Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 360

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 360: Nhãn lực
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Hơn nữa tôi cũng biết vị đại sư đã tạo hình khối ngọc này, chính là đồ đệ của thầy Ô nổi tiếng của trường phái Nam Phái, là thầy La Giang. Tài liệu tốt phải có thầy giỏi, vì vậy có thể nói khối kê huyết thạch này xứng đáng là tác phẩm kiệt xuất của thủ công đương đại, chúc mừng ngài, đây là một tác phẩm cực kỳ quý giá...

La Giang bây giờ là người một nhà của Trang Duệ, hắn cũng không ngại quảng cáo cho đối phương. Khi nhìn đến tác phẩm thi thấy ngay ấn ký của La Giang, vì vậy mà mới có chút biểu hiện kinh ngạc lúc đầu.

- Thầy Kim, sao các ngài lại nhìn tôi như vậy?

Sau khi người đưa bảo vật đến giám định nói lời cảm tạ và đi ra, thì Trang Duệ phát hiện những vị chuyên gia khác đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

- Tiểu thư, xem ra cậu thích hợp với vị trí khách quý của hạng mục phụ hơn cả tôi...

Khi thấy camera không quay sang phía bên này thì Tôn Thánh thật sự nhấc ngón cái với Trang Duệ, lão không phải nịnh nọt Trang Duệ, mà đây là bội phục thật lòng.

Trước đó Tôn Thánh chỉ cho rằng Trang Duệ cũng có hiểu về kê huyết thạch, thế nên muốn nói ra vài câu để thu hút, định chờ Trang Duệ rơi vào tình huống khó giải thích nổi thì sẽ phóng ra cứu giúp.

Nhưng đám người đều không ngờ Trang Duệ không những nói rõ đặc thù, còn nói ra cả nghệ nhân chạm trổ.

Có thể nói biểu hiện vừa rồi của Trang Duệ có thể xưng tụng là một đại sư giám định, ai cũng tin khi chuyên mục này được phát sóng, sợ rằng thanh danh của Trang Duệ trong giới sưu tầm sẽ không kém ai.

- Các vị có thể chê cười chứ đừng nên khen tôi, khen như vậy rõ ràng có tác dụng phản ngược...

Trang Duệ nói làm cho mọi người nở nụ cười, vì vậy mà bầu không khí trở nên vui vẻ và thoải mái hơn.

Lúc này Trang Duệ mới thấy những tiết mục thế này là rất tốt, đây là không khí mà hắn thích, hơn nữa lại học được khá nhiều thứ trong quá trình này.

Vừa rồi nhóm Kim Mập đã giám định ra không ít vật giả nhưng những tri thức trong đó thật sự làm cho Trang Duệ thu được nhiều ích lợi không nhỏ.

Đặc biệt là khối kê huyết thạch này thật sự làm cho Trang Duệ sinh ra ý nghĩ đi đến nơi khai thác ra nó để xem xét, dù kê huyết thạch không được phổ biến trong dân gian nhưng trong giới sưu tầm lại có nhiều người thích thứ này, giá cả của nó cũng mỗi năm mỗi tăng.

Trước kia Trang Duệ từng cùng chú Đức sang Chiết Giang, nhưng hắn còn chưa đến được mỏ khai thác ngọc, nghe chú Đức nói lớp da của kê huyết thạch cũng giống như lớp da đá của phỉ thúy, đều khôn thể nào nhìn vào bên trong, chỉ có thể đổ thạch mà thôi.

Chỉ là lúc này mỏ khoáng kê huyết thạch đã bị khai thác sạch sẽ, số lượng kê huyết thạch còn lưu thông là rất nhỏ, hơn nữa kê huyết thạch lại khá giống với Hòa Điền ngọc ở Tân Cương, trước kia hay dùng làm con dấu, cũng không có nhiều vật trang trí. Vì vậy mà danh tiếng của nó cũng không vang dội bằng phỉ thúy nhưng giá trị của nó cũng không kém hơn.

Quá trình giám định tiếp theo cũng có thật có giả, rõ ràng những món cổ vật tán loạn trong dân gian cũng rất thú vị, có thể nói là khá đầy đủ chủng loại mẫu mã.

Đến ba giờ chiều thì những vật phẩm được đưa đến đã được giám định xong, nhóm Trang Duệ xem như đã qua một giai đoạn, nhưng thời gian bọn họ giám định cũng không quá lâu, chỉ là vài tiếng mà thôi.

Lần này có cả trăm người đưa vật phẩm đến Bắc Kinh giám định, nói cách khác ngày mai ngày mốt sẽ có thêm vài chục người nữa đưa đến giám định, cũng đã có tính toán rõ ràng, nếu vật được người đưa đến giám định quá nhiều thì sẽ hủy giám định các vật phẩm trong kho hàng.

...

Xe của đài truyền hình đưa các chuyên gia về nhà, nhưng Trang Duệ lại đi cùng với Miêu Phỉ Phỉ, hắn cũng không cần xe của bọn họ đưa rước, đồng thời còn có Âu Dương Quân đi cùng. Sau khi cáo biệt các vị dẫn chương trình và các chuyên gia, Trang Duệ thay quần áo cùng nhóm Âu Dương Quân rời khỏi CCTV.

Lúc này tuyết đã ngưng nhưng đập vào mắt người vẫn là thế giới trắng xóa, cổng của tòa nhà CCTV cũng đã treo biểu ngữ chúc tết, rất có hương vị của năm mới.

- Tiểu tử cậu thật sự có phong thái làm chuyên gia, đúng rồi, tứ hợp viện của tôi đã dọn dẹp xong, cậu phải tìm cho tôi vài món tốt để trưng bày...

Khi Trang Duệ chuẩn bị tiến vào trong xe của Miêu Phỉ Phỉ thì bị Âu Dương Quân kéo lại, biểu hiện của Trang Duệ hôm nay làm cho Âu Dương Quân cảm thấy em mình không phải là người thường.

- Việc này chính anh cần phải đi tìm anh Bạch, anh ấy uống rượu hay ăn cơm đều dùng sứ Quan Diêu, thậm chí còn là những món năm xưa Càn Long và phi tử sử dụng... À, không, là dụng cụ mà hoàng hậu dùng ăn cơm, vậy cũng không khó...

