Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 412

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 412: Chém sắt như chém bùn
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trang Duệ thật sự bất ngờ lớn, tiền làm từ lá cây sao? Nếu hai cây năm mươi đồng thì hắn sẽ mua, treo trong nhà dù sao cũng là vật trang sức, nhưng năm trăm ngàn? Có lẽ đợi vài trăm năm sau thì mới mua được giá đó.

- Đúng vậy, đây là đao võ sĩ đạo từ thế kỷ 15, năm ngoái đấu giá ở New York đã là một trăm ngàn đô, phẩm chất còn không bằng cây đao này, may mà tôi không tham gia đấu giá kia, nếu không sẽ thua lỗ lớn...

Hoàng Phủ Vân tỏ ra như may mắn làm cho Trang Duệ phải dở khóc dở cười, huynh đệ bỏ ra một trăm ngàn đô mua một cây đao thật còn hơn bỏ ra năm trăm ngàn mua hai cây đao giả như thế này.

- Anh Hoàng Phủ Vân...

Trang Duệ đang định nói ra những đặc điểm giả của hai cây đao thì thấy ông chủ cửa hàng đi ra, hắn vội vang sửa lời nói:

- Tôi cũng không hiều về đao kiếm cổ, vừa rồi tùy tiện mua hai cây đao kiếm, thấy cửa hàng này bán đao kiếm nên đi vào xem xét, anh cũng đừng tham khảo ý kiến của tôi, anh thích thì được...

Người nào cũng đang kiếm cơm ở Phan Gia Viên, Trang Duệ biết thật giả nhưng sẽ không đập bể bát cơm của người ta, đây là tối kỵ. Ông chủ nơi này không biết Trang Duệ, nhưng sau này sợ rằng sẽ biết, mà Trang Duệ cũng không muốn gây thù chuốc oán.

Nhưng Trang Duệ vẫn dùng giọng mờ mịt nhắc nhở Hoàng Phủ Vân, trong ngành đồ cổ có một câu: "Mình thích là được", lời này bình thường hay dùng để an ủi những kẻ bỏ tiền ra nạp học phí, mà Hoàng Phủ Vân nếu có ngộ tính cao sẽ hiểu ra được.

Trang Duệ vừa nói dứt lời thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem, khẽ bắt chuyện với ông chủ và Hoàng Phủ Vân, sau đó khoan thai đi ra ngoài cửa hàng đao kiếm cổ.

Trang Duệ đã nói tất cả, Hoàng Phủ Vân nếu coi là thật thì sẽ tổn thất không chỉ là năm trăm ngàn, vì nơi đó có bảy cây đao võ sĩ đạo.

Người điện thoại đến là Triệu Hàn Hiên, sau khi nghe Hầu Tử nói Trang Duệ đến Phan Gia Viên thì Triệu Hàn Hiên thấy ông chủ không đến cửa hàng thì rất bất mãn, thế là gọi điện thoại đến trách mắng vài câu, đến khi Trang Duệ nói sẽ đi qua mới cúp điện thoại.

- Cậu Trang, chờ một chút, chờ chút, chờ tôi với...

Trang Duệ vừa chen vào trong đám người thì sau lưng vang lên âm thanh của Hoàng Phủ Vân, hắn quay lại nhìn, thấy đối phương đang từ trong cửa hàng đi ra với hai tay trống trơn.

- Anh Hoàng Phủ Vân, sao vậy? Không mua thứ gì sao?

Trang Duệ quay đầu lại nhìn, hắn thấy ông chủ cửa hàng còn đứng ở cửa ra vào, thế là cũng không nhiều lời mà thuận miệng hỏi một câu.

- Lần sau sẽ đến xem, hôm nay muốn làm quen với cậu Trang, đi, chúng ta vừa đi vừa nói...

Hoàng Phủ Vân dù thế nào cũng có xuất thân là luật sư, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không kém, không thể kém hơn Trang Duệ là bao. Hắn đưa lưng về phía Đao Kiếm Trai và nháy mắt với Trang Duệ, hai người nhập vào trong đám đông...

- Con bà nó, sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc như vậy, quá xui xẻo...

Ông chủ vừa tiễn chân Hoàng Phủ Vân ra ngoài cửa đã không còn nụ cười, hắn nhổ một bãi nước miếng về phía hai người Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân, trong lòng thầm mắng chửi.

Tất cả đao võ sĩ đạo ở trong cửa hàng đều là hàng giả đến từ hai lò chế hàng ở Hà Bắc và Thiên Tân, nơi đó có vài nhà máy thủ công mỹ nghệ chuyên nhận đặt hàng làm đao kiếm cổ để làm trang sức.

Ông chủ cửa hàng trước đó đã đặt hàng hai cây đao võ sĩ đạo, không ngờ lại gặp ngay Hoàng Phủ Vân, thế là tự biên ra một câu chuyện thu mua hàng từ các gia tộc Nhật Bản, lại bán được với giá năm trăm ngàn, điều này làm cho hắn cảm thấy ăn quả ngọt. Vì vậy hắn đặt chế thêm mười cây đao, hẹn Hoàng Phủ Vân hôm nay đến xem hàng, không ngờ rằng Hoàng Phủ Vân vì kết bạn với Trang Duệ mà không xem đao, lại chạy đi mất.

Tất nhiên Trang Duệ biểu hiện rất có quy củ, ông chủ cửa hàng cũng không có gì nghi ngờ, vì vậy hẹn thời gian khác xem hàng với Hoàng Phủ Vân. Chỉ la lúc này hắn không bán được hàng, cảm thấy trong lòng có chút mắc nghẹn.

