Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 433

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 433: Giải thích
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Bảo vệ đâu, lôi hắn ra ngoài, hắn không phải là đại biểu của nhà đấu giá chúng ta.

Đan Ni Nhĩ không đợi George nói hết lời, lập tức quát một tên bảo vệ bên cạnh, kéo hắn ra ngoài. Mà thanh âm của George vẫn quanh quẩn bên tai mọi người.

- Hai người là?

Trang Duệ có chút nghi hoặc nhìn hai người trung niên trước mặt, một màn vừa rồi trong mắt Trang Duệ, chẳng qua là một hồi hài kịch chó cắn chó mà thôi.

- Ta là chủ tịch của nhà đấu giá này tên là Lý Tra Đức, vị này chính là Đan Ni Nhĩ. Ta nghĩ chỉ có chúng ta mới có thể đại biểu cho suy nghĩ của nhà đấu giá. Trang tiên sinh, chư vị bằng hữu, xin mời mọi người tới phòng họp của ta, chúng ta có thể cho mọi người câu trả lời thuyết phục nhất.

Lý Tra Đức đón lấy cái microphone công nhân vừa mới đưa qua, lớn tiếng hô lớn đối với đám người trước mặt.

Hết sức xin lỗi, bởi vì một ít chuyện hiểu lầm, đấu giá hội của chúng ta hôm nay sẽ lùi lại đến xế chiều sẽ tiếp tục tiến hành, chúng ta vạn phần xin lỗi cho sự bất tiện này, bữa trưa hôm nay đều do nhà đấu giá chúng ta phụ trách, thực sự xin lỗi mọi người.

Trong lúc Lý Đức Tra mời đám người Trang Duệ tới phòng họp để giải thích, Đan Ni Nhi cũng bước lên bàn đấu giá, dùng microphone tuyên bố quyết định của nhà đấu giá, tạm dừng buổi đấu giá sáng nay lại.

Đám người mua đến từ Trung Quốc sau khi nghe được quyết định như thế tuy rằng không thích đồ ăn của nhà đấu giá, nhưng lại không làm thế nào được. Dù sao để tham dự đấu giá hội thì đều phải thuê nhà. Đám người bọn hắn tới đây để xem thú vị, huống chi còn có hơn mười vị ở trong đây đều là nhờ nhà đấu giá an bài giùm.

- Anh Hoàng Phủ, có nên đi không?

Thừa dịp sự chú ý của mọi người trong tràng đều bị lời nói của Đan Ni Nhĩ chứ ý, cả tràng biến thành một mảnh ầm ĩ, Trang Duệ nhỏ giọng hỏi ý kiến Hoàng Phủ Vân, dù sao đây cũng là luật sư chuyên nghiệp.

- Đương nhiên là muốn đi, nhà đấu giá hội này cũng là hạng nhất hạng nhì trên thế giới, có thể khiến cho bọn họ nhận sai, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nói không chừng sau khi trở về còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn nữa.

Hoàng Phủ Vân cười có chút gian xảo, trước khi đấu giá hội bắt đầu, hắn đã tính toán nhiều mặt, nhưng vẫn không thể ngăn cản đấu giá hội tiến hành. Quả thật không nghĩ tới lại được hoàn thành bởi hành động vô ý của Trang Duệ. Nếu Hoàng Phủ Vân không thể lấy được lợi ích lớn nhất trong chuyện này, vậy thì hắn không cần làm luật sư nữa.

- Đi, em nghe anh, anh là luật sư của em mà, chuyện này để cho anh nói chuyện.

Trang Duệ gật đầu đáp ứng, tuy rằng hắn quen biết với Hoàng Phủ Vân chưa lâu, nhưng mà hai người vừa gặp đã như quen biết từ lâu, chuyển nhượng đồ quý cũng tin tưởng hắn, vậy nên rõ ràng là đem việc này ủy thác cho Hoàng Phủ Vân.

- Phí tổn làm đại diện cho người khác của anh rất cao.

Hoàng Phủ Vân cười hì hì quay lại nói một câu, xoay mặt nhìn về phía Lý Tra Đức đang có bộ dáng cấp bách nói.

- Tôi là luật sư của Trang Duệ tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc.

- Đương nhiên, nhưng mà những người này.

Lý Tra Đức lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, chỉ vào đám người phía sau Trang Duệ, nhìn về phía Hoàng Phủ Vân.

- Ồ, Lý Tra Đức tiên sinh, chẳng lẽ ngài cho rằng những người này là do thân chủ của tôi kích động hay sao? Không... Không, sự việc không phải như vậy, những người này không có bất cứ quan hệ nào với chúng tôi.

Lý Tra Đức nghe Hoàng Phủ Vân nói xong thì thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu. Không có quan hệ gì với các ngươi mới là gặp quỷ, nếu không phải tên họ Trang kia đi lên nói chuyện, thì hoàn toàn cũng sẽ không có sự việc này phát sinh. Lý Tra Đức dường như đã quên, sự tình này là do chính bọn hắn làm ra.

- Đương nhiên...Đương nhiên là không có quan hệ gì với Trang tiên sinh, nhưng mà không biết là có thể nhờ Trang tiên sinh nói giùm một chút, mời tất cả mọi người đến phòng hội nghị bàn chuyện được không?

