← Ch.427 | Ch.429 → |
- Buổi chiều, được rồi, giữa trưa tôi sẽ tới Bath tiên sinh, tôi có thể mời ngài một bữa cơm hay không?
Trang Duệ gật đầu đồng ý, hơn nữa còn mời Bath? Trang Duệ đứng ra mời, tuy nước Pháp uống rượu đỏ, nhưng chỉ vài chén rượu Hạ Đỗ, không phải có thể kéo gần quan hệ một chút, nói không chừng lão gia hỏa trước mặt sẽ cao hứng, đến lúc đó mình có thể kiếm thêm một ít đồ.
Bath nghe Trang Duệ nói ra, thật đáng tiếc buông tay, khẽ cười nói:
- Trang tiên sinh, tuy tôi muốn cùng ngài và vị phu nhân xinh đẹp này dùng cơm, nhưng đáng tiếc, hiện tại tôi phải trở về sửa sang văn bản, ngài phải biết rằng, có chút hồ sơ, đã mấy chục năm không có người động tới a.
Có lẽ bọn người như Freyr quyên tặng tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc là tác phẩm vô giá, nhưng đối với bảo tàng Murs của Bath, những vật kia không được coi trọng, số lượng tác phẩm bày ra trong bảo tàng, còn không tới một phần mười số còn trong kho.
Hơn nữa Bath còn biết, có rất nhiều đồ cổ đến từ Trung Quốc, đều bị bảo tàng Murs bỏ vào trong gác xó, đừng nói là cất trong nhà kho cổ vật, ngay cả thứ mục lục cổ vật, chỉ sợ cũng phải mất một thời gian mới có thể tìm được.
- Thế thì thôi vậy, Bath tiên sinh, trưa nay hai giờ, tôi sẽ tới bái phỏng ngài.
Trang Duệ nghe thấy hắn phải làm chính sự, cho nên không miễn cưỡng, đứng dậy tiễn Bath và giám định sư ra khỏi phòng.
Phục hồi tinh thần lại, Trang Duệ nhìn Hoàng Phủ Vân, nói ra:
- Hoàng Phủ ca, buổi chiều anh đi cùng em chứ?
- Nói nhảm, tiểu tử ngươi không nên nghĩ qua sông đoạn cầu nhé, anh còn muốn kiến thức đồ cổ do bảo tàng Murs cất giữ đấy.
Hoàng Phủ Vân tức giận liếc nhìn Trang Duệ, ở vài quốc gia Châu Âu, trừ trừ các bảo tàng lớn và một ít bảo tàng khác ra, chỉ sợ không có bảo tàng nào có thể so sánh với bảo tàng Murs về cổ vật của Trung Quốc, cho dù hắn không thể vào trong túi, hắn được đi xem cũng là một loại cơ duyên.
Giữa trưa Trang Duệ bị Hoàng Phủ Vân kéo đến một nhà hàng lớn ở Pháp dùng bữa, sau đó nghỉ ngơi một chút, an vị bước lên xe, cùng Tần Huyên Băng và Hoàng Phủ Vân ba người đi cùng một chỗ, tiến vào bảo tàng Murs.
Về phần Bành Phi, hắn thành thành thật thật đứng ở trong khách sạn, trông coi những bức phác họa của Picasso có giá trị liên thành, những thứ này chính là bảo bối để Trang Duệ và người nước ngoài thích sưu tầm đàm phán với nhau, không được phép đi ra bên ngoài.
- Trang tiên sinh, hoan nghênh!
Bath sớm nhận được điện thoại, đã sớm chờ ở cửa ra vào của bảo tàng, lần trươc khi tiến vào bảo tàng Murs, cần phải tốn tám bảng Anh vào cửa, nhưng lần này dưới sự dẫn dắt của Bath, đi thẳng vào văn phòng của hắn ở lầu hai.
Văn phòng của Bath rộng khoảng bảy tám chục mét vuông, vừa vào cửa đã gặp một phòng tiếp khách, lúc này bọn Trang Duệ ngồi xuống ghế sa lông trong phòng, đánh giá bài trí trong văn phòng.
- Kháo, thật là xa xỉ.
Với ánh mắt của Trang Duệ, đương nhiên có thể nhìn ra những thứ này đều là đồ cổ, toàn bộ đều là đồ thật, trong này có một bức tượng điêu khác Pha ra ông bằng gỗ, có tượng phật bằng đồng thời Tần, có thảm lông cừu Ba Tư, đương nhiên, còn có đồ sứ của Trung Quốc.
