Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 452

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 452: Nhìn có chút hả hê
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Được, lão... Lão Nhâm ngài đủ sảng khoái, huynh... Huynh đệ ta hôm nay chỉ mang theo hai ngàn trên người, ngài toàn bộ cầm đi đi, muốn... Nếu không... Không đủ, chỉ cần nói một tiếng, huynh... Huynh đệ ta một lần nữa... Chuẩn bị cho ngài...

Đầu óc của Hầu tử lúc này như trống rỗng, gần bằng bột nhão, đoán chừng hiện tại Dư Chấn Bình hỏi mượn vợ của hắn, Hầu tử không cần căn nhắc mà đồng ý, rất sảng khoái móc trong túi ra hai ngàn, hầu tử vỗ mạnh số tiền đó xuống mặt bàn.

- Người tốt a!

Trong lòng Dư Chấn Bình rất cảm động, ai nói trên đời không chân tình chứ? Dư Chấn Bình lập tức cầm tiền, hắn đứng dậy đỡ Hầu tử đang trượt từ trên ghế sa lông xuống dậy, lúc này mới rời đi, thời điểm đi tới cửa, Dư Chấn Bình hỏi giá cả của bàn rượu và thức ăn kia, nghe xong cần đến chín trăm nhân dân tệ, Dư Chấn Bình lập tức bỏ ý nghĩ tính tiền cho hầu tử, đi ra khỏi quán rượu, biến mất vô ảnh vô tung.

- Trang... Trang ca, tôi... Tôi đã làm chuyện ngài giao...

Lúc này Trang Duệ mới từ công ty bất động sản trở về nhà, liền nhận được điện thoại của hầu tử, bất chấp đang Bạch sư đang nhào tới vui đùa ầm ĩ, Trang Duệ hỏi:

- Chuyện gì xảy ra? Không có đem tiền cho người nọ sao?

- Không... Không phải, Trang ca, ngài nói cho hắn mượn một ngàn, nhưng hình như tôi đã cho hắn mượn hai ngàn...

Lúc này Hầu tử ngủ trong quán rượu hơn ba tiếng đồng hồ, lúc này mới tỉnh táo lại, vừa sờ túi quần, không còn một phân tiền, mơ mơ màng màng nhớ lại, hình như bản thân mình đã đưa cho tên họ Nhâm toàn bộ tiền.

Nếu không phải trên người lão Ngưu vừa được Trang Duệ cho một vạn, thì hôm nay Hầu tử không ra khỏi quán rượu được, sai khi nhìn hóa đơn, Hầu tử bảo lão Ngưu tính tiền, còn hắn thì điện thoại cho Trang Duệ.

- Hai ngàn thì hai ngàn, không sao, số tiền này ngươi đi tìm lão Triệu nói một tiếng là được, đúng rồi, lúc này nên chú ý học hỏi nhiều một chút, đến lúc bảo tàng khai trương, có khả năng điều ngươi qua đó làm công tác.

Trang Duệ nghe thấy Hầu tử đã đưa cho Dư Chấn Bình hai ngàn, cũng không để ý, đầu năm nay, ăn uống và ngủ, có loại nào không tăng giá chứ? Cho dù ăn mặc tiết kiệm, hai ngàn cũng không đủ xài trong bao lâu cả.

Nói đi cũng phải noi lại, cảnh sát nhìn chằm chằm vào Dư lão bát, nói không chừng trực tiếp đuổi tới hang ổ, không cần bản thân mình giao dịch lần thứ hai.

Nghe thấy Trang Duệ không trách tội, Hầu tử thả lỏng tâm tình trong lòng không, nói ra:

- Tôi biết rồi, Trang ca, ngài yên tâm đi, tôi sẽ là viên gạch cách mạng, ở đâu cần sẽ chuyển tới chỗ đó.

- Xú tiểu tử, ngươi chính là viên gạch trong vũng bùn a!

Trang Duệ nghe vậy liền cười, trêu chọc Hầu tử một câu, cúp điện thoại.

Tuy hiện giờ tác dụng của Hầu tử không có gì nổi bật, nhưng cũng giúp Đại Hùng trông coi Tuyên Duệ Trai rất nhiều chuyện, nếu hiện giờ Triệu Hàn Hiên có rời đi, sinh ý văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) vẫn có thể tiếp tục.

Trang Duệ lại đùa giỡn với Bạch sư, đi vào trong viện, nhìn thấy mẹ đang tu bổ vườn hoa, Trương mụ và Lý tẩu đang làm thức ăn trong bếp, không khỏi mở miệng hỏi:

- Mẹ, Huyên Băng và chị dâu đâu rồi?