Lý Tra Đức dối lòng nói ra một câu, hiện tại quả thực hắn cũng sắp phát điên. Một buổi đấu giá hội tốt như vậy, vì sao lại biến thành như thế này. Những kẻ có tiền đáng chết kia, vì sao lại dễ dàng bị Trang Duệ kích động như thế?

- Này, tôi thực sự là không biết bọn họ...

Trang Duệ vô tội buông tay nói, ca nói là lời nói thật, nếu bọn hắn nghe ca, thì dù thế nào cũng sẽ không để cho bọn họ tới tham gia buổi đấu giá hội này.

Lý Tra Đức nghe thấy Trang Duệ nói như vậy, khuôn mặt già nua trở nên đỏ bừng, mình đã nhượng bộ ba phần, tại sao đối phương còn không biết điều mà buông tha?

- Các vị, hành vi của nhà đấu giá, tôi nghĩ chúng ta cần phải nhận được một lời giải thích rõ ràng, nhưng mà đều đứng ở trong này cũng không phải là biện pháp, hay là chúng ta tới phòng họp đi.

Ngay lúc Lý Tra Đức hận không thể lấy đầu đập nát trở ngại, thì một thanh âm nữ tử vang lên, đám người Hoa cũng trở nên an tĩnh lại, người nói chuyện đúng là Trương Nữ Sĩ.

- Tốt, chúng ta đợi nghe bọn hắn giải thích.

- Đi, tất cả đều đến phòng họp, nếu nhà đấu giá không giải thích được, ta sẽ không rời khỏi buổi đấu giá lần này.

- Đúng, bắt bọn hắn bồi thường, tâm linh nhỏ yếu của anh bạn ta cũng bị tổn thương.

Trang Duệ nghe được thanh âm đối thoại từ trong đám người thì có cảm giác dở khóc dở cười, anh bạn nói câu cuối cùng kia nhất định là nhà buôn ở Bắc Kinh, anh bạn này nếu làm công tác ngoại giao thì nhất định sẽ là một nhân tài.

Trương Vĩnh Trân cũng đứng ở trong đám người Hoa, vẫn là người rất có địa vị và uy vọng, sau khi nàng mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đoàn người rời khỏi đấu giá sảnh đi đến phòng họp ở tầng trệt.

- Trương phu nhân, cảm ơn cô.

Trang Duệ đi chậm vài bước, đi đến bên cạnh Trương Vĩnh Trân biểu đạt lòng biết ơn, việc hôm nay tuy rằng khiến hắn vui sướng, nhưng mà nếu như toàn bộ những người này đều đi thì sự kiện này sẽ đi quá đà, chỉ sợ cả quốc gia cũng sẽ phải can thiệp vào.

Nếu tình thế phát triển đến nông nỗi kia, sau này ở trong các buổi đấu giá hội quốc tế, cái tên Trang Duệ nhất định sẽ bị xếp vào sổ đen. Tuy rằng Trang Duệ không sợ, nhưng mà không được tham gia đấu giá hội quốc tế cũng không phù hợp với lợi ích của chính hắn, cho nên coi như Trương Vĩnh Trần đã giải vây cho song phương vậy.

- Ha ha, tôi có làm gì đâu, người trẻ tuổi, việc cậu nói, sự tình cậu làm, thật ra cũng chính là những việc người trong nước muốn nói, muốn làm. Không tồi....

Trương Vĩnh Trân cười rộ lên, lúc này thoạt nhìn nàng không giống như một nữ nhân thét ra lửa trong giới kinh doanh, có chút giống như một bà mẹ hiền lành hơn.

- Chàng trai, cậu làm rất tốt, những lời nói lúc trước thực khiến cho mẹ cậu vui mừng.

- Người trẻ tuổi, lưu lại danh thiếp đi, khi nào trở về trong nước chúng ta sẽ liên hệ...

- Ngài là Trang tiên sinh? Tiết mục giám bảo hôm tết âm lịch của Trang tiên sinh, có phải là ngài không?

- Ồ thảo nào, tiểu tử này thật là có bản lĩnh, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là chuyên gia giám định Ngọc Thạch...

Đám người mua Trung Hoa vây quanh Trang Duệ, lúc này cũng vây Trang Duệ vào giữa, sôi nổi trao đổi với hắn, những người chú ý tới hắn cũng lộ ra mục đích của mình.

Thành thật mà nói, hành động thẳng thắn của Trang Duệ ngày hôm nay, đúng là rất nhiều người muốn nói mà không dám nói, muốn làm nhưng mà không có cơ hội làm. Có thể nói, từ hôm nay trở đi, giới sưu tầm quốc tế, đều sẽ biết đến tên của Trang Duệ.

- Cho chúng tôi đi vào, ngôn luận tự do, chúng ta có quyền lợi được biết tiến triển của chuyện này.

- Đúng, ta là người của báo Pháp Lan Tây, các ngươi không hề toàn lực công khai thông tin cho chúng ta đưa tin.

- Trời ạ! Cái gì vậy, các ngươi lại không cho phóng viên vào.

Vị đang nói này là một vị phong viên nhật báo Newyork, luôn mồm rêu rao tự do ngôn luận.

Sau khi đám người mùa tiến vào phòng họp, bảo vệ của nhà đấu giá đều ngăn cản hết đám phóng viên ở bên ngoài. Chỉ có Lý Tra Đực và Đan Ni Nhĩ được đi vào, khiến cho các phóng viên bên ngoài đầy bụng bực tức. Nhưng mà khu nhà này là do nhà đấu giá mua, bọn hắn có quyền lợi cấm không cho phóng viên vào phỏng vấn.

