Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 468

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 468: Trọng khí
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Dư Chấn Bình gật gật đầu, mời Trang Duệ một tiếng, đi vào một căn phòng nhỏ ở phía đông tường rào.

Ở đây hẳn là phòng bếp, nhưng trong này trừ bếp lò và các cục gạch dựng thành bếp, thì chỉ còn lại bát đũa, không có bất cứ thứ gì nữa, Trang Duệ có chút không rõ, vì sao Dư Chấn Bình lại dẫn hắn tới nơi này.

Dư Chấn Bình không nói gì, sau khi đi vào trong phòng, lập tức đi đến một cục gạch nằm bên cạnh cái bàn cao hơn một mét so với mặt đất, dùng tay gõ lên nó.

Thời điểm làm cái bàn này, Dư Chấn Bình cũng có tham dự, nhưng đã trôi qua nhiều năm, hắn cũng quên đi rất nhiều, sau khi gõ vài phút, từ một nơi "Trống trơn" truyền ra âm thanh.

Vẻ mặt Dư Chấn Bình vui vẻ, dùng tay xoa xoa chỗ kia một chút, sau đó kéo nó ra ngoài, khối gạch xanh bị hắn kéo ra, một mùi nắm mốc từ bên trong truyền ra.

Sau khi rút viên gạch xanh ra, Dư Chấn Bình đánh giá chung quanh một chút, sau đó đi tới cửa, cầm một cây xuyên ba chỉa bằng đồng, sau đó dùng cây xuyên ba chỉa này nạy vào chỗ viên gạch xanh bị lấy ra, hắn dùng nhiều sức một chút, những viên gạch bên cạnh nhao nhao rơi xuống đất.

- Nhâm lão bản, chậm đã, đừng làm nữa.

Động tác Dư Chấn Bình quá nhanh, con mắt Trang Duệ nhìn vào cây xuyên đồng ba xuyên trên tay hắn, ngăn hắn động thủ, Trang Duệ dùng tay đoạt lấy cây gậy của hắn, nhìn kỹ.

Nhìn cây xuyên bằng đồng này, có một chỗ bị Dư Chấn Bình dùng sức nạy lõm xuống, Trang Duệ nhìn thấy mà đau lòng, đây là một cây chứa nến cổ, hơn nữa còn là loạt đặt trực tiếp lên mặt đất.

Trọng lượng của cây xuyên này tương đối nặng, dài ngắn khoảng bốn năm mươi cm, bởi vì cây đặt nến bình thường, dài ngắn cũng không một mét năm, cho nên nó cực kỳ hiếm thấy.

Phải biết rằng, trước thời Tần Hán, tuy đồ đặt trên mặt đất, nhưng kỹ thuật tinh luyện sắt của cổ nhân, phi thường ít ỏi, khi đó chỉ có thể luyện ra đồ bằng đồng, hơn nữa số lượng cũng rất ít ỏi.

Mà giới dân chúng bình dân, không có cơ hội và tư cách có được đồ bằng đồng, chỉ có một ít quý tộc và vương hầu tướng lĩnh, mới có thể sử dụng đồ bằng đồng, hơn nữa phần lớn đều dùng trong lễ tế, mà trong nhà có thể có đồ đặt nến bằng đồng, xem ra cũng chỉ có những vương hầu mà thôi.

Cho nên, trước thời Tần Hán, có được đồ đồng là đại biểu cho thân phận, nói thí dụ như lúc khai quật khu mộ cổ tại Hồ Bắc được một cỗ xe ngựa bằng đồng nếu đặt ở hiện tại, nó tuyệt đối sánh ngang với chiếc Rolls-Royce, hơn nữa toàn bộ đều là đồ thủ công, số lượng có hạn.

Đừng nhìn cái cây đặt nến này bằng đồng xanh, không chút thu hút, nhưng nếu đem nó ra thị trường đồ cổ, giá trị của nó không ít hơn trăm vạn, Trang Duệ cũng không muốn nó bị Dư Chấn Bình chà đạp.

- Nhâm lão bản, đừng có dùng nó, nó là đồ cổ a.

Cảm nhận được linh khí nồng đậm trong cây xuyên bằng đồng này, Trang Duệ không để cho Dư Chấn Bình sử dụng nó như vậy nữa, lại nói dựa theo hiệp nghị giữa mình và cảnh sát, nói không chừng vật này có thể được trưng bày trong viện bảo tàng của hắn.

- Hắc hắn, Trang lão bản, không ngờ ngài lại để ý tới cái đồ vật này a.

Dư Chấn Bình nhìn thấy bộ dáng của Trang Duệ, không cho là đúng, lắc đầu cười cười, sau đó tìm trong sân một cây côn gỗ, sau đó trở lại trong bếp làm việc.

