Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 407

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 407: Thầy Cát
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ông chủ Trang, ngài đến rồi, mời vào trong này...

Trang Duệ vừa đến Tuyên Duệ Trai thì Triệu Hàn Hiên đã tiến ra đón chào, trải qua một tháng điều dưỡng sau tết thì khí sắc của Triệu Hàn Hiên càng khôi phục lại nhiều hơn, lúc này hắn mặc áo dài trường bào càng làm cho Trang Duệ liên tưởng đến tình huống gặp mặt trước kia.

Lúc này Triệu Hàn Hiên rất có bộ dáng, rất nho nhã, chỉ là vẻ mặt bây giờ tuy đã khôi phục lại như thường nhưng hình như phương diện khí chất vẫn còn thiếu thứ gì đó.

- Ha ha, anh Triệu, nghe lời này của anh thì tôi thấy mình giống như là khách hàng vậy...

Trang Duệ cười cười đi vào, lúc này Đại Hùng và Hầu Tử ở trong cửa hàng thấy Trang Duệ đến cũng tiến lên chào hỏi "anh Trang".

- Cậu mới là ông chủ, nhưng lại đến đây hơi ít mà thôi. Ông chủ Trang, tôi đã làm tốt chuyện anh nhắc nhở, buổi chiều thầy tạo hình sẽ đến...

Triệu Hàn Hiên đưa Trang Duệ đến vị trí dành cho khách hàng nghỉ ngơi trong cửa hàng, sau đó dùng giọng vui đùa nói với Trang Duệ.

- Sao? Nhanh như vậy à? Bây giờ nghệ nhân lão luyện cũng không còn nhiều...

Ngày hôm qua Trang Duệ đột nhiên nhớ đến một chuyện, đó chính là mình có nguyên liệu để làm con dấu nhưng lại thiếu người khắc dấu. Nhiều người mua con dấu thì vì thuận tiện mà ủy thác cho nơi bán khắc cho mình, nếu trong cửa hàng không có người khắc dấu thì cũng không tiện.

Vì vậy mà hôm qua Trang Duệ đã gọi điện thoại cho Triệu Hàn Hiên, hỏi xem có biết nghệ nhân nào khắc dấu hay không, cũng không ngờ mới qua một ngày mà anh Triệu đã có thể tìm được người, nếu đổi lại là hắn thì thật sự đã luống cuống không biết tìm đâu được.

Triệu Hàn Hiên nghe vậy thì gật đầu nói:

- Đúng vậy, bây giờ chủ yếu là dùng máy móc, rất ít có người khắc tay thủ công. Ông chủ Trang, tôi mời vị nghệ nhân lớn tuổi này về cửa hàng, ông ấy có tay nghề vài chục năm, lương bổng cũng không nên quá thấp...

- Sao? Lương nên là bao nhiêu?

Trang Duệ hỏi.

- Tôi đã thuơng lượng với thầy Cát, tiền lương đại khái là năm ngàn, anh phải đồng ý thì tôi mới gọi điện thoại cho anh ấy được...

Tuy Trang Duệ đã nói từ trước, khi không có mặt hắn thì những chuyện lớn nhỏ trong cửa hàng sẽ do Triệu Hàn Hiên làm chủ, nhưng Triệu Hàn Hiên cảm thấy như vậy cũng không tốt, chuyện tuyển chọn nhân viên và lương bổng cần phải nói rõ ràng cho ông chủ biết.

- Năm ngàn...

Trang Duệ trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tốt, năm ngàn thì năm ngàn, anh Triệu cứ gọi anh ấy đến, nếu như buôn bán tốt sẽ tăng lương...

Triệu Hàn Hiên nói đến chuyện khắc ấn bằng máy tính, giá cả của nó chỉ là vài chục ngàn, tạo ra những loại ấn rất đẹp, giá bán cũng hơn ba ngàn một cái, xem như hạ giá thành phẩm.

Bây giờ nhiều cửa hàng dùng máy này thay cho nghệ nhân khắc ấn, rẻ hơn thuê một nghệ nhân, lại không mất nhiều thời gian.

Nhưng Trang Duệ mở cửa hàng đồ cổ là muốn phát huy văn hóa, nếu trong cửa hàng đồ cổ mà có máy khắc ấn cũng không phù hợp, thế là hắn muốn thuê một nhân công khắc ấn, dù trả lương cao cũng không là vấn đề.

Mặt khác còn có một vấn đề chính là máy móc tuy hiệu quả nhưng rất khô khan, không mượt mà và có hồn như thủ công, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Trang Duệ muốn mời nghệ nhân khắc dấu.

Hơn nữa nghệ nhân khắc dấu cho khách cũng thu phí, chỉ cần con dấu bán được tốt, như vậy phần tiền lương kia cũng không là vấn đề.

Dù cho có thiệt thòi thì Trang Duệ cũng không quan tâm, cửa hàng này vốn là mình nhàn hạ giết thời gian mà thôi, đồng thời còn là nơi xử lý đống châu báu lấy từ Myanmar, thế nên hắn cũng không trông mong Tuyên Duệ Trai sẽ có lợi nhuận gì lớn.