Sau khi mọi người ngồi xuống, rất nhanh liền có người bưng nước hoa quả và nước trà lên. Những chuyện này là do Đan Ni Nhĩ an bài, nếu đám người Hoa trong giới sưu tầm này quyết định ra về, thì đối với nhà đấu giá bọn họ mà nói, chính là một hồi tai nạn.

Sở dĩ lần này Lý Trà Đức và Đan Ni Nhĩ cúi đầu, cũng bởi vì hiện tại Trung Quốc càng ngày càng có nhiều người giàu. Nhiều lần trên thế giới xuất hiện những đại thủ bút, tất cả đều là người Trung Quốc, có thể nói thị trường tác phẩm nghệ thuật hiện tại, nguồn kinh phí đến từ Trung Quốc gần như được cho là nguồn kinh phí chủ lực.

Có điều kiện tiên quyết này, khiến cho mặc dù Lý Tra Đức và Đan Ni Nhĩ không thích trong lòng, cũng không dám đắc tội với đất nước thần tài này. Ai lại gây sự với tiền cơ chứ?

Nếu lúc trước bọn hắn giải thích với Trang Duệ, chỉ sợ cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Người khác thích nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm như hiện tại, như vậy không thể cứu vãn.

- Trang tiên sinh và chư vị bằng hữu, đối với chuyện phát sinh ở nơi này hôm nay, tôi chân thành xin lỗi, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm.

- Tôi nghĩ, chúng ta cần phải nhìn thẳng vào đoạn lịch sử hơn một trăm năm trước kia. Nhưng mà đó đều là những chuyện đã qua, không nên vì nó mà làm ảnh hưởng tới tình hữu nghị giữa hai quốc gia chúng ta.

Càng không nên ảnh hưởng đến việc trao đổi nghệ thuật của chúng ta. Nghệ thuật không phân biệt biên giới, cũng chẳng phân biệt được quốc tịch. Các vị bằng hữu, mọi người xem có đúng hay không?

Không thể không nói, tài ăn nói của Đan Ni Nhĩ thập phần tốt, tuy rằng ngay từ đầu liền thừa nhận đoạn lịch sử hơn một trăm năm trước, nhưng lại tránh nặng tìm nhẹ, dẫn dắt lời nói đến chủ đề nghệ thuật, khiến cho mọi người cảm giác chính mình níu lấy gót chân của người Pháp không buông, dường như có điểm quá mức hẹp hòi.

- Đan Ni Nhĩ tiên sinh, chúng ta cần phải nói chuyện với luật sư của các ngài, vừa rồi hắn còn muốn tạo thành thương tổn cho thân chủ của tôi, lời nói của hắn, tôi có thể hiểu được là nhà đấu giá muốn uy hiếp Trang tiên sinh?

Hoàng Phủ Vân đúng là người kiếm sống bằng nước bọt, vừa mở miệng ra đã dẫn chủ đề câu chuyện về việc phát sinh ngày hôm nay.

Sau khi Đan Ni Nhĩ nghe Hoàng Phủ Vân nói, liên tục khoát tay.

- Đối với chuyện lần này, tôi cam đoan tuyệt đối không phải là nhà đấu giá chúng tôi bày mưu tính kế, chúng ta tuyệt đối không có ý tứ uy hiếp Trang Tiên Sinh..

- Đan Ni Nhĩ tiên sinh, tôi nghĩ, quý luật sư chẳng những uy hiếp và cảnh cáo đối với tôi. Hơn nữa còn giải thích vặn vẹo với đoạn lịch sử của hai nước hơn một trăm năm trước.

Loại hành vi này, không chỉ là tổn thương cảm tình của chúng ta, chỉ là sợ là toàn bộ người Trung Quốc cũng đều không thể chấp nhận. Tôi cần quý vị có lời giải thích rõ ràng, hơn nữa là giải thích trên văn bản!

Nếu không tôi sẽ không chấp nhận, tôi vẫn sẽ rời khỏi lần đấu giá này!

Trang Duệ vốn tính toán giao toàn bộ sự tình cho Hoàng Phủ Vân xử lý, nhưng mà sau khi nghe thấy Đan Ni Nhĩ tránh nặng tìm nhẹ, không nhịn được lại đứng lên.

Tục ngư nói: Bán nhi đồng mua lồng hấp, không chưng bánh mì tranh cãi. Tuy rằng lúc này Trang Duệ không có được thiên thời địa lợi, nhưng lại có nhân hòa. Hiện tại Trang Duệ chính là muốn xả cơn tức này.

Đương nhiên nếu có thể dưới tình huống trút được giận mà vẫn tranh thủ được một ít lợi ích, như vậy là rất tốt.

Tiếng của Trang Duệ vừa phát ra, nhất thời trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đám đại gia người Hoa này, có người nào mà chưa từng tham gia năm ba buổi đấu giá hội rồi? Nhưng mà lúc này đây cũng khiến cho bọn họ cảm giác một trận sáng khoái.

- Giải thích, bắt bọn hắn phải giải thích...

- Đúng, nhất định phải trên văn bản, nếu không chúng ta sẽ rời khỏi buổi đấu giá này.

- Cần khiến bọn họ thừa nhận sai lầm của chính mình, phải nhìn thẳng vào lịch sử, phải bồi thường...