- Ông chủ, đúng là không được, đến Phan Gia Viên đi dạo mà không đến cửa hàng nhà mình, như vậy là không xong, không được, anh phải nói cho rõ ràng mới xong...

Trang Duệ đến cửa chính Tuyên Duệ Trai thì đã bị Triệu Hàn Hiên chặn lại, anh Triệu cũng là người thích kết giao bằng hữu, khoảng thời gian qua hắn và Trang Duệ có quan hệ rất tốt, bây giờ nói năng cũng tùy tiện hơn.

- Tiểu Trang, cậu đến rồi...

Thầy Cát đang ngồi đó thấy Trang Duệ đến thì vội vàng đứng lên bắt chuyện, lão cũng không dám thoải mái như Triệu Hàn Hiên, vì nếu là xã hội cũ thì Trang Duệ thật sự là ông chủ quyền thế.

- Nói cho rõ sao? Thôi tối nay mọi người ra ngoài dùng cơm, tiền ăn tính vào cho cửa hàng. Đúng rồi, Đại Hùng đâu?

Trang Duệ đi vào trong cửa hàng nhìn thoáng qua, ngoài Hầu Tử và một nhân viên khác đang có mặt thì cũng không thấy Đại Hùng.

Triệu Hàn Hiên cười cười nói:

- Cho tiểu tử kia đi nhập hàng rồi, chạy nhiều một chút cho quen...

- Anh Triệu, anh rõ ràng là ép tôi trả tiền công...

Trang Duệ buồn bực vỗ vai Triệu Hàn Hiên, xem ra đối phương cũng không bỏ đi tâm tư ra ngoài làm cho chính mình. Nhưng điều này cũng không kỳ quái, có ai không muốn làm ông chủ mà lại thích làm nhân viên chứ?

- Không nói điều này, không nhắc đến nó nữa, tôi chỉ bán thân cho cậu hai năm thôi...

Triệu Hàn Hiên cười cười di chuyển chủ đề, sau đó thấy phía sau Trang Duệ còn có một người, nên hỏi:

- Ông chủ, vị này là...

- À, anh xem, tôi thiếu chút nữa thì quên đi khách quý...

Trang Duệ vỗ đầu một cái, sau đó nhường đường cho Hoàng Phủ Vân đi ra rồi nói:

- Là một người bạn vừa quen khi xem xét vài vật trong chợ, là Hoàng Phủ Vân, luật sư nước Mỹ, à, cũng là nhà sưu tầm đao kiếm cổ...

- Cậu Trang, cậu cũng đừng làm khó tôi, nói là nhà sưu tầm thì mắc cở chết người, à, tôi có nên gọi cậu là ông chủ Trang không?

Hoàng Phủ Vân nãy giờ rất yên tĩnh đứng sau lưng Trang Duệ, nói thật thì hắn cũng rất tò mò với thân phận của Trang Duệ, người này còn trẻ hơn cả mình lại mở một cửa hàng thế này trong Phan Gia Viên.

Trang Duệ cười khoát tay áo nói:

- Đừng gọi như vậy, tôi làm ông chủ cũng không xứng chức, anh cứ gọi tôi như cũ là được...

- Cậu Trang, cậu mới thật sự là người trong nghề, vừa rồi nhất định là giấu dốt, xem ra trong nước là ngọa hổ tàng long...

Nghĩ đến câu nói của Trang Duệ trong Đao Kiếm Trai, Hoàng Phủ Vân đã không còn chút lòng tin nào với hai cây đao võ sĩ đạo mà mình đã từng mua với giá năm trăm ngàn.

Thạt ra khi đó Hoàng Phủ Vân cũng có chút nghi hoặc, nhưng khi đó nhìn hàng thì có một ông lão nói tiếng Nhật muốn đến mua hàng, hơn nữa còn cùng Hoàng Phủ Vân tăng giá vài lần, thế nên hắn cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp thu mua.

Nhưng bây giờ Hoàng Phủ Vân quay về suy xét và thấy có rất nhiều điều đáng ngờ, hơn nữa sau khi mình mua hai cây đao võ sĩ đạo thì lại xuất hiện thêm chục cây, điều này không khỏi làm hắn nghi ngờ. Chỉ là người trong cuộc thì u mê mà người ngoài cuộc lại nhìn thấy rõ ràng, sau khi hắn được Trang Duệ chỉ điểm thì chậm rãi hiểu rõ vấn đề bên trong.

*****

Hoàng Phủ Vân nghĩ không sai, ông lão trước đó là người Nhật Bản nhưng lại được ông chủ cửa hàng bỏ nhiều tiền mời đến, có thể thấy bây giờ những người làm giả càng bỏ ra nhiều công sức, vì tiền mời diễn viên cũng đã mất một khoản không nhỏ rồi.

Tất nhiên bây giờ vị diễn viên kia đã về Nhật, việc này không còn đối chứng, dù Hoàng Phủ Vân có tìm đến tận cửa cũng không làm gì được ông chủ cửa hàng.

Trước nay đồ cổ chỉ cần đến tay là không còn liên quan gì, hơn nữa hóa đơn cũng ghi đó là hàng thủ công mỹ nghệ, Hoàng Phủ Vân dù muốn nhưng cũng không làm gì được người ta.

- Sao vậy? Bị người ta gạt à? Tổn thất có lớn không?

Triệu Hàn Hiên thật sự rất mẫn cảm với những chuyện như thế này, vừa nghe hai người lên tiếng thì đã biết Hoàng Phủ Vân bị người ta giăng bẫy.

