← Ch.413 | Ch.415 → |
Lần này Trang Duệ không cho Bành Phi làm lái xe, chính mình chạy xe, vì lúc này thanh bảo kiếm đang ở trên tay của Bành Phi.
Bành Phi tuy không biết Trang Duệ giao cho mình thứ gì, nhưng hắn thật sự ít khi thấy Trang Duệ nghiêm túc như thế, vì vậy mà cẩn thận ôm cái hộp dài kia vào trong lòng, không dám có chút chủ quan.
- Cậu Trang, người cậu đang chờ có phải là giáo sư Mạnh không?
Sau khi chạy vào đại học Bắc Kinh thì giáo sư Mạnh còn đang đứng lớp, Trang Duệ chỉ có thể dừng xe cùng ba người Hoàng Phủ Vân và Bành Phi đứng chờ ở cửa ra vào.
- Đúng vậy, sao anh biết?
Trang Duệ hỏi mới chợt nhớ Hoàng Phủ Vân chính là sinh viên đại học Bắc Kinh, thế là hắn cười nói:
- Tôi đã quên mất đây là trường cũ của anh Hoàng Phủ Vân...
Hoàng Phủ Vân nhìn những đàn em sinh viên nam nữ ra vào căn tin mà không khỏi cảm khái:
- Đúng vậy, sau khi tôi xuất ngoại thì đã năm sáu năm rồi chưa về chỗ này...
Con người khi lớn lên phải xông pha lăn lộn ngoài xã hội, nhưng thường thì đến khi phát triển đầu rơi máu chảy mới hồi tưởng lại cuộc sống tốt đẹp thời sinh viên, hồi tưởng lại những thời điểm vui vẻ trước kia.
Hoàng Phủ Vân từ khi tốt nghiệp đại học Bắc Kinh và ra nước ngoài thì phát triển rất tốt, nhưng những năm qua cũng gặp không ít sóng gió, bây giờ về trường học cũ thì trong lòng không khỏi cảm khái.
- Ha ha, tôi sẽ có vài năm học ở chỗ này...
Xuất phát từ nguyên nhân thi nghiên cứu sinh, tuy bây giờ chưa phải lúc đi học nhưng Trang Duệ vẫn có cảm giác thừa nhận chỗ này, ít nhất hai năm sau hắn sẽ biến thành nghiên cứu sinh của trường này.
Hai người nói chuyện một lúc, gần đến giữa trưa thì sinh viên đến dùng cơm ngày càng nhiều.
- Tiểu Trang, các cậu đến lâu chưa?
Hình bóng của giáo sư Mạnh xuất hiện ở cửa vào căn tin.
Phòng ăn này quá ồn ào, hoàn toàn không phải là nơi tốt để bàn luận, Trang Duệ nhíu mày nói:
- Không có việc gì, cháu cũng vừa đến mà thôi, hay là chúng ta ra ngoài dùng cơm?
Giáo sư Mạnh khoát tay áo nói:
- Không cần, buổi chiều tôi còn có chút chuyện, tôi đưa các cậu vào phòng ăn...
Thì ra căn tin đại học Bắc Kinh cũng phân ra vài tầng, tầng một tầng hai là căn tin, những tầng trên dành cho các giảng viên, bên trong có rất nhiều phòng.
- Tiểu Trang, muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng tiết kiệm cho thầy...
Sau khi mọi người ngồi xuống thì giáo sư Mạnh đưa thực đơn cho Trang Duệ, lão cũng rất vừa lòng với đứa học trò này của mình, hận không thể cho vào học ngay.
- Cám ơn giáo sư Mạnh, hôm nay có việc cần cầu ngài, còn muốn mời ngài dùng cơm...
Trang Duệ giới thiệu Hoàng Phủ Vân và Bành Phi cho giáo sư Mạnh, sau đó tùy tiện gọi vài món. Tuy trong lòng rất muốn biết lai lịch của cây kiếm nhưng giáo sư Mạnh còn chưa đề cập đến, hắn cũng không thể làm bầu không khí trầm xuống.