Đã nghe kể về những người có tài bỏ đá xuống giếng, những người ở đây tuyệt đối là hạng nhất hạng nhì. Sau khi Trang Duệ nói xong, lập tức có người bắt đầu ồn áo, đó là những người bốn mươi đến năm mươi tuổi. Giờ phút này cũng bị Trang Duệ gợi lên lòng nhiệt huyết, dùng tiếng anh sôi nổi biểu đạt ý kiến của chính mình.

Lý Tra Đức và Đan Ni Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn cũng không nghĩ tới, Trang Duệ lại tiếp tục kích động mọi người. Lúc này trong lòng bọn hắn, hận không thể tiến lên bóp chết tên tai họa Trang Duệ này. Nhưng việc gấp gáp hiện tại là làm thể nào xoa dịu tinh thần xúc động và phẫn nộ của đám người Trung Quốc này.

Đan Ni Nhĩ không thể bàn bạc với Lý Tra Đức ở trước mặt bao nhiêu người được. Hai người liếc mắt trao đổi một chút, Đan Ni Nhĩ lớn tiếng nói.

- Trang tiên sinh, các vị tiên sinh, thưa quý ông quý bà, các vị bằng hữu, yêu cầu của quý vị là vô cùng hợp lý, trước tiên tôi muốn bàn bạc một chút với chủ tịch, xin mời các vị ngồi xuống trước. Lát nữa chúng tôi sẽ cấp cho mọi người câu trả lời thuyết phục nhất.

*****

- Không có vấn đề, hai vị xin cứ tự nhiên.

Trang Duệ ra dấu xin mời, lúc này hắn giống như là phát ngôn của hơn một trăm người Trung Quốc bên trong phòng họp này, hắn cảm thấy có thể, người khác cũng cảm thấy nên như thế.

Đợi cho đến khi Đan Ni Nhĩ và Lý Tra Đức rời khỏi, Hoàng Phủ Vân vỗ lên vai Trang Duệ một cái, hài hước nói:

- Người anh em, tôi là luật sư mà không bằng cậu, cậu chỉ cần nói ba xạo vài câu đã có thể tống cổ hai người này ra ngoài, tôi thấy nếu cậu đi thi làm luật sư, thì người anh em này thật sự là phải đi ăn mày mất.

- Anh Hoàng Phủ, anh cứ nói đùa, hôm nay đây cũng là nhờ có mọi người, em xin đa tạ mọi người.

Trang Duệ đứng dậy, chắp tay một vòng đối với mọi người bốn phía. Hành động này của Trang Duệ cũng khiến cho một số người có lòng dạ hẹp hòi, thoái mái hơn rất nhiều trong lòng. Đúng là không vô ích khi giúp đỡ cho tiểu tử này ngày hôm nay.

- Chuyện này, người trẻ tuổi có bốc đồng, những lời nói lúc trước kia nói rất hay.

- Đúng, những người trẻ tuổi làm sao còn biết đến mấy chuyện này, chỉ sợ ngay cả cái tên Viên Minh viên cũng chưa từng nghe qua.

- Nói cũng đúng, tiểu tử nhà ta đó, chỉ biết chơi xe chơi game. Hơn 20 tuổi rồi nhưng một chút tiền đồ cũng đều không có.

- Ai mà không như vậy, con gái của ta cả ngày chỉ biết mua đồ xa xỉ, tuổi còn nhỏ mà chỉ biết cách ăn mặc.

Thanh âm của Trang Duệ còn chư dứt, ở trong đám người đã vang lên tiếng nghị luận, chẳng qua những lời nói này có chút không đúng khiến cho Trang Duệ thiếu chút bật cười. Con trai trong nhà này và con gái trong nhà kia không phải vừa đúng một đôi sao.

- Tiểu Trang à, không biết ở trong nước cậu làm ăn trong ngành gì?

Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi ngồi ở bên cạnh Trang Duệ, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Trang Duệ, đây là Lưu Tổng, kinh doanh kim loại màu trong nước, công ty của ngài có quy mô rất lớn.

Hoàng Phủ Vân ngồi ở một bên giới thiệu giúp Trang Duệ.

Trang Duệ vội vàng đứng dậy, sau khi chào hỏi, nói:

- Lưu Tổng, cháu buôn bán ngọc thạch, mở tiệm đồ cổ ở Phan Gia Viên, không thể nào so sánh với chư vị tiền bối được, chỉ là làm một chút buôn bán nhỏ kiếm miếng cơm ăn mà thôi.

- Ha ha, làm buôn bán nhỏ? Không hẳn như thế, buôn bán nhỏ có thể tới buổi đấu giá hội ở Paris sao? Hậu sinh khả ủy, thật sự là hậu sinh khả úy.

Lưu Tổng lắc đầu cười, đối với lời nói của Trang Duệ có chút không cho là đúng, hôm nay ở trong đám người này, có người nào mà không có tài sản lên đến hàng tỷ? Nếu người nào mà có tài sản thấp hơn một triệu, căn bản sẽ không có tư cách hít thở không khí ở trong này.

- Đúng, Chàng trai đừng khiêm nhường, cậu thấy đấy, chúng ta dốc sức làm cả đời, đã đến tuổi tác này rồi. Nhưng mà cậu vẫn còn rất trẻ, có chút bốc đồng cũng là không thể tránh khỏi, vậy cũng là không tệ rồi.

Trang Duệ trong mắt những người này giống như một người xa lạ và thần bí. Những người này liền vây Trang Duệ ở trung tâm nói chuyện rất vui vẻ.

