Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 445

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 445: Thanh Đồng Tước
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


- Nói nhảm, vừa rồi bận, mà có chuyện gì không?

Trong lòng của Âu Dương Quân nghi hoặc khó hiểu, bình thường thì không như vậy, bởi vì khó khăn lắm mới được Từ Tình cho ra ngoài, vừa rồi hắn viện lý do xử lý công việc giúp Trang Duệ mà đi ra ngoài, mà lúc nãy hắn xử lý công việc không sai, nhưng là "công việc" tế nhị.

- Cái gì? Chú nói ta đang ở chỗ của Bạch ca?

Trang Duệ nghe vậy liền im lặng, nói tiếp:

- Em nói cho chị dâu, là anh đang ở chỗ Bạch ca mượn đồ cổ, anh nên xem mà xử lý cho tốt, Tứ ca, không cầm về vài món đồ cổ, lần sau em mặc kệ những chuyện hư hỏng của Tứ ca.

- Được rồi, không phải chỉ cầm về vài món đồ cổ sao, một lát nữa, ta mang về cho chú vài món.

Âu Dương Quân không kiên nhẫn trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại, mấy ngày nay Bạch Phong đi tìm hắn trợ giúp, mượn ít đồ cổ không phải dễ dàng sao? Nhưng Âu Dương Quân sẽ không trực tiếp mở miệng, mà là nói việc Trang Duệ mở bảo tàng, làm cho Bạch Phong tự nguyện quyên tặng.

Trang Duệ lắc đầu, đem xe dừng trong bãi đỗ xe, xuống xe đi vào cửa hàng của mình.

Bây giờ là buổi chiều, nhưng đám người trong Phan gia viên đi lại hối hả, không giảm bớt chút nào, nơi này trở thành tiêu điểm của Bắc Kinh, mọi người tới nơi này để đào bảo, nhưng cũng có người muốn tới cảm thụ không khí văn hóa ở đây.

Theo chân tường lách vào cả buổi, Trang Duệ mới vào được Tuyên Duệ Trai, đoán chừng hắn là lão bản duy nhất ở Phan gia viên này, thường xuyên lẫn vào dòng người đi vào bên trong.

- Trang ca, anh tới rồi!

Hầu tử tinh mắt, liếc thấy Trang Duệ, vội vàng đi ra nghênh đón, Đại Hùng đúng là đã ổn trọng hơn nhiều, hướng Trang Duệ gật đầu, hắn không đi tới, bởi vì hắn đang kêu gọi khách nhân mua đồ.

Về phần Triệu Hàn Hiên, lúc này hắn đang ở trong tiệm, chỉ có Cát sư phụ đang ngồi trong góc bận việc, hai nhân viên cửa hàng đang chào hỏi khách khứa.

- Hầu tử, anh cho chú chạy đi lại nhiều để tăng kiến thức, cũng không phải bảo ngươi đẩy việc cho cửa tiệm nha, không biết đồ đồng bị quốc gia giám sát nghiêm ngặt à?

Trang Duệ đi vào cửa liếc nhìn Hầu tử, phàm là việc buôn bán, luôn không thích dính vào phiền toái, nếu như những món đồ đồng kia là bảo vật quốc gia bảo hộ cấp một, nếu mình mua vào, nhẹ nhất cũng bị phán ba năm tù.

Tuy ở trong nước có rất nhiều nhà sưu tập tư nhân, không thiếu người có một ít đồ đồng tinh phẩm, nhưng nếu lấy ra giao dịch, ai phát hiện ra thì sẽ phiền toái, mà vì sao lại nói đồ đồng là bảo vật quốc gia bảo hộ số một?

Những món đồ đồng trước thời Hán đều được xác định đẳng cấp, phần lớn đều được xác định là bảo vật quốc gia bảo hộ số một, ra lệnh nghiêm cấm mua bán, nếu như ngài không muốn nộp lên cho quốc gia, cũng chỉ có thể đem nó làm truyền gia chi bảo, trên thị trường cổ vật hiện giờ, còn không có mở rộng việc mua bán đồ đồng.