Triệu Hàn Hiên đi gọi điện thoại thì Hầu Tử cũng đi đến, hắn dùng giọng ngượng ngùng nói với Trang Duệ:

- Anh Trang, hai ngày qua buôn bán không tốt, chỉ bán đi được một mặt dây chuyền trân châu, chỉ hơn chục ngàn đồng, nhưng người đến xem lại rất nhiều, ai mặc cả tôi sẽ không bán...

Khoảng thời gian này phương diện buôn bán dụng cụ văn phòng là rất tốt, hầu như mỗi ngày đều thu vào vài chục ngàn, mà Hầu Tử ở bên kia chỉ bán được một món hàng, thế nên hắn cảm thấy xấu hổ mà đến xin lỗi Trang Duệ.

- Ha ha, Hầu Tử, anh ở Bắc Kinh có quen không?

Trang Duệ không tiếp lời Hầu Tử mà cười di chuyển đề tài.

- Đã rất quen, anh Trang, anh không thấy tôi đã nói giọng Bắc Kinh rồi sao? Hì hì, vợ của Đại Hùng còn nói sẽ giới thiệu cho tôi một cô bạn gái...

Vừa nhắc đến chuyện cuộc sống thì Hầu Tử sinh hoạt hẳn lên, Bắc Kinh khong thể nào đem ra so với Bành Thành, đây là một thành phố lớn mà khí tức hiện đại và cổ xưa đan xen vào nhau, tính dung hòa rất mạnh, người đến từ khắp nơi từ nam chí bắc đều có thể tìm được vị trí của mình ở chỗ này.

Thực tế thì trước kia Hầu Tử và Đại Hùng phát triển không quá tốt ở Bành Thành, bây giờ đến Bắc Kinh mỗi tháng mười ngàn đồng xem như là phần tử trí thức, vì thế mà ra khỏi cửa có thể ngẩng cao đầu.

Tất nhiên với trình độ của Hầu Tử và Đại Hùng thì cũng không dám tiêu pha, không dám đi quán bar, nhiều nhất chỉ mua vài chai bia về nhà uống mà thôi.

- Ha ha, tiểu tử cậu có phải là chưa từng có bạn gái không?

Trang Duệ nghe vậy thì cười phá lên ha hả, nhìn bộ dạng đỏ mặt của Hầu Tử thì hắn biết mình nói đúng.

- Anh Trang, Hầu Tử tôi năm xưa ở Bành Thành là kẻ người gặp người thích hoa thấy hoa nở, Đại Hùng còn phải kém xa...

Đàn ông sợ nhất là người ta nói mình không có gái, thế là lúc này Hầu Tử chợt gấp gáp, nói mà nước miếng văng tung tóe.

- Được, được rồi, đừng nói khoác nữa, những ngày nay tôi cũng không có việc gì, đến lúc đó gọi cả Đại Hùng và Tiểu Tĩnh đi dùng cơm...

Trang Duệ vội vàng cắt ngang lơi Hầu Tử, hắn nói tiếp:

- Những thứ này không yêu cầu bán vội, giá cả chỉ có thể tăng mà không giảm, đồ cổ chính là kinh doanh ba năm không khai trương nhưng bán một giờ có thể đủ cho ba năm, vì vậy cứ bình tĩnh là được, bày ra bộ dạng có mua hay không cũng chẳng là vấn đề, như vậy mới cho người ta biết mình không vội vàng muốn bán...

Trang Duệ thấy Hầu Tử đã buông lỏng tâm tình thì bắt đầu nói về các tri thức tương quan, trước kia Hầu Tử là một kẻ hát đôi cùng Đại Hùng để đi lừa kẻ khác, vì hắn sợ người ta không mua hàng, muốn nghĩ biện pháp để cho người ta bỏ tiền ra mua.

Nhưng cửa hàng đồ cổ thì khác, đừng nói Tuyên Duệ Trai ở mở Phan Gia Viên, dù là một quán bán rượu nhỏ ở trong hẻm sâu, nếu có rượu tốt thì không sợ vắng khách, vì mùi hương rượu sẽ thu hút khách hàng đến với mình.

Bây giờ hầu như là thời đại mà toàn dân sưu tầm đồ cổ, có ít người không hiểu cũng đi đến chợ đồ cổ dạo một vòng, số người này là khá lớn.

Hơn nữa không phải tất cả dân sưu tầm đồ cổ đều có tiền, có vài người trong túi đã cạn tiền nhưng lại xem trong một vật, vì muốn nó hạ giá mà đi đến năm lần bảy lượt để trả giá, nhưng điều này cũng phải xem vào người mua, ai kiên trì hơn thì sẽ thắng.

Hầu Tử nghe xong lời Trang Duệ thì gãi gãi đầu nói:

- Anh Trang, tôi biết rồi, quản lý Triệu cũng nói rõ đạo lý này nhưng tôi có vài thói quen khó sửa, sau này nhất định sẽ chú ý...

- Ha ha, Hầu Tử, vấn đề này cũng không có gì gấp gáp, khong có gì thì cũng đừng ở mãi trong cửa hàng, nên đi ra ngoài nghe người ta biên chuyện, những câu chuyện của đám người bên ngoài còn hay hơn cả khi ở Bành Thành rất nhiều, sau một thời gian thì cậu sẽ hiểu mà thôi...

