Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 435

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 435: Vui vẻ một mình không bằng cùng mọi người vui vẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


- Thỏa mãn? Đương nhiên thỏa mãn!

Tâm tình của Trang Duệ lúc này rất vui, một trăm hai mươi vạn Euro cũng phải giao ra không ít phí tổn, thêm vào thất thất bát bát, cũng gần một hai chục ngàn Euro, hiện tại còn muốn bán đấu giá thì miễn đi.

Trang Duệ có lý do gì mà không hài lòng?

Nhưng tâm tư trong lòng Trang Duệ nghĩ đến, nhưng không có nói ra, dùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Daniel, nói ra:

- Với tư cách là người đấu giá, tôi cảm nhận được thành ý của quý đấu giá hội, nhưng ngài biết rõ, hành vi vừa rồi của ngài, đã làm tổn hại tình đoàn kết của người Hoa chúng tôi, tôi nghĩ, ngài phải bồi thương cho chúng tôi một ít mới thỏa đáng?

- Cái gì?

Trang Duệ nói xong lời này làm cho Daniel chút nữa thổ huyết, tiểu tử này chiếm tiện nghi còn không nói, rõ ràng còn muốn mưu cầu phúc lợi của người khác, trêu đùa người bán đấu giá à?

- Tiểu Trang nói đúng!

- Ân! Hành vi bán đấu giá như thế, thật là tổn hại cho chúng ta.

- Ca không thiếu tiền, ca đối với hành vi của các người, muốn khiển trách mà thôi.

- Hắc, tiểu tử này không tệ, biết rõ vui vẻ một mình không bằng cùng mọi người vui vẻ.

Trong lúc nhất thời, bên tai Richard và Daniel, vang lên đủ loại Anh ngữ, hiển nhiên những lời này là ủng hộ Trang Duệ, hai ngươi đưa mắt nhìn nhau, có chút không biết nên làm thế nào.

Với tư cách là nhà bán đấu giá, bọn họ ngoài kiếm lợi nhuận ra, cũng là người sưu tập, chắt lọc tiền thuê, nếu như mất đi toàn bộ, sau này bọn họ ăn không khí để sống sao?

Đương nhiên, nhà bán đấu giá vẫn còn ẩn tàng một ít sổ sách, ví dụ như giá cả mấu chốt mà người bán muốn, nhưng tất cả, nhưng muốn buổi đấu giá diễn ra bình thường, điều kiện tiên quyết là bán vật phẩm ra, mới có thể phát sinh.

- Được rồi, lần đấu giá này, khi tất cả vật phẩm đấu giá thành giao, chúng ta sẽ hạ tiền thuế xuống năm điểm, để bày tỏ lòng áy náy của chúng ta với các vị bằng hữu, không biết làm như vậy, các vị bằng hữu có thỏa mãn không?

Sau khi Richard và Daniel bàn bạc một hồi, rốt cục cũng đưa ra quyết định, so sánh với việc lần đấu giá này chết yểu thì thà kiếm lợi nhuận ít một chút, nhưng vẫn phải duy trì buổi đấu giá tiến hành bình thường.

Nhưng trong lòng của Daniel, cũng không có hỏi Trang Duệ, hắn sợ trong miệng của Trang Duệ nhổ ra vài câu không hài lòng, trực tiếp hỏi những nhà sưu tập người Hoa ở đây.

- Có thể, tôi thấy đây mới là thành ý của nhà đấu giá!

Trương phu nhân là người gật đầu đầu tiên, nếu cứ tiếp tục giằng co, chỉ sợ buổi bán đấu giá này sẽ bị hủy.

Tiền thuế của một vật phẩm, dao động từ tám điểm đến mười lăm điểm, giảm đi năm điểm, xem như là một số tiền không nhỏ, tuy người ở đây không ai quan tâm tới bút tiền đó, nhưng Trang Duệ tranh thủ được một chút lợi ích, vẫn cảm thấy hết sức hài lòng.

- Tốt rồi, buổi trưa chúng tôi có an bày yến hội, lúc đó rất hân hạnh đón tiếp mọi người, đấu giá sẽ tiến hành vào xế chiều, xin mời các vị trở về nghỉ ngơi, tôi và chủ tịch trước tiên xin cáo từ.

Daniel nhìn thấy chuyện này đã được giải quyết, không bao giờ muốn ở lại chỗ này nữa, sau khi nói xong những lời này, dẫn theo Richard rời khỏi phòng, thời điểm đi ra cửa, bọn họ nghe được bên trong truyền đến tiếng vỗ tay, sắc mặt không khỏi âm trầm lại.

