Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 460

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 460: Ngư Long
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Trang lão sư, chúng tôi không làm gì ngài cả, ngài đi vội vã như vậy làm gì!

- Đúng vậy a, nói cho tôi nghe một chút, vật ngài mua là gì, rốt cuộc là thật hay giả?

Tuy không dám tiến lên, nhưng nói thì vẫn nói, cho nên mọi người mồm năm miệng mười thảo luận với nhau.

Hiện tại nếu có người nói Trang Duệ đi mua đồ giả, đoán chừng sẽ bị mọi người đánh hội đồng, trong suy nghĩ của bọn họ, chuyên gia thì làm sao phạm phải sai lầm như vậy chứ?

Có những người quen biết thủ lĩnh của đội bảo an, cũng mở miệng nói ra:

- Lưu đội trưởng, chúng tôi không phải muốn mạo phạm vị khách nhân này, anh ta là chuyên gia cổ vật, cho nên chúng tôi muốn thỉnh giáo mấy vấn đề.

Trang Duệ biết có tránh cũng không thoát được, cho nên dứt khoát trách người bảo an trước mặt ra, lớn tiếng nói:

- Các vị, xin các vị yên tĩnh một chút, tôi là Trang Duệ, nhưng không phải là chuyên gia gì, mọi người không cần phải như vậy, tôi cũng giống như chư vị, đều thích sưu tập, cho nên trên con đường này, tôi vẫn còn học tập và mày mò...

- Nghe thấy chưa, Trang lão sư nói chuyện cũng khiêm tốn như vậy đó.

- Lão Tề, đùng có cả ngày nói khoác ngươi là chuyên gia ngọc thạch nữa, so sánh với Trang lão sư, ngươi còn chênh lệch tám con phố đó.

- Ai, ai, tôi nói, tại sao lại kéo chuyện này lên đầu của tôi, ai nói chuyên gia với không chuyên gia, kêu ra đây, phải xem xét vật hắn vừa mua mới được.

Lão Tề là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, xem ra là người có tiếng ở đây, lúc nói chuyện, vô tình ý đều liếc nhìn khối cổ ngọc trong tay của Trang Duệ, hiển nhiên có vài phần không phục.

Trong thị trường đồ cổ có nhiều chuyện cổ quái hiếm lạ, nhưng những thứ bày bán đa số là đồ giả, người đi đào bảo, chưa từng đào ra bảo bối gì, cho nên lão Tề không tin khối cổ ngọc trong tay của Trang Duệ là đồ thật.

Nghe lão Tề nói như vậy, mọi người đều an tĩnh lại, bởi vì hắn nói có đạo lý, trên TV nói Trang Duệ là chuyên gia, nhưng nhìn thấy hắn bình tĩnh xem xét vật phẩm, cũng có thể làm bộ a, ai biết được trong lúc phát sóng, có viết kịch bản sẵn hay không?

Nếu nói làm giả trong nghề nào nhiều nhất, đồ cổ tuyệt đối là số một, lời lão Tề nói làm cho mọi người sinh ra nghi vấn, ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ, cũng không còn cuồng nhiệt nữa.

- Trang lão sư, khối ngọc mà ngài mua, có thể cho chúng tôi kiến thức nó được không?

- Đúng vậy...

- Đúng vậy...

Trong đám người, có một người đưa ra nghi vấn, lập tức có người phụ họa theo, đây là ngựa chết hay là lừa chết, phải làm cho rõ sự thật mới được.

- Xem ra sau này muốn sửa mái nhà đột, phải đi theo Từ Tình học hỏi cách trang điểm một chút mới được a.

Trang Duệ có chút buồn bực, nhưng hắn vẫn giơ cao khối cổ ngọc lên, trên bề mặt của nó vẫn còn một khối bùn đất, lập tức tách ra làm hai.

- Không ngờ là hai khối ngọc?

- Trách không được Trang lão sư lại bảo đủ một trăm đồng rồi, nhưng chỉ lấy một khối, thì ra là sớm nhìn ra rồi a.

- Đúng là chuyên gia mà, ánh mắt không phải là bình thường a.

Nhìn thấy khối ngọc trong tay của Trang Duệ một phân thành hai, trong đám người nhao nhao nghị luận, tuy trong lòng của một số người còn có chút nghi vấn, nhưng đại đa số người ở đây cho rằng, nhất định Trang Duệ đang sửa mái nhà dột.

