Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 363

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 363: Một năm vui vẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tôi cũng có thể thu vào những món hàng của anh, giá cả cũng có thể như anh nói, nhưng tôi có một điều kiện, nếu anh đồng ý thì chúng ta xem như giao dịch thành công.

Trang Duệ nói làm cho ông chủ Triệu vừa mừng vừa lo, mừng vì Trang Duệ rõ ràng tiếp nhận cửa hàng của mình, như vậy những chuyện liên quan sẽ được giải quyết. Mà hắn lo vì không hiểu yêu cầu của Trang Duệ là gì, nếu mình không đáp ứng được thì coi như xong.

Ông chủ Triệu hít vào một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình rồi nói:

- Ông chủ Trang, cậu cứ nói...

Trang Duệ cúi đầu sắp xếp ngôn ngữ, một phút sau hắn mới ngẩng đầu lên nói:

- Tôi thu cửa hàng sẽ phân thành hai phần, một phần bán văn phòng tứ bảo, phần còn lại kinh doanh phỉ thúy và ngọc cổ... Còn yêu cầu của tôi, chính là ông chủ Triệu phải là chủ quản cho tôi.

- Tôi sẽ sắp xếp hai người trợ thủ cho anh, một năm sau hai người kia tinh thông văn phòng tứ phẩm, tinh thông nhập hàng, biết giám định đơn giản, nói đơn giản hơn thì anh phải đào tạo cho tôi vài vị chủ quản...

- Tất nhiên tôi sẽ trả lương cho anh, một tháng ba chục ngàn, tuy kémm hơn so với việc kinh doanh, nhưng so với Phan Gia Viên thì mức lương như vậy cũng không quá thấp chứ?

Trang Duệ đưa ra yêu cầu này cũng vì không có biện pháp, vì hắn thật sự không hiểu về dụng cụ văn phòng, nếu như không cho ông chủ Triệu làm chủ quản, vậy thì buôn bán gì nữa?

Còn chuyện phỉ thúy ngọc thạch thì Trang Duệ sẽ lấy ngọc thạch mua được từ Myanmar bán ở nơi đây, còn cổ ngọc thì sẽ xuất ra vài khối để bán.

- Điều này... Ông chủ Trang, tôi cần xem xét lại, bây giờ chưa cho cậu câu trả lời thuyết phục, cậu cho tôi một ngày được không?

Anh Triệu suy xét một lúc, cuối cùng cũng không đồng ý ngay, trực tếp xin thời gian suy ngẫm.

- Được, anh cứ chậm rãi suy xét, tôi cũng không vội, đến lúc đó anh cứ gọi điện thoại cho tôi...

Trang Duệ cũng không gấp, vì hắn thanh toán xong cũng phải giao cho ông chủ Triệu quản lý, hắn cũng không rảnh quan tâm đến những thứ này.

- Này, có chuyện gì xảy ra?

Trang Duệ và Âu Dương Quân đi về tứ hợp viện thì phát hiện người mở cửa không phải là Bành Phi mà là một người lạ, thế là không khỏi lớn tiếng kêu lên:

- Bành Phi, Bành Phi...

Hách Long đã về nhà ăn tết, bên trong chỉ còn lại một mình Bành Phi có nhiệm vụ bảo vệ, lúc này tết nhất đến nơi mà dám cho người lạ đi vào, điều này không khỏi làm cho Trang Duệ có chút bực bội.

- Được rồi, đừng gọi nữa, nhìn tình huống thế này là biết ông nội đến đây...

Âu Dương Quân kéo tay Trang Duệ, từ nhỏ hắn đã ở cùng ông, cũng không xa lạ gì những chuyện thế này. Tuy hắn không nhận ra người đi ra mở cửa, nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất của đối phương thì biết là nhân vien của cục cảnh vệ.

Sau khi nghe Âu Dương Quân nói như vậy thì Trang Duệ mới nghĩ ra, vài ngày trước mẹ có nói ông bà ngoại sẽ sang đây ăn mừng năm mới, hơn nữa Bác Hai và bác Ba cũng về, còn bác Cả thì không có thời gian, càng đến tết càng bận rộn.

