Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 418

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 418: Tiếp thu
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Mẹ, dì Trương, dì Lý!

Sáng sớm Trang Duệ thức dậy chơi đùa ầm ĩ với Bạch Sư trong sân, sau đó đi đến trung viện, thấy mẹ với dì Lý và dì Trương đang tập thể dục.

Đây là bài tập thể dục của những bà lão ở công viên cách đó không xa, ba người vốn cũng ra công viên luyện tập, nhưng bây giờ lão ông quá nhiều, thấy ba bà lão như vậy thì thường đến gần, thế là mọi người chỉ có thể về nhà rèn luyện.

- Tiểu Trang, thức dậy sớm như vậy à, Tiểu Tần đâu?

Dưới yêu cầu của Âu Dương Uyển thì dì Trương và dì Lý cũng không gọi là ông chủ, nhưng khi thấy Trang Duệ đi đến thì cũng dừng bài tập mà bắt chuyện.

- Mọi người cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục đi, cô ấy đang rửa mặt, sẽ đến ngay...

Trang Duệ thấy mình đi ra quấy rầy mọi người rèn luyện sức khỏe, ánh mắt của mẹ cũng bất thiện, thế là vội vã khoát tay cho mọi người tiếp tục.

- Lần này lại phải ra ngoài vài ngày sao?

Động tác của Âu Dương Uyển không dừng lại nhưng ánh mắt lại nhìn về phía con trai.

Trang Duệ cợt nhả nói:

- Mẹ, chiều nay máy bay sẽ đến Hongkong, đến tối sẽ bay sang đây, hì hì, đến lúc đó con có thể đưa mẹ đi du lịch khắp nơi...

- Mang vợ con đi là được, mẹ đây có tuổi cũng không muốn đi xa, được rồi, con đi mau lên...

Âu Dương Uyển cũng bị lời của Trang Duệ làm cho tức cười, bà cũng không ngờ Trang Duệ nói mua máy bay nhưng mới nửa tháng đã có hàng.

- Chị Âu Dương, con trai của chị thật sự hiếu thuận...

- Đúng vậy, Tiểu Trang thật sự rất tốt, một ông chủ lớn như vậy mà hầu như mỗi ngày đều ở nhà...

Sau khi nghe thấy dì Lý và dì Trương lên tiếng khen ngợi thì Trang Duệ vội vàng đưa Bạch Sư đi đến tiền viện, mỗi khi có chuyện gì đó thì hai vị kia luôn khen mình không dứt miệng, nhưng mẹ mình lại rất thích nghe, chính hắn nghe vào lại cảm thấy không được tự nhiên.

Lúc này là nửa tháng sau khi đàm phán với Tom về vấn đề máy bay lần trước, tuy ngày đó không cho ra kết quả gì nhưng hôm sau Tom báo yêu cầu của Trang Duệ cho tổng bộ, cuối cùng sự việc cũng có cơ hội thay đổi.

Vì máy bay mà người khác đặt hàng nhưng không nhận thường rất khó bán, mà Trang Duệ là người đầu tiên có ý muốn mua, thế cho nên công ty Raytheon trải qua suy xét, nếu như Trang Duệ không động vào bất cứ thứ gì trên máy bay, sẽ hạ giá hai triệu đô la.

Vì vậy mà chiếc máy bay này Trang Duệ chỉ cần bỏ ra số tiền 10 triệu đô để mua vào, tương đương với chưa đến chín mươi triệu tệ là có thể mua vào, vì vậy mà Tần Huyên Băng và Trang Duệ bàn bạc, quyết định ký kết hợp đồng với Tom.

Chuyện kiểm tra đo lường vấn đề an toàn của máy bay ngoài phải trải qua quá trình đo lường của các cơ quan tương quan bên Mỹ, còn cần phải có chữ ký của khách hàng, mà công ty Raytheon chỉ có văn phòng ở Hongkong, thế là việc này hoàn toàn giao cho cha vợ xử lý.

Dù sao thì Tần Hạo Nhiên cũng có máy bay tư nhân, cũng có phi công riêng, làm việc này tương đối quen thuộc. Hơn nữa Trang Duệ lại chẳng hiểu gì về máy bay, còn không bằng ủy thác cho nhân sĩ chuyên nghiệp đến kiểm tra đo lường, chuyện ký tên có thể nhờ cha vợ đứng ra làm thay.

Trang Duệ ở Bắc Kinh khoảng thời gian này cũng không có việc gì làm, hắn tìm được Âu Dương Lỗi, sau đó cứng nhắc muốn tìm một phi công sắp xuất ngũ.

Tất nhiên việc này chủ yếu là Trang Duệ cho ra một đãi ngộ cao, sau khi tiếp xúc với viên phi công sắp xuất ngũ kia, hai bên tình nguyện, Âu Dương Lỗi chỉ là người giới thiệu và trợ giúp các thủ tục xuất ngũ mà thôi.

Nhưng rõ ràng đây là hành vi đào góc tường của nhà nước, không biết thế nào lại rơi vào trong tai Âu Dương Cương, thế là ông cụ không nói hai lời mà chạy đến tứ hợp viện, vung trượng đuổi đánh Trang Duệ.

Sự việc kia làm cho Trang Duệ khốn khổ, cũng không phải trốn tránh mệt mỏi mà là liều chết kéo Bạch Sư, nếu không sợ rằng sẽ sinh chuyện, vì nó nào biết Âu Dương Cương là ai? Nhưng sau đó Trang Duệ cũng lắc đầu, có lẽ bản thân mình dùng linh khí cho ông cụ quá nhiều, vì vậy bây giờ ông cụ tức giận rất có khí thế...

Không chỉ là Trang Duệ mà Âu Dương Lỗi cũng bị liên lụy, vốn Trang Duệ muốn tìm hai người, một chính một phụ nhưng Âu Dương Lỗi dù thế nào cũng không chịu hỗ trợ, vì trượng của ông cụ sắp đập lên người, con dám tìm thêm người sao? Ông cụ sợ rằng có thể chạy đến quân ủy trung ương mất...

Dù Trang Duệ phải trả một cái giá lớn là rượu đuôi hổ thì Âu Dương Lỗi vẫn không chịu nhường, từ chối Trang Duệ rất danh chính ngôn thuận, nhưng cuối cùng Âu Dương Lỗi vẫn lấy lý do giới thiệu phi công cho Trang Duệ để thu lấy đuôi cọp.

Cũng khó trách ông cụ nổi giận, phải biết rằng bộ đội muốn bồi dưỡng được một phi công cũng không phải đơn giản, từ một người mới đến khi có thể điều khiển được máy bay chiến đấu thì chi phí lên đến năm triệu một người.

