← Ch.448 | Ch.450 → |
- Đúng rồi, sau đó, đưa cho người trung gian một vạn...
Trang Duệ suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
- Người trung gian nhất định không thể có vấn đề, phải đem tiền giao trên tay của đối phương, sau bàn bạc tốt với hắn, anh đem chi phiếu giao cho chú.
- Trang ca, anh cứ yên tâm, buông lỏng tinh thần, nếu Hầu tử tôi mà không làm xong chuyện này, thì không còn mặt mũi nào đi theo anh lăn lộn nữa.
Sau khi đi vào Bắc Kinh. Đại hùng càng ngày càng ổn trọng, địa vị trong tiệm càng lúc càng trọng yếu, mà Hẩu tử có dùng xe đuổi theo cũng không kịp, lại nói những thứ đồ cổ và châu báu này, đều có ghi giá cả, ai không thể bán chứ?
Mà áp lực tâm lý của Hầu tử trong khoảng thời gian này khá lớn, mỗi tháng cầm tiền lương cao như vậy, nếu không thể giúp Trang Duệ một chút chuyện này, hắn cũng không muốn tiếp tục lưu lại.
- Đi, tiểu tử ngươi đừng chỉ dùng miệng lưỡi, sau khi xử lý xong chuyện này, sau này còn nhiều chuyện giao cho ngươi giải quyết.
Trang Duệ cười vỗ vỗ bả vai Hầu tử, nhà bảo tàng sắp khai trương, trên tay của mình không có nhân thủ gì, mồm mép của Hầu tử không tệ, đến lúc đó có thể làm xướng ngôn viên trong viện bảo tàng, nhưng không biết hắn có nguyện ý hay không.
Trong khoảng thời gian này Trang Duệ khá bận, hắn vốn định khi về nước sẽ đi thăm công trường, nhưng lại dính vào chuyện này, hơn nữa đội bảo an cho bảo tàng còn chưa tìm được, buổi sáng Trang Duệ còn phân phó cho Hách Long, bảo hắn tìm một ít chiến hữu tới trợ giúp.
Về phần Bành Phi, Trang Duệ không cần hỏi hắn, hắn vốn là bộ đội, quân hàm thấp nhất cũng là thiếu úy, trên cơ bản là không xuất ngũ, cho dù lớn tuổi, nhưng lúc trong bộ đội vẫn thường đảm nhận chức huấn luyện viên, không có khả năng đến nơi như bảo tàng công tác được.
Mà Đông Tam Hoàn ở gần Phan gia viên, vĩnh viễn đều náo nhiệt như vậy, ở xung quanh rất thịnh vượng, mà khu vực này cũng không tệ, nhưng đó là nơi kéo dài của Phan gia viên, tiêu phí không thua kém hơn khu trung tâm bao nhiêu.
Mà khoảng cách nơi này cách Phan gia viên không xa, chỉ có một khu nhà, mà hoàn toàn khác với những nơi nhà cao tầng bốn phía, nơi này toàn là cư xá mười tầng, hơn nữa là không có thang máy, mà những người ở đây, đều là cư dân Bắc Kinh lâu năm.
Mà người ở cư xá này, đại bộ phận đều là trước kia nhà cấp bốn bị phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng sau khi bị phá bỏ và dời đi, có vài căn phòng nhỏ, bọn họ không bán, chỉ sửa sang lại một chút và cho thuê, hơn nữa giá cũng không cao, có thể giải quyết nơi ở cho mấy ngàn người.
Những người còn ở lại trong những căn phòng này, phần lớn đều là một ít thành phần tri thức công ty, mỗi buổi chiều muộn tan tầm, những những nhân viên và nam nhân mặc đồ tây, bận rộn ra vào cư xá.
Nhưng có rất nhiều người không biết, ở những cư xá này, có những người ở lại trong phòng không đi ra, hơn nữa nhân số còn nhiều hơn thành phần tri thức, những người này đều ở trong tầng hầm ngầm Bắc Kinh.