Trang Duệ cười nói lời vui đùa với Âu Dương Quân, nói đến phi tử thì Từ Tinh liếc mắt nhìn, hắn sợ đến mức vội vàng đổi giọng. Nếu đổi lại là thời cổ đại thì rõ ràng Từ Tinh là chính cung nương nương, còn phi tử của Âu Dương Quân sẽ là những bà vợ bé khác.

- Hì, Tứ ca của cậu thứ gì cũng thu vào sao? Tiểu tử cậu đừng lắm mồm, bây giờ chúng ta phải đến Phan Gia Viên đi dạo một vòng...

Âu Dương Quân tuy có quan hệ với Bạch Phong nhưng hai bên lai vãng cũng cần chú ý, người ta có việc cầu cạnh hắn là thật nhưng tướng ăn cũng không nên khó coi, vì vậy hắn ngoài lúc lấy của Bành Phong một cái bình phong bằng gỗ, căn bản chưa từng lấy thêm món gì khác.

- Bây giờ đi Phan Gia Viên sao? Tứ ca, chị dâu cũng không thể đi vào chỗ chen chúc được.

Trang Duệ coi như tình nguyện đi đến chợ Lưu Ly Hán cũng không thích đến Phan Gia Viên, vì chợ đồ cổ Lưu Ly Hán đều có những cửa hàng danh tiếng trăm năm, tuy bây giờ đại đa số đều bán hàng thủ công mỹ nghệ nhưng nếu anh bỏ ra giá tiền tốt sẽ mua được giá tốt.

Mà Phan Gia Viên thì khác, là một cái chợ toàn hàng giả, đồng thời còn là chốn rồng rắn tụ hội, kẻ muốn lừa đảo còn nhiều hơn kẻ đến mua hàng.

Người Bắc Kinh chính cống sẽ không đi đến Phan Gia Viên tìm đồ cổ, không kẻ nào muốn đến đây để mua được đồ thật giá tốt, những kẻ mơ mộng chủ yếu là khách du lịch đến từ bên ngoài, còn có khá nhiều khách nước ngoài đến du ngoạn.

- Để cho Miêu tiểu thư đưa chị dâu đến nhà cậu, hai anh em chúng ta đi một chuyến, tối về làm nồi lẩu nóng, uống vài ly...

Thì ra là Âu Dương Quân đã có kế hoạch sẵn, hắn không muốn về nhà mình vì có rất nhiều vấn đề lằng nhằng, bố hắn lại bân rộn túi bụi, đến tối giao thừa sợ rằng còn phải đi thăm viếng lãnh đạo, vì thế mà tết năm nay Âu Dương Quân định trú chân trong nhà Trang Duệ.

- Đừng kéo em, đi thì đi...

Trang Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, Âu Dương Quân này bình thường thì cực kỳ trầm ổn nhưng khi thấy người thân thích thì thật sự còn kém hơn cả Tiểu Niếp Niếp. Trang Duệ đã thấy lúc Âu Dương Quân nói chuyện với mẹ mình, thật sự giống hệt như con nít làm nũng, người đã bốn mươi tuổi mà vẫn còn bộ dạng như vậy, đúng là...

*****

Thật ra đây cũng không có gì là ngạc nhiên, Âu Dương Quân mất mẹ từ nhỏ, tư nhỏ không có tình thương của mẹ, vì thế lúc này có cô cô thì xem như mẹ, nhưng mỗi lần hắn đến nhà Trang Duệ thì đều mang theo đủ mọi lễ vật, cũng xem như là hiếu thảo.

Từ Tinh tất nhiên cũng không có biện pháp với chồng mình, chỉ cần hắn không đi lêu lổng thì nàng sẽ không phản ứng, vì vậy mà bốn người chia làm hai xe rời khỏi đài truyền hình.

Sau một trận tuyết lớn lại xuất hiện chút ánh nắng mặt trời, những luồng sáng chiếu lên mặt tuyết trắng bắn ra những luồng hào quang sáng ngời, vài ngày âm trầm cuối cùng cũng trong trẻo, nhìn trời thế này cũng ít ai nghĩ rằng đã là bốn năm giờ chiều.

Hai người Trang Duệ chạy xe vào trong Phan Gia Viên và phá hiện bên trong vẫn còn rất bề bộn bày quầy, những ngày qua các quầy hàng ven đường không thể bày bán, ai cũng muốn có chút tiền vào ngày tết nhất, không ngờ ông trời lại cho xuống một đợt tuyết lớn, làm trễ nãi chuyện kinh doanh buôn bán.

Những người bày hàng bên vỉa hè đều đã ở trong Phan Gia Viên lâu năm, bình thường thì hàng của mình cũng không mang về nhà, trực tiếp đưa vào trong những cửa hàng bọn họ quen biết, dù sao thì trong số đó cũng không có vật gì đáng giá, vì thế bọn họ cũng không sợ mất mát thứ gì lớn.

Lúc này tuyết ngừng rơi, đám chủ quầy không biết từ đâu xuất hiện, ai cũng bận rộn, có rất nhiều quầy hàng mọc lên, thậm chí ngay cả bãi đậu xe cũng bị chiếm dụng làm hại Âu Dương Quân phải ra ngoài đậu xe. Lúc này hắn mới cùng Trang Duệ giẫm lên lớp tuyết còn đọng bên dưới để đi vào Phan Gia Viên.

- Tứ ca, những người này còn đang làm gì vậy? Tết nhất đến nơi rồi, bày ra làm gì cho mệt?

Trang Duệ dùng giọng kỳ quái hỏi Âu Dương Quân, người ở đây thật sự là không ít, nơi cổng Phan Gia Viên thậm chí đã bày ra vài trăm quầy hàng, nhưng bây giờ sản phẩm cũng đơn giản, nhìn không thấy thứ gì hay.

- Không biết nữa, đây là chỗ đặc biệt dùng làm địa diểm lễ hội từ đầu năm đến ngày rằm, đến lúc đó những cửa hàng trên trăm năm ở Bắc Kinh sẽ được mời đến, ai cũng sẽ biểu diễn kỹ thuật của mình, thể hiện phong thái của Thiên Kiều năm xưa...

- Vậy à? Đến lúc đó em cũng phải đến đi dạo mới được.

Trang Duệ vừa nghe thấy vậy thì tỏ ra thích thú, nghệ thuật dân gian của Bắc Kinh cũng phát triển khá phong phú, có thể nói là đặc sắc.

Thiên Kiều ở vào thành nam Bắc Kinh, giữa Tiền môn và Vĩnh Định môn, mặt đông là Thiên Đàn, phía tây là Tiên Nông đàn.