Hơn nữa dựa theo quy định của quốc gia, mặc kệ ngài có cổ vật bằng đồng thuộc cấp độ thứ mấy, vừa khai quật ra, là đã nghiêm cấm giao dịch, hơi không cẩn thận, có khả năng ngồi tù.

Trang Duệ đã biết rõ một món đồ như vậy, đã từng có một người ở Hà Bắc tư tàng, mang vài mãnh vỡ đồ đồng, đến Bắc Kinh tham gia một chương trình chữa trị đồ đồng ở Bắc Kinh, ở trong khóa này, hắn mang mãnh vỡ được chữa trị ra.

Nhưng thời điểm trở về, vị này xem như không may, thời điểm đi xe lửa, kiểm tra theo thông lệ bắt được, mà hắn lại không nói rõ lai lịch hợp pháp của thứ này, cho nên bị giam oan uổng mười lăm ngày.

Trang Duệ không phải không thể mua đồ đồng, nhưng tuyệt đối không thể mua nó trong cửa tiệm được, bởi vì nếu như đồ chơi này là thật, nếu như bị kiểm tra và phát hiện được, thì nhất định sẽ bị truy cứu.

- Trang ca, em... Em không phải chỉ mang đến cho anh nhìn sao, thật giả còn không biết mà!

Vốn thần sắc của Hầu tử còn hưng phấn, sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, lập tức há hốc mồm, lắp bắp nói không ra lời, hắn nghĩ phải tận lực giúp đỡ cho Trang Duệ, nhưng không ngờ tự bê đá đập chân của mình.

Hầu tử và Đại Hùng đều xuất thân đường phố, thời điểm bước vào thị trường cổ Banh Thành, đều là lừa gạt hãm hại kiếm cơm, đương nhiên không đem pháp luật quốc gia để vào mắt.

Lại không nói, thời điểm hai người này lăn lộn ở Bành Thành, đã từng mang xẻng đi đào trộm mộ, nếu không phải kỹ thuật và hàm lượng quá kém, đào mất vài ngày giống như nhà nông, nói không chừng hiện giờ đang ở trong nhà giam rồi.

Sau khi đến Phan gia viên, Đại Hùng khá tốt, cả ngày vội vàng đi theo Triệu Hàn Hiên học tập tri thức về đồ cổ, mà hầu tử thì ham vui, mỗi ngày tên giảo hoạt này đi ra ngoài lăn lộn, càng trở nên láu cá.

Nhưng khá tốt, trong lòng của Hầu tử vẫn còn người để kính sợ, giờ phút này nhìn thấy Trang Duệ xụ mặt xuống, lập tức trở nên thành thành thật thật.

- Hầu tử, anh bảo chú đi ra ngoài tìm người bán hàng để nói chuyện phiếm, không phải cho chú tìm người trong tiệm, có một số việc quan hệ cá nhân thì dễ dàng, nhưng đặt ở bên ngoài, thì đó là phiền toái, hiểu không?

Trang Duệ thở dài, tên Hầu tử này quá khôn khéo, nhưng đầu óc vẫn có chút hồ đồ, cho nên Trang Duệ phải lên tiếng cảnh tỉnh hắn.

Cho Hầu tử ra ngoài học cách làm người, chính là đề phòng tình huống trong tiệm không có mình và Triệu Hàn Hiên, trong tiệm vẫn có người biết chuyện, không đến mức bị người ta làm hồ đồ.

Đương nhiên, có thứ tốt thì nên thu, nhưng tuyệt đối không nên liên lụy Tuyên Duệ Trai. Trang Duệ tự hỏi hắn không phải người đứng đắn, nhưng hắn là người làm ăn trong sạch.

- Trang ca, em hiểu, những việc như thế này, lần sau em sẽ trực tiếp gọi điện hỏi anh.

Trang Duệ nói rõ như thế, nếu Hầu từ còn không rõ, vậy thì tìm một khối đậu hủ đập đầu chết đi.