Có thể là vì sau này bản thân hắn không còn trở lại đây nữa, cho nên động tác của Dư Chấn Bình rất có lực, không có để ý tới việc cả gian phòng bếp chướng khí mờ mịt, Trang Duệ đành phải thối lui ra ngoài cửa chờ đợi.

- Trang lão bản, vào đi.

Sau khi được Dư Chấn Bình gọi vào, Trang Duệ mới đi vào lần nữa, vừa mới vào phòng, thiếu chút nữa bị khói bụi mù mịt trong này làm cho ho sặc sụa.

Lúc nhìn thấy Dư Chấn Bình, thấy đầu tóc của bạn thân tràn ngập tro bụi, nhìn hắn lúc này, chẳng khác gì một lão nhân gần đất xa trời.

Nhưng ánh mắt của Dư Chấn Bình chỉ dừng lại trên người Dư Chấn Bình một lúc, sau đó nơi vốn là bệ đá, xuất hiện một cái đỉnh bụng tròn hấp dẫn.

Trang Duệ giống như được dẫn dắt, thân bất do kỷ hướng đi đến bên cạnh cấy đỉnh đồng kia, trong miệng vô ý thức hỏi:

- Nhâm lão bản, đây là trọng khí mà ngài nói sao?

- Đúng, Trang lão bản từ từ mà xem, xem xong tôi sẽ dẫn ngài đi xem đồ vật bên trong.

Dư Chấn Bình gật đầu nói ra, cầm cây côn gỗ ra khỏi phòng.

- Móa, không ngờ đồ chơi này lớn như vậy, bọn họ làm cách nào chuyển vào đây?

Bành Phi đi vào phòng bếp, nhìn thấy món trọng khí này thì cả kinh, chiều cao của cái đỉnh đồng này ngoài một mét hai, nhìn thấy cái đỉnh rất dầy, ba đầu chân vạc, nó nặng không dưới bốn năm trăm kg, không sử dụng cần cẩu thì rất khó vận chuyển.

Bành Phi không biết, thời điểm xây dựng căn nhà này, đã dùng xe cần cẩu loại nhỏ vận chuyển tới, mà cái phóng bếp này, chỉ là nơi chứa cái đỉnh mà thôi.

Cái món đồ chơi này đã từng làm Dư lão đại vò đầu bứt tai, buông tha thì đáng tiếc, nhưng lại không có biện pháp giao dịch ra ngoài, cho nên vẫn đặt ở chỗ này, nhưng lại không nghĩ tới tiện nghi cho Trang Duệ, đương nhiên, Trang Duệ có thể có được đồ chơi này hay không, còn muốn xem hắn có quan hệ với ngành văn hóa có cao hay không.

- Báu vật vô giá, đây mới là báu vật vô giá chân chính.

Thân thể Trang Duệ nửa ngồi, dùng hai tay vuốt ve đỉnh đồng, trong mắt tràn đầy thần sắc say mê, tuy lúc trước hắn đào được Định Quang Kiếm trân quý, nhưng giá trị chênh lệch rất lớn với món trọng khí này, nhưng từ hình dáng của nó mà nói, đặt ở trước mắt, càng thêm có lực rung động.

So với nhà bảo tàng ở cố cung Bắc KInh, Trang Duệ đã đi dạo qua, bên trong cũng có không ít trọng khí, đỉnh đồng cũng có không ít, nhưng xét về thể tích, không có cái nào có thể so sánh, hơn nữa từ ngoại hình, chưa chắc có mỹ quan chất phác như cái trước mặt.

Trang Duệ dùng tay đo đạc nó một cách đại khái, cái đỉnh đồng này nặng một mét hai mươi lăm, đường kính khoảng tám mươi cm, tình miệng bình tính xuống, đã được đánh bóng loáng, chỗ miệng của đỉnh, có độ dầy hai mươi cm, mà phía trên thân đỉnh, có hình dáng quỷ trang trí, đây là đặc điểm của đỉnh đồng thời Thương Chu.

Mà trên cái bụng tròn của đỉnh đồng, phần rũ xuống, có ba trụ, ở giữa bụng có ba hình bán nguyệt tai to, đối ứng với ba trụ, trên bụng cũng có trang trí mặt thú, phía dưới tất cả mặt thú đều có phù điêu một đầu trâu, mỗi trụ đều có phù điêu mặt thú.

Cái đỉnh đồng này, là cái có tạo hình rườm ra nhất mà Trang Duệ nhìn thấy, riêng cái phù điêu đầu trâu, không phải công tượng bình thường có thể chế tạo ra, mà làm cho Trang Duệ tặc lưỡi chính là, trên thân của đỉnh đồng này, còn có khắc vài chục chữ lên thân.