Vì vậy mà bội đội không quân trước nay đều rất nổi tiếng, quân hàm của phi công cũng cao hơn so với các binh chủng hải lục quân, một đại đội phi công căn bản không có lính quèn, ai cũng là sĩ quan.

Nhân tài mà quốc gia bỏ ra nhiều tiền của để bồi dưỡng ra, lại bị Trang Duệ đào đi như vậy, Âu Dương Cương không nổi giận sao được?

Nhưng viên phi công mà Trang Duệ tìm về đã hơn bốn mươi, thật sự có ý nghĩ muốn chuyển nghề, hơn nữa những năm qua đều chỉ bay máy bay vận tải, vì vậy mới chuyển nghề đi theo Trang Duệ.

Cuối cùng Trang Duệ tìm đến Âu Dương Quân, dùng tiền lương cao hơn gấp đôi trong các hãng hàng không dân dụng để cướp lấy một tay lái phụ từ một công ty hàng không.

Máy bay còn chưa về mà Trang Duệ đã tốn khá nhiều tiền, nhưng sự việc phải làm trọn vẹn, vì viên phi công quân đội kia chuyển nghề cần phải có giấy chứng nhận của hàng không dân dụng mới được phép bay.

Một phi công chính của một hãng hàng không thường căn cứ vào khoảng cách bay để tính lương và trợ cấp hàng tháng, bình thường ít nhất cũng là ba đến năm chục ngàn, mà tiền lương của phụ lái cũng phải từ bảy ngàn đến hai chục ngàn.

Khi có được hai người này thì Trang Duệ cho ra mức lượng hai chục ngàn và năm chục ngàn, mặt khác còn thông qua một hãng hàng không dân dụng để tìm được hai nữ tiếp viên hàng không có kinh nghiệm, tiền lương mỗi người hai chục ngàn.

Bây giờ sử dụng chiếc máy bay chưa tính phí tổn bảo dưỡng phi hành tiền dầu và bảo hiểm, mỗi tháng Trang Duệ phải bỏ ra 160 ngàn, mộ năm là một triệu bảy trăm hai mươi ngàn, vì vậy mà Trang Duệ mới biết vì sao nhiều người không muốn mua máy bay tư nhân.

Nhưng cái giá đó vẫn chưa tính vào đâu, điều làm cho Trang Duệ đau lòng nhất chính là thuê sân bay, hắn thuê sân bay thủ đô trong ba năm, trả tổng cộng mười lăm triệu. Đây chính là Âu Dương Quân vận dụng quan hệ ở cục hàng không dân dụng để tìm chiết khấu, vì thế có thể nói phần tiền tiết kiệm được khi mua máy bay đều đổ vào các khoản này.

Hơn nữa mỗi lần bay thì còn phải trả phí tổn hàng không, cùng với những phí tổn mà Trang Duệ cảm thấy rất khó hiểu. Tóm lại trước khi bay phải lấy tiền ra rải trên đường băng, hơn nữa từ đầu đến cuối đều rất phiền toái, đều là Trang Duệ đưa theo Bành Phi chạy khắp nơi.

Sau khi Trang Duệ ký kết hợp đồng với phi công và tiếp viên, trả hết các khoản tiền phát sinh, khi đó hắn mới nghi ngờ mình bị điên, khi đó thần kinh phát tác hay sao mà quyết định mua máy bay tư nhân? Tất nhiên lúc này dù có nghĩ như vậy cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Thật ra Trang Duệ thấy vừa tốn nhiều tiền lại vừa phiền toái, nguyên nhân cũng vì hắn không có một đội ngũ nhân viên hùng mạnh. Ví dụ như ông chủ các tập đoàn mua máy bay thì những thứ lặt vặt kia nào cần phải chính mình lo lắng? Anh chỉ cần có ý và nhân viên bên dưới sẽ đi làm, lãnh đạo chỉ cần đợi đến lúc đi máy bay là được.

Trang Duệ cũng xem như nhận thức rất sâu về vấn đề này, thế là khi họp hai phi công và hai tiếp viên hàng không, tổng cộng là bốn người, hắn phải phân phối chức trách cho rõ ràng.

Tay lái phụ kia ngoài việc phải làm tốt chức trách của mình, còn phải nhận xử lý các chuyện linh tinh như liên hệ với sân bay và không lưu, người này có xuất thân hàng không dân dụng, có thể xử lý tốt những vấn đề này, nếu không Trang Duệ sao có thể bỏ ra số tiền gấp đôi bình thường để trả lương cho đối phương?

Khoảng thời gian qua Trang Duệ ngoài xử lý những chuyện rườm rà mất thời gian này còn phải bỏ ra chút thời gian để đi học nhảy dù, vì hắn cũng rất sợ chết.

Tuy viên phi công kia lái máy bay dân dụng còn quen tay hơn máy bay chiến đấu, thế nhưng Trang Duệ vẫn rất lo lắng, vẫn tham gia một khóa huấn luyện nhảy dù.

Dưới sự đảm bảo một trăm phần trăm không phát sinh vấn đề của Bành Phi, Trang Duệ thực hành lượt nhảy dù đầu tiên trong đời của mình, nhưng điều xui xẻo chính là lần đầu tiên nhảy dù lại là mông tiếp đất. Khi đó hắn còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng đối tượng hiềm nghi lớn nhất chính là Bành Phi.

Sau khi ăn cơm trua xong thì Trang Duệ đưa theo Tần Huyên Băng và Bành Phi đến sân bay thủ đô để tụ hợp với các phi công và tiếp viên của mình, cùng nhau đi đến Hongkong để nhận chiếc máy bay từ công ty Raytheon.

*****

- Chào giám đốc Trang, chào Trang phu nhân...

Sau khi đến sân bay thì những người kia đã tụ tập sẵn, hai nữ tiếp viên tiến lên bắt chuyện với Trang Duệ và Tần Huyên Băng, sau đó đưa tay nhận lấy vailit rongn tay Tần Huyên Băng.

Hai vị phi công thì đứng lên khẽ gật đầu với Trang Duệ, ngoài vị phi công quân nhân có biết một chút về ông chủ giàu có và trẻ tuổi trước mặt, thì Trang Duệ căn bản sinh ra cho người ta cảm giác cực kỳ thần bí, chỉ biết hắn là một trợ lý tổng giám đốc của công ty lớn mà thôi.

Tất nhiên bọn họ sẽ không tin được thân phận kia của Trang Duệ, những năm nay người ta ra ngoài thì đưa danh thiếp thế nào cũng là giám đốc hoặc chủ tịch tập đoàn, nhưng trong nước và ngoài nước cũng không có mấy vị giám đốc hay chủ tịch có được máy bay riêng.