Năm nay Triệu Quốc Đống và Trang Mẫn sẽ đến Bắc Kinh, hơn nữa còn có các vị anh chị em họ, lúc này điểm tốt của tứ hợp viện mới phát huy ra toàn diện, vài chục phòng ngủ cũng coi như đủ, vài ngày qua Trang Mẫu đã cho dì Lý đi chỉnh trang các phòng ngủ khác, chỉ chờ người vào ở mà thôi.

Sau khi nghe ông bà ngoại đến thì Trang Duệ rất vui, trong ký ức của hắn thì năm xưa ăn tết chỉ có ba mẹ con nhà mình, tuy cũng thường xuyên được mặc quần áo mới nhưng luôn có cảm giác lạnh lùng, vì thế rất hâm mộ cảm giác ấm cúng nhà người ta.

- Anh Trang, bọn họ sắp xếp cho tôi nghỉ việc.

Bành Phi nghe được tiếng của Trang Duệ thì chạy đến dùng giọng bất đắc dĩ nói, đằng sau còn có một bóng trắng, đó là Bạch Sư nghe được tiếng của Trang Duệ nên chạy đến. Đám cảnh vệ lúc này cũng ùa ra, bọn họ rất cảnh giác với Tiểu Bạch Sư, sợ con chó Mastiff Tây Tạng này sẽ cắn người.

- Hì, lại đi ném tuyết với hai cô gái sao?

Từ khi bắt đầu mùa đông đến nay thì Bạch Sư có vẻ sinh động hơn, lúc này trên người đều là tuyết trắng, chắc là do hai nha đầu kia nghịch ngợm gây ra.

Bạch Sư rùng mình một cái, tuyết bên trên rơi cả xuống. Sau khi chơi đùa với Tiểu Bạch Sư một lúc thì Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi còn đứng đó và nói:

- Nghỉ thì tốt, vậy thì cậu cũng an tâm ăn tết, thế nào, đã đến nhà Trương Thiến chưa?

Trang Duệ vừa nói vừa đưa Âu Dương Quân và Tiểu Bạch Sư vào nhà, đám cảnh vệ biết rõ người nào là người nhà của ông cụ, thế cho nên cũng không cản chân hai người.

- Có đi, đến trưa sẽ sang kia dùng cơm...

Bành Phi nở nụ cười xấu hổ, Trang Duệ nhếch miệng, bây giờ nuôi một cô gái cũng thật sự không đáng tiền, rõ ràng là lên xe rồi mới mua vé bổ sung, sau đó còn phải đến nhà bố mẹ vợ ăn uống, cuối cùng là nói đến chuyện con cái.

- Ngũ Nhi, cậu đi vào gọi chị dâu, chúng ta về nhà...

Âu Dương Quân thấy ông nội ở trong nhà thì cũng không muốn vào, không phải hắn bất hiếu với ông nội, mà từ nhỏ hắn đã có một tật trên người, chính là đứng trước mặt ông nội sẽ thấy toàn thân như kiến bò, rất khó chịu.

- Tứ ca, ông nội giờ đã ăn cơm xong, đi thôi, chúng ta vào nhà ăn làm vài ly, đến tối anh về cho chị dâu lái xe là được...

Âu Dương Cương làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đều là sáu giờ tối ăn cơm, sau đó vận động một lúc, bảy giờ xem thời sự, chín giờ đi ngủ.

Hôm nay nhóm Trang Duệ dạo chơi ở Phan Gia Viên hơi lâu, về đến nhà đã quá bảy giờ, vì vậy mà lúc này Trang Duệ mới dám khẳng định ông cụ không có trong nhà ăn.

Âu Dương Quân nghĩ lại và cũn cảm thấy đúng, vì thế cùng theo Trang Duệ vào trung viện, nhưng vừa bước qua cửa thùy hoa ở trung viện thì đã thấy cô cô đang dìu ông cụ bước đi, thế là gương mặt Âu Dương Quân chợt trở nên khổ sở.

