Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 043

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 043: Anh em nhà họ Bách
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt Trang Duệ cao một mét bảy lăm, tướng mạo rất anh tuấn, cặp mắt cực kỳ có thần, là da hơi đen nhưng nhìn qua cực kỳ khỏe mạnh giống như là cố ý để rám đen. Người này mặc quần áo cũng không phải loại thường, khi Trang Duệ còn công tác ở Điển Đương Hành thì cũng đã gặp qua không ít hàng xa xỉ, hắn có thể thấy đó là tây trang hàng hiệu được chế tác thủ công ở nước ngoài...

- Trang Duệ, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là Bách Mộng An tiên sinh, vị tiểu thư này là em gái của Bách Mộng An tiên sinh, là Bách Mộng Dao... À, anh em bọn họ cùng tôi và Huyền Băng là bạn bè quen nhau ở Hongkong...

Mọi người đi vào phòng khách sạn, Lôi Lôi giới thiệu hai người lạ kia cho Trang Duệ, nhưng nàng chỉ giới thiệu tên, cũng không nói về lai lịch.

Tần Huyên Băng mặc một bộ trang phục đầy dã tính đứng bên ngoài vẫn là như cũ, không nói lời nào, nếu nói có khác biệt thì cũng là khi thấy Trang Duệ thì mở miệng bắt chuyện một câu, đây rõ ràng là trước kia chưa từng có.

- Chào anh, Trang tiên sinh, đã nhiều lần nghe Lôi Lôi và Huyên Băng đề cập đến anh, lần này tôi và em gái mạo muội quấy rầy, kính xin anh đừng trách.

Bách Mộng An đã đặt những thứ trên tay xuống, lúc này đi đến vươn tay với Trang Duệ.

Bách Mộng An lần này gặp được Tần Huyên Băng ở Nam Kinh cũng là ngẫu nhiên, hắn đến Nam Kinh vốn xử lý vài vấn đề kinh doanh của gia tộc, em gái của hắn lại từ Hongkong đến chơi, cũng không ngờ em gái lại gặp mặt Tần đại tiểu thư trong một nhà hàng ở Nam Kinh, chính mình thì tết vừa rồi đến chúc tết Tần gia thật sự không được gặp mặt mỹ nữ. Sau khi được em gái thông báo thì hắn tất nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội lần này, vì vậy sau khi nghe nói hai nàng sẽ đi đến Tây Tạng, hai anh em hắn cũng mua hai vé máy bay đi theo.

- Không có gì, tôi là bạn học cũ của Lôi Lôi, mọi người đều là bạn bè, nhưng...

Trang Duệ đối diện với người đàn ông cùng tuổi với mình và có ấn tượng ban đầu rất tốt, nhìn cách ăn mặc và hành vi cử chỉ thì thấy người này có gia cảnh khá tốt, hơn nữa còn là người được giáo dục, trên người không có biểu hiện kiêu ngạo như những vị công tử nhà giàu khác, thứ này là rõ ràng khó có được. Nhưng khi bắt tay đối phương thì hắn lại nghĩ đến tình huống một chiếc Hummer có sáu người ngồi tuy không tính là chen chúc nhưng một nam ba nữ ngồi phía sau cũng không phải là thuận tiện.

- Sao? Trang tiên sinh cảm thấy có gì không thích hợp sao?

Bách Mộng An thấy Trang Duệ nói một nửa thì dừng lời, vì thế mà trên mặt không khỏi có chút ngượng nghịu, không khỏi mở miệng hỏi.

- Là thế này, chúng tôi chỉ chạy một chiếc xe, nhưng bây giờ có sáu người, sợ rằng đến lúc đó sẽ có chút chen chúc, nhưng cũng không sao, chỉ cần Bách tiên sinh và Bách tiểu thư không ngại là tốt.

Mọi người đều là thanh niên, hơn nữa cử chỉ và hành vi của đối phương cũng không phải công tử như Hứa Vĩ, vì vậy mà Trang Duệ cũng nói ra ý nghĩ của mình.