- Bạn thân có phải không cần làm náo động quá được không?

Trang Duệ cảm giác có chút không đúng, hắn biết rõ bản lĩnh của mình, nếu không phải dựa vào đôi mắt, đừng nói là chọn đúng, có phải là bảo vật hay không còn không biết được, bởi vì nhìn tử bên ngoài thì không thể nhìn thấu bên trong khối đất là cái gì cả.

- Chư vị, chư vị bằng hữu xin im lặng, có thể nghe Trang mỗ nói vài lời hay không?

Người sợ nổi danh heo sợ mập, nếu Trang Duệ đang giúp người ta xem xét cổ vât, thì tên tuổi càng lớn càng tốt, nhưng không phải lúc nào cũng nên ra tay, nếu như sau này bị người khác nhận ra, muốn tiếp tục sửa mái nhà dột là chuyện không nên nghĩ tới nữa.

Sau khi tiếng nói của Trang Duệ vang lên, đám người lại bạo động một hồi, từ từ bình thường trở lại, đối với những người ở đây, đại đa số đều thích sưu tập cổ vật, cho nên có thể nghe chuyên gia bình luận, thì cơ hội đào bảo của bọn họ sẽ cao hơn vài lần.

Hiện tại chỉ có một vài nhà sưu tập là chuyên gia nổi tiếng, thường xuyên xây dựng các buổi tọa đàm tri thức, khoan hãy nói, những người làm chủ buổi tọa đàm đều đã kiếm đầy bồn đầy bát, cho nên mới nói ra một ít tri thức tổng thể cho những người mới bước vào nghề còn lạ lẫm.

- Các vị bằng hữu, chắc hẳn các vị đều biết rõ vị lão bản họ Lý vừa chịu thiệt mua phải đồ giả a, Trang mỗ liền nghĩ tới một câu, đều nói đồng hành là oan gia, gặp mặt là cừu gia, nhưng mà ta cảm thấy, chúng ta là người sưu tập, muốn có chỗ nâng cao, trọng yếu nhất chính là trao đổi. Vị lão bản họ Lý này biết bản thân bị mắc lừa nên nói kinh nghiệm của mình ra cho mọi người nghe, cũng tránh cho bạn bè giẫm lên vết xe đổ, cho nên tôi mới quyết định mua vài tảng đá, không ngờ vô tình, nhìn hai khối này có chút thuận mắt, tiện tay cầm lấy, nếu mọi người còn chưa tin, thì các vị cho rằng tôi có thể nhìn xuyên qua lớp bùn đất này, nhìn thấy bên trong là ngọc thạch hay là thủy tinh sao?

Đương nhiên vật trong tay của Trang Duệ không phải là thủy tinh, ý tứ trong lời nói của hắn, chính là muốn chuyển dời lực chú ý của mọi người, đừng dây dưa với món đồ chơi mà hắn vừa mua nữa.

- Trang lão sư nói đúng, nếu ai bị hại chịu thiệt đều để ở trong lòng, không nói ra để trao đổi với mọi người, thì nói không chừng lần sau sẽ có người phạm phải sai lầm như thế...

Trong nhất thời, những người vô tình hữu ý cười nhạo lão Lý, trên mặt cũng có chút suy nghĩ, mà những người du khách thì đang nghị luận với nhau.

Nói đúng ra, nơi này giành cho người chơi đồ cổ, cũng không phải mỗi người đều có lòng dạ khoáng đạt, nhìn thấy người khác sửa mái nhà dột hội thì ghen ghét, nhìn thấy người khác đục lỗ thì cao hứng, Trang Duệ nói lời này, đã làm cho rất nhiều người suy nghĩ lại.

- Trang lão sư, lời ngài nói là đúng không sai, đã làm cho tôi tỉnh người ra, nhưng Trang lão sư, tôi nhìn thấy vật mà ngài chọn, hình như không giống thủy tinh, có thể lau nó cho sạch hay không, cho những người như chúng tôi nhìn kỹ một chút được không?

Đột nhiên, một giọng nói từ trong đám người vang lên, mà người nói chuyện chính là lão Tề vừa rồi.

- Đúng vậy a, cho chúng tôi nhìn nó đi.

Lời này lão Tề vừa thốt ra, lập tức có người phụ họa theo.

*****

- Mẹ kiếp, không phải là bảo bản thân ta gây náo động sao?