Những vật này làm cho toàn thân Trang Duệ nóng lên, phát nhiệt, hắn không thể biến thành Spider Man, đem những thứ này nhét vào trong túi.
- Bath tiên sinh, không ngờ văn phòng của ngài lại có nhiều tác phẩm nghệ thuật như vậy a.
Sau khi nhìn sơ văn phòng một lượt, một thư ký có dáng người nóng bỏng bước vào hỏi thăm bọn họ uống gì, Trang Duệ tùy tiện chọn một ly cà phê, trực tiếp đưa ra yêu cầu với Bath.
Nghĩ đến những cổ vật trân quý bị cướp đi hơn trăm năm trước, trong nội tâm Trang Duệ lúc này rất kích động.
Trường hạo kiếp trăm năm trước, không ai có thể biết rõ, rốt cuộc có bao nhiêu cổ vật bị đưa ra nước ngoài, lúc này có thể nhìn thấy những cổ vật quốc bảo qua ghi chép trên sách vở, trên mặt Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân, đều không kìm nổi hưng phấn trong lòng.
- Tốt rồi, Trang tiên sinh, đây chính là tất cả tư liệu về các cổ vật được quyên tặng, trong đó có cả văn bản do tổng thống Pháp ký tên đại biểu cho quốc gia tiêp nhận cổ vật, tất cả đều có trong này.
Bath nghe được Trang Duệ nói thế, liền đặt một phong thư thật lớn bị phong kín lên bàn.
Trang Duệ phát hiện, trên bàn công tác, trong đó có một phong thư, chính là những cổ vật Châu Á do cung Louvre tặng.
Bath đặt chồng giấy này lên bàn, đưa cho Trang Duệ, nói ra:
- Trang tiên sinh, năm đó vợ chồng Freyr quyên tặng và do bảo tàng Louvre quyên tặng, đều trong này, ngài xem trước một chút.
Bath đã tìm kiếm những thứ này rất lâu, từ trong phòng hồ sơ tìm được những tư liệu này, bản thân hắn còn chưa kịp lật xem, Trang Duệ đã đi tới nơi này.
Trang Duệ tiếp nhận túi giấy, từ cảm giác cũng có thể biết được, bên ngoài của mặt giấy, vẫn còn lưu một tầng bụi mỏng, chắc hẳn trong túi hồ sơ này, đã bị phủ một tầng bụi rất dày.
Thở sâu ra, Trang Duệ từ từ mở cái giấy, trong nháy mắt, Trang Duệ cảm giác giống như mình mở ra một cánh cửa, một cánh cửa đi thẳng vào đại môn Viên Minh Viên bị thiêu cháy trăm năm trước.
Viên Minh Viên bị phá hủy, làm cho rất nhiều chuyện cũ lịch sử không thể khảo chứng, mà nơi đó đã biến mất đại lượng cổ vật của các triều đại lịch sử Trung Quốc, biến thành một bí ẩn, đến cùng đã có bao nhiêu thứ bị liên quân tám nước cướp đi, đến nay vẫn còn là một chủ đề đang tranh luận trong nước.
Nhưng Trang Duệ hiện tại, cảm giác được mình đã đụng chạm tới lịch sử năm đó, tuy chỉ là một chút cổ vật, nhưng có thể suy đoán và đưa ra kết luận, tin tưởng còn chuẩn xác hơn các chuyên gia suy đoán.
Mở hồ sơ phong kín này, Trang Duệ thò tay vào bên trong lấy ra một chồng văn bản, thông qua ánh sáng từ cửa sổ, Trang Duệ có thể nhìn thấy rõ ràng, tờ văn kiện nằm ở trên cùng, đó là một tờ chính lệnh, dùng hai ngôn ngữ Anh và Pháp ghi lên, mà ở dưới có ký tên, chính là tướng quân Charles de Gaulle đại danh đỉnh đỉnh.
Cẩn thận nhìn nội dung của tờ chính lệnh, nhưng lúc ấy Charles de Gaulle làm tổng thống, tiếp nhận cổ vật do Freyr quyên tặng.
Nhưng nhìn chênh lệch thời gian khi ký tên, thời gian Charles de Gaulle chấp chính là sau năm 1945, đây là hồ sơ khi cung Louvre chuyển giao cho bảo tàng Murs, phía trên đó còn có ký tên của bà Freyr.
Không có nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào nội dung trong văn bản, trên đó có danh sách cổ vật, còn có ghi lại thời gian của bảo vật, đặt trong mắt các nhà lịch sử, đây chính là thông tin quý giá.