- Được rồi, tiểu tử cậu xem như bảo trì được vẻ bình thản, đi đến phòng làm việc của tôi...
Mọi người ăn cơm rất nhanh, hai mươi phút sau đã xong, giáo sư Mạnh nở nụ cười nhìn Trang Duệ, vừa rồi lão muốn xem mức độ kiên nhẫn của Trang Duệ, không ngờ đối phương lại có thể áp chế tốt như vậy, không nói đến một chữ giám định, biểu hiện cực kỳ ổn định làm cho lão rất thỏa mãn.
Giáo sư Mạnh cũng đã có tuổi, sợ rằng Trang Duệ chính là nhóm nghiên cứu sinh cuối cùng được nhận, lão rất xem trọng Trang Duệ. Có một đệ tử ưu tú như vậy thì có thể làm cho một người cả đời dạy học như giáo sư Mạnh cảm thấy rất vui.
Giáo sư Mạnh có một phòng làm việc độc lập, tuy khong lớn nhưng trong phòng đầy giá sách với đủ loại sách vở có liên quan đến khảo cổ, mặt khác còn có nhiều báo chí, những loại báo chí này cũng có cùng nhịp thở với khảo cổ.
- Tiểu Bành, các cậu tùy tiện ngồi xuống, Trang Duệ, đưa thứ kia ra cho tôi xem...
Sau khi đi vào phòng làm việc, Giáo sư Mạnh thuận miệng nói một tiếng với Hoàng Phủ Vân và Bành Phi, sau đó đưa tay tiếp nhận hộp gấm của Trang Duệ.
- Đây... Đây là kiếm đồng xanh...
Sau khi mở hộp thì giáo sư Mạnh vốn đang ngôi phải đứng lên, lão dùng ánh mắt không tin nhìn vào thanh kiếm đồng xanh trong hộp. Lão tuy đã sớm đoán được món đồng xanh mà Trang Duệ nói đến chính là binh khí, nhưng lão tuyệt đối không ngờ thanh kiếm được bảo tồn tốt như vậy.
Vài chục năm qua giáo sư Mạnh đã biết bao lần tham gia công tác khảo cổ, từ những mộ táng thời Ân Thương đến hoàng lăng thời Tống Nguyên Minh Thanh, lão đã gặp qua khong ít những vật khai quật, binh khí cũng là không ít.
Chỉ là những binh khí được khai quật đã được vùi xuống đất vài ngàn năm, nếu không bị ô xy hóa thì cũng bị bùn đất ăn mòn, trên cơ bản đã mục, giáo sư Mạnh cũng không ít lần làm công tác tu bổ cho binh khí, vì thế chỉ cần nhìn vào binh khí thì có thể biết được niên đại hình thành.
Tuy trong nước từng khai quật được vài thanh danh kiếm cổ đại nhưng đó không phải là những món có giáo sư Mạnh tham gia khảo cổ, mà một thanh kiếm đồng xanh hoàn hảo như vậy, toàn thân bùng ra hàn quang như thế, có lẽ là lần đầu tiên giáo sư Mạnh được thấy.
- Thầy, trước khi đến cháu đã thí nghiệm với thanh kiếm này, có thể chặt đứt tám đồng tiền Càn Long, hơn nửa có thể thổi đứt tóc, cháu nghi ngờ nó là danh kiếm thời cổ cùng loại với kiếm Mạc Tà. Chỉ là cháu không có nghiên cứu với những món vũ khí sắt thép, trên thân kiếm cũng có hai chữ, kính xin thầy phân biệt dùm...
Trang Duệ nói ra những thí nghiệm của mình trong cửa hàng đồ cổ từ đầu đến cuối cho giáo sư Mạnh.
Giáo sư Mạnh nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ mặt cũng có chút kích động, nếu là lão sớm biết Trang Duệ mang thứ này đến để giám định, chỉ sợ bữa trưa khó thể nuốt vào.