- Chào ông bà ngoại, hai ngài đã đi đứng khỏe thế này rồi thì hoàn toàn có thể tự mình đi lại, cần gì phải để mẹ cháu phải đỡ nữa chứ...

Trang Duệ cũng không sợ hai ông bà ngoại, thế là hắn tiến lên dùng giọng vui đùa nói. hắn và Âu Dương Cương khá hợp, vừa thấy mặt đã cười, mà ông cụ kia cũng thích chọc Tiểu Bạch Sư, tất nhiên hắn cũng đã căn dặn Tiểu Bạch Sư từ trước.

- Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy với ông bà ngoại chứ?

Âu Dương Uyển nâng tay lên đánh cho Trang Duệ một cái, trên mặt lại tràn đầy vui vẻ, đều nói là người già vào đông sẽ rất khổ sở, nhưng lúc này hai cụ lại rất khỏe khoắn, điêu này làm cho đám con cháu thật sự vui sướng.

- Tiểu quỷ này cả ngày không ở nhà, mau đến đây đỡ tôi đi dạo một chút...

Âu Dương Cương đi đứng mà lưng thẳng tắp, những tháng nay lão cũng cảm thấy tinh thần của mình rất tốt, vì vậy mà thời gian hoạt động bên ngoài cũng dài hơi hơn.

- À, thành gia rồi thì biết ý một chút, đừng suốt ngày chạy loạn bên ngoài...

Bà cụ tiếp lời.

- Cậu phải biết đàn ông chí ở bốn phương, mà tiểu tử này cũng không phải ra ngoài làm loạn, như vậy lại phát triển còn tốt hơn một tên khốn khác...

Ông cụ đang mắng cháu ngoại cũng không cho bà cụ xem vào, hơn nữa còn mắng theo cả Âu Dương Quân.

*****

- Ông chủ Trang, gọi tôi là anh Triệu thôi, tôi không thể đảm đương được cách xưng hô của cậu...

Trong điện thoại vang lên âm thanh của Triệu Hàn Hiên, hắn ngừng lại một lúc rồi nói:

- Ông chủ Trang, việc này tôi đã nghĩ kỹ, chỉ cần cậu tiếp nhận Thư Nhã Trai, tôi sẽ đồng ý bỏ ra một năm làm chủ quản giúp cậu...

Triệu Hàn Hiên nói lời này mà có chút khổ sở, hắn là người Bắc Kinh, hơn nữa cũng có phần danh tiếng trong phương diện văn phòng tứ phẩm, cũng không ngờ mình vì bước sai một nhịp mà mất cả cửa hàng, lại phải đi làm thuê cho người ta.

- Tốt, anh Triệu, tôi chờ điện thoại của anh...

Trang Duệ nghe thấy Triệu Hàn Hiên đồng ý thì thật sự vui sướng, nói thật thì hứn cũng không trông mong lợi nhuận đến từ các dụng cụ văn phòng, hắn chỉ mong số châu báu mình lấy từ Myanmar về có chỗ bán ra.

Sau vài ngày nhàn rỗi thì Trang Duệ đã xem xét lại số châu báu lấy từ Myanmar, tổng cộng phân thành nhiều loại, một phần là trang sức ngọc mềm, thường là khá nhỏ, chất ngọc thượng thừa, chạm trổ bóng loáng mềm mại, hơn nữa lại lâu năm, đa số là trước thời Minh.

Những thứ kia hoàn toàn gọ là ngọc cổ, nhưng không phải giá cả bình thường, Trang Duệ đánh giá sơ lược, những vật trang trí ngọc như vậy cũng phải đưa đến một lượng tiền năm chục triệu, đây chính là lý do vì sao hắn không muốn đưa ra những sản phẩm tinh chất nữa.

Những món còn lại đều là bảo vật, có hồng ngọc của Myanmar, còn có Lục Tùng Thạch, Mã Não Như Ý... Đều có thể phân loại vào trong phương diện đồ cổ.

Nhưng có một hạt trân châu đen đường kính chục centimet là báu vật vô giá, Trang Duệ không biết vì sao trân châu đen chỉ sinh trưởng ở đảo Polynesia lại có ở Myanmar, nhưng giá cả của nó lại là cực cao.