*****
Giống như thánh chỉ của Trung Quốc cổ đại, bảo tồn tới hôm nay, không có cái nào không phải là cổ vật trân quý có giá trị liên thành cả.
Trang Duệ cẩn thận nhìn tờ chính lệnh do Charles de Gaulle ký tên, tiếp tục nhìn xuống, đằng sau còn bảy tám trang giấy, đều là một ít phong thư, trong đó là thư từ qua lại giữa cung Louvre và bảo tàng Murs.
Nhưng toàn bộ thư tín này đều dùng chữ Pháp để viết, nếu không phải bên cạnh có Tần Huyên Băng biết tiếng Pháp, Trang Duệ không thể xem hiểu nội dung trên đó.
Theo Tần Huyên Băng phiên dịch, sắc mặt Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân, trở nên không đẹp mắt, bởi vì vào năm 1914 Freyr đã viết cho người điều hành bảo tàng Murs:
- Tôi vốn có tác phẩm nghệ thuật của phương Đông, tất cả đều lấy từ cung điện tế tự tổ tiên của các hoàng đế Trung Quốc-Quân viễn chinh nước Pháp, bộ tư lệnh.
Nhìn những bức thư do người trong cuộc viết hơn trăm năm trước, trong lòng của Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân đầy cảm xúc ngổn ngang, quốc cường thì dân cường, quốc nhược thì dân nhược, nhưng Trang Duệ xem ra, những chuyện này cực kỳ ám muội, nhưng trong lòng của đám quân xâm lược kia, có lẽ chính là một chuyện đáng tự hào nhất cuộc đời của bọn chúng.
Lắc đầu, Trang Duệ bỏ qua phong thư này, bảo Tần Huyên Băng tiếp tục giải thích.
Sau khi nghe Tần Huyên Băng giải thích từng chữ trên đó, rốt cuộc Trang Duệ cũng biết được những cổ vật mà Freyr quyên tặng cho bảo tàng các cổ vật Trung Quốc là gì, đây cũng là nghi vấn làm cho các chuyên gia hoang mang, nhưng trong thư tín này, tất cả đã có lời giải đáp.
Từ thế kỷ trước, trên thị trường đấu giá tác phẩm nghệ thuật xuất hiện các bức tranh chân dung của các vương phi đời nhà Thanh, lai lịch của nó rất thần bí, không có người nào biết, mà hắn vẫn có nhiều suy đoán về lai lịch của chúng.
Nhưng thông qua những bức thư này có thể biết rõ, tất cả những bức chân dung này, đều xuất ra từ tay hậu duệ của Freyr, bọn họ ngoài việc quyên tặng cho bảo tàng ra, còn có hơn mười bức chân dung phi tử của đế vương, chảy vào đấu giá hội quốc tế.
Mà hậu duệ của Freyr quyên tặng cho bảo tàng Murs và cung Louvre, có tổng cộng mười tám bức, đây là mười tám bức tinh phẩm, trong đó có ba bức tranh của Lang Thế Ninh, theo thứ tự chính là: Lang Thế Ninh, Mạc Lan Đồ, Cáp Tát Khắc Cung Mã Đồ, Khang Hi Nam Tuần Đồ.
Mà có chín bức tranh là do họa sĩ phương tây vẽ chân dung hoàng đế Càn Long và hậu phi, mà trong bảo tàng ở Bắc Kinh và Đài Loan rất khó gặp được tranh chân dung của hoàng đế nhà Thanh, nhưng trong bảo tàng Murs, rõ ràng lại có hơn mười hai bức.
Trong lòng Trang Duệ thầm than, bởi vì các bức tranh đời nhà Thanh còn lại rất thưa thớt, mà các học giả nghiên cứu tác phẩm trong nước, cơ hồ không có bất kỳ tài liệu nào để tham khảo, nếu như mình có thể đem những bức tranh này về, chắc hẳn là có thể bổ khuyết được lịch sử nghệ thuật trong nước.
Trên danh sách còn có một ít tác phẩm nghệ thuật, cũng là cổ họa của Trung Quốc, nhưng phía trên đó chỗ ký tên tác giả, đều là người danh tiếng, mặt khác có mười hai bức do chính hoàng đế Khang Hi dùng ngọc tỷ đóng lên, cộng thêm một bức có con dấu của thái thượng hoàng như Càn Long.