Phải biết rằng mỗi khi có danh kiếm thời cổ được phát hiện ra thì đều bùng ra sóng to gió lớn, làm cho giới khảo cổ phải chấn động, vì thế mà giáo sư Mạnh không thể không coi trọng.
Đừng nghĩ cây kiếm là một vật chết nhưng khi đặt vào trong mắt những nhà khảo cổ thì sẽ trở nên cực kỳ phong phú, nói cách khác thì chỉ cần nhìn vào công nghệ rèn kiếm có thể phân tích trình độ luyện kim và hình thái xã hội khi đó, vì thế mà có giá trị lớn trong công tác khảo cổ khai quật.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm tham gia khai quật cổ vật, giáo sư Mạnh vừa mở hộp gấm thì đã cảm giác được thanh kiếm này tuyệt đối là vũ khí đồng xanh, vì cảm giác tang thương của nó chính là thứ mà vũ khí hiện đại không thể nào phỏng chế được.
- Tuyệt thế bảo kiếm, thật sự là tuyệt thế bảo kiếm...
Giáo sư Mạnh cũng không vội vàng đi xem hai chữ trên chuôi kiếm, lão nhìn vào mũi kiếm và thân kiếm, những đường vân trên thân kiếm thật sự làm cho lão yêu thích không muốn buông tay, trong miệng không khỏi thì thào.
- Giáo sư Mạnh, hai chữ kia rốt cuộc đọc là thế nào?
Hoàng Phủ Vân nãy giờ không mở miệng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đáp án sắp được công bố nhưng giáo sư Mạnh vẫn chậm rãi không mở miệng, chỉ sợ đến lúc mặt trời khuất núi thì mình cũng còn chưa biết tên của thanh kiếm mất.
- Chỉ xét từ phương diện công nghệ thì thanh kiếm này tuyệt đối không thua kém kiếm Trạm Lô hay Cự Khuyết, chỉ là chiều dài...
Giáo sư Mạnh cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Hoàng Phủ Vân, thật ra lão còn chưa nhìn vào hai chữ bên dưới chuôi kiếm, nguyên nhân chính là lão nghĩ muốn dùng kiến thức khảo cổ của mình để có thể đoán được lai lịch truyền thừa của thanh kiếm này hay không.
Nói đến chiều dài của thanh kiếm thì giáo sư Mạnh có hơi cau mày, trong trí nhớ của lão thì những cây kiếm dài gần hai thước(60 cm) thế này cũng không có nhiều trong lịch sử, dù là thời Ân Thương hay Tần Hán cũng phải hơn ba thước(90centimet).
Ví dụ như khi Kinh Kha đến hành thích Tần Thủy Hoàng, lúc đó Tần Thủy Hoàng mang theo thanh kiếm dài chừng bảy thước, nhưng thời Tần thì một thước chỉ tương đương với hai mươi ba centimet vào lúc này, vì vậy mà thanh kiếm bảy thước chỉ là một mét sáu mươi hai. Khi Tần Thủy Hoàng nghe ngự y hét lên mới rút kiếm chuyển nguy thành an.
Vì vậy có thể thấy kiếm thời cổ trước nhà Tần đều khá dài, dùng để đâm là chính, mà thanh kiếm đồng xanh này chỉ hơn hai thước, chính là sáu mươi centimet, thời cổ đại cũng không có nhiều.
- Chẳng lẽ là thanh kiếm kia?
Đột nhiên giáo sư Mạnh nghĩ đến một cái tên, toàn thân không khỏi chấn động, nếu thật sự là thanh kiếm kia thì tất cả có thể giải thích rõ ràng.
Giáo sư Mạnh nghĩ đến đây mà không tiếp tục suy đoán thêm, lão cầm lấy kính lúp nhìn xuông vị trí hai chữ quấn lấy nhau ở chuôi kiếm.