Thay đồi vào thế kỷ trước, Bắc Kinh kết hợp kiến trúc trên mặt đất, thành lập rất nhiều công trình dưới mặt đất, có nơi bị biến thành nơi cất giữ, nhưng hiện giờ, đều ở vào trạng thái không xử dụng.
Bởi vì thiếu người chuyên nghiệp quản lý ngân sách, lại thiếu chuyên qua quản lý, thành ra rất nhiều công trình dưới đất này, biến thành nơi chứa rát, rất là hôi thối.
Vì tình huống cải biến công trình dành cho người thế này bị biến thành nơi chứa rác hôi thối bẩn thỉu, cho nên thế kỷ trước chính phủ Bắc Kinh đưa ra chính sách "Dùng gấp quản gấp, dùng động dưỡng động". Cổ vũ mọi người sử dụng công trình này, cũng thu được phí sử dụng.
Sau khi có chính sách này, lúc ấy có người lợi dụng công trình này, xây dựng thành khách sạn, nhưng số lượng không nhiều.
Nhưng cuối những năm 90, có rất nhiều người ngoại lai tiến vào, cục diện đã khác trước, đến năm 2004, chính quyền Bắc Kinh lập ra tổ công tác, tiến hành thống kê, đám người ở trong tầm hầm ngầm Bắc Kinh, đã đạt tới con số gần trăm vạn.
Loại tầng hầm ngầm này, cùng với chương trình Người Bắc Kinh ở New York, Khương Văn Sức diễn vai Vương Khải Minh, nhưng tình cảnh không giống như ở tầm hầm ngầm ở Bắc Kinh, bởi vì diện tích ba đến năm mét vuông, đặt một cái giường lớn, muốn quay người cũng khó khăn.
Tầng hầm ngầm cứ như vậy, mỗi tháng thu được rất nhiều tiền, mà người ở chỗ này, phần lớn đều là nhân viên công vụ đến từ bên ngoài, ban ngày bôn ba kiếm sống, làm công tác hèn mọn nhất, kiếm được số tiền nhỏ bé, buổi tối trở lại dưới mặt đất, sinh hoạt trong một không gian như cái hộp quẹt, cuộn mình lại, chờ bình minh lên.
Bởi vì giá phòng thấp, cho nên không thể quản lý hết, ở đây cũng không giống khác sạn, muốn nghỉ chân phỉa chứng minh thân phận, nhưng ở nơi này, chủ cho thuê mặc kệ nhiều như vậy. Cho nên ngư long hỗn tạp, cực kỳ hỗn loạn.
Người ở chỗ này, trước kia tố chất tương đối cao, như Tôn Phụ, Hứa Nguy, và rất nhiều danh nhân nổi tiếng, đều từ dưới lòng đất này mà đi lên, nhưng những năm gần đây, thanh danh tầng hầm ngầm không được tốt lắm.
Thường xuyên xuất hiện tin tức về nơi này, trong tầm hầm ngầm thường xuyên xuất hiện nữ nhân khỏa thân mà chết. Không cần hỏi, nhất định là tiểu thư mang khách về làm cho xong việc, muốn không bàn tốt giá cả, cho nên xảy ra xô xát, tóm lại tầng hầm ngầm đã sinh sôi ra đủ loại tội phạm.
Người bình thường tới những tầng hầm ngầm này. Cảm nhận đầu tiên nhất định là ẩm ướt, thối nát, nhỏ hẹp, nặng nề và âm u. Nhưng đối với Dư Chấn Bình mà nói, làm cho áp lực hơn nửa năm nay của hắn, buông lỏng không ít.
So với ánh mặt trời ở bên ngoài, Dư Chấn Bình còn quen sống ở đây hơn, ẩm ướt thối nát, nhỏ hẹp nặng nề và âm u, không phải cũng giống như trong mộ hay sao?