- Thì ra là như vậy, không sao, Trang tiên sinh, trước khi đến tôi đã liên hệ một chiếc xe việt dã, chúng ta có thể ngồi tách ra, chắc chắn sẽ không làm cho các vị nữ sĩ cảm thấy uất ức.

Bách Mộng An thầm thở dài một hơi, hắn tất nhiên sẽ không ngại, hơn nữa còn ước gì được ngồi một chỗ chen chúc với Tần Huyên Băng, không gian càng nhỏ càng tốt. Nhưng trước khi đến thì Tần Huyên Băng và Lôi Lôi đã nói trước, hắn cần tìm một chiếc xe để đi theo, vì vậy mà nguyện vọng kia không thể thực hiện được.

Nhưng Bách Mộng An cũng vì chiếc xe kia mà bỏ ra không ít công sức, gia tộc của hắn dù có tài thế hùng hậu ở Hongkong nhưng thời gian phát triển ở nội địa cũng không quá lâu, hắn phải tìm những mối quan hệ lòng vòng, cuối cùng mới mượn được một chiếc xe việt dã của một khách hàng ở Trùng Khánh. Trong lòng hắn cũng có tính toán, nếu như xe của đối phương không tốt bằng xe của mình, như vậy Tần Huyên Băng tất nhiên chỉ có thể đi xe của mình.

- Trang tiên sinh, tôi nghe Lôi Lôi và Huyên Băng nói anh có tài giám định rất lợi hại, cũng rất may mắn, tôi lại có người anh rất ngốc, mua phải rất nhiều đồ giả, anh khi nào thì có thể dạy bảo cho tôi một chút. Đúng rồi, anh có thể gọi tôi là Dao Dao, mọi người đều gọi tôi là như vậy.

Bách Mộng Dao đứng bên cạnh Bách Mộng An nãy giờ không lên tiếng, yên tĩnh như một tiểu thư khuê các, lúc này mở miệng nói thì thật sự tinh quái, đặc biệt là biểu hiện của vẻ mặt, nếu tiến vào giới văn nghệ sĩ thì nhất định là sát thủ. Nhưng ngoài Bách Mộng An thì tất cả mọi người cũng không phát hiện ra sự xảo quyệt trong mắt của Bách Mộng Dao.

Hai anh em Bách Mộng An nói tiếng phổ thông có chút trộn lẫn với khẩu âm của Hongkong, nếu đối với những người Hongkong không nói tiếng phổ thông thì thật sự giỏi hơn, hơn nữa bản thân người Hongkong nói tiếng Quảng Đông lại có khẩu âm khá giống với Tô Châu, vì vậy mà âm thanh của Bách Mộng Dao rất dễ nghe.

Trang Duệ nghe vậy mà thầm cười khổ, Lôi Lôi nói lời có ích cho mình còn có thể tín nhiệm, còn nói về vài chữ may mắn, có thể là của Tần Huyên Băng. Nhưng hắn cũng có hảo cảm với cô gái Bách Mộng Dao tràn đầy sức sống thanh xuân này, vì vậy mà mở miệng nói:

- Chị Huyên Huyên của cô nói không sai, tôi thật ra chỉ may mắn mà thôi, lần sau nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ cùng đi tìm vận may. À, sau này cô cũng không cần gọi tôi là Trang tiên sinh, mọi người đều còn trẻ, trực tiếp xướng danh là được.

- Được, được, sau này tôi sẽ gọi anh là Trang đại ca.

Bách Mộng Dao tiến lên khoác tay Trang Duệ tỏ vẻ thân thuộc, điều này làm trái tim Trang Duệ chợt đập mạnh, dù lúc này là mùa đông, quần áo mặc hơi nhiều, nhưng hắn vẫn có thể từ những động chạm của đối phương mà cảm giác được lực đàn hồi kinh người.

Tần Huyên Băng nghe được Trang Duệ nói ra hai chữ Huyên Huyên thì khóe mắt có hơi nhảy lên, ánh mắt không khỏi quét ngang người hắn. Sau khi thấy động tác của Bách Mộng Dao, trong mắt lại có chút bực bội, ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao khi thấy Bách Mộng Dao và Trang Duệ khoác tay nhau, trong lòng nàng sẽ sinh ra cảm giác không vui.