- Ân, đi đem vật mà chú nói đến đây, đưa vào trong phòng.

Trang Duệ gật gật đầu, không có nói thêm cái gì, đã đến thì phải xem thứ kia, lai lịch bất chính thì mình không dám thu, nhưng nhìn thì không phạm pháp.

- Ai! Trang ca, em đi làm ngay!

Hầu tử đáp ứng một tiếng, cầm điện thoại của Tuyên Duệ Trai gọi đi.

- Cát sư phụ, thế nào, làm ở đây có quen không?

Thời điểm Trang Duệ đi vào, Cát sư phụ đang bận việc, hắn không có quấy rầy, bây giờ nhìn thấy Cát sư phụ bỏ đao khắc xuống, vội vàng đi lên chào hỏi.

Cát sư phụ bỏ kính lão xuống, cười trả lời:

- Quen, quen chứ, tiểu Trang, đã mấy ngày không gặp cậu rồi nha!

Trước kia Cát sư phụ làm người khắc dạo bày quầy ở ngoài đường, nhưng tay nghề rất cao, trước kia thì ngồi phơi nắng, hiện tại ngồi ở trong tiệm, có cả máy điều hòa, trước kia làm gì so sánh nổi.

- Ra ngoại quốc ở vài ngày, Cát sư phụ, sinh ý coi như cũng được a?

Nếu như để người ngoài nghe được những lời đối thoại của hai người, chỉ sợ sẽ cho rằng Cát sư phụ mới là chủ tiệm, có lão bản nào như hắn không? Sinh ý của mình, đi hỏi người làm công.

- Được, tại sao lại không được, tiểu Trang, tháng trước ta lấy mấy cái này...

Cát sư phụ biết rõ Trang Duệ không thèm hỏi đến chuyện trong tiệm, trên tay mình cầm bao nhiêu tiền, Trang Duệ còn không biết rõ, duỗi bàn tay ra, ngón tay cái và ngón trỏ mở ra, lắc lắc trước mặt Trang Duệ.

- Tám vạn?

Trang Duệ đúng là bị giật mình, lúc trước hắn quy định sẵn phần trăm cho Cát sư phụ, năm vạn tương đương với ba trăm chữ, dựa theo đó mà tính toàn thì nhiều hơn một trăm người.

- Ân, hiện giờ bận đền mức không thở nổi, vẫn còn hơn hai trăm người đang chờ đợi được khắc đây, chắc để qua tháng sau mới xong.

Trên mặt Cát sư phụ tươi cười, hắn dựa vào khắc chương để kiếm thu nhập, nhưng làm được như hiện giờ, trước kia hắn nằm mơ cũng không được.

- Đây là chuyện tốt nha, ha ha, Cát sư phụ, hiện tại một chữ kiếm được năm trăm, đây chính là do tay nghề cao mang lại đấy.

Trang Duệ nghe vậy liền cười, trong nội tâm không khỏi có chút tự đắc, xem ra lần trước hắn quyết định không sai, vẻn vẹn chỉ một người khắc chương, mỗi tháng cũng có thể mang tới thu nhập năm sáu vạn cho tiệm.

- Tiểu Trang, ta cảm thấy phần trăm ngươi trích rất cao a, ngươi xem, bằng không thì trong tiệm cầm ba trăm, ta lấy hai trăm a...

Cát sư phụ nghe Trang Duệ nói thế, chần chờ một chút, hít sâu một hơi, đem tâm tư lâu nay của mình, nói ra.

Tuy nói người nào cũng không ngại tiền của mình nhiều, nhưng Cát sư phụ trước kia là người thất nghiệp, bỗng nhiên một tháng thu được hơn mười vạn, chênh lệch trong đó quá lớn, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút bất an.

Hơn nữa Cát sư phụ cũng biết, lợi nhuận của mình còn cao hơn cả Trang Duệ, nói cách khác chính là nhân viên còn kiếm tiền cao hơn chủ, cho nên trong lòng của hắn có chút bất định.