Trang Duệ vỗ vỗ vai Hầu Tử, đây là người mình đưa đi từ Bành Thành, tóm lại cần phải cho bọn họ tương lai tốt, hơn nữa hai người này cũng khá trung thành, sau này nhất định sẽ giúp đỡ được mình.

Bây giờ phương thức tư duy của Trang Duệ càng ngày càng hướng về phía ông chủ, một nhân sĩ thành công không phải chỉ cho chính mình thành công, thủ hạ cũng cần phải phát triển thành những kẻ có thể cáng đáng cả giang sơn.

Tuy tình huống của Trang Duệ có chút đặc thù, phương diện tích lũy tài nguyên không cần ai trợ giúp, nhưng sau này khi sự nghiệp phát triển mạnh thì cũng không phải mọi chuyện phải do chính mình ra tay xử lý.

Sau khi trấn an Hầu Tử thì Trang Duệ nói chuyện với Đại Hùng, hắn biết được có nhiều khách mua hàng văn phòng tứ bảo đều hỏi có bán con dấu hay không, mà vì vậy nên Đại Hùng rất xem trọng phương diện kinh doanh con dấu.

Giữa trưa Trang Duệ cũng không đi, hắn ở lại cùng ăn thức ăn nhanh với mọi người trong Tuyên Duệ Trai, vì buổi chiều nghệ nhân khắc ấn sẽ đến, hắn muốn xem tài nghệ của đối phương là thế nào. Khi đến Tuyên Duệ Trai thì hắn có mang theo vài khối kê huyết thạch, chỉ cần gia công đơn giản sẽ có chất liệu làm con dấu mà thôi.

- Thầy Cát, vị này chính là ông chủ của Tuyên Duệ Trai, ông chủ Trang, mọi người làm quen đi...

Hơn một giờ chiều thì một ông lão hơn sáu mươi cũng không quá cao nhưng lại quắc thước đi đến Tuyên Duệ Trai, Triệu Hàn Hiên nghênh đón và giới thiệu cho Trang Duệ.

- Thầy Cát, chúng cháu còn trẻ, làm việc thích thẳng thắn, tuy dùng máy móc gia công con dấu sẽ rẻ tiền hơn nhưng lại mất đi tay nghề tổ tông, vì vậy cháu mới mời ngài, nhưng...

Trang Duệ nói đến đây thì lật bàn tay, trên tay chợt xuất hiện một khối kê huyết thạch có hình chữ nhật, tuy không phải đã là nguyên liệu tốt nhưng mặt đáy rất nhẵn, có một khối kê huyết thạch mà hắn cố ý cắt ra như vậy.

Sau khi lấy ra khối kê huyết thạch thì Trang Duệ nói:

- Nhưng cháu mở cửa hàng kinh doanh, nếu tay nghề không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh dự cửa hàng, vi vậy thầy Cát có phải là...

Trang Duệ nói đến đây rõ ràng có ý phỏng vấn, lời nói cũng không quá bóng bẩy.

- Được.

Thầy Cát cũng là người thoải mái, lão đồng ý, sau đó tiếp nhận khối kê huyết thạch của Trang Duệ, mở cặp đen trên tay ra, sau đó lấy ra một cái túi bằng vải bố.

Trang Duệ thấy bên trong có hơn mười con dao lớn nhỏ khác nhau, chỉ cần nhìn bộ dạng của đối phương là hắn đã tin vào phần, nếu không phải nghệ nhân lão luyện thì cũng không có mấy người biết sử dụng những thứ kia.

- Đây là kê huyết thạch Xương Hóa, tính chất bình thường, con dấu khắc ra sẽ là ấn thạch bình thường, nhưng tôi tân trang sẽ bán được giá cao hơn một chút...

Thầy Cát lấy từ trong túi ra một con dao, sau đó vừa nói chuyện với Trang Duệ vừa tạo hình tên mặt đá nhẵn nhụi, lời nói rất tự tin.

Trang Duệ thấy thầy Cát lấy dao khắc ra muốn làm việc thì không khỏi nhíu mày rồi mở miệng nói:

- Thầy Cát, ngài không cần vẽ hình trước sao?

Tuy bản thân không phải là người từng làm nghề thủ công nhưng kiến thức của Trang Duệ cũng khá phong phú, hắn dựa theo những gì được nghe và được đọc, cũng không xa lạ gì với chuyện khắc ấn.

Bình thường khắc con dấu thủ công thì cần phải dùng bút vẽ lên bề mặt, sau khi thiết kế được kiểu chữ thì mới dùng dao khắc. Đây là trình tự khắc thủ công thông thường, nhưng lúc này thầy Cát căn bản không có ý muốn dùng bút.

- Ha ha, tính danh thế nào cũng được, hoa chim sâu cá, chỉ cần tôi khắc một dao thì sẽ có hình tượng, ông chủ Trang cứ xem...

Thầy Cát cười cười, nói một câu như quảng cáo, bản thân ngồi chỗ kia lại không động đậy gì, chỉ cẩn thận quan sát khối đá, ve vuốt một lượt, sau đó suy xét một chút, cuối cùng dao khắc mới vận động trên mặt đá.