- Được rồi, mọi người hôm nay cũng đã mệt mỏi, sẽ không đi ra ngoài ăn, xuống nhà hàng của khách sạn dùng cơm là được. Lôi Lôi, buổi chiều mội người nghỉ ngơi một chút, đến tối xuất phát, xe của Bách tiên sinh có lẽ sẽ đến vào buổi tối.

Lưu Xuyên đợi máy bay đến tận trưa, bụng cũng đã sớm đói, may mà đó là Lôi Lôi, nếu đổi lại là người khác, dù là bố hắn cũng chưa chắc đã tích cực như vậy.

Lúc này đã đến trưa, ai nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, cũng đứng lên đi ra ngoài.

Khách sạn Tấn Giang cũng là năm sao, phòng khách ở lại chỉ là một phần nghiệp vụ của bọn họ mà thôi, còn có phòng thể thao, hộp đêm, nhà tắm hơi, ẩm thực... Lưu Xuyên thuê phòng ở lầu sáu, nhà hàng của khách sạn lại ở tầng mười hai, vì vậy mà bọn họ phải đi thang máy lên tầng mười hai dùng cơm.

Thang máy đến lầu sáu thì Bách Mộng An vượt lên phía trước một bước, tiến vào bên trong thang máy dùng tay giữ nút mở cửa, đợi đến khi Lưu Xuyên đi vào thang máy cuối cùng thì mới buông nút ra, rất có phong độ thân sĩ.

Nhưng Lưu Xuyên lại không cảm kích, trong miệng lại thầm nói hai chữ "nịnh hót". Hắn bây giờ ở bên cạnh Lôi Lôi thì lập tức giống như chim cánh cụt động dục, tràn đầy ý chí chiến đấu, cũng không nghĩ rằng đối phương có phải chạy đến vì Lôi Lôi hay không.

Trang Duệ lại nhận ra phong độ thân sĩ chính thức từ trên người Bách Mộng An, vì người này vừa đẹp trai, vừa có tiền, biết cách đóng mở cửa, kéo ghế, có thể biểu hiện tốt trước người phụ nữ mình thích, coi như là một người đàn ông hoàn mỹ.

Thân sĩ là một từ ngữ đặc thù của quý tộc nước Anh, mà câu nói phong độ thân sĩ chính là do lắng đọng lịch sử mà tạo ra, nó bao gồm cử chỉ, cách sống, là một biểu hiện từ tận sâu đáy lòng. Thân sĩ cũng giống như từ quân tử, nhưng không biết tại sao mà từ thân sĩ đến thời bây giờ thường được dùng hơn, thường xuyên có đám công tử đưa rước và cung phụng đám tiểu thư và tự cho mình là thân sĩ.

Trang Duệ từ nhỏ đã được dạy bảo tốt, dù không có nhận thức như trong những gia đình quý tộc nhưng trên người cũng có chút trầm tĩnh, thành thật, chính trực, thứ này cũng làm cho hắn ở bất kỳ tình huống nào cũng có biểu hiện mạnh mẽ, nhưng trong mắt phụ nữ thì lại biến thành kẻ nhỏ mọn. Ít nhất lúc này trong thang máy có Tần Huyên Băng đang nghĩ như vậy, vì Trang Duệ đi vào thang máy thì tự giác đứng sau lưng Bách Mộng Dao mà không phải đứng bên cạnh nàng.

Thật ra Tần Huyên Băng cũng không có kế hoạch đến Tây Tạng, nàng ở Nam Kinh đã bày ra một phương án cho mình, đang chuẩn bị áp dụng thì không may gặp phải Bách Mộng Dao, lại dẫn đến Bách Mộng An. Nàng rơi vào đường cùng chỉ có thể đi theo Lôi Lôi đến Thành Đô, đang định tách khỏi đối phương, không ngờ nàng lại đánh giá thấp Bách Mộng An, sau khi hắn biết rõ thì mua hai vé máy bay mang theo em gái cùng chạy đến. Gia tộc của Tần Huyên Băng có chút quan hệ đặc thù với gia tộc của Bách Mộng An, lúc này nàng rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể cho hắn đi theo.