- Daniel có nên...

Sắc mặt Richard bất điện dùng tay chém ngang cổ một cái.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, đều do Trang Duệ tạo thành, thu nhập từ lần đấu giá này mang lại hơn trăm vạn Euro, nhưng lại mang ảnh hưởng xấu đến danh dự của nhà đấu giá.

Với tư cách là một nhà đấu giá có chi nhánh ở nhiều nơi trên thế giới, Richard không thể nghi ngờ đều có quen biết với đủ loại hạng người tam giáo cửu lưu, lính đánh thuê, trộm cắp quốc tế, thậm chí là trộm mộ quốc tế.

Sau những vốn liếng này, đều là máu tươi, đối với Richard và nhà đấu giá, làm cho một người bốc hơi khỏi nhân gian, là một chuyện không khó khăn, chuyện này Richard làm không phải lần đầu tiên.

- Không được, ngàn vạn không dược, Richard, bỏ cái tâm tư này đi.

Daniel bị lời nói của Richard dọa kêu lên một tiếng, nếu Trang Duệ là một tiểu nhân vật không có bối cảnh, thì có thể làm, nhưng từ tư liệu của hắn, bối cảnh của hắn ở Trung Quốc cực kỳ thâm hậu, vạn nhất bị điều tra ra, cho dù chính phủ Pháp và Anh, cũng không thể bảo hộ bọn họ.

- Khốn nạn!

Richard tức giận đá một cước vào thùng rác bên cạnh, hung ác nói ra:

- Thông tri cho các chi nhánh, sau này, chúng ta không bao giờ hoan nghênh hắn là khách nhân của mình.

Không động vào Trang Duệ được, Richard đánh phải dùng biện pháp này để phát tiết bất mãn trong lòng, hắn phải nuốt cục tức này xuống, Richard rất hoài nghi mình có bị nghẹn mà mang bệnh hay không.

Nhưng đối với Trang Duệ mà nói, cũng không có lực chấn nhiếp gì, nhà bán đấu giá trên thế giới này rất nhiều, nói đi cũng phải nói lại, nếu như Trang Duệ nhìn trúng vật phẩm mà bọn họ đấu giá, dù không có ở hiện trường, cũng có thể ủy thác người khác tiến hành đấu giá qua điện thoại, hành vi này rất thường thấy trên thị đấu giá quốc tế.

- Tiểu Trang, cảm ơn, cảm ơn anh.

Sau khi Richard và Daniel rời khỏi phòng hợp, Trương phu nhân dẫn đầu đập tay, tất cả mọi người đều đập tay với nhau, tiếng vỗ tay quanh quẩn trong phòng họp, thật lâu không ngừng.

Tuy đây là hành vi này không chuyên nghiệp lắm, nhưng đã tranh giành mặt mũi với nhà đấu giá, tất cả đều do Trang Duệ mang đến, hắn xứng đáng nhận được vỗ tay tán thưởng.

- Không dám, không dám, Trương phu nhân, Lưu tổng, các vị đều là tiền bối trong việc sưu tầm đồ cổ, sở dĩ nhà đấu giá cúi đầu, không phải cho tiểu tử mặt mũi, mà là công lao của mọi người, nếu như không có mọi người ủng hộ, chỉ sợ tiểu tử đã sớm bị bọn họ tống ra khỏi phòng đấu giá rồi, tôi phải cám ơn mọi người mới đúng.

Trang Duệ đứng dậy, khom người cúi chào mọi người thật sâu, lần này hắn chân tâm thật ý, có thể làm cho nhà bán đấu giá xin lỗi công khai, Trang Duệ cảm thấy lần này không uổng.

Trương phu nhân cười cười khoát tay, nói ra:

- Không nói chuyện này, tiểu Trang, nếu có thời gian, ta muốn đi Bắc Kinh xem đồ cổ của cậu, đến lúc đó giới thiệu cho ta vài bức tranh tốt nhé.

- Ha ha, Trương phu nhân, đồ vật của tôi, chắc chắn không lọt vào pháp nhãn của ngài, nhưng trong thời gian ngắn, tôi muốn giải quyết chuyện xin thành lập bảo tàng tư nhân ở Bắc Kinh, đợi đến lúc khai trương, nếu ngài có thời gian, xin tới chỉ giáo đôi điều.

Trang Duệ nghe Trương phu nhân nói thế, giật mình, sau đó đem chuyện mình mở bảo tàng tư nhân nói ra, những người ở đây đều là người có thu nhập và địa vị cao ở trong nước, nếu bọn họ chịu xuất lực, khi đó việc triển lãm của bảo tàng sẽ không cần lo nữa.