Đây là một ký hiệu được khắc vào các vật đồng khí thời An Chu, gọi là chung đỉnh, nét khắc rất tốt, cực kỳ thịnh hành vào thời Xuân Thu Chiến Quốc nhưng đến thời Tần thì suy thoái, kiểu chữ Kim bị thay thế bằng chữ Triện.
- Đúng, có lẽ là vậy, thật sự là thanh kiếm này sao?
Giáo sư Mạnh nhìn rõ hai chữ thì máu nóng bừng lên mặt, rõ ràng là kích động, nhưng Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân lại buồn bực, ông cụ đã biết mà không chia xẻ cho mọi người một chút sao?
- Thầy, là kiếm gì vậy?
Trang Duệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngài chẳng phải nói một câu sảng khoái là xong việc sao?
- Chờ chút, tôi còn chưa dám xác nhận, để tôi so sánh cái đã...
Giáo sư Mạnh nghe được lời của Trang Duệ thì bình tĩnh hơn, lão đứng lên rút ra một quyển sách thật dày trên kệ xuống, mở ra xem xét.
Trang Duệ thấy giáo sư Mạnh cầm một quyển "Kim Biên", đây chính là từ điển chữ "Kim", là một trong những quyển sách dành cho giới nghiên cứu và khảo cổ.
Trước kia chú Đức từng cho Trang Duệ xem qua quyển sách này, nhưng hắn cảm thấy nó không dùng vào việc gì được cả, không có tâm tư xem những chữ giống như rồng lượn kia, bây giờ hắn mới biết được tác dụng của nó.
- Chữ Định... Chữ Quang... Định Quang?
Trang Duệ nhìn thấy giáo sư Mạnh dùng bút máy tìm ra hai chữ Định Quang trong sách, hơn nữa lại dùng bút khoanh tròn, hắn lại nhìn xuống hai chữ dưới chuôi kiếm, chính là nó.
Trang Duệ tuy không nói quá lớn nhưng Hoàng Phủ Vân vẫn nghe được, hắn dùng giọng không dám tin hỏi:
- Cái gì, Cậu Trang, cậu nói đây là... Là... Định Quang...
*****
Trang Duệ thấy Hoàng Phủ Vân kích động thì thuận miệng nói:
- Là Định Quang Kiếm, sao vậy?
Có câu mỗi người có chuyên môn riêng, Trang Duệ tuy đi theo chú Đức tập giám định hạng mục phụ nhng thật sự không quá hiểu về đao kiếm đồng xanh, cũng không có ấn tượng với hai chữ Định Quang.
- Sao vậy, cậu không biết à?
Hoàng Phủ Vân dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn Trang Duệ:
- Thanh kiếm này là danh kiếm nổi tiếng cùng với Hiên Viên Kiếm và Thái Quang Kiếm, so với những bảo kiếm trong lịch sử cũng không kém bao nhiêu...
Hoàng Phủ Vân nói đến Hiên Viên Kiếm làm cho Trang Duệ có chút kiến thức, hình như đó là thanh kiếm mà hoàng đế nào đó cầm đánh bại Xi Vưu, nhưng đó chỉ là kiếm trong thần thoại, hắn chẳng thể tin được.
- Tiểu Trang, Hoàng Phủ Vân nói không sai, thanh kiếm đồng xanh này của cậu có danh tiếng rất lớn trong lịch sử, cũng không biết cậu sao lại may mắn có được nó, ngay cả thứ này cũng có được...
Giáo sư Mạnh dùng ngón tay khẽ gõ vào thân kiếm, bộ dạng chuyên chú giống như đang sờ vào da thịt của phụ nữ, Trang Duệ nhìn mà nổi da gà, chẳng lẽ đây chính là thanh kiếm gửi gắm tình cảm trong truyền thuyết.
- May mắn, hì hì, đúng là may mắn, khi đó tưởng rằng nó là kiếm sắt, hơn nữa kiếm này chỉ có chút sắc bén mà thôi, chẳng lẽ còn côn dụng gì nữa?