Trong lòng Trang Duệ hiện giờ rất phiền muộn, không ngờ những lời vừa rồi của hắn là vô ích, nói đi nói lại vãn có người chú ý tới hai khối ngọc trong tay của hắn.

Mà từ những lời của lão Tề nói ra, Trang Duệ cũng có thể đoán ra một hai, lão Tề này, đang muốn làm cho bản thân của hắn bị mất mặt với mọi người ở đây.

Mà lão Tề này, chính là một thành viên trong hội đồ cổ Trịnh Châu, lấy việc phân biệt ngọc thạch mà nổi danh, cho nên hắn đang ghen ghét danh tiếng của Trang Duệ.

Dưới sự cổ động của lão Tề, chứng minh việc đục lỗ hôm nay của Trang Duệ là sai lầm, nhất định sẽ khiến hội đồ cổ ở Trịnh Châu oanh động, lão Tề cũng nước lên thuyền lên, thanh danh tăng cao.

Hắn làm sao nổi danh? Hắn giẫm lên một người được gọi là chuyên gia mà thượng vị, dù thanh danh của hắn không có lớn bằng Trang Duệ, lão Tề sẽ được tiếng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.

- Được rồi, mượn cát ngôn của vị bằng hữu này, chúng ta sẽ nhìn xem, hai khối trong tay của tôi là thứ gì nhé.

Trang Duệ nhìn thấy phản ứng của mọi người, biết rõ hôm nay không làm lớn là không được, bởi vì nếu hắn không chứng minh, thanh danh của hắn sẽ mất sạch hay sao?

Mà những người vây quanh tách ra một con đường, đã có một người xách một chậu nước tới, sau đó đi tới trước mặt Trang Duệ, đặt xuống.

Trang Duệ cũng không nhiều lời, trực tiếp ném hai khối ngọc phiến trong tay vào trong chậu nước, dùng tay xoa xoa ngọc phiến, bắt đầu rửa sạch, trong nháy mắt, một chậu nước biến thành đục ngầu.

Trang Duệ cũng không lấy ngọc phiến này ra, làm cho mọi người vây xem không thể nhìn rõ bên trong rốt cuộc là cái quái gì.

- Là ngọc, đúng là ngọc nha.

- Hẳn là ngọc, nhưng phẩm chất thế nào, còn khó nói trước...

- Đúng vậy a, nếu như khối ngọc này là đồ bỏ đi, thì rất không đáng tiền a.

- Đồ ngốc, nếu có thể tùy tiện sờ ra hai món, có thể nhặt được bảo vật, không phải là thần kỳ à?

Hai ngón cái và ngón trỏ của Trang Duệ đều nắm một khối ngọc phiến, mà theo nước trong chậu chuyển động, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên tay của Trang Duệ, đó là hai khối toàn thân màu trắng, nhìn có chút giống thanh ngọc, hiện ra trước mặt của mọi người.

Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, đây chính là hai khối dài chừng năm sáu cm, bề rộng chừng hai cm, ngọc phiến có hình cung, từ xa nhìn thấy nó rất dầy, nhưng cụ thể là vật gì, phải cầm lên đánh giá mới biết.

- Trang lão sư, có thể cho tôi nhìn nó một chút được không.

Lão Tề trong đám người cũng sững sờ một chút, hắn không nghĩ tới Trang Duệ tiện tay cầm lên hai món, lại có thể là ngọc, nhưng lão Tề cho rằng, dù là ngọc, chỉ sợ cũng chỉ có thể cắt ra làm đồ chơi mà thôi.

Chơi đồ cổ là gì? Đó là chơi văn hóa!

Vì cái gì nới đồ cổ đáng giá, bởi vì nó có tính truyền thừa, mà những thứ xuất hiện trong lịch sử, thì bản thân nó đều có một câu chuyện và bối cảnh, có thể được người ta nghiên cứu, khảo chứng và tiến hành suy luận.

Mà những thứ đồ vật trên tay, có lẽ đã từng được danh nhân lịch sử dùng qua, cái loại cảm giác này, tuyệt đối sẽ làm cho người ta lâng lâng, đương nhiên, nếu không phải là người trong nghề thì không biết.

Mà cổ vật cũng có hai dạng, nếu là những thứ hoàng đế Càn Long dùng qua, nhất định sẽ quý giá hơn so với những thứ của bình dân.