Trang Duệ cười khoát khoát tay, nói ra:

- Cát sư phụ, những lời này sau này đừng nói lại, ngài vẫn cầm ba trăm, dựa vào tay nghề kiếm cơm, thiên kinh địa nghĩa, cửa tiệm cũng dính phong quanh của ngài đấy!

- Cát sư phụ, tôi đã nói là hắn sẽ không đồng ý mà, ngài cứ an tâm làm đi!

Trang Duệ còn chưa dứt lời, Triệu Hàn Hiên đi vào trong tiệm, chuyện trích phần trăm Cát sư phụ đã nói với hắn, Triệu Hàn Hiên đều không có đồng ý, nói đây là việc Trang Duệ định ra, hắn không có quyền cải biến, thứ hai là Triệu Hàn Hiên nhìn ra, Trang Duệ sẽ không nhìn vài đồng tiền này.

Hơn nữa Cát sư phụ có tay nghề, đã mang lại không ít sinh ý cho Tuyên Duệ Trai, rất nhiều người đến đây khắc chương, đều cần tranh vẽ và giấy bút, thuận tay mua ở Tuyên Duệ Trai luôn, cho nên nhiều tháng nay, tiêu thụ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) trong tiệm, tăng cao không ít.

Cát sư phụ là người thành thật, khi nghe lời này của Triệu Hàn Hiên, vẫn chần chờ một chút:

- Chuyện này... Hình như không tốt lắm?

- Không có gì không tốt, Cát sư phụ, vài chục năm sau, nói không chừng sẽ có nhiều người tới đây khắc chương, nếu ngài không còn, thì mang kỹ thuật của mình truyền thừa cho Đại Hùng và hầu tử, để tránh bị thất truyền a.

Trang Duệ khoát tay chen ngang lời nói của Cát sư phụ, nói tiếp:

- Việc này cứ như vậy đi, sau này đừng đề cập, lão Triệu, vừa rồi ngươi đi dạo à?

Lời này của Trang Duệ không có ý chất vấn, hắn vốn không có đem Triệu Hàn Hiên là người làm công, chẳng qua là thuận miệng hỏi.

- Đi vào rồi nói.

Triệu Hàn Hiên nhìn thấy trong tiệm có không ít khách nhân, lôi kéo Trang Duệ đi vào căn phòng kế bên.

- Vừa rồi ta đi hỏi mấy cửa tiệm một chút, trong khoảng thời gian này có một đám người, trong tay cầm theo đồ đồng, hơn nữa nhìn lai lịch của nó, có chút giống vật "Sinh Khanh"...

Triệu Hàn Hiên và hầu tử tiếp xúc không giống nhau, công việc của hầu tử phần lớn là liên hệ với đám lão bản các cửa tiệm, mà Triệu Hàn Hiên là kết bạn, đều là người trong Phan gia viên, nhưng cách thăm dù tin tức lại khác nhau.

Mà "Sinh Khanh" trong miệng của hắn, chính là đồ đồng bị chôn vùi trong đất rất lâu, mặt ngoài bởi vì bị phản ứng hóa học làm biến đổi, cho nên bên ngoài có một tầng rỉ sét, hình thành khí bề ngoài là màu lục, hoặc hồng, hoặc lam, hoặc tím, lớp gỉ sắt này rất cứng, mà người biết hàng đều gọi những thứ như thế là "Sinh Khanh", nói đúng ra là đồ đồng vừa khai quật không bao lâu.

- Lão Triệu, ngươi có thể xác định?

Trang Duệ truy hỏi một câu, nói trắng ra, hắn cũng không tin vào ánh mắt của Triệu Hàn Hiên, bởi vì bạn thân của chúng ta chỉ cần nhìn một món đồng nát, nó lập tức biến thành Thanh Đồng Bồ Tát thời Ung Chính, thật sự là không ai tin nổi.

- Nói cái gì vậy?