Trang Duệ lấy ra một khối đá không tròn không vuông, lại là một hình chữ nhật không hợp quy tắc, chẳng qua chỉ là lấy ra cho đủ số, nếu thật sự là kê huyết thạch dùng để làm con dấu thì phải có gia công trước.

Điều làm cho Trang Duệ cảm thấy kỳ quái chính là thầy Cát cũng không trực tiếp động đao để khắc mà tân trang lại khối kê huyết thạch, con dao trong tay của lão vững vàng cắt đi từng khối thô ráp hoặc không chỉn chu trên mặt đá, tu chỉnh từng chút một, sau đó nhìn qua đã thuận mắt hơn rất nhiều.

Thầy Cát lúc này cầm dao khắc đá trở nên cực kỳ yên tĩnh, giống như dòng người ra vào quán không ảnh hưởng gì đến lão. Ngay sau đó xung quanh cũng yên tĩnh trở lại, những vị khách đi qua cũng dừng bước đưa mắt nhìn.

Nói thật thì Trang Duệ tuy ủy thác Cổ lão gia tử tạo hình nhiều vật, nhưng chưa từng thấy Cổ lão gia tử tạo hình ngay trước mắt, bây giờ cũng là lần đầu tiên được thấy một nghệ nhân khắc dấu. Lúc này tinh thần của hắn cũng thật sự bị những động tác như nước chảy mây trôi của thầy Cát thu hút.

Một bản khắc nhỏ nhưng đưa vào trong tay của thầy Cát thì giống như có linh tính, trái cắt phải khắc, động tác linh hoạt sinh động làm cho người ta hoa cả mắt, rõ ràng người xem thấy đao đang khắc ở bên trên, ngay sau đó lại chạy xuống một điểm không hề liên quan ở ngay bên dưới.

Thầy Cát lúc này giống như một đại sư vẽ tranh, vẻ mặt nghiêm túc, cặp mắt đeo kính lão nhìn chằm chằm vào con dao trong tay và bản khắc, lúc này khối vật liệu đá nên tạo hình thế nào đã được lão tính rất kỹ rồi.

Nói trắng ra thì lúc này ngoài Trang Duệ với Triệu Hàn Hiên và vài người hiểu chuyện thì những kẻ khác đang đứng xem thầy Cát khắc đá đều tỏ ra khó hiểu, vì sao phương vị đặt dao của thầy Cát càng ngày càng không có chút liên hệ nào với nhau như vậy?

Sau gần một giờ thì mọi người mới chậm rãi hiểu rõ, vì một khối ấn hình đầu rồng chợt xuất hiện trong tay thầy Cát.

Thầy Cát tạo hình một cái đầu rồng, đầu ngẩng cao, đôi mắt trợn tròn tức giận, miệng rồng khẽ nhếch, càng thêm đẹp chính là nơi miệng rồng còn có một hạt châu màu đỏ, khối kê huyết thạch vốn thô ráp đưa vào trong tay của lão đã nhanh chóng biến thành một món hàng thủ công mỹ nghệ.

Tạo hình khối kê huyết thạch xem như đã xong, nhưng thầy Cát còn chưa có ý để khắc dấu, thế là lão mới ngẩng đầu hỏi Trang Duệ:

- Ông chủ Trang, anh cho tôi một đề tài đi...

- Thầy Cát, ngài cứ tùy tiện khắc ra vài chữ, thứ này chất liệu không tốt, tôi vốn là nghĩ cho mình luyện tay...

Trang Duệ bây giờ không còn chút nghi ngờ nào với tay nghề của thầy Cát, chưa nói đến chuyện tài nghệ khắc dấu, chỉ riêng tay nghề tạo hình thủ công mỹ nghệ như vậy cũng đủ để xưng làm đại sư.

Con dấu đầu rồng kia dù là tạo hình cũng chỉ mất một giờ, nếu không có vài chục năm kinh nghiệm tạo hình vật phẩm, tuyệt đối sẽ không thể có trình độ cao như vậy.

- Tùy tiện chọn thứ phù hợp sao? Được rồi...

Thầy Cát mở miệng đồng ý, sau đó tiếp tục khắc đao, bắt đầu công tác.

Nhưng khắc dấu bên dưới thì còn dễ dàng hơn cả tạo hình khối vật liệu, nói chung chỉ mất hai mươi phút nữa thì con dấu coi như hoàn thành.

Sau khi hoàn thành con dấu thì thầy Cát lấy giấy ráp chà lên, sau khi được chà mịn thì con dấu với tạo hình đầu rồng đã thật sự không thể nào tưởng tượng được có thể tạo hình từ khối kê huyết thạch ban đầu.

- Ông chủ Trang, thấy tay nghề của tôi có được không? Cũng đã có một thời gian chưa khắc, bây giờ tay chân cũng thô ráp...

Thầy Cát đưa con dấu lên tay Trang Duệ, trong lòng đầy tự tin.

- Thầy Cát, không phải đây là tay nghề, mà là công nghệ...