Những vật này trong mắt Trang Duệ, đều rất trân quý, trong lịch sử Trung Quốc, lịch đại hoàng đế trừ Đường Minh Hoàng bị con giam lỏng ra, còn có hai phụ tử dở hơi Tống Huy Tông, người có thể làm thái thượng hoàng, cũng chỉ còn lại hoàng đế Càn Long, mà con dấu của hắn, rất có giá trị.
Trang Duệ nhìn hết danh sách, ngẩng đầu lên, nhìn Bath nói ra:
- Bath tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, trong bảo tàng của ngài, hình như trong danh sách của ngài không ít, nhưng tại sao tôi không thấy chúng được đem ra trưng bày a.
Tuy hiện tại Trang Duệ không nhìn thấy những thứ thực tế nào, nhưng trong lòng của hắn, toàn bộ những thứ này đều là vô giá, Trang Duệ không biết vì cái gì mà bảo tàng Murs không đưa ra trưng bày, nếu như đã từng xuất hiện trong bảo tàng, chắc chắn trong nước đã sớm truyền ra.
- Khục khục, Trang tiên sinh, ngài phải biết rằng, trong bảo tàng của tôi có hơn vạn kiện tác phẩm nghệ thuật phương Đông, nhưng không thể trưng bày nhiều như vậy, cho nên rất nhiều thứ được cất giữ lại, cho nên không có cơ hội xuất hiện trong viện bảo tàng a.
Sau khi Bath nghe được câu hỏi của Trang Duệ, rất mất tự nhiên ho khan vài cái, kỳ thật hắn chỉ nói có một nửa nguyên nhân, đồ được cất giữ trong bảo tàng rất phong phú, nhưng những thứ như bức tranh và con dấu ngọc tỷ đều không có trưng bày, nguyên nhân chủ yếu, đó là vì bảo tàng không xem trọng những thứ này.
Gần đây người Châu Âu không thích thưởng thức cổ họa của Trung Quốc, khi bọn họ nhận ra, những họa tác trừu tượng này không có mỹ cảm gì đáng nói, nhân vật đều liên miên bất tận, không thấy rõ biểu lộ của nét mặt, mà phong cảnh trong tranh cũng quá mông lung, làm cho không người nào có thể phân biệt, còn không băng xem tranh tả thực của Châu Âu.
Cho nên trước kia, giá cổ họa Trung Quốc trên thị trường quốc tế không có giá cao lắm, mà người ngoại quốc cũng không thích cất giữ tranh của Trung Quốc, cho dù có, cũng nằm trong tay của một ít người Hoa ở nước ngoài mà thôi.
Cho đến những năm gần đây, Trung Quốc xuất hiện vài đại sư hội họa, như Trần Tốc Phi bộc lộ tài năng trên thị trường quốc tế, mới khiến cho cổ họa nhận được mốt ít giá trị, hơn nữa các nhà đấu giá quốc tế, bắt đầu ra sức lăng xê.
Trái lại, vũ khí và điêu khác ngọc khí, tượng phật của Trung Quốc, vẫn luôn được người nước ngoài thu thập, bởi vậy rất ít cơ hội gặp được những thứ này, chúng có giá trị hơn xa tranh chữ, cho nên Trang Duệ mới có thể nhìn thấy chúng trong bảo tàng Murs, phần lớn đều là những vật này.
Như Freyr quyên tặng đồ vật trong cấm cung nhà Thanh, nói không dễ nghe, đều bị bảo tàng Murs cất trong kho, đã trôi qua hơn nửa thế kỷ, nếu không phải Trang Duệ yêu cầu, chỉ sợ có trôi qua thêm nửa thế kỷ nữa, cũng không biết có thể nhìn thấy mặt trời hay không?
Sau khi nghe lời này của Bath, Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân liếc nhau, cảm thấy tinh quang trong mắt đối phương, cử động này của bảo tàng Murs, đã nói rõ những cổ vật này trong lòng của họ, hoàn toàn không có bao nhiêu sức nặng.
Trang Duệ nghĩ một lúc, sau đó nói với Bath.
- Bath tiên sinh, những tranh chữ do Freyr quyên tặng, đều cướp được từ Viên Minh Viên ở quốc gia tôi mà có được, ta muốn giao dịch một ít trong số của chúng, mặt khác, tôi muốn nhìn một chút tác phẩm của bảo tàng, sau đó lựa chọn vài món, không biết ý ngài thế nào?
*****
Mới nghe thấy Trang Duệ nói thế, thần sắc Bath vốn buông lỏng, thân thể ngồi thẳng, nhưng khi nghe Trang Duệ nói những câu cuối, lông mày của hắn nhíu lại.