Triệu Hàn Hiên liếc Trang Duệ, nói ra:

- Đúng là tôi không rõ về đồ đồng, nhưng ánh mắt của lão Từ không tệ. Hắn cũng đã xem qua mấy vật, cho nên mới nói ra những lời này.

Triệu Hàn Hiên nói lão Từ, chính là một nhà phỏng chế đồ cổ bằng đồng trong Phan gia viên, lão bản kia Trang Duệ đã gặp qua, là người trong nghề, cho nên ánh mắt cũng không tệ.

Trang Duệ trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu hỏi:

- Lão Triệu, ngươi nhìn thấy cái gì? Nếu là đồ thật, có nên ăn hay không?

Triệu Hàn Hiên lắc đầu, nói ra:

- Nếu là thật, tôi đề nghị đừng đụng vào nó, tôi đã xem vài vật, toàn bộ tạo hình đều trước đời Tần, lão bản cũng không cần vài đồng tiền này, xảy ra phiền toái không đáng có.

Triệu Hàn Hiên băn khoăn không phải không có đạo lý, tuy trong nước rất nhiều người có tiền, đều dễ dàng giao dịch đồ đồng, nhưng bọn họ thông qua đấu giá ở nước ngoài, hoặc làm người trung gian mua sắm trong nước, giống như các chợ đêm đồ cổ, cánh sát rất khó truy cứu lên người bọn họ.

Nhưng Triệu Hàn Hiên nhìn người cầm hàng, tuy ngoài miệng nói là cổ vật tổ truyền, nhưng Triệu Hàn Hiên cách người đó thật xa, cũng có thể ngửi thấy tanh của bùn, Triệu Hàn Hiên có thể đánh cược, người này tuyệt đối là hảo thủ trộm mộ.

- Tôi không xem kỹ, nhưng không chênh lệch với những thứ tôi đã gặp.

Trang Duệ nghe vậy cười khổ, tối đa là hai tháng thì nhà bảo tàng của hắn sẽ khai trương, tuy nói hiện tại có một đám đồ sứ, mấy ngày nữa sẽ trao đổi thêm cổ vật với bảo tàng Murs ở Paris, hơn nữa tại trong số đồ mà Trang Duệ sưu tập được, có không ít thứ quý giá, nhưng đối với một bảo tàng có mang hai chữ "Trung Quốc", những vật này vẫn còn ít.

- Không chênh lệch? Nhưng những đồ chơi như vậy không thể mua bán quang minh chính đại được, nên làm sao đây?

Triệu Hàn Hiên sửng sờ, hắn vốn tưởng rằng Trang Duệ muốn xem những vật này, là chuyển ra bán.

*****

- Là như thế này...

Trang Duệ nói đến chuyện mở bảo tàng, nhưng thu xếp mấy ngày nay, thì cả Âu Dương Uyển mới biết được tin này vào hôm qua, đương nhiên Triệu Hàn Hiên khó hiểu, Trang Duệ đem từ đầu tới cuối của chuyện này nói cho hắn nghe.

Tuy những thứ đồ đồng này không thể mua bán lưu thông trên thị trường, nhưng việc tẩy trắng lại dễ dàng, chỉ cần không phải là thứ bị các cơ quan nhìn chằm chằm, Trang Duệ có là biện pháp tẩy trắng, tối đa phiền toái Eze Kenner, ký tên lên hiệp nghị quyên tặng thôi.

Nhưng nếu những vật "Sinh Khanh" này rõ ràng, Trang Duệ cũng không dám muốn, cho nên lúc này mới muốn nhìn một chút.

- Kháo, lão bản, ngươi nói đều là thật?

Dù Triệu Hàn Hiên lăn lộn trong giới đồ cổ hai ba mươi năm, nhưng cũng bị lời nói của Trang Duệ làm khiếp sợ, Bắc Kinh không phải không có bảo tàng tư nhân, nhưng có thể vận hành nó thuận lợi, tuyệt đối chỉ có một nhà.