Trang Duệ đã quan sát vô cùng cẩn thận, địa vị của thầy Cát này rõ ràng là không đơn giản, vì không chỉ là khắc con dấu mà còn có cả công nghệ tạo hình, có bao hàm cả thi họa vào bên trong, mà con dấu được hoàn thành có thể nói là một món hàng thủ công mỹ nghệ.

- Tiểu tử, cho xem vị sư phụ già này khắc chữ gì với?

Bên cạnh cũng có nhiều người thích con dấu lên tiếng, lúc này ai cũng muốn nhắc nhở Trang Duệ, để xem công nghệ tạo hình và khắc chữ của ông cụ có gì khác biệt không.

- Đúng, đúng...

Trang Duệ đồng ý, hắn lật con dấu nhận được mực đóng dấu từ trong tay Triệu Hàn Hiên, sau đó trải một tờ giấy tuyên ra, hai tay giữ lấy con dấu ịn lên mực, sau đó ấn xuống giấy tuyên.

Sử dụng con dấu cũng có chú ý, cổ nhân dùng ấn thường xem là rất quan trọng, ví dụ như sau khi vẽ thi họa thì việc để lại lạc khoản và lời tựa chính là một bước quan trọng như điểm mắt lên hình rồng.

Sử dụng con dấu phải bình tâm tĩnh khí, dùng hai tay chấp ấn, tay phải cần ổn, như vậy kiểu chữ mới có thể in đều lên giấy.

Ví dụ như hoàng đế thời cổ sử dụng ấn, có thái giám đặc biệt được giao nhiệm vụ này, tên này phải quỳ xuống đất, dùng hai tay đưa ngọc tỳ lên quá đầu, sau đó mới ấn xuống.

Trang Duệ đã từng nhiều lần thấy chú Đức dùng con dấu, bây giờ sử dụng cũng rất có quy củ, mà thầy Cát ở bên cạnh thấy vậy cũng gật đầu, xem ra chủ cửa hàng cũng là người trong nghề.

*****

Hôm nay dù thầy Cát đến ra mắt, nhưng xã hội bây giờ ông chủ chọn nhân viên thì công nhân viên cũng có thể chọn ông chủ.

Thầy Cát hôm nay vốn cũng chỉ muốn đến xem, nếu như ông chủ là kẻ chẳng biết gì mà hay khoa chân múa tay, như vậy thì xin lỗi, lão cũng không muốn khom lưng hầu hạ.

Nhưng nhìn vào tình huống trước mắt thì thấy ông chủ tuy trẻ tuổi nhưng làm việc đúng mực, chú ý truyền thống, mà thậm chí chỉ những nghệ nhân có tuổi mới biết được những thứ này.

Trang Duệ cũng không biết một tư thế sử dụng ấn của mình lại có thể làm cho thầy Cát sinh ra hảo cảm.

- Tuyên Duệ Trai phẩm giám!

Khi Trang Duệ nâng hai tay lên, năm chữ này xuất hiện trên mặt giấy tuyên.

Nhưng những người chưa từng viết thư pháp sẽ không hiểu, vì vậy có vài vị khách phải hỏi Triệu Hàn Hiên về ý nghĩa của nó.

- Ông chủ, tôi mua con dấu này, giá bao nhiêu vậy?

- Thứ này rất tốt, hai ngàn đồng, ông chủ, có bán không?

Thậm chí còn có vài người dứt khoát lên tiếng hỏi giá, nó không còn là một con dấu, mà đã là một hàng thủ công mỹ nghệ bằng kê huyết thạch.

Triệu Hàn Hiên là người kinh doanh, hắn sợ Trang Duệ không xử lý được tình huống này nên nói:

- Các vị, xấu hổ quá, con dấu này khắc tên cửa hàng, các vị mua về cũng vô dụng...

- Nếu các vị muốn mua con đấu của cửa hàng, có thể hẹn trước, giao tiền đặt cọc, lưu lại tên và số điện thoại, đợi đến khi thầy Cát đi làm thì cửa hàng sẽ gọi điện thoại cho các vị...

Sau khi nghe được lời của Triệu Hàn Hiên thì mọi người mới yên tĩnh trở lại, nhưng ai cũng vây quanh Triệu Hàn Hiên chuẩn bị đặt mua con dấu. Triệu Hàn Hiên là người trong nghề, hắn lập tức cho ra danh sách chất liệu và giá cả, cung cấp cho mọi người lựa chọn.

Trang Duệ lúc này đang đặt chú ý lên giấy tuyên, giống như không nghe thấy những lời nói ở bên cạnh.

Năm chữ xuất hiện là kiểu chữ Tiểu Triện, cũng có thể xưng là Tần Triện, rất đều đặn và chỉnh tề, bút lực mạnh mẽ như sắt, nếu không khắc tinh tế sẽ khó cho ra những chữ thế này, vì vậy mà Trang Duệ cảm thấy ngay cả Cổ lão gia tử cũng khó làm được như vậy.

- Tốt, tốt!

Trang Duệ nhìn xuống tờ giấy một lúc rồi ngẩng đầu lên nhấc ngón tay cái với thầy Cát:

- Thầy Cát, ngài đến cửa hàng nhỏ của tôi cũng coi như thiệt thòi, đây rõ ràng là vinh hạnh cho tôi...