- Chỉ là năm trăm ngàn, xem ra bây giờ hàng giả ở trong nước là rất nhiều...

Hoàng Phủ Vân thở dài nói, hắn là người sưu tầm đao kiếm từ nước ngoài, vốn tưởng rằng trong nước sẽ nhiều hàng thật giá rẻ, không ngờ mới lần đầu tiên ra tay đã té ngã.

Triệu Hàn Hiên cũng coi như biết được vấn đề, hắn nghe rõ lời của Hoàng Phủ Vân thì nở nụ cười tự giễu:

- Cậu trai, coi như bỏ năm trăm ngàn mua một bài học nhỏ, anh đây bị người ta bày ra thế cục gạt mất hơn chục triệu, vì vậy mà cửa hàng này đã sửa lại tên...

Hoàng Phủ Vân không biết chuyện, nhưng sau khi truy vấn và hiểu rõ thì liên tục lắc đầu, chính mình xem như may mắn, lần thứ hai thì gặp Trang Duệ, nếu không thì sợ rằng sẽ phải bỏ ra một khoản tiền lớn.

Nhưng Hoàng Phủ Vân cũng không hiểu Trang Duệ tìm hiểu thật giả như thế nào, sau đó hắn nhìn về phía Trang Duệ và hỏi:

- Cậu Tiểu Trang, vừa rồi tôi chỉ thấy cậu nhìn vỏ đao, cũng không nhìn kỹ bên trong, sao biết được đao có vấn đề?

- Vào trong phòng nói, cũng đừng cho người ta biết vừa rồi là tôi nhìn ra vấn đề...

Trang Duệ thấy người trong cửa hàng hơi nhiều thì bắt chuyện một tiếng với thầy Cát, sau đó đưa Hoàng Phủ Vân vào trong phòn, Triệu Hàn Hiên cũng theo vào, cũng muốn xem Trang Duệ mua được thứ gì tốt...

- Anh Hoàng Phủ Vân, trước tiên anh xem cặp đao kiếm này đi...

Trang Duệ đi vào phòng thì mở báo lấy ra cặp đao kiếm đặt lên bàn.

- Đã hoen rỉ như thế này thì giá trị là không lớn...

Hoàng Phủ Vân thấy hai cây đao kiếm như gậy đồng thì không khỏi nhíu mày, hắn mượn một cặp bao tay của Trang Duệ rồi cầm lên xem.

- Đây có lẽ là Hoàn Thủ Đao* được thiết chế trong năm Lưỡng Hán, chỉ là chuôi đao đã mục, lại bị ô xy hóa quá mạnh, chỉ có thể mài lại mà thôi...

Hoàng Phủ Vân nhìn qua một lúc, lại lấy một chiếc chìa khóa ra chọc vài cái vào lỗ hổng trên thân đao, chỗ rỉ sét bị chọc mở ra, một lổ tròn xuất hiện.

- Tôi cũng chuẩn bị mài nó, có lẽ không có vấn đề...

Trang Duệ mua cây đao kia với số tiền không lớn, lúc này chuẩn bị cầm đi mài.

Hoàng Phủ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì vội vàng nói:

- Cậu Trang, đao tốt không nên mài bậy, nếu không sẽ tổn thương...

- Sao? Còn như vậy nữa à? Anh Hoàng Phủ Vân nói một chút xem nào...

Trang Duệ thật sự hiểu về việc chữ trị và tu bổ đồ sứ, nhưng hắn thật sự không biết gì về việc bảo dưỡng đao kiếm. Những năm gần đây đao kiếm được sưu tầm rất nhiều, nhưng dù là chú Đức cũng không hiểu rõ nhiều lắm về phương diện này.

- Cậu Trang, nếu mài đao không phải là người chuyên nghiệp sẽ dễ làm mất đi lớp gang cứng ở bên ngoài, như vậy ngoại hình của cây đao sẽ biến đổi, đây là tối kỵ...

Hoàng Phủ Vân cũng khó có được cơ hội trao đổi kiến thức về sưu tầm đao kiếm với người khác, thế nên hắn bắt đầu mở miệng giảng giải thao thao bất tuyệt. Trước nay việc sưu tầm đao kiếm thường không có tiền lệ, nhưng kinh nghiệm tích lũy vài năm của Hoàng Phủ Vân thật sự cũng đủ làm cho tri thức của Trang Duệ và Triệu Hàn Hiên được phóng đại.

Thì ra mài đao kiếm tuy làm cho bản thân vật phẩm bùng ra hoa văn, nhìn thì có vẻ tốt nhưng lại mất đi ý vị của đao kiếm cổ, giá trị trong mắt người trong nghề giảm sút trầm trọng.

Tại Nhật có một vị đại sư mài đao kiếm, chỉ cần mài một tấc dao sẽ thu phí 100 đô la Mỹ, xử lý một cây đao tốt phải mất cả tháng, hao phí tinh lực là thứ mà người thường khó tưởng. Cũng không phải một cây đao mang ra mài bình thường sẽ làm cho nó xuất hiện phong thái nguyên bản.

Trong ngành đồ cổ cũng có một câu chuyện thế này, có một vị thương nhân buôn đồ cổ đi xuống nông thôn nhìn trúng một cái bàn cổ lục giác, quyết định mua nó với giá hai chục ngàn, chuẩn bị hôm sau mang đi.

Ai ngờ hôm sau đến xem thì chiếc bàn vốn có biểu hiện cực kỳ cổ xưa và lịch sự tao nhã đã biến thành một chiếc bàn mới cóng, bên trên vẫn còn vương mùi dầu.