Sống ba mươi hai năm, một nửa thời gian trong đó Dư Chấn Bình hoạt động dưới mặt đất, đối với hoàn cảnh nơi này, phi thường thích ứng, nếu như có thể, Dư Chấn Bình nguyện ý sống cả đời ở nơi như thế này, bóng tối làm cho hắn cảm thấy rất an toàn.
Nhưng hiện tại, tâm tình của Dư Chấn Bình rất không tốt, không cần nói nguyên nhân, trong thời gian này tìm người mua đồ cổ, đều nói muốn hai vật kia, nhưng giá cả rất thấp, chỉ có một người nguyện ý trả năm vạn cho một cái.
Dư Chấn Bình biết rõ, những người này nhìn ra lai lịch bất chính của những thứ này, cho nên mới đè giá thấp, mà Dư Chấn Bình ngoài tức giận ra, chỉ còn lại bất đắc dĩ, bởi vì hắn hiện tại, đã sắp cùng đường mạt lộ.
Sau khi từ Thiểm Tây trốn đi, Dư Chấn Bình không có đồng nào trên người, các tài khoản ngân hàng đều nằm trong tay Dư lão đại, hắn không dám về nhà, cũng không dám đi nơi có nhiều người.
*****
Dư Chấn Bình đi dọc theo đường sắt bốn ngày, tìm kiếm đồ ăn trong các ngôi nhà van đường, lúc khát thì đến những điểm sửa chữa bảo hành mà uống, cuối cùng đi vào Hà Nam Trịnh Châu, lúc trước Dư lão đại đã bố trí ba điểm dừng chân ở chỗ này.
Những năm này bọn họ trộm mộ và sắp đặt bán ra ngoài, đều cần ba nơi để giấu, nhưng hắn tuyệt vọng, bởi vì hắn từ ba điểm này, chỉ tìm được gần sáu trăm nhân dân tệ.
Mặc dù Dư Chấn Bình nhỏ con, nhưng sáu trăm nhân dận tệ có thể làm gì? Vì vậy Dư Chấn Bình cầm đồ đồng, dùng sáu trăm nhân dân tệ này làm lộ phí, chạy đến Hà Bắc, muốn bán hai cái chân nến bằng đồng này lấy hai vạn, nhưng thời điểm giao dịch, bị cảnh sát nhìn chằm chằm vào.
Lúc ấy Dư Chấn Bình ném nến cướp được tiền, ỷ vào mình nhỏ con dễ lẫn trốn, cho nên mới mạo hiểm trốn thoát được.
Nhưng sau đó, Dư Chấn Bình tức giận muốn bốc khói, hắn liều mạng như vậy, không ngờ trong đó có một vạn năm ngàn đều là tiền giả.
Dư lão đại là người giảo hoạt, lòng nghi ngờ rất nặng, tuy thành viên trung tâm trộm mộ đều là người trong nhà, nhưng Dư lão đại vẫn phân công mỗi người riêng lẻ, mỗi người đều phụ trách quản một công việc, hơn nữa còn cấm mọi người hỏi đối phương đang phụ trách việc gì.
Còn về chuyện tiền bạc, đương nhiên do một tay Dư lão đại nắm giữ, lúc ấy Dư lão lục phụ trách liên lạc với Hồng Kông, hắn phụ trách hối lộ cho cảnh sát Quảng Đông, mà đầu tuyến chỉ có một mình Dư lão đại nắm giữ.
Mà Dư lão đại lúc ở Thiểm Tây xúc động chơi lớn, cho nên liên hệ với Hồng Kông đã bị đứt hoàn toàn.
Dư Chấn Bình một mực phụ trách tìm mộ và đào mộ, về phần những địa điểm giấu đồ cổ, cũng là lúc Dư lão lục bị đánh gục mới biết, bởi vì dáng người thấp bé, Dư Chấn Bình lại không biết liên hệ với ai, cho nên có đồ cổ mà không biết bán cho người nào.
