← Ch.390 | Ch.392 → |
- Thầy Mã, anh cũng biết rồi đấy, những ngày nay chuyện phòng rất căng, anh muốn đặt hai gian, tôi đã cố gắng giữ lại, bây giờ...
Ông lão kia rất chất phác, việc này rõ ràng là nhóm Trang Duệ không đúng, nhưng lão lại dùng giọng có chút xấu hổ để lên tiếng. Nhà lão có ba tầng, tầng một là mình ở, tầng hai ba dùng cho khách thuê, tổng cộng có mười hai gian.
Nhà ăn cũng ở lầu một, vì khách dùng cơm cũng khá đông, vì thế một nhà ăn cũng chiếm hết hai gian rồi.
- Cậu Vương, trong thôn còn phòng không?
Chú Đức lúc này có chút hối hận vì sáng sớm đi mà không gọi điện thoại cho đối phương, nếu không cũng chẳng xảy ra chuyện thế này.
Lão Vương thấy chú Đức tỏ ra sốt ruột thì suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng khỏi phải xuống thôn, đợi đến khi tôi và vợ làm cơm cho mọi người thì sẽ đi đến chỗ con ngủ...
- Tốt, tốt quá, huynh đệ, cảm ơn rất nhiều...
Chú Đức cảm tạ lão Vương xong thì đưa đoàn người Trang Duệ tiến lên lầu hai, Trang Duệ và Dương Vĩ mỗi người chiếm một phòng, còn chú Đức và Bành Phi thì vào ngủ trong phòng của lão Vương.
Gian phòng cũng không phải rất lớn, bên trong có giường lớn, tủ treo quần áo, nhưng có thể thấy chăn mền trên giường rất sạch, rất vệ sinh.
Trong phòng còn có một chiếc cửa sổ, mở ra có thể thấy núi rừng cây rối xanh tốt, lúc này thái dương đang hạ về tây, đập vào mắt là một luồng sáng vàng óng ánh đẹp đẽ.
- Được rồi, Tiểu Trang, điều kiện ở đây có chút đơn sơ, không thể nào khác hơn được. Nhưng chúng ta chỉ ở đây tối đa hai ngày, cậu thu dọn những thứ gì mang theo đi, chúng ta đi xuống dùng cơm...
Giọng điệu của Chú Đức vang lên ở ngoài cửa, Trang Duệ lên tiếng đáp lời, hắn bày quần áo lên giường, còn tiền bạc thì mang theo bên mình.
- Anh Vương, tôi cũng không phải không cho anh tiền, thêm một gian nữa thì có vấn đề gì? Bọn họ không phải cũng vừa mới đến sao? Nói bọn họ nhường cho tôi một gian...
Khi nhóm Trang Duệ vừa ra khỏi phòng thì chợt nghe được một âm thanh ngang ngược.
- Điều này... Không phải đã sắp xếp tốt cả rồi sao? Người tới đều là khách, cũng không thể nào đuổi người ta ra ngoài được...
Lão Vương lên tiếng, căn nhà này của lão xem như có điều kiện tốt nhất trong thôn, vì vậy mà có rất nhiều người đến tham gia hội chợ kê huyết thạch được bạn bè giới thiệu đến nghỉ chân ở đây.
- Nào nói nhảm nhiều như vậy, chỗ này của anh một đêm 120 đồng, tôi cho giá hai trăm đồng, để cho bọn họ đến chỗ khác ở có phải tốt hơn không?
Khi nhóm Trang Duệ xuống lầu thì thấy được bộ dạng của người đàn ông ngang ngược kia, cũng không lớn tuổi, có lẽ bằng tuổi với Trang Duệ và Dương Vĩ, lúc này ngón tay đang chỉ lên mặt lão Vương.
Đứng sau lưng người đàn ông kia còn có nhóm ba người, có một người lớn tuổi, hai người còn lại đều khoảng ba mươi, nhưng hắn vẫn là người lên tiếng lớn nhất, ba người kia chỉ xem náo nhiệt mà thôi.