Trang Duệ tuy đắc ý trong lòng nhưng lại chỉ dám tỏ ra may mắn mà thôi, điều này làm cho Hoàng Phủ Vân cảm thấy ngứa răng, huynh đệ mình cũng đi dạo ở Phan Gia Viên, sao lại không may mắn bằng Trang Duệ?
- Theo truyền thuyết thì Định Quang Kiếm có thể hấp thu ánh sáng mặt trời và mặt trăng lên đầu kiếm, nhưng đây chỉ là lời đồn, hôm nay chúng ta thử xem thế nào...
Giáo sư Mạnh được thấy thanh bảo kiếm nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc cũng mất đi tính cách trầm ổn, cũng muốn xem những gì được ghi chép lại trong sử sách có phải là thật không.
Trong phòng làm việc của giáo sư Mạnh có một cửa sổ ở hướng tây, lão đi qua mở cửa sổ, lúc này là một giờ chiều, ánh mặt trời đang về tây, trùng hợp là hôm nay lại nắng đẹp, cửa sổ mở làm cho ánh sáng chiếu vào trong phòng.
Giáo sư Mạnh cầm Định Quang Kiếm trong tay, sau đó đưa về phía ánh sáng mặt trời, lúc này đám người trong phòng đều đưa mắt nhìn về phía thân kiếm.
- Đây... Đây... Không phải là thật đấy chứ?
Định Quang Kiếm với toàn thân màu đồng xanh cũng có chút u ám, cũng không phải là bảo kiếm trong suy nghĩ của mọi người. Nhưng sau khi ánh mặt trời chiếu lên thân kiếm, Định Quang Kiếm như sống lại, những lớp vân trên thân kiếm như những con sóng, bắt đầu khởi động.
Điều làm cho Trang Duệ cảm thấy khó tin chính là những con sóng vân trên thân kiếm giống như bị một lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt, tất cả tuôn ra từ mũi kiếm, nhìn qua giống như một khối bảo thạch phát ra những luồng sáng mạnh dưới ánh mặt trời.
Không chỉ là Trang Duệ mà Bành Phi và Hoàng Phủ Vân nhìn vào cũng choáng váng, điều này quá kỳ diệu, bây giờ cũng không cần nghi ngờ Dkq. có thể hút ánh sáng nữa rồi.
Đến khi giáo sư Mạnh rút kiếm ra khỏi ánh mặt trời thì hào quang trên thân kiếm cũng tán đi, Bành Phi khẽ xoa mắt nói:
- Anh Trang, vừa rồi không phải là hoa mắt đó chứ?
Trang Duệ trả lời:
- Cậu có hoa mắt hay không thì tôi không biết, nhưng hình như tôi cảm thấy mình cũng hoa mắt...
- Ha ha, điều này cũng dễ giải thích mà thôi, cái này là do thân kiếm có những hình vân đặc thù, làm cho ánh sáng tập trung ở mũi kiếm. Tiểu Trang, kiếm thế này là báu vật vô giá, chỉ riêng những đường vân này cũng đủ cho chúng ta nghiên cứu...
Giáo sư Mạnh thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt mọi người thì không khỏi nở nụ cười, trước kia lão đã từng gặp qua nhiều cây kiếm có công năng như vậy, nhưng những đường vân trên Định Quang Kiếm có thể tập trung ánh sáng đến một điểm, cũng xem như hiếm có.
- Anh Trang, thanh kiếm này rốt cuộc là kiếm gì, sao thần kỳ như vậy?
Bành Phi lúc này vẫn rất khó hiểu, chỉ là hắn hỏi không đúng đối tượng, Trang Duệ ngoài biết cái tên là Định Quang Kiếm thì thật sự đần độn u mê về lai lịch của nó.
- Tiểu tử, thanh kiếm này có địa vị khá lớn, đó là một vị vua thời Ân Thương xuất ra lực lượng của cả nước, bỏ ra bốn năm mới đúc thành, là một trong những bảo kiếm thần binh trấn quốc vào lúc bấy giờ...