Khoảng thời gian trước Trang Duệ vì muốn thuận tiện mà tìm được một danh thiếp làm trợ lý tổng giám đốc cho công ty bất động sản của Âu Dương Quân, khi đó Âu Dương Quân rất vui vẻ, hắn nghĩ rằng cậu em của mình cuối cùng cũn biết giúp người nhà làm việc, tuy chức nghiệp kia cũng đã có sẵn một đội ngũ, nhưng thái độ của Trang Duệ là đáng khen.

Ai ngờ chỉ qua một ngày thì Âu Dương Quân đã tức giận đến mức thiếu chút nữa không chửi thẳng vào mặt Trang Duệ, vì tiểu tử này chỉ lấy danh mà không chịu làm việc, còn kéo theo vài người cùng chạy đi xử lý những chuyện liên quan đến mua bán máy bay.

Điều này làm cho Âu Dương Quân rất khó chịu, vì thế mà lợi dụng cơ hội cướp của Trang Duệ hai cái đuôi hổ, cuối cùng trong lòng mới có chút cân đối.

- Ôi, thật sự con bà nó không biết có đáng giá không?

Sau khi máy bay cất cánh thì Trang Duệ vẫn còn lo nghĩ về vấn đề này, tiền đã bỏ ra cả trăm triệu, bây giờ còn chưa thấy bóng dáng chiếc máy bay ở đâu.

Trang Duệ nhắm mắt lại suy tính, biểu hiện này của hắn càng làm cho hai phi công cảm thấy có chút sắc màu thần bí.

Nhưng Tần Huyên Băng lại có thể đoán ra tâm tư của vị hôn phu của mình, vì trước kia nàng cũng ngồi máy bay riêng của gia tộc mà cũng chẳng nghĩ đến phương diện mua bán như thế này, bây giờ đến lượt chồng nàng mua máy bay, mới biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ Tần Huyên Băng biết vì sao những chiếc máy bay tư nhân ít khi được sử dụng, thì ra mua về chẳng qua chỉ là vấn đề mặt mũi mà thôi, ngoài những gia tộc phú hào đỉnh cấp Hongkong thì chỉ sợ tất cả đều có tâm tư như gia tộc Tần Thị.

Khi Trang Duệ đến Hongkong thì Tần gia phái hai chiếc xe đến đón, một chiếc xe đưa nhân viên và Bành Phi đến khách sạn, một chiếc đưa Trang Duệ và Tần Huyên Băng đến biệt thự Tần gia. Bây giờ Trang Duệ và Tần Huyên Băng đã đính hôn, đã là con rể Tần gia, về nhà cũng là phù hợp.

- Trang Duệ, vài ngày nữa sẽ cử hành hội chợ châu báu quốc tế, chủ sự có phát giấy mời cho chúng ta, tôi nghĩ lần này cho cậu và Băng Nhi đại biểu cho công ty Tần Thị đến tham gia...

Sau khi dùng cơm tối xong thì nhóm Trang Duệ ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ, sau đó lời nói của Tần Hạo Nhiên chợt làm cho Trang Duệ cảm thấy bất ngờ, sao mình lại đại biểu cho Tần gia?

- Chú Tần... Bố, việc này... Con và Huyên Băng đi hình như không thích hợp lắm...

Trang Duệ tuy da mặt khá dày nhưng gọi Tần Huyên Băng lại không thân thiết bằng gọi mẹ vợ, vì chủ yếu là bố hăn qua đời hơi sớm, bây giờ gọi Tần Hạo Nhiên là bố vợ cũng không quá lưu loát.

- Sao không thích hợp? Chúng ta đi mới không thích hợp...

Tần Hạo Nhiên thấy Trang Duệ tỏ ra khó hiểu thì cười cười nói tiếp:

- Năm ngoái sợi dây chuyền mắt tím của cậu đã đạt giải cao nhất của hội chợ châu báu quốc tế, nhưng dựa theo quy củ thì người đoạt được giải cao nhất năm ngoái sẽ tham gia nghi thức trao giải vào năm sau, cậu nói xem mình là chủ nhân của sợi dây chuyền kia có nên đi không?

Sở dĩ có quy định này vì chủ sự muốn hội chợ châu báu mở rộng lực ảnh hưởng, vì thường mỗi tác phẩm đoạt giải sẽ được nhanh chóng bán đi, vì thế cho chủ nhân mới của tác phẩm kia đến trao giải sẽ hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người.

- Sợi dây cũng không phải là của cháu, là của Huyên Băng...

Trang Duệ khẽ nói một câu, nhưng để cho Huyên Băng đi một mình thì hắn cũng không yên lòng, thế là nói:

- Được, chúng con sẽ đi, cụ thể là thời gian nào?

Phương Di vừa cười vừa nói:

- Một tuần nữa ở London, xem như chiếc máy bay tư nhân mới mua được phát huy công dụng...

Phương Di rất vui vì câu nói vừa rồi của Trang Duệ, vì đứa con rể này rất hiểu chuyện, biết rõ chuỗi hạt giá trị hơn trăm triệu kia thuộc về con gái mình, nếu lỡ sau này chuyện tình cảm giữa hai bên có vấn đề thì con gái mình cũng không bị nguy hại.

Chỉ là Phương Di không biết trong lòng Trang Duệ thầm nghĩ Tần Huyên Băng thuộc về mình, như vậy tất cả mọi thứ của nàng đều là của mình, có gì khác nhau chứ?

- À, lúc đó con và Huyên Băng sẽ đi, mẹ, mọi người không đi sao?

Trang Duệ nghĩ đến tình huống mình đi máy bay riêng đến Anh mà không khỏi có chút nóng lòng, trước kia hắn cũng chưa từng nghĩ như vậy.

- Chúng tôi không đi nhưng công ty sẽ sắp xếp người tham gia, đến lúc đó hành trình của hai đứa sẽ do bọn họ sắp xếp...

Lần này công ty châu báu Tần Thị cũng có vài món tham gia hội chợ, nguyêu liệu được sử dụng chính là phỉ thúy đỏ đổ thạch từ Myanmar, chỉ là phỉ thúy đỏ tuy hiếm nhưng còn chưa phải là đỉnh cấp, vì thế mà lần này công ty Tần Thị cũng không quá chú trọng vào thành tích.

Sau khi trò chuyện với vợ chồng Tần Hạo Nhiên và Tần lão gia tử thì đã hơn mười một giờ khuya, Trang Duệ được người giúp việc trong Tần gia đưa đến phòng nghỉ ngơi, cùng phòng với Tần Huyên Băng. Lớp già cũng không quá cổ lỗ, nếu không thoải mái như vậy thì Trang Duệ cũng sẽ chọn ở lại khách sạn cho rồi.