- Trang tiên sinh, xin hỏi ngài có thể xuất ra bao nhiêu tác phẩm của Picasso, muốn trao đổi những món nào?
Trang Duệ vừa mới mở miệng muốn trao đổi tất cả tác phẩm của Freyr quyên tặng, hơn nữa còn yêu cầu lựa chọn thêm vài món tác phẩm nghệ thuật, đây là điểu Bath không thể tiếp nhận, phải biết rằng, đồ cổ đặt triển lãm trong bảo tàng, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, cho dù Bath nguyện ý, chỉ sợ ban giám đốc cũng có tiếng nói khác.
- Năm tấm.
Trang Duệ duỗi một bàn tay, nói ra:
- Tôi sẽ xuất năm tác phẩm của Picasso, đổi lấy mười tám kiện tác phẩm Trung Quốc do Freyr quyên tặng, mặt khác ở trong viện bảo tàng, tôi còn muốn chọn lựa ba vật.
- Ah, không... Không có khả năng, trời ơi, Trang tiên sinh, ngài đề nghị chẳng khác gì ăn cướp, đây là chuyện không có khả năng.
Sau khi nghe Trang Duệ nói, Bath liền đứng bật dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, dù hắn có ý muốn nhượng tặng phẩm của Freyr, nhưng không thể nghĩ tới, Trang Duệ chỉ nguyện ý lấy ra năm tác phẩm của Picasso.
So sánh với mong muốn tâm lý của Bath, kém nhau quá lớn.
- Bath tiên sinh, xin ngài không nên kích động như vậy, nên ngồi xuống bàn bạc với nhau a.
Khí độ Trang Duệ lúc này hoàn toàn không giống như một người hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt của hắn không để ý tới vẻ phẫn nộ của Bath, hắn khoát khoát tay, bảo Bath ngồi xuống.
- Trang tiên sinh, đúng là tôi có thành ý muốn trao đổi tác phẩm nghệ thuật với ngài, nhưng đáng tiếc là, tôi nghe lời ngài nói, hình như không có bao nhiêu thành ý, tôi nghĩ, ngài có cần giải thích một chút hay không?
Cử động vừa rồi của Bath, có nửa thực, một nửa khác, chẳng qua là làm bộ mà thôi.
Bath phụ trách công tác vận hành của nhà bào tàng, có đôi khi cũng ra tay chụp lấy một ít đồ vật trong phòng đấu giá, cho nên đối với hành vi buôn bán này không có gì lạ, hành vi vừa rồi của hắn, biểu hiện ra bất mãn của bản thân, tăng thêm áp lực tâm lý cho người trẻ tuổi ngồi đối diện mà thôi.
- Ha ha, chẳng lẽ Bath tiên sinh muốn dựa vào một tác phẩm của Picasso đổi với một món cổ họa của Trung Quốc?
Trong miệng Trang Duệ cười lớn, mà ý khinh thường trong tiếng cười, truyền vào tai Bath rất rõ ràng.
Không đợi Bath trả lời, Trang Duệ nhanh chóng hỏi tiếp:
- Bath tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài biết rõ giá cả một bức tranh của Picasso, là bao nhiêu không?
Bath nghe vậy liền sững sốt một chút, vô ý thức nói ra:
- Đương nhiên biết rõ, bức tranh Garcon a la Pipe của Picasso có giá một trăm lẻ bốn triệu đô la, đây là kỷ lục hội họa thế giới, mà bức họa kia cũng là bức họa sang quý nhất thế giới.
Đừng nói Bath là người điều hành của bảo tàng Murs, chỉ cần là người hơi có chút am hiểu với tác phẩm nghệ thuật, đều sẽ biết những kiến thức này, Bath trả lời cực kỳ thuận miệng, nhưng sau khi nói xong, cảm giác có chút không đúng.
- Đúng vậy, Bath tiên sinh, ngài trả lời hoàn toàn chính xác.
Trang Duệ cười cười, cho Bath cảm giác, hắn cảm thấy mình bị người ta dắt mũi, làm cho Bath không thoải mái.
- Nhưng Bath tiên sinh, ngài lại không biết, bức họa của Trung Quốc, giá cả cao nhất, chỉ đạt tới hơn bốn trăm ngàn đô la mà thôi, đó là tác phẩm Hoàng Hà Tụng của Trần Dật Phi, từ đó mà so sánh, dùng họa phẩm của Trung Quốc đổi lấy tác phẩm của Picasso, ngài không cảm thấy hợp lý sao?