Sau khi nhà Thanh diệt vong, kinh tế thành phố phát triển, Thiên Kiều là cái nôi nghệ thuật dân gian, nghệ thuật xiếc ở Thiên Kiều được xưng là "Lược Địa"(Tạp kỹ phố chợ).

Nghệ thuật dân gian ở Thiên Kiều chia thành nhiều loại, có xiếc, hát, tạp kỹ, võ thuật, hý kịch...

Thiên Kiều ngày xưa vang danh xa gần, gắn liền với tên tuổi Bắc Kinh còn có cả một danh xưng là "Đại Hồ Đồng".

Vì sao lại gọi là Đại Hồ Đồng? À, rất đơn giản, chẳng qua chỉ là những nhà tắm hơi treo đầu dê bán thịt chó, thực chất chính là kỹ viện, vì nó xuất hiện vào thời Thanh nên phát triển rất mạnh mẽ.

Trang Duệ từng được xem một bức ảnh chụp Bắc Kinh vào những năm 1920 trong tay của chú Đức, trong hình có máy chụp ảnh, kịch tượng gỗ, đám người hối hả, thậm chí năm xưa người ta đeo châu báu đầy tay, rất cao quý.

...

Lúc này tuyết ngừng chưa lâu, trong Phan Gia Viên cũng không có nhiều người, phần lớn những ông chủ quầy đang mặc áo đỏ, đang xoa tay vào nhau thở phì phò trò chuyện với những người bên cạnh. Khi thấy Trang Duệ tiến vào thì ồn ào nghênh đón:

- Huynh đệ muốn mua thứ gì?

- Hai vị đại ca, đến đây mà xem, tranh chữ của danh nhân, đồ sứ cổ, thứ gì cũng có...

- Đứng cách xa ra một chút, đứng cách xa ra một chút, tôi cũng không phải người dễ chịu đâu...

Trang Duệ đã đến đây nhiều lần, biết rõ không thể nào cứ để mặc đám người này thích làm gì thì làm, như vậy tuyệt đối ảnh hưởng đến chính mình, tuy không ép mua ép bán nhưng nhất định sẽ rất phiền.

Sau khi nghe ra khẩu âu Bắc Kinh của Trang Duệ thì đám người chợt mất đi hứng thú, sau đó tiếp tục quay về tám dóc với nhau, đối tượng phục vụ của bọn họ chính là những du khách đến từ tỉnh ngoài và khách nước ngoài, còn thịt người Bắc Kinh bản địa thì hơi khó.

- Tứ ca, rốt cuộc anh muốn mua thứ gì?

Trang Duệ thấy Âu Dương Quân đi dạo hào hứng bừng bừng, vật gì cũng muốn cầm lên xem thì hỏi.

Chơi đồ cổ cũng cần chú ý, ví dụ như ấm tử sa thì phải xem xét từ đâu, những vật gốm sứ dù lớn hay nhỏ cũng phải cầm như thế nào, thế là người bán có thể căn cứ vào những hành động của người mua để thấy đó là lính mới hay lính cũ.

Âu Dương Quân thì hoàn toàn là một con thỏ trắng, hầu như là cầm lấy tất cả lên xem, Trang Duệ cũng coi như bị chủ quầy làm phiền tối mắt. Vì sao? Âu Dương Quân là dê quá béo, hắn hầu như rất ít khi đến nơi này, gặp thứ gì cũng cho là thật, mà trong mắt những ông chủ quầy thì Âu Dương Quân là thượng đến, hàng của mình lại luôn là hàng thật giá đúng.

Tuy lúc này gần đến tết và ai cũng nở nụ cười trên môi, nói chuyện cũng khách khí, nhưng khi trả giá thì Trang Duệ hầu như muốn lây vật phẩm ném lên đầu đối phương, hầu như là ra giá trên trời.

Lúc này Âu Dương Quân đang đứng bên cạnh một quầy gốm sứ, nghe được lời của Trang Duệ thì nói:

- Anh thật sự muốn mua, Ngũ Nhi, cậu nói xem cái chén này có gì khác với cái trong nhà anh Bạch? Anh thấy nó thậm chí còn sáng láng và đẹp đẽ hơn nhiều...

Chủ quầy nghe được lời của Âu Dương Quân thì tinh thần chợt tỉnh táo hẳn lên, hắn nói ngay:

- Hì, đại gia, anh thật sự có con mắt tinh đời, xin lỗi anh chứ cái chén này năm xưa từng được con trai Càn Long là hoàng đế Gia Khánh sử dụng qua, anh nhìn ra mặt sau mà xem, tuyệt đối là đồ sứ Quan Diêu...

Ông chủ quầy không dám nói thứ này từng được vua Càn Long sử dụng qua, vì như vậy là quá giả dối.

- Thứ này giá bao nhiêu?

Âu Dương Quân thuận miệng hỏi.

- Tứ ca, đi thôi, thứ nàyy nếu anh muốn thì tôi ra siêu thị bỏ ra một trăm đồng mua cho mười món, để cho anh ném đi nghe cho vui tai.

Trang Duệ vừa rồi đã ở đài truyền hình giám định nhiều món tốt, bây giờ thật sự không có hứng thú với những thứ ở chỗ này, vì thế mà thật sự lười sử dụng linh khí để xem xét.

Cái chén kia ngoài bên dưới có dấu ấn, căn bản không khác gì chén được bán trong siêu thị, Trang Duệ nhìn qua và thấy Âu Dương Quân căn bản chỉ là nhìn trúng một món hàng rởm.

- Này, anh cũng không nên nói như vậy, anh biết vì sao gọi là đồ cổ không? Đừng nói là chén cơm mà hoàng đế Gia Khánh từng sử dụng, dù là bồn cầu năm xưa của hoàng đế cũng là một vật phẩm giá trị liên thành, sao anh lại so sánh nó với những vật phẩm trời ơi được bán trong siêu thị...

Lời nói vừa rồi của Trang Duệ thật sự có lực sát thương, vì thế mà chủ sạp lập tức tỏ ra không vui, hắn thấy hai người này một người lớn tuổi một kẻ nhỏ tuổi hơn, nhưng hình như kẻ lớn tuổi hơn chỉ là người bình thường mà thôi, còn tên nhỏ tuổi hơn thì xem ra có đi đến chợ vài lần, có chút kinh nghiệm.