- Trang Duệ, muộn thế này mà còn gọi điện thoại cho ai vậy?

Tần Huyên Băng tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy Trang Duệ cầm điện thoại gọi đi, khi xuống máy bay thì nàng đã gọi điện thoại về cho Trang Mẫu, bây giờ có lẽ hắn cũng không phải gọi điện thoại về nhà.

- Suỵt...

Trang Duệ đưa tay lên ra hiệu, tỏ ý điện thoại đã có người bắt máy.

*****

- Anh Hoàng Phủ, em là Trang Duệ, không quấy rầy anh đấy chứ?

Trang Duệ vừa rồi nhớ đến mọt vấn đề, đó là trước đó nửa tháng Hoàng Phủ Vân có nói đến một cuộc đấu giá đồ cổ Trung Quốc ở Anh, hình như vài nga nữa sẽ được cử hành, nếu hắn đã đi đến Anh thì tiện đường luôn một lượt, vì vậy mới gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Vân để xác định thời gian.

- Ôi, cậu Trang Duệ, tôi vừa thức dậy, không có gì cả, sao bây giờ lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi? Có phải muốn bán Định Quang Kiếm cho tôi với giá rẻ không?

Hoàng Phủ Vân bây giờ cũng không phải ở London, hắn đang ở Paris, mà Paris thì có chênh lệch bảy giờ với Hongkong, lúc này bên kia là sáu bảy giờ sáng. Hoàng Phủ Vân đưa tay khẽ bóp cặp ngực trắng của người đẹp trên giường, lại thầm trách trang duệ, làm cho mình mất hứng vận động buổi sáng.

Hoàng Phủ Vân xem như là một du học sinh Trung Quốc khác loại, vì hắn cao lớn, tướng mạo nho nhã, rất hấp dẫn các cô gái.

Cô gái nằm trên giường vào lúc này quen Hoàng Phủ Vân trong một quán bar tối qua, sau một đêm sung sướng, sáng hôm nay định làm thêm một hiệp thì nhận được điện thoại của Trang Duệ.

Trang Duệ ở bên kia tất nhiên sẽ không biết Hoàng Phủ Vân đang oán mình, hắn cười nói:

- Anh Hoàng Phủ Vân, nếu anh muốn thanh kiếm kia, chúng ta tìm một người định giá, tôi sẽ bán lại cho anh với giá sáu phần, thế nào? Xem như đã rẻ chưa?

Thanh Định Quang Kiếm được giáo sư Mạnh giám định ra đã tạo nên sóng to gió lớn trong nước, khoảng thời gian qua Trang Duệ đã nhiều lần đưa kiếm đi thảo luận, Định Quang Kiếm cũng được nhận định là "Đệ nhất kiếm thời Ân Thương" được khai quật lên vào thời điểm này.

Còn giá cả của thanh kiếm, có một điều có thể kăẳng định đó là giá sẽ không thấp hơn hai trăm triệu.

Cuối cùng là ba hay năm trăm triệu thì Trang Duệ không quan tâm, hắn dù thê nào cũng không bán, mà các món đồng xanh thì nhà nước cũng cấm mua bán tư nhân.

- Sáu phần? Cậu cũng không hiền hậu gì, buổi sáng đã gọi điện thoại đến chọc anh, đừng nói là sáu phần, hai ba phần cũng không mua nổi...

Hoàng Phủ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì bức bối đến mức không có phản ứng với cô gái đang mặc quần áo ở bên cạnh, những năm qua hắn chỉ tiết kiệm được năm sáu triệu, mà sáu phần của thanh Định Quang Kiếm kia cung phải cả trăm triệu, chính mình chỉ có thể nhìn thèm mà thôi.

- Ha ha, anh Hoàng Phủ Vân, thanh kiếm kia cũng không phải thứ mà anh có thể động vào được, sau này nó sẽ là đồ gia truyền của nhà tôi...

Khoảng thời gian này có không ít người động viên Trang Duệ hiến tặng thanh kiếm cho quốc gia, dựa vào cái quái gì phải hiến tặng? Thứ này là của mình, sao lại phải hiến? Mình chỉ là một thị dân, cũng không có giác ngộ cao như vậy, mình chơi chán sẽ chuyển cho con, con mình có quyên cho nhà nước hay không thì mình chẳng quan tâm.

Hoàng Phủ Vân khoát tay với cô gái đang mở cửa đi ra ngoài, lạ nói vào trong điện thoại:

- Được rồi, hôm nay cậu gọi điện thoại đến làm gì vậy?

- Chính là muốn hỏi thời gian cụ thể của đấu giá các vật phẩm Trung Quốc ở bên Anh là khi nào?

Trang Duệ mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ, vì vậy mà không khỏi nở nụ cười, xem ra mình quấy nhiễu chuyện tốt của đối phương.

- Còn năm ngày nữa, chỉ là địa điểm đấu giá sẽ sửa lại, không phải ở Anh mà là ở Paris, thế nào, cậu muốn đến sao?

Hoàng Phủ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì có hào hứng lớn, tuy hắn không phải người có tư tưởng lớn nhưng cũng mong những món bị lưu lạc ở nước ngoài được người Trung Quốc thu về, nhưng hắn không có nhiều tiền, Trang Duệ thực lực mạnh hơn thì khác.

So với ở London thì Paris càng có không khí hơn, vì thế mà ban tổ chức đã quyết định đổi sang Paris, đặt đấu giá ở Pháp, hơn nữa còn tổ chức nhiều hoạt động đấu giá vật phẩm của các nước khác.

- Ở Paris?

Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, một tuần sau sẽ là hội chợ châu báu quốc tế, chẳng biết có kịp không?

- Anh Hoàng Phủ Vân, anh chờ chút...

Trang Duệ xoay sang hỏi Tần Huyên Băng:

- Huyên Băng, Paris có xa London không? Chúng ta đến Paris trước rồi sang London sau được không?

Trang Duệ nghĩ rằng hai thủ đô của hai nước sẽ khó thể nào gần nhau được.

Nói thật ra thì Trang Duệ cũng không hiểu nhiều về địa lý, hắn nói ra lời này làm cho Hoàng Phủ Vân và Tần Huyên Băng đều nở nụ cười.

Tần Huyên Băng vừa cười vừa nói:

- Trang Duệ, Paris chỉ cách London ba bốn trăm km, đừng nói là đi máy bay tư nhân, dù là ngồi xe lửa cũng chỉ mất ba bốn giờ mà thôi, anh lo lắng cái gì?

- Ôi, máy bay tư nhân, Trang Duệ, cậu có cả thứ này sao?