Âu Dương Uyển nhìn thấy con mình tiến đến, dừng tay lại, trả lời:

- Nói là đi thẩm mỹ viện, còn gọi mẹ đi cùng, mẹ đã già như vậy, còn đi thẩm mỹ viện làm gì, tiểu Duệ, buổi tối anh rể của con tới, con đi nhà ga tiếp đón một chút đi.

Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Mẹ, mẹ một chút cũng không già, chỉ cần chú ý ăn mặc một chút, đi ra ngoài nói là chị của con cũng có người tin đó.

- Đưa nhỏ này, nói lung tung, đi, cũng sắp tới thời gian rồi, đi đón Quốc Đống đi.

Âu Dương Uyển cười nhìn Trang Duệ, nàng đối với sinh hoạt hiện giờ rất hài lòng, mỗi sáng sớm và buổi tối, đều cùng Trương mụ và Lý tẩu đi công viên, chỉ có phiền muộn duy nhất là, nơi đó có nhiều lão đầu mất vợ.

Trang Duệ lái xe đi đến nhà ga đón bọn Trang Mẫn, lúc quay về nhà, thì trời đã tối đen, Âu Dương Uyển cùng Trương mụ bày các món ăn lên bày, Từ Tình và Tần Huyên Băng cũng đã trở lại.

Em của Bành Phi là Nha Nha nghe Niếp Niếp tới, liền chạy tới, trong lúc nhất thời, trong căn nhà trở nên náo nhiệt.

- Đúng vậy, chuyện đó nên xử lý sớm, sinh ý ở Bành Thành là tốt nhất, mấy cái nhà máy cơ khí cũng không tệ, hiện bọn Tiểu Tứ đang quản lý, nên nên anh có dư chút thời gian.

Triệu Quốc Đống uống một hớp rượu, trên mặt đầy bộ dáng tươi cười, đã hơn một năm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân mình còn có thể có ngày này, có phòng có xe không nói, đi ra ngoài mỗi người đều gọi một tiếng Triệu lão bản, rất có mặt mũi.

Bất quá Triệu Quốc Đống cũng biết, những điều này đều do cậu em vợ ban cho, tuy hắn không biết thời thiếu niên của Trang Duệ, nhưng Triệu Quốc Đống có một loại cảm giác, bản thân mình càng ngày càng không nhìn thấu Trang Duệ.

Từ hai bàn tay trắng, hiện giờ thân gia hàng tỷ, hiện tại còn có máy bay tư nhân để đi chơi, tuy chỉ mất hơn một năm, nhưng hiện giờ đã biến thành phú hào trẻ tuổi, Trang Duệ phát tích, cũng không tránh khỏi lộ ra vô số truyền kỳ.

Trang Duệ nghe được lời này của Triệu Quốc Đống, suy nghĩ một chút, nói ra:

- Anh rể, chuyện ở Bành Thành đừng vội, đến Bắc Kinh ở đi, qua một thời gian ngắn em khai trương nhà bảo tàng, hiện tại đang cần nhân thủ.

- Nhà bảo tàng? Tiểu Duệ, anh đối với các món đồ cổ là dốt đặc cán mai a!

Triệu Quốc Đống nghe vậy sững sờ một chút, nếu bảo hắn nghe tiếng của động cơ, cộng với những gì liên quan tới ô tô thì còn được, nhưng cho hắn đi quản lý bảo tàng? Hắn không thể làm được.

- Anh rể, chỉ bảo anh đi làm quản lý, những thứ cần người chuyên nghiệp, sẽ có người làm, anh và chị cùng tới, cả nhà chúng ta ở cùng một chỗ, cũng náo nhiệt hơn, đúng không?

Trang Duệ cân nhắc đến việc Hoàng Phủ Vân làm luật sư tư nhân cho mình, nói không chừng sau này còn bận rất nhiều chuyện khác, mà nhà bảo tàng cần rất nhiều chuyện phải làm, đương nhiên Trang Duệ muốn tìm người nhà giúp đỡ, lúc đó mới có thể yên tâm.

- Chuyện này...

Triệu Quốc Đống nghe vậy có chút do dự, trong lòng của hắn, hắn không muốn rời khỏi Bành Thành, bởi vì người nhà của hắn đều ở Bành Thành, nếu đến Bắc Kinh sinh sống, có thể thích ứng hay không còn chưa biết được.

- Tiểu Duệ, chớ miễn cưỡng anh rể của ngươi, ở đâu không phải ở, Bắc Kinh và Bành Thành cách nhau không xa, không có việc gì thường xuyên tới là được...

Tuy Âu Dương Uyển cũng muốn con rể qua ở với mình, nhưng nàng biết rõ cha mẹ Triệu Quốc Đống còn sống, anh chị em cũng nhiều, ở gần thì có thể dễ chiếu cố một chút, nếu tới Bắc Kinh, chỉ sợ tâm tư cũng không đặt ở nơi đây.