- Anh Vương, ăn cơm thôi, xem em gái hôm nay nấu ăn có ngon không? Vài người chúng tôi chạy xe cả ngày, đều đói bụng cả rồi...
Chú Đức có tình cảm không tệ với lão Vương, thế nên vừa rồi mới nhường phòng của mình cho chú Đức, bây giờ chú Đức thấy lão Vương bị người ta làm khó, thế là nhịn không được tiến lên kéo lão Vương ra.
Lão Vương là người thật thà phúc hậu, sau khi bị chú Đức kéo ra thì còn nói với người đàn ông trẻ tuổi kia:
- Trước đó cậu đặt một gian phòng, bây giờ lại muốn hai phòng, thật sự là không có biện pháp, nếu không tôi giúp cậu liên lạc mới một gian nhà khác trong thôn...
- Này, bên dưới giống như ổ heo, sao có thể ở được?
Người đàn ông kia nhíu mày, sau đó hắn thấy nhóm Trang Duệ từ trên lầu đi xuống, đằng sau còn có hai người phụ nữ, ánh mắt không khỏi xoay chuyển một vòng rồi nói:
- Này, các người đến đông, chắc chắn có nhiều phòng, như vậy để cho hai người phụ nữ kia vào ở cùng một phòng chẳng phải sẽ dư ra một gian sao?
Lão Vương quay đầu thấy người đàn ông kia chĩa vào nhóm Trang Duệ, thế nên lão vội vàng đứng ra nói:
- Này cậu trai, người ta ở với nhau thành từng cặp, để tôi xuống dưới thôn kiếm phòng tốt cho cậu là được...
- Lão Vương, không có gì liên quan đến ông, tôi và bọn họ hiệp nghị một chút, nếu người ta đồng ý thì cũng không có chuyện gì của ông nữa...
Người đàn ông này tuy mang theo hai tên vệ sĩ nhưng dù sao thì lão Vương cũng là người bản địa, hắn cũng không muốn chọc vào làm gì cho mệt.
Nhưng tên thanh niên lại thật sự không quan tâm đến nhóm Trang Duệ, vì mọi người đều từ bên ngoài đén, mình không nói đạo lý thì sao? Trong vùng Chiết Giang này hăn thật sự chưa từng sợ kẻ nào.
Trang Duệ nhíu mày, hắn còn chưa kịp trả lời thì Dương Vĩ đã vọt lên chỉ vào mặt đối phương nói:
- Chúng tội việc quái gì phải nhường cho anh? Không biết thứ tự trước sau là thế nào à?
Trang Duệ cười khổ, Dương Vĩ thật sự là cậu ấm từ nhỏ, người kia mở miệng là không nói lý lẽ, bọn họ cần gì phải lý lẽ cho mệt?
Quả nhiên tên kia đẩy tay Dương Vĩ ra rồi nói:
- Trên đời này thứ gì cũng có bảng giá, các người nhường một gian phòng, tôi cho các người mười ngàn...
Tên kia vừa nói vừa vung tay với tên đàn ông bên cạnh, thế là tên kia đưa cặp tiền đến, lấy từ bên trong ra một xấp tiền, hắn nói:
- Cầm tiền rồi rời đi, cũng chỉ như vậy mà thôi, biết đâu nó sẽ giúp các người tán gái tốt hơn...
Tên thanh niên kia vừa mở miệng nói vừa cười phá lên, ánh mắt không ngừng miết lên người Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
Tên này thật sự không ngờ đến nơi thâm sơn cùng cốc thế này lại có thể được gặp hai cô nàng xinh tươi như thế, điều này làm hắn cảm thấy ngứa ngáy, nếu như có thể thu hai cô gái này vào tay thì xem như tối nay sẽ không còn gì buồn nữa rồi.