- Là chén Đồng Trì Thanh Hoa sao?

Trang Duệ nhận lấy cái chén xanh trong tay Âu Dương Quân, hắn lật qua xem, cũng không thèm dùng linh khí để nhìn, kiểu dáng rõ ràng là thời Minh, vị chủ sạp cũng quá nghiệp dư rồi.

- Ôi, chén Gia Khánh của ngài xin thu lại, nếu không hai anh em chúng tôi khó thể bồi thường được...

Trang Duệ ném chén xanh cho chủ sạp, mà chủ sạp tiếp nhận cũng biết mình gặp kẻ gây rối, lập tức không lên tiếng.

- Huynh đệ, bán cho tôi giá hai đồng, để tôi ném thử cho vui tai nhé? Này, ngũ Nhi, cậu kéo anh làm gì?

Âu Dương Quân thật sự ỉu xìu, khi hắn còn định kích thích đối phương thì bị Trang Duệ kéo đi.

- Anh Trang Duệ...

Trang Duệ vừa rời khỏi quầy hàng thì chợt nghe thấy có người gọi tên mình, hắn nhìn lại thì thấy bên kia có hai cô gái đang đứng ở cửa hàng bên kia, một cô gái lớn tuổi hơn đang vẫy tay với mình.

- Thu Thiên, nha đầu kia sao lại chạy đến đây rồi?

Trang Duệ có chút sững sốt, hắn vội vàng đi đến, đây là cháu gái bảo bối của vị giáo sư tương lai của mình, nhưng gần đây nàng cũng không có hứng thú với những thứ này, hôm nay sao lại chạy đến đây? Mà Phan Gia Viên cũng đâu pha chỗ gì vui thú?

- Hì hì, anh Trang, em và ông nội đến đây, đây là em họ của em, là Mạnh Tích U, anh gọi cô ấy là U U thì được...

Em họ của Mạnh Thu Lan là một cô gái mười hai tuổi, hai bên có vóc người tương đồng, dù sao thì trong mắt Trang Duệ cũng thấy cả hai rất xinh đẹp nhưng lại có chút tinh quái.

Trang Duệ nhìn theo ngón tay của Mạnh Thu Lan, hắn thấy giáo sư đang ở trong cửa hàng, đang cùng trò chuyện với một người, mà người kia cũng có chút quen thuộc với hắn.

- Này, cậu Tiểu Duệ, bình thường thì ỉu xìu như bánh bao chiều nhưng lại quen biết khá nhiều cô gái, mà cô gái nhỏ kia cũng là rất tốt...

Âu Dương Quân nhìn Mạnh Thu Lan từ đầu xuống chân, sau đó lại nhìn U U mà vẻ mặt không biến đổi nhưng lời nói từ trong miệng lại làm Trang Duệ hận không thể bóp miệng hắn lại.

Nhưng hai cô gái đứng trước cửa hàng kia thật sự là hấp dẫn nhiều ánh mắt, hai cô gái vốn rất xinh đẹp, lại mặc áo lông đỏ giống như hai búp bê, thật sự làm cho nhiều người đi qua phải ngước nhìn.

Đặc biệt là nha đầu Mạnh Thu Lan, cặp mắt to, lông my dài, nháy mắt đã có thể thu hút người khác, thật sự không khác gì các cô gái trong phim hoạt hình. Mõi lần Trang Duệ thấy nàng cũng cảm thấy buồn bực, đó là cặp lông my kia là thật hay giả?

- Sao không để ý đến anh?

Âu Dương Quân thấy Trang Duệ không nói lời nào thì dùng tay đụng đụng.

- Ngày đi sang chỗ khác chơi, đây là cháu gái của thầy em, còn đang là vị thành niên, đừng nói loạn...

Trang Duệ tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Quân, hắn nói một câu chào hỏi hai cô gái, sau đó đi vào trong cửa hàng.

Trang Duệ đi đến dưới biển hiệu của cửa hàng thì mới phát hiện ra mình từng đến chỗ này, bên trên là ba chữ "Từ Lai Phường"(cửa hàng gốm sứ), lần trước Trang Duệ mua được một sản phẩm gốm Long Sơn đen, sau đó đã đến cửa hàng này để cho chiếc hũ kia khôi phục vẻ đẹp ban đầu.

Nhưng lúc này ở trước cửa có treo hai cái lồng đèn đỏ khá lớn, đồng thời ở hai bên mặt tiền cửa hàng có dán hai câu đối, từ bên ngoài đã có không khí vui tươi của ngày tết, làm cho Trang Duệ lúc này nhìn mà không nhận ra đây là chốn cũ mình từng đến.

- Cậu... Cậu là Trang tiên sinh?

Trang Duệ vừa mới đi đến bên cạnh giáo sư Mạnh, người đang đứng nói chuyện bên cạnh giáo sư Mạnh đã nhận ra hắn.

- Ha ha, chào ông chủ, chúc mừng năm mới phát tài phát lộc, coi như sớm chúc tết ngài...

Trang Duệ cười chắp tay với ông chủ cửa hàng, sau đó lại bắt chuyện với giáo sư Mạnh, vì hắn ngày hôm qua mới từ nhà giáo sư Mạnh đi ra, thế nên cũng không quá khách sáo.

- Khoảng thời gian trước có mua được một món đồ sứ, vốn định cho cậu thưởng lãm nhưng gọi điện thoại không được, hôm nay thì vừa đúng dịp, có thể mời Trang tiên sinh thưởng thức...

- Tôi mới từ Myanmar quay về, ông chủ mua được món gì thế?

Trang Duệ cười cười hỏi.

- Anh Trang Duệ, anh tặng chị em một cái trâm hoa, rất đẹp đấy...

Cô gái tên Uu chợt chen vào một câu, Trang Duệ có chút sững sốt, hắn nhìn về phía Mạnh Thu Lan, nha đầu kia lại nhìn đi nơi khác mà không đối mặt với mình, chắc là cô nàng nói cho U U biết điều này.

Giáo sư Mạnh lên tiếng:

- U U, đừng hồ đồ...

- Không được, không được, chị có mà cháu không có, cháu cũng muốn như vậy...

Tiểu nha đầu U U không sợ ông nội, nàng dùng hai tay giữ lấy quần áo của giáo sư Mạnh mà lắc tới lắc lui, điều này làm cho một vị giáo sư khảo cổ đầu ngành cảm thấy rất khốn khổ.