Hoàng Phủ Vân ở bên kia nghe mà giật mình, hắn nói tiếp:

- Cậu Trang, đấu giá lần này có không ít thứ tốt, có những món trong nước không có được, cậu nếu có đủ tài chính thì mang theo nhiều một chút...

- Mang nhiều tài chính?

Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, vài ngày trước còn dễ nói, ai ngờ công ty Raytheon sẽ đưa ra một chiếc máy bay cho mình thu vào? Bây giờ tính cả tiền mua máy bay, thuê sân bay, thuê nhân viên và các thứ tương quan, Trang Duệ cũng không còn lại được bao tiền.

- Anh Hoàng Phủ Vân, anh gửi những tư liệu liên quan đến đấu giá vào email của tôi, tôi sẽ lựa chọn và xem xét...

Trang Duệ suy nghĩ một lúc và quyết định xem vật phẩm đấu giá trước, để xem có những thứ gì.

Sau khi nói rõ địa chỉ email của mình cho Hoàng Phủ Vân, Trang Duệ cúp điện thoại ngồi suy tư trên giường.

Bây giờ Trang Duệ chỉ có một số tiền sáu bảy chục triệu mà thôi, tương đương với chục triệuro, tính ra thì chỉ co thể mua được một phần mười tác phẩm của Picasso hay Van Gogh mà thôi.

Tuy những món đồ cổ Trung Quốc mua vào khá nóng nhưng chỉ là những năm gần đây mà thôi, vì có những đợt đấu giá quốc tế mà giá cả mới được nâng lên với biên độ lớ, với chút tài chính của Trang Duệ thì căn bản sẽ không nắm chắc thu được món gì tốt.

- Chồng, có phải là không đủ tiền không? Nếu khong em nói bố xoay vòng cho anh một chút tài chính nhé?

Tần Huyên Băng kéo chăn ngồi xuống bên cạnh Trang Duệ, nàng biết sau khi hắn mua chiếc máy bay này thì tiền mặt trên người cũng không còn nhiều, tất nhiên đó là đối với hắn, chứ đối với người thường thì cũng là một con số lớn.

- Không cần, Huyên Băng, anh chỉ đi xem mà thôi, cũng sẽ không mua sắm gì cả...

Trang Duệ lắc đầu, mình cần gì phải bỏ ra nhiều tiền để mua những món bình thườn? Hơn nữa những buổi đấu giá quốc tế thế này thường mong có nhiều kẻ như Trang Duệ tham gia, thế là giá cả của tác phẩm nghệ thuật sẽ được đẩy lên cao.

Nếu so với giá cả trong nước thì giá đấu ở nước ngoài cao hơn nhiều, có lẽ là do đám người tham gia nâng giá quá mạnh.

Vì thế mà đám buôn lậu đồ cổ trong nước vì muốn kiếm được khoản lợi kếch xù mà tuồn hàng ra nước ngoài, ví dụ như Dư đại ca ở Thiểm Tây, đây chỉ là một người trong hệ thống buôn lậu mà thôi, hơn nữa đội ngũ phạm tội của hắn tuy bị diệt nhưng những món bị đưa ra nước ngoài sẽ khó thể nào có dư âm quay về.

Sau khi suy xét cẩn thận thì Trang Duệ đã hiểu rõ hơn, mình cuối cùng cũng phải đi sang Châu Âu, thế cho nên đến tham gia đấu giá để có thêm chút kiến thức cũng tốt, còn có mua hàng hay không thì còn phải xem vào tình huống khi đó, nếu như người ta không biết đó là bảo bối thì Trang Duệ sẽ ra tay.

- Trang Duệ, mượn tạm chút tiền cũng chẳng phải là không trả, anh làm như vậy là không muốn...

Thấy Trang Duệ từ chối lời đề nghị của mình thì Tần Huyên Băng khẽ chu miệng, điều này làm cho nàng cảm thấy Trang Duệ không coi Tần gia là người một nhà.

Trang Duệ thấy biểu hiện của Tần Huyên Băng thì không khỏi nở nụ cười, hắn vươn tay ôm lấy nàng rồi nói:

- Huyên Băng, em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ không hy vọng có người đẩy giá đồ cổ của Trung Quốc lên quá cao, vì mình vừa mất đồ lại phải mua về với giá cả cao gấp trăm lần, em có tình nguyện như vậy không?

Tần Huyên Băng thật sự chẳng hiểu quái gì về lịch sử cận đại của Trung Quốc, chỉ có thể gật đầu theo mà thôi, chỉ cần Trang Duệ không coi mình là kẻ xa lạ thì được.

Một đêm không nói gì, ngày hôm sau Trang Duệ và Tần Hạo Nhiên đi đến khách sạn đoán đoàn người Bành Phi, sau đó trực tiếp chạy xe đến sân bay Hongkong, chỗ đó có người của công ty Raytheon đang chờ đợi.

Chiếc máy bay của Trang Duệ được đăng ký ở Hongkong, tất cả thủ tục đã xong, chỉ cần hắn ký tên thì coi như giao dịch hoàn thành, hơn nữa có thể bay ngay về Bắc Kinh.

- Ôi, Trang Duệ, là chiếc máy bay kia... Nó tên là Huyên Duệ sao?

Sau khi lái xe vào trong sân bay và dừng dưới một chiếc máy bay loại nhỏ, Tần Huyên Băng xuống xe thì đã bị những dòng chữ ghi trên thân máy bay thu hút ánh mắt.

- Đúng, gọi là Huyên Duệ! :

Trang Duệ luôn không cho Tần Huyên Băng biết tên của máy bay, nghĩ muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, bây giờ thấy nàng tỏ ra vui vẻ, trong mắt có hơi nước thì hắn không khỏi ôm lấy bả vai của nàng.

- Trang Duệ, cám ơn anh...

Lúc này Tần Huyên Băng khá xúc động, thế nên lần đầu tiên hướng cặp môi thơm về phía hắn.

Trang Duệ cũng không từ chối, thế là một nụ hôn dài xuất hiện trước mặt bao người.

- Khụ, khụ, khụ!

Tần Hạo Nhiên ở bên cạnh cảm thấy bức bối, tiểu tử thúi kia còn chưa chính thức làm lễ cưới con gái mình, bây giờ lại làm càn trước mặt cha vợ, nhưng lão đã quên, vừa rồi là con gái mình chủ động.

- À, mọi người nhìn chúng tôi làm gì? Nên làm gì thì mau đi làm đi...

Trang Duệ và Tần Huyên Băng bị bố vợ cắt đứt nụ hôn nồng, lúc này cả hai chợt phát hiện mình đã trở thành những kẻ cản đường mọi người.