- Dương Vĩ, quay lại đi ăn cơm, chỗ này khá vắng vẻ, có nhiều chó dại, coi chừng bị cắn...
Trang Duệ đã sớm bước qua tuổi đời thích khai chiến, nhưng hắn không đánh nhau cũng chẳng phải không thể mắng người. Lời nói của hắn làm cho tên thanh niên kia đang lớn tiếng phải khựng lại, lại liên tục ho khan giống như một con vịt bị bóp chặt cổ.
- Thầy Mã, bọn họ đi cùng anh phải không? Làm phiền anh nhường cho chúng tôi một gian...
Khi nhóm Trang Duệ đi về phía nhà ăn thì người đàn ông trung niên hơn bốn mươi chợt đứng lên cản đường chú Đức.
- Cậu biết tôi?
Chú Đức nhíu mày, lão không có chút ấn tượng vào với người này.
- Ở vùng Chiết Giang này có ai mà không biết thầy Mã?
Người đàn ông trung niên kia nói một câu với chú Đức, sau đó tiếp tục lên tiếng:
- Vị này chính là Nghiêm Khải, là cháu nội của lão bí thư Nghiêm ở thành phố Trung Hải, cậu ấy đang làm kinh doanh kê huyết thạch. Thầy Mã, anh xem... Có thể nhường một gian được không?
- Bí thư Nghiêm?
Chú Đức nghe mà nhíu mày, lão là người Trung Hải, tất nhiên biết rõ vị bí thư Nghiêm từng đảm nhiệm chức vụ ở thành phố Trung Hải vào những năm bảy mươi, đây là lão cách mạng, đi ra từ thời chiến, bây giờ trong ban ngành lãnh đạo của thành phố Trung Hải có rất nhiều bạn bè và môn sinh của vị bí thư kia.
Nhưng vị bí thư kia có thanh danh rất tốt, sao lại sinh ra đứa cháu nội không nên thân như thế này?
Chú Đức lắc đầu nói:
- Thật xin lỗi, tôi không biết bí thư Nghiêm, cũng sẽ không nhường phòng...
- Này lão già kia, con bà nó muốn chết sao? Nói ông nhường phòng là đã nể mặt lắm rồi, có tin ông chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là bóp chết mày rồi không?
Nghiêm đại thiếu gia nghe được lời của chú Đức thì lập tức máu nóng lên não, hắn tiến lên dùng tay đẩy chú Đức, nhưng không ngờ bị Trang Duệ ở bên cạnh chụp được.
- Tiểu tử, buông ra, nếu không tao đánh cả mày...
Nghiêm Khải là con độc nhất, bình thường được ông bà cha mẹ yêu thương, hơn nữa ở đất Trung Hải ai đến nhà cũng xem hắn là bảo bối, điều này làm hắn tự tạo ra cho mình thói quen ngang ngược.
Nhưng những năm gần đây tất cả đều phải xem vào túi tiền của mỗi người, Nghiêm Khải lăn lộn chục năm cũng thấy chán, thế là tiến vào công ty châu báu của dượng, bình thường không có việc gì làm, chỉ là một kẻ được công ty nuôi không mà thôi.
Lần này nghe nói công ty đến Xương Hóa mua kê huyết thạch, không biết Nghiêm Khải vì thế nào mà muốn đến chơi đùa. Vì kê huyết thạch chỉ chiếm một phần nhỏ định mức trong công ty đá quý của dượng hắn, hơn nữa còn có cả chuyên gia kê huyết thạch đi theo, vì thế mà dượng hắn cũng đồng ý cho cùng.
Khi còn ở Trung Hải, ai nhắc đến ông nội của Nghiêm Khải cũng phải to ra cung kính, mà hắn cũng quen được hưởng thụ vầng hào quang của ông cụ. Lúc này hắn thấy chú Đức nói không biết lão bí thư Nghiêm thế là nổi nóng vung nắm đấm đánh đến.
