Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 366

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 366: Cầu chữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Không, Phan Gia Viên cũng có bảo vệ và cảnh sát tuần tra, chuyện như vậy chưa từng nghe nói qua...

Triệu Hàn Hiên lắc đầu nói.

- Thế này đi, anh nên mua tủ sắt đặt ở lầu hai, tôi sắp xếp thời gian cho người mỗi ngày đến một lần, số tiền buôn bán được sẽ bỏ trong tủ, nếu như cần thì anh chỉ điện thoại cho nhân viên tài vụ đến mở ra lấy tiền là được...

Trang Duệ cũng không có ý định mời nhân viên tài vụ, hắn chuẩn bị để cho nhân viên xuất nạp và tài vụ bên phía Tần Thụy Lân kiêm nhiệm cả công tác của bên này. Dù sao thì hai cửa hàng cũng không quá bề bộn, chỉ cần chạy qua lại giữa hai bên để lo công tác xuất nạp là được, nếu có giao dịch lớn thì sẽ cho người đến ngân hàng rút tiền.

Tất nhiên người làm hai phần công việc thì tiền lương và đãi ngộ cũng sẽ phải cao hơn.

- Được, như vậy là tốt, có đôi khi số tiền nhỏ cũng không cần phiền toái chạy đến ngân hàng.

Triệu Hàn Hiên gật dầu tán thành ý kiến của Trang Duệ, khi hắn đề xuất vấn đề mà cảm thấy có chút lo lắng vì bất tiện, nhưng nếu đặt két sắt trong cửa hàng, khi có chuyện xảy ra cũng có thể giải quyết ngay.

Đáng lý trong cửa hàng cũng có két sắt, bên trong chứa vài cái nghiên mực cổ, nhưng sau khi gặp chuyện không may thì Triệu Hàn Hiên kéo két sắt về nhà, hắn sợ để bên ngoài và chủ nợ đến cướp đi, vì vậy không muốn đưa trở lại.

- Tứ ca, anh đưa mọi người về nhà, em còn có chút việc phải làm...

Sau khi cùng Triệu Hàn Hiên đi ra khỏi phòng thì Trang Duệ kéo tay Âu Dương Quân nói, vừa rồi Triệu Hàn Hiên nói về chuyện tên cửa hàng, Trang Duệ đột nhiên nhớ đến một vấn đề, đó là mình cần phải tìm người làm bảng hiệu.

Trang Duệ đi ra khỏi Thư Nhã Trai, hắn chen trong đám người đi ra ngoài đường. Lúc này khung cảnh khá náo nhiệt, tết đến khu chợ Phan Gia Viên là nơi tập trung của các cửa hàng tạp kỹ trăm năm, bọn họ bày bán và biểu diễn khá nhiều, khách đến rất đông.

Năm nay Đạo Hương Thôn cũng thiết lập cửa hàng ở lễ hội tết nguyên đán trong Phan Gia Viên.

Đạo Hương Thôn với cái tên đầu tiên là Liên Gia Phô, là cửa hàng tự chế các món thức ăn điểm tâm khẩu vị miền nam, vừa đặp mắt lại ngon, không những đa dạng và liên tục đổi mới, hơn nữa còn bỏ nhiều dầu và khá ngọt, thế là được nhân dân Bắc Kinh hoan nghênh.

Năm xưa Đạo Hương Thôn sản xuất bánh bí đao, bánh muối tiêu Cô Tô, bánh trứng thịt heo... Những món này làm cho người phương bắc được trải nghiệm các món ngon cửa phương nam.

Vì thế mà những cửa hàng của Đạo Hương Thôn càng ngày càng phát triển, một đồn mười mười đồn trăm, thực khách liên miên không ngớt, từ quan lớn cho đến dân chúng bình thường.

Mà ngày hôm nay Đạo Hương Thôn đã là một công ty sản xuất thực phẩm lớn, doanh số mỗi năm cả chục tỷ. Trang Duệ đi đến trước cửa hàng, hắn mua bánh hạnh nhân, bánh nam chân, tổng cộng là bốn hộp, mà những hộp bánh này cũng không rẻ, vài trăm đồng một hộp.

Trang Duệ mang bánh lên xe, hắn phóng đến nhà Kim Mập, không cần gọi điện thoại thì hắn cũng biết hôm nay đối phương sẽ ở nhà, vì hôm nay là ngày mùng ba tết.

Dựa theo truyền thống của người Trung Quốc thì sáng mùng ba là điềm xấu, có hung sát, vì vậy mà truyền thống là ngày này không bước chân ra khỏi nhà để tránh gặp hung sát.

Ngày hôm nay vốn cũng không phải thời cơ đến thăm hỏi, chỉ là ngày mốt Trang Duệ phải rời khỏi Bắc Kinh, hắn cũng không quan tâm nhiều thứ, trực tiếp lái xe đến khu dân cư của tên mập, sau đó lấy điện thoại ra gọi tới.