Sở dĩ hắn chạy từ Hà Bắc đền một thành phố lớn để giao dịch, chính là vì không muốn bị người ta hoài nghi là đang ẩn thân ở Trịnh Châu, nhưng Dư Chấn Bình không nghĩ tới là, hắn vẫn gặp chuyện không may.
Mạo hiểm có thể bị bắt, chạy ra bán đồ cổ, lại chỉ thu được năm ngàn, mà số còn lại là tiền giả, làm chi Dư Chấn Bình suýt phát điên, nghĩ lại chuyện này, hắn có cảm giác không đúng, chuyện này hẳn là do đối phương an bài.
Hắn biết rõ thì sao chứ? Chẳng lẽ cầm súng quay lại bắn chết người ta? Nếu Dư lão bát có gan như vậy, hắn cũng không giống như chuột chạy qua đường thế này, chỉ sợ đã sớm mang vài món đồ cổ nhập cư trái phép trốn ra ngoài rồi.
Sau chuyện này, Dư Chấn Bình biết rõ mình không phải là người buôn bán, ai thấy hình dạng của hắn, chỉ sợ sẽ nghi ngờ, lại thêm lần này đi ra ngoài, nhìn thấy mình bị truy nã, sau khi Dư Chấn Bình trở lại Trịnh Châu, liền ẩn nấp, không dám đi ra ngoài hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Tuy Dư lão bát nhỏ con, nhưng sức ăn không nhỏ a. Hơn nữa tuy nhà ở không cần tiền, nhưng tiền điện nước vẫn phải trả chứ? Chỉ có năm ngàn, căn bản là không đủ tiêu, sau bảy tám tháng, rốt cuộc Dư Chấn Bình cũng hết tiền.
Cả phòng đều là đồ cổ không sai, nhưng không thể thay cơm được, lúc này Dư Chấn Bình không muốn trông coi núi vàng mà chết đói.
Thời điểm còn bốn trăm nhân dân tệ cuối cùng, Dư Chấn Bình mới đi xe lửa đến Bắc Kinh, tốn mất hai trăm tám mươi nhân dân tệ thuê căn phòng có giường lớn này, tổng cộng có một diện tích bốn mét vuông dưới tầng hầm ngầm này.
Nơi này đối với người khác là khổ không thể tả, nhưng Dư Chấn Bình lại thích ứng với nơi này, nếu không phải gian phòng đối diện dùng tấm ván ngăn cách, vào ban đêm đều truyền ra tiếng rên rỉ, thậm chí Dư Chấn Bình muốn ở nơi này không đi.
Nhưng lần này tới Bắc Kính, đó là vì hắn muốn bán hai món Thanh Đồng Tước này, ý định của Dư Chấn Bình cũng tốt, bán hai món này được hai mươi vạn. Sau đó trở lại Trịnh Châu trốn thêm năm ba năm, đợi không còn tiếng gió nào nữa, thì hắn sẽ nghĩ biện pháp trốn ra nước ngoài.
Dư Chấn Bình biết rõ, dựa vào những tội mà hắn phạm phải trong những năm qua, nếu như bị bắt, tuy không đến mức xử tội tử hình, nhưng cả đời còn lại phải sống trong bốn bức tường giam lạnh lẽo.
Nếu kế hoạch không có biến hóa, thì Dư Chấn Bình muốn bán hai món Thanh Đồng Tước này với giá thấp nhất là năm mươi vạn nhân dân tệ, không nghĩ tới vừa tới Bắc Kinh này, mọi người đều cho cái giá quá thấp, người ra giá cao nhất chính là thanh niên trẻ tuổi kia.
Sau khi nhận được điện thoại của Hầu tử, Dư Chấn Bình đã chờ ở tầng hầm ngầm này suy nghĩ cả ngày, cuối cùng hắn vẫn quyết định bán, tình hình kinh tế của hắn rất căng thẳng, nếu không bán, đừng nói là tiền phí điện thoại, tiền phòng hắn cũng không còn, chứ nói gì đến tiền ăn uống để sống?