Giáo sư Mạnh biết Trang Duệ thật sự không hiểu đoạn lịch sử kia, thế nên mở miệng giải thích cho Bành Phi. Định Quang Kiếm có danh tiểng rất lớn trong lịch sử, có thể có vị trí trong số các bảo kiếm như Hiên Viên, Vũ Kiếm, Đằng Không, Khải Kiếm, Thái Khang Kiếm và Giáp Kiếm.
Hơn nữa theo những gì giáo sư Mạnh được thấy thì chưa nói đến vấn đề những bảo kiếm kia đang ở nơi nào, nếu nói về độ sắc bén thì chỉ sợ thanh bảo kiếm được khai quật ở Long Tuyền năm xưa vẫn không bì kịp kiếm này.
Hơn nữa những thanh bảo kiếm thần binh lợi khí kia đến bây giờ vẫn còn chưa được tìm ra, bây giờ giáo sư Mạnh đang cầm một bảo kiếm thật sự trên tay, thế là lão có thể cho ra kết luận đây chính là Định Quang Kiếm của vua Ân năm xưa.
Hoàng Phủ Vân chợt mở miệng hỏi:
- Giáo sư Mạnh, thanh bảo kiếm nay thần kỳ như vậy, rõ ràng câu than thở: "Quốc thù không báo tráng sĩ cũng già lão, bảo kiếm bỏ trong hộp thì không phát sáng!" Của Lục Phóng Ông cũng không phải sai đấy chứ?
Giáo sư Mạnh nghe vậy thì không khỏi sững sốt, sau đó lão tiện đà cười khổ nói:
- Đó chỉ là những gì được ghi trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, những thứ như là lúc chủ nhân gặp nguy thì bảo kiếm sẽ chấn động chỉ là truyền thuyết mà thôi, tiểu tử, những thứ này không thể tin được...
- Cũng chưa chắc, cậu Trang, buổi tối cậu phải để nó lên tường phòng ngủ, biết đâu bảo kiếm này có thể như thế...
Hoàng Phủ Vân lắc đầu, hắn nói ra một câu làm cho ai cũng phải dở khóc dở cười. Trang Duệ thì càng thầm oán, nếu mình đang làm việc mà thanh kiếm này lại rung lên, chẳng phải quấy nhiễu sao?
Sau khi trả lại Định Quang Kiếm cho Trang Duệ thì giáo sư Mạnh đột nhiên muốn biết đến độ sắc bén của nó, thế là hỏi Trang Duệ:
- Trang Duệ, cậu có mang đồng tiền đến đây không?
- Có mang theo mười đồng tiền, ngài muốn thử sao?
Trang Duệ trước khi đến đã nghĩ đến tình huống thử kiếm, thế cho nên trong túi có mang theo chục đồng tiền.
- Anh Trang, để tôi...
Trang Duệ còn chưa dứt lời thì Bành Phi ở bên cạnh đã kích động, khi còn trong quân ngũ cũng thường chơi vũ khí, lúc này thấy danh kiếm thượng cổ thì cũng muốn rèn luyện một chút.
- Được, cẩn thận một chút, đừng làm kiếm bị tổn thương...
Trang Duệ khẽ gật đầu, hắn lấy đồng tiền ra, lần này không đặt quá nhiều, chỉ là đặt năm đồng tiền lên bàn rồi đưa kiếm cho Bành Phi.
Bành Phi vung tay múa chân vài cái, sau đó chém xuống, động tác của hắn mạnh mẽ và chính xác hơn hẳn Trang Duệ. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng keng giòn tan, thân kiếm đã găm vào trong bàn gỗ lim.
- Chém sắt như chém bùn, thổi đứt tóc, đúng là kiếm tốt, kiếm tốt...
Giáo sư Mạnh cầm lấy những đồng tiền bị chém thành hai nửa, dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên.