*****

- Tiểu Duệ, việc này để anh suy nghĩ, hiện giờ còn nhiều việc ở nhà máy cơ khí, còn cần anh quyết định, để sau hãy nói vậy...

Triệu Quốc Đống nghĩ lại, nói tiếp:

- Niếp Niếp cũng đã tới tuổi đến trường, đến lúc đó cho nó đi theo mẹ để học ở Bắc Kinh, dù sao giáo dục nơi đây cũng tốt hơn ở Bành Thành.

- A, quá tốt, con đã ở Bành Thành cảm thấy buồn chán, chị Nha Nha, đến lúc đó em sẽ được học cùng trường với chị rồi!

Sau khi nghe được lời này của cha, Niếp Niếp cao hứng hô lên.

- Tiểu nha đầu không có lương tâm, cha và mẹ của ngươi đều yêu thương ngươi a!

Trang Mẫn nghe con gái nói vậy, tức giận dùng chiếc đũa gõ lên đầu Niếp Niếp, làm cho người ở bàn ăn đều cười lên.

- A! Mẹ, con nghe điện, mọi người ăn đi!

Đang lúc đùa giỡn, bỗng nhiên điện thoại của Trang Duệ vang lên, liếc mắt nhìn dãy số, Trang Duệ nhíu mày.

- Người một nhà ăn cơm, còn đi làm công việc làm gì!

Âu Dương Uyển bất mãn liếc nhìn con trai.

- Khục khục, lập tức xong ngay!

Trang Duệ cầm điện thoại đi ra khỏi nhà, cái điện thoại này hắn không dám không tiếp a, nếu như mình cúp, Trang Duệ dám cam đoan, không tới năm phút sau, nhất định Miêu cảnh quan sẽ giết tới tận nhà.

Vừa tiếp điện thoại, liền nghe được giọng nói chỉ trích của Miêu Phỉ Phỉ vang lên:

- Trang Duệ, buổi chiều Dư Chấn Bình gặp người của anh để làm gì?

- Có chuyện gì xảy ra?

Trang Duệ đang hồ đồ, hắn chỉ bảo Hầu tử cấp cho Dư Chấn Bình một ngàn, vốn đang định báo cho cảnh sát biết, nhưng vì bận rộn chuyện ở nhà bảo tàng, Trang Duệ cúp điện thoại với Hầu tử thì quên đi.

- Đến bây giờ Dư Chấn Bình không có trở về chỗ hắn thuê, anh nói nhanh một chút, buổi chiều hắn tìm Hầu tử để làm gì?

Âm thanh trong điện thoại đề cao hơn.

- Ai, tôi nói Miêu cảnh quan, chẳng phải cảnh sát các vị luôn ngó chừng hắn sao?

Thực duệ khó hiểu hỏi.

Trong điện thoại trầm mặc một hồi, có chút không tình nguyện nói ra:

- Đã mất dấu!

- Hắc, tôi nói Miêu cảnh quan, các vị có năng lực lớn như vậy, có thể bị hắn vứt bỏ mà mọi người không biết được sao?

Trang Duệ nghe vậy liền cười hả hê, bạn thân hỏi chuyện này, chính là cơ mật, các ngươi có bản lĩnh như vậy, cả tiền cũng có thể lấy, người còn sống có thể mất dấu sao?

Kỳ thật việc này cũng không thể trách cảnh sát, mục tiêu như Dư Chấn Bình quá nhỏ, hơn nữa thời điểm tử quán rượu đi ra ngoài, hắn cố ý lắc lư ở trường học một hồi, biết được đúng vào thời điểm buổi tối trường học tan trường, hắn chui vào trong dòng người, rất khó phân biệt và nhận ra.

Tuy có tới bảy tám điều tra viên theo dõi Dư Chấn Bình, nhưng có mấy trăm học sinh đi ra, không cách nào tiếp cận mục tiêu, mà các điều tra viên đợi Dư Chấn Bình ở nơi hắn thuê, nhưng đợi vài tiếng đồng hồ không thấy hắn trở vè, lúc này mới xác định Dư Chấn Bình rất có thể đã rời khỏi Bắc Kinh.

Mất dấu mục tiêu, đối với Miêu Phỉ Phỉ, lúc này thừa nhận rất nhiều áp lực, lại bị Trang Duệ trào phúng, lập tức bộc phát, ngữ khí bất thiện nói ra:

- Trang Duệ tiên sinh, mời anh trả lời vấn đề của tôi, bằng không sẽ có người thu hồi luyện truyền của cảnh sát, chúng ta có lý do hoài nghi anh, vì bí mật mua bán cổ vật với Dư Chấn Bình, cố ý hỗ trợ đối phương đào thoát khỏi sự giám sát và điều khiên của cảnh sát...