Gia tộc của Tần Huyên Băng và của Bách Mộng An nhiều năm qua luôn có nhiều hợp tác trong các lĩnh vực, hai người bọn họ cũng đã quen biết từ nhỏ, nhưng sau này Tần Huyên Băng đến Anh học tập nên mới không thể tới lui. Sau khi nàng từ nước Anh quay về, Bách Mộng An lúc này đã nắm sản nghiệp của cả gia tộc lập tức triển khai thế theo đuổi nàng cực kỳ ác liệt.

Bách Mộng An là người chân thành, trên người cũng không có khí chất của đám con nhà giàu, hơn nữa vì giao tình khi còn bé và của hai gia tộc, Tần Huyên Băng dù không có cảm giác với Bách Mộng An nhưng cũng coi là một trong những người bạn của mình. Nhưng khốn nổi mối quan hệ giữa hai bên được hai nhà xem là có tình cảm, vì vậy mà lần này nàng mới trốn đến nội địa, nàng chỉ sợ đám trưởng bối trong nhà thừa dịp năm mới là đồng ý đám hỏi của gia tộc bên kia.

*****

Khi nhóm người Trang Duệ đi đến nhà hàng thì lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.

Lưu Xuyên cao một mét tám, dáng người khôi ngô mạnh mẽ, Bách Mộng An lại là một người đàn ông xuất chúng trong đám đàn ông, Lôi Lôi cũng từng hỏi người này vì sao không đi thi vào lớp diễn viên của Hongkong. Còn Trang Duệ thì tuy tướng mạo không xuất chúng nhưng trời sinh cũng là kẻ phù hợp với mọi thứ quần áo, bất kỳ mặc thứ gì cũng có một khí chất đặc thù.

Còn ba cô gái, với tướng mạo của Tần Huyên Băng, nếu đặt nàng ở vào thời cổ đại thì có thể được xưng tụng là mỹ nhân tuyệt sắc hại nước hại dân, Lôi Lôi chẳng qua chỉ kém một chút, mà Bách Mộng Dao toàn thân bừng bừng sức sống thì lại có vẻ quyến rũ khác biệt. Ba người đàn ông trẻ tuổi đưa theo ba mỹ nhân quốc sắc thiên hương đến nhà hàng, lúc này nhà hàng vốn có chút ầm ỹ chợt yên tĩnh trở lại.

Có thể đám khách trong nhà hàng không muốn thất lễ trước mặt một mỹ nữ như Tần Huyên Băng, vì vậy mà sau khi bọn họ đi vào thì đám khách ở bên trong đều rất nho nhã lễ độ, mà Lưu Xuyên thì trên mặt rõ ràng có dòng chữ "Tao không phải người tốt", nên cũng không ai dám đến quấy rầy. :

Bữa cơm trôi qua rất bình thường, Bách Mộng An là người biết điều tiết bầu không khí, nói chuyện cũng không lạnh nhạt với bất kỳ người nào, ngay cả Lưu Xuyên nãy giờ không tỏ ra thích thú gì với Bách Mộng An, nhưng sau khi cơm nước xong cũng xưng huynh gọi đệ, có thể thấy cách đối nhân xử thế của Bách Mộng An là cao siêu thế nào.

Bách Mộng Dao thì mở miệng là gọi Trang Duệ ca ca, chốc chốc còn hỏi đến đặc điểm của các món ăn Tứ Xuyên, người không biết còn cho rằng hai người là anh em ruột, mà ngày cả Lưu Xuyên gần đây xem nhẹ tiểu tiết cũng cảm thấy không đúng, ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ và Bách Mộng Dao cũng có chút nghiền ngẫm.

Sau khi cơm nước xong thì Lưu Xuyên quay lại thuê thêm hai phòng, vì đến tối phải chạy xe đi, hơn nữa đoạn đường qua Nhã An tiến vào Tây Tạng cugnx không dễ đi, cần người điều khiển xe tập trung cao độ, vì thế mà Lưu Xuyên cũng không quấn lấy Lôi Lôi, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.