Kim Mập là một người cực kỳ có truyền thống thế nhưng nơi ở chẳng có gì liên quan đến truyền thống, là một khu dân cư rất có cấp bậc ở Bắc Kinh, hơn nữa vị trí lại khá tốt, dù bây giờ là năm 2005 nhưng nếu không bỏ ra ba năm triệu cũng khó mua được.

Quả nhiên Kim Mập có ở nhà, Trang Duệ mang quà đi vào thang máy.

- Thầy Kim, tôi đến chút tết ngài...

Trang Duệ vừa vào nhà đặt quà xuống và chắp tay với Kim Mập.

Kim Mập cười tươi như hoa nói:

- Hay quá, cậu Trang, trong nhà còn khách khí như vậy làm gì, cứ gọi Kim Mập cũng được rồi, hay gọi anh cũng hay, đừng nói cái gì mà thầy này thầy nọ...

Truyền thống không ra khỏi nhà là phải xem xét, nhưng người khác đến thăm nom sẽ không có gì đáng ngại, Kim Mập cũng là người hiểu biết, mà hắn cũng biết không ít về bối cảnh của Trang Duệ, đối phương tự mình đến chúc tết căn bản không phải nể mặt mình, chỉ sợ còn có chuyện khác.

- Yến Tử, bưng bộ trà cụ kia ra đây, có khách quý đến...

Khi Kim Mập lên tiếng thì phòng trong được mở ra.

Một cô gái trẻ tóc đuôi ngựa mặc quần áo bó sát người từ trong phòng đi ra, cô gái có gương mặt trẻ măng, lại tròn tròn như Kim Mập, nhìn qua mới chỉ hai mươi, Trang Duệ còn tưởng rằng đó là con của đối phương.

- Khá tốt, hôm nay mình có mang theo sợi dây trân châu, nếu không mình và Kim Mập có kết giao ngang hàng, thấy vãn bối mà không có lễ vật cũng mất mặt...

Trang Duệ hôm nay vừa ra khỏi cửa đã nhớ đến chuyện trước đó phát sinh với Mạnh Thu Lan, thế là cầm theo vài chuỗi trân châu bỏ vào túi áo.

Chuỗi trân châu kia dùng bạc để khảm nạm, rất sáng bóng, chế tác rất đẹp, dù không đáng giá như trân châu đen nhưng cũng có niên đại, cũng coi là đồ cổ, cũng có giá một hai chục ngàn. Trang Duệ nghĩ vậy thì muốn lấy ra đưa ho cô gái tên Yến Tử.

- Yến Tử, giới thiệu với em, đây là Trang Duệ, chúng tôi kết giao ngang hàng, em chỉ cần gọi một tiếng anh Trang là được. Cậu Trang, nếu vào thời cổ thì cậu phải gọi là chị dâu...

- Chào anh Trang, hoan nghênh đến nhà làm khách...

Cô gái ngoan ngoãn chào hỏi Trang Duệ.

Lời nói của Trang Duệ và Yến Tử thiếu chút nữa làm cho Trang Duệ đang ngồi trên ghế sa lông ngã xuống đất, điều này... May mà Kim Mập nói ra trước, nếu không đợi mình lấy quà ra tặng thì rất xấu hổ.

Cô gái kia có cặp mắt đẹp, vóc người khá tốt, gương mặt tròn rất đáng yêu, chỉ là Trang Duệ nhìn thế nào cũng thấy Kim Mập và Yến Tử giống cha con hơn là tình nhân.

- À, Yến Tử, hôm nay anh Trang có mang theo món này...

Trang Duệ lấy từ trong túi ra một chuỗi trân châu.

- À, cậu Trang, xem ra vung tay khá mạnh, đầu năm cũng ra tay không kém. Yến Tử, mau cám ơn anh Trang, lễ vật này cũng không nhẹ đâu...

Chuỗi trân châu kia nhìn qua là thấy màu sắc tốt, chất bạc cũng không giống hiện tại, Kim Mập chỉ cần liếc mắt và cầm vào trong tay đãc phát hiện ra thứ tốt, hắn giao nó cho Yến Tử.

- Cám ơn anh Trang...

Yến Tử tuy không hiểu thứ kia có giá bao nhiêu nhưng lại hiểu nghề của Kim Mập, vì thế mà nàng nở nụ cười ngọt ngào với Trang Duệ. Lúc này Trang Duệ thấy vậy cũng thật sự sinh ra cảm giác khác thường, Kim Mập kia rõ ràng là dê già gặm cỏ non.

- Cậu Trang, hôm nay đến thăm nhất định là có việc gì phải không? Có gì thì cứ nói, có thể làm được thì anh đây sẽ hết mình giúp đỡ...