Nhưng mà cũng có một số người ngồi bên cạnh nói chuyện mấy ngày qua nên cũng có chút quen biết. Chuyện phát sinh lần này cũng coi như là có chút hiếm thấy, cung cấp không ít đề tài nói chuyện cho bọn hắn.

- À! Ta nhớ đã từng nghe người ta nói qua, mấy năm thời gian gần đây, xuất hiện một cao thủ đánh cược Ngọc Thạch, được xưng là Phỉ Thúy Vương của phương bắc, cũng tên là Trang Duệ, có phải là cậu không?

Ở trong những đại gia người Hoa này, cũng có người chơi ngọc thạch, tuy rằng không đánh cược ngọc thạch, nhưng mà cũng nghe nói đến danh tiếng Trang Duệ, nhất thời liền hỏi.

- Ha ha ngài quá khen, Phỉ Thúy Vương thì không dám nhận, chẳng qua chỉ đánh cược phỉ thúy vài lần mà thôi.

Trang Duệ gật đầu thừa nhận, mấy thứ này mọi người đều biết, chỉ cần chú ý ra ngoài điều tra một chút là thấy, không có gì cần phải giấu diếm.

- Lão Vương, vậy là thế nào? Nói nghe xem.

Những vị đại gia ở trong phòng họp cũng không có nhiều người biết được việc này, nhất thời giữ chặt người vừa nói để hỏi thăm.

Đợi cho đến khi người đó kể lại toàn bộ chiến tích đánh cược ngọc thạch hơn một năm của Trang Duệ ra, thì ánh mắt nhìn Trang Duệ của những người này cũng có chút khác thường.

Tuy rằng bọn hắn không biết ông ngoại của Trang Duệ là Âu Dương lão gia tử, nhưng mà theo bản năng thì cũng đoán rằng, Trang Duệ còn trẻ tuổi mà đã có thành tích như vậy thì nhất định là dựa vào trưởng bối rong nhà. Nhưng mà khi nghe lão Vương nói xong, mọi người mới biết, tài sản mấy tỷ của Trang Duệ và gia đình đều là do chính bản thân hắn kiếm được!

Những người càng có tiền, lại càng hâm mộ những người còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn hắn. Cũng chẳng cần phân biệt vai vế. Trong lúc nhất thời lại càng "nhân hòa". Khi nói chuyện với Trang Duệ thường thêm vào hai chữ lão sư ở phía sau.

Đương nhiên, Trang Duệ cũng xứng đáng được xưng hô như vậy, đừng nhìn những người trong phòng này có nhiều tiền hơn hắn, nhưng mà những người tinh thông về đồ cổ thì lại không có nhiều.

Những người ở đây, rất nhiều người là sau khi làm ăn có thành tựu thì muốn theo đuổi chút cao nhã, mới bắt đầu thích sưu tầm, càng có nhiều người bỏ vốn sưu tầm để kiếm lời.

Tóm lại, chân chính có thể phân biệt đồ cổ thật giả, ở trong hơn một trăm người này, có năm ba người cũng là không tồi rồi.

- Được rồi, Hoàng Phủ, lúc trước nhận được điện thoại của cậu, nói là có chút hiểu biết đối với các đồ vật trong lần đấu giá này. Hiện tại ở trong phòng đều là người trong nước hoặc là người Hoa ở nước ngoài, cậu không ngại thì cứ nói thẳng ra đi.

Trương Vĩnh Trân đột nhiên nói với Hoàng Phủ Vân, đối với việc đồ vật nước mình bị thật lạc, nàng cũng cảm thấy đau lòng, nhưng lấy địa vị hiện tại của nàng, cũng không thể nói quá nhiều ở chỗ đông người.

- Tôi? Việc này đâu phải là ý của tôi, là ý tứ của cậu Trang.

Hoàng Phủ Vân bị Trương Vĩnh Trân chỉ đích danh, sau khi sững sờ, lập tức đẩy vấn đề qua cho Trang Duệ. Hắn cũng biết, đừng nhìn lúc bình thường Trang Duệ nói chuyện không nhiều, nhưng mà nếu nói về vấn đề bản lĩnh lấy lòng người, chính mình thật sự là không bằng hắn.

- Ừ, Tiểu Trang, là ý kiến của cậu sao? Nói một chút đi.

Trương Vĩnh Trân cũng sẽ không gọi Trang Duệ lão sư, hơn nữa Trang Duệ cũng không đảm đương nổi, người ta là một trong tam đại thế gia trong giới sưu tầm trên thế giới, chính mình vẫn còn kém xa lắm.

-Được, để tôi nói.

Trang Duệ cũng không già mồm cãi lão, buông cánh tay đang nắm chặt lấy cánh tay Tần Huyên Băng từ đầu, đứng dậy.

*****

- Các vị, luận tuổi thì tôi là tiểu bối, luận sưu tầm, tôi lại càng chưa chơi được bao lâu, vốn không có tư cách nói chuyện ở trong này, nếu Trương tiểu thư đã chỉ đích danh, tôi sẽ tùy tiện nói một hai câu.

Trang Duệ cất tiếng nói khiến cho đám người đang nói chuyện phiếm đều dừng lại, đưa ánh mắt chú ý sang người Trang Duệ.