Vị thương nhân đồ cổ kia lập tức kinh hãi hỏi lý do, mới biết chủ nhà thấy đối phương bỏ ra hai chục ngàn mua một cái bàn cũ, trong lòng có chút lo lắng, thế nên buổi tối tìm giấy nhám chà xát chiếc bàn thật kỹ, sao đó mua véc ni về đánh bóng một lượt, cảm thấy bây giờ mới không phụ lòng giá hai chục ngàn. :

Cũng vì vậy mà thương nhân đồ cổ phải đấm ngực giậm chân, cuối cùng cũng không trả tiên mà xoay mặt bỏ đi, rõ ràng là hậu quả mang đến khi không biết bảo dưỡng đồ cổ cho phù hợp.

Việc bảo dưỡng đao kiếm cũng rất chú ý, thậm chí cũng không kém hơn so với thi họa.

Vì rất nhiều người thích dùng dầu đánh rỉ sét để dùng cho đao kiếm, nhưng những vũ khí trước thời nhà Tống, đặc biệt là đao kiếm thiếp vàng nạm bạc, nếu bỏ dầu đánh rỉ vào sẽ lan nhanh, tiện đà phá hư kết cấu vốn có.

Dựa theo kinh nghiệm của Hoàng Phủ Vân thì sau khi mài đao kiếm xong tốt nhất phải thường xuyên lau chùi, không cần dùng bất kỳ hóa chất nào để bôi lên bậy bạ, tốt nhất là đóng gói chân không, cho đao kiếm một lớp quần áo.

Sau khi nghe xong những lời của Hoàng Phủ Vân thì Trang Duệ cũng có thêm không ít kiến thức, nhưng hai thanh đao kiếm này có giá trị không lớn, cũng không cần đưa đi mài.

- Cậu Trang, cậu còn chưa nói những thanh đao võ sĩ đạo kia giả ở điểm nào...

Hoàng Phủ Vân tuy vẫn cho rằng những cây đao kia là giả nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì quá thật, hắn không hiểu rõ nên trong lòng luôn cảm thấy vướng mắc.

Trang Duệ cười nói:

- Anh Hoàng Phủ Vân, tôi hỏi anh nhé, năm trăm năm trước vì không có hộp chân không nên phải thường xuyên lau chùi kiếm phải không?

Hoàng Phủ Vân đáp:

- Tất nhiên rồi, trước kia không có đóng gói chân không, ít nhất ba năm ngày phải lau một lần, tôi vì nhìn thấy những lớp lau tạo nên dấu ấn mà mới cho rằng nó là thật...

- À, ba năm ngày lau một lần, nếu duy trì liên tục trong thời gian năm trăm năm thì chủ nhân của nó nhất định phải cực kỳ coi trọng cây đao. Anh Hoàng Phủ Vân, anh nghĩ lại mà xem, chủ nhân của nó sẽ không biết giá trị thật sao? Sẽ dễ dàng bán đi cho ông chủ cửa hàng à?

Trang Duệ nghe vậy thì lớn tiếng cười nói:

- Anh Hoàng Phủ Vân, chúng ta có thể đánh cuộc, anh dùng hai cây đao mình mua đi thử nghiệm, nếu là thật thì quay về mua thêm cũng không muộn...

*****

Nhật Bản có liên hệ rất mạnh với các nước Âu Mỹ, đao kiếm cổ cũng phát triển rất mạnh ở Âu Mỹ, nếu gia tộc ở Nhật muốn bán đi đao võ sĩ đạo cổ, bọn họ sẽ lựa chọn sàn đấu giá ở Âu Mỹ đầu tiên, vì vậy nhìn vào điểm này cũng biết những sản phẩm kia là thật giả thế nào.

Hoàng Phủ Vân nghĩ theo lời của Trang Duệ, càng nghĩ càng thấy đúng, thế là đứng lên nói với Trang Duệ:

- Cậu Trang, nghe cậu nói chuyện quả nhiên suy ra được nhiều bài học, tôi cũng hổ thẹn...

Hoàng Phủ Vân tự cảm thấy mình có nhiều nghiên cứu trên phương diện đao kiếm cổ, nhưng hắn là người nghiên cứu ở phương diện kỹ thuật, mà đồ cổ thì có thể làm giả ở phương diện kỹ thuật cực kỳ tốt.

Đây cũng là sơ hở của Hoàng Phủ Vân trong lúc giám định và thưởng thức đồ cổ, vì giám định đồ cổ không chỉ nhìn vào những biểu hiện của vật phẩm, còn phải tìm kiếm sơ hở trong lời giới thiệu của người bán và kẻ sưu tầm, vì bây giờ trình độ làm giả của Trung Quốc là rất cao, rất khó phân biệt.

Trang Duệ nói làm cho Hoàng Phủ Vân tìm ra vấn đề, câu chuyện ông chủ cửa hàng tự biên ra đã sụp đổ.

- Con bà nó, biểu hiện không lừa gạt nhưng thực chất lại lừa lọc lớn...

Sau khi Hoàng Phủ Vân biết rõ ràng tình huống thì không khỏi mắng một câu oán giận, nhưng sau đó lại chớp mắt nói:

- Hai cây đao tôi mua trước đó hình như là sản phẩm công nghệ cao, để vài ngày nữa tôi ra nước ngoài, xem có hội đấu giá nào nhận không...

- Như vậy cũng được sao?

Trang Duệ bị lời nói của Hoàng Phủ Vân làm cho sững sốt, nhưng hắn cũng ủng hộ mà thôi.