Sau khi nói vài câu với Trang Duệ thì Kim Mập đi thẳng vào vấn đề, hắn biết rõ bản thân mình chưa đủ độ để Trang Duệ đến chúc tết như thế này.

Trang Duệ cười cười nói:

- Anh Kim, thật sự có chuyện, lần trước chúng ta nói đến cửa hàng ở Phan Gia Viên, tôi đã thu vào trong tay, bây giờ muốn đổi lại tên...

- Ha ha, tôi biết rồi, cậu muốn xin chữ phải không?

Kim Mập nghe vậy thì nở nụ cười.

*****

- Hì, anh Kim, thật sự giống như những gì anh nói, lần này tôi đến thật sự là muốn cầu đại sư viết vài chữ cho biển hiệu...

Nói chuyện với những người thấu hiểu chuyện đời như Kim Mập là rất thoải mái, Trang Duệ nói còn chưa dứt lời thì đối phương đã hiểu ý rồi.

Trang Duệ sở dĩ chạy đến cầu Kim Mập, nguyên nhân cũng là vì đối phương chính là đại sư trong phương diện thi họa, mà thầy của đối phương lại chính là một trong những người nổi tiếng trong giới thư pháp mà chính Trang Duệ cũng ngưỡng mộ.

Ông cụ kia thật sự còn lớn tuổi hơn cả ông ngoại Trang Duệ, xuất thân cao quý nhưng cuộc đời lại sóng gió. Trên đầu ông cụ kia có rất nhiều vầng hào quang, ví dụ như chuyên gia giáo dục nổi tiếng, chuyên gia thi họa, chuyên gia thư pháp, chuyên gia giám định, thi nhân, đại sư... Danh hiệu hầu như nhiều không kể xiết.

Thuở nhỏ gia cảnh của ông cụ khá sa sút, sau khi học xong cấp ba thì đi theo các vị danh sư cổ điển, thậm chí là danh họa nổi tiếng thời cận đại là Tề Bành Thạch cũng là thầy của ông cụ. :

Mà gia thế của đại sư cũng cực kỳ hiển hách, là con đích tôn dòng chính của hòa thân vương Hoằng Trú con thứ năm của hoàng đế Ung Chính, tổ tiên của ông cụ là vương gia Hoằng Trú, là một vị vưng gia nổi danh hoang đường trong lịch sử, thích chuyện tang ma, ăn vật thờ cúng, nhưng lịch sử cũng nói rõ nguyên nhân là hắn không muốn cuốn vào cuộc tranh giành ngôi vua giữa Càn Lòng và Hoằng Thì, chẳng qua chỉ muốn giấu tài mà thôi.

Ông cụ rất ít khi đề cập đến gia thế nhà mình, cũng không bao giờ thích người ta gọi mình là họ Ái Tân Giác La, trong chứng minh và hộ khẩu là một cái tên thông thường, không phải là Ái Tân Giác La.

Từng có một câu chuyện thú vị xảy ra, có rất nhiều người viết thư cho ông cụ, trên phong thư cũng có thêm cái họ Ái Tân Giác La, thế là ông cụ dứt khoát viết lên phong thư dòng chữ: "Không có người này, mời trả về". Những phong thư kia được trả về cho chủ và được bảo tồn cẩn thận, xem như là một đoạn giai thoại ít người được biết.

Trước đó không lâu Trang Duệ đã từng xem qua một quyển sách tiểu sử của ông cụ, hơn nữa khi chú Đức giám định thi họa thì cũng nhiều lần đề cập về nhân phẩm của ông cụ, vì vậy lúc này mới muốn chạy đến xin chữ cho bảng hiệu cửa hàng nhà mình.

Trang Duệ được được một thông tin trong tự truyện của ông cụ, đó là sau khi thành danh thì những kẻ mộ chữ đi đến đều không luận tôn ti trật tự, hễ ai cầu chữ đều cho, không phật ý ai.

Đại sư từng công tác ở địa phương, từ một ông hiệu trưởng cho đến người công nhân, ai cũng có một tác phẩm của ông, có đôi khi ông tự giễu chính mình: "Tôi chỉ còn kém vào nhà vệ sinh cũng viết chữ nữa mà thôi!"

Đù đại sư rất ít khi từ chối cho chữ nhưng việc này Trang Duệ cũng khó thể tự mình đến tận cửa, thế cho nên chỉ có thể đến tìm Kim Mập, nhờ đối phương xin chữ dùm mình.

- Cậu, không phải tôi không nể mặt, nhưng việc này...

Kim Mập nói với gương mặt khó xử làm cho Trang Duệ cảm thấy kỳ quái, đại sư là người có cầu sẽ ứng, vì vậy bây giờ trên thị trường có rất nhiều tác phẩm của ông, giá cả cũng không cao, người thường cũng có thể có được. Chẳng lẽ Kim Mập là đệ tử của ông cụ mà không xin được vài chữ sao?