- Tôi học nghề từ chú Đức ở Trung Hải, khi vừa mới vào nghề có nghe được nhiều nhất một câu: Những đồ cổ tinh phẩm của Trung Quốc, toàn bộ đều là ở nước ngoài, nguyên nhân vì sao thì không cần tôi phải nhiều lời, mọi người đều biết.

Hơn một trăm năm trước quốc gia suy nhược, rất nhiều bảo vật tổ tiên để lại đều bị thất lạc ra người ngoài. Những chuyện đó cũng không thể tính lên đầu chúng ta, nhưng mà chúng ta phải có trách nhiệm, mang những bảo vật thất lạc ở ngoại quốc trở về.

Đây cũng là nguyên nhân tụ họp mọi người ở trong phòng này, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, giống như Trương tiểu thư, Lưu tổng chỉ sợ là đều có tâm tư như vậy nên mới tới tham gia buổi đấu giá lần này.

Trang Duệ nói xong, Trương Vĩnh Trân và Lưu Tổng đều hơi gật đầu. Bọn họ là do nhìn thấy trong bảng thống kê của buổi đấu giá có vài món báu vật quý giá thì mới đến Paris tham gia buổi đấu giá hội lần này, đúng như lời của Trang Duệ, bọn họ muốn mang quốc bảo trở về.

- Dùng giá cả hợp lý, mua về cổ vật của quốc gia chúng ta, tuy rằng trên tình cảm mà nói, tôi miễn cưỡng có thể làm được, nhưng mà đám người của nhà đấu giá lại thông đồng với chủ vật, cố ý nâng giá của các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc lên trên giá thị trường.

Rất nhiều món đồ cổ bằng đồng hoặc đồ ăn cắp không thể giao dịch ở trong nước, đều bị bọn buôn lậu dùng các thủ đoạn vận chuyển ra nước ngoài. Rồi lại dùng giá cả cực cao bán cho các vị đang ngồi ở đây.

- Chúng tôi cho rằng, loại hành vi này cũng giống như dùng vũ khí xâm lược, đang dần chiếm đoạt kinh tế của chúng ta, mặc dù chư vị bản thân của chúng ta ở đây và gia đình đều có tài lực kinh tế hùng hậu, có thể không thèm để ý một trăm ngàn hai trăm ngàn vạn, nhưng loại hành vi này cần phải lên án!

Mặt khác, tôi còn muốn nói rõ một chút, chúng ta đấu giá được các vật phẩm ở nước ngoài, mang về trong nước cũng chưa chắc đã đạt được giá trị như vậy, các vị bằng hữu muốn dùng những món này để đầu tư thì vẫn nên suy nghĩ cho kĩ, nếu không thì chưa biết chừng sẽ là một lần đầu tư thất bại.

Trang Duệ nhỏ giọng nói, khiến cho mọi người lâm vào trầm tư, trước kia bọn hắn cũng tự hỏi qua vấn đề giống như vậy, nhưng mà chưa từng có người nói rõ ràng như thế, trực tiếp chỉ ra bản chất sự tình.

Cũng không phải là ai cũng thừa tiền. Những người giống như là Trương Vĩnh Trân, muốn mua lại tất cả những cổ vật từ nước ngoài mang về trong nước thì không nói làm gì. Nhưng mà đám thương nhân muốn nhân cơ hội đầu tư thì trong lòng cũng đang cân nhắc lợi hại trong đó.

- Tiểu trang, trong cuộc đấu giá hội lần này chúng ta sẽ không mua mấy thứ này nữa.

Trong phòng có người đưa ra ý kiến.

Trang Duệ gật gật đầu nói.

- Được rồi, đám người quốc tế này, chính là muốn lợi dụng tâm lý yêu nước của các vị đang ngồi ở đây để nâng cao giá trị các món đồ cổ lên, nếu không thì làm sao những món đồ cổ này lại có giá trên trời như vậy.

Đối với ước nguyện ban đầu của các vị, chúng ta tỏ vẻ kinh nể, nhưng mà đối với loại hành vi này tôi không đồng ý. Như vậy sẽ khiến cho đồ cổ Trung Quốc trên thị trường đồ cổ quốc tế trở nên trống rỗng, đối với giới sưu tầm cũng không có chỗ tốt gì.

Sau khi Trang Duệ nói xong, hội nghị trở nên an tĩnh lại, dù cho những người nông cạn thì ai cũng có thể hiểu được ý tứ của Trang Duệ, nhưng mà vẫn còn một số người đang tiến hành tự hỏi đối với vấn đề này.

Mặc dù nói là dùng nhiều tiền hay ít tiền, dùng điều đó để đánh giá một người có thành công hay không cũng không phải là chuẩn xác. Nhưng có thể phát triển một xí nghiệp nhất định là một người có được khả năng phân tích và phán đoán chính xác. Những đạo lý ở trong lời nói này của Trang Duệ, ở đây ai cũng có thể hiểu được, cũng đã từng nghĩ qua.

Nhưng mà nói tới nói lui, đợi cho tới thời điểm thích hợp, rất nhiều người đều không thể tự chủ được mà theo đuổi vật mình yêu thích. Đối với bọn hắn mà nói, giá cả cũng không phải là nhân tố lo lắng lớn nhất, cho nên thường rơi vào bẫy của người khác, mua được đồ vật không đáng giá với đồng tiền.