- Ha ha, ông chủ Trang cứ khách khí, những thanh niên yêu mến truyền thống như cậu cũng không còn nhiều...

Thầy Cát cũng rất có hảo cảm với Trang Duệ, lão cười trả lời một câu.

- Thầy Cát, cũng đừng gọi cháu là ông chủ, sau nay ngài chỉ cần gọi Tiểu Trang là được, ngài cũng đừng treo hai từ ông chủ ngoài miệng...

Trang Duệ thật sự rất kính trọng người có bản lĩnh, hơn nữa với tay nghề của thầy Cát thì có lẽ không phải người không có tiếng tăm. Hắn thật sự có chút nghi hoặc vì sao ông cụ lại vào công tác trong cửa hàng của mình, nhưng người ta vừa đến, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.

- Anh Triệu, cho ra thông cáo, con dấu do thầy Cát tạo hình ngoài tiền đá, còn thu tiền chạm trổ, mỗi chữ năm trăm đồng...

Trang Duệ thấy Triệu Hàn Hiên bị người ta vây quanh đăng ký thì vội vàng nói, cũng không phải hắn mê tài điên đảo thần hồn, căn bản là tay nghề của thầy Cát thật sự đáng giá đồng tiền, nếu không sợ dọa khách bỏ chạy thì hắn còn định đặt giá mỗi chữ 1000.

- Ông chủ, như vậy không phải quá đắt sao? Một con dấu mua vào chỉ vài trăm đồng, bây giờ đã lên giá vài ngàn mất rồi?

- Đúng vậy, như thế chúng tôi cũng không mua...

- Ông chủ, ngài xem tiền là gió sao?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì đám người chuẩn bị mua con dấu đều rối hẳn lên, tất nhiên đầu mâu của bọn họ đều chĩa về phía Trang Duệ.

- Ông chủ, dù là ngài mở cửa hàng kinh doanh nhưng cũng không thể buôn bán quá đắt như thế...

- Đúng vậy, chúng tôi chỉ mua con dấu, khắc dấu phải xem như là phục vụ miễn phí, còn thu phí sao?

Đám người kia liên tục phát ra những âm thanh nghi vấn, tất nhiên nguyên nhân đều là vì Trang Duệ thu phí quá cao mà ra.

Tính danh của người bình thường chỉ là hai ba chữ, hơn nữa ấn chỉ cần khắc bốn chữ mà thôi, nói cách khác thì chưa tính tiền con dấu thì chuyện khắc tên lên ấn đã mất một hai ngàn, như thế cũng khó trách người ta có ý kiến.

Đừng nói là bọn họ, dù là Triệu Hàn Hiên và thầy Cát cũng bị lời nói của Trang Duệ làm cho sững sốt, khắp đường đều là máy khắc chữ, mình đi theo đường ngược lại có thể thành sao?

Thầy Cát sợ Trang Duệ không xuống đài được nên khẽ kéo áo rồi nói:

- Tiểu Trang, điều này... Khắc chữ là công tác của tôi, cũng đừng thu thêm phí...

Trang Duệ lắc đầu nói:

- Phải thu phí, sau này còn phải tăng giá, việc này ngài cứ để đấy cháu nói...

- Các vị, mọi người yên tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói vài câu...

Trang Duệ đi đến trước mặt mọi người, đợi cho mọi người yên tĩnh trở lại thì hắn mới mở miệng:

- Mọi người đều biết bây giờ khắp đường là máy khắc chữ, hơn nữa người ta dùng con dấu cũng ngày càng ít, cái này là vì nguyên nhân gì? Vị này nói tôi nghe thử xem...

- Điều này thì có gì là kỳ quái, thời buổi này còn ai dùng ấn riêng nữa...

- Đúng vậy, ngoài những con dấu cho cơ quan chính quyền thì người dùng ấn như xưa ngày càng ít...

- Người thanh niên, cái đó có liên quan gì đến chuyện khắc ấn tính tiền? Cậu nói cho rõ ràng một chút...

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì mọi người cùng mở miệng cho ra đáp án, nhưng bọn họ đều không nói đến trọng điểm, vì bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

- Ha ha, mọi người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi là vì sao ấn tư nhân ngày càng ít được dùng? Trong mắt tôi thì đây là một hành vi vứt bỏ văn hóa, người hiện đại chỉ mong sao mình có chữ ký thuận tiện nhưng lại quên mất một con dấu có thể chứng minh thân phận của người cổ đại...

Trang Duệ nói làm cho vẻ mặt của mọi người càng thêm ngưng trọng.

- Khắc ấn đã có từ xa xưa, phần lớn những nhà thi họa đều là cao thủ khắc ấn. Chưa nói đến thời cổ, vào thời nhà Thanh thì những nghệ nhân khắc ắn trên vàng và đá cũng là thiên kim khó cầu...

- Nhưng đến thời hiện đại bây giờ, các ngài có thể tìm ra trên đường một nghệ nhân khắc ấn không?

Trang Duệ nói đến điểm này thì nâng giọng điệu lên, hắn lớn tiếng nói:

- Nói cho các vị biết là bây giờ không có hoặc là có rất ít nghệ nhân, sau này tranh chữ của các ngài sẽ dùng con dấu do máy móc khắc ra, đó là văn hóa của chúng ta sao? Là thứ tổ tông truyền thừa à?