- Này anh bạn, tình địch đã đánh đến tận cửa mà còn thờ ơ vậy sao? Người như cậu nhất định là ế cả đời, nhưng hình như Bách Mộng Dao kia có chút ý với cậu thì phải?

Lưu Xuyên nằm trên giường, hắn thấy bộ dạng thảnh thơi của Trang Duệ thì trong lòng chợt sinh ra chút cảm giác khác biệt, giống như bùn nhão không thể dính lên tường.

- Được rồi, Lưu Manh, đừng nói lời vô nghĩa nữa, tôi không có ý kiến gì với Tần Huyên Băng, còn Bách Mộng Dao, cậu cho rằng những hành vi của cô ấy có mục đích sao?

Trang Duệ ngay từ đầu cho rằng tích cách của Bách Mộng Dao là như vậy, nhưng sau khi quay lại phòng một lúc, hắn cảm thấy tình huống giống như cũng không phải là như vậy, phụ nữ thế gia chẳng lẽ lại đơn thuần như thế? Sau khi liên hệ với mục đích của Bách Mộng An vào lúc này, Trang Duệ cũng hiểu rõ vài phần, cô gái Dao Dao kia đã cho rằng hắn là kẻ địch của anh nàng.

Nhưng Trang Duệ cũng không thất vọng, chính mình vốn là một người bình thường, hơn nữa cũng không cần ăn cơm của bọn họ, đối phương có nhiều tiền, có thân phận thế nào cũng không liên quan gì. Nhưng hành trình đến Tây Tạng chợt có thêm bốn người, điều này làm cho Trang Duệ có chút chờ mong.

- Sau khi đi với cậu lần này thì tôi sẽ về Trung Hải, Tần Huyên Băng thế nào cũng không liên quan đến tôi, nhưng Bách Mộng An kia lại là một người khá tốt...

Trang Duệ lên tiếng đón lời Lưu Xuyên, hắn từng xem xét tiêu chuẩn kén vợ của mình, đó chính là đối phương phải hiếu thuận với mẹ mình. Hắn nhìn vào bộ dạng của Tần Huyên Băng, chắc chắn không phải loại người biết làm việc nhà, vì vậy thái độ của hắn với nàng vẫn luôn là đứng từ xa nhìn mà không làm gì, dù sau sự kiện giám định bảo vật thì nàng có chút nhiệt tình với hắn, nhưng hắn cũng không có tâm tư gì khác.

- Cậu... Thôi bỏ, tôi rõ ràng là hoàng đế chưa lo mà thái giám đã vội, liên quan gì đến tôi, tôi mặc kệ...

Lưu Xuyên không ngờ rằng Trang Duệ còn có thể khen thưởng Bách Mộng An, tuy bây giờ hắn cũng có chút hảo cảm với tên kia nhưng dù thế nào cũng khó thể so sánh được với anh em nhà mình. Hắn tức giận quấn chăn lên người, quyết định đi vào trong mộng để thân mật với Lôi Lôi.

Trang Duệ lại không ngủ, hắn đang nhìn vào bản đồ của Tứ Xuyên và Tây Tạng, dựa theo những gì Lưu Xuyên nói thì không cần đến những châu và phủ tự trị hơi lớn một chút, vì nơi đó giống chó Mastiff tinh khiết đã tuyệt tích, dù là có thì giá cả trên trời, năm trăm ngàn mà Tống Quân đưa cho cũng không thể mua được.

Vì vậy Lưu Xuyên đã đánh dấu lên bản đồ những khu chăn nuôi thưa thớt người, những nơi này cư dân địa phương ít tiếp xúc với người ngoài, bọn họ nuôi chó Mastiff cũng là loại thuần chủng nhất, khả năng mua được chó tốt là rất lớn. Nhưng những địa phương này thường là những địa khu tiếp giáp thảo nguyên, là những nơi có hoàn cảnh ác liệt nhất Tây Tạng.