Tựa như đồ gốm đời Đường của Trung Quốc, đã từng thịnh hành một thời ở thế kỉ mười tám, bị một số người nước ngoài có ý đồ xấu làm giả. Lúc ấy chỉ có một ít thương nhân và nhân sĩ yêu nước ra tay mua hết, khiến cho tới bây giờ giá trị của đồ gốm màu đời Đường bị giảm đi, co rút lại không ít, có rất nhiều người dùng nó để đầu tư, xem như mất hết cả vốn.

Cho nên lời nói vừa rồi của Trang Duệ, bất kể là trong lòng muốn mang quốc bảo trở về hay là đầu tư kiếm tiền, cũng bắt đầu tự hỏi, loại hành vi tiếp tay cho đám người quốc tế này của mình, có phải là đúng đắn hay không?

- Tiểu Trang, cậu cũng biết, hiện tại trong giới cổ vật, chính là thị trường nằm trong tay người bán. Người có hàng trong tay mới có quyền phát biểu, hoặc là chúng ta không mua, hoặc là cũng chỉ có thể dựa theo quy tắc của bọn họ mà làm việc, nếu không thể phá vỡ cái rào chắn này, cục diện vẫn không được cải thiện.

Vị thương nhân buôn bán kim loại màu Lưu Tổng, sau khi trầm tư một chút, cũng nói ra ý tưởng của hắn đối với lời nói của Trang Duệ, đây cũng là ý tưởng của đại đa số người ở trong phòng.

Những đồ cổ trân quý của Trung Quốc đều là nằm trong tay những người nước ngoài, khi nào bán ra, bán ra như thế nào, giá cả ra sao, đều là do người khác quyết định.

- Lưu Tổng, việc này, kì thật cũng không phải là không có biện pháp giải quyết.

Trang Duệ trầm ngâm, mở miệng nói:

- Bởi vì tính đặc thù của đồ cổ nên thị trường đương nhiên là nằm trong tay người bán, nhưng mà đồ cổ đến từ Trung Quốc cũng giống như vậy, cũng đều chịu ảnh hưởng rất lớn từ người bán. Tin tưởng ở trong tất cả các vị đang ngồi ở đây, ai cũng có sưu tầm một ít các tác phẩm nghệ thuật của Nhật Bản, nước Anh hay các nước khác.

Rất nhiều người trong phòng sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ thì ánh mắt không tự chủ được mà sáng lên.

- Cho nên, chỉ cần chúng ta liên hợp lại, dùng hành động để ngăn cản lại đám người quốc tế này, bọn hắn sẽ không thể chiếm thêm được tiện nghi gì nữa.

*****

- Tiểu Trang này, nói dễ hơn làm...

Lưu Tổng thở dài một tiếng, việc này tuy rằng nói thì dễ, nhưng mà muốn thực hiện được thì sẽ gặp khó khăn. Trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, đối với cách thức xử lý công việc cũng không hề giống nhau.

Những người này đều là những nhân sĩ cực kỳ thành công ở khu vực của chính mình, không ai phục ai, có người địa phương, còn có giang hồ, có cả giang hồ địa phương, còn có cả tranh chấp.

Những người ở trong phòng này, cũng không thiếu những cái vòng luẩn quẩn, có quan hệ tốt, có quan hệ kém. Trong những người có quan hệ kém đó, có đôi khi còn ở trong buổi đấu giá tiến hành đánh cược, không ngừng nâng giá vật phẩm lên, khiến cho ngoại nhân ở bên ngoài chê cười.

Cho lên theo như lời Trang Duệ thì hai chữ " Liên hợp" không có khả năng thực hiện được. Có thể làm cho bọn họ trong lúc đấu giá không nâng giá một cách ác ý, đã phải a di đà phật rồi.

Trang Duệ gật gật đầu nói:

- Đúng, tuy rằng không dễ dàng, nhưng mà bất kể là đầu tư cũng được, sưu tầm cũng thế, tôi hỏi các vị đang ngồi ở đây, mọi người có phải là đều muốn dùng giá thấp nhất để mua các món đồ cổ về?

- Vô nghĩa, có ai chê tiền mình quá nhiều đâu, đương nhiên là mua càng rẻ càng tốt.

- Đúng, nhưng mà nhà đấu giá sẽ lỗ lớn, bọn họ sẽ tìm người nhờ nâng giá, có đôi khi mặc dù chúng ta biết rõ cũng phải kiên trì tăng giá theo.

- Đúng vậy, lần trước ta mua một món đồ gốm sứ thanh hoa từ thời triều Minh, đáng lẽ chỉ cần hơn năm mươi vạn Euro là có thể mua, cuối cùng phải dùng một trăm năm mươi vạn mới có thể mua, cũng không biết đến tột cùng có đáng giá hay không.

Thanh âm của Trang Duệ còn chưa dứt, trong đám người lại vang lên tiếng nghị luận, không phải là bọn hắn không biết đây là thủ đoạn của nhà đấu giá, nhưng mà sự tình đã đến nước này, có đôi khi không trâu phải bắt chó đi cày, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

- Chư vị, như vậy các ngài có nghĩ tới hay không, nếu trong lúc đấu giá chúng ta không nâng giá ác ý, hơn nữa còn bỏ mặc khi nhà đấu giá cố tình nâng giá, như vậy sự xuất hiện tình huống gì?

Lời nói của Trang Duệ khiến cho mọi người sửng sốt, bởi vì theo như lời của Trang Duệ, loại tình huống này căn bản là có khả năng phát sinh không lớn, cho nên bọn hắn cũng chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

- Nếu như mọi người có thể làm được như vậy, tôi có thể cam đoan, chẳng những rất nhiều vị có thể lấy được thứ mình yêu thích, mà ngay cả nhà đấu giá cũng không dám nâng giá ác ý.