Trang Duệ nói lời này làm cho Bath há hốc mồm, giá tiền này kém đến mức không hợp thói thường, chỉ luận con số, giá cả tranh của Trung Quốc không bằng số lẻ của Picasso.
- Mặt khác tôi muốn nói cho ngài, đừng tưởng rằng tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc đều cao như thế, không tính tranh chữ, tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc trên thị trường đấu giá quốc tế cao nhất chỉ đạt bốn ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông, chuyện này diễn ra ở Hồng Kông Tô Phú Bỉ đấu giá hội.
Mà thứ có giá hơn bốn ngàn vạn đô la Hồng Kông này là Ung Chính Phấn Thải Bức Đào Cảm Lãm Bình, cũng đại biểu cho thành tựu cao nhất của tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc, Bath tiên sinh, những thứ mà ngài cho là tinh phẩm, có thể tốt hơn một món đồ sứ tinh mỹ sao?
Trang Duệ không cho Baht kịp phản ứng, lại cho hắn thêm một mồi lửa, đốt Bath choáng váng đầu óc, dựa theo tính toán của Trang Duệ, giống như mình dùng năm tác phẩm của Picasso, để đổi lấy hơn mười kiện tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, mình chiếm đại tiện nghi sao?
Nhưng trong lòng của Bath xuất hiện một cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói được, bỗng nhiên đầu óc của Bath sáng ngời, chen ngang lời nói của Trang Duệ, mở miệng nói ra:
- Trang tiên sinh, ngài không thể tính toán như vậy, mỗi kiện tác phẩm nghệ thuật, đều có giá trị độc nhất vô nhị của nó, hơn nữa tác phẩm Picasso của ngài, chỉ là phác hoạ mà thôi, cũng không phải bức tranh của Picass.
- Không... Không, Bath tiên sinh, chẳng lẽ ngài đã quên sao? Tác phẩm của Picasso, bất kể là bức tranh, phác họa hay tranh khắc bản, đều là độc nhất vô nhị. Được rồi, dựa theo giá trị mà nói, những bức tranh của bảo tàng cất giữ, một bộ tối đa không cao hơn mười ngàn đô la, nhưng bức phác họa này của Picasso, một bức cũng có giá cao hơn ba trăm ngàn đô la, hơn nữa mấy bức này đều là một bộ, chắc hẳn giá trị phải rất cao a?
Trang Duệ cũng không muốn làm thấp giá trị tác phẩm trong nước mà nâng giá cho mình, nhưng lời hắn nói là sự thật, thời điểm lăng xê cho các bức họa cung đình Trung Quốc là cuối năm 2006, mà bây giờ mới là 2005, giá tranh cung đình của nhà Thanh vẫn tương đối thấp.
Trang Duệ phân tích làm cho Bath trầm mặc, Trang Duệ nói đúng, chỉ dựa vào lực ảnh hưởng mà nói, những bức cổ họa Trung Quốc mà mình đặt trong kho này, không cách nào so sánh được với Picasso, cả hai không cùng một cấp bậc.
Từ khía cạnh hiệu quả và lợi ích của cả hai mang lại, đương nhiên Bath vẫn chọn tác phẩm của Picasso, hắn tuyệt đối không cho rằng bảo tàng Murs triển lãm những bức tranh cung đình ăn mặc kỳ quái của người Trung Quốc, có thể hấp dẫn du khách bỏ chín Euro ra để mua vé vào cửa bào tàng tham quan tác phẩm của Picasso.
- Trang tiên sinh, tôi thừa nhận, ngài nói rất có đạo lý, nhưng một nửa sở hữu của bảo tàng Murs vẫn thuộc về nhà nước. Nếu như muốn đem đồ cất giữ ra ngoài, nhất định phải được hội đồng nghệ thuật quốc gia xem xét, tiến hành ước định giá trị vật phẩm song phương giao dịch, bởi vì ngài muốn trao đổi quá nhiều thứ, ta sợ hiệp hội sẽ không đồng ý phê duyệt chuyện này.
*****
Từ góc độ tâm lý của Bath mà nói, trên cơ bản hắn đã tán thành việc giao dịch, nhưng từ góc độ buôn bán, Bath vẫn phải cố gắng một chút, tranh thủ lợi ích lớn nhất về cho mình.