Trang Duệ trước kia thường xuyên thấy những tin tức được đưa lên tivi hoặc lên báo với nội dung là những nhà thám hiểm mất tích ở những khu không người trong Tây Tạng, hắn cũng không muốn làm ra hành vi xuyên qua Tây Tạng vĩ đại. Mục tiêu của hắn lần này chính là biết một chút vềt thảo nguyên, biết được một chút về phật giáo Tây Tạng, giúp Lưu Xuyên mua được chó Mastiff và bình an về nhà.

Lưu Xuyên thuê cho đám người Lôi Lôi một phòng đôi, bên trong có hai phòng riêng. Nhưng lúc này Bách Mộng Dao cũng không có trong phòng khách, nàng đang đối thoại với Bách Mộng An ở một gian phòng cách vách.

- Đại ca, vừa rồi biểu hiện của em là không tệ đấy chứ? Chị Huyên Huyên chắc chắn sẽ không có hứng thú với mục tiêu của em, coi như em giúp anh giải quyết uy hiếp của kẻ địch lớn nhất, đợi đến khi quay về Hongkong, anh cần phải đưa đến cho em một chiếc Ferrari, nếu không em sẽ nói xấu anh trước mặt chị Huyên Huyên, nói ra chuyện năm ngoái anh kết giao với một cô diễn viên ngôi sao nào đó, hì hì.

Lúc này Bách Mộng Dao giống như biến thành một tiểu ma nữ, nàng ngồi trên ghé sa lông không có chút hình tượng, hai chân thon dài còn gác lên bàn trà, đang cười với vẻ mặt xấu xa và nói ra những lời uy hiếp đại ca của mình.

Bách Mộng An cũng rất đau đầu với cô em gái khó đối phó của mình, hắn cũng có ấn tượng khá tốt về Trang Duệ, tuy nghe nói đối phương có xuất thân bình thường nhưng trên người lại có một khí chất làm cho người ta tin phục, hoặc nói là khí chất làm người ta dễ dàng thân cận, đối đãi với Tần Huyên Băng và Lôi Lôi cũng không thấy nhiệt tình quá phận, cũng không phải rất lãnh đạm.

Bách Mộng An cũng thấy Trang Duệ thật sự coi mình và đám người này là bạn, tất nhiên phải kém hơn quan hệ giữa Trang Duệ và Lưu Xuyên, mới quen và anh em đã quen thân phải có sự khác biệt, đây chỉ là chuyện thường.

Sau khi nhìn rõ mối quan hệ giữa Trang Duệ và Tần Huyên Băng thì Bách Mộng An cũng không xem đối phương là tình địch của mình, hơn nữa dù cho Trang Duệ có ý với Tần Huyên Băng, hắn cũng không cần quan tâm. Dù sao thì trong những gia tộc lớn, phụ nữ trong gia tộc khó thể quyết định chuyện hôn nhân của mình, tất nhiên Bách Mộng An cũng không cần dùng đám hỏi gia tộc để bức bách Tần Huyên Băng.

Bách Mộng An thấy theo đuổi Tần Huyên Băng là một chuyện rất thú vị, hơn nữa với điều kiện của Tần Huyên Băng thì đáng giá để hắn phải làm vậy. Còn cô ngôi sao gì đó theo lời của em gái Bách Mộng Dao, hắn cũng không quan tâm, gần đây Bách đại thiếu gia có thanh danh rất tốt ở Hongkong, ngẫu nhiên truyền ra chút tin tức này nọ cũng không là vấn đề.

Nhưng cô em gái này lại làm cho Bách Mộng An cực kỳ đau đầu, tiểu ma nữ này khi đến trước mặt người ngoài thì thường tỏ ra rất ngoan hiền, làm người ta yêu mến, nhưng nếu có kết giao lâu ngày mới biết rõ tính cách của nàng, đám thiếu niên hư hỏng ở Hongkong đã ăn không ít đau khổ của Bách Mộng Dao, vì vậy mà gần đây có ít kẻ dám theo đuổi nàng.

Vì vậy mà Tần Huyên Băng đã từng hỏi Bách Mộng An, vì sao bên cạnh Bách Mộng Dao không có ai theo đuổi, mà Bách Mộng An cũng chỉ có thể cười, không biết trả lời thế nào cho phải.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)