- U U, sau này anh sẽ cho em một cái, lúc này anh cũng không mang theo bên người...

Trang Duệ có chút buồn bực, mình cũng không phải là Tây Môn Khánh, không có việc gì lại lấy đồ trang sức để dụ dỗ các cô bé thay cho kẹo.

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì nha đầu U U cũng không tiếp tục quấn lấy giáo sư Mạnh, nàng cùng nha đầu Mạnh Thu Lan lại tiếp tục đùa giỡn hi hi ha ha, giáo sư Mạnh thấy vậy mà chỉ biết lắc đầu, bộ dạng giống như một kẻ gia môn bất hạnh.

- Tiểu Trang... Giúp tôi xem xét vật phẩm này, tôi còn chưa biết nên thu vào hay không...

Giáo sư Mạnh là người khảo cổ chuyên nghiệp, thật sự rát thích sưu tầm, nếu không cũng không kết thành bạn bè thân thiết với chú Đức.

Lúc này giáo sư Mạnh gặp Trang Duệ thì thật sự vui sướng, lão biết đồ đệ của mình đi theo chú Đức, đã giám định không ít đồ cổ, chính mình dù làm khảo cổ nhưng ánh mắt cũng không cao hơn Trang Duệ. Vì vậy mà lão cũng không bày ra cái giá nào cả, trực tiếp kéo Trang Duệ cùng ông chủ kia đi vào trong cửa hàng.

- Trước tiên mời hai vị ngồi, tôi đi lấy thứ đó đến đây...

Ông chủ vội vàng gọi nhân viên dâng trà, sau đó chính mình đi vào gian trong.

- Ôi, ngài thật sự là làm việc hợp tình, có câu đầu năm ăn sủi cảo, ông chủ lại đầu năm thu được món gốm sứ tốt...

Trang Duệ liếc mắt nhìn một gia cụ gốm sứ trong tay ông chủ cửa hàng mà không khỏi nở nụ cười, đây cũng là một hướng của giới sưu tầm đồ sứ, đó chính là sưu tầm vài món gia cụ một lượt.

- Coi như ông chủ Trang ánh mắt tình đời...

Ông chủ đặt vật phẩm lên mặt bàn thì nhấc ngón tay cái với Trang Duệ, chỉ cần dựa vào những gì Trang Duệ vừa nói thì biết là người tron nghề không phải kẻ lần đầu tiên được thấy.

Trang Duệ cười cười, hắn cũng không khách khí mà đứng lên đánh giá những món đặt trên bàn, đây là một bộ gia cụ, có sáu vật, gồm chén ăn cơm, đĩa rau, đũa, dĩa đựng thức ăn, còn có thêm tô canh.

- Trang tiên sinh, cậu thấy thứ này thế nào?

Sau khi Trang Duệ nhìn bảy phút thì ông chủ cửa hàng mở miệng hỏi, lời nói có vẻ muốn căn cứ vào câu trả lời của Trang Duệ.

- Ha ha, những thứ này thật sự là đồ cổ, niên đại thì hơi thấp, là cuối thời Thanh, hơn nữa tuy là đồ sứ phấn màu nhưng lại không trọn vẹn, có chút đáng tiếc...

Trang Duệ vừa rồi dùng linh khí nhìn vào, thấy bên trong có linh khí nhưng không nồng, hơn nữa số lượng linh khí không đồng đều, thế nên hắn mới cho ra suy đoán như vậy.

- Nhưng thứ này đã được bảo tồn cả trăm năm, lại coi như khá đầy đủ, điều này cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa nếu nhìn vào phong cách thì rõ ràng là được nung từ Cảnh Đức Trấn. Ông chủ, tôi nói không sai chứ?

Hôm nay Trang Duệ giám định bảo vật ở CCTV và thật sự sinh ra cảm giác tốt, vì vậy mà lúc này cũng không chừa lại, dứt khoát nói rõ lai lịch của vài món đồ sứ, điều này làm cho ông chủ cửa hàng và giáo sư Mạnh trợn mắt há mồm.

Ông chủ cửa hàng đã thật sự không muốn thử tài của Trang Duệ, nhưng lão đã tự mình tìm hiểu, cũng hỏi không ít người, nhờ nhiều người xem, mơi biết lai lịch của món gốm sứ này.

Không ngờ Trang Duệ chỉ liếc mắt đã nói ra rõ ràng, điều này làm lão thầm chấn động.

*****

- Cậu Tiểu Duệ, thứ này do các thương nhân An Huy đặt làm sao? Thế nào mà tôi không biết nhỉ?

Âu Dương Quân ở bên cạnh nghe thấy vậy mà có chút khó hiểu, hắn biết sau khi giải phóng thì Cảnh Đức Trấn chuyên chế đồ sứ cho những cán bộ lão thành, nhưng về sau bị những vị cán bộ lão thành kia chặn lại, bọn họ nói mình không phải là thổ hoàng đế, không cần phải làm như vậy.

Nhưng những bộ đồ sứ kia thật sự có danh tiếng, ngay cả Âu Dương Quân nghe Trang Duệ nói đó la đồ sứ đặc chế từ Cảnh Đức Trấn ở An Huy thì cũng biết vài phần tên tuổi.

- Tứ ca, đó là chuyện của cả trăm năm trước, ngài đã nghe rõ ràng chưa thế?

Trang Duệ bị lời của Âu Dương Quân làm cho dở khóc dở cười, đây thật sự là có điển cố, lúc này đứng trước mặt người trong nghề mà Âu Dương Quân nói như thế thì cũng có chút mất mặt.

Trang Duệ còn ở Trung Hải thì đã hiểu về thương nhân An Huy, những người kia có lực tác động lớn đối với kinh tế trong thời gian hai trăm năm gần đây, có thể so với thương nhân muối ở Lưỡng Hoài, cũng tạo ra nhiều câu chuyện được lưu truyền.

- Món ăn Huy Châu là một trường phái nổi tiếng ở Trung Quốc, đặc điểm lớn nhất của nó chính là mỗi loại thức ăn phải được chế biến và nấu nướng với từng dụng cụ riêng.

- Vì vậy mà món ăn Huy Châu không những có hương vị đặc sắc, đồng thời phương diện sử dụng các dụng cụ nấu nướng cũng đặc biệt chú ý.