Mà bản thân cổ vật cũng có một câu chuyện, nếu một chàng trai đi tiệm đồ cổ để xem việc, nhận ra một cây tăm gỗ mục được hoàng đế Càn Long dùng qua, thì nhất định lão bản của tiệm đồ cổ sẽ mướn hắn, tuy nói ra thì đáng cười, nhưng cũng có thể nói rõ tầm quan trọng của truyền thừa.

Mà trong tay của Trang Duệ có Ngư Long, tuy không thấy có gì ghi lại, nhưng nếu hắn nói như vậy, cổ ngọc trên tay là Ngư Long xuất xứ từ thời kỳ Ân Thương, thì giá trị của nó, chỉ sợ không thể dùng cái giá bình thường mua được.

Mọi người ở đây vẫn còn tiêu hóa lời nói của Trang Duệ một phen, Trang Duệ nói tiếp:

- Mọi người đều biết, vào thời kỳ Ân Thương, còn có một thuyết pháp cá chép vượt Long môn, nhưng hai vật này, chứng minh ở thời đại đó, cũng đã có điển tích cá chép hóa rồng, một bước lên trời. Mà chúng ta đều biết, những vật này có chưa lịch sử văn hóa lúc đó, có quan hệ mật thiết, mọi người có thể nhìn ra, khối ngọc hình rồng này, có chưa giáp côt văn, hình dạng rất giống. Cho nên mạo muội nói rằng, đây là hai khối ngọc thời Ân Thương, là văn hóa thời kỳ Ân Thương, nói chính xác hơn, hẳn là đại biểu cho văn hóa cuối thời Thương. Mà khai quật hai khối ngọc này, thì cũng có thể đào được cổ vật văn hóa Ân Thương, làm bổ sung cho văn hóa của chúng ta thêm phong phú.

Ở trong mắt của Trang Duệ, tuy hai khối ngọc này chưa mài, nhưng từ linh khí màu tím dày đặc của nó, cũng không thua kém với Định Quang kiếm, hẳn niên đại cũng giống nhau.

Hơn nữa đúng như lời của Trang Duệ nói, giá trị của hai khối ngọc này, không phải bản thân của nó, mà là bối cảnh văn hóa ẩn chứa trong bản thân của khối ngọc, sỡ dĩ Trang Duệ xem trọng hai khối ngọc này, chính là như vậy.

Đợi ngày tiển lãm cổ ngọc, hắn sẽ đem hai khối ngọc này làm tâm điểm cho triễn lãm, cũng với Bạch Ngọc Hổ thời Tây Hán, trở trành bảo vật trấn gia của bảo tàng.

- Trang lão sư, hôm nay đúng là học được nhiều kiến thức từ ngài a.

- Đúng vậy, có thể từ một khối ngọc mà nói ra nhiều tri thức như vậy, Trang lão sư không hổ là chuyên gia a.

- Đây cũng là vận khí tốt, mẹ kiếp, nếu không làm sao hôm nay biết được chứ? Vừa rồi không phải là ngươi nổ lớn sao?

- Lão Tề, ngươi chịu phục chưa?

- Trang lão sư, vậy theo lời ngài nói, hai khối ngọc này đáng giá bao nhiêu tiền?

Người xung quanh nói qua nói lại, cuối cùng vẫn có người cao giọng hỏi Trang Duệ về giá cả, phần lớn những người ở đây là lão bản bán ngọc thạch, trong đó cũng có một bộ phận là người nhân đào bảo, lập tức lắng tai nghe, muốn nghe cái giá của Trang Duệ nói ra.

Dù nói giá trị của nó, không thể hoàn toàn dùng tiền tài để cân nhắc, nhưng tiền tài vẫn là thứ duy nhất có thể biểu hiện giá trị của vật phẩm a.

Nếu như giá trị của hai khối Ngư Long này chỉ có một trăm đồng như lúc trước, thì đừng nói là cổ ngọc thời Ân Thương, cho dù là hoàng đế đã từng đeo qua, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ không thèm liếc nhìn, bởi vì đây là thị trường.

- Ha ha, tất cả mọi người là người trong nghề, thứ này muốn đơn thuần định giá theo chất ngọc và niên đại, có lẽ phải có giá thấp nhất cũng hai mươi vạn một khối, mà đem đấu giá thì có giá còn cao hơn. Nhưng mọi người đều biết, những thứ như đồ cổ, dù là rau cỏ củ cải trắng cũng có người yêu thích, mà gặp phải người yêu thích, trả giá cao để mua, thì chuyện này cũng có khả năng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)