Trang Duệ thấy Nghiêm Khải như vậy thì không khỏi nở nụ cười, hắn bĩu môi với người đàn ông trung niên phía bên kia rồi nói:
- Cậu muốn đánh tôi sao? Này, tôi hỏi anh, bí thư Nghiêm là ai?
- Bí thư Nghiêm mà cậu cũng không biết? Đó là người trước kia làm bí thư thị ủy thành phố Trung Hải. Mà này các người, không phải chỉ là một gian phòng thôi sao? Cần gì phải làm cho nhau không thoải mái như vậy?
Người đàn ông trung niên tỏ vẻ khinh thường, hắn nhìn bộ dạng của đám người kia thì nghĩ có lẽ là người đến từ tỉnh ngoài, nhưng chút tin tức như vậy cũng không biết, còn dám chạy đến Chiết Giang này kinh doanh buôn bán sao?
- Phòng sao? Tất nhiên là được rồi. Đây là Nghiêm công tử phải không? Có thấy bên kia không? Chỗ đó rộng rãi thoải mái, tối sang đó mà ngủ...
Trang Duệ nói làm cho Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân phải phì cười.
Vì ngón tay của Trang Duệ đang chỉ về phía xa vài chục mét, đó chính là chuồng heo nhà lão Vương, lúc này đang có một con heo thò mũi ra kêu ọc ẹc.
Trang Duệ nói lời này rõ ràng là có chút chua ngoa, Dương Vĩ đã sớm ôm bụng cười, dù là chú Đức cũng tỏ ra vui vẻ, Trang Duệ nói Nghiêm Khải kia đi ngủ với heo nái, cũng không biết đang nghĩ thế nào.
- Con bà nó, mày muốn chết sao?
Nghiêm Khải nghe được lời của Trang Duệ thì nhìn về phía con heo nái đang kêu, thế là gương mặt trắng nõn chợt đỏ ửng. Hắn là kẻ được nuông chiều sinh hư, bây giờ cũng không quan tâm Trang Duệ là ai, quyết tâm vung nắm đấm bên tay trái lên tấn công.
Trang Duệ từ nhỏ đã quen đánh đấm, tất nhiên hắn nhanh chóng buông tay phải của đối phương ra, thuận thế gạt nắm đấm bàn tay trái của đối phương, sau đó nâng chân phải đạp mạnh vào bụng Nghiêm Khải.
Một đá của Trang Duệ là rất mạnh, Nghiêm Khải tuy là người cao lớn nhưng chẳng qua chỉ là nùi giẻ, vị đạp cho lăn lộn. Tên này kêu thảm một tiếng, sau đó lăn ra hai ba bước, cuối cùng dùng hai tay ôm bụng nằm ngửa trên mặt đất.
Trang Duệ mắng cũng đã mắng và đánh cũng đã đánh, bây giờ thấy như vậy cũng không tốt, thế cho nên sau khi đạp ngã Nghiêm Khải thì quay đầu nói với Tần Huyên Băng:
- Vợ, anh là người ôn hòa, em cũng thấy rồi đấy, vừa rồi là anh tự vệ mà thôi, tiểu tử kia ra tay với anh trước...
Chuyện hai bên mắng chửi và đánh nhau chỉ xảy ra trong phút chốc, trước sau chỉ là chục giây, lúc này Nghiêm công tử vừa rồi còn kiêu ngạo hung hăng đã nằm đo ván trên mặt đất.
Vô tình tất cả mọi người đều ngây cả ra, dù là Tần Huyên Băng cũng không ngờ Trang Duệ lại đánh đấm lanh lẹ như vậy.
- Đàn ông các anh không đánh nhau thì không giải quyết được vấn đề sao? Trang Duệ, cẩn thận, hai người kia...