- Người Trung Quốc chúng ta có câu muốn có thức ăn ngon phải có dụng cụ bếp tốt, ăn thứ gì phải có dụng cụ chế biến thứ đó, thậm chí là đựng thức ăn bằng thứ gì, bên trên có màu sắc ra sao, men sứ thế nào, hoa văn gì, phong cách nào, những món ăn và các dụng cụ sử dụng để chế biến sẽ liên hệ đến thân phận của con người.

- Từ thời Minh Thanh đến nay thì ở Huy Châu có rất nhiều đại gia đình quan lại dùng tất cả dụng cụ bếp và vật dụng dùng cơm bằng sứ được sản sinh từ Cảnh Đức Trấn, hơn nữa bộ đồ sứ này có phong cách Huy Châu cực đậm.

- Chư vị có thể nghĩ lại thì thấy mọi người khi ăn thức ăn Huy Châu, khi nhấp nháp thức ăn ngon cũng có thể lãnh hội được phong cảnh tự nhiên, phong thổ và sản phẩm đặc sản, thậm chí còn có thể mơ hồ tưởng tượng ra một thời kỳ hoàng kim của Huy Châu...

Sợ Âu Dương Quân ở bên cạnh lại hỏi những câu khó thể trả lời, Trang Duệ phải nói ra vài phần thông tin, chỉ là âm thanh của hắn còn chưa dứt thì trong phòng đã vang lên tiếng vỗ tay của giáo sư Mạnh và ông chủ cửa hàng, thật sự là không kìm lòng được.

Còn Âu Dương Quân và hai cô gái Mạnh Thu Lan căn bản chỉ là nghe một câu chuyện mà thôi, bọn họ cũng không biết những lời của Trang Duệ cũng đủ để ghi vào trong sách giáo khoa gốm sứ của Huy Châu.

- Tiểu Trang, cậu học khảo cổ đúng là chọn đúng ngành, tôi chờ cậu có kết quả xong thì trực tiếp chọn cậu làm phụ tá trợ giảng của tôi, như vậy tôi cũng rút được nhiều thời gian để nghiên cứu vài đề tài...

Giáo sư Mạnh lúc này nhìn về phía Trang Duệ bằng ánh mắt đầy thưởng thức, lão không ngờ bản lĩnh của hắn lại mạnh mẽ như vậy, hơn nữa chỉ cần nhìn một vật phẩm mà nói ra tinh túy của cả một địa phương như Huy Châu. Lão cảm thấy mình thu được một đệ tử khó lường, có lẽ thành tựu sau này của đối phương còn vượt xa cả mình.

- Giáo sư Mạnh, điều này là không thể được, cháu chỉ hiểu biết vài món đồ cổ mà thôi, chú để cháu lên giảng bài sao? Thật sự là không được, đến lúc đó chỉ sợ làm chú mất thể diện...

Trang Duệ vừa nghe thấy giáo sư Mạnh nói như vậy thì nhanh chóng khoát tay từ chối, hắn đăng ký học nghiên cứu sinh khảo cổ, chẳng qua là vì muốn nhờ vào tri thức khảo cổ để hiểu nhiều hơn với bối cảnh và tri thức tương quan về các triều đại, như vậy càng có lợi cho sức phán đoán và tầm hiểu biết của hắn về đồ cổ.

Còn chuyện làm trợ giảng thì sợ rằng sẽ liên quan đến khảo cổ, Trang Duệ không có hứng thú, làm giảng viên mỗi tháng được bao nhiêu tiền? Vào thập niên 90 không phải có lưu truyền một câu thế này sao: "Làm thầy giáo không bằng đi bán trà nước ngoài đường".

Còn đi khảo cổ, tuy có thể trực tiếp nhìn thấy nhiều món cổ vật được móc lên nhưng cuộc sống thường xuyên ở nơi hoang dã, hơn nữa món lấy được cũng không phải là của mình, có thể nhìn nhưng không thể mang về nhà, Trang Duệ thật sự bức bối về điều này.

Giáo sư Mạnh khoát tay áo, rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này, lão nhìn về phía ông chủ cửa hàng rồi nói:

- Ông chủ, chúng ta là bạn bè cũ, tôi đã tìm mua từ cửa hàng của ông không ít vật phẩm, cũng không phải tất cả là hàng thật...

Ông chủ cửa hàng nghe vậy thì nở nụ cười, lão là người làm ăn buôn bán, tất nhiên cũng không xấu hổ vì chút vấn đề như vậy, lão nói:

- Giáo sư Mạnh, ngài cũng là nhà sưu tầm, cũng biết rõ quy của của nghề, thật ra có vài món mà chính tôi cũng không phân biệt được thật giả, nhưng một khi đã mở cửa buôn bán thì tôi nhất định phải kiếm được tiền lãi thật sự...

Đứng trước mặt Trang Duệ thì ông chủ cửa hàng cũng không đám nói loạn, giáo sư Mạnh xem như là một nhà sưu tập, nhưng lời của Trang Duệ vừa rồi lại chứng minh mình là người trong nghề, ông chủ cửa hàng sợ làm xấu thanh danh của mình nên dứt khoát nói lời thật lòng.

Giáo sư Mạnh nghe được lời của ông chủ cửa hàng thì cũng khẽ gật đầu, ông chủ này nói coi như là lời thật lòng, bây giờ mở cửa hàng đồ cổ thì chín phần giả mười phần thật, mà một phần thật đó muốn có được phải xem vào ánh mắt của người mua.

Nhữn người có thực lực chơi đồ cổ thường rất tự tin, bọn họ biết bây giờ trong chợ có mười vật thì hơn chín là giả nhưng bọn họ vẫn tình nguyên tin vào ánh mắt của mình, đi phán đoán thậ giả, mà thật sự là làm không biết mệt. Giáo sư Mạnh là loại người này, con cái từ nước ngoài gửi tiền về cũng đủ cho lão có thể thu vào nhiều món cổ vật.

Có người sẽ đưa ra nghi vấn, đó là giáo sư Mạnh chính là một vị giáo sư thái sơn bắc đầu của giới khảo cổ, thế nào lại không nhận ra vật thật hay giả? Thật ra điều này cũng rất bình thường.

Những người trong nghành khảo cổ cũng không nhất thiết là nhà sưu tầm cổ vật, bọn họ đều có chuyên môn riêng của mình, một kẻ thông qua khảo cổ để nghiên cứu hình thái xã hội thời xưa, có kẻ lại muốn tìm kiểu kết cấu nguyên nhân hình thành của món đồ cổ lấy ra được, thậm chí còn nghiên cứu giá cả thị trường hiện tại, hai người này rõ ràng có mối liên hệ cùng ngành nhưng khác nhánh.

