← Ch.455 | Ch.457 → |
- Vẫn là những món đồ nhỏ?
Trang Duệ hỏi.
Dư Chấn Bình đáp:
- Đúng, vẫn là một bộ đồ uống rượu sáu món, còn ba cái Thấm Sắc Hán Ngọc, Trang lão bản nếu cần, tôi sẽ đi Bắc Kinh tìm ngài.
Trên tay Dư Chấn Bình có đủ loại đồ đồng, những trọng khí nhỏ cũng có, lần này hắn muốn bán nhiều một chút, trên tay có tiền, hắn chuẩn bị nhập cư trái phép, về phần những món còn lại trong nhà, Dư Chấn Bình chuẩn bị ở nước ngoài tìm đường dây tốt, sẽ nghĩ biện pháp tới lấy đi.
- Đồ nhỏ? Lại là đồ nhỏ, không dối gạt Nhâm lão bản, trong thời gian gần đây tôi có mở một bảo tàng, hiện tại cần trọng khí, những đồ vật nhỏ không vội thu, mấy tháng sau hãy nói.
Trang Duệ nói xong lời này, nếu như bị Tương Ngô nghe được, chắc chắn hắn sẽ liều mạng với Trang Duệ, thật vất vả lắm con cá mới chồi lên mặt nước, không ngờ Trang Duệ cứng rắn đè nó xuống.
- Ai, Trang lão bản, nhưng trọng khí này không thể giải thích tốt nha.
Sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, Dư Chấn Bình sốt ruột, qua mấy tháng sau? Chỉ sợ một tuần sau bạn thân của mình đã chết rồi, chứ đừng nói chi là mấy tháng, mỗi ngày Dư Chấn Bình đều chạy ra chợ mua rau củ quả về ăn đấy.
- Ha ha, Nhâm lão bản, thì ra là việc này, nếu chút việc nhỏ này tôi còn làm không xong, tôi còn mở bảo tàng làm gì.
Trong điện thoại Trang Duệ trả lời đầy tự tin, làm cho Dư Chấn Bình nghe xong liền trầm mặc.
Sau khi trầm mặc qua năm phút, thời điểm Trang Duệ cho rằng đối phương đã cúp máy, bỗng nhưng vang lên tiếng của Dư Chấn Bình:
- Trang lão bản, tôi có ba món trọng khí, cái lớn nhất nặng hơn ba trăm kg, những thứ này phải bàn giá trước mới nhìn hàng.
- Nha, trọng khí hơn ba trăm kg?
Trang Duệ bị lời này của Dư Chấn Bình làm giật mình, đây tuyệt đối là trọng khí quốc bảo vô giá a, trừ cái trọng khí nặng hơn tám trăm kg trước kia ra, Trang Duệ còn chưa từng nghe nói qua có nhà bảo tàng nào có trọng khí nặng hơn ba trăm kg.
Ti Mẫu Mậu Phương Đỉnh nặng tám trăm bảy mươi lăm kg, cũng là trọng khí nặng nhất hiện giờ, mà trong truyền thuyết có Thu Cửu Mục Chi Kim, Chú Cửu Đỉnh, mà bất cứ cái nào trong Cửu Đỉnh đều nặng hơn Ti Mẫu Mậu Phương Đỉnh, tiếc nuối là, Cửu Đỉnh trong truyền thuyết, cũng đã mất đi.
Nhưng trừ Ti Mẫu Mậu Phương Đỉnh ra, trọng khí nặng hơn ba trăm kg, Trang Duệ chưa từng nghe nói qua.
Tần Thủy Hoàng xây dựng hoàng lăng đã chôn vùi rất nhiều tượng sư trong mộ, mà trong Tần lăng đã thu được một trọng khí, cao sáu mươi mốt cm, nặng hai trăm mười hai kg, chính là phát hiện trọng khí lớn nhất, nặng nhất trong đời Tần.
Thời điểm cổ nhân nói về một người có khí lực lớn, thường thường nói về sức lực của hắn khiêng được đỉnh nặng bao nhiêu.
Tư Mã Thiên đã miêu tả về Sở Bá Vương Hạng Vũ là: Tịch Trường Bát Xích Dư, Lặc Năng Giang Đỉnh, phiên dịch thành lời nói hiện giờ là: Hạng Vũ là người thân cao ngoài một mét tám, khí lực rất lớn, có thể khiêng được cái đỉnh tốt nhất nặng nhất.