Tần Huyên Băng vốn dở khóc dở cười định trách Trang Duệ vài câu, đúng lúc nàng thấy hai tên vệ sĩ đứng sau lưng Nghiêm Khải phóng về phía Trang Duệ, thế là vội vàng kêu lên, nhắc nhở Trang Duệ chú ý.
Tuy ông cụ của Nghiêm gia đã về hưu nhưng đám con cháu thật sự là phát triển rất tốt, làm ăn không nhỏ. Vì Nghiêm Khải từ nhỏ được nuông chiều nên chẳng làm gì ra hồn, vì vậy mà dượng của Nghiêm Khải mới mời đến hai vệ sĩ, bảo vệ cho đứa cháu đích tôn của gia tộc, lúc này hai tên vệ sĩ thấy chủ bị đánh thì vội vàng phản ứng, nhanh chóng áp sát Trang Duệ.
Chỉ là bọn họ mới tiến đến trước mặt Trang Duệ thì đã bị một bóng người nhỏ gầy mà trước đó không ai quan tâm đứng chặn ngay trước mặt, mà hai tên vệ sĩ cũng không dừng lại, muốn hất văng đối phương.
Người cản đường hai tên vệ sĩ chính là Bành Phi, nhưng trong mắt mọi người thì Bành Phi cao một mét bảy với cơ thể gầy yếu đứng trước hai tên vệ sĩ to cao kia giống như sói đứng trước máy cày.
Chỗ này ngoài Trang Duệ thì căn bản không còn ai kể cả Tần Huyên Băng cũng không hiểu rõ về Bành Phi, chỉ biết bọn họ là huynh đệ, và chỉ coi đó là một người bạn tốt của Trang Duệ mà thôi. Đến bây giờ Trang Duệ cũng không giải thích mối quan hệ giữa mình và Bành Phi, vì hắn không thích dùng hai chữ vệ sĩ.
Lúc này thấy hai tên vệ sĩ to cao đánh về phía cơ thể gầy yếu của Bành Phi, Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân đều phải dùng tay che miệng, các nàng nghĩ đến tình huống Bành Phi sẽ bị đánh văng ra ngoài, mọi người dù sao cũng là người một nhà, thế là cả hai không đành lòng đưa mắt nhìn.
- Thịch thịch...
Khi Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân nhắm mắt lại thì bên tai vang lên vài âm thanh rất nặng nề, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, nhưng điều này lại làm cho hai cô gái cảm thấy nghi hoặc, chính là âm thanh gào rống kia không phải của Bành Phi.
Sau khi mở mắt ra xem, Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân thấy Bành Phi vẫn đứng yên tại chỗ, lúc này hai tên vệ sĩ kia đã ngồi chồm hổm xuống đất dùng hai tay ôm sườn, vẻ mặt trắng bệch, gương mặt đau đớn, những hạt mồ hôi như hạt đậu chảy tràn xuống.
- Đây... Đây là có chuyện gì?
Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tình huống đang xảy ra, khi nhìn qua thì thấy Dương Vĩ đang há hốc mồm, vẻ mặt ngoài khiếp sợ thì còn có chút mơ hồ.
Có lẽ trong nhóm người chỉ có một mình Trang Duệ là hiểu rõ ràng nhất.
Vừa rồi khi hai tên vệ sĩ sắp dùng vai húc vào người Bành Phi, Bành Phi chợt lui về phía sau một bước nhỏ để cho hai tên kia phát lực nhưng không có chỗ nào chịu lực, giống như đánh một đấm vào không khí, cơ thể lay động khó chịu.
Khi hai tên kia đang định dừng bước thì Bành Phi chợt rùn người xuống, thừa dịp hai người kia thu lực lại mà tung ra hai đấm vào phần dưới nách của đối phương, hơn nữa chỉ sau nháy mắt đã tung ra năm sáu đấm. Hai tên kia căn bản còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì xương sườn đau đớn dữ dội, cơn đau truyền thẳng đến trung khu thần kinh.
← Ch. 390 | Ch. 392 → |