Không riêng gì những nhân viên máy bay đang nhìn vào Trang Duệ và Tần Huyên Băng, ngay cả những nhân viên của công ty Raytheon ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn, vì vậy mà hắn nhanh chóng vung tay cho người của mình cùng nhân viên của Raytheon đi vào trong máy bay kiểm tra các số liệu.

- Mr Trang, người các anh còn có vẻ nhiệt tình hơn cả người nước Mỹ chúng tôi... À, là phóng đãng...

Tom là đại diện của công ty Raytheon trong phi vụ làm ăn này, thế là hôm nay hắn cũng có mặt, để bày tỏ mối quan hệ với vị phú hào trẻ tuổi trước mặt, hắn vừa mở miệng vừa chuẩn bị cho đối phương một cái ôm siết.

*****

- Hừ, thôi khỏi, anh mau đi sang bên kia kiểm tra...

Trang Duệ tức giận đẩy Tom sang một bên, sau đó hắn đưa mắt nhìn những nhân viên của mình và nói":

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cầm những tư liệu mà bọn họ cung cấp để lên máy bay kiểm tra...

Thấy Trang Duệ nổi nóng thì ai cũng nhịn cười, các công nhân viên của công ty Raytheon phối hợp với nhân viên máy bay của Trang Duệ, thật ra công tác kiểm tra đã làm tốt từ vài ngày trước, bây giờ chỉ là làm cho đúng thủ tục mà thôi.

Mãi đến bây giờ Trang Duệ mới có cơ hội quan sát chiếc máy bay tư nhân thuộc về mình, hắn nắm tay Tần Huyên Băng đi dạo xung quanh.

Chiếc máy bay màu xám này sử dụng tài liệu mới để làm thân máy bay, vì thế mà lớp vỏ khá nhẹ, đặc biệt là động cơ mạnh và thiết kế vị trí cánh cực tốt để tăng tốc độ nhanh chóng.

Chiếc máy bay tuy nhỏ nhưng khá bắt mắt, lúc này có không ít lữ khách đi qua nhìn thấy, ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn Trang Duệ, đặc biệt là du khách Trung Quốc.

- Huyên Băng, chúng ta lên xem...

Với độ cao của chiếc máy bay này thì căn bản không cần cầu thang dài, tất nhiên cũng có cầu thang ngắn với năm ba bậc, chỉ vài bước là có thể đi vào cabin.

Sau khi đi vào cabin thì lối đi không quá rộng rãi như máy bay dân dụng bình thường, nhưng bên trong cực kỳ xa hoa.

Trong máy bay là nội thất được bọc da thật, ghế tương đối rộng rãi, đằng sau có bốn chiếc giường nhỏ có thể cho khách hàng nghỉ ngơi, trong đó còn có một tủ rượu tây.

Trang Duệ nhìn và thấy khoang máy bay này dài khoảng bảy mét, rộng hai mét, khá cao, có lẽ người đặt chiếc máy bay này cũng có thân hình rất lớn.

Trang Duệ sở dĩ đồng ý mua chiếc máy bay này nguyên nhân thứ nhất là vì tiết kiệm thời gian và giá rẻ, thứ hai là khoang máy bay khá cao, ít nhất khi đi vào cũng không cần phải cúi người.

- Mr Trang, đây là rượu vang Massachusetts đặc sản củae Mỹ, là công ty chúng tôi cố ý tặng cho các vị khách tôn quý...

Tom đi sau lưng Trang Duệ mở miệng giới thiệu những chai rượu tây.

- Tom, cảm ơn rất nhiều, nhưng thứ chúng tôi mua là máy bay chứ không phải rượu...

Trang Duệ nhếch miệng, mua một chiếc máy bay giá cả đắt đỏ chỉ tặng vài chai rượu thì thật sự chẳng đáng là gì cả.

- Tất nhiên máy bay của chúng tôi cũng là tốt nhất, Mr Trang, anh ngồi trên chiếc máy bay này để đi du lịch, uống rượu trên máy bay nhìn cảnh sắc chung quanh không phải là một chuyện đáng mê say sao?

Tom bị Trang Duệ nói một câu chặn họng như vẫn kiên nhẫn giới thiệu các tình huống tương quan.

Phía sau máy bay là một nhà vệ sinh với thiết bị xa hoa và bồn rửa tay, thủy tinh sáng ngời và thảm dưới mặt đất làm cho người ta không nghĩ mình đang ở trên máy bay.

Sau khi xem xong khoang máy bay thì Trang Duệ đi đến phòng điểu khiển, chiếc máy bay này có hai vị trí lái, cũng chính là lái chính và lái phụ, lúc này vị phi công được tuyển từ lực lượng quân đội tên là Hạ Song đang được các nhân viên phía công ty Raytheon giới thiệu tất cả các thứ tương quan.

- Anh Hạo, thế nào? Được chưa?

Trang Duệ nhìn bốn màn hình LCD, lại có những thiết bị gì đó dày đặc mà đầu không khỏi nở lớn lên. Những thứ này quá phức tạp, hắn lại sinh ra cảm giác hai phi công không đủ tự tin, vì trước kia đối phương lái máy bay quân sự, bây giờ quay sang dân sự thì không biết có làm tốt không?

- Hừ, anh Trang, anh biết máy camera không? Thao tác thứ này cũng chẳng khác nào sử dụng máy quay, tôi cũng có thể sử dụng được.

Hạ Song còn chưa trả lời thì Bành Phi đã lên tiếng, hắn nhếch miệng, hắn thật sự biết lái máy bay, trước kia cũng từng được huấn luyện lái, nhưng đó chỉ là các loại máy bay đơn giản mà thôi.

Tất nhiên nếu để cho Bành Phi lái thì Trang Duệ dù chết cũng không lên máy bay, nếu là lái máy bay trực thăng thì có thể.

- Giám đốc Trang, không có vấn đề, máy bay này rất đơn giản, chẳng qua hệ thống có hơi tân tiến, nhưng dù sao cũng dễ lái hơn máy bay chiến đấu...

Hạ Song biết một chút về thân phận của Bành Phi, cũng không chú ý đến những gì đối phương vừa nói, hắn lên tiếng với Trang Duệ. Hắn rất hài lòng với công tác vào lúc này, vợ và con được Trang Duệ cấp nhà ở Bắc Kinh, bây giờ tất cả đã rất tốt, mình căn bản không còn gì phải buồn phiền lo lắng.

Quan trọng là Hạ Song biết tỉ lệ sử dụng máy bay tư nhân trong nước là không cao, mình có nhiều thời gian ở bên cạnh vợ con, đền bù những tiếc nuối xảy ra khi còn công tác trong quân ngũ.