*****

Phải biết rằng, trên trọng khí có khắc chữ, thì đó là thứ để căn nhắc giá trị của món trọng khí đó, đừng nói hiện tại, cho dù là trước giải phóng, trên đồ bạc có khắc vài chữ, thường thường đều có giá ngàn vàng một chữ, giá trị cực cao.

Đã từng có một nhà sưu tập yêu nước trước giảu phóng, vì mạo hiểm tranh giành với một đám người ngoại quốc thích sưu tập, đã tranh mua một mốn đồ đồng có khắc chữ, lúc ấy cũng tốn hơn bốn mươi vạn đồng bạc trắng, giá tiền này đặt ở thời điểm hiện tại, cũng là một con số thiên văn.

- Nhặt được bảo rồi, mẹ nó, nhặt được bảo rồi!

Trang Duệ hưng phấn nhìn cái đỉnh đồng trước mặt, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù là cách gì đi nữa, hắn cũng phải kéo cho bằng được cái đỉnh này vào nhà bảo tàng của hắn, cho dù phải mượn nhờ áp lực của Âu Dương Chấn Vũ, cũng không tiếc, bởi vì đỉnh đồng này, đúng là vô cùng quý giá.

Từ những chữ khắc trên thân của nó, chẳng những có thể dùng khảo chứng lai lịch của đỉnh đồng, xuất ra từ trong mộ táng của người nào, đối với hình thái phát triển xã hội lúc ấy, cũng có giá trị nguyên cứu cực cao.

Trang Duệ tin tưởng, với cái đỉnh này, những người sưu tập trong nước, cộng thêm các nhà khảo cổ và lịch sử học, nhất định sẽ tạo thành oanh động cực lớn, hiệu ứng của nó cũng không thua kém gì thành Định Quang Kiếm trong truyền thuyết cả.

Dựa theo hiểu biết của Trang Duệ về đỉnh đồng, trừ cái đỉnh đồng nặng hơn tám trăm kg kia, chỉ sợ dù là cái đỉnh của Tần Thủy Hoàng dùng để tế trời kia, cũng không có nặng bằng cái đỉnh trước mặt này.

Hơn nữa cái đỉnh này, còn có một chỗ không giống bình thường, đó là trên vách bụng của nó có gắn ba cái tai to hình bán nguyệt, Trang Duệ đã nhìn thấy không ít đỉnh đồng, nhưng loại đặc thù này, cũng chỉ có cái Thuần Hóa Huyền Thuần Hóa đại đỉnh ở Thiểm Tây mới có.

Nhưng cái đỉnh đồng nổi tiếng kia, trên thân của nó không có khắc một chữ nào, cho nên không thể sánh bằng cái đỉnh trước mặt.

Có thể tưởng tượng, nếu đặt cái đỉnh này trong viện bảo tàng của hắn, nhất định sẽ tụ tập được các chuyên gia trong nước tới nghiên cứu, cho dù không thu phí tổn của bọn họ, cũng sẽ tăng danh tiếng cho bảo tàng, cho nên lợi ích rất lớn.

Tuy biết rõ cái đỉnh đồng đặt ở chỗ này, sẽ không bị bất cứ người nào trộm đi, Trang Duệ vẫn cẩn thận bước thật nhẹ ra khỏi nhà bếp, sau khi nhìn thấy Dư Chấn Bình, lập tức hỏi:

- Nhâm lão bản, không biết địa vị của người có đỉnh đồng này...

- Ân? Trang lão bản, cái này không hợp quy củ a.

Dư Chấn Bình nhíu mày, dù trong bụng mọi người đều biết rõ lai lịch của vật này, nhưng cũng không thể bảo ta nói ra tình hình trong lúc trộm mộ a.

- Ai... Ai, ý tôi không phải thế, Nhâm lão bản, ngài cũng biết, tôi muốn trưng bày thứ này, phải có lai lịch hợp lý, cho dù mua được từ nước ngoài, cũng phải nói cho tôi biết xuất xứ mộ táng đại khái của món đồ chơi này chứ?

Trang Duệ nhìn thấy Dư Chấn Bình nhíu mày, vội vàng giải thích một phen, hắn vốn thuận miệng hỏi ra, nhất định Dư Chấn Bình là kẻ tham gia chủ lực trong lúc trộm mộ, nếu có thể từ hắn biết được xuất xứ của mộ táng, sau này sẽ tốn ít công sức đi khảo chứng hơn.

- Hà Nam, Lạc Dương, Ngũ Nữ Trủng Sấn...