Mà đỉnh trong sử sách viết, đương nhiên cũng không phải là Ti Mẫu Mậu Phương Đỉnh nặng hơn tám trăm kg, bởi vì hiện tại cử tạ đạt kỷ lục thế giới mới nhất hiện giờ là một trăm mười kg, mà hai trăm sáu mươi sáu kg chính là kỷ lục cực hạn của nhân loại.
Tư Mã Thiên dùng từ rất cần thận, trong những chữ hắn viết, hắn chỉ dùng từ "Khiêng" chứ không phải "Cử", bởi vậy có thể thấy được, Hạng Vũ có thể khiêng đỉnh đồng, sức nặng phải đạt từ một trăm đến hai trăm kg.
Mà những đỉnh đồng được khai quật, chỉ có một số rất ít đỉnh thời Thương Chu, mới có thể đạt ngoài ba trăm kg.
Mà Dư Chấn Bình há miệng nói ra, hắn có trọng khí nặng hơn ba trăm kg, nếu như trọng khí này xuất hiện tước mặt người đời, mặc kệ nó là đỉnh của thời Tần hay thời Thương Chu chiến quốc, tuyệt đối sẽ tạo thành một oanh động cực lớn trong giới khảo cổ học.
- Nhâm... Nhâm lão bản, ngài nói là thật?
Trang Duệ dưới sự kích động, thiếu chút nữa gọi tên của Dư Chấn Bình, sau khi ổn định tâm thần, Trang Duệ nói tiếp:
- Nhâm lão bản, nếu trọng khí của ngài là thật, tôi tuyệt đối sẽ báo cái giá làm ngài thỏa mãn, nhưng thứ này, tôi phải xem tận mắt rồi mới nói sau.
- Trang lão bản, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, nếu thứ này lộ ra ngoài sáng, tôi và ngài đều sẽ vào tù, cho nên vẫn phải bàn giá trước khi đi nhìn bảo vật a.
Đương nhiên Dư Chấn Bình biết rõ đồ chơi này là thật hay giả, bởi vì lúc ấy bọn họ giả dạng thành người thăm dò than đá, đi ra vùng ngoại ô nông thôn Hồ Bắc, thuê một xe cần cẩu, đương nhiên, không cần thuê lái xe, Dư lão đại tự mình đảm nhiệm.
Cứ như vậy, phải dùng toàn bộ hai ngày, mới có thể đem cái đỉnh này từ trong ngôi mộ thời Thương Chu lên xe, cũng vì sử dụng tới xe cần cẩu, cho nên cái đỉnh này mới bảo toàn hoàn hảo, mà cả bốn bức tường xung quanh, cũng không bị bóc ra.
- Nhâm lão bản, ngài ra giá đi, nhưng giá tiền phải nằm trong khả năng thừa nhận của tôi, ngài cũng biết, tôi lấy cái đỉnh này, không có làm chuẩn bị trước, thì vật này tôi không thể bày ra trong viện bảo tàng được a.
Trang Duệ nói nửa thật nửa giả, nói đúng ra, trong lòng của hắn đúng là muốn đem cái đỉnh này đi, sau đó bày nó trong viện bảo tàng của mình, chỉ sợ lúc đó tất cả lão sư và sinh viên của các trường đại học khảo cổ, sẽ giẫm nát cửa nhà bảo tàng của hắn.
Đi xem miễn phí?
Không có cửa đâu cưng, bạn thân khai mở là bảo tàng tư nhân, nhìn cho rõ ràng, là "Tư nhân ", cho nên lúc đó sẽ có bán vé, còn không phải kiếm được khá bộn tiền hay sao?
Trang Duệ nghĩ rất cao hứng, trên mặt hiện ra nụ cười vui vẻ, đứng ở cửa xe của mình cười ngây ngô, làm cho những người làm công tác bảo an của bảo tàng bực bội, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ người có tiền liền có sở thích quái đản, gọi điện thoại lại có thể chảy cả nước miếng ra sao?
Nghe Trang Duệ bảo cho mình ra giá, Dư Chấn Bình nhất thời sửng sốt, hắn có tâm bán món trọng khí này, nhưng vừa rồi hưng phấn, hắn nào biết ra cái giá nào mới phù hợp đây?
- Trang lão bản, tôi cần suy nghĩ một chút, chúng ta sẽ liên hệ lại sau.
Dư Chấn Bình cũng không phải sinh lòng nghi ngờ, trong thời gian trước, chuyện Trang Duệ trao đổi cổ vật với nhà bảo tàng nước ngoài, hắn cũng biết, trong tâm của Dư Chấn Bình, Trang Duệ tuyệt đối là đối tượng giao dịch tốt nhất, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không lựa chọn người khác để giao dịch, đây chính là quán tính, ai cũng muốn lựa chọn người quen để giao dịch.