- Trang ca, tên họ Nhâm kia đã đáp ứng, bán hai món kia với giá mười vạn, ngài đúng là cao tay a.
Sau khi được "người họ Nhâm" kia gọi lại, hầu tử vội vàng bấm điện thoại cho Trang Duệ, hắn cũng biết, mọi người trong Phan gia viên này đều muốn hai vật kia, hắn không ngờ Trang Duệ ép giá ác như vậy, mà tên kia vẫn chịu bán.
- Ừ, ta biết rồi, ngươi chờ một chút, ta phải đổi nơi nói chuyện.
Trang Duệ đang ở nhà cũng mẹ với cô vợ tương lai, cộng thêm Từ đại minh tinh tới chơi, bọn họ đang ngồi chơi mạt chược, vận may của Trang Duệ đúng là không tốt lắm, từ lúc bắt đầu chơi tới lúc này, hắn đều là người thua cuộc.
Cho nên hắn đứng dậy cáo lỗi, bảo Bành Phi đang ngồi xem vào thay chỗ cho hắn, Trang Duệ cầm điện thoại đi vào phòng, nói ra:
- Hầu tử, đồng ý giao dịch rồi sao? Đối phương muốn dùng chi phiếu hay tiền mặt?
- Trang ca, buổi sáng tên họ Nhâm điện thoại cho tôi, hắn bảo muốn tiền mặt, hơn nữa bảo chúng ta cùng đi ra ngăn hàng để rút.
Hầu tử có chút không rõ, giao dịch thì cứ đi ra ngân hàng trực tiếp chuyển khoản là xong, nhưng hắn nào biết, Dư Chấn Bình không có tài khoản ngân hàng, những tài khoản ngân hàng lúc trước đều ở trong tay Dư lão đại, nói đi thì cũng nói lại, dù cho có, Dư Chấn Bình cũng không dám dùng, nói không chừng sẽ bị cảnh sát nhìn chằm chằm.
Về phần muốn đi ngân hàng để rút tiền, chính là vì Dư Chấn Bình sợ đó là tiền giả, hắn đã ăn thiệt thòi một lần, cho nên hắn không muốn tiếp tục giống như lần trước, phải nhìn tận mắt tiền rút từ ngân hàng ra, khi đó còn có thể là giả sao?
- Được, không thành vấn đề, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi Phan gia viên, đưa thẻ cho ngươi, ngươi tìm người dẫn hắn đi lấy tiền, nhớ kỹ, ngươi chỉ là trung gian, còn người khác mua đồ.
*****
Mặc dù có chút chuyện, cho dù không biết gì, thì đó cũng là trái pháp luật. Đương nhiên, hành vi của Trang Duệ, hiện giờ hắn mà đi ra đường làm chuyện xấu ào ào, cảnh sát cũng không có bắt hắn, mà gọi điện thoại bảo người đưa hắn tới bệnh viện.
Nhưng nếu đã quyết định diễn trò, nếu đã bắt đầu, thì phải diễn cho thật giống, mà Trang Duệ cũng không thích phiền toái, cho nên hắn không đi giao dịch.
- Yên tâm đi, Trang ca, việc này tôi đã cho người đi làm rồi!
Hầu tử ở trong điện thoại vỗ ngực cam đoan.
- Trang ca, vì người này là Ngưu ca, chính là người bạn tôi quen biết trong Phan gia viên, người không thể chê, là một lão đại rất có nghĩa khí ở đây.
Sáng sớm hôm sau Trang Duệ đi tới Phan gia viên, hắn nhìn thấy trong tiệm có nhiều gương mặt lạ hoắc, vừa đi vào trong tiệm, Hầu tử đã nhanh chóng đứng ra giới thiệu.
- Cái gì Ngưu ca?
- Trang lão bản cứ gọi tôi là lão Ngưu là được!
- Lão Ngưu, việc lần này phải làm phiền anh rồi!