- Anh Kim, chẳng lẽ là cần nhuận bút? Điều này cũng không là vấn đề, cần bao nhiêu anh cứ nói thẳng...

Trang Duệ nói đến nhuận bút chính là bút phí, viết chữ cho người ta và nhận bút phí được lưu truyền từ thời Tống đến bây giờ, hiện tại ngày càng phổ biến hơn.

Nhưng đó không gọi là tiền nhuận bút mà xưng là "nhuận bút phí", dù bỏ ra tiền phí mà có chữ cho cửa hàng của mình thì Trang Duệ hoàn toàn có thể vung tay.

Nhưng vào xã hội hiện tại thì quan viên viết thư pháp không tốt, lại thu tiền nhuận bút, thật ra chỉ là một hiện tượng hối lộ trá hình.

- Không, không phải, cậu đừng làm hại tôi, thầy tôi viết chữ chưa từng lấy tiền, tôi không phải có ý kia...

Kim Mập bị lời nói của Trang Duệ làm cho hoảng sợ, hắn liên tục khoát tay nói:

- Chủ yếu là thầy bây giờ tuổi cao, đã hơn chín mươi, tuy tinh thần còn tốt nhưng không thể đi lại, mắt cũng không còn linh mẫn...

- Người cầu chữ của cụ là quá nhiều, mà hiện tại cụ cũng thiếu nợ chữ của trên trăm người rồi, đám đệ tử chúng tôi không muốn cụ mệt nhọc, nên bây giờ không cho phép cụ viết chữ. Cậu Trang, cậu có thể hiểu chứ?

Khi thấy Trang Duệ đến nhờ mình, lại đưa lễ vật khá nặng, từ chối cũng xấu hổ, thế nên Kim Mập suy tính một lúc và nói:

- Hay là thế này đi, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến gặp thầy, để xem tâm tình của thầy là thế nào, biết đâu sẽ viết cho cậu vài chữ...

- Được rồi, anh Kim, tôi cũng muốn đến thăm hỏi ông cụ, được ai nghe mắt thấy ông cụ cũng là quá tốt, chuyện viết chữ không cần nhắc lại...

Trang Duệ nghe được lời của Kim Mập thì rất vui sướng, phải biết rằng với tuổi tác của ông cụ thì phải đến lúc đếm ngược rồi mới đúng, biết đâu ngày nào đó sẽ buông tay nhân gian. Bây giờ có thể đến gặp mặt đại sư, thật ra diều này còn quý hơn cầu được chữ.

...

Sau khi hẹn Kim Mập sáng mai đến thăm hỏi đại sư, Trang Duệ rời khỏi nhà Kim Mập quay về tứ hợp viện, hắn phát hiện ông bà ngoại đã về Ngọc Tuyền Sơn, vì tứ hợp viện có chút ầm ĩ, không hợp cho hai ông bà tu dưỡng.

- Anh Hách, chúc mừng năm mới, các cụ và các em ở nhà vẫn khỏe chứ?

Trang Duệ đưa Bạch Sư đi dạo một vòng quanh sân, đi đến tiền viện thì đúng lúc hấy Hách Long từ trong phòng đi ra.

- Ông chủ, đều rất tốt, hì hì...

Hách Long thấy Trang Duệ thì vội vàng chạy đến, gương mặt đầy vui mừng.

- Sao vậy? Anh Hách, gì mà vui sướng thế kia? Có đối tượng rồi sao?

Trang Duệ nói đùa một câu.

Hách Long nghe vậy thì có chút nhăn nhó, hắn lắp bắp một lúc rồi nói:

- Cũng không biết người ta có để ý đến tôi không?

Thì ra lần này Hách Long về nhà thật sự được gia đình sắp xếp, bà mối của Hách Long là một thân thích phương xa, sau khi nghe nói Hách Long có tương lai thì nhanh chóng giới thiệu, đối phương là một cô gái đang học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, cùng tuổi với Hách Long.

Con gái bây giờ học càng cao càng khó lấy chồng, dựa theo lời Hách Long thì cô gái kia cũng có nhà ở nông thôn, là người dịu dàng, không ghét bỏ Hách Long là học sinh cấp ba, vì vậy có thể nói là hai người có thể kết giao.

Trang Duệ nghe vậy thì cười phá lên ha hả trêu chọc:

- Anh Hách, anh thật lợi hại, mới đó mà tìm được một cô nghiên cứu sinh, chỉ cần anh có thể nẫng được cô ấy, tôi sẽ chuẩn bị một tân phòng ở tiền viện cho anh, nếu không thích thì tôi sẽ mua cho anh một căn nhà ở bên ngoài...