- Mọi người đều biết, nhà đấu giá tiến hành nâng giá, cũng cần phải chịu đựng mạo hiểm, nếu như không có người nào tiếp tục theo, bọn hắn phải bỏ tiền của chính mình ra để mua vật phẩm, chuyện như vậy, một lần hai lần thì còn có thể chấp nhận được.

Nhưng mà số lần quá nhiều mà nói, chỉ sợ là nhà đấu giá cũng không dám tiếp tục làm như vậy, kể từ đó, chúng ta có thể công bằng mua được món đồ mình thích.

Theo như lời của Trang Duệ, thì không chỉ là hội đấu giá quốc tể, ngay cả hội đấu giá đồ cổ ở trong nước cũng thường xuyên sử dụng phương pháp này. Theo như ngôn ngữ trong nghề mà nói, đây là "cố gắng", cái này gọi là vượt qua ranh giới chịu đựng được, cũng có thể gọi là " chống". Làm cho bọn họ không thể ôm được!

- Kỳ thật ai cũng không gây thù oán với tiền, mọi người có thể bàn bạc với nhau từ trước, lần đấu giá hội lần này không ra tay, lần sau có thể nhường cho ra giá, cứ như vậy tất cả mọi người có thể dùng giá thấp nhất để mua được đồ vật tốt nhất, so với mỗi lần mặt đỏ tía tai tranh nhau, sau đó còn tặng không tiền cho người ta thì thế nào?

Thay nhau ra giá như lời của Trang Duệ, chỉ cần cùng nhau thương lượng một chút trước buổi đấu giá là được.

Mà nói đúng ra là sắp xếp trật tự ra tay một chút, dùng phương thức trảo cưu để quyết định xem là do ai ra tay đấu giá. :

- Nhưng mà chúng ta có thể đổi phương thức, thì phải là ai ra giá trước thì vật đó do hắn lấy được, những người còn lại cũng không được mua tranh, hơn nữa điều đầu tiên cần nói trước, nếu như nhà đấu giá cho người nâng giá, thì người muốn mua cũng phải quyết đoán buông tha, chúng ta không thể dung túng cho tật xấu của bọn chúng.

Hiện tại ý nghĩ của Trang Duệ đã được đám người ở trong phòng hiểu rõ, dần phân tích lợi và hại ra, đám người ở bên dưới cũng sôi nổi gật đầu.

- Tiểu Trang, nếu như người nào ra giá trước thì mua được, vậy có người nào nhanh tay hơn thì sẽ đoạt được hết sao? Phản ứng của mấy lão đầu tử ta, làm sao sánh được với những người trẻ tuổi các cậu được.

Lời nói của Lưu Tổng khiến cho mọi người cười rộ lên, nhưng mà hắn nói cũng là sự thật, nếu như dựa theo lời nói của Trang Duệ, sau khi người thứ nhất ra giá, những người còn lại cũng không thể mua được, những người khác thì chịu thiệt sao.

- Ha ha, Lưu Tổng, cái này dễ thôi, tôi nghe nói buổi biểu diễn đấu giá hội lần này, tổng cộng sẽ diễn ra trong vòng năm ngày, có trên một trăm món đồ cổ của Trung Quốc, chúng ta có thể phân chia ra, còn hơn là so đấu một sống một chết khiến cho người ta chê cười?

- Điều này cũng đúng.

Lưu Tổng gật đầu, không nói lời nào.

Mà dám người ở bên dưới, sau khi nghe Trang Duệ nói xong, vốn là cảm giác có chút không thể thực hiện, nhưng mà cẩn thận ngẫm nghĩ lại, xác thực là biện pháp này không sai, có thể có rất nhiều người cùng vừa ý một món đồ vật, vậy thì xem ai ra giá nhanh hơn, hơn nữa người trước đã ra giá thì người sau cũng không thể lại ra tay, cái này cũng tương đương với để lại cơ hội cho người khác.

Trương Vĩnh Trân trầm tư một lúc, rồi đứng dậy nói:

- Hôm nay chúng ta cứ thử làm theo ý kiến của tiểu Trang xem? Biểu quyết mọt chút đi, nếu mọi người đồng ý, chúng ta cứ thực hiện theo biện pháp này, cũng không thể nhà đấu giá dắt cái mũi của chúng ta đi được?

- Trương tiểu thư nói đúng, tôi đồng ý.

- Tôi cũng đồng ý, đừng mang tiền của chúng ta biếu cho người ngoài, chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, ai cũng không sợ.

- Giơ tay biểu quyết, tôi đồng ý.

Sau bên dưới nghị luận một lúc, rất nhiều người sôi nổi giơ tay lên, còn có một chút người vẫn còn ngập ngừng nhìn quanh, nhìn thấy nhiều người giơ tay như vậy, cũng không tình quyện giơ cánh tay lên.

Đương nhiên, bên trong những người này, nhất định là có người không cho là đúng, nhưng mà bọn hắn đều là người có đại thân phận ở trong khu vực, hôm nay nếu tỏ vẻ đồng ý, sau này nhất định sẽ dựa vào quy tắc này mà làm việc. Ở bên trong hội, nếu như không tuân thủ quy tắc, nhất định sẽ bị đã ra khỏi cái vòng này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)