- Hì hì, những vị giám định sư bên kia chưa chắc đã quá giỏi, không thể nhìn rõ bối cảnh của vật phẩm, chỉ biết dùng mắt xem xét, như vậy hai thứ kia có thể lừa được bọn họ, bán được giá năm chục ngàn đô la...

Hoàng Phủ Vân cười hì hì, những năm nay hắn cũng bán vài món đao kiếm, khá quen thuộc với vài vị giám định sư, vì vậy mà nắm khá chắc.

Trang Duệ cười ha hả nói:

- Như vậy thì anh nên mua đồ giả đi mà bán kiếm lời...

- Việc này chỉ là ngẫu nhiên thì có thể được, mà cũng chưa thể chắc chắn...

Hoàng Phủ Vân cũng không dám đánh cược làm bậy.

- À, không nói đến chuyện này nữa, anh Hoàng Phủ Vân, anh xem thanh kiếm này đi...

Trang Duệ cũng biết sự việc không đơn giản như vậy, nếu không thì con buôn hàng giả đã đưa ra nước ngoài từ lâu rồi.

Thật ra Trang Duệ cũng không biết bên ngoài có đầy đồ giả của dân Trung Quốc, vì những năm qua có nhiều người buôn lậu vật phẩm ra ngoài, cũng có nhiều kẻ chế biến hàng giả nói rằng đó là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại đưa đi.

Người trong nước thường cho rằng những món ở nước ngoài là thật, vì tâm lý đó mà rất nhiều người thích ra ngoài mua, cuối cùng vẫn bị lừa bởi chính sản phẩm giả từ trong nước đưa ra ngoài.

- Được, để tôi xem thanh kiếm này...

Những nhà sưu tầm đao kiếm cổ trong nước là quá ít, Hoàng Phủ Vân hôm nay xem như gặp được tri âm, thế nên hắn cầm cây kiếm đồng xanh lên xem xét.

- Đây là thanh kiếm đồng xanh thời Tần Hán, nhưng vết rỉ sét vì sao không phải màu xanh đồng, tôi cũng không nhìn rõ...

Hoàng Phủ Vân quan sát một lúc lâu mà tỏ ra cực kỳ nghi hoặc, hắn đưa cây kiếm sang cho Trang Duệ.

Sau khi nghe được lời của Hoàng Phủ Vân thì Trang Duệ tỏ ra bội phục, trước đó hắn không lưu ý đến điểm này, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ vì sao dưới lớp rỉ sét thì những đường vân của cây kiếm lại rõ ràng như thế, bây giờ nghe lời Hoàng Phủ Vân thì hắn mới xem như hiểu ra.

- Ha ha, anh Hoàng Phủ Vân, hôm nay cho anh biết thế nào là tuyệt thế bảo kiếm...

Trang Duệ đã nắm chắc vấn đề, vì vậy hắn cho Triệu Hàn Hiên cầm đến một cái giũa sắt, còn có một cuốn băng gạc.

- Cậu Trang, cậu không làm như vây chứ...

Thấy Trang Duệ cầm giũa mài lên thân kiếm thì Hoàng Phủ Vân trợn mắt há mồm, hắn cũng đã từng chữa trị nhiều đao kiếm cổ nhưng là lần đầu tiên được thấy một người áp dụng phương pháp dùng giũa mài kiếm như Trang Duệ.

- Không có gì, anh cứ xem là được...

Trang Duệ cũng không nghĩ như Hoàng Phủ Vân, hắn cầm giũa mài lớp rỉ sét phần chuôi kiếm, sau đó dùng băng quấn lại phần đuôi, tạo ra một cái chuôi kiếm có thể cầm.

Cử động sau đó của Trang Duệ càng làm cho Hoàng Phủ Vân và Triệu Hàn Hiên cảm thấy kỳ quái, vì Trang Duệ cầm giũa khẽ gõ lên thân kiếm, lực tay cũng không lớn, mỗi lần gõ lên vị trí cách nhau vài tấc. Hắn gõ một lúc, vì lớp rỉ quá dày nên thường phát ra những âm thanh nặng nề.

Triệu Hàn Hiên dù gì cũng là người có kinh nghiệm, hắn thấy hành động của Trang Duệ thì không nhịn được hỏi:

- Ông chủ, ngài không nghĩ rằng làm vậy lớp rỉ sẽ rơi xuống đấy chứ? Nếu như vậy thì nó sẽ là một thanh kiếm Ngư Tràng cực tốt...

- Đúng vậy, những danh kiếm như trạm lô, cự khuyết, hào tào, thuần quân, long tuyền sẽ không rỉ sét, nhưng thanh kiếm này...

Hoàng Phủ Vân cũng lắc đầu, rõ ràng không xem trọng cây kiếm trong tay Trang Duệ.

- Không rỉ sét? Không thể nào?

Trang Duệ ngẩng đầu lên và giật mình hỏi, trong ý thức của hắn thì đao kiếm gì khai quật lên cũng là đồng nát, sắt và đồng lại càng dể rỉ, vì vậy mà hàng năm trên thế giới có hàng chục ngàn tấn thiết bị bị rỉ và biến thành phế vật.

- Tất nhiên có thứ không rỉ, cậu không biết sao?

Hoàng Phủ Vân thấy Trang Duệ lắc đầu thì ý thức vị này chính là người mới đi vào ngành đao kiếm cổ, thế là nói ngay:

- Ở huyện Giang Lăng tỉnh Hồ Bắc vừa khai quật được trong một ngôi mộ thanh "Việt vương câu tiễn tự tác dụng đao kiếm", cậu biết chứ?