Nghe đến đây thì vẻ mặt nhiều người có biến đổi giống như đang suy nghĩ, Trang Duệ nói không sai, thi họa chú ý một chữ ý cảnh, nếu như sử dụng cơ giới hóa để gia công chiếc ấn, như vậy thật sự là bôi nhọ nghệ thuật.

- Bây giờ cơ giới hóa đã cho chúng ta những tiện lợi khó thể nào phủ nhận, nhưng chúng ta cũng có nhiều vật thủ công mỹ nghệ vĩ đại, nếu vì vậy mà thất truyền thì mọi người không đau lòng sao?

- Những chiếc máy khắc chữ ngoài kia một phút có thể cho ra một con dấu, nhưng đó là vật chết, nào có thể so sánh với nghệ nhân tự tay khắc ra?

- Nghệ nhân cũng có thể làm theo yêu cầu của các vị, có thể làm ra những ký hiệu mà khó thể phỏng chế, đây cũng là thứ mà máy tính không thể nào bằng được, hy vọng mọi người có thể suy xét lại...

- Một điểm nữa chính là tay nghề của thầy Cát là rất mạnh, ai cũng tận mắt nhìn thấy, những con dấu được thầy Cát tạo hình ra không những thực dụng mà còn có giá trị sưu tầm, như vậy dù là năm trăm đồng một chữ thì tôi đây cũng không cảm thấy đắt chút nào...

- Có lẽ một ngày nào đó con dấu của Tuyên Duệ Trai sẽ biến thành 5000 một chữ, vì đó là văn hóa truyền thống được lưu giữ lại, tôi cảm thấy nó không đắt chút nào...

Trang Duệ nói rất có khí phách, sau khi nói xong thì Tuyên Duệ Trai trở nên yên tĩnh hẳn, ai cũng đang tiêu hóa những lời hắn vừa nói.

Sau vài phút thì có vài tiếng vỗ tay vang lên, chậm rãi tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, cuối cùng thì ai cũng vỗ tay.

- Cậu thanh niên này nói đúng, bây giờ người hiện đại chỉ chú trọng vào lợi ích và hiệu quả, thật sự không còn coi trọng văn hóa truyền thừa...

Một ông cụ năm sáu mươi tuổi từ trong đám người đứng ra ủng hộ quan điểm của Trang Duệ, sau đó còn nói thêm:

- Tôi đặt cọc một chiếc ấn kê huyết thạch, bốn chữ cái, hai ngàn đồng tiền cọc, đây là tiền giao trước...

Việc gì cũng phải có người đi đầu, có hành động của ông lão kia thì những người vốn đang suy xét xem có đáng hay không cũng tham gia vào hàng ngũ đặt ấn kê huyết thạch.

Thật ra một hai ngàn đối với người yêu thích đồ cổ thì cũng không tính là gì, huống hồ là một con dấu có thể đi theo cả đời mình, cũng không hao tổn gì cả. Sau khi nghĩ thông thì mọi người đều tình nguyện trả số tiền kia.

- Hầu Tử, đi giúp anh Triệu đăng ký, đúng là không nhanh mắt chút nào...

Trang Duệ thấy Triệu Hàn Hiên bận rộn không chịu nổi thì vội vàng đá Hầu Tử một cái, lúc này Hầu Tử mới như tỉnh mộng, hắn nhanh chóng chạy đến hỗ trợ.

Trang Duệ nào biết rằng vừa rồi Hầu Tử đang thầm nghĩ, anh Trang thật sự giỏi lừa dối, hèn gì mà còn trẻ đã có gia sản như thế, thì ra là hạng người há miệng gạt người chết không đền mạng.

- Thầy Cát, ngài... Ngài làm sao vậy?

Trang Duệ sau khi diễn thuyết xong thì quay lưng lại định nói vài câu với thầy Cát, hắn phát hiện ông lão đứng sau lưng đang xúc động dâng trào.

- Tiểu Trang, hay, nói rất hay, cậu có thể nói ra những lời này thì tôi cũng không cần cầm tiền, làm không cho cậu cũng được...

Nói thật là thầy Cát có sự cảm động vì lời nói của Trang Duệ, vào những năm bảy mươi thì nghề khắc thủ công phát triển rất thịnh, dù chỉ là khắc dấu ấn này nọ nhưng có tay nghề này thì nuôi một nhà già trẻ ấm no cũng không là vấn đề.

Chỉ là đến thập nên chín mươi thì máy móc có quá nhiều, hầu như là chỉ trong một đêm đã làm cho một phường khắc biến mất, đối với một lão nghệ nhân thì thất lạc trong lòng sẽ là rất lớn.

Hơn nữa nó cũng chặt đứt bát cơm của nghệ nhân, thầy Cát vốn là tay nghề tổ truyền ba đời, là thế gia khắc vàng đá, đây là tay nghề gia truyền, nhưng đến thế hệ của lão thì con cháu không muốn theo nghề, cháu nội thì muốn xuất ngoại học tập, điều này làm cho lão kêu trời, xem như tài nghệ của tổ tông đến tay mình là đoạn tuyệt.