- Tốt, quyền lực của cảnh sát các vị rất lớn, muốn thế nào thì thế đó đi.

Trang Duệ nghe xong lời này của Miêu Phỉ Phỉ, lời này nói này đã làm hắn lập tức nổi giận, đã không có bổn sự, còn trách ai bây giờ? Hắn cũng không muốn hầu hạ nữa, cho nên vừa nói xong, Trang Duệ đã cúp máy.

Lúc đi vào ăn cơm, điện thoại của Trang Duệ lại vang lên, vừa nhìn vẫn số thì thấy vẫn là Miêu Phỉ Phỉ, Trang Duệ cũng không nghe máy mà tắt đi, cho dù chức vị có lớn hơn nữa thì làm gì chứ, bạn thân một không trốn thuế, hai không trái pháp luật, ngươi có thể làm gì ta?

- Trang Duệ, tôi xin lỗi, cũng không phải có ý chất vấn anh, nhưng chuyện xảy ra buổi trưa, người hiềm nghi bị mất tích, chúng tôi phải biết rõ, hi vọng anh phối hợp một chút.

Chuông điện thoại không vang lên nữa, nhưng Trang Duệ nhận được một tin nhắn, Trang Duệ cũng có hiểu biết về Miêu Phỉ Phỉ, tin nhắn này lộ ra tin tức, ý nói Miêu Phỉ Phỉ đã biết lỗi!

- Miêu cảnh quan, buổi chiều Dư Chấn Bình gọi điện cho Hầu tử, nói hắn đã không còn đồng nào, muốn mượn ít tiền, tôi cảm thấy không có gì nên cho muộn một ít, có gì không hợp lý sao? Tôi chỉ bảo Hầu tử cho hắn mượn một ngàn, về phần hắn đi đâu, tôi thật không biết.

Trang Duệ nghĩ một lúc, cho nên điện thoại lại, đương nhiên, hắn không nói việc mình bảo cho mượn một ngàn, mà Hầu tử trực tiếp cho mượn hai ngàn.

- Chuyện trọng yếu như vậy, tại sao lúc đó anh không báo cho chúng tôi biết?

Miêu Phỉ Phỉ nghe thấy lời này của Trang Duệ, lập tức cuống lên, nếu như trên người Dư Chấn Bình có tiền, rất có thể sẽ tiếp tục ẩn núp, như vậy công tác của tổ chuyên án sẽ nhiều hơn đều muốn là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Ai, tôi nói Miêu cảnh quan, tôi cũng không phải cảnh sát, công việc bình thường nhiều như vậy, chút việc nhỏ này cũng quên, nói đi cũng phải nói lại, trên tay hắn có ít tiền, mua vé xe lửa cũng không còn lại bao nhiêu, tại sao cô phải sợ hắn không quay đầu lại tìm tôi?

Vừa rồi Trang Duệ không có trước sao, hắn cũng không biết cảnh sát sẽ bị mất mặt, cho nên lúc này dùng lý lẽ hùng hồn nói ra.

- Anh... Trang Duệ, tôi cho anh biết, nếu như Dư Chấn Bình liên hệ với anh, nhất định phải báo cho chúng tôi biết.

Miêu Phỉ Phỉ tức giận thở phì phò dập máy, lời của Trang Duệ dù có chút đạo lý, nhưng Dư Chấn Bình mất đi tung tích, chuyện này đã vượt khỏi sự khống chế của cảnh sát, sớm biết như vậy, còn không bằng bắt hắn từ sớm đi.

Tuy tất cả con đường ô tô và ga xe lửa đã bố trí theo dõi và bắt người, nhưng người tổ chuyên án cũng biết, năng lực phản theo dõi của người nọ rất mạnh, cho nên hi vọng bắt người rất mong manh.

Bọn họ đoán đúng vậy, lúc này Dư Chấn Bình, đang ngồi trong một khoang vận chuyển than đá trên xe lửa, đang gặm gà quay và uống rượu đế, mà lúc này mặt của hắn đen xì, cho dù bị người ta nhìn thấy cũng tưởng rằng là một đứa con nít lang thang.

Thời gian từng ngày qua đi, trừ lúc ban đầu, Miêu Phỉ Phỉ còn thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm Trang Duệ, hỏi Dư Chấn Bình có gọi điện tới hay không.

Nhưng đã nhiều tháng như vậy, tổ chuyên án đã gặp phải tình trạng sắp giải tán, Dư Chấn Bình như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy chút tăm hơi nào.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-629)