Cho nên việc giáo sư Mạnh phải giao học phí khi mua cổ vật cũng là chuyện không có gì là kỳ lạ quý hiếm, lão có thể cầm món đồ cổ trong tay để nói ra bối cảnh lịch sử, nhưng cũng chỉ biết vậy mà thôi, khó thể biết được nó là hàng thật hay giả.

Ví dụ như ông chủ cửa hàng, lão thích nhất là những vị khách như giáo sư Mạnh, vì những người này thích món hàng nào là sẽ mua về không nương tay, vì bọn họ vừa có tự tin vừa có tiền.

- Này ông bạn, bộ đồ sứ dùng cơm này giá cả thế nào, sắp đến tết rồi, cũng đừng nên hét giá quá cao...

Giáo sư Mạnh lúc này có tâm tình khá tốt, chỉ cần mình nhìn trúng thì sẽ bỏ tiền ra mua. Lão cũng không giống như người khác, mua vật giả thì kêu trời trách đất, trong mắt lão thì những món hàng giả cũng có giá trị nghiên cứu.

- Điều này... Giá tiền, giáo sư Mạnh, Ngài... Ngài thấy mức giá này thế nào?

Ông chủ cửa hàng nghe được lời của giáo sư Mạnh thì cặp mắt không tự chủ được phải nhìn về phía Trang Duệ, trên mặt có cho ra chút biểu hiện khó khăn, sau đó cắn răng vươn ra ba ngón tay.

- Sao? Ba chục ngàn, Tiểu Trang, cậu thấy sao?

Giáo sư Mạnh nở nụ cười từ chối cho ý kiến, hắn hiểu nghề, hắn có nên mặc cả thay cho vị giáo sư của mình không?

- Ông chủ, đây là thầy của tôi, tôi không phải muốn làm ảnh hưởng quy củ...

Trang Duệ nở nụ cười nhìn ông chủ cửa hàng, lúc này gương mặt của ông chủ nhìn như quả mướp đắng, lão hiểu rõ ý của Trang Duệ.

- Cậu Tiểu Duệ, thứ này do các thương nhân An Huy đặt làm sao? Thế nào mà tôi không biết nhỉ?

Âu Dương Quân ở bên cạnh nghe thấy vậy mà có chút khó hiểu, hắn biết sau khi giải phóng thì Cảnh Đức Trấn chuyên chế đồ sứ cho những cán bộ lão thành, nhưng về sau bị những vị cán bộ lão thành kia chặn lại, bọn họ nói mình không phải là thổ hoàng đế, không cần phải làm như vậy.

Nhưng những bộ đồ sứ kia thật sự có danh tiếng, ngay cả Âu Dương Quân nghe Trang Duệ nói đó la đồ sứ đặc chế từ Cảnh Đức Trấn ở An Huy thì cũng biết vài phần tên tuổi.

- Tứ ca, đó là chuyện của cả trăm năm trước, ngài đã nghe rõ ràng chưa thế?

Trang Duệ bị lời của Âu Dương Quân làm cho dở khóc dở cười, đây thật sự là có điển cố, lúc này đứng trước mặt người trong nghề mà Âu Dương Quân nói như thế thì cũng có chút mất mặt.

Trang Duệ còn ở Trung Hải thì đã hiểu về thương nhân An Huy, những người kia có lực tác động lớn đối với kinh tế trong thời gian hai trăm năm gần đây, có thể so với thương nhân muối ở Lưỡng Hoài, cũng tạo ra nhiều câu chuyện được lưu truyền.

- Món ăn Huy Châu là một trường phái nổi tiếng ở Trung Quốc, đặc điểm lớn nhất của nó chính là mỗi loại thức ăn phải được chế biến và nấu nướng với từng dụng cụ riêng.

- Vì vậy mà món ăn Huy Châu không những có hương vị đặc sắc, đồng thời phương diện sử dụng các dụng cụ nấu nướng cũng đặc biệt chú ý.

- Người Trung Quốc chúng ta có câu muốn có thức ăn ngon phải có dụng cụ bếp tốt, ăn thứ gì phải có dụng cụ chế biến thứ đó, thậm chí là đựng thức ăn bằng thứ gì, bên trên có màu sắc ra sao, men sứ thế nào, hoa văn gì, phong cách nào, những món ăn và các dụng cụ sử dụng để chế biến sẽ liên hệ đến thân phận của con người.

- Từ thời Minh Thanh đến nay thì ở Huy Châu có rất nhiều đại gia đình quan lại dùng tất cả dụng cụ bếp và vật dụng dùng cơm bằng sứ được sản sinh từ Cảnh Đức Trấn, hơn nữa bộ đồ sứ này có phong cách Huy Châu cực đậm.

- Chư vị có thể nghĩ lại thì thấy mọi người khi ăn thức ăn Huy Châu, khi nhấp nháp thức ăn ngon cũng có thể lãnh hội được phong cảnh tự nhiên, phong thổ và sản phẩm đặc sản, thậm chí còn có thể mơ hồ tưởng tượng ra một thời kỳ hoàng kim của Huy Châu...

Sợ Âu Dương Quân ở bên cạnh lại hỏi những câu khó thể trả lời, Trang Duệ phải nói ra vài phần thông tin, chỉ là âm thanh của hắn còn chưa dứt thì trong phòng đã vang lên tiếng vỗ tay của giáo sư Mạnh và ông chủ cửa hàng, thật sự là không kìm lòng được.

Còn Âu Dương Quân và hai cô gái Mạnh Thu Lan căn bản chỉ là nghe một câu chuyện mà thôi, bọn họ cũng không biết những lời của Trang Duệ cũng đủ để ghi vào trong sách giáo khoa gốm sứ của Huy Châu.

- Tiểu Trang, cậu học khảo cổ đúng là chọn đúng ngành, tôi chờ cậu có kết quả xong thì trực tiếp chọn cậu làm phụ tá trợ giảng của tôi, như vậy tôi cũng rút được nhiều thời gian để nghiên cứu vài đề tài...