*****
Nhưng hết lần này tới lần khác Trang Duệ chỉ chọn giao dịch trọng khí, đã làm cho Dư Chấn Bình rất do dự, trong lòng của hắn không nỡ vì nhiều bảo vật như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại trong tình cảnh nghèo rớt mồng tơi, cho nên đầu óc rất hỗn loạn, dứt khoát cúp điện thoại.
- Alo... Alo... Nhâm lão bản, ngài ra giá đi...
- Kháo, đây không phải là làm khó ta sao?
Trang Duệ tức giận đá một cước vào lốp xe, lấy chìa khóa mở cửa xe, chạy về nhà, nhưng vừa đi được hai trăm mét, điện thoại của Tương Ngô đã gọi tới.
Trang Duệ đè tức giận xuống, nói ra:
- Tương tổ trưởng, vừa rồi Dư Chấn Bình có điện thoại tới, tôi đã bảo hắn cho giá, hắn nói cân nhắc một chút rồi gọi lại, đúng rồi, các vị dò ra nơi hắn ẩn náu chưa?
- Không có, tiểu Trang, anh ngàn vạn lần dừng tắt điện thoại của mình a, tiếp tục giữ liên lạc với Dư Chấn Bình, ân, có biến thì lập tức báo lại, không nói nhiều nữa, để ngừa hắn gọi điện tới.
Sau khi Tương tổ trưởng nói lời này, liền cúp điện thoại, nhưng trong lòng cực kỳ phiền muộn, chẳng lẽ Trang Duệ thật sự cho rằng hắn thần thông quản đại đến thế sao?
Nếu nghe lén trò chuyện vô tuyến, vậy nhất định phải ở trong một phạm vi nhất định, hơn nữa thời gian ngắn như vậy, Tương Ngô báo cáo lên, lãnh đạo còn chưa phê chuẩn chỉ thị này.
...
- Mẹ. Huyên Băng đâu?
Sau khi trở về nhà, Trang Duệ đi vào trong phòng, tháng bảy Bắc Kinh khô nóng, Âu Dương Uyển cũng bớt đi ra ngoài, vào lúc này nàng đang đứng trước điều hòa trong phòng.
Mà Bạch sư nằm rạp trong phòng, dưới thời tiết này nó không có thói quen hoạt động, nhìn thấy Trang Duệ đi vào, nó cũng hữu khí vô lực mà mở mắt nhìn, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.
- Huyên Băng và chị dâu của ngươi đi chọn áo cưới rồi, ngươi đứa nhỏ này, thời tiết nóng như vậy, người còn đi ra ngoài, cả ngày cứ bận rộn việc ở bảo tàng.
Tuy Âu Dương Uyển chưa bao giờ hỏi về sinh ý của Trang Duệ nhưng vào lúc này cũng bực tức nói vài câu, Từ Tình còn đang mang thai, mà đã đến tháng thứ bảy thứ tám, vạn nhất có chuyện gì không hay, thì bản thân của mình làm sao dám gặp mặt tiểu ca đây.
Trang Duệ nghe vậy nhăn mặt, cười nói:
- Mẹ, không có việc gì, Bành Phi cùng đi, trong thời gian này con bận rộn không bứt ra được.
Trang Duệ vốn định dẫn Tần Huyên Băng đi tới tất cả các tiệm áo cưới ở Bắc Kinh, nhưng nàng không nên đi thử trước như vậy a, ngày mai phải đi Hải Nam, cho nên hôm nay Trang Duệ mới phải đi tới bảo tàng dặn dò một chút, cho nên mới bảo Bành Phi đi cùng.
- Huyên Băng là vợ ngươi nha!
Âu Dương Uyển bất đắc dĩ liếc nhìn con mình, nói ra:
- Trong tủ lạnh có súp đậu xanh, đi uống giải nhiệt đi, ở trong nhà không phải là tốt rồi sao, không nên đi ra bên ngoài, Bắc Kinh thiếu gì cảnh đẹp? Còn muốn đi Hải Nam để chụp ảnh cô dâu làm gì. :
Trang Duệ cười hì hì nói:
- Mẹ, Hải Nam có biển nha, lúc nào mẹ tìm được bạn già, con cũng cho mẹ đi Hải nam chụp ảnh.
- Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó, ngươi xem mẹ là không đánh thì muốn làm tới đúng không?