Trang Duệ sao lại biết được? Hắn lắc đầu, Hoàng Phủ Vân tiếp tục nói:

- Cây đao kiếm này chôn dưới đất hai ngàn bốn trăm năm nhưng khi khai quật lên không có chút rỉ sét, trên thân đao có khắc dòng chữ: "Việt vương câu tiễn tự tác dụng đao kiếm". Có thể thấy nó được khảm nạm lưu ly, từng hoa văn vẫn rõ ràng, không chút hư hao...

- Mũi kiếm vẫn sắc, giống như hai ngàn năm chỉ là tích tắc, dưỡng khí địa cầu căn bản không có tác dụng với nó...

- Thật ra không chỉ có đao kiếm trong mộ của Sở Vương Câu Tiễn là như thế, những đao kiếm đồng xanh thời xuân thu được khai thác ở Long Tuyền huyện Vân Hòa cũng không bị hư hao...

- Bảo kiếm trong lăng Tần Thủy Hoàng xưng là Tần Vương bảo kiếm, nó càng chứng minh nghệ thuật đúc cao siêu thời xưa...

- Khi đó phần mộ dưới đất sáu bảy thước rất ẩm ướt, lại chôn dấu hơn hai ngàn năm thế mà khai quật ra cây kiếm vẫn đen nhánh, hàn quang bừng bừng, sắc bén cực kỳ...

- Có việc này sao?

Trang Duệ tuy nói bằng giọng nghi vấn nhưng biết rõ khó thể là giả, vì chỉ cần kiểm tra là biết ngay, chủ yếu là trước kia hắn không quan tâm đến tri thức về đao kiếm cổ mà thôi. Điều này cũng khó trách hắn, vì hắn mới chỉ tham gia ngành đồ cổ được một năm, thời gian đâu mà tìm hiểu cho hết?

- Lợi nhận lớn, lần này xem như lợi nhuận lớn...

Trang Duệ nhìn về phía cây kiếm đồng xanh, trong mắt bùng ra cái nhìn nóng bỏng, nếu theo lời của Hoàng Phủ Vân thì những danh kiếm kia sẽ không rỉ, vậy thanh đồng kiếm của mình sợ rằng cũng có cùng cấp bậc với các loại kiếm như mạc tà, long uyên, ngư tràng...

Trang Duệ gõ lên thân kiếm thêm hai chục phút, sau đó hắn ngừng tay, lại dùng giọng thần bí cười với Triệu Hàn Hiên và Hoàng Phủ Vân:

- Hai vị, nhìn nhé, tôi sẽ cho hai người xem một ma thuật...

*****

Triệu Hàn Hiên và Hoàng Phủ Vân nghe thấy như vậy đều mở to hai mắt nhìn, bọn họ không biết Trang Duệ rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ cứ gõ như vậy một lúc thì rỉ sét sẽ tróc ra sao?

- À, còn thiếu vài thứ nữa...

Trang Duệ cầm lấy cây kiếm đồng xanh, sau đó đưa mắt đánh giá khắp phòng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hắn đi đến góc tường cầm lấy cây chổi quét rác.

- Hai vị, nhìn nhé...

Trang Duệ dùng tay trái cầm kiếm đồng xanh, tay phải cầm chổi, thân kiếm rũ xuống, hắn cầm chuổi quét mạnh lên thân kiếm.

Điều làm cho Triệu Hàn Hiên và Hoàng Phủ Vân kinh ngạc ngây người đã xảy ra, rỉ sắt trên thân kiếm đã tróc xuống, không bao lâu trên mặt đất đã đầy rỉ sắt, lúc này thân kiếm đồng xanh lại mơ hồ bùng ra ánh sáng vàng.

- Cái này... Đây là kiếm quái quỷ gì?

Dù là Hoàng Phủ Vân thường xuyên lăn lộn ở nước ngoài, thường tham gia các buổi đấu giá lớn cũng chưa từng thấy qua tình huống thần kỳ như vậy, chẳng lẽ kiếm sắc đồng xanh thật sự không rỉ sét trong truyền thuyết lại xuất hiện?

- Anh Triệu, mau tìm đến vài cái khăn và nước ấm...

Trang Duệ dùng sức quét những phần rỉ sét còn bám trên thân kiếm đồng xanh, chuổi làm bằng cây cao lương, căn bản không sợ làm tổ thương thân kiếm đồng xanh, hơn nữa rỉ sắt thật sự không phải được hình thành trên thân kiếm, chẳng qua là đóng váng bên ngoài mà thôi. Vừa rồi hắn dùng giũa gõ lên thân kiếm chẳng qua chỉ vì muốn làm cho lớp rỉ sét bên ngoài chấn động mà bong ra.

Lúc trước nghe Hoàng Phủ Vân nói về những vết rỉ sét trên thân kiếm thì Trang Duệ có chút cảm giác không đúng, vì xuyên thấu qua lớp rỉ sét kia là thân kiếm đồng xanh rất toàn vẹn, điều này chỉ có thể nói là cây kiếm đồng xanh này được chôn vùi cùng những cây kiếm khác và lớp rỉ sét lan sang mà thôi.

Bản thân cây kiếm đồng xanh có chất liệu tốt, cũng không bị ăn mòn, lớp rỉ sé chỉ bám vào bề mặt, vì thế mà làm cho nó giống như một cây sắt khêu lò.

Trang Duệ có minh ngộ như vậy, hơn nữa vào lúc đầu khi gõ lên thân kiếm thì thấy những tảng rỉ sét kia có dấu hiệu bong tróc ra, vì vậy mà hắn mới tạo ra được trò ma thuật như vừa rồi, nhưng nếu nói về nguyên lý thì lại rất đơn giản.