Giáo sư Mạnh lúc này nhìn về phía Trang Duệ bằng ánh mắt đầy thưởng thức, lão không ngờ bản lĩnh của hắn lại mạnh mẽ như vậy, hơn nữa chỉ cần nhìn một vật phẩm mà nói ra tinh túy của cả một địa phương như Huy Châu. Lão cảm thấy mình thu được một đệ tử khó lường, có lẽ thành tựu sau này của đối phương còn vượt xa cả mình.

- Giáo sư Mạnh, điều này là không thể được, cháu chỉ hiểu biết vài món đồ cổ mà thôi, chú để cháu lên giảng bài sao? Thật sự là không được, đến lúc đó chỉ sợ làm chú mất thể diện...

Trang Duệ vừa nghe thấy giáo sư Mạnh nói như vậy thì nhanh chóng khoát tay từ chối, hắn đăng ký học nghiên cứu sinh khảo cổ, chẳng qua là vì muốn nhờ vào tri thức khảo cổ để hiểu nhiều hơn với bối cảnh và tri thức tương quan về các triều đại, như vậy càng có lợi cho sức phán đoán và tầm hiểu biết của hắn về đồ cổ.

Còn chuyện làm trợ giảng thì sợ rằng sẽ liên quan đến khảo cổ, Trang Duệ không có hứng thú, làm giảng viên mỗi tháng được bao nhiêu tiền? Vào thập niên 90 không phải có lưu truyền một câu thế này sao: "Làm thầy giáo không bằng đi bán trà nước ngoài đường".

Còn đi khảo cổ, tuy có thể trực tiếp nhìn thấy nhiều món cổ vật được móc lên nhưng cuộc sống thường xuyên ở nơi hoang dã, hơn nữa món lấy được cũng không phải là của mình, có thể nhìn nhưng không thể mang về nhà, Trang Duệ thật sự bức bối về điều này.

Giáo sư Mạnh khoát tay áo, rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này, lão nhìn về phía ông chủ cửa hàng rồi nói:

- Ông chủ, chúng ta là bạn bè cũ, tôi đã tìm mua từ cửa hàng của ông không ít vật phẩm, cũng không phải tất cả là hàng thật...

Ông chủ cửa hàng nghe vậy thì nở nụ cười, lão là người làm ăn buôn bán, tất nhiên cũng không xấu hổ vì chút vấn đề như vậy, lão nói:

- Giáo sư Mạnh, ngài cũng là nhà sưu tầm, cũng biết rõ quy của của nghề, thật ra có vài món mà chính tôi cũng không phân biệt được thật giả, nhưng một khi đã mở cửa buôn bán thì tôi nhất định phải kiếm được tiền lãi thật sự...

Đứng trước mặt Trang Duệ thì ông chủ cửa hàng cũng không đám nói loạn, giáo sư Mạnh xem như là một nhà sưu tập, nhưng lời của Trang Duệ vừa rồi lại chứng minh mình là người trong nghề, ông chủ cửa hàng sợ làm xấu thanh danh của mình nên dứt khoát nói lời thật lòng.

Giáo sư Mạnh nghe được lời của ông chủ cửa hàng thì cũng khẽ gật đầu, ông chủ này nói coi như là lời thật lòng, bây giờ mở cửa hàng đồ cổ thì chín phần giả mười phần thật, mà một phần thật đó muốn có được phải xem vào ánh mắt của người mua.

Nhữn người có thực lực chơi đồ cổ thường rất tự tin, bọn họ biết bây giờ trong chợ có mười vật thì hơn chín là giả nhưng bọn họ vẫn tình nguyên tin vào ánh mắt của mình, đi phán đoán thậ giả, mà thật sự là làm không biết mệt. Giáo sư Mạnh là loại người này, con cái từ nước ngoài gửi tiền về cũng đủ cho lão có thể thu vào nhiều món cổ vật.

Có người sẽ đưa ra nghi vấn, đó là giáo sư Mạnh chính là một vị giáo sư thái sơn bắc đầu của giới khảo cổ, thế nào lại không nhận ra vật thật hay giả? Thật ra điều này cũng rất bình thường.

Những người trong nghành khảo cổ cũng không nhất thiết là nhà sưu tầm cổ vật, bọn họ đều có chuyên môn riêng của mình, một kẻ thông qua khảo cổ để nghiên cứu hình thái xã hội thời xưa, có kẻ lại muốn tìm kiểu kết cấu nguyên nhân hình thành của món đồ cổ lấy ra được, thậm chí còn nghiên cứu giá cả thị trường hiện tại, hai người này rõ ràng có mối liên hệ cùng ngành nhưng khác nhánh.

Cho nên việc giáo sư Mạnh phải giao học phí khi mua cổ vật cũng là chuyện không có gì là kỳ lạ quý hiếm, lão có thể cầm món đồ cổ trong tay để nói ra bối cảnh lịch sử, nhưng cũng chỉ biết vậy mà thôi, khó thể biết được nó là hàng thật hay giả.

Ví dụ như ông chủ cửa hàng, lão thích nhất là những vị khách như giáo sư Mạnh, vì những người này thích món hàng nào là sẽ mua về không nương tay, vì bọn họ vừa có tự tin vừa có tiền.

- Này ông bạn, bộ đồ sứ dùng cơm này giá cả thế nào, sắp đến tết rồi, cũng đừng nên hét giá quá cao...

Giáo sư Mạnh lúc này có tâm tình khá tốt, chỉ cần mình nhìn trúng thì sẽ bỏ tiền ra mua. Lão cũng không giống như người khác, mua vật giả thì kêu trời trách đất, trong mắt lão thì những món hàng giả cũng có giá trị nghiên cứu.

- Điều này... Giá tiền, giáo sư Mạnh, Ngài... Ngài thấy mức giá này thế nào?

Ông chủ cửa hàng nghe được lời của giáo sư Mạnh thì cặp mắt không tự chủ được phải nhìn về phía Trang Duệ, trên mặt có cho ra chút biểu hiện khó khăn, sau đó cắn răng vươn ra ba ngón tay.

- Sao? Ba chục ngàn, Tiểu Trang, cậu thấy sao?

Giáo sư Mạnh nở nụ cười từ chối cho ý kiến, hắn hiểu nghề, hắn có nên mặc cả thay cho vị giáo sư của mình không?

- Ông chủ, đây là thầy của tôi, tôi không phải muốn làm ảnh hưởng quy củ...

Trang Duệ nở nụ cười nhìn ông chủ cửa hàng, lúc này gương mặt của ông chủ nhìn như quả mướp đắng, lão hiểu rõ ý của Trang Duệ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)