này sao?

Hào Vinh nuốt nước miếng một cách khó khăn, hắn tuy đã gặp qua nhiều tình huống lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy vài tấn vàng, chỉ sợ ngoài người giữ kho vàng của ngân hàng lớn, nếu không sẽ chẳng có phúc như vậy.

- Đúng thế, tổng cộng có bảy tấn, mỗi vali một trăm kilogam, anh Hào, anh cho lái xe đến, tìm vài người đáng tin để vận chuyển lên xe...

Trang Duệ thấy trong chỗ này có một chiếc xe tải, có lẽ là thứ mà Hào Vinh chuẩn bị để vận chuyển vàng.

- Được, được.

Hào Vinh xoa xoa tay gọi đến chục người, đưa xe lui đến gần khoang máy bay, nhóm Chu Thụy và Bành Phi ở trên khoang máy bay đưa vàng sang thùng xe ngay sát bên cạnh.

Những khối vàng kia đều được đúc từ cùng một khuôn, độ nặng về thể tích tương đồng nhau, mỗi khối một kilogam, hai bên đều có người đếm, không bao lâu đã chuyển sang một tấn vàng.

Hào Vinh kéo Trang Duệ đến ngồi trong một gian nhà gỗ, hắn lấy ra hai bản hợp đồng đưa đến trước mặt Trang Duệ nói:

- Cậu Trang, giá vàng ở Myanmar có hơi thấp, tôi tính với giá 130 tệ một gam, cậu bỏ ra hai tấn vàng đầu tư vào mỏ nguyên thạch, tôi cho cậu 30% cổ phần.

Hào Vinh nói làm cho Trang Duệ có chút sững sốt, trước đó bọn họ đã nói hai trăm triệu sẽ mua được hai mươi phần trăm cổ phần của mỏ, mà giá của hai tấn vàng chỉ là hai trăm sáu chục triệu, tương đương hai mươi sáu triệu Euro, nếu tính theo lời của Hào Vinh thì xem như Trang Duệ được lợi.

- Cậu Trang, tôi còn có đầu tư ở vài phương diện khác, tài chính có chút căng thẳng, lúc này xem như chiếm lợi của cậu. Nhưng cậu yên tâm, số vàng cậu cần đổi ra tiền sẽ được tôi xử lý nhanh chóng....

Hào Vinh thấy Trang Duệ không nói lời nào thì tưởng không đồng ý, vì vậy vội vàng mở miệng giải thích. Vì mỏ khoáng đến lúc này còn chưa có dấu hiệu sản sinh phỉ thúy, coi như Trang Duệ đầu tư càng lớn thì sau này bồi thường càng nhiều.

- Anh Hào, được, cứ xử lý theo ý anh...

Trang Duệ có chút do dự, nhưng một lát sau lại gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu anh bán toànn bộ cổ phần mỏ khoáng thì tôi cũng dám tiếp nhận.

Hợp đồng đã được Hào Vinh viết sẵn, chỉ cần điền vào con số mà thôi, Trang Duệ ký tên của mình vào, giữ lại một phần hợp đồng, xem như giao dịch hoàn thành.

Tuy hợp đồng này không phải chính quy nhưng Trang Duệ cũng không sợ Hào Vinh có tâm tư xấu, hôm nay hắn dùng máy bay đến giao dịch cũng vì muốn làm cho Hào Vinh kính sợ, mà Hào Vinh cũng hiểu rõ điều này.

Giao dịch lần này đã chính thức làm cho Trang Duệ nhặt được con gà đẻ trứng vàng, Hào Vinh thì giảm bớt áp lực từ mỏ nguyên thạch phỉ thúy này, có số vàng đầu tư của Trang Duệ, dù không thấy mỏ khoáng phỉ thúy, thì một hai năm sau hắn cũng không ngại áp lực quá lớn.

Hào Vinh thấy sự việc lần này xem như hai ben cùng có lợi, tất nhiên là vì hắn nhìn vào phương diện mình giúp Trang Duệ rửa tiền.

Ngoài hai tấn vàng dùng để mua ba mươi phần trăm cổ phần, Hào Vinh còn ghi lại biên lai cho Trang Duệ, nói mình tiếp nhận năm tấn vàng.

Đây chẳng qua chỉ là hình thức, Hào Vinh đã xem xét những khối vàng kia, đừng nói là biên lai, dù hai người ký hợp đồng cũng không dùng được gì, trái lại không ghi biên lai vẫn có thể được.

- Cậu Trang, hôm này là ngày tết không bằng chúng ta về thành người Hoa vui vẻ một chút.

Sau khi xử lý xong thì hào vinh thật sự giống như đặt tảng đá trong lòng xuống, hắn có số vàng này trong người thì tất nhiên sẽ rất thoải mái, mở lời mời Trang Duệ.

- Không được, anh Hào, quyền hạn sử dụng trực thăng của tôi chỉ có hai mươi bốn tiếng, tôi phải quay về ngay lập tức. Qua tết tôi sẽ đính hôn, lúc đó anh nhất định phải đến...

Trang Duệ cười khoát tay áo nói, trong lòng thầm nghĩ về nhà nhất định sẽ bị mẹ mắng, tất nhiên khóa răn dạy tư tưởng chính trị sẽ không thể nào thiếu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)