- Ah, Bath tiên sinh, đây là vấn đề mà ngài muốn giải quyết, đúng không? Có thể sử dụng một ít tác phẩm nghệ thuật tồn kho, trao đổi tác phẩm của Picasso, tôi nghĩ không ai mà không muốn cả.
Trang Duệ cười cười đá quả bóng cho hắn, chuyện hội đồng nghệ thuật quốc gia của ngươi, liên quan gì tới ta? Chuyện không thể giải quyết chính là chuyện của ngài.
Hơn nữa Trang Duệ cắn chết hai chữ tồn kho, không ngừng dùng lời nói ám chỉ tâm lý cho Bath, ngài cất chứa những vật không có giá trị kia, còn không bằng đối chúng lấy tác phẩm của Picasso, đây mới là lợi ích lớn nhất.
- Như vậy a!
Bath cúi đầu tính toán trong lòng.
Trang Duệ cũng không nóng nảy, uống cà phê và trò chuyện với Hoàng Phủ Vân cùng Tần Huyên Băng, hiện tại hắn biết rõ tranh của Picasso đạt tới bình độ best-seller trên thị trường quốc tế, chỉ cần mình có hàng trong tay, không sợ người khác không vội vàng tìm tới mình để giao dịch.
Đừng nhìn Trang Duệ chỉ nói trao đổi hai mươi mốt cổ vật Trung Quốc, kỳ thật Trang Duệ cũng được lợi rất nhiều, chỉ một bức tranh Mộc Lan Đồ của Khang Hi đã rộng hơn một mét, lại có bức họa lớn hơn mười mét, cho dù là trong hội họa thế giới, cũng cực kỳ hiếm thấy.
Hơn nữa ngay cả Trang Duệ cũng không biết, một hai năm sau, một đám buôn bán cổ vật thế giới bắt đầu xào nấu giá cả, sau đó bán với giá cao cho người giàu trong nước.
Hành vi xào giá của dân quốc tế, làm cho từ năm 2006 đến 2010, giá cả tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc trên thị trường quốc tế, luôn ở mức cao.
Nếu như Trang Duệ biết rõ dùng tác phẩm của Picasso bàn chuyện mua bán với Bath, đừng nói một tấm đổi năm món đồ cổ Trung Quốc, đến lúc đó cho dù một đổi hai, Bath chưa chắc đã để ý tới hắn.
- Trang tiên sinh, như vậy đi, trước tiên ngài cứ trừ tác phẩm của Freyr quyên tặng, ba món tác phẩm phương Đông kia, tôi sẽ đem ý kiến của ngài ra thảo luận với ban giám đốc bảo tàng, một loạt thủ tục trao đổi trao tặng nhau, nhanh nhất cũng phải cần một tháng mới hoàn thành.
- Một tháng? Tặng nhau? Bath tiên sinh, đây là chuyện gì?
Trang Duệ có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Bath, dựa theo cách nghĩ của hắn, mình dùng bản phác họa của mình, đổi đồ cổ Trung Quốc của đối phương, chẳng phải giao dịch hoàn thành sao?
- Trang Duệ, những vật phẩm mà bảo tàng nửa tư nhân cất giữ, không cho phép lưu thông trên thị trường, đấu giá và giao dịch, chỉ có thể dùng tư cách bảo tàng quyên tặng cho nhau mới có thể giao dịch, không đơn giản như lão đệ nghĩ đâu.
Trả lời Trang Duệ chính là Hoàng Phủ Vân, hắn cực kỳ rành rẽ quy trình của bảo tàng và phòng đấu giá Âu Mỹ, bảo tàng tư nhân không có hạn chế gì, nhưng vào năm 1945 nước Pháp chính thức trở thành thành viên của hiệp hội mỹ thuật, đã có nhiều hạn chế hơn.
Cho dù đại diện bảo tàng Murs đồng ý trao đổi đồ cổ với Trang Duệ, nhưng vẫn phải báo cáo chi tiết, tỉ mĩ cho chính phủ Pháp phê duyệt, đương nhiên, đến lúc đó, vấn đề chỉ là trình tự mà thôi.
- Bà mẹ nó, mình phải mở bảo tàng? Bath tiên sinh, nếu như đúng như ngài nói, chúng ta không cách nào giao dịch với nhau a.
Trang Duệ nghe xong việc này, lập tức tức giận, hiện tại hắn chỉ đổi đồ mà thôi, khoảng cách mà yêu cầu mở một bảo tàng, vẫn còn kém xa nhau một vạn tám ngàn dặm a, chẳng phải đây là ép buộc nhau?