Trang Duệ gật gật đầu, nói ra:

- Đương nhiên là thật, hiện tại nhà bảo tàng đã có địa chỉ, nhưng đang trong tình trạng cải tạo và lắp đặt hệ thống bảo vệ, tối đa một hai tháng, là có thể khai trương...

Sau khi nghe lời này của Trang Duệ, Triệu Hàn Hiên suy nghĩ một hồi, nói ra:

- Lão bản, mua bán món đồ đồng này, kỳ thật ở trong Phan gia viên này không coi vào đâu, nếu như ngươi nhìn trúng, trước đừng nói cái gì, tôi đi tìm người trung gian mua lại, như vậy sẽ ổn định hơn.

Tuy lén mua bán đồ đồng là bất hợp pháp, nhưng cũng không thể làm gì khác, bí mật giao dịch với nhau, ai bị nắm, chỉ có thể trách số ngươi quá xấu, trước kia Triệu Hàn Hiên cũng từng mua bán vài món đồ đồng "Sinh Khanh" này rồi.

Trang Duệ đang nói chuyện với Triệu Hàn Huyên, Hầu tử gõ đi vào phòng, nói ra:

- Trang ca, Triệu ca, đã liên hệ với người nọ, nói là nửa giờ sau sẽ ở quán trà gặp mặt, hiện giờ chúng ta muốn đi qua đó hay không?

Trang Duệ gật gật đầu, nói:

- Đi, lão Triệu, không có việc gì thì đi thôi, ai, Hầu tử, người nọ đang ở nơi nào? Nửa giờ có thể tới không?

- Trang ca, chắc sẽ tới, nếu không tới thì sao báo địa điểm cho chúng ta biết chứ, bởi vì người này trong thời gian gần đây, thường xuyên đi quanh Phan gia viên, nói không chừng hiện giờ đang ở đó đấy.

Hầu tử nói ra lời này, làm cho Trang Duệ nhịn không được cười lên, hắn biết rõ, nếu nhóm người kia gặp ai cũng nói ra chỗ ở, chỉ sợ chưa bán đồ chơi đi, đã bị bắt vào trong tù rồi.

- Đại Hùng, trông chừng cửa tiệm, ta dẫn Hầu tử và Triệu quản lý đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa, Trang Duệ đã báo cho Đại Hùng.

Không biết có phải bởi vì chuyện có bạn gái hay không, sau khi Đại Hùng tới Bắc Kinh, làm việc càng ổn trọng, Triệu Hàn Hiên cũng rất hài lòng với hắn, có đôi khi chuyện nhập hàng, đều do một mình Đại Hùng đi xử lý.

- Lão bản, bảo tàng của ngài có tên là gì? Đến lúc đó có chút tranh chữ, in con dấu của Tuyên Duệ Trai, cũng có thể làm quảng cáo a.

Cái quán trà kia nằm ở lối ra vào Phan gia viên, cũng không phải là rất xa, mấy người vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

- Gọi Trung Quốc Định Quang Bác Vật Quán, đó là ta lấy theo tên của Định Quang Kiếm, về phần ý kiến tranh chữ có in con dấu của Tuyên Duệ Trai cũng không tồi a.

Lúc này đã năm giờ chiều, người lưu lại Phan gia viên không còn nhiều, vài phút sau, ba người đã đi tới cửa ra vào của quán trà.

Đi vào quán trà, bọn người Trang Duệ không phát hiện, thời điểm bọn họ bước vào cửa, thì một đôi mắt ở trong góc, đang dò xét ba người, tiếp theo lại nhìn chung quanh, nhìn bốn phía.

- Ta nói Hầu tử, những người này làm việc không tin cậy được a, đã tới giờ mà không thấy ai?

Mấy người Trang Duệ gọi phòng, lại cho người gọi nước trà, nhưng đợi bốn năm mươi phút, người ước định với Hầu tử vẫn chưa xuất hiện, Trang Duệ không khỏi có chút sốt ruột, vốn bảo chiều nay về nhà ăn cơm, hiện tại xem ra, không cần ăn rồi, vừa rồi Tần Huyên Băng còn gọi điện thoại tới hỏi

- Trang ca, để tôi gọi điện thoại lại, hối thúc một chút.