Thứ này Trang Duệ sẽ không bán, với làn da trắng nõn của Tần Huyên Băng mà đeo thứ này lên, đặc biệt chế tác thành chuỗi hạt trân châu, như vậy sẽ càng thêm xinh đẹp động lòng người, thế là hắn quyết định tặng nó cho Tần Huyên Băng trong ngày đính hôn.

- Này, ông chủ Trang, ngài có còn nghe máy không?

Trang Duệ nghĩ đến vài vấn đề mà có hơi thất thần, đúng lúc này trong điện thoại vang lên âm thanh của Triệu Hàn Hiên.

- À, có, có...

Trang Duệ vội vàng lên tiếng.

- Ông chủ Trang, tôi có thể đồng ý điều kiện của anh, nhưng tôi hy vọng có thể hoàn thành thủ tục trước ngày mười lăm tháng giêng, Cậu... Cậu cũng biết đó là tiền cứu mạng tôi...

Triệu Hàn Hiên bây giờ cũng không có tâm tư gì, chỉ là muốn thanh toán nhanh chóng, sau đó thành thật làm công cho Trang Duệ một năm. Đừng nói đến vấn đề gì khác, tiền lương ba chục ngàn cũng không thấp, như vậy sau một năm thì mình còn có thể nghĩ biện pháp tiếp tục phát triển kinh doanh dụng cụ văn phòng.

- Ha ha, ông chủ Triệu, trước tiên anh cứ mở cửa buôn bán, đến trước ngày mùng ba tôi sẽ qua, đến lúc đó có vài chuyện cụ thể cần trưng cầu ý kiến của anh...

Trang Duệ cười cười, lúc này trong lòng hắn có vài điều cần suy tính, nhưng hắn chỉ suy nghĩ trong đầu, còn phải cẩn thận xem xét lại, đợi đến tết mình sẽ đến nói với Triệu Hàn Hiên.

Sau khi quay về tứ hợp viện thì trong nhà đang bận rộn cho năm mới, nhóm Âu Dương Quân vào phòng đánh bài, con nít chơi đùa trong sân, cũng may là sân rộng, tha hồ mà đùa nghịch.

Âu Dương Uyển và dì Trương dì Lý còn có vài chị vợ của Trang Duệ đi vào nhà bếp bận rộn, nào là làm bánh mật, thịt viên, làm cá, rửa rau... Những đầu bếp của ông cụ bị Âu Dương Uyển đuổi ra, vì năm mới mình tự làm sẽ có hương vị hơn.

Đám trẻ nhỏ thi thoảng chạy vào bếp nhón chút thức ăn rồi chạy ra, sau lưng truyền đến tiếng cười mắng của đám người lớn. Nhóm chị dâu của Trang Duệ như Tưởng Dĩnh đều sống từ những năm tháng bần hàn, tuy những năm qua ở nhà đều có người giúp việc nhưng bây giờ vẫn rất giỏi nấu nướng.

Khi màn đêm buông xuống thì bên ngoài dần vang lên tiếng pháo, tứ hợp viện của Trang Duệ bật sáng đèn, ngay cả ngọn giả sơn cũng có đèn nhấp nháy, cả khu nhà sáng trưng như ban ngày.

- Ăn cơm tất nhiên thôi...

Đám trẻ trong sân hôn lên, được Âu Dương Uyển đưa vào trong, chúng chạy vào nhà ăn như ong vỡ tổ, những âm thanh líu lo vang lên không ngừng.

Cơm tất niên có năm bàn, nhân viên và nhóm dì Trương dì Lý có hai bàn ở tiền viện, ở nhà ăn trung viện có hai bàn.

Vì người nhiều nên phụ nữ và trẻ nhỏ ngồi một bàn lớn, nhóm Trang Duệ, Âu Dương Quân, Triệu Quốc Đống ngồi một bàn, Âu Dương Cương à anh em Âu Dương Chấn Vũ ngồi cùng một bàn, trong thế hệ của Trang Duệ chỉ có Âu Dương Lỗi là được phép ngồi cùng bàn với Âu Dương Cương mà thôi.