Trang Duệ dò xét lão Ngưu, hắn chừng ba mươi tuổi, béo thì béo, nhưng cũng có khả năng bày quầy hàng trong Phan gia viên, làn da có chút ngâm đen, nhìn hắn rất trung hậu, đương nhiên, không nên trông mặt mà bắt hình dong, nếu không, khi bị người ta bán cả người, còn cười nói cảm ơn người ta đấy.
Người nọ khoát khoát tay, chen ngang lời nói của Trang Duệ:
- Bình thường có quan hệ không tệ với Hầu tử, chút việc nhỏ này không là gì, Trang lão bản khách khí rồi.
Có thể bày sạp hàng trong Phan gia viên, không có chút nhãn lực là không thể nào, lão Ngưu là người lăn lộn trên đường phố, chỉ nhìn của tiệm của Trang Duệ, cũng biết được thân gia của hắn cũng hơn ngàn vạn, có quan hệ tốt với người như vậy, sau này có vật lọt ra từ kẽ tay của người ta, thì bản thân hắn cũng sống được vài năm.
- Tốt rồi, lão Ngưu cầm lấy, chia cho các huynh đệ một chút mà xài.
Khi Trang Duệ đang nói chuyện thì móc từ trong bọc ra một chồng nhân dân tệ, đưa cho lão Ngưu, nói ra:
- Đây là một chút tâm ý nhỏ.
- Vậy thì cảm ơn Trang lão bản.
Lão Ngưu cũng không phải là người sĩ diện hão (ý bảo dối trá), trực tiếp đưa tay nhận lấy, những người như hắn, chuyên gánh chịu nguy hiểm cho người khác, cầm tiền cũng là điều hợp lý.
Bởi vì phải đợi điện thoại của Dư Chấn Bình, Trang Duệ mời lão Ngưu vào trong ngồi đợi, thời điểm đến mười một giờ trưa, điện thoại của Hầu tử vang lên.
- Này, Nhâm lão bản, tôi và bạn bè của tôi đang ngồi chờ điện thoại của ngài đấy, ngài nói nhanh đi, sau khi giao dịch xong, tôi còn dẫn bạn của tôi đi ăn cơm nữa.
Hầu tử rèn luyện cái miệng rất tốt, ngữ khí khi nói chuyện không có sơ hở, Trang Duệ nghe mà gật đầu, chỉ cần huấn luyện thêm chút tri thức của thẳng này, thì cho hắn đi làm xướng ngôn viên của bảo tàng, tuyệt đối không thành vấn đề.
- Không cần, không cần làm như ban đầu, các ngươi đi ra khỏi Phan gia viên, quẹo trái và đi thẳng năm mươi mét, chúng ta sẽ gặp nhau, được không?
Dư Chấn Bình vẫn cầm hộp bánh ngọt trong tay, đối diện nơi hắn đang đứng, là một trường tiểu học, mà lúc này đúng vào thời điểm tan trường, rất nhiều học sinh đang đi ra, ở trước cửa trường học, người đứng chờ chật ních, rất là hỗn loạn.
Dư Chấn Bình mặc quần áo trên người, chính là thời điểm nửa đêm hôm qua, hắn ăn trộm trong nhà người ta, cộng thêm đội cái mũ lưỡi trai che nắng, chỉ cần không có người nào nhìn chằm chằm vào mặt của Dư Chấn Bình, sẽ không nhận ra tuổi của hắn.
- Nhâm lão bản, ngài đang ở đây? Bây giờ tôi đang đứng ở chỗ ngài nói, hiện giờ rất lộn xộn, nhưng không nhìn thấy ngài.
Hầu tử và lão Ngưu hồn nhiên không biết, ở một nơi cách bọn họ hai ba mươi mét. Dư Chấn Bình đang đánh giá tình hình chung quanh, nhìn xem có người nào đi theo Hầu tử hay không.