- Ông chủ, anh biết đấy, cô gái kia là nghiên cứu sinh, tôi chỉ tốt nghiệp phổ thông, cũng không biết phải làm sao, hay anh dạy tôi một khóa nói chuyện với các cô gái nhé?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Hách Long thật sự có chút phát sầu, rõ ràng đối phương làm cho hắn sinh ra mặc cảm, cảm thấy hai bên không xứng.

*****

- Tôi sao có thể dạy cho anh được? Tôi không phải là Tây Môn Khánh, không chuyên về phương diện này...

Trang Duệ liếc mắt nhìn, mình cũng chỉ vừa vĩnh biệt kiếp sống xử nam chưa bao lâu, nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Học cao cũng không là vấn đề, hai người đều có xuất thân nông thôn, đều có cùng tập quán sinh hoạt, nhưng về phương diện hứng thú và yêu thích thì có hơi phiền...

- Đúng vậy, khi tôi và cô ấy ngồi bên cạnh nhau, cô ấy nói những thứ tôi chưa từng nghe qua...

Hách Long cũng rất sầu lo, hắn là một chàng trai nông thôn, lại ở trong quân ngũ nhiều năm, bây giờ căn bản không hiểu nhiều, tán gái cũng không biết nên làm sao cho tốt.

- Thế này đi, anh Hách, bây giờ có bằng cấp ba cũng có thể ghi danh học tập, anh ở đây cũng không có việc gì, không bằng tham gia học tập, có thể thi tại chức, nếu đâu thì đi học cho có thêm kiến thức, như vậy hai bên sẽ có nhiều tiếng nói chung, thế nào?

Trang Duệ hiểu rõ Hách Long trước lúc tham gia quân ngũ có thành tích học tạp rất tốt, cũng vì gia cảnh khốn khó nên mới đi lính, bây giờ nếu học tập trở lại thì có thể thi đậu đại học.

- Ôi, này anh Hách, vì hạnh phúc của mình mà cố gắng một chút cũng không là gì cả, anh bây giờ đi học cũng không có gì là xấu...

Thấy Hách Long nhăn nhó thì Trang Duệ lại cho thêm mồi lửa.

- Được, ông chủ, cứ xử lý theo những gì anh nói...

Hách Long giãn hàng chân mày ra, hắn xiết chặt nắm đấm, giống như sắp đi đánh nhau với ai đó vậy.

Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Được rồi, vài ngày nữa tôi bận việc, anh cứ đi tìm tài liệu của một trường nào đó mà học tập...

...

Trang Duệ và Bạch Sư chơi đùa trong sân một lúc, nhóm Âu Dương Quân lúc này mới quay lại. Lúc này chưa hết tết, đến tối tất nhiên là phải uống rượu, đám trẻ thì đốt pháo trong sân, tuy Âu Dương Cương đã về Ngọc Tuyền Sơn nhưng trong tứ hợp viện vẫn rất vui vẻ náo nhiệt.

Sau khi cơm nước no nê và tiễn chân Âu Dương Quân, Trang Duệ đi ra hậu viện, hắn đi xuống tầng hầm, muốn tìm một tác phẩm thi họa để ngày mai đưa cho ông cụ giám định thưởng thức.

Bản thân Trang Duệ là một nhà sưu tầm cổ vật, hơn nữa hắn cũng biết đại sư kia không thích quảng cáo rùm beng mình là nhà thư pháp, hơn nữa từng nói mình là giáo sư dạy học, sau đó mới là người giám định đồ cổ, thi họa chỉ là nghiệp dư mà thôi.

Người thích sưu tầm thì sẽ thích với bút tích thực của cổ nhân, Trang Duệ thấy như vậy cũng là hợp lý.

Sáng sớm hôm sau Trang Duệ mang theo bức tranh "Càn Long và phi tử đi dạo công viên" của Lang Thế Ninh và nhiều món hoa quả hiếm có vào mùa đông rời khỏi tứ hợp viện, những món hoa quả kia là người ta hiếu kính cho ông ngoại hắn, bây giờ xem như là mượn hoa hiến phật.

Địa điểm hẹn Kim Mập chính là đại học Bắc Kinh, đại sư đã ở trong này từ thế kỷ trước, mãi đến bây giờ cũng chưa từng dời nhà, vì không thể trực tiếp chạy vào nên chi có thể gửi xe ngoài cổng và đứng chờ Kim Mập.

Kim Mập hạ cửa kính xuống, hắn thấy những thứ Trang Duệ cầm trên tay mà không khỏi nhíu mày. Hắn thấy Trang Duệ hình như có cầm theo một bức tranh, ông cụ tuy thu lễ vật nhưng phần lớn là những món cực rẻ, trước nay không thu đồ cổ.