Công nghệ bây giờ phát triển rất mạnh nhưng thời cổ cũng có sáng tạo riêng, đến bây giờ cũng còn có những thứ khó thể giải thích được, chưa nói đến những thứ khác, Trung y được sinh ra như thế nào, dù là ai cũng khó thể giải thích cho rõ ràng.
Bành Phi đang cầm kiếm cũng lắp bắp kinh hãi, hắn đưa kiếm ra trước mặt xem xét, không có chút ảnh hưởng, hắn không khỏi líu lưỡi, kiếm này thật sự sắc hơn con đao của mình biết bao lần.
Giáo sư Mạnh hồi phục tinh thần trở lại, sau đó lão nói:
- Tiểu Trang, tôi có một thỉnh cầu, không biết...
Giáo sư Mạnh nói một nửa, trên mặt có chút khó xử.
- Thầy cứ nói...
Trang Duệ thấy biểu cảm của giáo sư Mạnh thì không khỏi thầm kêu khổ, đừng nói mình hiến kiếm cho nhà nước là được, thứ này dù đánh chết thì hắn cũng sẽ không nạp lên, dù đắc tội với giáo sư Mạnh thì cũng chịu mà thôi, dù không học nghiên cứu sinh thì hắn cũng không nỡ giao thanh kiếm này ra.
- Tiểu Trang, những năm qua tuy thường xuyên ra ngoài khảo cổ, cũng khai quật được không ít binh khí đồng xanh, cũng có rất nhiều phát hiện, ví dụ như kiếm của Ngô Vương, thậm chí là của Việt vương Câu Tiễn...
Giáo sư Mạnh nói đến đây thì ngưng lại một chút rồi tiếp tục:
- Chỉ là hai thanh kiếm kia có danh tiếng quá lớn, tôi từng được thấy nhưng muốn mượn để phân tích thì người ta lại không nể mặt. Tiểu Trang, tôi muốn mượn thanh kiếm của cậu để phân tích chất liệu cấu thành của nó...
Giáo sư Mạnh có một đề tài chưa thể nào hoàn thành, chính là nghiên cứ xem vì sao những món binh khí được chô vùi cả ngàn năm vẫn còn sắc bén mà không rỉ sét, chỉ là nghiên cứu nhưng không có vật phẩm thì như không.
Sau này nghiên cứ và định lượng các thành phần, lại có nhiều vũ khí đồng xanh được khai quật, giáo sư Mạnh cũng biết chất lượng của vũ khí cổ tùy thuộc vào tỷ lệ pha trộn các thành phần, vì thế mới tạo ra hiện tượng không rỉ sét, nhưng lão thật sự không có thời gian và vật phẩm để nghiên cứu.
Bây giờ thấy Trang Duệ có Định Quang Kiếm, tâm tư của giáo sư Mạnh lại bùng lên, nếu như có thể giải bỏ lớp vỏ bí ẩn của nó, cũng xem như công đầu trong nghành khảo cổ.
Trang Duệ nghe nói như vậy thì buông lỏng hơn rất nhiều, chỉ cần không nộp cho nhà nước thì mượn phân tích chẳng là vấn đề.
- Tiểu Trang, dù cậu có muốn để thanh kiếm ở lại, cậu yên tâm nhưng tôi cũng không yên tâm.
- Thế này đi, đến khi cậu chính thức trở thành nghiên cứu sinh của tôi, chủ yếu là phụ trách nghiên cứu chất liệu và tỷ lệ pha trộn để rèn kiếm đồng xanh thời cổ, khi đó nếu cần thì cậu mang đến là được...
Giáo sư Mạnh thấy Trang Duệ không nói gì thì còn tưởng hắn không đồng ý, thế cho nên ném ra một cành ô liu, phải biết rằng nghiên cứu sinh mới thi đậu sẽ không có tư cách tự mình tìm đề tài nghiên cứu.
← Ch. 413 | Ch. 415 → |