- Hắc, ca nói lão đệ, chú kích động cái gì chứ, mở một cái bảo tàng tại nhà cũng không phải việc khó, vào năm 1996 trong nước đã cho phép rồi, chú trở về xin một cái chẳng phải xong việc sao.
Hoàng Phủ Vân vỗ vỗ bả vai của Trang Duệ, trấn an hắn một chút, cũng chỉ có Hoàng Phủ Văn hiểu rõ, hiện bảo tàng tư nhân trong nước, không ít hơn năm mươi nhà, với tài lực và bối cảnh của Trang Duệ, vấn đề chắc không khó.
- Chỉ đơn giản như vậy sao?
Trang Duệ mắt trợn trắng, tuy trước kia hắn từng nghĩ tới việc mở bảo tàng, nhưng đó là suy nghĩ mà thôi, bởi vì Trang Duệ nghĩ rằng, hắn mở một bảo tàng tư nhân, tuyệt đối không thể nào.
Kỳ thật vào năm trước con mắt của Trang Duệ sinh ra biến dị đến bây giờ, nhưng mà, cũng chỉ có một năm, thời điểm hắn có được chút ý thức, hắn vẫn ở góc độ của người bình thường, hoặc là nói Trang Duệ vẫn là người bình thường sinh hoạt, hắn cũng không có ý thức được, bản thân của mình bây giờ đã cải biến rất nhiều.
Hơn nữa loại cải biến này, đã thật sự xảy ra, từ cửa hàng ở Bành Thành, cho đến Tuyên Thụy Trai ở Bắc Kinh, hay mỏ ngọc ở Tân Cương và Myanma, Trang Duệ trong lúc vô tình, thân phận địa vị đã từ từ cái biến.
Đến loại chuyện như mua máy bay, có tiền có thể làm được, nhưng mở một cửa hàng, cần phải phê duyệt đủ loại thủ tục, Trang Duệ lo lắng, chủ yếu là nhân mạch của mình không đủ, đồ cất giữ quá ít.
Trong tiềm thức, Trang Duệ cũng không muốn tìm Âu Dương gia hỗ trợ, nói hắn dối trá cũng tốt, ngụy quân tử cũng được, loại chuyện nhờ người khác bắc cầu, trong lòng Trang Duệ vẫn sinh ra chút mâu thuẫn.
Nếu như có thể dùng tiện để dọn đường, Trang Duệ tuyệt đối không đi nhờ người.
- Hắc, không cần phải lo lắng, nếu không được thì anh sẽ đi thu gom đao kiếm cổ, sau đó mang về nước, chống đỡ thể diện cho lão đệ.
Hoàng Phủ Vân nghe cố kỵ của Trang Duệ xong, không khỏi cười lớn, hắn sớm đã có tâm tư làm một bảo tàng đao kiếm cổ, bởi vì tài lực không đủ, cho nên mới thay đổi cách làm, hiện tại là cơ hội tốt, Hoàng Phủ Vân còn không toàn lực cổ động Trang Duệ mở bảo tàng sao?
- Thực sự đơn giản như vậy?
Trang Duệ có chút không dám tin tưởng.
- Vì sao? Anh lấy chuyện này ra trêu chọc lão đệ làm gì?
Hoàng Phủ Vân rất buồn bực với thái độ này của Trang Duệ, chẳng lẽ bạn thân còn không biết? Chỉ cần ở trong nước có quan hệ, ngươi cũng có thể xây dựng bảo tàng ở đối diện với cố cung, cũng không ai quản ngươi, đương nhiên cũng không ai làm thế.
- Trang tiên sinh, có phải có vấn đề gì hay không?
Bath nhìn thấy Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân không ngừng trao đổi bằng tiếng Trung, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhìn thấy thần sắc do dự và bất mãn của Trang Duệ, còn tưởng hắn bất mãn với mình, lập tức nói ra:
- Trang tiên sinh, đối với tặng phẩm của Freyr, tôi có thể nói cho ngài rõ, vấn đề trao đổi không lớn, hiện tại ngài chỉ cần đưa ra vài món của mình để triển lãm, tôi có thể thương nghị với ban giám đốc.
Nói lời trung thực, bảo tàng Murs có mấy vạn món cổ vật Trung Quốc, thiếu một trăm hay tám mươi kiện, không phải là vấn đề lớn, nhưng tác phẩm của Picasso, bảo tàng Murs không có một món, cái gì nhẹ cái gì nặng, rất dễ dàng phân biệt.
← Ch. 427 | Ch. 429 → |