Trang Duệ cười cười nói:

- Anh Kim, đây là bức tranh tôi mang về từ Hongkong, có liên quan đến tổ tiên của ông cụ, muốn cho ông cụ xem, để xem có thể nhận ra ai vẽ hay không...

- Cậu đừng nói cái gì về gia thế của ông cụ, ông ấy không thích nghe đâu, đi vào tôi sẽ tìm cơ hội cho cậu lấy bức tranh ra, nhưng cặp mắt của ông, ôi, đi thôi...

Kim Mập dừng xe lại, sau đó lấy ra một món đồ chơi là con gấu trúc khá mượt mà, Trang Duệ nhìn mà trợn mắt há mồm, không phải ông cụ không có con gái sao? Kim Mập mang theo thứ này làm gì?

- Ha ha, ông cụ lớn tuổi, hơn nữa lại có tính trẻ con, chúng ta nếu tặng cho ông cụ đồ chơi, lại tặng gấu trúc có nghĩa là quốc bảo, thật sự có câu chuyện liên quan...

Sau khi nghe Kim Mập nói xong thì Trang Duệ cũng phải nở nụ cười, trước kia hắn từng nghe nói về câu chuyện này, nhưng bây giờ mới được nghe nguyên bản từ trong miệng Kim Mập.

Đó là ông cụ bị người ta đến thăm và làm phiền, người đến quá nhiều, vì thế mà viết lên cửa dòng chữ: "gấu trúc đang bệnh, xin miễn đến thăm", người đến nhìn và hiểu ý, xoay người bỏ đi, không làm phiền ông cụ.

Câu chuyện này được lưu truyền rất rộng, rất nhiều người cho là thật, thậm chí còn có một vài người viết vào sách, sau này ông cụ mới nói: "Đây là ghi nhầm, tôi còn biết rõ về mình, nào dám tự xưng là quốc bảo?"

Thật ra khi đó người đến xin chữ quá nhiều, ở nhà cũng không có thời gian làm gì, không làm được chuyện chính sự, thế cho nên ông cụ mới trốn đến đài câu cá ở khách sạn Kinh Tây, vì nơi đó có cảnh sát quân sự bảo vệ, người thường không vào được.

Nhưng trốn quá lâu cũng không được, thế là ông cụ về nhà và viết lên cửa dòng chữ: "Bản thân ngủ đông, xin miễn đến thăm, nếu đẩy cửa phạt một đồng tiền!", ông đán lên trên cửa, nhưng mới dán được một ngày đã có người lấy mất.

Ngày hôm sau ông cụ bất đắc dĩ phải dùng bút bi viết: Bản thân có bệnh, không thể xã giao, néu có việc thì nhắn lại, quân tử tự trọng! Sau đó ông cụ dùng hồ dán lên cửa, nhưng sau này người đến tìm vẫn nườm nượp.

Sau này một vị chuyên vẽ tranh châm biếm là Đinh Thông biết được mới vẽ một bức tranh đặt lên là "gấu trúc bị bệnh" tặng cho ông cụ, thế là có chuyện để cho người đời thêm thắt.

Sau khi đi vào khu nhà, Kim Mập nhìn một ông lão hơn sáu mươi rồi bắt chuyện:

- Chúc mừng năm mới, xin hỏi ngài hôm nay có nhiều người đến tìm thầy không?

- Khá tốt, hôm nay người đến không nhiều, nếu không ông cụ cũng hao tổn tinh thần...

Kim Mập nghe vậy thì nói một tiếng với Trang Duệ, hai người đi lên lầu hai. Những khu nhà kiểu cũ như thế này thường chỉ có hai tầng, tầng dưới là cháu trai của đại sư, bản thân ông cụ ở lầu hai, bên trên có hai gian phòng, một là phòng ngủ và một là phòng làm việc của ông.

Kim Mập dùng sức gõ cửa, đại sư cũng còn không quá thính tai nhưng bên trong cũng nhanh chóng truyền ra âm thanh ho khan, sau đó có người lên tiếng:

- Ai vậy?

- Thầy, là con, con đến chúc tết thầy, ngài nhận ra giọng nói của con chứ?

- Đứa bé này, vào đi, đóng cửa lại cho kỹ...

Trong phòng truyền ra tiếng cười, tuy âm thanh không lớn nhưng lại rất rõ ràng.

- Thầy, con dập đầu chúc tết ngài...

Thi họa đồ cổ có truyền thừ từ xa xưa, trên cơ bản là một vòng tuần hoàn, tất nhiên nó vẫn giữ quy cũ từ xưa, năm xưa một người thầy bắt đồ đệ dập đầu cũng từng bùng lên tranh luận xã hội, nhưng đây là truyền thống, trong mắt lớp người già thì trời đất vua bố thầy là cao quý, vì thế dập đầu với thầy cũng là thiên kinh địa nghĩa.