- Đây, khăn lau...

Trong cửa hàng không có nước nóng, Triệu Hàn Hiên lấy ấm điện châm nước, đun nóng, sau đó tiến vào trong phòng đưa khăn cho Trang Duệ.

Trang Duệ dùng khăn thấm nước nóng và vắt khô rồi cẩn thận lau lên thân kiếm đồng xanh, lúc này những phần rỉ sét cuối cùng cũng bóc ra, thân kiếm hơi vàng chợt hiện ra trước mặt mọi người.

Sau khi bỏ đi lớp rỉ sét thì thân kiếm ngắn hơn trước đó một tấc, trên thân kiếm đầy những đường vân đẹp, bắn ra hàn quang dưới ánh đèn, mà ai cũng nghi ngờ mức độ sắc bén của cây kiếm này.

- Keng, keng, keng...

Sau khi dùng khăn ướt lau kiếm, Trang Duệ một tay cầm kiếm, ngón trỏ tay còn lại cong lên gõ vào thân kiếm, những âm thanh kim loại vang lên trong trẻo dễ nghe.

- Cậu Trang, nhìn xem, mau xem trên mặt có khắc chữ không, thanh kiếm này nhất định là thiên cổ danh kiếm truyền lưu đến bây giờ, mau xem thế nào...

Hoàng Phủ Vân đứng ở một bên với hai mắt biến thành màu đỏ, bộ dạng giống như Trang Duệ không nghe lời sẽ tiến lên cướp đoạt.

Trang Duệ nghe vậy cũng cẩn thận tìm kiếm trên thân kiếm, nhưng sau nửa ngày mà chẳng phát hiện chữ gì, chỉ là phần cách đuôi kiếm một centimet có một cái đồ án giống như chữ nhưng hắn lại không biết.

- Anh Hoàng Phủ Vân, anh đến xem, cái này có phải là chữ không? Tôi thấy nó giống như hình vẽ...

Trang Duệ dùng khăn để giữ lấy thân đồng kiếm, sau đó đưa cây kiếm sang cho Hoàng Phủ Vân.

Hoàng Phủ Vân đã sớm hận không thể cầm lấy thanh kiếm, hắn nhận lấy và xem xét.

- Này, cẩn thận một chút, đại ca...

Khi Hoàng Phủ Vân rút kiếm thì Trang Duệ chỉ cảm thấy tay phát lạnh, hắn vội vàng buông tay, nhìn xuống cái khăn bên dưới, đã bị cắt thành hai mảnh.

- Thật hay giả vậy? Sắc bén thế sao?

Trang Duệ trừng mắt, kiếm chém sắt như bùn trong truyền thuyết có lẽ cũng chỉ là như vậy mà thôi, hắn đã quyết định, chút nữa nhất định phải thử xem thế nào, để xem có phải như lời đồn không?

Trước kia Trang Duệ từng được nghe thấy những cây vũ khí thần binh lợi kiếm sức mạnh vô địch, sắc bén vô cùng, chỉ là hắn không quan tâm. Tuy kỹ thuật của người xưa đến giờ đã thất truyền vào không thể phục chế, nhưng hắn vẫn không tin với kỹ thuật đúc cổ đại có thể cho ra những vũ khí như vậy.

Nhưng sự thật thắng hùng biện, nhìn hai mảnh khăn rơi xuống đất mà Trang Duệ thầm phát lạnh, nếu buông tay chậm thì sợ rằng bàn tay sẽ có một đường cắt rồi.

- Mũi kiếm hoàn mỹ vô khuyết, hoa văn như hàng ngàn vạn cuộn sóng, kiếm cứng chắc, sắc bén như gió, bảo bối, đúng là bảo bối, sao người cổ có thể tạo ra những cây kiếm thế này cho được?

Không chỉ là Trang Duệ có suy nghĩ như vậy, Hoàng Phủ Vân sau khi cẩn thận xem xét thân kiếm cũng gào lên, giống như chỉ như vậy mới có thể biểu hiện sự kích động và kinh ngạc trong lòng hắn.

- Anh Trang, có chuyện gì xảy ra vậy?

Hầu Tử bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, thế là vội vàng tiến vào, thấy Hoàng Phủ Vân đang cầm một thanh kiếm với gương mặt đỏ bừng thì nhanh chóng cầm một chiếc ghế đứng chắn trước mặt Trang Duệ.

- Hầu Tử, không có gì, không có gì, anh đi ra ngoài đi, anh Hoàng Phủ Vân chỉ có chút kích động mà thôi...

Trang Duệ bị hành động của Hầu Tử làm cho dở khóc dở cười, hắn vội vàng mở miệng giải thích, nhìn bộ dạng của Hầu Tử thì giống như thiếu chút nữa dùng ghế đập lên người Hoàng Phủ Vân.

- À, anh Trang, có chuyện thì ngài cứ nói với tôi...

Tuy Hầu Tử nhát gan nhưng vào thời điểm quan trọng cũng dám đứng ra, sau khi nghe được lời của trang duệ thì hắn dùng ánh mắt chần chừ nhìn Hoàng Phủ Vân, sau đó buông ghế đi ra ngoài, trong lòng vẫn không yên nên đứng luôn ngoài cửa.

- Cậu Trang, thật sự xin lỗi, thật sự xin lối, thất thố, thật sự là thất thố...