- Trang Duệ, sang bên này ngồi...

Âu Dương Cương lên tiếng, âm thanh vang dội, trong phòng yên tĩnh lại, ai cũng nhìn Trang Duệ, trong mắt anh em Âu Dương Lỗi càng lóe lên cái nhìn hâm mộ.

Phải biết rằng lên ngồi bàn kia sẽ là hạch tâm của gia tộc, dù Âu Dương Long và Âu Dương Lộ bây giờ đã là cán bộ cấp sở nhưng còn chưa đủ tư cách để có một ghế.

- Đến đây ngồi đi, Tiểu Duệ, ông cụ muốn thử cậu, để xem cậu thu thập thế nào, hiểu bao nhiêu về tâp tục đón năm mới.

Âu Dương Chấn Vũ cười khoát tay áo với Trang Duệ, bỏ đi sự nghi kỵ của những vị huynh đệ đồng lứa với Trang Duệ, nhưng đây rõ ràng là Trang Duệ được ông cụ ưu ái, cũng làm mọi người hâm mộ.

- Đốt pháo, ăn cơm.

Ông cụ vung tay lên, Âu Dương Lỗi cầm theo một cây hương đốt cây pháo đặt trước cửa nhà ăn, những âm thanh đùng đoàng vang lên.

- Mừng năm mới, pháo rộn ràng...

Trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, vẻ mặt người nào cũng rất vui sướng, có đứa bé con nhà ai lớn gan chạy ra lụm pháo lép mang vào trong nhà ăn chơi đùa.

- Bố, mẹ, chúc hai ngày phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn...

Ông cụ phất tay và mọi người bắt đầu dùng cơm, anh em Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Uyển đều đứng lên chúc mừng ông cụ và kính một ly rượu.

- Ông, bà, ông ngoại bà ngoại, chúc hai ngày bách niên giai lão...

Sau đó đến lượt thế hệ thứ ba là anh em Âu Dương Lỗi đứng lên chúc tết hai cụ.

Cuối cùng đến lượt đám chắt, đám nhóc đứng thành hàng rồi quỳ dập đầu với ông cụ, sau đó nhào lên như ong vỡ tổ, líu ríu đòi tiền mừng tuổi từ ông bà cố.

- Tốt, tốt, đều có, đều có...

Ông bà cụ cười đến mức không thể ngậm miệng, bọn họ cần tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn để phát cho từng đứa cháu.

- Một năm vui vẻ...

Trang Duệ nhìn tứ đại đồng đường trong nhà mà không khỏi cảm thấy hạnh phúc ấm áp.

Sau khi dập đầu cho ông cụ thì đám chắt dựa theo trình tự mà bắt đầu từ bác Hai của Trang Duệ để bái lạy, sau khi dập đầu xong sẽ tiếp tục lấy tiền lì xì. Đám trẻ mùa đông mặc nhiều lớp quần áo, bộ dạng vụng về lóng ngóng, làm cho người lớn nhìn mà cười rộn rã.

- Cậu, cho tiền lì xì.

Trong đám người thì Trang Duệ là nhỏ tuổi nhất, vì vậy hắn là người được bọn trẻ dập đầu xin tiền cuối cùng. Lúc này nhìn cánh tay tròn lẵng của cháu gái, hắn dở khóc dở cười lấy phần tiền mừng chuẩn bị sẵn để phát cho từng đứa cháu.

Cuối cùng Trang Duệ ôm Niếp Niếp vào lòng nói:

- Niếp Niếp, cháu đưa tiền lì xì cho cậu bảo quản hộ nhé?

- Không được à nha, mẹ nói đây là tiền đồ cưới của Niếp Niếp sau này...

Tiểu nha đầu Niếp Niếp liên tục lắc đầu, trong miệng nói làm cho cả phòng cười vang, nàng cũng không biết cái gì gọi là đồ cưới, chỉ là lặp lại lời của Trang Mẫn mà thôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)