- A? Bảo tàng tư nhân?

Trương phu nhân nghe vậy liền sững sờ một chút, tuy trong những năm này có không ít người mở bảo tàng tư nhân trong nước, nhưng đều là người sưu tập nhiều năm, là người có nhân mạch và danh vọng nhất định, Trang Duệ trẻ tuổi như vậy, muốn mở bảo tàng tư nhân, nhất thời làm cho Trương phu nhân cảm thấy ngạc nhiên.

Không chỉ Trương phu nhân, những người khác, nghe thấyTrang Duệ nói thế, cũng cảm giác có chút khó tin, tuy nói mở bảo tàng tư nhân cũng không phải quá khó, nhưng không phải ai cũng dám chơi.

Xây dựng một nhà bảo tàng tư nhân, không chỉ cần nhiều bảo vật triển lãm còn cần tài chính hùng hậu, phải biết rằng, ở khắp nước đều có bảo tàng của nhà nước, hơn nữa rất nhiều nơi mở cửa miễn phí, nếu mở bảo tàng tư nhân mà không có tiền, thì không người nào chịu được.

Bảo tàng tư nhân có thu phí, sẽ bị người mắng, nhưng không thu phí, những cổ vật được triển lãm, tiền lương của nhân viên công tác, kể cả tiền điện nước, đều cần một con số xa xỉ, không phải người bình thường có thể gánh chịu nổi.

- Tiểu Trang, tại sao lại muốn mở bảo tàng tư nhân? Đây là chuyện không nên chơi đùa nha, đúng rồi, bây giờ cậu có đồ cổ gì, cần chúng ta chia sẻ một chút không.

Lưu tổng nghe Trang Duệ nói thế, cũng rất cao hứng, mọi người vây Trang Duệ vào giữa, người trẻ tuổi này đúng là làm cho người ta nhìn không thấu, cho nên hứng thú với Trang Duệ tăng nhiều.

- Ha ha, vốn cũng không định mở bảo tàng tư nhân nhanh như vậy, nhưng bởi vì phải trao đổi cổ vật với bảo tàng nước ngoài, cho nên phải có bảo tàng mới được. Về phần cổ vật mà tôi sưu tầm, đúng là không phải rất nhiều, đến lúc đó cần phải dựa vào các vị tiền bối, đưa tay trợ giúp nha.

Trang Duệ không có nói tỉ mỉ chuyện trao đổi cổ vật với bảo tàng mỹ thuật Murs, bởi vì chuyện này chưa đâu vào đâu, vạn nhất không thành, chỉ sợ mang tiếng mạnh miệng, nhưng thừa cơ hội này, Trang Duệ không quên tranh thủ sự quyên tặng của những người ở đây.

- Khục khục, tiểu Trang, ngươi đã đi trước chúng ta nha, chúng ta phải ở chỗ này đấu giá, không ngờ ngươi lại có thể trao đổi đồ cổ với bảo tàng nước ngoài a, hậu sinh khả uý, chờ bảo tàng của ngươi khai trương, ta nhất định phải đi.

Lưu Tổng cười ha hả vỗ vỗ bờ vai của Trang Duệ một cái, nhưng không hề đề cập tới chuyện hắn trao đổi những vật gì, hắn thấy Trang Duệ vô cùng trẻ tuổi, có thể mở bảo tàng quy mô thế nào còn không biết, nhưng chỉ dựa vào một câu của Trang Duệ, những lão hồ ly này sẽ không xuất thủ.

Thứ hai, đừng nhìn những đại gia này thường xuyên quyên tặng cổ vật cho các nhà bảo tàng, hơn nữa mỗi lần đều quyên tặng cổ vật có giá trị hơn trăm hoặc ngàn vạn, nhưng đó là việc có lợi, làm chuyện như vậy, ở một số chính sách, sẽ được một ít chiếu cố và ưu đãi.

Giống như một ít xí nghiệp, một năm quyên tặng một khoản tiền làm từ thiện, sau đó sẽ được chính quyền địa phương ưu đãi một ít tiền thuế, đạo lý này cũng vậy, những người Hoa ở đây thích sưu tầm cổ vật, kỳ thật cũng không ít người ôm tâm tư này, tuy những chuyện này không thể nói ra ánh sáng, nhưng đây là sự thật.

- Đến lúc đó còn phải nhờ các vị tiền bối đến tham dự và chỉ giáo a.