Âu Dương Uyển không thích việc Trang Duệ nhắc tới tìm bạn già, cho nên lập tức cầm chổi lông gà đang nằm trên bàn lên, làm bộ muốn đánh Trang Duệ, Bạch sư nằm trên mặt đất nghe được động tĩnh, đứng dậy liếc nhìn, sau đó rất không nghĩa khí lại gục xuống.
- Mẹ, con có điện thoại, sau này chúng ta sẽ nói tiếp, có chính sự a.
Vừa lúc đang đùa giỡn với mẹ, thì một số điện thoại lạ lẫm gọi đến, Trang Duệ suy đoán không biết có phải là Dư Chấn Bình hay không, vội vàng rời khỏi phòng, đi đến gần hồ nước ngoài sân và ngồi xuống.
- Ai thế?
- Trang lão bản, là tôi...
Quả nhiên, điện thoại này là Dư Chấn Bình, Trang Duệ có thể đợi, nhưng hắn không thể đợi, càng nghĩ, hắn vẫn quyết định buông tha cho đống cổ vật trong phòng, dù sao vẫn còn hai nơi giấu cổ vật, chỉ cần mình có thể xuất ngoại, ngày sau sẽ có cơ hội phát tài.
- Trang lão bản, tôi cũng không vòng vo với ngài, nói thật cho ngài biết, ở nơi đặt trong khí, còn có hơn bốn trăm món đồ đồng thời Thương Chu Tần Hán, toàn bộ đám cổ vật này cho ngài, nhưng ngài phải chuẩn bị năm mươi ngàn nhân dân tệ và năm mươi ngàn đô la, mặt khác còn cần bốn cuốn chi phiếu năm trăm ngàn Euro của ngân hàng Thụy Sĩ chưa ký tên, nếu như ngài có thể làm xong trong ba ngài, tôi sẽ thông báo thời gian và địa điểm xem hàng.
Dư Chấn Bình suy đoán, tối đa bản thân của mình chỉ có thể mang theo một triệu tiền giấy, cái kia không sai biệt lắm đều muốn một lá thư bao, về phần chi phiếu ngân hàng Thụy Sĩ, hắn từng nghe Dư lão đại nói qua, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy, căn cứ theo tâm tư có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, lúc này mới nói ra.
- Hơn bốn trăm món đồ đồng?
Trang Duệ nghe vậy liền hít sâu một hơi, nhưng nghe Dư Chấn Bình báo giá, Trang Duệ hận không thể đá văng cảnh sát đi, để giao dịch với vị "Nhâm lão bản" này.
Phải biết rằng, thời gian trước ở Macao tổ chức buổi bán đấu giá đồng khí Trung Quốc, tổng cộng có bốn mươi chín món đồ đồng, lập nên tỷ lệ thành giao một trăm phần trăm, thành giao đạt được một ức hai ngàn vạn đô la Hồng Kông, đó là vì bốn mươi chín món đồ đồng này sáng tạo ra.
Nếu đúng như lời của Dư Chấn Bình nói, trên tay của hắn có hơn bốn trăm món đồ đồng, vậy mình có thể lập nên một gian triển lãm đồ đồng rồi, lập tức có thể khai trương buôn bán, đương nhiên, trong lòng của Trang Duệ cũng oán thầm một chút.
Trang Duệ bình tĩnh lại, mở miệng nói ra:
- Nhâm lão bản, tiền không thành vấn đề, không cần ba ngày, ngày mai tôi có thể làm tốt, nhưng mà, tôi muốn xem hàng, mới có thể đưa tiền.
- Đó là đương nhiên, đã như vậy, tối ngài mai tôi sẽ điện thoại cho Trang lão bản.
Dư Chấn Bình không sợ Trang Duệ đen ăn đen, bởi vì súng trên tay hắn cũng không ăn chay, bản thân hắn cũng không cần mạng, Dư Chấn Bình không tin Trang Duệ dám đánh bạc cái mạng của mình.
- Tương tổ trưởng, chuyện là như vậy, lúc giao dịch cần năm mươi vạn nhân dân tệ và năm mươi vạn đô la tiền mặt, mà còn một chuyện cần các vị cung cấp một chút, bốn cuốn chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, các vị nên chuẩn bị xong a.
Trang Duệ cúp điện thoại với Dư Chấn Bình xong, lập tức dùng một cái điện thoại khác gọi điện cho Tương Ngô.
Sau khi thu về những vật này, chúng có nằm trong triển lãm trong viện bảo tàng của hắn hay không còn không biết, cho nên Trang Duệ không có xuất tiền, hơn nữa năm trăm vạn Euro, hắn không cầm ra được.
← Ch. 455 | Ch. 457 → |