- Được rồi, Tiểu Mập, đưa đến cho thầy lễ vật gì vậy?

Vừa rồi Trang Duệ bị hành động của Kim Mập làm cho hoảng sợ, hắn còn chưa kịp nhìn cho kỹ, bây giờ nhìn theo âm thanh, phát hiện đại sư đang ngồi xe lăn, cầm kính lúp trong tay, giống như đang xem sách và bị người ta quấy rầy.

Gương mặt đại sư rất thanh tú, nhìn qua như của phụ nữ, nhưng trên mặt đã có nhiều vết ban, tóc thưa được chải chỉnh tề, vẻ mặt mang theo nụ cười như trẻ thơ, nhìn qua giống như một vị trưởng bối hiền lành.

- Thầy, con đưa đến cho thầy một con gấu trúc đồ chơi, lông rất mượt, ngài sờ xem...

Kim Mập đặt món đồ chơi của mình lên đùi ông cụ, vì thế mới bị ông cụ cười mắng:

- Tiểu Mập này, tôi đã nói chuyện kia là giả, sao cậu còn tặng thứ này? Thầy cậu không phải là quốc bảo, chỉ là một giáo viên mà thôi...

Ông cụ lên tiếng làm cho Trang Duệ ở bên cạnh có chút tôn kính, hắn thấy khi ông lên tiếng thì không ra vẻ, hoàn toàn là lời từ nội tâm.

Bộ dạng khiêm tốn bình thản của ông cụ làm cho tâm tình vốn náo động vì năm mới của Trang Duệ cũng bình ổn trở lại, có lẽ đây là sức quyến rũ của nhân cách.

- Còn có khách nữa sao? Mời ngồi, mời ngồi...

Ông cụ thị lực kém, nhưng không cần kính lúp ông cũng lờ mờ thấy được hai người, vì vậy mà ngồi trên xe lăn mời khách ngồi xuống.

- Tiên sinh, cháu là nhà sưu tầm, ngưỡng mộ nhân phẩm của tiên sinh, thế là đến đây đặc biệt chúc tết...

Trang Duệ lần đầu tiên gặp mặt ông cụ, thế cho nên cũng cúi người ba lượt, sau đó mới dám ngồi xuống ghế sa lông. Nhưng khi hắn ngồi xuống thì sinh ra cảm giác như ngồi vào đống sách, vì trên ghế sa lông đầy sách vở.

Tiên sinh liên tục khoát tay nói:

- Không dám nhận, tôi còn sống thêm được vài tuổi mà thôi, cũng không dám nhận những lời như vậy của cậu, tôi tai mắt đều nghễnh ngãng, cậu nói lớn lên một chút...

Ông cụ cười cười rồi nói thêm:

- Năm trước có vài người đến đây để tôi đến làm chủ tịch danh dự của một quỹ phúc lợi dành cho người tàn tật, tôi còn nghe được rõ ràng. Bây giờ tôi nghe không rõ, nhìn không thấy, rõ ràng là một người tàn tật, rõ ràng phải gia nhập hội tàn tật...

Tiên sinh nói làm cho Trang Duệ và Kim Mập nở nụ cười, tính cách ẩn giấu khôi hài của ông cụ thật sự làm người bên cạnh cảm thấy thả lỏng hơn.

- Tiên sinh, sức khỏe của ngài còn rất tốt, cháu nói thì ngài nhất định có thể nghe được...

Trang Duệ nói và lặng lẽ phóng linh khí ra vào trong tai và mắt của ông cụ.

Khoảng thời gian đến Bắc Kinh Trang Duệ đã thử nghiệm linh khí với ông ngoại và Tống lão gia tử, hắn phát hiện những ông cụ lớn tuổi có lẽ vì cơ năng thái hóa quá mạnh mà căn bản phản ứng rất chậm với linh khí, dù khi còn thức nhưng đưa linh khí vào cũng không phát hiện ra.

- Ủa, thật sự là có thể nghe thấy, xem ra người vui vẻ thì tinh thần cũng thoải mái. Ủa, Tiểu Mập, có phải đóng cửa không chặt không, sao tôi thấy mát thế?

Vì ông cụ tuổi cao nên vừa rồi Trang Duệ dùng hơi nhiều linh khí, ông cụ cũng cảm thấy có hơi mát, điều này rất rõ ràng trong gian phòng đầy khí ấm.

- Thầy à, cửa được đóng rất kỹ...

Kim Mập nghe vậy thì căng thẳng hẳn lên, hắn vội vàng đưa mắt nhìn, lại tiến lên xem xét. Mùa đông khá khó khăn, nếu có chút cảm lạnh sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng.

- À, mắt có hơi mỏi, có thể là đọc sách lâu, ôi, thật ra cũng không đọc được vài chữ...