- Vậy là tốt rồi, vậy thì quá tốt...

Nếu nhân sĩ chuyên nghiệp đã lên tiếng thì Trang Duệ không thể không tin, hắn đi dao một vòng quanh phòng điều khiển, sau đó lại đi về khoang máy bay, lúc này hai cô gái mặc trang phục tiếp viên ở phía sau cũng làm cho không gian khá vui tươi.

Hai vị tiếp viên hàng không mà Trang Duệ thuê có một người tên là Điềm Á, lớn hơn Trang Duệ hai tuổi, đã có cấp bậc quản đốc trong công ty hàng không.

Thật ra nếu như mỗi tháng vất vả một chút, bay nhiều hơn, Điềm Á cũng có thu nhập không kém tiền lương Trang Duệ bỏ ra, nàng đồng ý sang đầu quân cho Trang Duệ cũng vì thấy được cái lợi về thời gian trên máy bay tư nhân.

Mà cô gái còn lại tên là Lưu Ly, tình huống khá giống như Điềm Á, nàng vừa kết hôn chưa lâu, muốn có thời gian thoải mái một chút, dù sao thì làm tiếp viên của máy bay tư nhân sẽ có thời gian rảnh nhiều hơn công tác ở công ty hàng không.

Hơn nữa không phải chỉ một mình Hạ Song biết rõ, hai cô gái tiếp viên cũng biết tình huống sử dụng máy bay tư nhân trong nước là rất thấp, sau này một năm mười hai tháng sẽ có mười một tháng rảnh rỗi.

Tất nhiên Lưu Ly và Điềm Á sẽ hài lòng với hoàn cảnh công tác trước mắt, hơn nữa các nàng cũng không sợ ông chủ quấy nhiễu mình, vì bà chủ bất cứ lúc nào cũng đi theo, chắc chắn sẽ không chịu các quấy nhiễu như khi còn công tác ở công ty hàng không.

- Mr Trang, anh có hài lòng với chiếc máy bay này không?

Trang Duệ bước xuống máy bay, Tom nhanh chóng tiến lại, vì còn phải cần chữ ký của Trang Duệ, thế cho nên hắn mới phải chạy đến đây làm cho xong.

Trang Duệ nở nụ cười, hắn khẽ gật đầu nói:

- Tom, tôi rất hài lòng, nhưng hy vọng những dịch vụ phía sau của quý công ty được như những gì đã hứa hẹn...

Thật ra Trang Duệ khi thấy nội thất trong khoang máy bay thì trong lòng thầm cảm thấy số tiền lớn mình bỏ ra là đáng giá, vì những sắp đặt và vật liệu bên trong coi như thỏa mãn ảo tưởng bay bổng của hắn.

Tom trừng mắt nhìn Trang Duệ rồi khẽ nói:

- Mr Trang, anh cứ yên tâm, chúng tôi có văn phòng ở Hongkong, cũng... Cũng không lâu sau có lẽ sẽ mở ở Bắc Kinh, đến lúc đó anh có thể thường xuyên gặp tôi...

Tom đã nhận được tin tức công ty sắp mở một văn phòng ở Bắc Kinh, tuy bây giờ còn chưa xác định nhân tuyển cụ thể, nhưng hắn là người tinh thông Trung Quốc, tuyệt đối được xếp vào hàng ngũ tuyển chọn.

Sau khi tiếp nhận giấy tờ Tom đưa đến, Trang Duệ đại khái nhìn qua, sau đó ký tên của mình lên, vì vậy mà giao dịch cả trăm triệu đã được hoàn thành.

- Mr Trang, đây là thẻ khách quý của công ty chúng tôi, mời anh nhận lấy, hơn nữa tôi đại biểu cho công ty Raytheon mời anh có thời gian phù hợp đến thăm công ty, điện thoại trên thẻ có người tiếp hai bốn trên hai bốn, anh đến chỉ cần báo số thẻ là được...

Trang Duệ ký xong thì Tom trịnh trọng đưa sang một chiếc thẻ, thật ra đây chính là thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ của công ty, vì bốn mươi phần trăm số khách đến thăm công ty sẽ mua chiếc máy bay tư nhân thứ hai do công ty Raytheon sản xuất, tất nhiên sẽ có giá cao hơn và xa hoa hơn chiếc máy bay thứ hai.

Trang Duệ tiếp nhận thẻ vip của công ty Raytheon, sau đó người của công ty Raytheon hoàn thành quá trình giao tiếp với nhóm Hạ Song, sau đó cáo từ bỏ đi.

Tay lái phụ là Đinh Hạo thò đầu ra khỏi cabin, sau đó hắn nói với Trang Duệ:

- Giám đốc Trang, đường bay đến Bắc Kinh đã được xin phép, nửa giờ sau có thể bay...

Sự hạn chế của hàng không Hongkong không quá nghiêm khắc như trong nước, chỉ cần có đường trống là bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh, tất nhiên sử dụng đường băng cũng phải bỏ ra một số tiền lớn.

- Bố, bây giờ chúng con về Bắc Kinh, vài ngày nữa sẽ trực tiếp đi London...

Trang Duệ xoay người lại nói lời cáo từ với Tần Hạo Nhiên, cha vợ đến tiễn con rể, hắn cảm thấy như vậy mình cũng khó thể nào đảm đương nổi.

- Được rồi, đi thôi, thượng lộ bình an.

Tần Hạo Nhiên vỗ vai Trang Duệ, con gái của mình có thể gả cho một người như vậy thì lão rất vui mừng. Khi lão ở vào cái tuổi của Trang Duệ thì cả ngày còn xài tiền của bố, chạy xe đẹp theo đuổi gái tươi, tất nhiên khi đó lão còn chưa kết hôn.

Trang Duệ và Tần Huyên Băng lên máy bay, đợi nửa giờ, sau đó âm thanh của Hạ Song vang lên trong khoang máy bay, nhắc nhóm Trang Duệ là sắp cất cánh.

Máy bay chậm rãi tăng tốc trên đường băng, Trang Duệ nhìn cảnh tượng chạy ra phía sau ngoài cửa sổ mà cảm thấy người mình chợt nhẹ bẫng, máy bay đã thoát khỏi đường băng, dần dà cảnh vật dưới mặt đất dần nhỏ lại.

Máy bay tư nhân khác với các loại máy bay hành khách lớn khác, khi cất ánh thì âm thanh cũng không lớn, cũng không quá ảnh hưởng đến mọi người.

- Giám đốc Trang, bây giờ đã lên đến độ cao mười hai ngàn mét, đã mở hệ thống dẫn đường tự động, chỉ ba giờ nữa sẽ về đến Bắc Kinh...