Đúng là Dư Chấn Bình đã nhìn rất cẩn thận, nhưng hắn nào biết ràng, cảnh sát trực tiếp đi theo sau hắn, trong đám học sinh tan trường, có ít nhất năm người của tổ chuyên án.
- Các người đi về phía trước mười lăm mét, dọc vào đường cái bên trái, có một cái máy ATM, rút tiền trong đó là được.
Dư Chấn Bình sớm đã dò xét nơi này rất cẩn thận, giữa trưa tan trường rất hỗn loạn, cho dù đối phương mang người hoặc dẫn cảnh sát đến, hắn cũng nắm chắc mình sẽ trốn thoát.
Hầu tử nghe thấy Dư Chấn Bình nói thế, có chút bất mãn, hét lên:
- Tôi nói Nhâm lão bản, dù thế nào ngài cũng phải lộ diện.
- Tiểu huynh đệ, ngươi đặt tiền vào đó là sẽ nhìn thấy tôi thôi.
Sau khi Dư Chấn Bình nói xong, lập tức cúp điện thoại, thân thể của hắn từ từ đi về phía cái tủ, ánh mắt dưới cái mũ che nắng. Đánh giá chung quanh, phàm là có điểm nào không đúng, hắn sẽ chui vào đám học sinh rời đi.
- Này, Nhâm lão bản? Cái này... Tên khốn này làm trò gì vậy chứ?
Hầu tử liên tiếp hô vài tiếng, nhưng đầu dây bên kia không trả lời, chỉ có thể lẩm bẩm mắng nhỏ một câu, rơi vào tình thế này, hắn chỉ có thể dẫn theo lão Ngưu, đi đến máy ATM lấy tiền, phía trên mỗi máy rút tiền đều có camera thu hình, cho nên chuyện rút tiền sẽ do lão Ngưu làm.
- Ai, tôi nói Nhâm lão bản, cái máy ATM này mỗi ngày chỉ có thể rút cao nhất là ba vạn, không có biện pháp lấy mười vạn a.
Lão Ngưu đi tới máy ATM một lúc, bất đắc dĩ ngừng tay lại, sau khi rút ba vạn, đã đến hạn ngạch, Hầu tử vội vàng đánh điện gọi Dư Chấn Bình.
- Vậy thì các ngươi cứ đi ngân hàng rút đi, tôi sẽ đứng ở cửa ra vào đợi các người.
Đối với cử động của Hầu tử và lão Ngưu, Dư Chấn Bình đều nhìn thấy rất rõ, hắn cũng biết hai người này lúc đi tới, trên tay không có gì, chắc có lẽ không giống lần trước, dùng tiền giả lừa gạt hắn.
Nhưng Dư Chấn Bình sẽ không đi theo vào ngân hàng, bởi vì hắn biết rõ, trong ngân hàng có máy giám sát, hắn không muốn lưu lại bất cứ chứng cớ gì cả.
- Được rồi, Nhâm lão bản, ngài đang ở nơi nào?
Mười phút sau, Hầu tử và lão Ngưu đi ra khỏi ngân hàng, ở trên tay lão Ngưu, đang cầm một túi nhựa có dán nhãn ngân hàng, trong đó có mười vạn, lão Ngưu là người cẩn thận, dùng hai tay đặt túi nhựa ở trước ngực.
- Tôi đang ở đằng sau các anh!
Lập tức ở sau lưng hai người xuất hiện âm thanh của Dư Chấn Bình.
- Bà mẹ nó, Nhâm lão bản, không nên dọa người như vậy chứ, không phải đang chơi trò chơi, đừng có hù nhau như thế chứ?
Hầu tử bị lời nói của Dư Chấn Bình làm giật mình, tại sao anh bạn này lại xuất quỷ nhập thần như thế? Dò xét hơn nửa ngày mới nhận ra, tên tiểu hài tử mặc đồng phục và đội mũ kia, không ngờ chính là "Nhâm lão bản".
← Ch. 448 | Ch. 450 → |