Dư Chấn Bình nghe được lời này của Trang Duệ, từ trong miệng nhổ ra mấy chữ, đây cũng là một đường đi tới, không có cảm giác nguy hiểm gì, bằng không, đánh chết Dư Chấn Bình cũng không nói ra.

- Đại thủ bút, Nhâm lão bản thật là đại thủ bút...

Lời này của Trang Duệ đúng là chân tâm thật ý, quốc gia có một đội khảo cổ hùng hầu như vậy, có điều kiện tiện lợi như vậy, tốn hơn vài chục năm, mới móc ra một Thuần Hóa đại đỉnh.

Mà chỉ mấy tên trộm mộ, lại dễ dàng tìm ra một món trọng khí gây oanh động giới khảo cổ và lịch sử quốc gia, Trang Duệ thật sự là xấu hổ thay cho các chuyên gia khảo cổ.

- Đi, Trang lão bản, chúng ta đi vào phòng nhìn đồ đi, nếu không có gì sai lầm, bút giao dịch này của chúng ta có thể coi như đạt thành a?

Dư Chấn Bình không muốn nói nhiều về chuyện trộm mộ, cầm cái chìa khóa mở cửa phòng ra, nhưng không có đi vào, mà chỉ mở khóa và mở cửa ra, nơi này suốt một năm hắn không đi vào, mùi trong phòng tuyệt đối không dễ ngửi.

- Đương nhiên, chỉ cần cái đại đỉnh này, đã đủ giá trị khi chúng ta bàn bạc lúc trước rồi a.

Trang Duệ rất lưu manh gật đầu, thái độ rất sảng khoái, cũng làm cho tâm tình của Dư Chấn Bình buông xuống.

Đừng nhìn Dư Chấn Bình bày ra bộ dáng quen biết thân thiết với Trang Duệ, nhưng trong lòng của hắn chưa lúc nào buông lỏng cảnh giác, trong túi quần rộng của hắn có khẩu súng, cũng đã lên đạn sẵn, tùy thời sẽ rút ra.

Nhưng bây giờ nghe được Trang Duệ nguyện ý trả tiền, Dư Chấn Bình mới chính thức buông lỏng một hơi.

- Trang lão bản, mời vào xem.

Sau khi đứng ngoài cửa hơn mười phút đồng hồ, Dư Chấn Bình dẫn đầu đi vào trong căn phòng tối om, hơn nữa mở đèn lên.

Lầu nhỏ bài trí rất đơn giản, có một bộ ghế sô pha và một cái bàn trà, thời điểm Dư lão đại ở đây trước kia, đều ở trong nhà này dùng cơm, ngày bình thường thì đi dạo dười chân núi, trong phòng cũng không có đặt thứ gì.

- Nhâm... Nhâm lão bản, nơi này... Không có đồ vật gì a...

Trang Duệ đi một vòng, trong này chỉ có bộ ghế sô pha và cái bàn trà, thì không còn vật gì nữa.

- Ha ha, Trang lão bản, đồ vật đều đặt trong hai căn phòng đằng kia, ngài có thể đi nhìn a.

Dư Chấn Bình cười cười, sau đó ném xâu chìa khóa cho Trang Duệ, nói tiếp:

- Trên lầu có ba gian phòng, có thể cho người ở, hôm nay chúng ta không đi, buổi tối sẽ nghỉ lại ở đây.

- Được, tôi nghe theo Nhâm lão bản an bài, nếu sau này có đồ tốt, nhất định phải nhớ tới tôi đấy.

Sau khi Trang Duệ tiếp nhận chìa khóa, nháy mắt với Bành Phi, ý bảo hắn giao ba lô tiền cho Dư Chấn Bình, bản thân mình cầm chìa khóa đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, Trang Duệ cũng không vội đi vào, mà thò tay lên vách tường sờ soạng một chút, tìm được công tắc mở đèn.

- Ta kháo, cái này... Đều là đồ cổ?

Cho dù trước kia đã chuẩn bị tâm lý, hiện giờ tiến vào trong gian phòng chứa đồ cổ, Trang Duệ cũng nhịn không được mà nói tục, có thể hắn chưa từng đi vào các nhà kho của bảo tàng lớn, nhưng đồ đồng trong căn phòng này, đã làm cho Trang Duệ rung động thật lớn.

Đối diện với những thứ nằm trên mặt đất, có không ít món lớn nhỏ, có chuông nhạc bằng đồng, lớn nhất cao hơn nửa thước, mà nhỏ nhất chỉ lớn khoảng nắm tay, phía trên có khắc đồ án quỷ dị, cực kỳ tinh tế tỉ mỉ.

- Mẹ kiếp, bảo những tên khảo cố đó dứt khoái an bài một đám chuyên đi trộm mộ đi thôi...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-629)