Hôm nay nghe được lời của Trang Duệ thì thầy Cát xem như gặp được tri âm, đúng như những gì lão đã nói, nếu Trang Duệ không trả lương thì lão vẫn tình nguyện làm việc, không vì cái gì khác, chỉ vì quá vui mừng mà thôi.

- Thầy Cát, chúng ta vào trong nói chuyện, không trả lương sao được...

Trang Duệ cười cười, thầy Cát đã đè nén từ lâu, thật sự mở miệng nói như vậy nhưng cũng không thể thực hiện, nếu thật sự không trả tiền thì chính Trang Duệ cũng gây khó cho mình. Lúc này khách bên ngoài quá nhiều, hắn đưa thầy Cát vào trong phòng nói chuyện.

Sau khi ngồi xuống thì Trang Duệ nói:

- Thầy Cát, chúng ta đã nói là lương tạm thời không thay đổi, vẫn là 5000, nhưng mỗi con dấu ngài khắc ra, ngài thu mỗi chữ 300 đồng, phân chia như vậy ngài thấy thế nào?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì thầy Cát vội vàng đứng lên, lão nhanh chóng từ chối:

- Cái gì? Không được, không được, Tiểu Trang, năm ngàn tiền lương có thể tính là không thấp, chuyện trích tiền làm chữ thì coi như khỏi...

Thầy Cát cũng là người nổi tiếng khắc vàng đá ở thủ đô, dựa vào tay nghề đã từng khắc cho không ít chiếc ấn cao cấp, thậm chí còn khắc ấn cho bạn bè quốc tế.

Chỉ là khắc ấn không lấy tiền, thậm chí là ba năm đồng một cái, sau này nghề thủ công bị máy tính thay thế, ai cũng thiếu cơm ăn áo mặc, có những người trẻ tuổi đã đổi nghề, vì vậy mà cả đời này ông lão sống tương đối nghèo khó.

Nếu không phải cháu mình sẽ xuất ngoại du học, trong nhà cũng không có nhiều tiền thì thầy Cát cũng sẽ chẳng đi làm việc làm gì, tất nhiên lão nói làm không công cũng là vì kích động nói ra mà thôi, nếu Trang Duệ thật sự nghĩ như vậy cũng không xong.

- Thầy Cát, ngài kiếm tiền bằng tay nghề, tiền lấy được cũng không có gì đuối lý, ngài cũng đừng chối từ, cự làm theo những gì cháu nói, chúng ta cùng nhau kết hợp lại để phát triển.

- Đúng rồi, ngài nếu có thể thì xem trong cửa hàng có ai khéo tay chọn làm đệ tử, hoặc mang theo một đệ tử bên ngoài cũng tốt, chúng ta cùng nhau bắt tay phát triển công nghệ khắc ấn thủ công...

Trang Duệ khoát tay quyết định sự việc, trong lòng hắn nghĩ sâu hơn nhiều so với thầy Cát, vì bây giờ người thích tranh chữ sẽ không thiếu chút tiền như vậy, đợi đến khi sự việc truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ có người đến cầu chữ ngay thôi.

Trang Duệ đã muốn làm cho những chữ được phát ra từ Tuyên Duệ Trai ngày càng nổi tiếng, để cho đám người sưu tầm đổ cổ đều phải có được chữ của Tuyên Duệ Trai.

Ví dụ như những chuyên gia giống Kim Mập và thầy Tôn chẳng hạn, Trang Duệ sẽ tặng cho mỗi người một chiếc ấn, sau này đi ra ngoài giám định và thưởng thức thứ gì đó thì các chuyên gia sẽ thay thế chuyện ký tên lên giấy giám định bằng các dùng ấn tư nhân.

Dựa vào mánh lới này thì nhất định có thể tuyên dương danh tiếng của Tuyên Duệ Trai, bây giờ danh lợi luôn buộc chặt với nhau, có danh thì sợ gì không có lợi?

- Tốt, tốt, Tiểu Trang, phần nhân tình này ông lão tôi xin nhận, cậu cứ yên tâm...

Thầy Cát bây giờ cũng thật sự cần tiền, vì vậy cũng không chối từ, nhưng trong lòng đã thầm xem công nghệ khắc dấu thành một phần sự nghiệp, không còn tâm tư về một quầy hàng khắc ven đường nữa.

- Hì, ông chủ Trang, ngài nếu không đi diễn thuyết thì cũng coi như thiệt thòi, ha ha ha...

Trang Duệ và thầy Cát sau khi hòa đàm xong thì Triệu Hàn Hiên đẩy cửa bước vào nói lời vui đùa, ngay sau đó còn nói thêm:

- Tổng cộng có mười một người đặt ấn kê huyết thạch, bọn họ muốn chất liệu từ xa hoa đến kém, vừa rồi thu được hơn chục ngàn tiền cọc...

- Ha ha, anh Triệu, tin tốt lành còn ở phía sau, nhưng anh cũng nên đặt một chiếc máy khắc chữ là vừa...

Trang Duệ nói làm cho Triệu Hàn Hiên và thầy Cát cảm thấy khó hiểu, vừa muốn phát triển công nghệ truyền thống mà còn mua máy khắc chữ làm gì?

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)