Trang Duệ cười hì hì, gật đầu đáp ứng, hắn cũng biết, người khác dựa vào cái gì mà phải giao những cổ vật có giá trị mấy trăm hoặc ngàn vạn cho hắn triển lãm chứ?

Sau khi hắn khai trương bảo tàng, cho người khác nhìn thấy quy mô của bào tàng, đến lúc đó nhắc tới chuyện người khác cho mượn cổ vật cũng không muộn.

- Trang tiên sinh, xin hỏi ngài tranh chấp với nhà đấu giá thế nào, chuyện này được giải quyết thế nào?

- Trang tiên sinh, tôi là phóng viên báo France, có thể phóng vấn ngài một vài câu ngắn gọn không?

- Hắc, bạn thân, nói đi a, bên kia có chịu thua hay không?

Thời điểm ăn cơm buổi trưa, bọn người Trang Duệ vừa ra khỏi phòng hợp, lập tức bị các phóng viên chuyên nghiệp vây quanh, chuyện xảy ra hôm nay, chính là một tin tức vô cùng hấp dẫn, dù là phóng viên của quốc gia nào, cũng muốn có được tư liệu trực tiếp.

- Thật xin lỗi, không thể trả lời!

Nếu người ta đã nương tay, lại đạt thành hiệp nghị với nhà đấu giá, thì chuyện bỏ đá xuống giếng đừng có làm, hơn nữa thời điểm hoàn thành thủ tục thành giao, có chuyên gia đặc biệt thông báo cho hắn, Trang Duệ cũng gật đầu tán thành.

- Vị tiên sinh này, xin hỏi vừa rồi trong đó xảy ra chuyện gì?

- Có phải nhà bán đấu giá, đã xin lỗi Trang tiên sinh?

- Vị phu nhân này xin dừng bước!

Các phóng viên nhìn thấy Trang Duệ không chịu phối hợp, ngay lập tức đem microphone nhắm vào những người khác, dù sao chỉ cần có thể làm rõ nội dung nói của Trang Duệ là được, về phần người nào trong cuộc nói ra, không phải là chuyện trọng yếu.

- Thật xin lỗi, không thể nói!

- Thật xin lỗi, vấn đề này mời các vị hỏi ý kiến của người trong cuộc.

- Xin tránh ra, xin tránh ra!

Những nhà sưu tập đến từ trong nước, đều là lão tướng đầy kinh nghiệm sa trường, ứng phó với phóng viên rất thành thục, từ cửa phòng hợp đi tới nhà hàng, rõ ràng không có người nào muốn tiết lộ chuyện vừa rồi, làm cho đám phóng viên lắc đầu thất vọng.

Thời điểm đến nhà hàng, những ký giả kia đã bị cản lại, bởi vì nhà này đang vào buổi ăn trưa, mà nơi này đã được nhà đấu giá bao trọn, những ký giả này không được tiến vào, chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài dò xét đầu đuôi, Trang Duệ nhìn thấy mà lắc đầu.

Tần Huyên Băng ngồi ở bên cạnh Trang Duệ, dùng tay chọc Trang Duệ một cái, nói ra:

- Lão công, chúng ta có nên đem thứ này cho bọn họ?

- Đây là cái gì?

Trang Duệ không rõ lắm nên hỏi lại.

- Là đồ gia dụng, vừa rồi em nhìn thấy hai người kia xin lỗi và chụp được.

Tần Huyên Băng mở một góc chiếc ví của nàng, bên trong lộ ra một thứ làm Trang Duệ chấn động, trách không được vừa rồi trong phòng hợp, Tần Huyên Băng không đứng ở bên cạnh mình, hóa ra là đi đập thứ đồ chơi này nha?

- Nhanh thu lại, không nên để người khác nhìn thấy, Trang Duệ vội vàng kéo khóa chiếc ví của Tần Huyên Băng lại, việc này không thể tuyên dương ra ngoài, nếu không nhà bán đấu này liên hợp với các nhà đấu giá khác, thì bản thân hắn sẽ biến thành chuột qua đường trong các buổi đấu giá quốc tế, mỗi người gặp đều hô đánh.

Tần Huyên Băng nhìn thấy bộ dáng của Trang Duệ, có chút kỳ quái hỏi:

- Đương nhiên là không thể để người khác nhìn thấy, nhưng anh để ý như vậy làm gì?

- Hắc, bà cô, anh đồng ý hòa giải với bọn họ, lấy thêm món đồ chơi này đi, không phải là không cho người ta mặt mũi sao, nếu làm như thế, sau này anh đừng mong tiến vào phòng đấu giá nha.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)