Sau khi tiến vào đúng độ cao thì máy bay đã trở nên vững vàng hơn, ít nhất thì Trang Duệ cũng cảm thấy mức độ an toàn của máy bay tư nhân này không kém máy bay hành khách bao nhiêu. Hắn nhìn mây trắng bay ngoài cửa mà có chút hưng phấn, đây là máy bay thuộc về mình, mà mình là chủ nhân của nó.

Bành Phi cảm thấy rất không tồi, hắn đi qua đi lại vài vòng trong buồng phi cơ, lại nói:

- Anh Trang, chiếc máy bay này tốt hơn máy bay vận tải nhiều, rất tốt, anh coi như không xài tiền oan uổng...

Trang Duệ nghe vậy thì trừng mắt tức giận nhìn Bành Phi, lại tức giận mắng:

- Cút sang một bên, tiểu tử cậu chỉ có thể ngồi máy bay vận tải mà thôi, tôi có tiền cũng không thể mua thứ kia để chịu tội được...

- Chị Điềm Á, chị cảm thấy mức độ vững vàng của chiếc máy bay này như thế nào? Nếu như bay sang Châu Âu thì sao?

Trang Duệ cảm thấy hài lòng nhưng thật sự muốn biết có tốt hay không thì cần phải hỏi người chuyên nghiệp, Bành Phi nói thật sự không có chút tác dụng, tên kia chỉ giỏi nghịch súng chơi dao, tất nhiên cũng có thể lái máy bay nhưng không ai dám ngồi.

- Giám đốc Trang, đối với những loại máy bay nhỏ thì như thế này đã rất ưu việt rồi, dù là những tình huống khí lưu bình thường cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng, không khác gì những chuyến bay trước kia của tôi...

- Đúng, tuy lượng dầu không đủ bay đến Châu Âu, nhưng chúng ta có thể tìm một điểm dừng chân, như vậy bay sang Châu Âu cũng dễ dàng hơn...

Điềm Á và Lưu Ly tuy là lần đầu tiên được ngồi trên máy bay tư nhân nhưng vẫn có năm sáu năm làm tiếp viên hàng không, vẫn có thể phân biệt được vài điểm khác biệt nhỏ, nếu nói về mức độ thoải mái thì máy bay tư nhân sẽ khá hơn một chút, vì chỗ này muốn ngồi hay nằm gì cũng được, sẽ chẳng có ai quan tâm.

Trang Duệ mở chiếc tivi trên máy bay, hắn phát hiện công ty Raytheon có trang bị dụng cụ thu truyền hình vệ tinh, có thê tiếp nhận hơn chục sóng của các quốc gia.

Trang Duệ với Tần Huyên Băng và hai tiếp viên ngồi xem tivi, hai ba giờ trôi qua rất nhanh, dưới lời nhắc nhở của Hạ Song, nhóm Trang Duệ phải thắt dây an toàn, sau đó máy bay bắt đầu hạ cánh.

Máy bay đáp xuống rất vững vàng, cung không xóc nảy, Hạ Song được nhân viên sân bay chỉ điểm chạy máy bay đến dừng ở bãi thuê của Trang Duệ, lần này xem như chuyến đi thành công tốt đẹp.

- Hạ Song, liên lạc với người này, ngày mốt chút ta sang Paris, để cho bọn họ sắp xếp đường hàng không và trạm hạ cánh tiếp nhiên liệu, công việ cụ thể anh và Đinh Hạo tùy ý xử lý...

Máy bay dừng lại, Trang Duệ gọi Hạ Song và Đinh Hạo đến, đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp, đó là một đại nhân vật có thực quyền trong ngành hàng không, vài ngày trước hắn đã thông qua Âu Dương Quân để nối quan hệ với đối phương.

Nhưng Trang Duệ cũng không có thời gian đi xử lý những chuyện như vậy, sau này tất cả liên quan đến máy bay đều giao cho nhóm Hạ Song xử lý, mình là ông chủ lớn, cần gì phải chạy ngược chạy xuôi vì chuyện nhỏ thế này. :

Trang Duệ nói xong với Hạ Song và Đinh Hạo thì quay sang phân phó Điềm Á và Lưu Ly chuẩn bị thức ăn nước uống, mặt khác nếu những thứ gì trên máy bay dân dụng bình thường có chuẩn bị thì đều cho bọn họ mua về.

Sau khi xử lý xong tất cả thì Trang Duệ đưa Tần Huyên Băng cùng Bành Phi xuống máy bay, Hách Long đã nhận được điện thoại của Trang Duệ, hắn dừng xe hơi cách đó không xa, giảm bớt thời gian Trang Duệ phải đi ra sân bay bắt xe.

Đến lúc này Trang Duệ mới cảm nhận được sự ưu việt, coi như bỏ tiền ra mua máy bay cũng không thiệt thòi.

Sau khi quay về nhà ở bắc kinh thì Trang Duệ rất đứng đắn đi đến gặp chủ tịch Âu Dương, nhưng điều làm cho Âu Dương Quân phát điên chính là Trang Duệ lại đến tìm hỗ trợ, Châu Âu không lưu thông tiền Trung Quốc, Trang Duệ muốn Âu Dương Quân đổi dùng mình sáu chục triệu sang đồngro.

...

- Những thứ này thật sự không tồi...

Trang Duệ nhìn tư liệu mà Hoàng Phủ Vân đưa cho mình mà không khỏi nhíu mày.

Nếu như chỉ nhìn vào tư liệu thì đấu giá ở Châu Âu lần này có thể nói có đầy đủ mọi vật, từ tranh chữ, thi họa đến đồ sứ quan diêu, đồng xanh... Vì thế vài triệuro của Trang Duệ căn bản là không đủ.

- Con bà nó, bây giờ phải mua đồ cổ về với giá cao...

Trang Duệ càng nhìn càng bức bối, hắn bắt đầu suy xét, có cách nào quấy nhiễu đấu giá không?

- Kháng nghị? Biểu tìn? Hay tìm bộ ngoại giao cho ra áp lực?

Trang Duệ lắc đầu, dù kháng nghị vói bộ ngoại giao thì bên kia cung không phản ứng, những năm này quan hệ Pháp Trung không quá tốt, hơn nữa hàng hóa của người ta muốn bán thế nào chẳng được, anh cứ to mồm nói của anh không được bán là sao?

Trang Duệ nghĩ mãi mà không có cách nào hay, thế là chỉ có thể tắt máy tính, để xem đến lúc đó đi từng bước tính từng bước mà thôi.

Tất nhiên Trang Duệ sẽ không thể nào cản được xu thế người ta tranh nhau mua những món đồ cổ của Trung Quốc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)