Hầu tử lấy điện thoại ra rọi, vừa rồi đã điện hai lần, đối phương đều nói đến ngay lập tức, Hầu tử cũng hận đến hàm răng ngứa ngáy, việc này quá mất mặt với Trang Duệ nha.

- Đến rồi, Trang ca, tôi đi ra ngoài dẫn bọn họ tiến vào.

Sau khi hầu tử điện thoại xong, nói với Trang Duệ.

- Trang ca, vị này chính là Nhậm đại ca, trên tay hắn có vài món đồ chơi tổ truyền.

Không tới hai phút sau, hầu tử đẩy cửa phòng ra, có một nam nhân đi theo sau, chỉ cao một mét năm, đột nhiên nhìn thấy, Trang Duệ còn tưởng rằng hắn là một đứa trẻ.

Nhưng nhìn kỹ chân mày người này, hẳn là hơn ba mươi tuổi, người rất cơ bắp, đúng như lời của Triệu Hàn Hiên, toàn thân toát ra mùi tanh của bùn, riêng dáng người, tuyệt đối là hảo thủ đào mộ.

- Nhậm đại ca, vị này chính là lão bản của tôi, ngài đem những thứ trước đây ra cho lão bản xem một chút.

Hầu tử giới thiệu người này cho Trang Duệ biết, đương nhiên, không nói lời nào.

- Là cổ vật tổ truyền, không biết có đáng giá hay không, vị lão bản này nhìn cho kỹ a.

Dù biết lời này không có ai tin, nhưng nam tử nhỏ con kia vẫn nói ra, sau đó đem cái hợp tròn đựng bánh nhọt đặt lên bàn.

Sau khi mở cái hộp ra, Trang Duệ nhìn thấy, trong hộp, có đặt hai Thanh Đồng Tước.

Hai Thanh Đồng Tước lớn nhỏ như nhau, đều có bụng tròn, ở cái miệng lộ ra cái rãnh rót rượu, phần sau có hình tiêm, trên rãnh có lập trụ, phần bụng có bắt tay, ở dưới thân có ba cái chân chống đỡ.

Mà trên người hai Thanh Đồng Tước này, đều có họa thiết thú văn, ở giữa thú văn, đều có hoa văn trang trí, chế tác thập phần tinh mỹ và rườm rà, tuy đồ vật không lớn, nhưng Trang Duệ có thể nhận ra, đây là lễ khí thời Thương Chu.

Thanh Đồng Tước, công dụng của nó là chén rượu, nhưng thời cổ đại thường xuyên dùng để tế trời, mà Thanh Đồng Tước chia làm hai loại, dùng để uống rượu và tế trời, đồ uống rượu là vật mọi người sử dụng hàng ngày, mà lễ khí dùng để tế trời, trình độ tinh mỹ và giá trị, vượt xa những thứ dùng để uống rượu.

Trang Duệ đeo bao tay vào, cầm một cái Thanh Đồng Tước lên vuốt vuốt, linh khí trong mắt phiêu đãng, linh khí du đọng trên thân Thanh Đồng Tước, đúng là đồ thật không thể nghi ngờ.

Sau khi buông Thanh Đồng Tước ra, Trang Duệ nói với nam nhân kia:

- Ha ha, thứ này, thời gian khai quật không nhiều hơn mười năm a?

Thanh Đồng Tước này là "Sinh Khanh", đương nhiên là đồ "Thục Khanh" rồi.

"Thục Khanh" và "Sinh Khanh" đều có ý nói đồ đồng mới khai quật, trải qua thời gian dài truyền lưu, đương nhiên là bị mài mòn và tẩy trừ, khiến cho hình thái bên ngoài biến hóa có cảm giác như sáp, mà màu sắc ở dưới chót lộ ra màu "Sinh Khanh" vốn có.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-629)