Hầu Tử vừa rồi tiến vào thì Hoàng Phủ Vân chợt tỉnh lại, hắn đặt thanh kiếm xuống mặt bàn, nhưng cặp mắt vẫn nhìn vào thanh kiếm đồng xanh không chớp mắt.

- Anh Hoàng Phủ Vân, anh có thể đọc được hai chữ kia không, nó là gì?

Trang Duệ vốn suy đoán đây là chữ vào thời nhà Ân, nhưng hắn lại chỉ thông chữ Triện, thật sự không biết nhiều về kiểu chữ trước thời Tần.

Mà trên thế giới này cũng không có nhiều người hiểu được kiểu chữ như vậy.

- Sao? Cậu Trang? Cậu nói gì? Hai chữ gì?

Hoàng Phủ Vân có chút thất thần, sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì không khỏi có chút sững sốt.

- Đúng vậy, anh là chuyên gia sưu tầm đao kiếm, hai chữ kia đọc là thế nào?

Không phải chỉ có Trang Duệ mà Triệu Hàn Hiên cũng rất hiếu kỳ, trong lòng người nào cũng có chủ nghĩa anh hùng, đừng nói là Trang Duệ, dù là Triệu Hàn Hiên thì năm xưa cũng đọc tiểu thuyết của Kim Dung, tất nhiên sẽ rất mong đợi những vũ khí thần binh lợi khí.

Hoàng Phủ Vân nghe vậy thì nở nụ cười khổ:

- Cậu Trang, cậu cũng đừng quá đề cao tôi, tôi còn chưa tính là một chuyên gia gà mờ về đao kiếm cổ, lại càng không thể nói là chuyên gia, nào dám nhận hai chữ như vậy...

- Anh cũng không biết?

Trang Duệ nghe vậy thì sững sốt, hắn đưa mắt nhìn Triệu Hàn Hiên, một lúc sau mới nói:

- Mời thầy Cát đến xem, anh ấy khắc ấn, chắc nhận biết được nhiều loại chữ...

- Tiểu Trang, hai chữ này là thời Ân Thương, cũng là chữ Kim, tôi dù biết nhưng chưa từng xâm nhập nghiên cứu, hai chữ này đọc là gì thì tôi cũng không thể hiểu được...

Thầy Cát sau khi đi vào thì dùng kính lúp cẩn thận quan sát một lúc, sau đó lão cũng không biết, điều này làm cho đám người Trang Duệ có chút thất vọng.

- Thôi khỏi, tôi sẽ vẽ lại hai chữ nay, sau đó tìm người xem...

Trang Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng sau đó hắn lại hưng phấn, chạy ra ngoài cửa hàng rút một sợi tóc trên đầu Hầu Tử. Khi Hầu Tử còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã chạy vào trong phòng.

- Cậu thật sự muốn thử một chút sao?

Triệu Hàn Hiên thấy hành động như con nít của Trang Duệ thì không khỏi nhớ ra vấn đề, ông chủ này của mình chỉ là một thanh niên hơn hai mươi mà thôi. Hoàng Phủ Vân thì rất hứng thú, hơn nữa còn giúp Trang Duệ cầm thanh kiếm lên, mũi kiếm hướng lên, đặt trước mặt Trang Duệ.

Cọng tóc của Hầu Tử khá dài, phải năm sáu centimet, Trang Duệ đặt nó lên lưỡi kiếm, tóc cũng không đứt, nhưng khi hắn thổi ra một hơi, sợi tóc chợt phân thành hai, rơi xuống đất.

- Thối vào có thể cắt đứt tóc.

Vô tình trong phòng chợt yên tĩnh trở lại, ba người càng hít thở thêm nặng nề, thanh kiếm đồng xanh còn chưa biết tên này tuyệt đối không thua gì danh kiếm Mạc Tà trong truyền thuyết, thậm chí còn có vẻ hơn chứ không kém.

- Cậu Trang, cậu... Cậu mua thanh kiếm này giá bao nhiêu?

Hoàng Phủ Vân chợt nhớ đến vấn đề này, hắn hỏi một câu mà cổ họng có hơi khô đắng.

- Cùng mua với cây Hoàn Thủ Đao kia, cả hai là một ngàn hai trăm đồng...

Trang Duệ nói làm cho Hoàng Phủ Vân và Triệu Hàn Hiên trợn tròn mắt, đây chẳng phải là tặng không à? Chưa nói đến những thứ gì khác, chỉ với mức độ sắc bén của thanh kiếm này, bán đấu giá ít nhất cũng hơn ba chục triệu.

- Đúng rồi, thanh kiếm này có thể chém sắt được không? Chúng ta có nên thử không?

Trang Duệ lần này xem như thật sự kích thích, giống như một người không có võ công gặp được bí kíp thần công, hắn hưng phấn đến mức khó tưởng.

- Những vũ khí tốt được rèn bằng công nghệ hiện đại thì không được, nhưng chúng ta có thể tìm những thứ đáng giá vài đồng để thử. Trước kia thanh bảo kiếm khai quật ở Long Tuyền có thể chém bảy đồng tiền mà không tổn thương...

Hoàng Phủ Vân lắc đầu, hắn không tán thành cách làm của Trang Duệ, nếu thanh kiếm đồng xanh bị tổn thương, như vậy cũng không cách nào đền bù được.

- Được, vậy chúng ta thử với đồng tiền...

Trang Duệ cũng biết bây giờ vũ khí hiện đại đều là hợp kim có trộn lẫn vật liệu thép, dùng đồng tiền hợp với ý hắn, thế nên hắn vội vàng để cho Hầu Tử đi mua vài đồng tiền về.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)