Ông cụ lấy khăn tay ra xoa mắt, sau đó nói với Trang Duệ:

- Tiểu tử, cậu cầm tranh gì trên tay vậy? Là tranh của ai?

Trang Duệ cung kính đáp:

- Là tranh "phi tử dạo công viên" của họa sĩ ngự dụng Lang Thế Ninh thời Càn Long, lần này đặc biệt mang đến cho ngài thưởng thức...

- Lang Thế Ninh? Tranh giả của ông ấy không nhiều nhưng tranh thật cũng không nhiều, đáng tiếc là mắt tôi không thấy rõ ràng...

Ông cụ khẽ lắc đầu, lão là như vậy, không nhìn rõ thì nói không nhìn rõ, sẽ không nói bừa. Vì lão thân là chuyên gia thư pháp và sưu tầm, một chữ ngàn vàng, một câu giá thiên kim.

- Này, không đúng, thầy, sao ngài biết Tiểu Trang mang tranh đến?

Kim Mập ở bên cạnh chợt đặt nghi vấn, hắn biết rõ ánh mắt của thầy chỉ có thể phân biệt được bóng người, sao hôm nay có thể thấy thứ trong tay Trang Duệ?

- Tôi thấy tiểu tử kia cầm một bức tranh trong tay...

Ông cụ cũng không nghĩ nhiều mà thuận miệng trả lời, chỉ là sau khi nói ra thì cũng có chút sững sốt, vì đã hai năm rồi lão chưa thể nào nhìn thấy được những vật gì đó từ phía xa.

- Thầy, ngài thật sự có thể nhìn thấy sao?

Kim Mập nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, nếu thầy có thể khôi phục lại thị lực, như vậy sẽ là chuyện tốt với quốc gia, vì lão còn rất nhiều công việc nhưng vì trở ngại mắt kém mà chưa thể tiến hành.

- Thấy thì nói là thấy, tên mập này, có gì mà kỳ quái, năm xưa tôi đây cũng đột nhiên không thấy rõ, bây giờ có thể thấy thì rõ ràng là ông trời còn cho tôi làm thêm vài việc nữa...

Ông cụ này cả đời là người rộng rãi, sau khi trải qua một thế kỷ mưa gió, đồng thời còn có đặc thù gia đình làm cho lão thật sự có một tâm tính không sợ hãi với bất kỳ điều gì.

Dù bây giờ ông cụ khôi phục thị lực, điều này cũng không làm phát sinh phản ứng thái quá, chỉ là thật sự vui mừng vì những công tác chưa hoàn thành của mình.

Cơ thể con người vốn là một khoa vô cùng phức tạp, trong lịch sử Trung Quốc thì có nhiều trường hợp đến khi chín mươi tuổi thì răng đen ra, lại tiếp tục mọc răng, đối với ông cụ thì sự việc quái dị cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ mong sao có thời gian làm việc mà thôi.

Nói thật thì thái độ bình tĩnh cao độ của ông cụ làm cho Trang Duệ vốn sợ phát sinh vấn đề cảm thấy buông lỏng hơn, có câu nói "gặp chuyện không sợ hãi", tuy câu này thường xuyên được người ta đề cập nhưng là lần đầu tiên hắn được thấy.

- Thầy, ngài và Tiểu Trang trò chuyện một chút, con đi toilet...

Kim Mập cũng không nghĩ như ông cụ, hắn bắt chuyện một tiếng và đi xuống lầu, tìm cháu trai của ông cụ để thương lượng, cần phải cho ông cụ đến bệnh viện kiếm tra, vì hắn sợ ông cụ đến giai đoạn hồi quang phản chiếu.

Ông cụ vẫy vẫy tay với Trang Duệ rồi thuận miệng nói:

- Tiểu tử, mau đưa bức tranh đến đây, cậu thu được bức tranh từ đâu?

Cuộc đời ông cụ ngoài giáo dục thì yêu thích lớn nhất chính là giám định và thưởng thức đồ cổ, đáng tiếc là vì mắt kém nên những năm nay rất ít khi giúp người ta giám định, còn phương diện chữ thì không có ảnh hưởng, vì đối với ông cụ thì viết chữ đã là một thói quen, dù không nhìn rõ cũng có thể viết ra.

Hôm nay ánh mắt chợt trở nên rõ ràng hơn, đồng thời còn có nhiều năm chưa giúp người ta giám định đồ cổ, thế là cũng sinh ra cảm giác thèm, vì vậy không đợi Trang Duệ lên tiếng mà nhanh chóng mở miệng hỏi.

Nhưng ông cụ nói lời này cũng vì xuất phát từ lễ nghĩa, vì thật lòng thì lão không tin tưởng bức tranh Trang Duệ mang đến chính là bút tích thực của Lang Thế Ninh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)